Sau khi kết thúc tiệc cuối năm là hai ngày nghỉ cuối tuần, vận may của cả văn phòng trên tầng cao nhất năm nay đều không tệ, Tô Nhuế rút trúng điện thoại, Lộ Nhất Dao rút trúng máy tính, Vu Lộ Lộ thì rút trúng thẻ tiêu dùng trị giá năm nghìn tệ, cô ấy dự định nhân lúc trung tâm thương mại có hoạt động cuối năm để đi càn quét thức ăn cho chó.
Ngoài ra, Vu Lộ Lộ và Tô Nhuế còn nhận được “Giải thưởng tiến bộ bộ phận” dành riêng cho người mới vào công ty trong vòng năm năm, mỗi người được thưởng tiền mặt năm mươi nghìn tệ sau thuế, đây hoàn toàn là niềm vui bất ngờ, Vu Lộ Lộ tự thưởng cho mình một đôi giày mới, lại mua một thùng thức ăn cho chó khá đắt tiền cho Kim Điều, số tiền còn lại đều gửi tiết kiệm.
Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, thứ hai đi làm, Vu Lộ Lộ nhìn ông chủ ngốc nghếch cũng cảm thấy anh mi thanh mục tú hơn so với bình thường.
Văn phòng chủ tịch Phó Nam Thương: Tôi đã chọn một vài nhà hàng, làm phiền cô cho tôi một lời khuyên, cái nào có thể dùng để tổ chức sinh nhật cho cô ấy?
Nhìn mười tám cái tên nhà hàng được gửi đến trong quy trình làm việc, khuôn mặt nhân viên quèn đầy sức sống của trợ lý Vu từ từ nứt ra.
Trợ lý văn phòng chủ tịch Vu Lộ Lộ: Sếp, còn vài ngày nữa là sinh nhật thư ký Sở rồi, trong này có một số nhà hàng có lẽ đã không đặt được chỗ rồi.
Văn phòng chủ tịch Phó Nam Thương: Cái này cô không cần lo lắng, chỉ cần nói cho tôi biết cái nào là phù hợp nhất.
Ồ, tôi quên mất mình đang đối mặt với một nhà tư bản vạn ác.
Vu Lộ Lộ tranh thủ lúc làm việc xem từng nhà hàng, chọn ra bốn nhà mà cô ấy cho là có không khí thích hợp hơn.
Trợ lý văn phòng chủ tịch Vu Lộ Lộ: Sếp, nếu định tỏ tình với thư ký Sở, hai nhà hàng này thích hợp hơn, hai nhà hàng còn lại thích hợp hơn cho việc chỉ tổ chức sinh nhật đơn thuần.
Văn phòng chủ tịch Phó Nam Thương: Tỏ tình? Tổ chức sinh nhật cho cô ấy, tại sao phải tỏ tình?
Vu Lộ Lộ đặt hai tay lên bàn phím, cô ấy không nhịn được mà nhìn sang thư ký Sở.
Thư ký Sở! Cô nhìn cái tên ngốc này đi! Sinh nhật cô đó! Sinh! Nhật! Cô! Đó! Mà anh ta còn không muốn tỏ tình!!!
Hít sâu một hơi, Vu Lộ Lộ nhìn màn hình điện thoại để trấn tĩnh lại, cô ấy còn một Kim Điều cần nuôi, nếu cô ấy xông vào ***** tên ngốc kia, Kim Điều sẽ biến thành chó hoang mất!
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Trợ lý văn phòng chủ tịch Vu Lộ Lộ: Thưa sếp, chuyện là thế này, con người khi yêu nhau sẽ muốn theo đuổi một loại “nghi thức”, vào những ngày đặc biệt tỏ tình sẽ mang lại ý nghĩa đặc biệt hơn cho ngày đó, cũng coi như anh đem tình yêu của mình làm quà tặng cho thư ký Sở, như vậy nếu thành công, sau này kỷ niệm ngày yêu cộng thêm sinh nhật, chính là tục ngữ nói song hỷ lâm môn đó ạ!.
Ngay lúc nhấn phím enter, Vu Lộ Lộ cảm thấy mình như bị phát thanh viên tâm tình đêm khuya nhập vào, tế bào lãng mạn tích lũy từ mấy chục năm đọc tiểu thuyết ngôn tình bùng cháy dữ dội, sức mạnh kết tinh từ hàng nghìn đoạn tình cảm đang chi phối khả năng diễn đạt ngôn ngữ của cô ấy.
Cô ấy đã thăng hoa rồi.
