Khi Gió Nổi Lên

Chương 95

Editor: Phong Tâm


Beta: Bảo Trân

Sáng sớm hôm sau Tạ Quân Trình đã đến bệnh viện. Không ngờ Landy vẫn còn ở trong phòng bệnh, cô ngủ trên sofa, đắp chiếc áo vest của anh.

Phòng bệnh có  giường phụ, nhưng từ trước đến nay luôn dành riêng cho Quý Tinh Dao. Ngay cả khi anh ở đây chăm sóc, cũng chỉ ngủ tạm trên sofa.

Nghe thấy tiếng động, Landy tỉnh giấc. Cô ngơ ngác một lúc mới nhận ra đây là bệnh viện. Ngồi dậy, chiếc áo vest trên người trượt xuống đất, cô bước lên một bước, rồi cúi người nhặt nó lên.

Tạ Quân Trình ngồi xuống mép giường. Pudding Nhỏ vẫn đang ngủ, đôi lông mày nhíu lại, có vẻ cơ thể đang rất khó chịu. Cô bé nắm chặt tay anh. 

“Bố ở đây mà.” Anh nhẹ nhàng vuốt thẳng hàng chân mày của cô bé.

Nửa tiếng sau, Pudding Nhỏ tỉnh giấc vì cơn đau. Mơ màng mở mắt, hình bóng Tạ Quân Trình dần trở nên rõ ràng. Cô bé bỗng mỉm cười, che giấu đi vẻ mặt đau đớn.

“Chào bố, buổi sáng tốt lành.”

“Hôm qua bố bận lắm hả? Con đợi bố lâu lắm rồi.”

“Con đoán, chắc là bố tăng ca phải không?”

Cô bé nói một hơi thật nhiều.

Tạ Quân Trình xoa xoa tay cô bé, “Buổi sáng tốt lành.” Thực ra, anh không tăng ca, mà là đang may một con búp bê vải cho cô bé. Nhưng lại thất bại, nên anh tháo hết những gì đã làm để làm lại từ đầu. Anh nghĩ thầm, đến máy bay còn sửa được, chẳng lẽ không làm nổi một con búp bê vải?

“Từ hôm nay, bố sẽ không tăng ca nữa.” Anh hứa với Pudding Nhỏ.

Cô bé cười, rõ ràng không tin: “Nhưng nếu bố không tăng ca, sẽ có người khác phải gánh công việc của bố. Họ sẽ tăng ca, không có thời gian ở bên con cái, cũng chẳng có thời gian tận hưởng cuộc sống của họ.”

Tạ Quân Trình nói: “Bố có thể mang công việc đến phòng bệnh để làm.” Đợi cô bé ngủ rồi, anh sẽ tiếp tục làm búp bê vải. Thực ra, tối qua anh không đến còn vì một lý do khác: không muốn thấy Landy. Phiền.

Còn cả Đằng Nặc nữa. Càng phiền.

Tạ Quân Trình bế Pudding Nhỏ lên, đặt thêm một chiếc gối ôm phía sau để cô bé tựa lưng. Anh biết cô bé rất khó chịu, chỉ là đang cố gắng chịu đựng.

“Thuốc của chúng ta sắp đến rồi, con cố chịu một chút, sẽ không đau nữa đâu.”

Pudding Nhỏ cười: “Không sao đâu ạ, con không đau. Bố đừng lo cho con.”

Cô bé kể về cuộc gọi tối qua với Nguyệt Nguyệt: “Chúng con đã bàn rồi, đợi con xuất viện, chúng con sẽ đi du lịch. Đến một nơi vừa đẹp vừa kỳ diệu. Con muốn đi đến một hòn đảo nhỏ, chắc sẽ vui lắm.”

Đó là ý tưởng của cô bé và Nguyệt Nguyệt sau khi xem bộ phim Phiêu lưu ký.

Tạ Quân Trình: “Các con muốn đi đến hòn đảo nhỏ à?”

Pudding Nhỏ gật đầu: “Con rất mong chờ.”

