Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân
—
Cho đến tận chiều tối, bức “ảnh cưới” này vẫn mang đến cho Quý Tinh Dao một cú sốc tâm lý chưa thể nguôi ngoai.
Cô mang bức tranh về phòng mình, nhìn ngắm hình ảnh bản thân trong đó – cô đang ở trong vòng tay của Mộ Cận Bùi, khóe miệng khẽ cong lên.
Cô không biết, liệu khi đó Mộ Cận Bùi ôm cô, cô có thực sự mang biểu cảm này, hay đó là dáng vẻ vui vẻ mà Nguyệt Nguyệt tưởng tượng ra.
Phải chăng con gái biết được sự tiếc nuối trong lòng mẹ, nên khi còn ở trong bụng đã nhớ kỹ phải vẽ cho mẹ một bức ảnh cưới.
Thậm chí còn vẽ cả bản thân mình vào trong đó.
Đây là bức ảnh chụp chung đầu tiên của ba người bọn họ.
“Cô Tinh Dao!”
“Mẹ!”
Dưới lầu, hai đứa trẻ gọi cô.
Quý Tinh Dao lấy lại tinh thần, đi xuống lầu.
“Cô Tinh Dao, uống cà phê đi, cà phê của chú Mộ pha, thơm lắm.” Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ mỗi đứa cầm một tách cà phê nhỏ, giống như người lớn, cẩn thận thưởng thức.
Thế nhưng trong tách của hai đứa chỉ có sữa, chỉ thêm vài giọt cà phê để lấy vị.
Chú Mộ nói, trẻ con không nên uống cà phê đặc, chỉ cần thử chút vị là được.
Tách cà phê đậm đà của Quý Tinh Dao vẫn đang bốc khói nghi ngút trên chiếc khay trắng tinh xảo, Mộ Cận Bùi còn dùng sốt chocolate viết một chữ “LOVE”.
Mộ Cận Bùi bưng tách cà phê của anh, ngồi xuống bên cạnh Quý Tinh Dao. Hai đứa trẻ ngồi đối diện họ.
Quý Tinh Dao khẽ khuấy cà phê, Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ học theo, cũng cầm thìa cà phê khuấy nhẹ nhàng.
Mộ Cận Bùi hỏi cô: “Em có muốn ăn đồ ngọt không?”
Chưa đợi Quý Tinh Dao trả lời, Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ bắt chước Mộ Cận Bùi, còn nâng cấp thêm độ ngọt ngào cho câu hỏi, hai đứa nhìn Quý Tinh Dao:
“Người yêu ơi, có muốn ăn đồ ngọt không?”
“Cưng ơi, có muốn ăn đồ ngọt không?”
Hai đứa trẻ vui vẻ cười khanh khách, tiếng cười giòn tan như chuông bạc vang vọng trong phòng ăn.
Mộ Cận Bùi bật cười.
Ánh tà dương len qua cửa sổ, trong suốt và lấp lánh, phủ lên nửa mặt bàn.
Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ khe khẽ ngân nga một giai điệu, đôi lúc hòa thành một bản song ca.
Hương thơm dịu nhẹ của cà phê thoang thoảng quanh chóp mũi, Quý Tinh Dao chống tay lên cằm, ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Mộ Cận Bùi lấy điện thoại ra, vừa thưởng thức cà phê vừa đổi ảnh màn hình khóa, cài đặt bức ảnh cưới của anh và Quý Tinh Dao làm hình nền.
Điện thoại của Quý Tinh Dao reo lên, cô cầm lấy.
Là cuộc gọi từ Quý Thường Thịnh. Ông bảo cô gửi địa chỉ hiện tại qua cho ông.
Quý Tinh Dao xoa trán, suy nghĩ một lúc, cô chắc chắn rằng mình đã nói với bố mẹ về chuyến bay trưa mai rồi. Có lẽ, bố cô bận quá mà quên mất.
“Bố ơi, ngày mai chúng con về rồi.”
Quý Thường Thịnh: “Ừ, bố biết mà, bố vừa xuống máy bay.”
Quý Tinh Dao giật mình ngồi thẳng dậy: “Vậy sao bố không nói sớm để con ra đón bố chứ?”
Quý Thường Thịnh: “Không cần đâu, bố đi xe của Phó Hàn rồi.” Ông dặn con gái: “Không cần chuẩn bị chỗ ở cho bố, bố về nhà ở.”
