Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân
—
Mộ Cận Bùi chăm chú nhìn Quý Tinh Dao, gương mặt cô hiện rõ vẻ mệt mỏi, kiệt sức. Bất ngờ, tiếng chuông trong phòng truyền dịch vang lên: “Đinh đong, số năm mươi hai.” Quý Tinh Dao giật mình, bàn tay đang cắm kim không khỏi run rẩy.
Mộ Cận Bùi muốn nắm tay cô để trấn an, nhưng vì đang bế Nguyệt Nguyệt nên không thể cử động. Sau tiếng chuông, biểu cảm của Quý Tinh Dao cũng dần thả lỏng.
Mộ Cận Bùi đổi tư thế bế Nguyệt Nguyệt, con bé hơi hoảng, hai tay theo phản xạ đưa lên muốn đẩy anh ra. “Bảo bối, là bố đây, không sợ nhé.” Anh nhẹ giọng dỗ dành, đặt một nụ hôn lên trán cô bé.
Nguyệt Nguyệt dần bình tĩnh lại, tựa vào cánh tay trái của Mộ Cận Bùi rồi ngủ ngon lành. Đôi môi nhỏ khẽ mấp máy, hàng mi dài cũng nhấp nháy theo từng nhịp thở. Mộ Cận Bùi không kìm được, cúi xuống hôn con gái vài lần.
Quý Tinh Dao chìm vào giấc ngủ sâu, hơi thở đều đặn. Để tránh tiếng chuông làm phiền lần nữa, Mộ Cận Bùi tranh thủ nắm lấy bàn tay không cắm kim của Quý Tinh Dao. Ngày trước, cô chỉ có thể ngủ ngon khi nắm tay anh.
Mỗi khi anh đi công tác, anh đều để lại chiếc đồng hồ cho cô. Bảy năm đã trôi qua, dù cô không ý thức được khi ngủ, lúc đầu vẫn chưa quen, thậm chí hơi kháng cự khi bị nắm tay. Nhưng như thể trong giấc mơ, ký ức bị đánh thức, cô lại chủ động siết chặt ngón tay anh, mạnh mẽ như trước kia.
Cả người Mộ Cận Bùi cứng lại, hơi ấm từ đầu ngón tay cô lập tức lấp đầy khoảng trống trong trái tim anh suốt bao năm qua. Anh đưa tay cô lên môi, khẽ hôn.
Chỉ khi cô ngủ, anh mới có thể thấy được sự yếu đuối mà cô không bao giờ bộc lộ.
Hai túi nước biển còn lại đã hết, túi cuối cùng cũng gần cạn. Mộ Cận Bùi nhẹ nhàng đặt tay Quý Tinh Dao lên đùi cô, ấn chuông gọi y tá, đồng thời đánh thức cô: “Dao Dao, xong rồi, sắp phải rút kim ra.”
Tiếng chuông xen lẫn giọng anh khiến Quý Tinh Dao giật mình tỉnh dậy. Cô bối rối vài giây, ý thức mơ hồ dần quay lại, ngồi thẳng dậy, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Mộ Cận Bùi đáp: “Sắp sáu giờ.”
Quý Tinh Dao áy náy: “Xin lỗi, đã làm anh vất vả cả đêm.”
Mộ Cận Bùi chỉ đáp: “Không sao.”
Trời sáng, khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi anh có được vụt tan biến.
Cô không biết trong lúc ngủ đã nắm chặt tay anh, vẫn giữ thái độ khách sáo, xa cách nhưng giọng điệu đã dịu dàng hơn trước.
Y tá đến rút kim, không khỏi liếc nhìn thêm lần nữa gia đình nhỏ có nhan sắc quá nổi bật này.
Ra khỏi khoa cấp cứu, họ tình cờ gặp Lạc Tùng.
Lạc Tùng nhận cuộc gọi khẩn lúc nửa đêm, có một thai phụ gặp vấn đề cần anh xử lý. Sau ca mổ lúc năm rưỡi sáng, vừa mệt vừa đói, anh ra ngoài ăn chút gì đó, sau đó định về văn phòng nghỉ ngơi một lát.