Tạ Quân Trình quyết định, anh sẽ mua một hòn đảo riêng, biến nó thành nơi giống hệt những gì cô bé và Nguyệt Nguyệt đã tưởng tượng. “Đợi con xuất viện, chúng ta sẽ đi.”

Anh mở khóa điện thoại, đưa cho cô bé: “Chơi game một lúc nhé. Bố tiễn dì Landy của con đây.”

Landy từ phòng tắm bước ra, vừa rửa mặt xong.

Cô liếc nhìn Tạ Quân Trình, anh chưa bao giờ là người tốt bụng đến mức đưa phụ nữ xuống lầu, việc khác thường luôn có nguyên nhân.

Landy hôn tạm biệt Pudding Nhỏ, “Dì rảnh sẽ đến thăm con nhé.”

Pudding Nhỏ cũng hôn lại, “Vâng, con sẽ rất nhớ dì.”

Landy cầm áo khoác của mình rồi rời đi, Tạ Quân Trình ngay lập tức bước theo sau ra khỏi cửa phòng bệnh.

Trong khu vườn, ánh nắng đầu tiên của buổi sớm mai chiếu xuống. Những giọt sương trong suốt đọng trên đầu lá, cánh hoa mang chút lạnh lẽo của buổi sáng.

Tạ Quân Trình đứng thẳng, hai tay đút vào túi, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

Landy đối mặt với ánh nhìn ấy một lúc lâu. Ánh mắt anh lúc này giống như những bông hồng vào mùa thu, ngoài gai góc ra chỉ còn lại sự lạnh lùng kiêu ngạo, không có chút hơi ấm nào.

“Nói đi.” Cô cũng thẳng thắn.

Tạ Quân Trình vẫn nhìn cô, “Không có gì để nói cả. Tôi chỉ muốn nhớ rằng cô là dì của Pudding Nhỏ.”

Landy hiểu ý nghĩa câu nói ấy. Sự kiên nhẫn còn lại mà anh dành cho cô chỉ là vì Pudding Nhỏ. Đến mức này rồi, nếu cô còn dây dưa, thì đúng là không đáng.

“Anh quyết định ở bên Đằng Nặc rồi sao?”

Tạ Quân Trình đáp: “Tôi quyết định sống một mình cả đời.”

Landy cười nhạt, không chút chân thành, “Không tệ.” Cô khoanh tay, “Ban đầu tôi còn định giúp anh một tay, có thể kết hôn với anh để nhận nuôi Pudding Nhỏ.”

Sau khi nhận nuôi, nếu cô cảm thấy chán anh thì sẽ ly hôn.

Tạ Quân Trình nói: “Không cần. Dù về mặt pháp lý, con bé có phải con gái tôi hay không cũng không quan trọng. Dù sao, chúng tôi đã định sẵn sẽ gặp nhau với tư cách cha con.”

Đôi khi, anh cũng cảm thấy thật kỳ diệu.

Nếu năm đó, khi anh gặp Pudding Nhỏ, cô bé là một đứa trẻ khỏe mạnh, có lẽ anh sẽ chỉ bỏ tiền nuôi lớn cô bé, chứ không dành nhiều tình cảm và kiên nhẫn như vậy.

Nhưng cô bé lại mang khiếm khuyết về sức khỏe, còn bị bác sĩ tuyên án tử. Điều khiến người khác đau lòng hơn cả là cô bé lại mạnh mẽ đến mức không bao giờ để lộ chút đau buồn hay tuyệt vọng.

Cô bé luôn hiểu chuyện, luôn biết cách làm người khác an lòng.

Không chỉ anh, bất kỳ ai có khả năng và không thiếu tiền cũng sẽ không bao giờ từ bỏ cô bé.

Về sau, khi đã dành quá nhiều tình cảm, đã quan tâm, dần dần cô bé trở thành nỗi lo lắng không thể rời bỏ trong tim anh. Có phải con ruột hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần có duyên cha con là đủ. Giống như bác cả và bác dâu của anh đối với Mộ Cận Bùi vậy.

Tạ Quân Trình lại nhìn thoáng qua những bông hồng trong vườn, hy vọng rằng mùa xuân năm sau, Pudding Nhỏ vẫn có thể nhìn thấy muôn hoa khoe sắc.

