Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân
—
Quý Tinh Dao ăn hết sạch phần cháo, ngay cả một chiếc lá rau nhỏ cũng không để lại. Hộp cơm giữ nhiệt có tổng cộng năm ngăn, một ngăn cháo, một ngăn cơm và ba ngăn còn lại để đựng rau.
Một phần cơm và hai món rau xào nhẹ, cô để lại cho Mộ Cận Bùi.
Vừa rồi Tạ Quân Trình còn cố ý nhấn mạnh, phần cháo này không phải là anh muốn nịnh bợ Mộ Cận Bùi, thực ra anh muốn nói tới món nấm xào.
Chỉ có điều vì sĩ diện, anh cứng miệng không muốn thừa nhận.
Lần đó ở nhà hàng Bắc Kinh, cô và Tạ Quân Trình gặp Mộ Cận Bùi và Lạc Tùng, khi đó Mộ Cận Bùi có gọi món nấm xào, anh đã liếc thấy rồi nhớ kỹ trong lòng, lần này mang cơm về còn cố ý gọi món này.
Cô không chắc tình cảm giữa hai anh em họ như thế nào, nhưng có thể chắc chắn rằng, tình cảm của những người lớn lên cùng nhau trước khi trưởng thành vẫn mãi tồn tại.
Quý Tinh Dao đưa hộp cơm cho Mộ Cận Bùi, rồi cũng lấy cho anh đôi đũa mới.
Mộ Cận Bùi bảo cô ăn thêm rau đi, Quý Tinh Dao lắc đầu, “Tôi no rồi.”
Nếu là trước kia, Quý Tinh Dao đã sớm tìm lý do rời đi nhưng tối nay thì không, cô tự cầm tạp chí quạt gió.
Đêm càng khuya, khu vườn càng yên tĩnh.
Mộ Cận Bùi ăn rất chậm, muốn cô ở lại với mình lâu thêm một chút.
Quý Tinh Dao thất thần lắc lắc tạp chí trong tay, suy nghĩ xem có nên bàn với anh về việc hợp tác giữa Nguyệt Nguyệt và công ty tạp chí Time kia không.
Cô vừa gọi điện cho Lạc Tùng xin ý kiến anh, Lạc Tùng nói mọi chuyện của Nguyệt Nguyệt do cô toàn quyền quyết định.
Nguyệt Nguyệt ở trong điện thoại nói: “Cô Tinh Dao, con nghe theo cô, cái gì cũng nghe cô.”
Cô nghiêng đầu, “Mộ tổng.”
“Ừm?”
Hai ánh mắt giao nhau trong vài giây, rồi cùng lúc dịch chuyển đi.
Quý Tinh Dao nhìn khu vườn, Mộ Cận Bùi cúi đầu ăn cơm.
Vừa rồi giọng nói của cô rất tự nhiên, còn giọng điệu của anh lại bất ngờ dịu dàng pha lẫn chút yêu chiều mà cô từng quen thuộc, tạo cảm giác như hai người có cảm tình đang hẹn hò.
“Có chuyện gì vậy?” Mộ Cận Bùi phá vỡ sự im lặng, hỏi.
Quý Tinh Dao dùng tạp chí quạt mấy cái, cảm thấy mát mẻ hơn nhiều, “Một công ty thời trang trong nước, tên là Time đã để mắt đến bộ sưu tập những tiểu tinh linh của Nguyệt Nguyệt, muốn hợp tác với con bé ra mắt bộ sưu tập chung.”
Cô liếc mắt nhìn anh, “Muốn nghe ý kiến của anh.”
Mộ Cận Bùi hỏi trước, “Công ty thời trang nào? Độ nổi tiếng, đội ngũ quản lý công ty, quan điểm kinh doanh của ông chủ, những điều này em đã tìm hiểu chưa?”
Quý Tinh Dao không biết nhiều về Time, những gì cô biết chỉ là chút thông tin cô vừa tra trên mạng. Mấy năm nay, cô chỉ quan tâm đ ến bản thân và Nguyệt Nguyệt, còn lại không quan tâm gì khác.
Cô lắc đầu, “Vì thế mới hỏi xin ý kiến của anh.”
Mộ Cận Bùi suy nghĩ một chút, “Tôi sẽ cho em ý kiến tham khảo muộn nhất là vào ngày kia.”
“Không cần vội đâu.” Quý Tinh Dao sợ làm anh bận lòng, “Anh có thời gian thì giúp tôi điều tra thông tin nội bộ của họ là được rồi.”
