Khi Gió Nổi Lên

Chương 57

Editor: Phong Tâm

Beta: Bảo Trân

Quý Thường Thịnh không để lộ chút cảm xúc nào trên gương mặt, như thể ông đang nghe chuyện của người khác. Hiện giờ ông cũng không còn hận thù hay oán trách, bởi vì cái giá phải trả cho sự thù hận trước đây quá đắt.

Thái độ của ông đối với Mộ Cận Bùi giống như cách Mộ Cận Bùi đối xử với ông: không thể tha thứ, chỉ là đã mệt mỏi với việc căm ghét, không muốn sống mãi trong thù hận.

Chỉ vậy thôi.

Ông dựa lưng vào ghế nằm, nhắm mắt dưỡng thần.

Doãn Hà nghĩ rằng ông không khỏe, liền hỏi: “Có cần đến bệnh viện không?”

Quý Thường Thịnh xua tay: “Không sao đâu.” Sau đó, ông quay sang hỏi Mộ Cận Bùi: “Hôm nay cậu đến thăm tôi là để nói mấy chuyện này thôi à?”

Ông nói tiếp: “Cậu đừng quên, Đường Hoành Khang có ngày hôm nay là nhờ cậu. Nếu lúc đó cậu không hợp tác với ông ta, thì cậu cũng chẳng phải tự chuốc lấy hậu quả.”

“Tôi biết.” Mộ Cận Bùi nhìn ra vườn một lần nữa. “Thật ra hôm nay tôi đến gặp ông còn vì vài chuyện khác. Ban quản lý của công ty Hồng Khang đều là những nhân sự cấp cao của Tập đoàn Quý Thị trước đây. Tôi muốn hỏi ý kiến ông xem những ai có thể dùng được, có nguyên tắc và có năng lực lãnh đạo.”

Quý Thường Thịnh cười lạnh: “Sao? Cậu lại muốn phá hủy Hồng Khang nữa à? Phá một Quý Thị thôi chưa đủ sao? Cho dù cậu phá hủy Hồng Khang thì có ý nghĩa gì? Liệu cậu có thể khiến thời gian quay lại năm năm trước, hay khiến những tổn thương mà Tinh Dao đã chịu đựng biến mất?”

“Đừng tự lừa mình nữa.”

“Đương nhiên, giờ cậu cần kiểu tự lừa mình dối người đó, nghĩ rằng trả lại Hồng Khang cho nhà họ Quý chúng tôi thì mọi thứ sẽ được xóa bỏ sạch sẽ.”

“Không thể nào.”

Quý Thường Thịnh nhắm chặt mắt, đôi môi khẽ run rẩy.

“Khi xưa tôi khiến nhà họ Cố phá sản, khiến mẹ cậu tự sát. Dù lúc đó tôi có trả lại Quý Thị cho nhà cậu thì liệu mọi thứ có thể hóa giải không?”

Ông tự hỏi rồi tự trả lời: “Không thể, vì mẹ cậu không thể sống lại, những tổn thương cũng không thể xóa nhòa. Tôi còn mong thời gian quay lại hơn cả cậu, quay lại ba mươi năm trước, lúc tôi chưa gặp mẹ cậu. Cậu lớn lên bên bà ấy, rồi sau đó tôi gặp Doãn Hà, chúng tôi có Tinh Dao, cả nhà sống một cuộc đời bình dị. Tôi không cần phải áy náy, không cần phải tự trách, không phải thường xuyên gặp ác mộng. Nhưng làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy.”

“Buông bỏ tội lỗi, đó là dùng cả nửa đời còn lại để tự trừng phạt mình, chứ không phải chỉ cần nói rằng tôi sai rồi thì mọi thứ sẽ tan biến như mây khói.”

Gió nổi lên, trong sân chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc. Doãn Hà quay vào nhà, lấy một chiếc chăn mang ra đắp cho Quý Thường Thịnh.

Mộ Cận Bùi không vội giải thích cho bản thân. Đợi Quý Thường Thịnh nói xong, anh mới lên tiếng: “Tôi không định phá hủy Hồng Khang. Tinh Dao không muốn liên lụy đến nhân viên công ty, tôi sẽ làm theo. Nhưng Đường Hoành Khang, tôi không để ông ta tiếp tục quản lý công ty nữa. Tôi không phải vì chuyện năm xưa ông ta hợp tác với tôi khiến Quý Thị phá sản mà trả thù, mà vì sau này ông ta đã đắc tội với tôi.”

Trầm mặc vài giây.