Quý Tinh Dao khựng lại, nhà?
Quý Thường Thịnh nói: “Biệt thự trước đây của chúng ta, lúc đó bị đem ra đấu giá, cậu lớn của con đã mượn tiền mua lại nhưng không nói với chúng ta.”
Hồi đó để cứu lấy tập đoàn Quý thị, khi xuất hiện vấn đề đứt gãy nguồn vốn, các họ hàng bên Quý gia đều đã cố gắng hết sức, trong tay không ai còn dư dả tiền bạc. Nhưng cậu lớn của Quý Tinh Dao vẫn nhờ bạn bè xoay sở tiền để mua lại căn nhà của em gái mình.
Đó là ngôi nhà mà Doãn Hà đã sống hơn hai mươi năm kể từ khi kết hôn, mang ý nghĩa đặc biệt, khó có thể thay thế.
Sau đó Quý Thường Thịnh và Doãn Hà chuyển đến Giang Nam, cũng không có ý định quay lại Bắc Kinh.
Cậu lớn của Quý Tinh Dao cũng không nhắc đến chuyện biệt thự, chỉ nghĩ, nếu em gái không muốn quay lại Bắc Kinh nữa, ông sẽ coi đó là một khoản đầu tư, sau này bán đi.
Ai ngờ được Quý Thường Thịnh lại đồng ý quay về. Không chỉ quay về, ông còn một lần nữa bước chân vào giới tài chính. Từng đứng trên đỉnh cao danh vọng, giờ đây ông chỉ là một người làm công cấp cao.
Phải có dũng khí lớn đến nhường nào để nhìn lại và định vị lại bản thân, điều này người ngoài không thể hiểu được.
Cậu lớn của Quý Tinh Dao đã xem căn biệt thự như món quà mừng sinh nhật 50 tuổi của Doãn Hà và tặng lại cho họ.
Quý Thường Thịnh nói: “Lần sau các con về, có thể ở nhà mình rồi.”
Quý Tinh Dao vừa cảm thấy khó chịu vừa thấy nhẹ nhõm, tầng mây mù này cuối cùng cũng được xua tan sau bảy năm, ánh mặt trời đã xuất hiện.
Quý Thường Thịnh nhìn thấy xe của Phó Hàn, “Không nói nữa, con gửi địa chỉ cho bố nhé. Bố làm bánh trung thu cho Pudding Nhỏ, lát nữa bố mang qua.”
Quý Tinh Dao kinh ngạc: “Bánh trung thu bố làm mà có thể mang lên máy bay sao?”
Quý Thường Thịnh: “Hai ngày trước Phó Hàn về quê, lái xe tự quay lại. Bánh trung thu là cậu ấy mang về giúp bố.”
Phó Hàn và các cộng sự đã trực tiếp đến một thị trấn nhỏ để gặp ông. Sau khi thương thảo xong, ông cùng họ quay lại Bắc Kinh để tìm hiểu trước tình hình vận hành của công ty.
Ông đã lớn tuổi, không chịu nổi hơn mười tiếng ngồi ô tô nên đi máy bay, còn mấy người trẻ tuổi thì lái xe về.
Trước đó, Pudding Nhỏ và Nguyệt Nguyệt nói muốn ăn bánh trung thu, ông cũng làm thử, nhưng kỹ thuật kém, bánh quá cứng, hai đứa cắn không nổi.
Sau đó, ông mời một thợ làm bánh chuyên nghiệp, cùng học và làm với người ta.
Ông làm cả bánh trung thu kiểu Tô Châu, Quảng Đông, và cả loại nhân thịt tươi mà Pudding Nhỏ muốn ăn.
Biết ông ngoại sắp đến, hai đứa trẻ hưng phấn nhảy nhót trên ghế sofa.
Tám giờ tối, Quý Thường Thịnh đến nơi.
Mộ Cận Bùi xuống lầu đón ông. Hai người gặp nhau chỉ gật đầu đơn giản, không ai nói thêm gì.
Vết nứt sâu thẳm ấy vẫn còn đó.
Anh rất khó lòng tha thứ hoàn toàn, cũng giống như Quý Tinh Dao không thể dễ dàng quên việc anh từng bỏ rơi cô.