Tiếng bước chân xa dần. Landy quay lại, nhìn anh bước vào tòa nhà bệnh viện. Bóng lưng thẳng tắp ấy chưa từng dừng lại vì bất kỳ ai. Cô từng nghĩ mình đã có được anh, giờ lại cảm thấy rằng, cô chưa bao giờ thực sự có được anh.

Gần trưa, Tạ Quân Trình nhận được cuộc gọi từ Phùng Lương. Hiện tại, Phùng Lương phụ trách bệnh viện M.K, gần đây liên lạc thường xuyên hơn, tất cả đều liên quan đến bệnh tình của Pudding Nhỏ.

Phùng Lương nói năng lúc nào cũng ngắn gọn, “Bên giáo sư Chu đã có tin, thủ tục phê duyệt xuất khẩu thuốc dự kiến hoàn thành trong vòng một tháng.”

Tạ Quân Trình đã rất lâu rồi chưa cảm thấy nhẹ nhõm như lúc này.

Có thuốc, ít nhất cũng có hy vọng.

Anh rót một ly rượu vang, bước chậm đến bên cửa sổ sát đất.

Từ văn phòng anh có thể nhìn bao quát toàn bộ Công viên Trung tâm, mọi khung cảnh đều thu hết vào tầm mắt.

Thư ký gọi điện, báo rằng Đằng Nặc đang ở dưới lầu.

Tạ Quân Trình suy nghĩ một lúc, “Để cô ta lên đi.” Hôm nay cô lại qua thư ký để hẹn gặp anh, không biết định giở trò gì.

Vài phút sau, Đằng Nặc bước vào, tiện tay đóng cửa lại, không ngờ anh đang thư thả thưởng thức rượu vang, “Hôm nay tâm trạng tốt vậy?”

Tạ Quân Trình mỉm cười đầy ẩn ý: “Tôi lúc nào mà chẳng có tâm trạng?”

Đằng Nặc cười nhạt, chậm rãi bước đến trước mặt anh, khoảng cách chưa đầy nửa mét. Cô không nhìn anh, ánh mắt dừng lại ở khung cảnh ngoài cửa sổ.

“Lệ Hách Văn muốn thu mua bệnh viện M.K của các anh, anh nghe nói rồi chứ?”

Tạ Quân Trình xoay nhẹ ly rượu trong tay, “Chưa nghe,” anh nhìn gương mặt nghiêng của cô, “Cô tiết lộ bí mật kinh doanh của tập đoàn các cô, vậy có ổn không?”

Đằng Nặc chỉ đáp lại một tiếng “Hừ,” rồi im lặng.

Tạ Quân Trình không tiếp lời, cứ thế thưởng thức rượu của mình.

Đằng Nặc phá vỡ bầu không khí yên lặng, “Nếu anh muốn, có lẽ nhà chúng tôi có thể trở thành bạn tốt với M.K, bệnh viện của các anh cũng sẽ bình yên vô sự.”

Tạ Quân Trình nuốt trôi ngụm rượu, giọng dứt khoát không chút do dự: “Không muốn.”

Đằng Nặc quay đầu, nhìn thẳng vào anh, “Anh có quân bài trong tay sao?” Ý cô là, anh có cách nào đối phó với việc Lệ Hách Văn thu mua?

Theo những gì cô biết, lần này Lệ Hách Văn liên kết với các tập đoàn đầu tư và quỹ tư nhân có thực lực, quyết tâm không đạt mục đích thì không bỏ qua. Thách thức này đủ để gây khó khăn cho Tạ Quân Trình và Mộ Cận Bùi.

Tạ Quân Trình cười, “Tôi không có, nhưng có người có.”

Phản ứng đầu tiên của Đằng Nặc: “Mộ Cận Bùi?”

Tạ Quân Trình không trả lời, chỉ nhấp thêm một ngụm rượu vang.

Quân bài trong tay Mộ Cận Bùi chính là Quý Thường Thịnh, có lẽ ngay cả bản thân Mộ Cận Bùi cũng không ngờ tới.

