“Ha ha ha ha ha, mọi người đã xem cái bài đăng đó chưa? Từ sáng tôi đã cười phá lên, ngồi trên bồn cầu suýt chút nữa là không ra phân được.”
“Từ nhà hàng và cửa hàng quần áo đi ra đều có thể coi là bằng chứng của tai tiếng, vậy tôi có thể đơn phương tuyên bố thư ký Sở đã sinh con thứ hai với ông chủ rồi không?”
“Thư ký Sở chưa chắc đã sinh con thứ hai, tôi kiên quyết ủng hộ thư ký Sở đã hạ bệ ông chủ đoạt lấy Phó thị và nhậm chức chủ tịch Sở!”
“… Oa, tôi cảm thấy cũng không phải là không thể.”
Trong một nhóm chat nào đó, chủ đề thảo luận của mọi người dần dần đi lệch hướng, so với việc đơn thuần ghép CP, đôi khi khẩu vị của họ dường như thiên về một số hướng đa dạng hơn.
Tối hôm qua Vu Lộ Lộ thậm chí còn nhìn thấy một truyện đồng nhân, trong đó thư ký Sở mang trên mình mối thù huyết hải, nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm, cuối cùng chiếm đoạt Phó thị, tiện thể trói luôn ông chủ trên giường.
Mặc dù… cũng rất đặc sắc.
Nâng tay vỗ nhẹ vào đầu để xua tan những thứ linh tinh trong đầu, Vu Lộ Lộ tranh thủ lúc rảnh rỗi vào nhóm chat của các công ty khác.
Những nhóm này đều là do đồng nghiệp lập ra vì nhiều lý do khác nhau, ví dụ như hoạt động tập thể, đào tạo, hoặc là nhóm thành viên của quán trà sữa cách đó 100 mét, vào xem thì toàn là đồng nghiệp của mình, người của các phòng ban khác nhau đều có, có thể nói là tốt xấu lẫn lộn.
Bây giờ là giờ làm việc, trong nhóm có lác đác vài người nói chuyện, Vu Lộ Lộ lướt hơn mười nhóm, hầu như không thấy ai thảo luận về tai tiếng của ông chủ.
Nhưng càng như vậy, cô ấy càng cảm thấy có gì đó đang bắt đầu khởi động dưới vẻ ngoài bình yên giả tạo, chi bằng cứ để cô ấy xem có ai đang ở trong giở trò.
Lặng lẽ sửa lại biệt danh của chính mình, Vu Lộ Lộ bắt đầu màn trình diễn của mình: “Không ngờ đời này tôi có thể nhìn thấy tin đồn tình ái của ông chủ.”
Chưa được vài giây, lập tức có người trả lời: “Đám ông chủ có mấy ai trong sạch?”
Ồ, tay nhanh vậy, đã đợi từ lâu rồi hả!
Vu Lộ Lộ hưng phấn rồi, từ sau khi tốt nghiệp đại học, từ người biến thành súc vật, cô ấy đã tu thân dưỡng tính, nhưng đã rất lâu rồi chưa có ai đại chiến trên mạng.
“Ông chủ kia mà cũng gọi là tin đồn á? Cái nhà hàng đó là nhà hàng đồ ăn Hoài Dương mà ông chủ hay gọi đồ ăn về, ngày nào ông chủ cũng gọi đồ ăn về ăn cùng thư ký Sở nữa, nếu mà nói thế thì chẳng phải ông chủ với thư ký Sở yêu nhau từ lâu rồi á?”
Vu Lộ Lộ còn chưa đánh chữ xong đã có người xông lên trước cô.
Cô xóa những lời mình định nói rồi đánh lại, trong nhóm lại có người nói chuyện.
“Ông chủ luôn gọi món ăn Lỗ*, món ăn Hoài Dương và món ăn Quảng Đông, bởi vì dạ dày của thư ký Sở không tốt. Theo như tin tức tối qua, ông chủ của chúng ta đã kết hôn với thư ký Sở tám trăm lần rồi.”
*Món ăn Lỗ (鲁菜, Lǔ cài) là một trong tám trường phái ẩm thực lớn của Trung Quốc. Nó bắt nguồn từ tỉnh Sơn Đông ở miền đông Trung Quốc. Ẩm thực Lỗ nổi tiếng với hương vị đậm đà, sử dụng nhiều nguyên liệu tươi ngon và kỹ thuật nấu nướng phức tạp.