Cô tra từ trên mạng thì chỉ thấy toàn tin tích cực.
Mộ Cận Bùi ăn xong phần cơm và hai món rau, giờ anh đã hiểu vì sao Pudding Nhỏ lại ăn ngon miệng đến vậy, cứ như ăn mãi mà không no.
Tối nay Tạ Quân Trình ở bệnh viện chăm sóc, Mộ Cận Bùi đưa Quý Tinh Dao về.
Trên đường đến bãi đậu xe, anh lấy từ trong túi quần âu ra mấy hộp pudding, “Tinh Dao.”
Quý Tinh Dao nghiêng đầu, “Gì vậy?” Anh đưa tay ra trước mặt cô.
Mộ Cận Bùi: “Pudding, ngon hơn cái bán ở siêu thị.”
Quý Tinh Dao nhận lấy, tưởng anh mua cho Nguyệt Nguyệt, tổng cộng có năm cái, bên trong có khá nhiều thịt trái cây, hai vị dâu tây, ba vị cam.
Mộ Cận Bùi: “Hai cái cho Nguyệt Nguyệt, ba cái cho em.”
Quý Tinh Dao muốn nói rằng thực ra cô không thích ăn Pudding.
Trong xe không bật điều hòa, Mộ Cận Bùi hạ hết cửa sổ xe, rồi chỉnh lại ghế ngồi cho cô.
Trước kia cô rất thích như vậy, đêm khuya cùng anh đi vòng quanh đường hai vòng của Bắc Kinh, cho đến khi cô ngủ thiếp đi, anh bế cô về nhà.
Năm đó, mỗi ngày đều in đậm trong tâm trí anh.
Lần cuối cùng anh lái xe đưa cô đi, là vào tối trước khi anh trở lại Manhattan. Cô nói muốn ăn lẩu Tứ Xuyên và muốn nước lẩu phải thật cay.
Tối đó, tất cả gia vị của cô đều là giấm và ớt.
Giờ đây anh mới hiểu tại sao khẩu vị của cô lại thay đổi đột ngột, lúc đó Nguyệt Nguyệt đã đến rồi.
Quý Tinh Dao dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, chỉ cần ở bên anh là không thể tránh khỏi phải đối mặt với vết thương trong quá khứ, nỗi đau lại càng thêm đau đớn, còn sự ngọt ngào cũng trở thành lưỡi kiếm làm tổn thương.
May mắn là, bây giờ cô đã có thể đối diện với nó.
Có Nguyệt Nguyệt, cô đã có lá giáp tốt nhất.
“Muốn nghe gì?” Mộ Cận Bùi khởi động xe, hỏi cô.
Quý Tinh Dao: “Không cần đâu, tai tôi có sẵn âm thanh.” Bài hát của Nguyệt Nguyệt có một sức hút kỳ lạ, chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ tự động vang lên trong tai cô.
Trong suốt quãng thời gian sau đó, Mộ Cận Bùi luôn giữ im lặng.
Trong đầu Quý Tinh Dao lặp lại bài hát tự sáng tác của Nguyệt Nguyệt, toàn thân đều thả lỏng.
Hơi thở của cô đều đặn, Mộ Cận Bùi nghĩ cô đã ngủ, khi đèn đỏ bật lên, anh xoay người lấy bộ vest từ ghế sau để đắp cho cô.
Quý Tinh Dao không ngủ, cô rất tỉnh táo, bỗng cảm thấy có một hơi thở lạnh lẽo và quen thuộc bao lấy sống mũi, cô không khỏi mở mắt, anh đang ở rất gần cô, xoay người lấy áo khoác.
Cô không muốn đắp áo của anh, đầy mùi hương của anh, chưa kịp để anh đưa áo cho cô, cô đã từ chối nhẹ nhàng: “Tôi không lạnh.”
Mộ Cận Bùi đã lấy áo xong, đành ngượng ngùng nói, “Tôi lạnh.”
Quý Tinh Dao: “……” Cô kéo áo từ tay anh ném ra ghế sau, “Mộ Cận Bùi, anh đừng như vậy, mùa hè mà không bật điều hòa, anh còn mặc vest vào làm gì! Làm như tôi bắt nạt anh vậy.”
Đèn xanh bật lên, Mộ Cận Bùi khởi động xe.