Bánh trung thu mà Quý Thường Thịnh mang tới có đủ hình dáng khác nhau, ông xếp từng cái lên đ ĩa, “Đây là của bé Nguyệt Nguyệt, có hình lưỡi liềm, hình trăng tròn, và hình ngôi sao.”
“Wow!” Nguyệt Nguyệt quỳ gối trước bàn trà, nhìn chăm chú vào đ ĩa bánh trung thu. Chiếc bánh hình mặt trăng còn có khắc mặt cười.
Bánh hình ngôi sao thì được phủ lớp chocolate trắng, lấp lánh như những ngôi sao sáng.
Cô bé nhìn đến ngẩn ngơ, không nỡ ăn.
Pudding Nhỏ nín thở, mắt không chớp, không biết bánh trung thu của mình sẽ có hình gì.
Quý Thường Thịnh lấy ra một hộp khác, “Đây là của Pudding Nhỏ.” Ông trêu hai đứa trẻ, “Phiên bản giới hạn toàn cầu, đáng yêu như Nguyệt Nguyệt.”
“Dâu tây, dứa, và đây là bánh nhân thịt hình bầu dục.”
“Wow wow wow! Là nốt nhạc! Là nốt nhạc!” Pudding Nhỏ tay ôm mặt, phấn khích hét lên.
Quý Thường Thịnh lại lấy ra thêm một chiếc bánh khác, “Đây cũng là bánh nhân thịt.” Trên chiếc bánh này còn dùng bột chocolate để vẽ một cây đàn piano đơn giản.
Pudding Nhỏ vui đến mức lắp bắp: “Cái… cái này còn có cả cây piano mà con thích!”
Quý Tinh Dao vòng tay qua vai Quý Thường Thịnh, cuối cùng cũng hiểu tại sao bố lại gấp gáp đến để mang bánh trung thu. Dù sao bây giờ siêu thị nào cũng bán bánh trung thu, đủ mọi hương vị, chất lượng còn tốt hơn nhiều so với bánh nhà làm.
Cô ghé sát tai bố, vẫn hơi không dám tin: “Bố, thật sự là bố làm sao?”
Trong ấn tượng của cô, bố là người không có nhiều cảm giác về nghi thức trong cuộc sống. Khi còn trẻ đã như vậy, già đi chắc cũng chẳng thay đổi được bao nhiêu.
Cô rất khó tưởng tượng, làm sao bố có thể biến những chiếc bánh trung thu đơn giản thành những món quà xa xỉ thế này.
Quý Thường Thịnh ngừng lại một chút: “Gần như vậy. Con cứ coi như là bố làm.”
Quý Tinh Dao bật cười.
Chính xác mà nói, ông chỉ phụ trách mua nguyên liệu, sau đó hỗ trợ cho người thợ làm bánh chuyên nghiệp. Còn ý tưởng tạo hình các loại bánh trung thu thì đến từ Doãn Hà.
Mộ Cận Bùi ngồi cạnh đó một lúc lâu, nhưng bánh trung thu không có phần của anh và Quý Tinh Dao. Cảm giác mình ở đây làm ảnh hưởng bầu không khí, anh liền tự giác lên lầu.
Ngồi trước máy tính, anh không biết mình nên làm gì.
Có một cuộc gọi đến, là từ chú Trương.
Bảy năm rồi, đây là lần đầu tiên hai người liên lạc.
Không có lời khách sáo, chú Trương hỏi: “Cận Bùi, cháu đang bận không?”
“Không bận, chú Trương, chú nói đi.”
“Cháu gửi địa chỉ email cho chú. Vừa rồi chú sắp xếp đồ đạc, tìm thấy di thư của mẹ cháu. Chú đã chụp lại, lát nữa sẽ gửi cho cháu. Hôm nào chú qua thăm Quý Tinh Dao, chú sẽ mang di thư đó cho cháu.”
Hai từ “di thư” khiến anh đau nhói.
Mộ Cận Bùi im lặng vài giây, “Di thư vẫn còn sao?”
“Ừ.” Giọng chú Trương trầm xuống, như đang nén nỗi đau, “Là cụ cố cháu giao lại cho chú trước khi cụ ra đi.”
