Khi Gió Nổi Lên

Chương 84

Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân

Quý Tinh Dao thật sự không định mời hôm nay, cô trầm ngâm nhìn anh, ánh mắt dừng lại ở khóe miệng anh, nơi vẫn còn vương chút máu.

Thấy cô chần chừ, Mộ Cận Bùi sợ cô từ chối, anh chỉ vào khóe miệng bị Hà Sở Nghiêu đánh bị thương, nói: “Tôi sợ mai sưng lên không ăn được cơm.”

Quý Tinh Dao: “……” Một cảm giác vô cùng bất lực tràn đến. Cô không nhịn được nghĩ bụng, sưng đâu phải sưng mãi, chờ khỏi rồi ăn chẳng phải là được rồi sao?

Hiện tại, Mộ Cận Bùi cũng biết nhượng bộ để tiến lên: “Nếu em bận, để hôm khác cũng được, không sao cả.” Anh dùng khăn lau tay, trả lại cô: “Làm phiền em rồi, em lên lầu đi.”

Anh xoay người, quay lưng về phía cô, nhét phần áo sơ mi ban nãy tháo ra ngoài vào quần, chỉnh lại trang phục cho gọn gàng.

Quý Tinh Dao không rời đi, cúi đầu nhìn chiếc khăn tay với những vết máu đậm nhạt khác nhau: “Khi nào tôi rảnh, tôi sẽ tìm anh ăn cơm.”

Mộ Cận Bùi đúng lúc đang cài thắt lưng, tay hơi trượt một chút, phải cài đến lần thứ hai mới xong. Cái “khi nào rảnh” này, chẳng biết đến bao giờ mới thành hiện thực.

Xa vời đến vô tận.

Anh khẽ “ừ” một tiếng.

Quý Tinh Dao nhìn bóng lưng anh vài giây, rồi bước lên lầu.

Mộ Cận Bùi đứng trong sân một lúc, sau đó lái xe rời đi.

Sau khi đánh Hà Sở Nghiêu, anh cảm thấy ngay cả làn gió của thành phố này cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Khi kẹt xe, một tay anh giữ vô lăng, tay kia gác lên cửa sổ xe.

Anh tự an ủi mình, sau này nếu cùng ăn cơm, anh sẽ có thêm một lần gặp cô.

Hồi nãy cô đá Hà Sở Nghiêu hai lần, lần đầu cô nói là vì Pudding Nhỏ mà đá, ba cú đá bồi sau đó, chắc là vì xả giận giúp anh, phải không?

Dù có phải hay không, anh cũng tự xem là vậy.

Chiếc xe phía trước nổ máy, Mộ Cận Bùi bừng tỉnh, nhanh chóng lái xe theo, theo quán tính nhìn vào cổ tay, muốn xem giờ nhưng cổ tay trống không.

Hai năm rồi, anh vẫn chưa sửa được thói quen này.

Anh gửi một tin nhắn thoại cho Corey, hẹn tối nay ăn tối cùng nhau.

Corey cười nói: “Giờ mới nhớ mà cảm ơn tôi sao?”

Cả hai hẹn nhau ở một nhà hàng.

Quý Tinh Dao lên lầu nhưng không tìm Tạ Quân Trình, cô đi vào nhà vệ sinh để giặt sạch chiếc khăn. Khi đang giặt, cô nghe thấy từ văn phòng bên cạnh của Tạ Quân Trình vang lên tiếng mắng giận dữ.

Hà Sở Nghiêu chắc là bị đánh đến phát bực, đang lớn tiếng chửi Tạ Quân Trình. Thỉnh thoảng còn có tiếng ly tách rơi xuống đất vang lên chói tai.

Cô lao công đứng ngoài cửa, chờ để dọn dẹp.

Hơn mười phút sau, Quý Tinh Dao giặt xong chiếc khăn, chiếc khăn tỏa ra mùi hương nhè nhẹ của xà phòng. Văn phòng bên cạnh cũng đã yên tĩnh trở lại.