Chưa đợi Lạc Tùng lên tiếng hỏi, Mộ Cận Bùi nói trước: “Không sao, là Quý Tinh Dao.”
Lạc Tùng nhìn cô, thấy cô không được ổn, hỏi: “Sao thế?”
“Bệnh cũ thôi.”
Có mặt Mộ Cận Bùi ở đó, Lạc Tùng không tiện nói nhiều: “Xong việc thì qua đây, anh sẽ giúp em điều trị.”
Quý Tinh Dao gật đầu, không nói gì thêm.
Mộ Cận Bùi hỏi Lạc Tùng: “Có muốn gọi Nguyệt Nguyệt dậy để cậu nói chuyện với con bé không?”
Lạc Tùng lắc đầu: “Để con bé ngủ thêm chút nữa. Hôm qua tôi cũng vừa gặp con bé, ngày nào cũng gọi video mà.” Anh kéo chiếc chăn lông bị tuột lên, nói: “Mọi người mau về đi, tối nay tôi tan làm sẽ đến thăm Nguyệt Nguyệt.”
Mộ Cận Bùi không khỏi ghen tị với Lạc Tùng. Ghen tị vì anh muốn gặp Nguyệt Nguyệt lúc nào cũng được, ghen tị vì ngày nào anh cũng gọi điện thoại, gọi video với con bé.
Càng ghen tị hơn là, Nguyệt Nguyệt gọi anh là bố, còn làm nũng với anh.
Tạm biệt Lạc Tùng, Quý Tinh Dao lấy điện thoại ra định gọi xe.
Mộ Cận Bùi nói: “Tôi có xe, ở bãi đỗ.”
Quý Tinh Dao sững người, tối qua anh cùng cô ngồi xe cứu thương đến bệnh viện, làm gì có thời gian về lấy xe?
Mộ Cận Bùi giải thích: “Tôi đã bảo tài xế mang đến.”
Phòng truyền dịch có máy lạnh khá lạnh, cô lại đổ mồ hôi vì đau trên đường đi, anh sợ cô bị cảm nên đã bảo vệ sĩ của cô lái xe tới bệnh viện và mang theo áo vest cho cô.
Tối qua, Quý Tinh Dao đau đến mức gần như ngất lịm đi, từ phòng cấp cứu đi ra, Mộ Cận Bùi bế Nguyệt Nguyệt, tay cầm áo vest, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh mượn tạm ở chỗ Lạc Tùng.
Đến gần bãi đỗ xe, Nguyệt Nguyệt tỉnh dậy, mở mắt ra ngơ ngác hoàn toàn. Vòng tay của chú Mộ sao lại biến thành giường rồi? Lại còn là giường ngoài trời nữa.
Cô bé chớp chớp mắt, mất hơn nửa phút để nhớ lại mọi chuyện vào rạng sáng. “Cô Tinh Dao đâu rồi ạ!” Bé quay đầu nhưng không thấy người. “Ở đây.” Quý Tinh Dao bước vòng qua.
Mộ Cận Bùi bế Nguyệt Nguyệt lên theo chiều dọc. Nguyệt Nguyệt đưa tay chạm vào má Quý Tinh Dao, “Cô Tinh Dao, còn đau không?” Quý Tinh Dao khẽ mỉm cười, “Không đau nữa.”
Đến trước xe, Mộ Cận Bùi mở cửa sau, đặt Nguyệt Nguyệt vào ghế. Vừa định đứng lên, Nguyệt Nguyệt đã chộp lấy tay anh, “Chú ơi, đây là xe của chú à?” Mộ Cận Bùi gật đầu, “Phải, là xe của chú.”
Nguyệt Nguyệt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có xe là được. “Sao thế?” “À, không có gì ạ.” Nguyệt Nguyệt cười tươi rói. Có xe thì dễ tìm người yêu lắm, thêm vài ngày nữa là cô bé sẽ giúp cô Tinh Dao giới thiệu bạn trai rồi.