Lệ Hách Văn có mối quan hệ tốt với Phó Hàn, từng hợp tác trước đây. Công ty công nghệ của Phó Hàn tập trung vào lĩnh vực AI trong y tế, vốn dĩ lần này Lệ Hách Văn dự định liên kết với công ty của Phó Hàn để cùng thu mua bệnh viện M.K.

Một trong những cộng sự của Phó Hàn có bối cảnh và thực lực mạnh, mối quan hệ sâu rộng với các tập đoàn đầu tư và quỹ tư nhân.

Nhưng Lệ Hách Văn không ngờ rằng, Quý Thường Thịnh hiện tại lại là CEO của công ty công nghệ đó. Làm sao Quý Thường Thịnh có thể hợp tác với anh ta để đối phó với Mộ Cận Bùi?

Trước đây, việc Quý Thường Thịnh dễ dàng đồng ý gia nhập công ty công nghệ này có lẽ cũng là vì đã dự đoán được rằng, một ngày nào đó, giữa Lệ Hách Văn và Mộ Cận Bùi sẽ có trận chiến này.

Nếu Quý Thường Thịnh không gia nhập công ty công nghệ, khả năng cao là Phó Hàn sẽ chọn hợp tác với Lệ Hách Văn. Khi đó, dù M.K có thắng hay thua trong trận chiến vốn này, cũng sẽ tổn thất nặng nề.

Giờ đây, với sự chỉ đạo của Quý Thường Thịnh, rủi ro này đã được loại bỏ, thậm chí còn thúc đẩy công ty công nghệ hợp tác trực tiếp với bệnh viện M.K.

Dù là Phó Hàn hay Mộ Cận Bùi, cả hai bên đều thắng.

Đằng Nặc đã hiểu, không phí thêm lời nào nữa. Cô quay người, đối mặt với anh: “Nếu không thể hợp tác trong kinh doanh, vậy thì quan hệ cá nhân của chúng ta có thể hợp tác một chút.”

Cô luôn thẳng thắn, việc có thể giải quyết hôm nay, tuyệt đối không kéo dài đến ngày mai. Cô nắm lấy cổ Tạ Quân Trình, ép xuống, đồng thời đưa môi mình tiến tới.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet, nhưng cô không tiến thêm, không khỏi nín thở.

Mùi rượu hòa lẫn với hormone, Đằng Nặc cảm giác mình như đang đứng bên bờ vực. Có không ít bạn bè xung quanh cô từng khuyên: đừng dây vào Tạ Quân Trình, người đàn ông đó có độc.

Đúng vậy.

Thực sự rất độc.

Vậy mà cô đã chủ động tìm anh vài lần.

Tạ Quân Trình nhìn cô chằm chằm vài giây, sau đó đáp lại, nhưng không phải bằng hành động trực tiếp. Anh đưa ly rượu vang trong tay đến môi cô, cho cô nhấp một ngụm.

“Đã muốn uống đến thế, vậy thì cho cô thử một chút.”

Ngay sau đó, anh không để lộ cảm xúc, nhẹ nhàng gỡ tay cô đang ôm cổ anh xuống, rồi đặt ly rượu vào tay cô: “Tất cả đều cho cô.”

Đằng Nặc bất ngờ bật cười: “Tạ Quân Trình, anh thật sự định sống ph óng đãng cả đời sao? Anh có biết không, thật ra anh rất vô vị.”

Cô tò mò: “Người đàn ông như anh, sẽ yêu ai đây?”

Tạ Quân Trình dừng một chút: “Dù sao cũng không phải cô.”

Đằng Nặc hơi ngẩng đầu, một hơi cạn sạch rượu trong ly, đặt ly xuống rồi rời đi, phong thái vô cùng tự tại.

Giữa trưa, Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao đến trang viên.

Vào mùa thu, trang viên đẹp hơn bất kỳ thời điểm nào khác, thiên nhiên ban tặng những màu sắc vô song, rực rỡ hơn cả tranh sơn dầu.