Hà Sở Nghiêu dựa vào sofa, đau đến mức nhăn nhó mặt mày. Toàn thân anh chỗ nào cũng đau, chỉ có hai tay là còn cử động được, miệng cũng không bị gì.

Tạ Quân Trình đang hút thuốc, trong văn phòng khói thuốc lượn lờ.

Hà Sở Nghiêu bị khói làm sặc, ho vài tiếng, mỗi lần ho đều nhăn mặt, lồ ng ngực đau nhói.

Thực ra Tạ Quân Trình vẫn chưa nguôi giận, nếu không phải vì trong phiên tòa Quý Tinh Dao nhắc đến việc Hà Sở Nghiêu đã từng giúp đỡ cô, có lẽ Hà Sở Nghiêu giờ này đã bị đánh gãy xương rồi.

Mộ Cận Bùi không đánh Hà Sở Nghiêu đến mức sống dở chết dở, chắc hẳn cũng vì nể tình anh từng chân thành giúp đỡ Quý Tinh Dao, bất kể là trả nợ hay mua căn nhà ở Giang Thành. Đặc biệt là căn nhà nhỏ ở Giang thành mà gia đình nhà họ Quý đang sống, Hà Sở Nghiêu đã phải trải qua không ít khó khăn mới mua được.

“Biết tại sao tôi không đánh vào miệng cậu không?” Tạ Quân Trình chậm rãi thở ra làn khói, nhìn Hà Sở Nghiêu, hỏi.

Hà Sở Nghiêu lạnh lùng cười khẩy, chẳng buồn đáp lại.

Tạ Quân Trình nói: “Chừa cái miệng cậu lại để kể chuyện cho Pudding Nhỏ qua điện thoại.”

Hà Sở Nghiêu: “……………..”

Tạ Quân Trình dập điếu thuốc, cầm điện thoại rời đi. Trước khi đi, anh dặn thư ký, Hà Sở Nghiêu muốn đi thì được nhưng phải trả hết số tiền nợ rồi hãy nói.

Hà Sở Nghiêu nghe cuộc trò chuyện giữa Tạ Quân Trình và thư ký ngoài hành lang, cảm thấy khó hiểu. Anh nợ tiền từ lúc nào? “Tạ Quân Trình! Cậu nói rõ ràng xem nào!”

Hét xong, anh ôm lấy ngực, muốn ho mà không dám ho.

Tiếng bước chân của Tạ Quân Trình xa dần, thư ký bước vào, đưa hóa đơn cho Hà Sở Nghiêu. “Hà Tổng , nếu thấy không có vấn đề gì, ký tên vào đây nhé.”

Hà Sở Nghiêu đọc kỹ từ đầu đến cuối, đây là toàn bộ chi phí trong sáu năm qua của Pudding Nhỏ, từ những hóa đơn và chứng từ tìm được. Có khoản lớn là cây đàn piano hơn trăm nghìn đô, có khoản nhỏ là que kem hơn mười đồng.

Chi phí lớn nhất là viện phí, giá trên trời.

Hà Sở Nghiêu ngẩng đầu lên, hỏi: “Nếu tôi trả hết số tiền này, anh ta có trả con gái lại cho tôi không?”

Thư ký nhún vai, vẻ mặt đã cho anh câu trả lời.

Hà Sở Nghiêu không phải là không muốn trả số tiền này. Pudding Nhỏ là con gái anh, dù quyền nuôi dưỡng hiện tại thuộc về Tạ Quân Trình, nhưng tiền chữa bệnh trước đây của con, anh là bố ruột, nhất định phải chịu trách nhiệm.

Đó là trách nhiệm của anh, cũng là cách duy nhất anh có thể bù đắp cho mẹ của Pudding Nhỏ.

Điều phiền muộn là, tạm thời anh không xoay đủ nhiều tiền mặt như vậy. Gần đây vì chia tài sản với Tạ Quân Trình, anh phải rót một khoản lớn để mua cổ phần, không còn tiền nhàn rỗi.

“Cho tôi hoãn vài tháng, cả vốn lẫn lãi tôi sẽ trả đầy đủ.”

Thư ký đáp: “Tạ tổng nói, cũng không phải không được, chỉ sợ đến lúc đó lãi cao đến mức anh không trả nổi.”

