Editor: Phong Tâm
Cải tạo phòng tắm
Beta: Bảo Trân
—
Cuối tháng Ba, buổi đấu giá mùa xuân thường niên bắt đầu.
Vào buổi đấu giá mùa thu năm ngoái, Quý Tinh Dao và Mộ Cận Bùi vẫn còn là hai người xa lạ. Qua một mùa đông, họ đã trở thành người yêu, buổi đấu giá như chiếc cầu nối định mệnh của họ.
Hôm nay Quý Tinh Dao cũng đến tham dự.
Mới sáu giờ rưỡi, Quý Tinh Dao đã tắt chuông báo thức, trở mình ngủ tiếp.
Mộ Cận Bùi thì đã dậy từ sớm, lúc này vừa kết thúc buổi tập thể dục buổi sáng. “Còn chưa dậy à?”
Quý Tinh Dao đang ngủ rất ngon: “Dù sao mười giờ mới bắt đầu, đi sớm làm gì.”
Ngoài việc tham gia buổi đấu giá, hôm nay Mộ Cận Bùi không có kế hoạch gì khác. Anh cởi áo choàng tắm, nằm xuống cạnh Quý Tinh Dao ngủ thêm.
Anh vừa tắm xong, người lạnh lạnh, còn thoang thoảng mùi sữa tắm dễ chịu. Quý Tinh Dao xoay người, quấn lấy anh như dây leo.
“Để hôm nào em vẽ bức tranh chúng ta, đặt tên là Buổi sáng.”
Cứ như vậy, anh ôm cô, cô thì quấn lấy anh. Ánh sáng mặt trời chiếu qua rèm mỏng, khiến thời gian dường như ngừng trôi, yên bình mà tươi đẹp.
Mộ Cận Bùi: “Chỉ được vẽ phần lộ ngoài chăn thôi.” Anh kéo tấm chăn màu xám khói lên che ngang ngực cả hai.
Quý Tinh Dao nửa nằm trên người anh, hai tay ôm cổ anh. Cánh tay trắng nõn của cô nổi bật hơn dưới nền chăn màu xám khói. Cô cứ cách một lúc lại cọ cọ tay vào cổ anh.
Ban đầu Mộ Cận Bùi nghĩ cô vô tình nhưng sau lại nhận ra có tần suất nhất định.
“Làm gì thế?” Mộ Cận Bùi khẽ gãi gãi tay cô. “Có ngứa không?”
Quý Tinh Dao làm nũng: “Anh đừng động, không ngứa.”
“Thế sao cứ cọ?”
“Giao tiếp bằng cơ thể, anh không hiểu à.”
“…”
Quý Tinh Dao nghiêm túc bịa chuyện: “Mỗi tế bào trên cơ thể đều có trí nhớ, em làm thế này để tế bào nhớ anh.”
Mộ Cận Bùi: “Em nói thẳng là muốn khoe da tay trắng thì được rồi.”
“…Hahaha.”
Thật ra cô chẳng vì lý do nào cả, chỉ thấy thú vị thôi. Không cọ cổ anh nữa, cô bắt đầu dùng lòng bàn tay đo chiều dài lưng anh.
Mộ Cận Bùi áp trán cô, giọng trầm thấp: “Có vài loại vận động khiến cơ thể thực sự có trí nhớ, nhưng cần giao tiếp sâu hơn.”
Ban đầu anh thực sự muốn cô ngủ thêm, nhưng cô cứ nghịch ngợm, trêu chọc đủ kiểu. Cuối cùng, giấc ngủ lại biến thành một cuộc giao tiếp thân mật thực sự.
Quý Tinh Dao dụi mặt vào hõm vai anh, cố gắng không phát ra tiếng. Nhưng cuối cùng cô không chịu nổi, định đẩy anh ra mà không được. Mộ Cận Bùi ôm cô, xoay người lại, cô bị nằm dưới thân anh.
Hai người mặt đối mặt, chăm chú nhìn vào mắt đối phương.
Đây là lần đầu tiên họ gần gũi vào buổi sáng, có thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương và thấy bóng dáng mình trong mắt người kia.
Chín giờ, hai người rời khỏi nhà.
Buổi đấu giá mùa xuân vẫn diễn ra tại khách sạn lần trước. Khi Quý Tinh Dao và Mộ Cận Bùi tới nơi, phần lớn khách đã ổn định chỗ ngồi. Họ vào từ cửa sau để tránh gây chú ý.
Trữ Chinh đã lấy sẵn bảng số, bên cạnh anh còn để lại hai chỗ ngồi.
