Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân
—
Ngày 8 của mùa hè ở hòn đảo này, tháng 14 tuổi của tôi, tôi đã lớn lên. Hôm qua, Pudding Nhỏ vẫn còn hoài niệm về tuổi thơ, tôi cũng theo đó mà nhớ lại một chút. Nhưng ký ức có hạn, tôi không thể nhớ được nhiều. Tôi nhớ em búp bê vải mà mình nhận được trước sinh nhật ở một thành phố nhỏ phía Nam, nhớ những lần cô Tinh Dao ôm tôi vào lòng và vẽ vời, và nhớ cái lần tôi tự tay đeo chiếc nhẫn cho cô ấy.
Ngày mai tôi sẽ quay lại Manhattan, có thể sẽ phải đợi đến mùa xuân năm sau mới có thể quay lại đây. Sáng nay, tôi dậy từ lúc trời chưa sáng để đợi một buổi bình minh trên biển.
“Nguyệt Nguyệt.”
Tôi quay mặt lại, là bố Tạ Quân Trình.
“Chào buổi sáng, bố Tạ.”
Hôm qua chúng tôi đã đi câu cá, mừng sinh nhật chú Trương.
Chú Trương, bố Tạ và Pudding Nhỏ, họ đã uống rượu vang, chỉ có tôi uống nước trái cây, lý do là vì tôi còn nhỏ, chưa đủ tuổi uống rượu. Họ uống khá nhiều, đặc biệt là bố Tạ, có vẻ như hơi say.
“Con tưởng bố sẽ ngủ đến trưa cơ.” Tôi nhìn bố Tạ, bố vẫn còn tỉnh táo. “Hôm qua bố uống nhiều như vậy, không thấy khó chịu sao?”
“Vẫn ổn.” Bố Tạ Quân Trình ngồi xuống cạnh tôi, “Chú Trương đã nấu canh giải rượu cho bố, bố uống một tô lớn, rất hiệu quả.”
“Không lạ gì.” Tôi đến gần ông ấy, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người, tôi dùng giọng điệu của người lớn mà nói: “Từ sau bố nên uống ít rượu thôi.”
“Sao bố lại dậy sớm thế?” Tôi hỏi.
Bố Tạ Quân Trình nhìn ra xa, nơi đại dương mênh mông, ngừng lại vài giây, “Ngày mai không phải con về rồi sao?”
“Vâng.”
Lúc đầu tôi định ở lại thêm hai tuần nữa, nhưng nỗi nhớ nhà quá mạnh mẽ, tôi muốn gặp mẹ Tinh Dao và bố sớm. Chắc hẳn họ cũng rất mong tôi về.
Bố Tạ không nói gì thêm, tôi hiểu, bố đến đây là để cùng tôi xem bình minh. “Tối qua bố ngủ lúc mấy giờ vậy? Không thấy mệt sao?”
Bố Tạ Quân Trình: “Không mệt.” Ông ấy đoán tôi sẽ ra đây xem bình minh, trước khi ngủ tối qua đã đặt đồng hồ báo thức, không biết đã ngủ bao lâu, cảm thấy vừa chợp mắt thì đồng hồ báo thức đã vang lên.
Ông ấy chỉ tắm qua một chút rồi ra đây, tóc còn ướt, không kịp lau.
Tôi bò dậy, tựa đầu vào vai Bố Tạ, tôi nhìn kỹ tóc ông ấy, may mắn là không có tóc bạc, quả thật trông ông ấy như mới chỉ là một chàng trai trẻ, tối đa cũng chỉ khoảng 28 tuổi.
“Bố là anh trai của bố con, không phải con nên gọi bố là bác sao? Bác Tạ?”
Cách gọi này cũng giống như gọi chú Trương, Bố Tạ nhìn tôi, “Bố già thế sao?”
Tôi cười phá lên. Bố Tạ gõ nhẹ vào trán tôi.