Chú ngừng lại vài giây, rồi nói tiếp: “Sau khi cháu đọc xong, đừng trách cụ cố cháu đã để cháu sống trong thù hận suốt thời gian qua. Cụ đã mất đi tất cả người thân trong một đêm – con trai, con dâu, cháu trai, cháu gái, chỉ còn lại một mình cháu còn nhỏ dại. Cụ đã già, không chờ được đến lúc cháu trưởng thành. Chỉ vì một bức thư mẹ cháu để lại, cụ không thể không hận, không thể không đau lòng.”
Đừng nói đến cụ, ngay cả chú Trương, sau khi đọc di thư năm đó, cũng không thể không hận Quý Thường Thịnh.
Mộ Cận Bùi tự nhủ: “Cháu chưa từng trách cụ cố, cụ đau khổ hơn bất cứ ai.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi chú Trương nói: “Chú gửi cho cháu ngay đây.” Chú cúp máy.
Chú Trương từng nghĩ rằng di thư đã bị thất lạc trong lúc chuyển nhà, và chú đã tự trách mình suốt nhiều năm. Tối nay, khi sắp xếp lại những cuốn sách và đồ chơi cũ của Quý Tinh Dao hồi nhỏ, chú bất ngờ tìm thấy phong thư bị kẹp trong một cuốn truyện cổ tích.
Chú lại đọc qua mấy trang di thư, những điều mà khi còn trẻ chú không hiểu, giờ đây chú dường như đã thấu được. Trang cuối của di thư, là tình yêu sâu sắc nhất mà một người mẹ dành cho con mình.
Chú đã chụp lại toàn bộ và gửi cho Mộ Cận Bùi.
Đây là lần đầu tiên Mộ Cận Bùi được thấy kỷ vật liên quan đến mẹ mình. Còn bố anh thì để lại cho anh một cây bút máy.
Anh phóng to cửa sổ trên màn hình máy tính. Tờ giấy thư đã bị thời gian bào mòn, ố vàng, góc giấy quăn và sờn, trên mặt giấy có vài vết gấp sâu.
Tổng cộng có bốn trang. Ba trang đầu là lời mẹ anh gửi đến ông bà ngoại và cậu, chứa đầy sự hối hận, tự trách và đau khổ của bà.
Trang cuối cùng, là lời mẹ để lại cho bố anh.
[Rất xin lỗi, cũng rất nuối tiếc khi em phải nói lời từ biệt với anh theo cách này.
Đừng vì em mà tiếp tục cố gắng cứu vãn nhà họ Cố, điều đó chỉ khiến tổn thất ngày càng lớn, thậm chí còn ảnh hưởng đến công ty của anh. Sự ra đi của em cũng sẽ mang theo một phần nợ nần, với em, đó là một sự giải thoát.
Cảm ơn anh trong lúc này vẫn không ngần ngại giúp đỡ em và gia đình em nhưng em chẳng còn gì để đền đáp. Mong rằng nửa đời sau, em còn cơ hội để biết ơn anh.
Con trai giao lại cho anh, em là một người vợ, một người mẹ thất bại. Hãy tha thứ cho sự ích kỷ và yếu đuối của em.
Đợi con lớn lên, nếu nó hỏi mẹ nó đi đâu, tại sao không còn bên cạnh, anh hãy nói với nó rằng mẹ bị bệnh mà qua đời. Những ân oán trước đây, em không muốn con phải gánh chịu. Em chỉ mong nó có thể lớn lên thật bình an và hạnh phúc, đây là điều duy nhất em có thể làm cho nó.
Khi nó lớn hơn, hãy nói với nó, mẹ hy vọng nó sẽ đối xử tử tế với những cô gái mà nó gặp. Không cần hoa mỹ, không cần lời đường mật, chỉ cần trở thành một người đàn ông tốt bụng, chân thành và có trách nhiệm, giống như anh là đủ rồi.]
Mắt Mộ Cận Bùi dần nhòe đi, những dòng chữ phía sau ngày càng khó nhìn rõ.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên, Mộ Cận Bùi đã đến nghĩa trang. Anh đã lâu không đến đây, nỗi tự trách và đau đớn không ngừng dày vò.
Anh đặt bó hoa tươi trước mộ mẹ, ngồi lại rất lâu nhưng không biết nói gì.
“Mẹ, mẹ đã gặp bố con chưa?”
“Chú Trương, mẹ nhớ chứ? Chú vẫn sống một mình. Con sẽ chăm sóc chú.”