Quý Tinh Dao nhìn ra ngoài cửa xe, trong mắt cô, vẻ đẹp của trang viên mãi mãi gắn liền với mùa đông năm ấy. Khi lần đầu chọn rượu vang đỏ của anh trong hầm rượu, cô đã từng nghĩ rằng anh nhất định thuộc về cô.

Có lẽ anh thuộc về cô thật.

Nhưng trong những năm tháng không mấy dài của tuổi trẻ ấy, họ đã xa cách nhau suốt bảy năm.

Hận quá lâu rồi, không muốn hận nữa.

Đã không yêu quá lâu, đột nhiên không biết phải làm thế nào để nối lại bảy năm đã mất.

Xe dừng hẳn, Quý Tinh Dao thoát khỏi dòng hồi tưởng.

Ông bà anh đã sang Manhattan, trang viên vắng vẻ hơn thường ngày.

Mộ Cận Bùi đưa tay ra cho Quý Tinh Dao. Cô nhìn anh một lúc, cuối cùng lại nắm lấy tay áo sơ mi đen của anh. Anh bất giác cảm thấy như vậy cũng rất ổn, hành động nắm tay áo trông có chút trẻ con.

“Hôm nay anh lại muốn truyền cảm hứng gì cho em? Hay là chơi trò chơi?” Quý Tinh Dao hỏi.

Mộ Cận Bùi: “Không phải trò chơi.” Anh muốn cô nắm tay áo mình thêm một chút nữa. “Đi vài vòng trước, dẫn em làm quen với đường đua.”

“Đường đua?” Quý Tinh Dao lập tức thấy hứng thú: “Đua xe sao?” Thứ cảm giác điên cuồng cùng tốc độ ấy, cô đã muốn thử từ lâu, nhưng luôn ngại nguy hiểm, sợ có chuyện gì xảy ra, bố mẹ cô sẽ đau lòng đến chết.

Mộ Cận Bùi: “Xe kart.” Vì lý do an toàn, chỉ có thể chạy xe kart. “Anh sẽ đua với em. Em đi đường đua thường, còn anh đi đường có chướng ngại vật.”

Quý Tinh Dao đã có kinh nghiệm từ lần trước, cô sẽ không dễ dàng mắc bẫy nữa: “Nếu thua, em lại phải hôn anh à?”

Mộ Cận Bùi lắc đầu, ra hiệu cô nhìn về phía bờ sông.

Từ xa nhìn lại, bên đó đã chuẩn bị sẵn giá vẽ và khung tranh.

Quý Tinh Dao không hiểu, hỏi: “Ý anh là gì? Muốn em vẽ anh à?”

“Không phải. Lần này vẽ phong cảnh.” Mộ Cận Bùi giải thích luật thi: “Nếu em thua, anh sẽ cùng em hoàn thành một bức tranh, vẽ thế nào, vẽ cái gì, anh quyết định. Nếu em thắng, điều kiện tùy em đưa ra.”

Quý Tinh Dao nhìn đường đua. Đường chạy cắt ngang qua khuôn viên trang viên, tuy kỹ năng lái xe của cô không thể so với anh, nhưng con đường của anh lại có nhiều chướng ngại vật, cách một đoạn lại có khúc cua. Cơ hội thắng của cô vẫn khá lớn.

Cô bất ngờ buông tay anh: “Em cần chạy vài vòng làm quen trước, để hiểu được đặc điểm của xe và đường đua.”

Tổng cộng có bốn chiếc xe kart đã được chuẩn bị sẵn, hai chiếc màu đỏ, hai chiếc màu xanh. Xe đỏ nhỏ gọn hơn, có lẽ dành cho cô; xe xanh lớn hơn, phù hợp với chiều cao của anh.

“Sao lại chuẩn bị bốn chiếc?”

Mộ Cận Bùi: “Lỡ xe có vấn đề thì đổi xe khác để đua lại.”

Quý Tinh Dao thay đồ đua, Mộ Cận Bùi đội mũ bảo hiểm cho cô. Sau khi hoàn tất mọi biện pháp bảo hộ, cô ngồi vào chiếc xe kart màu đỏ của mình.