Hà Sở Nghiêu nén giận: “… Cậu ta định dùng số tiền này làm gì? Nếu là để cho Pudding Nhỏ, tôi sẽ cho cậu ta.”

Thư ký: “Tạ tổng định quyên góp số tiền này cho quỹ khoa học, Pudding Nhỏ không thiếu tiền tiêu, anh cứ yên tâm.”

Hà Sở Nghiêu im lặng hồi lâu, cuối cùng không kìm được, ném thẳng cây bút trong tay lên bàn trà, mắng một câu: “Đồ khốn.” Anh biết Tạ Quân Trình không dễ nói chuyện như vậy, không đời nào đánh anh một trận là coi như bỏ qua, càng không thể dễ dàng tha thứ cho anh.

Số tiền này, nếu anh không trả đúng hạn, Mộ Cận Bùi cũng sẽ không tha cho anh.

Bây giờ, anh bình tĩnh lại, cảm thấy hối hận vô cùng. Anh không nên lấy vết thương của Quý Tinh Dao ra làm trò đùa. Những vết thương đó từng suýt cướp đi mạng sống của cô.

Anh đã tận mắt chứng kiến, vậy mà lại nhẫn tâm rắc muối vào vết thương của cô.

Đúng là không đáng mặt đàn ông.

Hà Sở Nghiêu nhắm mắt, toàn thân đau đớn, trái tim còn đau hơn.

Những lời cuối cùng Quý Tinh Dao nói trong phiên tòa, như một con dao đâm thẳng vào tim anh. Anh chưa bao giờ dám tự hỏi, tại sao mẹ của Pudding Nhỏ thà chịu khổ cực đến vậy, cũng không tìm đến anh.

Làm sao anh có thể khinh thường mẹ con cô ấy chứ.

Pudding Nhỏ từng hỏi, hỏi anh đã từng yêu ai chưa.

Lúc đó, anh thực sự chỉ yêu mẹ ruột cô bé.

Thư ký đặt hóa đơn xuống, rời đi.

Văn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng gió thổi qua lá cây bên ngoài.

Tạ Quân Trình gặp Quý Tinh Dao ở cầu thang. “Tối nay ăn cơm cùng tôi nhé, có chuyện muốn bàn với cô.” Anh vừa nói vừa chỉnh lại tay áo.

Quý Tinh Dao hỏi: “Chuyện bệnh tình của Pudding Nhỏ sao?”

“Ừm.” Tạ Quân Trình cúi người, phủi sạch dấu giày trên quần áo.

Tạ Quân Trình chọn một nhà hàng do Mộ Cận Bùi đầu tư. Ăn uống ở đây không cần trả tiền, chỉ cần quét mặt là được.

Mấy năm gần đây, Mộ Cận Bùi đột nhiên hứng thú với ngành ẩm thực, mua lại tất cả những nhà hàng có thể thu mua, mời đội ngũ chuyên nghiệp quản lý. Những nhà hàng không muốn bán, anh trực tiếp đầu tư cổ phần.

Trước đó, anh đã bảo thư ký liệt kê toàn bộ các nhà hàng do Mộ Cận Bùi nắm quyền. Hễ ra ngoài ăn, anh đều chọn những nhà hàng này.

Chiếc xe chầm chậm lướt trên đường. Tạ Quân Trình lười biếng tựa người vào ghế, ánh mắt vẫn tập trung nhìn chăm chú về con đường phía trước.

Trong xe vang lên bản nhạc jazz, khiến tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn.

Quý Tinh Dao tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Con phố nhộn nhịp, dòng người vui vẻ, ánh hoàng hôn dần lặn xuống, những tia nắng cuối ngày dịu dàng phủ lên lớp kính cửa sổ của các cửa hàng san sát, tạo nên khung cảnh rực rỡ.

Lâu lắm rồi cô mới thấy một buổi hoàng hôn đẹp như vậy.

“Cô không sao chứ?” Đột nhiên, Tạ Quân Trình nghiêng mặt, nói chuyện với cô.