Quý Tinh Dao và Nguyệt Nguyệt ngồi ở ghế sau, Mộ Cận Bùi tự lái xe. Mặt trời buổi sớm nhô lên, thành phố bắt đầu một ngày bận rộn. Nguyệt Nguyệt áp mặt vào cửa sổ, cảm nhận sự nhộn nhịp. Quý Tinh Dao tựa đầu ngắm nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ phía cô ngồi.
Gió mát lành từ cửa sổ này ùa vào, làm tóc dài của hai người bay lên, rồi lại thoát ra từ cửa sổ bên kia, cứ thế lặp đi lặp lại. Cả hai chăm chú nhìn đường phố, để mặc gió buổi sáng nghịch ngợm mái tóc.
Thỉnh thoảng Mộ Cận Bùi lại nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt dừng lại trên người hai mẹ con. Anh chưa bao giờ cảm thấy mãn nguyện đến vậy.
Hôm nay Quý Tinh Dao không thể đưa Nguyệt Nguyệt đi chơi khắp nơi nên giao trọng trách đó cho Mộ Cận Bùi. Anh vui mừng khôn xiết, lại còn thấy biết ơn. Thêm được một ngày ở bên con gái, anh không còn mong gì hơn.
Nguyệt Nguyệt nói: “Chú ơi, chú dẫn con đi dạo mấy con hẻm nhỏ nhé, con muốn xem chúng trông thế nào, con muốn vẽ lại.” “Được, bố…” Từ “bố” vừa thốt ra, anh liền nhận ra mình lỡ lời. Trong đầu anh cứ nghĩ về những việc sẽ làm cùng con hôm nay nên không suy nghĩ kỹ đã nói ra. Anh vội sửa lại: “Tám giờ chúng ta sẽ xuất phát nhé.”
“Tám giờ?” Nguyệt Nguyệt lo lắng, “Sớm vậy, chỗ đó đã mở cửa chưa ạ?” Nguyệt Nguyệt không nhận ra điều bất thường, Mộ Cận Bùi thầm thở phào, “Hẻm nhỏ không cần mở cửa, chúng là những con đường nhỏ, hai bên là các căn nhà tứ hợp viện.” Nguyệt Nguyệt chưa từng thấy tứ hợp viện, cô bé vô cùng mong đợi.
Quý Tinh Dao đưa Nguyệt Nguyệt về phòng vẽ để tắm và thay đồ. Mộ Cận Bùi chở hai mẹ con đến sảnh tòa nhà. Tòa nhà này, thang máy này và cả phòng vẽ đó, đều là những nơi chất chứa nỗi đau anh không dám chạm tới.
Anh tự giác dừng lại ở cửa thang máy, vẫy tay chào Nguyệt Nguyệt, “Thay đồ xong gọi chú, chú sẽ lên đón con.” Cửa thang máy dần khép lại, Mộ Cận Bùi quay người bước đi nhanh. Anh không lái xe, mà chạy bộ tới cửa hàng tiện lợi gần nhất, mua một số đồ ăn sáng.
Lúc anh quay lại dưới tòa nhà, đúng lúc nhận được điện thoại từ Nguyệt Nguyệt: “Chú ơi, con chuẩn bị xong rồi, chú lên đi.” Mộ Cận Bùi vừa chạy tới, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, “Chú lên ngay đây.”
Nguyệt Nguyệt mặc váy công chúa, vì trời nóng, Quý Tinh Dao búi cho cô bé kiểu tóc củ hành. Cô bé chăm chú thoa kem chống nắng trước gương, trông vừa cẩn thận vừa nghiêm túc.
“Cô Tinh Dao,” cô bé nhìn Quý Tinh Dao qua gương, “ở nhà nhớ chăm sóc tốt cho bản thân nhé. Nếu thấy không khỏe, cô hãy gọi ngay cho chú Mộ. Bất kể chúng con đang đi đâu, cũng sẽ về ngay với cô, cô nhớ không?”