Hôm nay Bùi Ngọc không đến, vì có Tạ Quân Nghị tham gia.
Sau Tết Nguyên Đán, Mộ Văn Nhã trở về New York. Tạ Quân Trình và Tạ Quân Nghị không về cùng. Tạ Quân Nghị ở lại để hợp tác dự án với tập đoàn Quý Thị và các đối tác khác. Còn lý do Tạ Quân Trình không về, Mộ Cận Bùi không rõ, cũng không quan tâm.
Mộ Cận Bùi lật xem sổ đấu giá. Tinh Dao 3 còn phải đợi một lúc. Anh viện cớ đi vệ sinh, rời khỏi phòng đấu giá.
Ở hành lang bên ngoài, anh tình cờ gặp Tạ Quân Nghị, thoạt nhìn như một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên.
“Chú, cho cháu mượn chút thời gian.”
Tạ Quân Nghị gật đầu, hai người đi tới một góc vắng. Bảo vệ đứng cách đó hơn mười mét để đảm bảo không có ai qua lại khu vực này.
Tạ Quân Nghị lên tiếng: “Có chuyện gì?”
Mộ Cận Bùi: “Cháu và Quý Thường Thịnh có thù, là mối thù của bố mẹ ruột cháu.” Anh không che giấu gì: “Cháu đến Bắc Kinh cũng là để trả thù tập đoàn Quý Thị.”
Tạ Quân Nghị vốn luôn điềm tĩnh, lúc này cũng không khỏi sững sờ. Phải mất một lúc lâu ông mới tiêu hóa được thông tin này. Việc Mộ Cận Bùi thẳng thắn nói với ông những điều này không phải vì tin tưởng ông, mà là muốn mượn tay ông để nhanh chóng kết thúc với tập đoàn Quý Thị.
“Cậu nói với tôi chuyện này là có mục đích gì?” Ông làm ra vẻ không biết, hỏi.
Mộ Cận Bùi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có mục đích gì, cũng không cần chú phải làm gì, chỉ là đừng vì Quý Thường Thịnh là bố vợ tương lai của cháu mà lơ là cảnh giác, xem ông ta như người thân.”
Tạ Quân Nghị hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua anh: “Cậu và Quý Tinh Dao…”
Câu nói chưa dứt đã bị Mộ Cận Bùi lạnh lùng cắt ngang: “Chú, chuyện này không phải điều chú nên bận tâm.”
Tạ Quân Nghị khẽ cười nhạt, chậm rãi nói: “Cậu không sợ tôi phá hỏng kế hoạch của cậu sao?”
“Nếu sợ thì đã không nói với chú.” Mộ Cận Bùi cho tay vào túi quần, bất chợt quay sang nhìn: “Chú là người thế nào, cháu còn rõ hơn ai hết. Còn cháu là người thế nào, hẳn là chú cũng biết rồi.”
Tạ Quân Nghị tự cười giễu mình. Ông là người thế nào? Là kiểu người coi lợi ích hơn cả mạng sống. Còn Mộ Cận Bùi, là người nếu không đạt được mục đích thì không bao giờ từ bỏ.
Ông tham lam nhưng thiếu sự quyết đoán và sự tàn nhẫn.
Còn Mộ Cận Bùi, lạnh lùng, tàn nhẫn và biết cách điều khiển cục diện.
Mộ Cận Bùi nắm bắt được điểm yếu của ông và khai thác nó một cách vừa đủ.
“Cháu xin phép.” Mộ Cận Bùi xoay người rời đi.
Tạ Quân Nghị không nhịn được, vẫn hỏi một câu: “Mẹ cậu thế nào rồi?”
Mộ Cận Bùi: “Liên quan gì đến chú?” Anh không quay đầu lại.
Tạ Quân Nghị đứng bên cửa sổ hồi lâu. Ông đến đây theo thư mời, chỉ góp mặt cho có. Toàn bộ các tác phẩm đấu giá ông đều đã xem qua nhưng chẳng có gì có thể khiến ông hứng thú.
Khi Mộ Cận Bùi gần đến phòng đấu giá, anh gặp Đường Gia Lai.
“Quý Tinh Dao đâu?”
“Có việc gì?” Mộ Cận Bùi không trả lời, mà hỏi lại.
Đường Gia Lai không thích giọng điệu áp chế của anh, nhưng đành phải giữ vẻ hoà nhã vì anh là sếp thứ hai của cô. Dù không thích, cô vẫn cười: “Tìm cô ấy nói chuyện thôi, lâu rồi không gặp.”