Phản ứng của Quý Tinh Dao chậm hơn bình thường. Đến khi cô quay đầu lại, mới hiểu Tạ Quân Trình đang ám chỉ điều gì.

Cô lắc đầu, “Không sao, tôi còn có thể bình tĩnh nói chuyện với Mộ Cận Bùi, mấy lời Hà Sở Nghiêu nói, tôi sớm đã không để trong lòng.”

Tạ Quân Trình nửa tin nửa ngờ, nghi ngờ rằng lúc tranh luận cô đã rối trí. Nhưng cũng tin rằng sau đó cô đã phát huy vượt xa kỳ vọng.

Đến cả luật sư cũng nói, thắng vụ kiện này có một nửa là nhờ công của cô.

Hy vọng là không sao thật.

Lúc này, tâm trạng Quý Tinh Dao khá tốt, không muốn nhắc đến những chuyện làm mất hứng, cô hỏi: “Bản nhạc đang phát có tên gì vậy?”

Tạ Quân Trình đáp: “Đêm đẹp.”

Rất hợp cảnh.

Bản nhạc jazz này vẫn đang được phát lặp lại.

Tạ Quân Trình cũng vui vẻ, vụ kiện kết thúc, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm.

Đèn đỏ.

Hiếm khi Quý Tinh Dao có hứng thú, cô hỏi anh: “Thật sự anh định độc thân cả đời à?”

Tạ Quân Trình gõ nhịp theo điệu nhạc lên vô lăng, “Ai nói vậy?”

Quý Tinh Dao thấy buồn cười, còn ai nói nữa. “Không phải anh đã để lại toàn bộ tài sản cho Pudding Nhỏ rồi sao, chẳng phải là không định kết hôn sinh con?”

Cô liếc xéo anh, “Không định nuốt lời chứ?”

Tạ Quân Trình phản bác: “Ai bảo không kết hôn, không sinh con thì phải độc thân? Đợi Pudding Nhỏ khỏe lại,” anh tự dệt cho mình một bức tranh rất đẹp.

“Đợi nó khỏe lại, cao lớn hơn, tôi sẽ tìm một cô gái xinh đẹp để hẹn hò.”

Một thoáng im lặng.

Anh ung dung nói thêm: “Như cô đã nói, tôi khỏe mạnh, chẳng phải nên đóng góp thêm chút công sức sao?”

Quý Tinh Dao: “……” Không còn lời nào để nói.

Cô tăng âm lượng nhạc lên để khỏi bị anh làm phiền.

Tạ Quân Trình bất chợt bật cười, trở về chủ đề chính, “Tâm tư của phụ nữ quá sâu xa, kết hôn thật mệt mỏi, sao phải tự làm khổ mình bằng cách đặt một quả bom hẹn giờ bên gối?”

“Đừng nghĩ phụ nữ đáng thương như vậy,” Quý Tinh Dao khoanh tay trước ngực, liếc anh, “Những người phụ nữ đồng ý ở bên anh, chẳng qua chỉ là nể mặt cái sức khỏe của anh thôi, đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Lần này đến lượt Tạ Quân Trình bị nghẹn lời, đèn xanh bật lên, anh nhẹ nhàng đạp ga.

“Tôi biết mình là người thế nào, di truyền tính bạc bẽo của bố, di truyền sự tàn nhẫn của mẹ. Chỉ thích hợp yêu đương kiểu không cần trách nhiệm cũng không cần tốn tình cảm, hai bên tình nguyện, ai nấy đều đạt được điều mình muốn.”

Còn về hôn nhân, “Không hợp với tôi.”

Nếu kết hôn, chắc chắn là với người phụ nữ mình thích. Nhưng anh đã quen với cảm giác mới mẻ, lo rằng tình cảm dành cho người mình thích cũng không kéo dài được mấy năm.

Chi bằng, không cần nhắc đến chuyện yêu đương.

“Tình yêu chẳng có gì thú vị, cô và Mộ Cận Bùi chính là ví dụ rõ ràng nhất, tự làm mình khổ sở như vậy, tôi sẽ không dại dột như thế.”