“Đương nhiên, có lẽ ông đã nói đúng. Tôi đang tìm một việc để có thể tự lừa mình dối người. Tôi không thể không làm vậy, nếu không chính tôi cũng không chịu nổi.”

“Đường Hoành Khang, chắc chắn tôi phải tính sổ với ông ta, nhưng sẽ không liên lụy đến công ty, vậy nên tôi mới đến hỏi ý kiến ông. Ông đã làm việc với họ hàng chục năm, chắc hẳn biết rõ phẩm chất của từng người.”

Từng chịu trách nhiệm về việc Quý Thị phá sản, Quý Thường Thịnh luôn cảm thấy áy náy với nhân viên. Giờ nghe nói sẽ không ảnh hưởng đến công ty và công nhân viên, ông liền gợi ý một vài người cho Mộ Cận Bùi.

Mộ Cận Bùi ghi lại từng người, rồi gửi thông tin cho Trữ Chinh.

“Không còn việc gì nữa thì cậu về đi, tôi cũng mệt rồi.” Quý Thường Thịnh hạ lệnh tiễn khách.

Mộ Cận Bùi: “Còn một việc, bây giờ chỉ có ông mới có thể cho tôi câu trả lời, liên quan đến bố mẹ ruột của tôi, đặc biệt là mẹ tôi.”

Một lúc sau, Quý Thường Thịnh lên tiếng: “Câu hỏi gì?”

Mộ Cận Bùi hít sâu một hơi: “Mẹ tôi… có phải đã ngoại tình với ông khi vẫn đang trong cuộc hôn nhân không? Lúc đó tôi mới vừa tròn một tuổi.”

Doãn Hà cũng nhìn sang Quý Thường Thịnh. Những chuyện trong quá khứ, bà chưa từng nhắc lại trước mặt ông chỉ vì lo cho sức khỏe của ông. Nhưng không nhắc đến không có nghĩa là không bận tâm, trong lòng bà vẫn luôn có khúc mắc.

Quý Thường Thịnh không trả lời mà hỏi ngược: “Có phải có ai cố tình ly gián?”

“Không.” Mộ Cận Bùi không thể hiểu được: “Tôi chỉ không rõ, tại sao mẹ tôi lại ở bên ông khi tôi vừa tròn một tuổi. Hơn nữa, lúc cha tôi gặp tai nạn máy bay, ông ngoại, bà ngoại và cậu tôi cũng có mặt trên đó, điều đó chứng minh hai nhà họ vẫn rất thân thiết. Lúc đó, bố mẹ tôi chắc chắn chưa ly hôn.”

Hồi nhỏ anh không hiểu chuyện người lớn, đến khi trưởng thành, bà cố cũng không còn, anh chẳng còn ai để hỏi. Mối quan hệ của bố mẹ anh luôn là một cái gai trong lòng.

Bà cố còn nói rằng, vụ tai nạn trực thăng của bố anh là do Quý Thường Thịnh ra tay.

Càng nghĩ, anh càng nghi ngờ liệu có phải năm xưa mẹ anh đã ngoại tình. Nhưng anh lại không muốn đối mặt với sự thật đó. Anh hy vọng mẹ mình không phải là loại người như vậy.

Quý Thường Thịnh híp mắt: “Mẹ cậu không ngoại tình, tôi cũng không phá hoại hôn nhân của bố mẹ cậu.”
“Mẹ cậu và bố cậu đã ly hôn từ lâu, chỉ là họ luôn giấu người nhà. Là mẹ cậu đề nghị ly hôn, khi đó cậu còn nhỏ, quyền nuôi dưỡng được giao cho mẹ cậu.”
“Bố mẹ cậu liên hôn nên không có tình cảm. Ban đầu tưởng rằng sau khi có con thì sẽ tốt hơn, nhưng cuối cùng vẫn vậy. Tuy nhiên, ông bà ngoại và ông bà nội của cậu quen biết nhau nhiều năm, cậu của cậu và bố cậu là bạn thân từ nhỏ, hai nhà lại có hợp tác kinh doanh, thêm cả cậu làm cầu nối nên bố mẹ cậu tạm thời không nói gì với họ.”
“Mẹ cậu rất tốt, bố cậu cũng không phải người xấu, chỉ là hai người tính cách không hợp, sống chung không ổn.”
“Còn muốn biết gì nữa, hỏi hết một lần đi.”
“Không còn gì.” Mộ Cận Bùi nói khẽ: “Cảm ơn.”
Quý Thường Thịnh không cố ý giấu diếm, giúp giữ vẹn nguyên hình tượng của bố mẹ trong lòng anh.