Mộ Cận Bùi suy nghĩ vài giây: “Nếu là muốn hỏi chuyện liên quan đến Tạ Quân Trình, tôi khuyên cô đừng phí sức.” Anh vẫn lặp lại lời trước đó: “Cô và anh ta không có khả năng.”
Lúc này, nếu trong tay Đường Gia Lai có cốc nước, cô chắc chắn sẽ hắt thẳng vào mặt anh. Con người này thật khiến người ta mất hứng. Cô âm thầm kiềm chế tâm trạng: “Mộ tổng, tôi thực sự không hiểu ý anh là gì. Nếu tôi ngu ngốc, xin hãy nói rõ.”
Về lý do, dĩ nhiên không thể nói chỉ trong một câu, cũng không thể giải thích với cô. Nhưng vì nể mặt Quý Tinh Dao, Mộ Cận Bùi tốt bụng nhắc nhở cô: “Đừng lãng phí thời gian vào anh ta. Cô và anh ta không hợp.”
Rốt cuộc không hợp thế nào, Đường Gia Lai hiểu rõ hơn ai hết, nhưng vẫn tự lừa dối mình, không muốn tin rằng cô và Tạ Quân Trình không có tương lai.
Tạ Quân Trình nổi tiếng phong lưu, giờ đã thu mình hơn so với khi còn trẻ. Nhưng sức hút của người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại khiến phụ nữ mê mẩn hơn cả thời hai mươi mấy.
Vì thế, dù biết anh ta là người thế nào, vẫn có rất nhiều phụ nữ lao vào. Ai cũng nghĩ mình có thể thay đổi anh ta.
Cô cũng không ngoại lệ.
Đôi khi cô cảm thấy mình thật đáng thương.
Mộ Cận Bùi lại khuyên cô một câu: “Kịp thời dừng lại.”
Trong phòng đấu giá, đã đến lượt đấu giá tác phẩm Tinh Dao 3.
Đây cũng là lần đầu tiên Tinh Dao 3 được ra mắt công chúng. Màn hình lớn tiết lộ bức tranh bí ẩn, với kích thước 165.5×268.9 cm.
Nội dung thể hiện các phiên bản khác nhau của Quý Tinh Dao, theo phong cách phân lập nhân cách.
Tác phẩm khiến người xem kinh ngạc.
Tạ Quân Trình cũng có mặt tại hiện trường đấu giá. Anh nói với thư ký: “Dù giá nào cũng phải mua được.”
Thư ký đáp lời, sau đó nhắn tin cho một người khác. Hôm nay họ không tiện đấu giá bức tranh này dưới danh nghĩa thật, vì tranh của Quý Tinh Dao do phòng tranh M.K đại diện.
Phòng tranh M.K trực thuộc tập đoàn M.K. Nếu Tạ Quân Trình mua tranh dưới danh nghĩa cá nhân, người ta sẽ nghĩ anh đang nâng giá cho tác phẩm của công ty mình.
Tinh Dao 3 có giá khởi điểm là 3 triệu, giá liên tục được đẩy lên.
Mộ Cận Bùi luôn chăm chú nhìn màn hình, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Trong tranh, mỗi phiên bản của cô đều đẹp. “Lúc đầu làm sao em nghĩ ra được chủ đề này?”
Quý Tinh Dao cũng nhìn vào bức tranh trên màn hình lớn: “Ai cũng có những mặt khác nhau, tốt và xấu, thiện lương và hèn kém. Thành kính, kiêu ngạo. Tự tin, tự ti. Dịu dàng, tuyệt tình. Thấy chủ đề này khá thú vị.”
Mộ Cận Bùi bất chợt cũng muốn có bức tranh đó, nhưng thân phận hiện tại của anh không thích hợp để đấu giá.
Tinh Dao 3 cuối cùng được bán với giá 18,9 triệu.
Khi chiếc búa của người đấu giá gõ xuống, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay.
Mộ Cận Bùi hỏi Trữ Chinh: “Ai mua vậy?”
Trữ Chinh lắc đầu: “Không quen.”
Mộ Cận Bùi quay sang nhìn Quý Tinh Dao. Cô đang dùng máy tính trên điện thoại để tính xem mình sẽ được bao nhiêu tiền từ bức tranh này. Trừ hoa hồng, trừ thuế, mỗi bước cô đều tính rất chính xác, thậm chí cả con số thập phân cũng không bỏ qua.