Mộ Cận Bùi cũng thử lái chiếc của anh, hiệu năng còn tốt hơn anh tưởng tượng.

Đây là lần đầu tiên Quý Tinh Dao lái xe kart thể thao, tốc độ tối đa cô đạt được là 110 dặm một giờ. Cây cối hai bên đường vụt qua nhanh như chớp.

Sau ba vòng làm quen, cô cảm thấy rất ổn.

Mộ Cận Bùi chỉ lái một vòng rồi dừng lại chờ cô ở vạch xuất phát.

Không hiểu sao, Quý Tinh Dao bỗng cảm thấy rất mong chờ được thi đấu với anh. Nếu cô thắng, cô sẽ bắt anh đứng trên cầu đá, rồi cô đá anh xuống sông. Sau đó để anh bơi qua lại mấy lượt, còn cô sẽ đứng trên cầu nhâm nhi ly rượu vang, nghe nhạc thưởng cảnh.

Quý Tinh Dao lái xe đến vạch xuất phát, ra hiệu OK với Mộ Cận Bùi.

Mộ Cận Bùi xác nhận: “Có cần chạy thêm vài vòng nữa không?”

Quý Tinh Dao lắc tay, cô vẫn tự tin có thể thắng anh.

Khi tiếng súng lệnh của quản gia vang lên, hai chiếc xe kart đỏ và xanh lao đi như tên bắn, mỗi xe vào một đường đua riêng.

Tim Quý Tinh Dao như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, không chỉ vì tốc độ, mà còn vì sự k1ch thích. Không giống lần chơi “trốn tìm” trong sân biệt thự hôm nọ. Hôm đó cô có thể thấy anh ở đâu, nắm quyền kiểm soát trong tay. Nhưng hôm nay thì không, mọi thứ đều là ẩn số.

Càng khiến cô muốn thắng anh hơn.

Đến nửa cuối chặng đua, Mộ Cận Bùi đã đuổi kịp cô.

Phía trước anh không còn chướng ngại vật, đường đua của anh giống hệt của cô, chỉ còn một khúc cua, qua đó là đường thẳng đến đích.

Quý Tinh Dao đạp ga hết cỡ, nhưng ở khúc cua, cô đã thua. Cô thua vì kỹ thuật, Mộ Cận Bùi thực hiện một pha drift đẹp mắt, bỏ xa cô.

Cuối cùng, anh về đích với lợi thế hơn cô hai giây.

Dừng xe lại, Quý Tinh Dao ngồi yên hồi lâu, tim vẫn đập loạn xạ. Một phần vì hồi hộp, và một phần khác cô không muốn thừa nhận: pha drift của anh thực sự khiến cô kinh ngạc.

Cô đã biết anh thích đua xe, nhưng đây là lần đầu tiên thấy kỹ thuật của anh.

Mộ Cận Bùi tháo mũ bảo hiểm, bước đến trước xe của cô, nửa ngồi nửa quỳ, giúp cô gỡ mũ. “Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?”

Quý Tinh Dao lắc đầu, lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.

Mộ Cận Bùi kéo cô đứng dậy: “Thay đồ ra thôi.”

Hai người trở lại biệt thự, thay đồ đua.

Quý Tinh Dao nhìn mình trong gương, giờ cô đã thành quân nhân thường xuyên thua cuộc.

Mộ Cận Bùi đã ngồi đợi cô trong phòng khách, “Dao Dao?”

Quý Tinh Dao chỉnh lại tóc, chấp nhận thua cuộc, “Đến rồi.”

Con đường ra bờ sông không dài không ngắn, hai người cứ đi từ từ.

Quý Tinh Dao nhét hai tay vào túi áo khoác gió, cô bỗng nhớ ra một chuyện, một chuyện lâu nay muốn hỏi anh, nhưng lại cảm thấy thừa thãi, mãi không hỏi.

“Lúc trước anh và Tạ Quân Trình lái xe ra ngoại ô gặp người lang thang, dọc đường tuyết rơi dày, trên đường về xe anh va chạm với xe của Tạ Quân Trình. Anh ấy bị tổn thương phổi,” cô liếc anh một cái, “Còn anh thì sao? Lúc đó anh bị thương ở đâu?”