Câu nói ấy giống hệt câu mà Mộ Cận Bùi từng nói với cô trước kia: “Chỉ cần em gọi, dù anh ở đâu cũng sẽ lập tức đến bên em.” Quý Tinh Dao thoáng sững sờ, “Được, cô sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”
Sau khi thoa xong kem chống nắng xong, cô bé cẩn thận thoa thêm lên cổ và tay, đeo chiếc ba lô nhỏ, rồi quay lại tặng Quý Tinh Dao một nụ hôn.
Chuông cửa vang lên, “Nguyệt Nguyệt, là chú đây.”
“Con ra liền.” Cô bé vừa chạy ra cửa vừa trả lời.
Quý Tinh Dao vừa tắm xong, thay đồ ngủ, không định gặp mặt Mộ Cận Bùi. Cô ở lại trong phòng nghỉ, dặn Nguyệt Nguyệt: “Nhớ đóng cửa, đi chơi vui nhé.”
Mộ Cận Bùi tay xách đồ ăn sáng được đóng gói, tay kia cầm một chiếc cốc giữ nhiệt. Anh ngồi xuống nửa chừng, “Bảo bối, mang cái này đưa cho cô Tinh Dao, sau đó hai chú cháu mình đến nhà hàng ăn sáng nhé.”
“Dạ.” Nguyệt Nguyệt dùng một tay không cầm nổi chiếc cốc, liền ôm chặt vào lòng, “Chờ con chút.” Cô bé chạy vụt vào phòng vẽ.
“Cô Tinh Dao, ăn sáng thôi!” Nguyệt Nguyệt đặt hộp đồ ăn và cốc giữ nhiệt lên bàn trà.
Quý Tinh Dao nghe tiếng liền bước ra, chiếc cốc giữ nhiệt quen thuộc lọt vào tầm mắt cô. Nguyệt Nguyệt đã chạy ra ngoài, cửa khép lại, trong phòng vẽ chỉ còn lại tiếng thở của cô.
Trong cốc giữ nhiệt không phải cà phê, mà là sữa ấm có thêm mật ong.
—
Ngày triển lãm tranh của Nguyệt Nguyệt, cả gia đình nhà họ Lạc đều có mặt đông đủ. Họ không báo trước cho cô bé, mà bất ngờ đến triển lãm để tạo niềm vui.
Khi thấy cả nhà đứng trước phòng triển lãm, Nguyệt Nguyệt vui mừng nhảy lên tại chỗ, nhảy liền mấy cái, sau đó quay vòng tròn vài lần, rồi như một chú ngựa con, cô bé lao thẳng về phía trước.
Lạc Tùng ngồi xổm xuống, dang rộng tay chuẩn bị đón con gái, mẹ Lạc liếc anh một cái, “Đừng tự mình đa tình, con bé không chạy đến chỗ con đâu.” Bà vừa nói vừa đá anh một cái.
Lạc Tùng không kịp đề phòng, suýt ngã, may mà phản ứng nhanh, dùng tay chống đất đứng dậy.
“Bà nội!”
Mẹ Lạc lập tức ôm lấy Nguyệt Nguyệt, hôn cô bé mấy cái liên tiếp.
“Thấy chưa?” Bùi Ngọc đứng gần đó, khẽ nói với Mộ Cận Bùi, “Ai dành nhiều tình cảm nhất, đứa trẻ sẽ hướng về người đó. Không phải nói Lạc Tùng và Chu Vũ Hy không yêu thương mà là họ không ở bên con bé nhiều như mẹ Lạc.
Trong một gia đình, ai kiên nhẫn với trẻ nhất, ai dành nhiều tâm tư nhất, thì trẻ sẽ gắn bó với người đó. Trẻ con chính là tấm gương phản chiếu chân thật nhất.”
Ánh mắt Bùi Ngọc chuyển sang bóng lưng bận rộn của Quý Tinh Dao, “Giống như Tinh Dao, con bé không yêu bố mẹ mình sao? Tất nhiên là yêu. Bố mẹ con bé không thương con bé sao? Làm sao có thể không. Nhưng người mà con bé gắn bó nhất là chú Trương. Không ai có thể so sánh được với sự hy sinh và đồng hành của chú ấy.”