Anh thậm chí mong cô có thể như trước kia hay trêu chọc anh, thỉnh thoảng bướng bỉnh, tìm cách làm khó anh. Như vậy anh mới cảm thấy cuộc sống của mình vững vàng, tâm hồn cũng đầy đủ.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến dưới tòa nhà của Quý Tinh Dao.
Mộ Cận Bùi xuống xe, mang theo cuốn tạp chí mà cô đã xem, anh đưa cô đến cửa thang máy. Khi nhìn thấy con số gần chạm tầng một, anh đưa cuốn tạp chí cho cô, “Mang về nhà đi, Nguyệt Nguyệt có thể sẽ thích.”
Quý Tinh Dao không nói gì, cuối cùng vẫn nhận lấy. Cô liếc qua giá tạp chí, chuyển tiền cho anh và mua cuốn tạp chí đó.
Mộ Cận Bùi nhìn vào khoản tiền chuyển khoản trong tin nhắn: [Nhà bán hàng vĩ đại nhất]
Thang máy đến, Quý Tinh Dao bước vào, cô nhấn nút tầng, cửa thang máy từ từ đóng lại, anh vẫn nhìn cô, “Ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon.”
Quý Tinh Dao gật đầu, vẫy tay với anh bằng cuốn tạp chí. Cô do dự một giây, “Lái xe cẩn thận.”
Cửa thang máy đã đóng lại nhưng anh vẫn nghe thấy.
Tối nay là lần đầu tiên Quý Tinh Dao về nhà sớm nhất, bình thường cô phải ở lại phòng tranh đến khuya mới về, bây giờ mới chỉ hơn 9 giờ. Cô tắm nước nóng, chuẩn bị tiếp tục sắp xếp tài liệu cần thiết cho vụ kiện.
10 giờ 30, Quý Tinh Dao ngồi trước máy tính, lau tóc, thỉnh thoảng nhìn một chút vào thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, Mộ Cận Bùi chắc hẳn đã về đến nhà.
Anh đã cố gắng đưa cô về, cô nên hỏi thăm xem anh có về an toàn không nhưng thật sự không muốn nhắn tin. Cô mở phần định vị của anh.
Phần mềm này cô đã không sử dụng trong hai năm qua.
Sau khi làm mới dữ liệu, cô định vị lại.
Càng nhìn càng thấy không đúng, hiện anh đang ở trạng thái dừng lại, phạm vi chính xác, cô phát hiện anh vẫn đang ở dưới tòa nhà.
Quý Tinh Dao bỗng nhớ lại, khi ở Bắc Kinh, anh cũng thức trắng đêm dưới tòa nhà phòng tranh của cô, cô thay đồ rồi xuống tầng.
Mộ Cận Bùi không rảnh, từ lúc Quý Tinh Dao lên lầu đến giờ, anh luôn bận rộn với công việc, còn bảo Trữ Chinh đi tìm hiểu về công ty Time.
Anh đang tập trung xem email, bỗng cửa sổ xe bị gõ nhẹ hai cái.
Mộ Cận Bùi ngẩn người trong vài giây, không ngờ Quý Tinh Dao lại quay lại, mà anh lại đậu xe ở vị trí này, từ trên lầu nhìn xuống không thể thấy được.
Anh tắt điện thoại, xuống xe.
Quý Tinh Dao lùi lại vài bước, để anh có đủ không gian. “Sao anh còn chưa đi?”
Mộ Cận Bùi không muốn để cô cảm thấy áy náy, “Vừa lúc có cuộc họp âm thanh, không thể lái xe.”
Lý do này có vẻ không thuyết phục lắm.
Quý Tinh Dao khoanh tay, có những lời nói ra thật sự rất tổn thương, nhưng lại không thể không nói. Cô ngước mắt nhìn anh, “Mộ Cận Bùi,” cô không còn gọi anh là Mộ tổng nữa.
“Anh đừng đặt trọng tâm cuộc sống của mình vào tôi và Nguyệt Nguyệt, như vậy không phù hợp.”
Mộ Cận Bùi gật đầu, “Tôi biết rồi. Nếu làm phiền em, tôi sẽ chú ý đến khoảng cách.”
Anh giải thích: “Tối nay tôi không định ở lại lâu, sáng mai còn có cuộc họp video trong nước, tôi không mang theo máy tính, thật ra tôi chỉ định về trước 11 giờ.”
Bây giờ mới chỉ 10 giờ rưỡi, anh chỉ muốn tận hưởng thêm nửa giờ nữa.