“Mẹ, con vẫn chưa dám nói với mẹ rằng, con và Tinh Dao đã có con rồi. Con bé tên là Nguyệt Nguyệt, năm nay sáu tuổi, vừa giống mẹ, vừa giống con. Có lẽ cũng giống mẹ, vì con giống mẹ. Nếu mẹ còn ở đây, thật tốt biết bao. Mẹ chắc chắn sẽ rất thích con bé.”
“Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Mộ Cận Bùi ngồi lại thêm một lúc lâu rồi mới rời đi.
–
Trưa hôm sau, văn phòng của Tạ Quân Trình bất ngờ có khách không mời mà đến.
Anh nhìn Đằng Nặc với vẻ đăm chiêu, không rõ cô đang có mưu tính gì mà lại dám công khai bước vào tòa nhà M.K của họ.
Đằng Nặc đứng bên cửa sổ kính sát đất, nhìn xuống khu trung tâm đông đúc và phồn hoa.
Tạ Quân Trình, cũng giống như tầng cao mà văn phòng anh tọa lạc, là một người cao vời vợi. Dù như cô, cũng phải chủ động tìm đến anh.
Người đàn ông này đúng là ngạo mạn và tự phụ, khiến người ta ghét đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không thể kiềm lòng muốn lao vào như con thiêu thân, chỉ để một lần được thỏa mãn giấc mộng của mình.
Tạ Quân Trình đứng dậy rót một ly nước, chẳng còn kiên nhẫn, “Cô đứng đó làm gì vậy?”
Đằng Nặc phản bác: “Ngắm cảnh.”
Tạ Quân Trình tựa vào mép bàn: “Muốn ngắm cảnh thì lên tòa Empire State mà xem, vé cũng chẳng đắt.”
“……” Người đàn ông này đúng là độc mồm.
Đằng Nặc bước đến trước mặt anh, ánh mắt sâu lắng nhìn anh, “Chuyện tôi và anh mở phòng khách sạn bị đồn thổi trên mạng lâu vậy rồi, rốt cuộc anh muốn thế nào đây?”
Cô đã tìm người xử lý truyền thông nhưng không thể gỡ tin được. Cô không chắc đó là trò của Tạ Quân Trình hay do Lệ Hách Văn ngầm giở trò.
“Nếu cứ tiếp tục như thế này, danh tiếng của tôi sẽ bị hủy hoại, sau này còn ai muốn lấy tôi nữa?”
Cô đưa ngón tay lướt nhẹ qua đường viền môi anh, rất nhẹ.
Tạ Quân Trình hạ ánh mắt, đối diện với cô.
Ánh mắt anh sâu thẳm, pha chút bất cần, nhưng cũng đầy vẻ hờ hững.
Đằng Nặc cố gắng đọc điều gì đó từ đôi mắt anh, nhưng không có gì cả.
Tạ Quân Trình nhếch môi, nở một nụ cười vô hại, anh từ từ giơ tay lên, nắm lấy cổ tay cô, đẩy tay cô sang một bên, “Màu sơn móng tay của cô, hơi sến đấy.”
Đằng Nặc: “……”
Tạ Quân Trình đặt ly nước xuống, nhìn đồng hồ, “Nếu cô muốn ngắm cảnh, cứ tiếp tục, tôi không thu tiền đâu. Nhưng giờ tôi phải đi đón hai con gái.”
Máy bay hạ cánh xuống Manhattan vào buổi chiều.
Tạ Quân Trình đích thân ra sân bay đón. Cái mớ hỗn độn anh gây ra vẫn đang tiếp tục lan rộng, nhưng anh chẳng muốn để tâm, trước hết phải đến đón hai đứa trẻ.
Đợi hơn hai mươi phút, cuối cùng chúng cũng xuất hiện.
Hai tuần không gặp, bọn trẻ từ xa đã thấy anh, lao tới như hai con nai nhỏ.
“Bố ơi!”
“Bố Tạ!”
Tạ Quân Trình cúi xuống, ôm cả hai đứa vào lòng, “Có nhớ bố không?”
“Bố đoán xem.”
“……”
Rõ ràng là bị Mộ Cận Bùi làm hư rồi, trẻ con đúng là không nên để cậu ta chăm sóc.