Tôi nhìn về phía mặt biển yên tĩnh, trời đã bắt đầu sáng.
“Bố Tạ, lần đầu tiên bố gặp con, con bao nhiêu tuổi? Bốn tuổi? Hay là sáu tuổi?”
“Pudding Nhỏ nói, lần đầu tiên bố con gặp con là lúc con bốn tuổi, nhưng con không có ấn tượng gì. Con chỉ nhớ lần gặp đầu tiên của chúng con là khi con sáu tuổi.”
Bố Tạ Quân Trình chắp hai tay vào nhau, “Lần đầu tiên bố gặp con, con chỉ mới thế này thôi, đó là tám tiếng sau khi con được sinh ra, bác sĩ khó khăn lắm mới cứu được con sống sót, bố thấy con qua camera giám sát, con nằm trong lồ ng ấp, bố không thể gặp con.”
“Wow, con thật kiên cường và dũng cảm.”
“Đúng vậy, con là đứa trẻ kiên cường nhất bố từng gặp.”
Bãi biển yên ắng một lúc, chúng tôi đều nhìn về một hướng.
“Chắc bố con rất yêu mẹ, đã xa nhau bảy năm rồi, mà vẫn có thể gặp lại.”
“Này nhóc con, em có biết tình yêu là gì không?” Pudding Nhỏ đã từng nói như vậy.
Nguyệt Nguyệt dùng ngón tay vẽ những hình nguệch ngoạc trên cát.
“Pudding Nhỏ hiểu tình yêu.”
Tạ Quân Trình mỉm cười, bây giờ những đứa trẻ này, cái mà chúng gọi là thích, lại hiểu là tình yêu. Anh sống bao nhiêu năm rồi mà cũng mới vừa hiểu được.
Nguyệt Nguyệt chọt vào má Tạ Quân Trình, “Bố không được cười!” Dù sao thì cô cũng tin những gì chị Pudding Nhỏ nói, và cảm thấy những gì chị Pudding Nhỏ nói với cô thật sự rất hợp lý.
Tạ Quân Trình bảo cô nói thử xem, Pudding Nhỏ hiểu thế nào.
Nguyệt Nguyệt liền nói một bài thơ mà Pudding Nhỏ thích, “Giả như ngày mai gặp lại, tôi sẽ chúc bạn thế nào? Bằng im lặng, bằng nước mắt.” Pudding Nhỏ nói, nếu mẹ chị ấy còn sống, gặp lại bố Sở Nghiêu nhất định sẽ như thế này.
“Ôi, bố Tạ, nhìn kìa, mặt trời lên rồi.”
Tạ Quân Trình nhìn về phía mặt trời mọc màu vàng ấm áp. Bỗng nhiên anh nhận ra, các cô con gái của anh đã lớn rồi.
Ngày hôm sau, Nguyệt Nguyệt trở về Manhattan.
Tạ Quân Trình và Pudding Nhỏ vẫn ở lại trên đảo nhỏ, họ muốn ở bên chú Trương thêm vài ngày.
Trên máy bay, Nguyệt Nguyệt ngủ mơ màng một giấc.
Cô còn mơ thấy, trong giấc mơ là bố Bùi và mẹ Tinh Dao khi còn trẻ, cô chỉ mới biết đi, loạng choạng chạy nhảy trên cỏ, thỉnh thoảng gọi bố mẹ.
Khi máy bay hạ cánh, cô tỉnh dậy, nhưng cảnh tượng màu sắc đó vẫn còn đọng lại.
Nguyệt Nguyệt giao vali cho dì đi cùng, trong lòng cô đang tập dượt, một lát nữa phải chào bố Bùi và mẹ Tinh Dao như thế nào.
Đây là lần gặp gỡ thật sự đầu tiên của họ.
Lẽ ra phải là lúc trong phòng sinh, nhưng lại đến muộn 14 năm.