Im lặng trong giây lát.
Quý Tinh Dao: “Tôi hy vọng anh có thể bước ra khỏi đó, đừng sống trong cảm giác tự trách và ân hận.”
Mộ Cận Bùi nhìn vào mắt cô, đôi mắt cô bình tĩnh, không còn ánh sáng rực rỡ như trước, anh không biết phải làm sao để lấy lại được điều đó.
Im lặng một lúc.
Mộ Cận Bùi nói ra tâm sự của mình, “Giờ em vẫn còn một mình, tôi lại tự nhiên mơ mộng, có một ngày nào đó tôi có thể đưa em trở về.”
“Tôi cũng biết, cơ bản là không thể.”
Nhưng trước khi giấc mơ hoàn toàn tan vỡ, anh vẫn không nhịn được mà để lại một chút hy vọng cho mình.
Chủ đề này vừa nhắc tới là đã khiến người ta buồn bã.
Mộ Cận Bùi kịp thời chuyển chủ đề, “Bây giờ tôi đã điều chỉnh khá ổn rồi, cũng cảm ơn em vẫn tin tưởng tôi.” Anh đóng cửa xe lại, “Nhanh lên, lên lầu đi, tôi cũng phải về họp.”
Anh lại đưa cô vào sảnh tòa nhà.
“Làm sao em biết tôi ở dưới?” Anh không khỏi tò mò, mãi vẫn không nghĩ ra, anh tự nhiên không tin vào cái gì gọi là tâm linh, có thể cảm nhận được anh đang ở dưới tòa nhà.
Quý Tinh Dao nhìn anh, “Tôi đã định vị được anh, điện thoại của tôi có định vị anh.”
Cô nghiêm túc và nghiêm nghị như vậy, Mộ Cận Bùi bỗng cười một chút, vẫn nhìn cô không rời mắt.
Đến giờ này, Quý Tinh Dao vẫn không thể chống lại ánh mắt sâu thẳm của anh, cô hơi nghiêng đầu, tránh khỏi ánh nhìn tập trung của anh.
Anh rõ ràng không tin, thế giới này thật kỳ diệu, những lời nói thật thường xuyên bị người ta nghi ngờ.
Quý Tinh Dao nhún vai, ý bảo, không tin thì thôi.
Cửa thang máy mở ra, Mộ Cận Bùi đưa tay ngăn lại, “Vào nhanh đi.”
Quý Tinh Dao về đến nhà, Mộ Cận Bùi cũng lái xe rời đi.
Không biết vì lý do gì, cô lại mở định vị, nhìn chằm chằm vào chấm đen nhỏ di chuyển, lúc nhanh lúc chậm.
Anh đã đi qua bốn ngã tư đèn đỏ, rồi rẽ vào một góc.
Anh vào thang máy của tòa nhà, nửa phút sau, về đến nhà.
Quý Tinh Dao đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, đột nhiên điện thoại rung lên “brừm brưm”, hiển thị cuộc gọi đến từ “Mộ Cận Bùi”, cô giật mình, lấy tay che ngực.
Có lẽ đó là cảm giác tội lỗi của kẻ ăn trộm.
Quý Tinh Dao bình tĩnh lại, nghe máy.
Mộ Cận Bùi: “Tôi về đến nhà rồi.”
“Biết rồi.” Vừa nãy cô đã nhìn thấy anh vào nhà.
Giọng nói của cô vừa rồi khiến Mộ Cận Bùi có một cảm giác mơ hồ trong một khoảnh khắc, như thể họ chưa bao giờ chia tay. “Chúc ngủ ngon.”
“Ừ.” Quý Tinh Dao cúp máy.
Cô lấy từ trong túi ra năm cái Pudding, xếp thành một hàng nhỏ, để mai dành cho Nguyệt Nguyệt.
Điện thoại lại rung, lần này là Tạ Quân Trình.
Quý Tinh Dao vội nghe máy, tưởng là Pudding Nhỏ có chuyện gì.
Giọng nói giận dữ của Tạ Quân Trình từ đầu dây bên kia vọng tới, “Mộ Cận Bùi đói chết rồi phải không! Cậu ta ăn hết cả túi Pudding của tôi rồi! Một túi! Hơn hai mươi cái đấy! Ăn xong còn muốn mang đi! Mẹ nó, cậu ta tham ăn đến mức nào vậy!”