“Chẳng biết là người hay là ma quỷ gì mà lại giở trò bịp bợm như vậy, đường đường là một ông chủ có gia sản hàng nghìn tỷ mà hẹn hò với bạn gái lại còn phải làm giả học vị cho cô ấy để đến làm công cho anh ấy? Chuyện này chẳng phải buồn cười giống như mấy cái truyện ngôn tình não tàn kiểu hoàng đế càng yêu thì càng không dám sủng ái sao? Người ta có tiền có địa vị không phải là để chiều chuộng người mình yêu sao?”
“Chuyện cười năm nay, cách thức yêu người của ông chủ nghìn tỷ là để cô ấy giả tạo học lực đến làm công cho mình.”
“Mấy người tung tin đồn nếu có mắt nhìn thấy ông chủ đối xử với thư ký Sở thế nào cũng biết mình buồn cười đến mức nào. Sinh nhật Thư ký Sở ông chủ đã cho cả công ty nghỉ nửa ngày.”
“Sinh nhật thư ký Sở ông chủ còn đích thân dẫn đầu thêm trứng màu vào game, chúng ta đều tan làm rồi ông chủ vẫn thức trắng đêm.”
“Ông chủ đi Maldives tham gia sự kiện nhìn thấy một vùng biển rất đẹp, để cho thư ký Sở nhìn thấy đã mua cả khách sạn lẫn biển rồi sang tên cho thư ký Sở.”
“Má ơi, thật hay giả?”
“Thật đó, lúc đó tôi vốn đang bàn giao công việc với thư ký Sở, điện thoại nghe rõ ràng.”
“Ông chủ của chúng ta dạo này lên cơn, mỗi ngày đi làm đều phải trải thảm đỏ, thật ra mỗi lần đều là phải đợi thư ký Sở xuống lầu anh ấy mới xuống xe, nếu không có thể đợi trong xe nửa tiếng.”
“Những điều các người nói đều là sau khi ông chủ đến Phó thị, các người chưa thấy hai người họ ở Lạc Hải đâu, lúc đó thư ký Sở còn chưa mua nhà, ở ngay cạnh công ty, hễ mà tăng ca quá tám giờ ông chủ đều đưa thư ký Sở về nhà trước rồi quay lại làm tiếp.”
“Má ơi, tôi còn tưởng chỉ có mình tôi cảm thấy ông chủ đang theo đuổi thư ký Sở chứ, nếu tính từ lúc họ còn chưa đến Phó thị thì đã bao nhiêu năm rồi?”
“Tôi cũng luôn nghĩ chỉ có mình tôi cảm thấy ông chủ có ý đồ bất chính với thư ký Sở.”
“Tôi cũng vậy…”
Vu Lộ Lộ cầm điện thoại từ việc câu cá chuyển sang hóng chuyện, trong lòng gào thét: Ai mà không nghĩ thế chứ! Mấy viên kẹo cũ rích này! Mọi người rải thêm tí nữa đi!
“Nói mới nhớ, mọi người có để ý không, tên trong hệ thống văn phòng nội bộ của chúng ta ấy, tôi nhớ trước đây thư ký Sở là ‘Thư ký chủ tịch Sở Thượng Thanh’, ông chủ là ‘Ông chủ’ kết quả không lâu sau, *****ên là tên của thư ký Sở thành ‘Văn phòng chủ tịch Sở Thượng Thanh’, sau đó ông chủ cũng đổi thành ‘Văn phòng chủ tịch Phó Nam Thương’.”
“Ồ ——”
Mọi người trong nhóm nhanh chóng bắt đầu gửi ảnh chế.
Vu Lộ Lộ cũng hưng phấn gửi theo, cô ấy đã quên mất ban đầu mình định làm gì rồi.
Cô ấy đến đây là để hóng chuyện tình mà!
“Chỉ nói ông chủ với thư ký Sở, thế còn thư ký Sở với ông chủ thì sao?”
“Tôi thấy thư ký Sở yêu công việc nhất.”
“Ông chủ thích làm gì thì làm, thư ký Sở là của mọi người.”
“Thư ký Sở chẳng phải có bạn trai sao? Anh chàng đẹp trai lần trước ấy?”
“Đó là Phương Trác Dã, nhà vô địch quyền anh hạng nhẹ thế giới nữ, là nữ.”
“Giới tính là vấn đề sao?”
“Không phải sao?”
Thấy cuộc thảo luận của nhóm lại lệch hướng, Vu Lộ Lộ nhận ra mình lại là người duy nhất biết ông chủ và thư ký Sở đã ở bên nhau, liền thoát khỏi nhóm, quay về nhóm nhỏ chuyên đẩy thuyền của mình.
“Vừa nãy cậu đi chỗ khác xem hướng dư luận à? Thế nào rồi? Có ai cố tình gây chia rẽ không?”