“Còn Tạ Quân Trình, nếu con và nó cùng xảy ra mâu thuẫn, chắc chắn Nguyệt Nguyệt sẽ đứng về phía Tạ Quân Trình.”
Mộ Cận Bùi liếc nhìn mẹ mình, không đáp.
Bùi Ngọc hiểu anh không ưa Tạ Quân Trình, “Con không cần phải buồn hay ghen tị khi thấy Nguyệt Nguyệt thân thiết với người khác hơn mình. Ở những nơi con không nhìn thấy, người ta đã dành cho con bé nhiều tình cảm hơn con rồi.”
Khi Nguyệt Nguyệt còn khép mình với thế giới bên ngoài, thậm chí từ chối giao tiếp với xã hội, Tạ Quân Trình đã dành rất nhiều công sức để đưa cô bé đi xem các triển lãm tranh. Ở đâu có triển lãm, anh đều dẫn cô bé đến, còn chọn giáo viên hướng dẫn tốt nhất cho cô bé.
Giáo viên dạy Nguyệt Nguyệt trong phòng tranh không phải được chọn chỉ vì tay nghề vẽ tốt. Giáo viên đó từng làm việc trong các tổ chức giáo dục, biết cách giao tiếp với trẻ như Nguyệt Nguyệt, xây dựng lòng tin và từng bước khơi dậy hứng thú của cô bé.
Bùi Ngọc không nói thêm, bà nắm tay con trai, vỗ nhẹ vài cái, mọi lời nhắn nhủ đều nằm trong đó.
Mộ Cận Bùi hiểu tấm lòng của mẹ. Thực tế, anh cũng đã cố gắng làm như bà nói, trở thành người bố mang lại cảm giác an toàn cho con gái.
Nguyệt Nguyệt thân thiết với anh như hiện tại, cũng vì vào sinh nhật cô bé, anh đã thiết kế búp bê cho cô bé, tự tay may chiếc váy cho búp bê. Cô bé luôn nhớ điều đó, mang búp bê bên mình mọi lúc. Trong chiếc ba lô nhỏ của cô bé, ngoài bình nước thì chính là con búp bê đó.
Mộ Cận Bùi không làm phiền Nguyệt Nguyệt khi cô bé đang vui vẻ bên gia đình nhà họ Lạc. Anh bước vào triển lãm, ngắm từng bức tranh do con gái mình vẽ.
Triển lãm lần này kéo dài hai ngày, với hai chủ đề khác nhau. Hôm nay là chủ đề “Những chú tinh linh”, bao gồm nhiều loại tinh linh. Có tinh linh là chính cô bé, có tinh linh là con trai của Lạc Tùng, Pudding Nhỏ và các bạn cùng lớp mẫu giáo của cô bé.
Đặc biệt nhất là một bức tranh về tinh linh tháp đồng hồ, chỉ vẽ bóng lưng của tinh linh.
Những hình ảnh thú vị, đáng yêu, thậm chí đầy suy ngẫm qua nét vẽ của cô bé trở nên sống động, sinh động đến khó tin.
Nếu không phải con gái mình, anh khó có thể tin đây là tác phẩm của một đứa trẻ sáu tuổi.
Quý Tinh Dao bận rộn cả buổi sáng, giờ mới rảnh để ngắm tranh. Số lượng khách tham quan nhiều hơn cô dự đoán ít nhất là một phần ba. Đặc biệt vào buổi chiều, lượng khách còn tăng mạnh hơn buổi sáng.
Có lẽ do có báo chí đưa tin, nhiều phụ huynh đã đưa con mình đến xem triển lãm.
Bức tranh “Những chú tinh linh trong bệnh viện” hôm nay trở thành tâm điểm, trước tranh là một đám đông chen chúc để chụp ảnh.
Người quá đông, Quý Tinh Dao không chen vào mà lùi lại, đứng xa xa ngắm nhìn.