Quý Tinh Dao: “……”
Vì sự việc bánh pudding, Mộ Cận Bùi đã bị Tạ Quân Trình đưa vào danh sách đen, cấm anh không được bước vào phòng bệnh trong một tuần.
Thực ra, Tạ Quân Trình không chỉ vì chuyện pudding bị ăn hết mà “oán hận” đối với Mộ Cận Bùi . Cả đêm, Pudding Nhỏ cứ nói về Mộ Cận Bùi mãi không ngừng. Anh kiên quyết không cho phép ai vượt qua anh trong lòng Pudding Nhỏ.
Ghen tuông khiến con người ta trở nên điên cuồng, đúng là anh.
Hiện tại Mộ Cận Bùi cũng không có thời gian qua đó, công ty có quá nhiều việc, còn phải lo công việc mà Quý Tinh Dao giao cho anh, về hợp tác giữa Nguyệt Nguyệt và công ty Time.
Sáng sớm Trữ Chinh đã tổng hợp tất cả thông tin liên quan đến Time gửi cho Mộ Cận Bùi qua email, đồng thời in ấn các tài liệu giấy.
“Mộ tổng, chủ tịch công ty Time là em họ của Uý Phong.”
Mộ Cận Bùi và Uý Phong có quan hệ cá nhân khá tốt trong những năm gần đây, lúc trước dự án ở Nam Phi, để bảo vệ Tập đoàn Thuỵ Sâm không bị ảnh hưởng và không làm liên lụy đến Hứa Duệ, chính anh đã thông qua Uý Phong để đảm bảo dòng tiền của Thuỵ Sâm ổn định.
Sau này, khi anh và Đường Hoành Khang tranh đấu trên thị trường vốn trong nước, cũng có sự hợp tác với Uý Phong.
Mộ Cận Bùi bảo Trữ Chinh để tài liệu xuống, rồi giao cho anh ta công việc khác, “Trước đây, người làm bánh của nhà tôi, chính là người sau này làm việc trên máy bay ấy.”
Trữ Chinh biết, lần đầu Quý Tinh Dao đi New York cùng sếp, cô khen món tráng miệng ngon, sếp ngay lập tức quyết định cho người làm bánh đó đi theo.
Chỉ là vị đầu bếp làm bánh đó tuổi không còn trẻ, mấy năm trước đã tự nguyện nghỉ hưu, giờ chắc đang đi du lịch khắp nơi.
Mộ Cận Bùi: “Liên lạc với ông ta, bảo ông ta về làm bánh ngọt và Pudding giúp tôi, lương do ông ta quyết định.” Anh nhìn qua tài liệu, tìm được số điện thoại của Uý Phong.
Trữ Chinh rót nước cho Mộ Cận Bùi, rồi đóng cửa đi ra.
“Bận không?” Mộ Cận Bùi mở loa ngoài, vừa xem tài liệu liên quan đến Time.
Uý Phong: “Cũng khá bận, đang dẫn vợ đi mua sắm.” Anh hỏi: “Còn cậu, không đi tìm Quý Tinh Dao sao? Cô ấy vẫn không hiểu cậu à?”
Mộ Cận Bùi: “……”
Chuyện này không nên nhắc đến.
Uý Phong chỉ là nói thẳng, không phải cố ý chế giễu anh, “Có chuyện gì thì nói đi.”
Mộ Cận Bùi: “Công ty Time muốn hợp tác với Quý Tinh Dao, người liên hệ với cô ấy là một người tên Phó Hàn, cụ thể anh ta là người như thế nào?”
Uý Phong hiểu ý của Mộ Cận Bùi, “Nếu xét như đối thủ tình địch, anh ta cũng có khá nhiều ưu thế, là tinh anh trong ngành IT, khả năng đầu tư cũng tốt, quan trọng là còn khá trẻ tuổi.”
Mộ Cận Bùi vô thức viết số ba mươi lăm lên giấy, năm nay anh đã ba mươi lăm tuổi rồi.
Uý Phong hỏi: “Cần tôi giúp đỡ gì không?”
Mộ Cận Bùi suy nghĩ một chút, “Không cần, Quý Tinh Dao là người ghét kiểu này nhất.”
Uý Phong không tiếp tục can thiệp nhưng anh lại có một việc muốn nhờ Mộ Cận Bùi, “Quý Thường Thịnh cuối cùng đã ra ngoài, đầu tháng ông ta đã đi Thượng Hải, giới tài chính vẫn rất công nhận năng lực cá nhân của ông ta, trong nhóm học viên cùng khóa có đối thủ cạnh tranh của chúng ta, họ có ý định chiêu mộ Quý Thường Thịnh.”