Chủ đề bất giác lại bị kéo về cô, Quý Tinh Dao kịp thời ngăn lại, “Hai tuần nữa tôi sẽ đưa Pudding Nhỏ về nước, con bé muốn ăn bánh ú và bánh bao chiên do bố tôi làm.”

Tạ Quân Trình suy nghĩ một chút: “Vậy thì cùng đi, hai người ngồi máy bay của tôi, tôi cũng cần đến Bắc Kinh, xem có thể hẹn được giáo sư Chu không.”

Chiếc xe dừng trước nhà hàng.

Đây là lần đầu tiên Quý Tinh Dao đến nhà hàng này, phong cách trang trí có chút quen thuộc.

Cô vừa đi vừa trò chuyện với Tạ Quân Trình, luôn cảm thấy có ánh mắt nóng bỏng dõi theo từ lúc cô bước vào nhà hàng. Cô nghiêng đầu nhìn qua, bước chân khựng lại.

Mộ Cận Bùi im lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng cô.

Corey ngồi quay lưng lại phía họ, không biết họ cũng đến đây ăn. Tương tự, Tạ Quân Trình cũng không thấy Mộ Cận Bùi và Corey.

Corey thong thả cắt từng miếng bít tết, mỗi miếng đều được cắt tinh tế và đều đặn, như thể ông đang xử lý những linh kiện của đồng hồ, cực kỳ cẩn thận.

“Thật sự tôi định lấy lại cặp đồng hồ đó, cháu tin tôi đi, tôi có cách để chúng lại chuẩn giờ dưới ánh mặt trời,” Corey nói, không để ý đến điều bất thường ở Mộ Cận Bùi, tiếp tục câu chuyện.

Mộ Cận Bùi chỉ đối mặt với Quý Tinh Dao không đến hai giây rồi thu lại ánh nhìn.

Corey rất thích cặp đồng hồ đôi đó, đó là lần đầu tiên ông thiết kế đồng hồ cặp, dồn hết hiểu biết về sự lãng mạn vào mặt đồng hồ và kim giờ.

“Cháu nói cho tôi biết đại khái cháu đã ném ở đâu, tôi sẽ tìm đội ngũ chuyên nghiệp trục vớt,” Corey nói tiếp.

Mộ Cận Bùi lúc này mới mở lời: “Đã hai năm rồi, nước chảy xiết, cháu cũng không biết đã trôi đi đâu.” Anh chợt nhớ đến câu mà Quý Tinh Dao nói tại tòa: “Trôi dạt quá lâu, đã xa bờ mất rồi.”

Việc tìm lại cả hai chiếc đồng hồ chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Corey xiên một miếng bít tết, nhai kỹ rồi nói: “Cho nên mới nói cháu không chuyên nghiệp, đội trục vớt chuyên nghiệp sẽ dựa vào thời tiết, mực nước và các số liệu khác để phân tích khoa học, tính toán xem hai năm sau cặp đồng hồ đôi đó có thể ở đâu.”

Tất nhiên, cũng không thể chính xác hoàn toàn.

“Dù có những tình huống bất ngờ nhưng chỉ cần không bị người khác nhặt được, thì tìm lại được là có thể, chỉ là hơi mất công,” Corey nói, như thể ông có cả một khoảng thời gian dài để làm việc này.

Mộ Cận Bùi đáp: “Mọi chi phí cháu lo.”

Anh yên tâm, tập trung ăn uống.

Suốt bữa ăn, anh không quan tâm đ ến bàn của Quý Tinh Dao và Tạ Quân Trình.

Quý Tinh Dao ăn uống lơ đãng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cửa sổ, nơi Mộ Cận Bùi đang ngồi. Lúc này, anh đã ăn xong, đang cúi đầu nhìn điện thoại, còn Corey thì đã vào nhà vệ sinh.

Cô lấy điện thoại ra, do dự một lúc lâu, rồi gửi cho Mộ Cận Bùi một tin nhắn: “Tối ngày mai tôi mời anh ăn cơm, nhà hàng tùy anh chọn.”

Tin nhắn vừa gửi đi, Quý Tinh Dao không nhìn về phía đó nữa.