Mộ Cận Bùi im lặng một lúc, “Anh không sao.”

Quý Tinh Dao nhìn anh vài giây, rồi lại nhìn về phía trước, dòng sông dưới ánh mặt trời vàng ươm, gió thu thổi qua, mặt nước lấp lánh, mọi thứ đều uể oải, lười biếng.

“Anh chắc chắn là bị thương nặng hơn Tạ Quân Trình.”

“Cả tay anh cũng bị thương rồi.” Cô khẳng định.

Chưa để anh nói gì, cô tiếp tục nói: “Lúc đó anh có một tay luôn để trong túi, anh không bao giờ đi mà bỏ tay vào túi áo khoác.”

Mộ Cận Bùi cũng nhìn về phía dòng sông, anh đã nghĩ cô không quan tâm đ ến anh chút nào. Vì vậy, khi ở bệnh viện, anh không muốn để cô thấy anh cũng bị thương. So với vết thương, sự thờ ơ của cô mới thật sự khiến anh đau lòng.

Lúc đó, người mà anh ghen tị nhất chính là Tạ Quân Trình, vì cô đi cùng Tạ Quân Trình đến bệnh viện, nửa đêm rồi, cô vẫn vội vã đến bệnh viện chờ anh ấy.

Cô không cần nói một lời, chỉ một sự im lặng cũng đủ khiến anh cảm thấy mình bị thương tổn tột cùng.

Quý Tinh Dao lại quay mặt sang, “Bây giờ sao rồi? Còn có sẹo không?”

“Mới lành rồi.” Mộ Cận Bùi đưa tay ra cho cô xem, “Không nhìn thấy nữa.”

Quý Tinh Dao đưa tay lên, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay anh vài cái. Lúc tay rơi xuống có một chút ngập ngừng, chính cô cũng khá bất ngờ khi mình lại làm động tác này theo bản năng.

Ngày xưa, cô thích làm thế khi đánh vào tay anh.

Đó là vì, đôi khi anh đi công tác nhiều ngày, cô nhớ anh đến mức không thể chịu được khi gặp lại.

Mộ Cận Bùi ngẩn người, như thể quay về bảy năm trước.

Đến trước bức tranh, Quý Tinh Dao hỏi: “Vẽ gì đây?”

Mộ Cận Bùi: “Vẽ sông thôi.” Anh đeo tạp dề cho cô.

Quý Tinh Dao định ngồi xuống nhưng Mộ Cận Bùi kéo tay cô lại, kéo cô ngồi lên đùi mình, ôm chặt lấy cô, “Em thua rồi, vẽ thế nào, anh quyết định, đây là điều đã thỏa thuận trước khi thi, em đã đồng ý rồi mà.”

Quý Tinh Dao nghẹn lời, cố gắng bình tĩnh lại nhịp thở vội vã. Vậy là bây giờ, cô phải ngồi trong vòng tay anh để vẽ sao? Cô quay đầu nhìn anh, hỏi: “Có cái kiểu yêu  sách như anh không?”

Mộ Cận Bùi: “Nếu em thắng, có thể còn yêu sách hơn nữa đấy.”

Quý Tinh Dao: “……” Cô không kìm được mà liếc nhìn cây cầu nhỏ trên sông. Nếu cô thắng, cô nhất định sẽ đá anh xuống sông.

Mộ Cận Bùi đưa bút cho cô: “Vẽ đi, có thể phương pháp vẽ như thế này sẽ mang lại cho em cảm hứng.”

Quý Tinh Dao cố gắng trấn tĩnh lại nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì.

Mộ Cận Bùi một tay ôm chặt eo cô, tay kia nắm lấy tay cô, không vẽ phác thảo mà trực tiếp hạ bút lên tranh.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền đến, hơi thở anh từ phía sau tai cô, tất cả đều rõ ràng đến mức khiến tâm trí cô hoàn toàn rối loạn.

Bình Luận (0)
Comment