Gây chia rẽ? Mấy con sâu nhỏ đó đã bị nhấn chìm trong biển người hóng chuyện tình rồi!
Ánh mắt Vu Lộ Lộ có chút đờ đẫn, ăn nhiều kẹo quá đúng là phản ứng sẽ chậm đi.
“Gửi thẳng ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện hôm qua cho thư ký Sở đi.”
Chắc chắn là buồn cười lắm khi thấy tên ngốc kia cuống cuồng giải thích!
…
Lúc điện thoại sáng lên, Sở Thượng Thanh liếc nhìn, rồi tắt màn hình.
Người phụ nữ ngồi đối diện cô nói: “Có phải có công việc không?”
“Không phải, chỉ là chút chuyện vặt.”
Người phụ nữ gật đầu, quay sang người đàn ông ngồi bên cạnh Sở Thượng Thanh: “Anh Phó, vậy chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện được chứ?”
“Đương nhiên.” Phó Nam Thương gật đầu ra hiệu.
Người phụ nữ trông trạc tuổi Sở Thượng Thanh có làn da trắng ngần, đôi mắt sáng màu, cằm thon gọn, khuôn mặt mang vẻ đẹp thanh tú. Vẻ đẹp ấy, cùng với dáng lưng thẳng tắp và khí chất vững vàng, tạo nên một sự tương phản rõ nét.
Đối mặt với người phụ nữ mặc áo phông và quần jean bình thường này, Phó Nam Thương thể hiện một thái độ thận trọng chưa từng có.
Bởi vì người phụ nữ này tên là Thịnh La, nếu nói Phương Tuyết Dao là người thầy đáng kính của Sở Thượng Thanh, Phương Trác Dã cũng là bạn tốt của Sở Thượng Thanh, vậy Thịnh La đối với Sở Thượng Thanh mà nói là tập hợp của nhiều thân phận hơn.
Thịnh Lalớn hơn Sở Thượng Thanh hai tuổi là bạn, là người thân, và là người bảo vệ cô thời niên thiếu.
Không phải là lần *****ên Phó Nam Thương nhìn thấy Thịnh La, khi Sở Thượng Thanh vừa học vừa làm thêm ở công ty của họ, Thịnh La đã tranh thủ lúc nghỉ đến thăm cô.
Lúc đó, cô gái vẫn còn trẻ tóc rất ngắn, khí chất sắc bén, không giống với Phương Trác Dã ngầu lòi, khí chất của cô ấy gần gũi hơn trong truyền thuyết, khiến người ta liên tưởng đến các cao thủ võ công rất cá tính trong tiểu thuyết.”
Cô ấy cũng thật sự là một cao thủ võ công, chỉ cần đẩy một cái, nắm một cái không tốn bao nhiêu sức lực là có thể khiến một người đàn ông trưởng thành ngã lăn ra đất.
Điều này khiến Phó Nam Thương, người vừa từ nước ngoài trở về chưa được bao lâu, mỗi tháng ở nước ngoài đều phải nói hai lần rằng không có thứ gọi là Kung Fu Trung Quốc, gần như đã xây dựng lại thế giới quan.
Sau này anh mới biết Thịnh La dùng Bát Quái Du Thân Chưởng, thuộc “Kung Fu Trung Quốc” chuyên tấn công khớp của người.
Thịnh La không chỉ biết một loại võ thuật này, cô ấy còn đánh được cả Muay Thái rất giỏi, trình độ có thể làm bạn tập cho Phương Trác Dã. Truyền thuyết về Muay Thái, môn võ nổi tiếng thế giới với sự cương mãnh hung hãn và sức sát thương, được cho là có nguồn gốc từ Muay Boran.”
Một người như vậy đã rất thẳng thắn nói trong lần gặp mặt *****ên: “Anh Phó, Sở Thượng Thanh từ trong xương cốt đã rất mạnh mẽ, giỏi nhất là ép bản thân, tôi thấy anh là người tốt, để mắt đến cô nhóc này, coi như tôi mang ơn anh.”
Nếu đối phương cảm thấy là người xấu, Phó Nam Thương không hề nghi ngờ rằng Thịnh La sẽ vì Sở Thượng Thanh mà làm ra những chuyện được viết trong “Luật hình sự”.
Khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận được cái mà anh đã thấy trong các tác phẩm điện ảnh, loại “nghĩa khí giang hồ” đó.
Vài năm sau, Thịnh La trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.
Trầm ổn dùng một giọng điệu như là cha hỏi Phó Nam Thương: “Thu nhập hàng năm của anh Phó khoảng bao nhiêu?”
“Thu nhập năm ngoái là…”
“Cậu hỏi cái này, tôi biết rõ hơn anh ấy.”