Hai phút sau, anh nhắn lại: “Tối mai bảy giờ, vẫn ở nhà hàng này, bàn số chín. Tôi đã đặt rồi.”

Như sợ cô đổi ý, anh còn nhắn rõ cả thời gian và số bàn.

Quý Tinh Dao nhắn lại: “Mai vừa hay là thứ Bảy, khi đặt bàn nhớ dặn nhà hàng chuẩn bị một số món tráng miệng mà Nguyệt Nguyệt thích.”

Mộ Cận Bùi ngẩng lên, ánh mắt họ giao nhau, ngay sau đó, cô cúi đầu ăn tiếp. Anh nhắn hỏi ý kiến cô: “Có thể không dẫn con gái đi cùng không? Chỉ mời mình tôi thôi?”

Anh nhắn thêm: “Lần sau tôi sẽ mời em và con gái cùng ăn.”

Quý Tinh Dao cũng không khăng khăng muốn mang theo Nguyệt Nguyệt, đồng ý với yêu cầu của anh.

Liên tiếp ba ngày, Nguyệt Nguyệt không được gặp cô Tinh Dao.

Ngày trước phiên tòa, ngày diễn ra phiên tòa, và hôm nay, cô Tinh Dao vẫn không xuất hiện trong phòng tranh.

Nguyệt Nguyệt học xong, lén lút đi đến trước cửa phòng vẽ của cô Tinh Dao, mang theo một tia hy vọng, “Cô Tinh Dao?” Cô bé gõ nhẹ bằng bàn tay nhỏ xíu.

Không có ai đáp lại.

Tối qua cô Tinh Dao còn gọi điện cho cô bé, nói hôm nay sẽ đợi cô bé tan học rồi đến đón.

Nguyệt Nguyệt lấy một chiếc ghế nhỏ, ngồi trước cửa phòng vẽ, chống cằm nhìn ra bên ngoài.

Ở đây là nơi gió lùa, dì giúp việc đưa cho cô bé một chiếc áo khoác mặc vào, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Chúng ta về phòng chờ được không?”

Nguyệt Nguyệt lắc đầu, ở đây cô bé có thể thấy cô Tinh Dao ngay lập tức.

Quý Tinh Dao đang trên đường đến, hôm nay cô ấy bận rộn cả ngày ở nhà, tự tay làm pudding cho Nguyệt Nguyệt, hai lần trước đều thất bại, đến lần thứ ba mới tạm coi là được.

Trong sân có xe chạy vào, Nguyệt Nguyệt nhón chân lên ghế nhìn qua cửa sổ, kết quả là người xuống xe lại là Mộ Cận Bùi. “Chú ơi!” Vài ngày nay cô bé rất nhớ cô Tinh Dao, cũng nhớ chú Mộ.

“Có nhớ chú không?” Mộ Cận Bùi bước tới. 

Nguyệt Nguyệt gật đầu liên tục, lúm đồng tiền nhỏ hiện lên, “Nhớ ạ.”

Mộ Cận Bùi đi tới cửa sổ, mở cửa ra, nhờ lợi thế chiều cao, anh bế thẳng cô bé từ trong ra ngoài.

“Á á á!” Nguyệt Nguyệt phấn khích hét lên.

Mộ Cận Bùi nhấc cô bé lên cao, đặt lên vai mình, “Bảo bối, con đang đợi cô Tinh Dao đúng không?”

Nguyệt Nguyệt vui vẻ trả lời, “Đúng ạ, cô Tinh Dao sắp đến đón con.”

Mộ Cận Bùi nhẹ nhàng thuyết phục, “Bà Bùi muốn gặp con, con có thể qua đó được không? Hôm nay bà ấy sắp xếp lại tất cả các bức tranh hồi nhỏ, muốn con nhận xét giúp.”

Nguyệt Nguyệt hơi ngại ngùng, sao cô bé dám nhận xét tranh của bà Bùi chứ, bà Bùi là người mà ngay cả cô Tinh Dao cũng ngưỡng mộ mà.