Khi đến sảnh, Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao trong đám đông, họ không khác gì lần đón cô trước đây, tay trong tay, môi mỉm cười, nhìn thấy cô thì vẫy tay.
Nhưng cô biết, sự bình tĩnh của họ lúc này là rất khó khăn mới tạo ra được.
Cũng giống như cô vậy.
Lòng cô suýt nữa nhảy lên tận cổ họng, nhưng cô vẫn giả vờ như mọi chuyện vẫn bình thường.
Khi đến gần, khoảng cách chỉ còn chừng bốn năm mét, Nguyệt Nguyệt dừng lại. Cô nhìn vào mắt bố Bùi và mẹ Tinh Dao, họ mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong mắt lại có chút hơi sương.
Cô giờ mới như hiểu ra, bài thơ mà Pudding Nhỏ thích thực sự chứa đựng tình cảm sâu đậm như thế nào.
Cảnh tượng đoàn tụ mà cô tưởng tượng trong lòng rất nồng nhiệt và xúc động, cuối cùng lại không diễn ra.
Dù là mẹ Tinh Dao, bố Bùi, hay cô, tất cả họ đều chỉ lặng lẽ nhìn nhau.
Quý Tinh Dao mở rộng vòng tay.
Nguyệt Nguyệt không nhìn thấy tay mẹ Tinh Dao đang run nhẹ, bởi vì mắt mẹ cũng đã mờ đi.
Cô thở dài một hơi, đôi tay vung vẫy như đôi cánh bướm nhỏ, ngây thơ chạy một đường cong nhỏ vào vòng tay của mẹ Tinh Dao.
“Mẹ ơi, ôm lấy con gái nhỏ này nhé.”
Trước mắt Quý Tinh Dao là một mảng màu sắc, mắt cô bị che khuất, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế bản thân.
Cô bé từng cười ha ha, thích tự sáng tác nhạc và lời bài hát giờ đã lớn rồi, chỉ thấp hơn cô vài cm.
Khi cô ôm con vào lòng, lại là chính cô cảm thấy an toàn.
Nguyệt Nguyệt lại hít một hơi thật sâu, “Con ôm ôm mẹ Tinh Dao.” Nói xong, cô ôm lấy vòng eo của Quý Tinh Dao.
“Ê, mẹ thả con xuống, mẹ ôm không nổi đâu.”
Trong lúc nói, Quý Tinh Dao đã nhấc cô bé lên khỏi mặt đất.
Mộ Cận Bùi nhìn thấy những giọt nước mắt cố gắng kìm nén của Quý Tinh Dao rơi xuống gò má Nguyệt Nguyệt. Mười bốn năm trước, cô không có cơ hội ôm lấy đứa trẻ nhỏ đó, còn bây giờ, con gái lại ôm cô.
Nguyệt Nguyệt buông Quý Tinh Dao ra, quay sang nhìn Mộ Cận Bùi, “Chào bố, bố có khỏe không ạ, con là Nguyệt Nguyệt.”
“Chào con, bố là bố của con, Mộ Cận Bùi.”
Nguyệt Nguyệt mỉm cười, nghịch ngợm nhảy lên mấy bước.
Mộ Cận Bùi bế cô lên, đột nhiên không biết nên nói gì với con gái, cuối cùng mọi cảm xúc đều dồn hết vào cái ôm này.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, nhưng lại giống như bao ngày bình thường khác.
Nguyệt Nguyệt nắm tay Quý Tinh Dao bằng tay trái, tay phải nắm tay Mộ Cận Bùi, thỉnh thoảng tiến lên mấy bước rồi lại lùi lại vài bước, chơi đùa vui vẻ.
Cứ như khi cô bảy, tám tuổi.
Trên xe, Nguyệt Nguyệt cũng ngồi ở giữa.