Sở Thượng Thanh cắt ngang câu trả lời của Phó Nam Thương.
“Nếu cậu tò mò, tôi về sắp xếp một bảng cho cậu xem, tự anh ấy nói không rõ đâu.”
“Sở Thượng Thanh, tôi đang lấy thân phận người thân của cậu để hỏi bạn trai của cậu, cậu có thể làm rõ lập trường của mình không?”
“Lập trường của tôi là nội dung các người thảo luận nằm trong phạm vi công việc của tôi.”
“Ăn món phở xào này đi, trước khi ăn xong không được nói chuyện.”
Sở Thượng Thanh: …
Cô nhìn về phía Phó Nam Thương, phát hiện anh trở nên trịnh trọng hơn so với vừa rồi.
Tại sao tụ tập với bạn bè lại giống như là ra mắt cha mẹ?
“Anh Phó thích Sở Thượng Thanh bao lâu rồi?”
Thịnh La tạm thời trấn áp được Sở Thượng Thanh nheo mắt lại.
Trong khoảnh khắc Phó Nam Thương nhớ lại Thịnh La đã từng làm cách nào để làm cho khớp chân người ta mất sức, khiến người ta quỳ trên mặt đất.
Anh nhìn Sở Thượng Thanh một cái, cẩn thận trả lời: “Nếu như dùng việc thưởng thức một người để xác định khái niệm ‘thích’, thì có lẽ là tám năm, nếu như nói dùng việc yêu thích người này đến mức muốn cùng người này bên nhau cả đời để định nghĩa khái niệm ‘thích’, vậy thì có lẽ là ba năm.”
Anh nói xong, người nhìn anh có thêm một người là Sở Thượng Thanh.
“Ba năm?” Sở Thượng Thanh hỏi anh, “Không phải gần đây anh…”
Phó Nam Thương: …
Mặc dù biết “theo đuổi” bấy lâu nay của mình đều không bị phát hiện, nhưng bị Sở Thượng Thanh nói thẳng ra như vậy, anh vẫn có chút buồn.
Thảm hơn là, giống như làm bài kiểm tra trả lời người khác, đối với Phó Nam Thương mà nói rất dễ dàng.
Nhìn Sở Thượng Thanh nói mình thích cô như thế nào, thật khó quá.
“Thật mà.” Anh nhìn vào mắt Sở Thượng Thanh, “Ba năm.”
Trong nháy mắt, biểu cảm của Sở Thượng Thanh trở nên hơi khó hiểu.
Thịnh La nhìn hai người này bật cười: “Hai người đến chuyện này còn chưa rõ ràng mà đã kêu tôi đến đây? Đến làm gì chứ? Xem hai người ‘anh thích em mấy năm sao em không biết nhỉ’ à?”
Cô ấy vừa thả lỏng, giọng nói đặc sệt hương vị ngô bung ra khỏi miệng Thịnh La.
Phó Nam Thương càng căng thẳng hơn: “Anh thật sự thích em ba năm rồi! Anh!”
Một đám chó con trong lòng anh chạy vòng vòng muốn diễn tả rõ ràng tình cảm của mình, cào tường khắp nơi nhưng không tìm được cửa.
“Sinh nhật em, anh đã làm cho em quả trứng màu.” Phó Nam Thương cố gắng đưa ví dụ, “Trong game Siểm Thước Dị Thời Không Luyến Ái kia, còn có Tết năm kia, anh đã làm kiểu dáng mới cho ‘đầu nấm đọc sách’ trong Siêu Huyễn Bào Khốc…”
Sở Thượng Thanh: …
Thịnh La tạm thời quên mất thân phận “phụ huynh nhà gái” của mình, ăn một con tôm sốt tỏi, mắt nhìn bên trái, rồi lại nhìn bên phải.
“Vậy mà em lại biết chuyện này trong tình huống như thế này.” Sở Thượng Thanh cúi đầu, bật cười.
Nhìn dáng vẻ của cô, Phó Nam Thương có chút hoảng.
“Anh…”
Tim trong ***** như bị chó cào nát, đập lên cũng lọt gió.
Phó Nam Thương chán nản cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, đã âm thầm thích em lâu như vậy.”
Tình cảm không được Sở Thượng Thanh phát hiện, hình như chỉ là sự tự mình thưởng thức ích kỷ của riêng anh.
“Sau này học cách nói cho em biết.” Sở Thượng Thanh thở dài, “Anh phải nói cho em biết anh thích em, điều này rất quan trọng đối với em.”
Ồ! Khuôn mặt chó con rạng rỡ lập tức xuất hiện bên bàn ăn.