Nhưng cô bé rất muốn xem những bức tranh đó, chắc chắn sẽ rất thú vị “Vậy con phải hỏi ý cô Tinh Dao, con cần sự đồng ý của cô ấy.”

Quý Tinh Dao chắc chắn sẽ đồng ý, vì tối nay họ đã hẹn nhau ăn tối, cô không có thời gian đón Nguyệt Nguyệt.

Mộ Cận Bùi nói: “Thật ra, chú muốn mời cô Tinh Dao ăn tối.”

Nguyệt Nguyệt hiểu ra, “Chú muốn làm bạn trai cô Tinh Dao phải không?”

Mộ Cận Bùi: “…Gần như vậy, chú muốn mời cô ấy đi ăn riêng, tạo bất ngờ. Nếu con ở đó, chú sợ sẽ ngại.”

Nguyệt Nguyệt rất hiểu chuyện, “Yên tâm đi, con sẽ qua chỗ bà Bùi, cô Tinh Dao thích ăn đồ ngọt lắm đó.”

Mộ Cận Bùi thở phào nhẹ nhõm, “Tối nay chú sẽ cùng cô Tinh Dao đến đón con.”

“Thật không ạ?” Nguyệt Nguyệt vui mừng, vô thức đung đưa chân nhỏ, “Chú thực sự sẽ đi cùng cô Tinh Dao đến đón con?”

“Ừ, không lừa con đâu.”

Nguyệt Nguyệt ngân nga bài hát nhỏ: “Chú Mộ sắp có, bạn gái rồi…”

Quý Tinh Dao rẽ vào con đường dẫn đến phòng tranh, từ xa đã thấy hai người ngoài cửa, Mộ Cận Bùi đặt Nguyệt Nguyệt lên vai.

Tiếng cười đùa của họ vang lên, xa đến mấy vẫn nghe rõ.

“Chào cô Tinh Dao!” Nguyệt Nguyệt hai tay vẫy rối rít. Quý Tinh Dao dừng xe, lấy pudding xuống.

Trên đường đến đây, cô luôn lo lắng không biết phải nói với Nguyệt Nguyệt thế nào rằng tối nay cô không thể ở bên cạnh con bé.

Liên tiếp ba ngày, Nguyệt Nguyệt không gặp cô, hôm nay vừa học cả buổi chiều xong đã mong được ở cùng cô vào buổi tối nhưng kết quả cô lại khiến con bé thất vọng.

“Cô Tinh Dao, chú Mộ muốn đưa con đến chỗ bà Bùi, bà Bùi đã chuẩn bị rất nhiều tranh vẽ, con muốn đến xem, được không?” Nguyệt Nguyệt không chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm vào Quý Tinh Dao, sợ cô sẽ buồn, “Cô Tinh Dao, tối nay con sẽ ở bên cô.”

Quý Tinh Dao nhìn sang Mộ Cận Bùi, thì ra anh đến để giúp cô giải quyết khó khăn.

Cô đưa túi bánh pudding cho Nguyệt Nguyệt: “Mang đến chỗ bà Bùi, chia sẻ với bà ấy nhé, đây là mẹ làm, có thể vị không được ngon lắm.”

“Bánh pudding cô Tinh Dao làm là ngon nhất trên thế giới!” Nguyệt Nguyệt ôm lấy túi bánh pudding to đùng, hài lòng cùng Mộ Cận Bùi đi về phía bãi đỗ xe trong sân.

Còn ba tiếng nữa mới đến giờ ăn tối, Quý Tinh Dao quay về căn hộ, ngồi trước gương, nhìn chính mình trong đó, đờ người ra.

Trước đây, để đi hẹn hò với Mộ Cận Bùi, cô từng đặc biệt mua giày cao gót, nhờ stylist trang điểm, vì để phối với giày mà mượn váy dạ hội. Những hình ảnh đó vẫn còn như mới hôm qua.

Khi đó cô còn rất trẻ, hai mươi mốt tuổi.

Vì người khiến tim cô rung động, cô có thể chịu được mọi nỗi đau, cả nỗi đau xé lòng khi giày cao gót làm chân cô rướm máu, cô vẫn nhớ như in.