Mộ Cận Bùi cũng đang ngắm bức tranh đó, giữa hai người cách nhau vài mét. Anh nghiêng đầu, vừa vặn thấy cô. Đúng lúc Quý Tinh Dao cũng quay đầu tìm người, ánh mắt hai người chạm nhau.
Mộ Cận Bùi bước tới, “Pudding Nhỏ dạo này thế nào?”
Quý Tinh Dao đáp: “Không tốt lắm, con bé chẳng có tinh thần gì cả.” Tạ Quân Trình vốn hứa với Nguyệt Nguyệt sẽ đến triển lãm tranh nhưng cuối cùng lại không thể thu xếp được. “Đợi triển lãm kết thúc, ngày kia tôi sẽ về.”
“Cô Tinh Dao!”
Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao cùng quay lại, thấy Tạ Quân Trình bế Nguyệt Nguyệt đi tới. Hôm nay anh cũng mặc đồ trang trọng như Mộ Cận Bùi, áo sơ mi trắng và quần tây đen, đặc biệt đến để ủng hộ triển lãm tranh của Nguyệt Nguyệt.
Quý Tinh Dao kinh ngạc, “Không phải anh nói…” Vì có mặt Nguyệt Nguyệt, cô không nói thẳng câu khiến người khác mất hứng bằng tiếng Trung, bởi Nguyệt Nguyệt rất thông thạo ba ngôn ngữ Trung, Anh, Tây Ban Nha, giống hệt bố ruột cô bé.
Cô đổi sang tiếng Pháp, “Không phải anh bảo không rảnh đến sao?”
Tạ Quân Trình trả lời bằng tiếng Pháp, “Sợ Nguyệt Nguyệt buồn. Dù sao đây cũng là triển lãm tranh đầu tiên của con bé, bỏ lỡ sẽ không có cơ hội bù đắp.”
Nguyệt Nguyệt nhìn qua nhìn lại giữa Tạ Quân Trình và Quý Tinh Dao, “Hai người đang nói ngôn ngữ gì thế? Con nghe không hiểu.”
Tạ Quân Trình đáp: “Ngôn ngữ của cô Tinh Dao.”
“Wow, thật kỳ diệu.” Nguyệt Nguyệt ngưỡng mộ ra mặt, cô bé cũng muốn học ngôn ngữ của cô Tinh Dao.
Tạ Quân Trình còn có việc cần bàn với Quý Tinh Dao, “Đợi chút nữa bố sẽ dẫn con đi chơi được không?”
Mộ Cận Bùi đón lấy Nguyệt Nguyệt, “Chú dẫn con đi xem tranh.”
“Con muốn xem bức tranh vẽ Pudding Nhỏ.”
Mộ Cận Bùi đặt Nguyệt Nguyệt lên vai, khiến cô bé trở thành người cao nhất trong đám đông, có thể nhìn thấy tất cả.
Tạ Quân Trình tiếp tục bàn với Quý Tinh Dao bằng tiếng Pháp, “Hà Sở Nghiêu đã kiện tôi và cô.” Hôm qua anh đã nhận được thư mời hầu tòa từ tòa án. Hà Sở Nghiêu rời bệnh viện hôm đó liền liên hệ với luật sư, bỏ ra một số tiền lớn thuê nhiều luật sư nổi tiếng chuyên về các vụ ly hôn và giành quyền nuôi con.
Thực ra, Tạ Quân Trình chưa từng nghĩ đến chuyện đối đầu với Hà Sở Nghiêu tại tòa. Làm vậy vô hình chung sẽ gây tổn thương cho Pudding Nhỏ. Anh cũng không ngờ Hà Sở Nghiêu lại không biết xấu hổ đến mức đi kiện để tranh giành quyền nuôi con.
Hôm đó anh đã nói cứng, nếu không thắng được Hà Sở Nghiêu, anh sẽ đổi họ. Những lời nói của Hà Sở Nghiêu khiến anh nổi giận. Anh không nghĩ Hà Sở Nghiêu lại có thể không quan tâm đ ến bệnh tình của con bé, chỉ chăm chăm tranh giành quyền nuôi dưỡng. Khi trở lại bệnh viện, anh vừa chơi đàn vừa suy nghĩ, vừa tức giận vừa đau lòng.