Vừa lúc hai bộ phận gửi báo cáo tổng kết cuối năm, Vu Lộ Lộ nhanh chóng vùi đầu vào công việc, rất nhanh đã vứt tên ngốc kia ra sau đầu.
Đến giờ nghỉ trưa, nghĩ đến danh sách dài dằng dặc của mười tám nhà hàng, cô ấy bưng cốc nước đi theo sau thư ký Sở nhà mình vào phòng pha trà.
Đương nhiên, thăm dò thông tin chỉ là thứ yếu, chủ yếu là cô ấy muốn được dính lấy thư ký Sở nhà mình thôi!
“Thư ký Sở, lúc trước em đối chiếu hồ sơ phát hiện sinh nhật của chị sắp đến rồi.”
“Hình như là mấy ngày này.”
Hệ thống sưởi của toàn bộ tòa nhà đã được khởi động toàn diện, tầng cao nhất vốn được quảng cáo là kiểm soát nhiệt độ không đổi vẫn nóng hơn vài độ so với trước đây, Sở Thượng Thanh tự rót cho mình một cốc nước mát, còn chưa kịp uống thì đã trơ mắt nhìn trợ lý Vu lại rót thêm một phần tư cốc nước nóng vào ly của mình.
Sở Thượng Thanh nhận lại.
Cô thật sự không giỏi từ chối lòng tốt của người khác.
Điều này có lẽ cũng là “thói quen xấu” mà Phó Nam Thương đã tạo cho cô.
Sau khi uống nước ấm, Sở Thượng Thanh chỉnh lại tóc mái, cụp mắt xuống nói: “Bản kế hoạch dự án mà Trác Duyệt đưa ra tốt hơn nhiều so với trước đây, tôi hỏi qua thì họ nói là trợ lý Vu đã đưa ra lời khuyên.”
Vu Lộ Lộ cười ngây ngô “Hì hì” hai tiếng, có chút ngại ngùng.
“Em chỉ nói vài lời linh tinh thôi, những thứ họ đưa ra trước đây không rõ ràng lắm.”
Bản kế hoạch dự án nói trắng ra là thứ để xin tài nguyên xin tiền, muốn gì từ cấp trên, mình có thể cho cái gì, nói rõ ràng rành mạch mới là quan trọng nhất, bản kế hoạch dự án trước đây của Trác Duyệt toàn là những lời nói suông và liệt kê dữ liệu thể hiện quyết tâm, đừng nói là ông chủ, đến cả người làm trợ lý như cô ấy cũng không muốn xem.
Sở Thượng Thanh mỉm cười: “Gần đây có nhiều người phản ánh trợ lý Vu làm việc rất tỉ mỉ, em đã dạy người khác đừng nói lời suông rồi, thì mình cũng đừng quá khiêm tốn.”
Khi còn đi học, thầy cô luôn dạy học sinh phải khiêm tốn thận trọng, nhưng lại không nói rõ khiêm tốn thận trọng là đối nhân xử thế, chứ không phải làm việc.
Trong môi trường làm việc vốn là nơi buôn bán sức lao động, “khiêm tốn” trong nhiều trường hợp không phải là ưu điểm, mà là mất đi cơ hội.
Đặc biệt là khi đối mặt với ông chủ như Phó Nam Thương, anh muốn là một hệ thống vận hành tốc độ cao, chứ không phải một đám quân tử khiêm tốn.
Vu Lộ Lộ gật đầu như gà mổ thóc.
Thư ký Sở dạy cô ấy đồ vật á! Thư ký Sở thật sự rất tốt!
Thư ký Sở tốt như vậy, khuyết điểm duy nhất có lẽ là thích một con chó ngốc!
Một lòng ở giữa “Chó ngốc không xứng với thư ký Sở” và “Hai người họ tâm đầu ý hợp tôi là yêu quái từ đâu tới” liên tục nhảy qua nhảy lại bảy tám lần, Vu Lộ Lộ lại rót cho mình một ly cà phê:
“Trước đây em nhìn thấy mấy nhà hàng đều đang làm cái gì đó ưu đãi sinh nhật, thư ký Sở sinh nhật chị định làm gì vậy? Em nhớ chị làm việc ở Phó thị được ba năm rồi.”
Làm việc ở Phó thị vượt quá ba năm ngày sinh nhật có nửa ngày nghỉ.
Bất quá quy định này không áp dụng với Sở Thượng Thanh, bởi vì cô ở Giải Trí Lạc Hải cũng có kỳ nghỉ này, chỉ là vẫn luôn đổi thành gấp đôi tiền lương mà thôi.