ÔnÔng nhìn sang Doãn Hà, định nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó đứng dậy rời đi.

Bên lề đường, Trữ Chinh đã hút hết hai điếu thuốc. Anh ấy rất ít khi hút thuốc, nhưng hôm nay tâm trạng rối bời, không biết ông chủ ở nhà Quý Thường Thịnh phải chịu đả kích như thế nào.

Mộ Cận Bùi đi tới, sắc mặt không khác ngày thường, chỉ có bước chân nặng nề hơn.

Trữ Chinh dụi tắt đầu thuốc: “Mộ tổng.”
Mộ Cận Bùi đặt tay lên cửa xe: “Không cần nhân nhượng với Đường Hoành Khang nữa.”
“Rõ.” Trữ Chinh hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Lái xe về Bắc Kinh.”
“Lái xe?” Tính cả thời gian nghỉ giữa đường, phải mất hơn mười tiếng mới đến nơi. Trữ Chinh lo lắng: “Sức khỏe của anh liệu có chịu nổi không?”
“Không sao, những nơi này tôi chưa từng đến, nhân tiện ngắm nhìn dọc đường.”

Mộ Cận Bùi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí không hề đặt vào khung cảnh. Anh vẫn đang nghĩ về thân thế của Nguyệt Nguyệt. Trước đây anh đã điều tra tất cả các chi tiết có thể nghĩ tới, nhưng vẫn không tìm được sơ hở.

Anh đặt ra giả định hết lần này đến lần khác, rồi lại tự phủ nhận giả định của chính mình.

Không tìm ra được bước đột phá, mọi chuyện vẫn bế tắc như cũ.

“Chẳng lẽ cả đời này tôi không thể chứng minh Nguyệt Nguyệt là con gái mình?”

Trữ Chinh ngạc nhiên một lúc, xác định Mộ Cận Bùi đang nói chuyện với mình, liền quay mặt từ ghế phụ: “Mộ tổng, chúng ta sẽ tìm ra cách mà.”
“Rõ ràng anh đã biết hết.” Mộ Cận Bùi muốn nói thêm gì đó, nhưng đột nhiên cảm thấy vô vị. Anh lấy điện thoại gọi cho bác sĩ phụ sản tại bệnh viện M.K.

“Tôi muốn biết làm sao để xác định một thai phụ có phải lần đầu sinh hay không? Cô ấy hiện đang mang thai 28 tuần.”

Bác sĩ: “Đây là quyền riêng tư của thai phụ.”

Mộ Cận Bùi: “……”

Anh giận đến mức lập tức cúp máy.

Bình tĩnh lại vài giây, đột nhiên anh nghĩ đến việc thai phụ phải kiểm tra thai định kỳ. Có lẽ từ hồ sơ khám thai của Chu Vũ Hy, có thể phát hiện ra điều gì đó. Cô ta chắc sẽ không giấu giếm bác sĩ phụ trách khám thai của mình.

Anh giao nhiệm vụ cho Trữ Chinh, yêu cầu anh đi kiểm tra hồ sơ khám thai của Chu Vũ Hy lần này.

Trữ Chinh vừa mừng vừa lo, nhưng cũng không muốn để ông chủ tiếp tục dằn vặt như vậy, nên anh liền đi làm.

Khi họ đến Bắc Kinh, bên Manhattan cũng truyền về tin tốt. Có lẽ suy nghĩ của ông chủ là đúng, hồ sơ khám thai thực sự có sơ hở.

“Mộ tổng.” Trữ Chinh mở email, đưa cho Mộ Cận Bùi xem.

Mộ Cận Bùi đọc từng chữ từng câu, không bỏ sót một dấu chấm nào. Trên đó có một dòng ghi chú: số lần sinh, không. Điều này đủ chứng minh Chu Vũ Hy chưa từng sinh con, Nguyệt Nguyệt là con nuôi của họ.

Tin tức này như con dao hai lưỡi, vừa khiến anh vui mừng, vừa đau đớn.

Câu chuyện trước khi đi ngủ mà Quý Tinh Dao từng kể với anh, giờ đây trở thành một sự chế giễu cay đắng. Lần đầu tiên Nguyệt Nguyệt gặp anh, không phải ở phòng sinh.

Anh đã không ở bên Quý Tinh Dao khi cô sinh con, không có cơ hội hôn con gái mình. Nguyệt Nguyệt không lớn lên dưới sự đồng hành của bố mẹ. Anh đã bỏ lỡ hơn bốn năm trời.

Nguyệt Nguyệt còn không biết đến sự tồn tại của người bố này.