Thậm chí, Hà Sở Nghiêu còn lôi cả chuyện của Quý Tinh Dao và Mộ Cận Bùi ra để bới móc. Tạ Quân Trình đã nghĩ rằng Hà Sở Nghiêu sẽ tự kiểm điểm, rằng là bố ruột của Pudding Nhỏ, anh ta sẽ hiểu mình nên làm gì và không nên làm gì.
Anh từng ngây thơ tin rằng Hà Sở Nghiêu sẽ học được cách kiềm chế như Quý Tinh Dao và Mộ Cận Bùi, sẽ cố gắng đứng ở góc độ của con bé để cân nhắc, dần dần xóa bỏ khoảng cách với con bé, mang lại chút ấm áp trong quãng thời gian ngắn ngủi còn lại của cô bé.
Nhưng cuối cùng, kẻ ngốc này lại thật sự đưa đơn kiện ra tòa.
Kiện thì kiện, anh sẽ ứng phó. Lần này, nếu không khiến Hà Sở Nghiêu tán gia bại sản, anh thật sự sẽ đổi sang họ Mộ.
Tạ Quân Trình nhắc đến chuyện này mà vẫn cảm thấy đau dạ dày, “Tài sản thuộc về Pudding Nhỏ, một xu anh ta cũng không được thiếu. Những khoản tiền trước đây đã chi cho con bé, anh ta cũng phải thanh toán đầy đủ.”
“Tôi có chuyến bay tối nay, ngày mai là triển lãm chủ đề thứ hai của Nguyệt Nguyệt, cô quay lại video gửi cho tôi.”
Quý Tinh Dao gật đầu, “Không thành vấn đề, anh cứ đi lo việc của mình trước.”
Hai người tiếp tục thảo luận việc thuê luật sư.
Mộ Cận Bùi hiểu tiếng Pháp, sau khi suy nghĩ một lát, anh đang cân nhắc xem có nên nói điều gì không. Nhưng khi nhìn bức tranh Nguyệt Nguyệt vẽ cho Pudding Nhỏ, anh cảm thấy rằng nếu quay về nhà họ Hà, chưa chắc Pudding Nhỏ sẽ nhận được sự ấm áp mà cô bé cần.
Giờ đây, Tạ Quân Trình và Quý Tinh Dao là những người trong cuộc, không thể nhìn nhận mọi chuyện một cách khách quan như anh – người ngoài cuộc.
Mộ Cận Bùi nghiêng đầu, nói với Quý Tinh Dao, “Chỉ cần thuê một luật sư, chịu trách nhiệm giành quyền trợ cấp nuôi con cho Pudding Nhỏ. Còn về quyền giám hộ, không cần tìm luật sư, em hãy tự mình giành lấy.”
Nghe anh nói vậy, Quý Tinh Dao không khỏi ngạc nhiên, điều cô chú ý lại là: Anh biết cả tiếng Pháp sao?
Cô luôn nghĩ rằng anh không biết và cũng không hiểu, vì vậy trước đây khi ở bên nhau, cô thường tự nói một mình bằng tiếng Pháp để tự tìm niềm vui, chẳng lẽ anh đều nghe hiểu hết?
Mộ Cận Bùi đặt Nguyệt Nguyệt xuống, “Chú có chuyện cần nói với cô Tinh Dao, con tự mình đi xem tranh, xem theo thứ tự nhé. Xem xong rồi nói cho chú biết cảm nhận của con.”
Nguyệt Nguyệt rất ngoan, biết người lớn có chuyện quan trọng cần bàn.
Mộ Cận Bùi sắp xếp vệ sĩ trông chừng Nguyệt Nguyệt, rồi ra hiệu cho Quý Tinh Dao, “Ra ngoài nói chuyện.”
Đây là lần đầu tiên sau bảy năm, ba người họ ngồi chung một bàn.