Ai cũng hiểu, có Quý Thường Thịnh trong tay, như hổ mọc thêm cánh.
“Tôi không muốn trở thành kẻ thù của Quý Thường Thịnh, nếu có thể trở thành đồng đội trong một chiến hào thì càng tốt.” Điều quan trọng là, tập đoàn của họ hiện đã trở thành đối tác chiến lược với M.K, nếu Quý Thường Thịnh sang công ty đối thủ của họ, thực ra cũng gián tiếp đứng về phía đối lập với M.K.
Mộ Cận Bùi không chút do dự: “Xong việc này, tôi sẽ tự mình đi thăm ông ta, còn có thành công hay không, tôi không thể đảm bảo.”
Uý Phong: “Nếu thành công, giữa cậu và Quý Tinh Dao sẽ bớt đi một rào cản, sẽ có thêm một người ủng hộ cậu.”
Sao Mộ Cận Bùi lại không hiểu điều này.
Im lặng một lúc, Mộ Cận Bùi tập trung vào công việc.
Chiều tối, anh nhận được cuộc gọi từ Quý Tinh Dao, nhưng là giọng của Nguyệt Nguyệt, “Chú ơi, chú bận không? Khi nào thì tan làm?”
Mộ Cận Bùi còn nhiều việc phải làm nhưng anh vẫn nói: “Không bận, chú sắp về rồi.”
Nguyệt Nguyệt: “Vậy chú đừng đi, con sẽ đến tìm chú, con có đồ tốt cho chú.” Câu nói cuối cùng cô bé nói rất nhỏ.
Quý Tinh Dao đưa Nguyệt Nguyệt vào thang máy riêng của Mộ Cận Bùi, cô không lên lầu.
Sau khi xác nhận Mộ Cận Bùi đã đón Nguyệt Nguyệt, cô mới rời đi.
Mộ Cận Bùi bế Nguyệt Nguyệt lên, “Có đồ gì tốt muốn đưa cho chú à?”
Nguyệt Nguyệt lấy từ trong túi ra hộp pudding, “Pudding Nhỏ nói chú thích ăn cái này, cảm ơn chú tối qua đã nhớ cô Tinh Dao đưa pudding cho con, đây là dành cho chú.”
Tổng cộng có bốn cái.
Mộ Cận Bùi hôn cô bé, “Cảm ơn con.”
Đây không phải lần đầu tiên Nguyệt Nguyệt đến văn phòng của Mộ Cận Bùi, những chuyện cách đây hai năm cô bé đã hoàn toàn quên hết.
Khi nhìn thấy gối ôm hình sao và mặt trăng trên sofa, cô bé vui mừng chạy tới, cầm lên mà không nỡ đặt xuống, yêu thích không rời.
Mộ Cận Bùi nhân cơ hội này, “Đây là quà tặng cho con và cô Tinh Dao, mỗi người một cái.”
Nguyệt Nguyệt không chút nghi ngờ đây là món quà dành cho cô và Quý Tinh Dao, vì váy của búp bê cô bé cũng thêu những hình sao và mặt trăng như vậy. “Cảm ơn chú! Con và cô Tinh Dao đều yêu chú.”
Mộ Cận Bùi mỉm cười nhẹ, “Chú cũng yêu con và cô Tinh Dao.” Anh lại thêm một câu: “Rất yêu.”
Anh đi lấy sữa chua cho Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt vẫn chăm chú nhìn vào gối ôm, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt v e những viên kim cương trên đó, bỗng nhiên cô bé nhíu mày lại, hình dáng các viên kim cương này kết nối với nhau, sao lại giống như tiếng Tây Ban Nha?
Cô bé đặt gối ôm ra xa một chút, quả thật là vậy, nhưng cô bé chỉ nhận ra một từ, còn lại thì không hiểu, các chữ cái đã được nối lại với nhau.
Tối về nhà, cô bé sẽ hỏi thầy dạy tiếng Tây Ban Nha của mình, những từ này có nghĩa là gì, chắc chắn là chú Mộ đã tặng cô bé và cô Tinh Dao một món quà bất ngờ.
Giống như lần trước, váy của búp bê là do chú Mộ tự tay làm, nhưng chú không nói cho cô bé biết.