Mộ Cận Bùi đưa tay xoa nhẹ l3n đỉnh đầu cô. Quý Tinh Dao bất ngờ ngẩng lên, hơi ngẩn ra, rồi vội dùng tay che màn hình điện thoại. Cô bật cười: “Anh nhìn thấy gì rồi?”
“Chẳng thấy gì cả.” Mộ Cận Bùi hiếm khi thấy một mặt dịu dàng và đáng yêu như thế của cô. Nếu không phải cảnh tượng này, anh gần như quên mất cô mới chỉ hai mươi mốt tuổi, vẫn còn trẻ con, vẫn sẽ hưng phấn tính xem mình kiếm được bao nhiêu tiền khi tác phẩm bán đi.
Anh cúi đầu, không kìm được mà hôn nhẹ lên cô.
Quý Tinh Dao khẽ dùng khuỷu tay huých anh, nhắc nhở: “Nhiều người đang nhìn.”
Mộ Cận Bùi ngồi thẳng lại, cầm lấy một tay cô, sau đó đan ngón tay vào tay cô.
Buổi đấu giá chia thành sáng và chiều, trưa nghỉ một tiếng, ăn tại nhà hàng buffet của khách sạn.
Tạ Quân Trình đã đấu được món đồ mình muốn, buổi chiều anh không định quay lại. Sau khi các món đấu giá buổi sáng kết thúc, anh rời đi ngay, không vào nhà hàng.
Đường Gia Lai đứng đợi ở dưới lầu. Khi khoảng cách giữa hai người còn chưa đầy năm mét, Tạ Quân Trình mới chú ý đến cô. Ánh mắt anh hơi nheo lại, có vẻ không kiên nhẫn.
Đường Gia Lai để tay trong túi áo khoác, lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt. Những tháng ngày chia tay vừa qua khó khăn đến mức nào, chỉ mình cô hiểu.
Nỗi nhớ nhung cồn cào như ăn sâu vào tận xương tủy, ngày ngày hành hạ cô. Cô cố gắng dùng công việc để phân tâm, ngay cả những ngày nghỉ cũng tăng ca. Nhưng mỗi đêm trở về căn nhà trống trải, cô vẫn không ngừng nghĩ đến anh.
Cô cũng từng nghĩ đến việc tìm một người khác để yêu, tự hỏi tại sao mình lại ngốc nghếch quay lại chốn cũ. Nhưng với bất kỳ ai, cô cũng không có cảm giác rung động.
Cô cảm thấy mình đã không còn thuốc chữa.
Dù Mộ Cận Bùi đã nói không biết bao nhiêu lần rằng cô và Tạ Quân Trình không có khả năng, cô vẫn không từ bỏ hy vọng.
Và giờ đây, cô đứng ở đây, đoán rằng anh sẽ không ở lại nhà hàng dùng bữa.
Hai người giằng co vài giây. Tạ Quân Trình bước về phía trước, khi đi ngang qua cô, anh dừng lại.
Đường Gia Lai âm thầm thở phào một hơi. Anh vốn đã ít nói, hôm nay lại mặc áo sơ mi đen, áo khoác dài cũng màu đen.
Áp lực từ anh như bao trùm bốn phía quanh cô.
Cô nhìn anh: “Lâu rồi không gặp.”
Tạ Quân Trình không có thời gian nói lời khách sáo. Anh hỏi thẳng: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Đường Gia Lai lưỡng lự, giọng thiếu tự tin: “Lần đó là tôi sai. Lẽ ra không nên không nghe anh giải thích mà cúp máy.”
Tạ Quân Trình thản nhiên: “Tôi biết rồi, chỉ có thế?”
Hôm nay bức Tinh Dao 3 có lẽ chính là anh đấu giá thành công. Anh hiếm khi tham gia buổi đấu giá nào. Ở lại Bắc Kinh lâu như vậy, cô đột nhiên không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với anh.
Có lẽ, là do cô quá ngang ngạnh, không biết nhún nhường.
Cô nhìn anh: “Tạ Quân Trình, anh có nhớ tôi không?” Cô đã dùng hết can đảm của mình để hỏi.
Tạ Quân Trình bỗng bật cười, giọng cười rất khẽ.
Tay Đường Gia Lai trong túi áo không khỏi siết chặt. Dù là ai cũng nghe ra được sự khinh thường trong tiếng cười của anh. Cô đến đây đúng là tự chuốc nhục.
“Tinh Dao 3 không phải do anh mua sao?” Cô vẫn cố bám vào chút hy vọng cuối cùng.
Tạ Quân Trình lãnh đạm: “Là tôi mua.”