Tạ Quân Trình rút ra một điếu xì gà, loại này rất đắt tiền nhưng anh không có ý định mời Mộ Cận Bùi.
Quý Tinh Dao lúc này mới tập trung lại, “Anh vừa nói chỉ cần thuê một luật sư, quyền nuôi con tôi tự mình giành là sao?”
Mộ Cận Bùi đáp: “Tình hình của Pudding Nhỏ khá phức tạp. Hai người không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với con bé, cũng không phải là bố mẹ nuôi hợp pháp. Giờ bố ruột của con bé đã xuất hiện, việc người ta đón con bé về nhà là chuyện hợp tình hợp lý.”
Tạ Quân Trình liếc nhìn anh, “Đây không phải chuyện hiển nhiên à? Ai mà không biết. Nói thẳng ý chính đi.” Anh quăng điếu xì gà trong tay cho Mộ Cận Bùi.
Mộ Cận Bùi không hút, anh trả lại, “Loại này đắt quá, tôi hút không nổi.” Anh ngừng một lát rồi thêm, “Anh nhiều tiền như vậy, làm ơn thanh toán hóa đơn lần trước còn thiếu đi.”
Tạ Quân Trình bị khói xì gà làm sặc, ho liên tục, suýt ngạt thở.
Quý Tinh Dao không hiểu họ đang nói gì, cũng chẳng tò mò.
Mộ Cận Bùi nhìn cô, trở lại chủ đề chính, “Hiện tại, cơ hội duy nhất của hai người là đánh vào yếu tố tình cảm trước mặt thẩm phán. Lá bài tình cảm này nếu emtự mình đánh, hiệu quả sẽ mạnh gấp trăm lần so với đội ngũ luật sư giỏi nhất.”
“Là người mẹ trên phương diện tình cảm của đứa trẻ, em phải thể hiện được khát vọng mạnh mẽ muốn giữ Pudding Nhỏ bên mình.”
Quý Tinh Dao nghe xong, gật đầu đồng tình nhưng nghĩ đến việc phải đối mặt với những luật sư chuyên nghiệp mà Hà Sở Nghiêu đã thuê, cô vẫn không khỏi lo lắng, sợ mình làm hỏng việc.
Mộ Cận Bùi tiếp tục, “Em và Tạ Quân Trình nên chia việc. Anh ta chịu trách nhiệm tìm bằng chứng bất lợi cho Hà Sở Nghiêu trong việc nuôi dưỡng Pudding Nhỏ. Còn em, hãy suy nghĩ xem trong sáu năm qua, với tư cách là người giám hộ tạm thời của Pudding Nhỏ, hai người đã có những việc nữa nào chưa làm tròn trách nhiệm, hoặc gây bất lợi cho sự phát triển của con bé.”
Anh ngừng lại một chút, “Ví dụ như, Tạ Quân Trình sống buông thả trong chuyện tình cảm.”
“Ví dụ như, anh ta thiếu trách nhiệm.”
“Còn ví dụ, anh ta từng đánh nhau đến mức phải vào đồn cảnh sát. Điều này cho thấy anh ta dễ nổi nóng, không kiểm soát được cảm xúc, có khuynh hướng bạo lực gia đình.”
Tạ Quân Trình: “…” Anh từ từ nhả khói, “Có người nếu ghen tị tôi thì cứ nói thẳng, đừng nhân cơ hội bôi nhọ tôi.”
Mộ Cận Bùi không thèm đáp, “Đây đều là những vấn đề mà luật sư phía đối phương sẽ chất vấn hai người tại tòa. Chúng cũng là các điểm mấu chốt để Hà Sở Nghiêu giành được quyền nuôi dưỡng. Em hãy liệt kê những điểm này ra trước, chuẩn bị kỹ cách trả lời.”
Anh ngừng lại, “Tôi cũng sẽ giúp liệt kê tất cả các điểm bất lợi với hai người. Đến lúc đó, chúng ta sẽ đối chiếu, cố gắng không để bên đối phương bắt bẻ được.”