Thời gian thấm thoắt trôi, đã bao nhiêu năm rồi.

Quý Tinh Dao buộc mái tóc dài màu nâu hạt dẻ thành đuôi ngựa cao, chọn một chiếc váy dài ôm sát màu xám khói, kết hợp với một đôi giày bệt.

Bàn trang điểm đầy mỹ phẩm, cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng, đánh một lớp phấn mỏng.

Nhìn hình ảnh quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm của chính mình trong gương, cô ngẩn người vài giây, vội lấy khăn giấy lau đi dòng nước mắt lăn dài trên má phải.

Sau khi dặm lại lớp trang điểm, cô cầm túi xách và chìa khóa xe rồi ra ngoài.

Chiếc xe thể thao màu đỏ rực rỡ nổi bật dưới ánh hoàng hôn. Quý Tinh Dao tìm bài nhạc jazz mà Tạ Quân Trình từng bật, cố gắng tìm lại bản thân mình khi còn trẻ qua những giai điệu vui tươi đó.

Mộ Cận Bùi đã đến nhà hàng, có vẻ như anh đã đợi cô một lúc, trên bàn đã đặt sẵn món tráng miệng.

Quý Tinh Dao nhận ra cách bài trí của nhà hàng hôm nay khác với hôm qua, ở giữa có thêm một cây đàn piano tam giác, vài chiếc bàn đã được dọn đi, không gian trở nên rộng rãi hơn.

Trên bàn số 9 đặt một chiếc bình thủy tinh lớn, đầy những bông hồng đỏ tươi thắm.

Thực ra, không chỉ bàn số 9, mà mỗi bàn trong nhà hàng đều được bày hoa hồng tươi, không khí nhà hàng ngập tràn hương thơm nhẹ nhàng của hoa hồng.

Quý Tinh Dao còn nhận thấy, áo sơ mi mà Mộ Cận Bùi đang mặc khác với chiếc anh mặc khi đón Nguyệt Nguyệt ở phòng tranh. Chiều nay, anh chắc hẳn đã đi thẳng từ công ty đến phòng tranh, mặc áo sơ mi trắng công sở, bây giờ lại thay bằng sơ mi đen.

Người đàn ông này, dù là trước đây hay bây giờ, chỉ cần khoác lên mình màu đen, luôn mang một vẻ nguy hiểm nhưng lại khiến người ta không thể không đắm chìm.

“Xin lỗi, mời anh ăn tối mà còn để anh đợi.” Cô ngồi xuống đối diện anh.

Mộ Cận Bùi đáp: “Mẹ tôi sống gần đây.”

Nghe không có gì sai, nhưng căn hộ của cô còn gần đây hơn.

Không khí có chút gượng gạo, Quý Tinh Dao bất chợt không biết phải nói gì với anh, ánh mắt cô lướt qua gương mặt anh, phát hiện khóe miệng anh còn hơi sưng nhưng không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.

“Tối nay làm phiền cô giáo Bùi rồi.”

“Bố mẹ tôi rất vui, nhất là bố tôi, nghe nói Nguyệt Nguyệt sẽ đến, ông ấy đã bận rộn trong bếp cả buổi chiều.”

Mộ Cận Bùi đưa dĩa cho cô: “Em thử món tráng miệng này đi.” Sau đó anh thản nhiên nói: “Nhà hàng này mới mua một cây piano, tôi qua đó thử, nếu được, tôi định mua cho Nguyệt Nguyệt một cây.”

Anh đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi qua đó.

Quý Tinh Dao thật sự nghĩ Mộ Cận Bùi chỉ đi thử đàn, cô cầm nĩa, cắt một miếng bánh kem nhỏ cho vào miệng. Hương vị của chiếc bánh quen thuộc đến lạ, cô đột ngột ngẩng đầu nhìn anh.

Đúng lúc này, giai điệu quen thuộc của bài Twinkle Twinkle Little Star vang lên.

Như tiếng suối trong trẻo, nhẹ nhàng chảy qua, lặng lẽ chảy vào tim cô.

Bình Luận (0)
Comment