“Ăn cơm cùng bạn bè đi.” Sở Thượng Thanh nghĩ nghĩ, “Tôi có một người bạn mấy năm rồi không gặp, vừa lúc gần đây ở Bắc Kinh, vốn dĩ tôi muốn cùng cô ấy đón sinh nhật, đáng tiếc cô ấy có một trận đấu biểu diễn phải ra nước ngoài, vậy thì vẫn giống như trước đây, mời những người bạn có thể tụ tập cùng nhau ăn cơm.”
Kế hoạch sinh nhật bình thường, người có chút mong đợi vào sinh nhật đều sẽ cảm thấy không có gì mới mẻ, so sánh ra, cái kiểu ông chủ ngốc nghếch đến tỏ tình cũng không dám nghĩ tới, thật khiến người ta thấy ngốc đến đáng thương.
Sinh nhật 25 tuổi của thư ký Sở nên có chút cảm giác nghi thức chứ!
Tặc lưỡi, Vu Lộ Lộ bưng cà phê về chỗ làm.
Trợ lý văn phòng chủ tịch Vu Lộ Lộ: Sếp, hãy dùng lời tỏ tình của anh khiến sinh nhật 25 tuổi của thư ký Sở trở nên khác biệt đi!
Gần cuối năm công việc nhiều như một cái xoáy nước, khiến người cả tòa nhà đều không thể thoát khỏi, càng là lúc này càng không thể mắc lỗi, Sở Thượng Thanh đánh trả mấy phần báo biểu, sau đó cầm bản phân tích ngành thường niên mới ra lò đi vào văn phòng chủ tịch.
“Gần đây giá thép biến động khá lớn, nhìn chung vẫn tăng mạnh.”
Phó Nam Thương liếc nhìn dữ liệu:
“Tăng 8.7% trong một tháng, may mà trước đây em đã lên phương án dự phòng, chúng ta vẫn luôn mua vào với giá thấp.”
Chuyện này vẫn phải cảm ơn cốt truyện của “Cô Vợ Ngốc Nghếch Bỏ Trốn: Tổng Tài Lạnh Lùng Đừng Yêu Tôi”.
Sở Thượng Thanh đặt một tập tài liệu khác trước mặt Phó Nam Thương.
Phó Nam Thương liếc nhìn, ngẩng đầu nhìn Sở Thượng Thanh:
“Công Nghiệp Kiến Ninh đang bán bất động sản thương mại… có liên quan gì đến chúng ta sao?”
Những năm gần đây do điều chỉnh chính sách, thời kỳ tốt đẹp mà các doanh nghiệp bất động sản chỉ cần nằm trên đất cũng có thể kiếm tiền đã kết thúc, vấn đề tài sản xấu và đứt gãy chuỗi vốn bùng nổ khắp nơi trong ngành từng lừng lẫy, Công Nghiệp Kiến Ninh không phải là công ty *****ên cũng không phải là công ty cuối cùng.
Sở Thượng Thanh mặc một chiếc áo sơ mi đen cởi một cúc đứng đối diện Phó Nam Thương, mỉm cười nói:
“Công Nghiệp Kiến Ninh giữa năm nay đã mua mười nghìn tấn thép cuộn vằn, dự kiến sau Tết sẽ đến cảng Ninh Ba.”
“Giữa năm.” Phó Nam Thương có trí nhớ rất tốt về các con số, “Giá mua vào khoảng 3500? Dù mua vào ở mức 3300, ý nghĩa đối với Phó thị cũng không lớn.”
Thông qua việc liên tục điều chỉnh vị thế thép của Phó thị một cách chính xác trên thị trường kỳ hạn trong khoảng thời gian này, giá nắm giữ thép của Phó thị cũng rất thấp.
“Không phải Phó thị.” Sở Thượng Thanh liếc nhìn thời gian. “Giờ nghỉ trưa còn ba phút nữa là kết thúc.”
Phó Nam Thương nhìn vào lông mày của cô, rồi lại dời mắt đi: “Em muốn can thiệp cá nhân vào lô thép này?”
“Đúng.” Sở Thượng Thanh gật đầu.
Trong “kịch bản”, mười nghìn tấn thép cuộn của Công Nghiệp Kiến Ninh sẽ được bán ra theo từng đợt sau Tết, giá trung bình khoảng 4400 tệ, trong thời gian đó giá thép quốc tế có lúc giảm mạnh, Công Nghiệp Kiến Ninh suýt nữa đã bán ra toàn bộ thép với giá 3200 tệ mỗi tấn khi công ty đang trên bờ vực sụp đổ.