Nỗi đau còn hơn cả cái chết.

Mộ Cận Bùi lấy điện thoại chụp lại màn hình, gửi cho Lạc Tùng: [Có lẽ tôi nên nói cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã đưa Nguyệt Nguyệt đến để tôi được nhìn thấy con bé.]

Đến tận sáng hôm sau, Lạc Tùng vẫn chưa trả lời anh.

Lạc Tùng thực ra đã thấy tin nhắn từ lâu, chỉ là chưa nghĩ ra cách nào để trả lời. Sáng hôm đó, anh bận phẫu thuật, không có thời gian rảnh để suy nghĩ.

Mãi đến trưa, sau khi xuống khỏi bàn mổ và trở về văn phòng, anh mới nhắn lại cho Mộ Cận Bùi:

[Không ai cố tình giấu giếm cậu, chỉ là lúc đó tình yêu và thù hận đã khiến người ta mất đi lý trí, tất cả đều bị lòng thù hận làm mờ mắt, không ai có tư cách trách cứ ai cả.]

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

[Tôi cũng đã đắn đo, cũng đã day dứt, Nguyệt Nguyệt vốn dĩ có quyền được biết bản thân con bé là ai, bố mẹ là ai, nhưng lại bị chúng ta tước đi điều đó. Tôi cảm thấy có lỗi với Nguyệt Nguyệt, vì vậy tôi mới dẫn con bé đến gặp cậu.]

[Nhưng khi dẫn Nguyệt Nguyệt đến gặp cậu, tôi cũng tự trách mình. Tôi đã hứa với Quý Tinh Dao rằng sẽ để Nguyệt Nguyệt lớn lên trong một môi trường lành mạnh và hạnh phúc. Nhưng rồi chính vì sự mềm lòng của tôi mà tôi lại mang đến rắc rối cho Nguyệt Nguyệt.]

[Thực ra cậu có biết Nguyệt Nguyệt là ai hay không thì có ý nghĩa gì? Dù sao thì cũng chẳng thay đổi được gì. Ngày trước, sự tàn nhẫn của cậu với Quý Tinh Dao, tất cả mọi người đều chứng kiến, bao gồm cả tôi.]

[Khi ấy, Quý Tinh Dao không muốn cậu lo lắng, sợ ảnh hưởng đến công việc của cậu, cô ấy đã một mình chịu đựng nỗi đau và sự sợ hãi của việc bị dọa sảy thai. Cô ấy nằm trên giường hơn hai mươi ngày, chỉ để giữ lại đứa trẻ. Cô ấy chỉ báo tin vui chứ không báo tin buồn cho cậu. Cô ấy còn nói với tôi rằng, chờ cậu bận xong, hai người sẽ đi chụp ảnh cưới, khi đó, cả gia đình ba người sẽ xuất hiện trong đó.]

[Nhưng cuối cùng thì sao? Ngay cả Quý Tinh Dao, cậu cũng nhẫn tâm bỏ rơi. Cậu nói xem, cậu còn tư cách gì để đòi chứng minh rằng Nguyệt Nguyệt có phải là con gái cậu hay không?]

[Phải thì sao? Không phải thì sao?]

[Vào giây phút cậu làm tổn thương Quý Tinh Dao, Nguyệt Nguyệt đã chẳng còn bất kỳ mối liên quan gì đến cậu nữa rồi.]

[Tôi hiểu thù hận và đau khổ của cậu, vì vậy cậu có làm gì để trả đũa Quý Thường Thịnh cũng chẳng sao. Nhưng cậu đã làm tổn thương Quý Tinh Dao. Cậu đưa cô ấy lên thiên đường rồi tự tay kéo cô ấy xuống địa ngục.]

[Nguyệt Nguyệt bị sinh non khi mới bảy tháng, chuyện này cậu không biết đúng không? Con bé phải nằm trong lồ ng kính hơn một tháng mà vẫn không khá lên, Quý Tinh Dao thì bị trầm cảm sau sinh.]

[Từ nhỏ Nguyệt Nguyệt đã không chịu nói chuyện, cô ấy dẫn con bé đi khám khắp nơi, mỗi tuần đều phải đưa con bé đi điều trị. Cậu nghĩ rằng việc nuôi một đứa trẻ là dễ dàng sao?]

[Quý Tinh Dao đã phải uống thuốc trong suốt mấy năm trời, vừa phải vẽ tranh để trả nợ.]

[Năm năm đã qua, Mộ Cận Bùi, cậu lấy gì để bù đắp đây?]

Bình Luận (0)
Comment