Anh bế mỗi tay một đứa, đi về phía bãi đỗ xe.
Quý Tinh Dao và Mộ Cận Bùi đi phía sau, không nhanh không chậm.
Mộ Cận Bùi liếc nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Mười phút trước, anh vừa nhận được cuộc gọi từ Trữ Chinh, báo rằng hồ sơ xin vào Học viện Nghệ thuật L.T của Quý Tinh Dao không được thông qua.
Lúc này tâm trạng cô đang khá tốt nên anh tạm thời không muốn làm cô mất vui.
Đến gần bãi đỗ xe, Mộ Cận Bùi hỏi ý kiến Quý Tinh Dao: “Nguyệt Nguyệt đi với chúng ta về, hay để con bé đi cùng Pudding Nhỏ đến chỗ Tạ Quân Trình?”
Anh dùng từ “chúng ta”.
Quý Tinh Dao đáp: “Tùy con bé.”
Có lẽ, con bé thích ở cùng Pudding Nhỏ hơn. Niềm vui mà trẻ con mong muốn, đôi khi người lớn không thể mang lại, cũng không hiểu được.
Tạ Quân Trình đặt hai đứa trẻ vào ghế sau xe, lần lượt cài dây an toàn cho chúng.
Những người đi cùng ngồi lên xe thương vụ. Quý Tinh Dao đẩy vali đến phía xe của Tạ Quân Trình, theo thói quen muốn đi chung xe với lũ trẻ.
Khi đi đến phía sau xe, cô cảm nhận được hai ánh mắt nóng bỏng đang dõi theo mình.
Quý Tinh Dao quay đầu lại, thấy Mộ Cận Bùi đứng trước xe của anh, lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mắt giao nhau trong tích tắc, cô liền thu lại ánh nhìn, rồi dặn dò Tạ Quân Trình: “Tối nay Nguyệt Nguyệt có lớp học ngôn ngữ, con bé biết giờ học. iPad của con bé ở trong vali, anh chỉ cần kết nối mạng là được.”
Tạ Quân Trình đóng cửa xe, nhắc cô về kế hoạch nhập viện của Pudding Nhỏ. Muộn nhất là thứ Sáu tuần này, con bé phải nhập viện điều trị. Hiện tại, khoảng cách giữa các đợt trị liệu của cô bé không được vượt quá ba tuần.
Anh nói thêm, “Thời gian này tôi bận chuyện công ty, không thể thường xuyên tới được. Đến lúc đó, cô cố gắng dành thời gian đến bệnh viện với con bé.”
Quý Tinh Dao hỏi, “Còn những tin đồn của anh, định không xử lý à?”
Tạ Quân Trình thản nhiên: “Lệ Hách Văn còn chẳng sốt ruột, tôi gấp làm gì?” Nhưng đúng là có vài chuyện khiến anh đau đầu, như Đằng Nặc và Landy thỉnh thoảng lại đến tìm anh.
Phía bên kia, Mộ Cận Bùi vẫn đang chờ Quý Tinh Dao. Dù anh đeo kính râm, Tạ Quân Trình vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng, đầy sát khí nhìn về phía mình. Nhưng anh chẳng buồn để tâm.
“Cô đi xe ai?” Anh hỏi Quý Tinh Dao.
Quý Tinh Dao đáp: “Xe của anh ấy.”
Tạ Quân Trình lái xe rời đi, hai đứa trẻ liên tục vẫy tay với Quý Tinh Dao, “Chúc mẹ buổi hẹn vui vẻ nhé~”
Mộ Cận Bùi bảo người đặt vali của Quý Tinh Dao vào cốp xe, sau đó mở cửa ghế phụ cho cô. Hôm nay anh tự lái xe.
Lên xe, Quý Tinh Dao nhìn thấy một chồng tạp chí đặt ở ghế trước. Tất cả đều là số báo có anh trên trang bìa.
Cô tò mò, hỏi: “Sao lại để tạp chí của anh ở đây?”
Mộ Cận Bùi đáp lại, “Không để tạp chí của anh thì để của ai?”
Biểu cảm của anh rất nghiêm túc, không giống như đang đùa.
Quý Tinh Dao không biết nói gì, chỉ gật đầu.
Anh và Tạ Quân Trình đúng là hai người đàn ông tự luyến và tự phụ nhất thế giới này.