Sở Thượng Thanh muốn kiếm khoản chênh lệch giá này.
Nếu cô muốn, bảy chữ “Sở Thượng Thanh tập đoàn Phó thị” có thể đổi được số vốn mà cô cần thông qua một số kênh không mấy chính đáng, nhưng Sở Thượng Thanh không muốn làm như vậy.
Trước khi cô từ chức, vì cô đang kiếm tiền lương thưởng ở Phó thị, cô cần phải có đạo đức nghề nghiệp tương ứng.
“Những năm qua tôi đã tiết kiệm được khoảng mười bảy triệu tệ, nếu bán hết cổ phần của Giải Trí Lạc Hải và Tư Bản Hưng Hà trong tay tôi thì chắc là đủ, sếp có hứng thú tiếp nhận số cổ phần đó không?”
Số cổ phần mà cô nói đến so với quy mô trăm tỷ của hai công ty thì thật sự là quá nhỏ bé, đó là “tiền thưởng cuối năm” mà cô nhận được khi còn ở Lạc Hải.
Theo sự phát triển của hai công ty, hiện tại lợi nhuận của số cổ phần ít ỏi đó mỗi năm cũng có thể mang lại cho Sở Thượng Thanh vài trăm nghìn tệ.
Vận may của cô luôn rất tốt.
Phó Nam Thương im lặng một lát.
“Không cần, số tiền này tôi cho em mượn.”
Trong văn phòng rộng lớn rất yên tĩnh.
Gió bên ngoài cửa sổ rất lớn, càng làm nổi bật sự tĩnh mịch trong phòng.
Sở Thượng Thanh đột nhiên cười, đứng trên góc độ của nhà đầu tư, cô muốn bán hết cổ phần trong tay cũng không hẳn là một lựa chọn sáng suốt, theo một nghĩa nào đó, cô cũng coi như là đang tìm kiếm một loại “nghi thức” cho sự “ra đi” của mình.
Đáng tiếc là cái tên Phó Nam Thương này lại không cho cô cơ hội như vậy.
“Sếp, anh không chỉ muốn làm ông chủ của tôi, mà còn muốn làm chủ nợ của tôi sao?”
Khẽ nhướn mày, cô chống hai tay lên bàn làm việc, cúi người nhìn Phó Nam Thương.
Chiếc vòng cổ kim cương trên cổ cô rủ xuống, phản chiếu với nụ cười nhạt nhòa của cô.
“Cho tôi mượn tiền để đầu tư, đây không phải là hành vi thương mại lành mạnh.”
Phó Nam Thương hơi ngồi thẳng người dậy, ánh mắt vẫn né tránh.
“Đương nhiên là tôi tin tưởng ánh mắt đầu tư của em.” Anh nói.
Sở Thượng Thanh không nói gì.
Một bên là không hề lay động.
Một bên là khiến người ta khó lòng thoát ra.
Người đàn ông Phó Nam Thương này.
Ánh mắt dao động, nhìn thấy màn hình máy tính, Phó Nam Thương nói: “Sinh nhật em là ngày kia…”
“Sếp, ba phút đã hết, bây giờ là thời gian làm việc.”
Sở Thượng Thanh đứng thẳng người, đặt một chồng tài liệu bên cạnh tay lên trước mặt Phó Nam Thương.
“Đây là báo cáo tài chính quý bốn của các công ty, trước đại hội cổ đông tốt nhất là anh nên xem qua một lượt.”
…
Cuối cùng cũng đợi được đến giờ tan làm, Vu Lộ Lộ cảm thấy cả người mình đều sắp khô héo, lắc lắc đầu sẽ phát hiện ra não bộ đều vẫn còn hình dạng của bảng biểu.
Tắt máy tính, tan làm!
Màn hình máy tính đột nhiên hiện lên tin nhắn, tay Vu Lộ Lộ khựng lại một chút.
Văn phòng chủ tịch Phó Nam Thương: Vào ngày sinh nhật của cô ấy, cô ấy mới nên là nhân vật chính, chứ không phải lời tỏ tình của tôi.
Văn phòng chủ tịch Phó Nam Thương: Bất kể sinh nhật có bình dị đến đâu, đó là ngày duy nhất trong năm chỉ thuộc về riêng cô ấy.
Nút tắt máy đã được ấn xuống.
Vu Lộ Lộ đã cầm túi đứng dậy ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy thư ký Sở đang cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Thư ký Sở à.
Có một con chó ngốc, anh ta thật ngốc quá!
Anh ta yêu cô theo cái cách ngốc nghếch đó!