Hôm nay, anh nói rõ ràng mọi chuyện: “Tôi đấu giá bức tranh này không liên quan gì đến cô. Đừng tự đa tình.”
“Còn nữa, tôi quen Quý Tinh Dao trước, lâu hơn cô. Lúc đó cô ấy vẽ tĩnh vật, tôi không hứng thú. Triển lãm của cô ấy, thầy của cô ấy mời tôi cũng không đến. Giờ tôi mua loạt tranh nhân vật Tinh Dao là vì chúng có giá trị thưởng thức và tiềm năng tăng giá. Nếu không, cô nghĩ tôi dư dả thời gian đến mức này sao?”
Nói xong, anh không hề luyến tiếc, bước đi thẳng.
Đi được vài bước, anh lại dừng lại: “Đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa. Hiện tại tôi có người phụ nữ bên cạnh, trước đó cũng vừa chia tay một người.”
Đường Gia Lai như bị tạt một xô nước đá vào mặt, cả người run rẩy.
Điều đó có nghĩa là, trong khi cô ngày đêm nhớ nhung anh, thì anh đã có đến hai người phụ nữ khác.
Người phía sau đã sớm lên xe rời đi nhưng Đường Gia Lai vẫn đứng thất thần dưới khách sạn, mất hồn. Hóa ra từ đầu đến cuối, tất cả chỉ là tình cảm đơn phương của cô.
Cô làm thế nào mà để mình trở thành một trò cười như vậy.
Trong khách sạn, Mộ Cận Bùi nắm tay Quý Tinh Dao bước ra.
Quý Tinh Dao nhìn thấy Đường Gia Lai đứng ngẩn người trước gió, liền buông tay Mộ Cận Bùi chạy tới: “Chị Gia Lai! Chị đứng đây làm gì vậy? Không lạnh sao?”
Đường Gia Lai giật mình tỉnh lại. Dù trong lòng cay đắng như mật, cô vẫn cố nở một nụ cười: “Không sao, chị đang chờ người công ty mang đồ tới. Em ăn xong rồi à?”
“Không ăn ở đây, đông người quá. Chị cũng biết em không thích ồn ào mà.” Quý Tinh Dao xoa nhẹ lên má Đường Gia Lai: “Chị vào sảnh chờ đi, gió thổi khô cả da mặt rồi.”
Đường Gia Lai không khỏi cay cay nơi sống mũi. Cô rất muốn ôm Quý Tinh Dao nhưng lại không muốn để người khác thấy mình chật vật như thế nào vào lúc này. “Em mau đi đi, đừng để Mộ tổng chờ.”
Cuối cùng, đôi chân cô cũng lấy lại chút sức lực, từng bước khó khăn đi vào sảnh khách sạn.
Mộ Cận Bùi nhìn thấy trạng thái của Đường Gia Lai, biết ngay Tạ Quân Trình vừa nói những lời sắc bén và tàn nhẫn đến mức nào. Anh không hiểu tại sao cô lại cố chấp đến vậy.
Quý Tinh Dao ngồi vào xe: “Chiều nay anh có bận không?”
Không đợi Mộ Cận Bùi trả lời, cô nói tiếp: “Nếu không bận thì chiều nay anh dành thời gian với em nhé. Em đã vượt qua bài kiểm tra sức khỏe rồi, tuần sau sẽ đến trung tâm đào tạo làm thủ tục.”
Mộ Cận Bùi nghi ngờ, và anh không hề mong điều này là thật: “Em qua được bài kiểm tra sức khỏe?”
Quý Tinh Dao: “……” Mặt cô ngay lập tức xụ xuống, ánh mắt cảnh cáo nhắm thẳng lên người anh.
Mộ Cận Bùi giải thích: “Ý anh là, trước Tết em vẫn còn đang uống thuốc mà? Chính là loại thuốc mà Lạc Tùng kê cho em.”
Quý Tinh Dao: “Cái đó không tính là bệnh, em bình thường rồi.” Từ khi ở cùng anh, mọi thứ đều ổn định. Mỗi ngày ngủ sớm, dậy sớm, giấc ngủ cải thiện, cô không còn bị mất ngủ nữa.
Cô chợt nhớ ra: “À đúng rồi, em định ở lại trung tâm đào tạo, như vậy tiết kiệm thời gian đi lại. Em có thể học thêm lý thuyết và dành thời gian vẽ tranh.”
Mộ Cận Bùi không hề để lại cho cô con đường thỏa hiệp: “Em đâu phải tự lái xe, trên đường vẫn có thể đọc sách. Cứ về nhà đi.”