Quý Tinh Dao mang đến cho cô khá nhiều đồ ăn vặt, cô mở ra tìm kiếm một hồi, “Wow, tuyệt quá, cuối cùng không có mấy cái bánh pudding nữa.”
Nói xong, ba người cùng cười.
Họ rõ ràng là không thích, nhưng lại ăn suốt mười năm.
Nguyệt Nguyệt nhìn thấy một túi đồ ăn vặt to, lại cảm thấy thiếu một thứ gì đó. Cô không thích ăn pudding, nhưng lại rất yêu nó. “Bố, sau này bố vẫn chuẩn bị pudding cho con nhé.”
“Được.”
Nguyệt Nguyệt xé túi khoai tây chiên ra ăn, tài xế mở nhạc, cô thỉnh thoảng lẩm bẩm theo vài câu.
Mộ Cận Bùi nhìn Quý Tinh Dao, cô đang nhìn về bên ngoài xe, tay anh từ sau lưng Nguyệt Nguyệt vươn ra, vỗ nhẹ vào vai Quý Tinh Dao.
Quý Tinh Dao quay lại, còn tưởng là Nguyệt Nguyệt.
Mộ Cận Bùi đưa tay cho cô, Quý Tinh Dao mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa xe.
Mộ Cận Bùi quay sang hỏi con gái, “Không phải Pudding Nhỏ nói sẽ quyết định chuyện tình yêu sao? Bây giờ đã quyết định chưa?”
Nguyệt Nguyệt nhét khoai tây chiên vào miệng, nháy mắt rồi nhìn bố một lúc, bố cô không phải kiểu người hay tò mò, ánh mắt cô đầy vẻ gian xảo, “Bố muốn biết con có muốn yêu đương không đúng không?”
Mộ Cận Bùi chỉ cười mà không đáp lại, không phủ nhận.
Nguyệt Nguyệt: “Con đã từ chối cậu ấy một cách nhẹ nhàng, cảm ơn cậu ấy đã thích con, nhưng con vẫn chưa hiểu thích và tình yêu rốt cuộc là gì.”
Cậu ấy rất xuất sắc, cũng rất đẹp trai.
Cậu ấy hẹn con trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, sẽ cùng con đi Universal Studios, mang theo bố mẹ của mình, cậu ấy nói, như vậy bố mẹ sẽ yên tâm hơn.
Con thích sự chu đáo của cậu ấy, cũng thích sự chân thành của cậu ấy.
Nhưng trái tim con lại chẳng rung động chút nào.
Haizzz.
Tình yêu thật khiến người ta đau đầu.
“Chị Pudding Nhỏ nói, con như vậy là cảm nhận về tình yêu khá chậm chạp, khả năng cao là do di truyền.” Cô nhìn Mộ Cận Bùi, “Bố ơi, con di truyền từ bố hay di truyền từ mẹ Tinh Dao?”
Quý Tinh Dao chen vào, “Di truyền từ bố con, tình yêu đầu của bố đến muộn quá, tình yêu đầu của mẹ lại đến sớm, nhìn là biết không phải di truyền từ mẹ.”
Mộ Cận Bùi: “…”
Nguyệt Nguyệt lại lấy một miếng khoai tây chiên, vừa ăn vừa lơ đãng nhai. Hồi nhỏ thật là tốt, không có những phiền phức như thế này.
Về đến nhà, Mộ Cận Bùi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Nguyệt Nguyệt và Quý Tinh Dao ngồi trên sân thượng, thổi nhẹ làn gió chiều, thưởng thức cà phê do Mộ Cận Bùi pha. Cả hai cùng chống tay lên đầu, làm động tác giống nhau.
Quý Tinh Dao khuấy ly cà phê, Nguyệt Nguyệt cũng bắt chước cô.
“Mẹ, lúc mẹ và bố mới yêu nhau, mẹ có từng nghĩ sẽ sinh ra một đứa con đáng yêu như con không?”
Quý Tinh Dao gật đầu: “Có nghĩ qua.” Cô còn nghĩ, con gái của Mộ Cận Bùi nhất định sẽ do cô sinh.
Nguyệt Nguyệt ít khi uống cà phê, hôm nay cô học theo Quý Tinh Dao, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. “Chị Pudding Nhỏ nói với con rằng, khi ở bên người mình thích, dù có bao nhiêu tuổi đi nữa, vẫn luôn nghĩ phải sống bên nhau cả đời, xem một bộ phim cảm thấy như cả đời, xem pháo hoa cũng thấy như thể có thể yêu cả đời. Cứ như vậy, nắm tay nhau đi một đoạn đường, cũng sẽ cảm thấy có thể đi cùng nhau cả đời.”
“Mẹ, có phải như vậy không?”
“Ừm.” Quý Tinh Dao đặt ly cà phê xuống, “Lúc mới bắt đầu yêu, ai cũng nghĩ vậy.” Nhưng rồi, trong những năm tháng mơ hồ của tuổi trẻ, nhiều khi lại đi lạc mất.
Cô nâng ly cà phê lên, nhẹ nhàng chạm ly với ly của con gái. “Mẹ hy vọng khi con hiểu được tình yêu, con sẽ gặp được người con thích và người ấy cũng yêu con. Cậu ấy sẽ cùng con xem vô số bộ phim, dẫn con đi ngắm pháo hoa rực rỡ, và cùng con đi qua vô vàn ngã rẽ. Rồi nhiều năm sau, con sẽ giống như mẹ và con, ngồi trên sân thượng nhìn cảnh vật, nói chuyện tâm sự, và người ấy sẽ pha cho hai mẹ con một ly cà phê.”
“Ôi, thật lãng mạn, thật lãng mạn quá, cảm ơn mẹ.” Nguyệt Nguyệt vội vàng nâng ly lên uống một ngụm, cô mong muốn gặp được một người đàn ông giống như bố, đẹp trai mà ít nói.
Dĩ nhiên, những năm tháng bố và mẹ Tinh Dao xa cách thì không cần đâu.
Cô chống tay lên cằm, nhìn ra cảnh phố xá nhộn nhịp, bỗng nhiên thấy thật mong đợi, lại cũng thấy việc trưởng thành chẳng tệ.
Mộ Cận Bùi đã chuẩn bị xong bữa tối, mang đồ ra sân thượng.
Kỹ năng nấu ăn của anh không phải xuất sắc, chỉ biết làm những món đơn giản.
Trên đ ĩa của Nguyệt Nguyệt và Quý Tinh Dao, hình dáng của bánh sandwich khác nhau, bánh sandwich của Nguyệt Nguyệt được cắt thành hình lưỡi liềm nhỏ, còn của Quý Tinh Dao là hình ngôi sao.
Trong đ ĩa của Mộ Cận Bùi chỉ toàn là những miếng cắt thừa.
Nguyệt Nguyệt còn phát hiện, trong đ ĩa của cô có một ly pudding dâu, thế này mới hoàn hảo.
“Bố, mẹ và con còn hai tuần nghỉ phép, bố có muốn lên kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật với mẹ không? Con sẽ đi cùng, dù bố mẹ muốn đi đâu, con sẽ mời.”
Mộ Cận Bùi nhìn Quý Tinh Dao: “Mẹ con muốn đi đâu, tùy mẹ con.”
Nguyệt Nguyệt vừa ăn bữa tối ngon lành, “Lúc đó con sẽ làm nhiếp ảnh gia cho bố mẹ, còn phải ăn hết đồ ăn hai người làm rơi vãi đấy :)).” (ý là ăn “cẩu lương” đó)
Mộ Cận Bùi xoa đầu cô, lắc mạnh.
“Ôi chao, tóc con rối hết rồi, mẹ Tinh Dao, mẹ phải quản lý chồng mình đi, ông ấy bắt nạt người khác rồi.”