“Phó Nam Thương không biết rằng ở một góc khuất nào đó, rất gần nhưng cũng rất xa anh, có người đang hô vang cơm đậu đỏ.
Anh chăm chú nhìn Sở Thượng Thanh, ngoan ngoãn ngồi cách cô hai mét.
Sở Thượng Thanh đang ngồi trước bàn làm việc, xử lý công việc trên máy tính.
“Sau khi trở về sẽ là đợt đấu thầu của tập đoàn M, em đã xem qua dự thảo dự án rồi, không có vấn đề gì, báo cáo sau khi đấu thầu thành công cũng đã xong, anh có muốn xem không?”
Đương nhiên, trong khi nói như vậy, Sở Thượng Thanh cũng đã chuẩn bị xong kế hoạch cho trường hợp đấu thầu thất bại.
“Em là cố vấn dự án, chuyện này cứ giao cho em xử lý.”
Phó Nam Thương miệng thì nói như một vị chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng ánh mắt lại kiểu hớn hở như cún con.
Sở Thượng Thanh gật đầu, rồi lại mở một tập tài liệu khác: “Trợ lý Lý, người phụ trách việc này, nói rằng bên cảnh sát đã lần ra được phía đứng sau giật dây vụ việc lần này, là một công ty chuyên về truyền thông bẩn có tiếng, còn tìm ra được một vài địa chỉ IP cá nhân, cần phải tiến hành sàng lọc, nếu xác định được trong đó có người của Phó Tuyết Thần, anh định xử lý thế nào?”
“Nên bắt thì cứ bắt thôi, có thể sa thải thì cứ sa thải, nếu ông ta có thể nhả thêm chút cổ phần, anh cũng có thể thu thêm một ít.”
“Em có một ý tưởng, có thể lôi Lý Tiên Thạch ra. Việc Bạch Tiểu Tự làm giả thân phận để vào tập đoàn Phó thị là sự thật, dùng lý do này để sa thải Lý Tiên Thạch là đủ. Về phần Bạch Tiểu Tự, đây là báo cáo công việc mà Tần Hiểu Tâm đã gửi lên tuần trước, bộ “Truyện Cổ Tích Bà Ngoại” của Bạch Tiểu Tự quả thật có ý tưởng rất hay, đứng thứ hai trong cuộc bình chọn nội bộ cho dự án dự kiến phát triển trong quý hai năm tới, để Bạch Tiểu Tự chính thức gia nhập Lạc Hải với tư cách là người viết kịch bản hoặc người xây dựng cốt truyện cũng không tệ.”
Phó Nam Thương không lập tức đồng ý.
Anh vẫn còn nhớ cô gái nhỏ tên là Bạch Tiểu Tự kia.
Giống như một chú thỏ thích quấn người.
Nhưng cũng giống như một con bạch tuộc nhỏ đáng ghét.
Sở Thượng Thanh quay đầu nhìn anh một cái: “Mặc dù cô ấy vào được Phó thị là do những nguyên nhân khác, nhưng trên thực tế không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho công ty, ngược lại còn có đóng góp. Hay là chúng ta tính tiền bản quyền câu chuyện của cô ấy theo nhuận bút đi, theo giá thị trường hiện tại, cho dù là ủy thác sáng tác, cũng phải trả cho cô ấy ít nhất ba trăm nghìn, nếu trong hợp đồng có ký kết chia hoa hồng thì còn phải tính riêng. Năm đó anh không để cô Cố trở thành một thành viên của Lạc Hải, đã hối hận rất lâu.”
Cô Cố, người làm cố vấn mỹ thuật cho trò chơi thẻ bài lịch sử giả tưởng quy mô lớn ‘Lê Ca’ của Lạc Hải, khi mang khung sườn câu chuyện và bản vẽ ý tưởng trò chơi do chính mình vẽ đến Lạc Hải, mới chỉ là sinh viên đại học khoa kiến trúc.
Bây giờ không đề cập đến danh tiếng lẫy lừng của cô Cố trong lĩnh vực thiết kế kiến trúc, chỉ nói đến những thành tựu của cô ấy trong hội họa cũng đã đủ sáng chói rực rỡ, lần trước chẳng qua là mời cô ấy vẽ một bức tranh tuyên truyền, Lạc Hải đã phải trả hơn hai trăm nghìn tiền thù lao, đây còn chưa tính đến phần trăm lợi nhuận trong game ‘Lê Ca’.
Là thư ký của chủ tịch Lạc Hải, Sở Thượng Thanh xem xét vấn đề là đứng trên góc độ của Lạc Hải, trong cái gọi là “kịch bản” kia chỉ nói “nữ chính” cuối cùng ở bên “nam chính” sống cuộc sống hạnh phúc, chuẩn như một câu chuyện cổ tích, nhưng trên thực tế cô không nhìn thấy sự tiến bộ nào của Bạch Tiểu Tự trong năng lực nghiệp vụ cá nhân, cô ấy có thể kể cho bọn trẻ ở viện phúc lợi rất nhiều câu chuyện, nhưng những câu chuyện đó chỉ tồn tại trong lòng cô ấy.
Sở Thượng Thanh thậm chí không nhớ ra bất kỳ một hình ảnh nào mà cô ấy kể cho “nam chính” nghe những câu chuyện thuộc về cô ấy.
Thật sự là lãng phí tài nguyên.
“Có phải em quá chăm sóc cô ấy rồi không?” Phó Nam Thương đột nhiên lên tiếng, “Hình như hai người chỉ gặp nhau vài lần, nhưng em đối xử với cô ấy giống như đối xử với trợ lý Vu vậy. Một người mới hoàn toàn không có kinh nghiệm viết lách, cho dù có viết ra câu chuyện, chúng ta cũng có thể mua đứt bản quyền với ba mươi đến năm mươi nghìn tệ, tuy rằng Tần Hiểu Tâm rất xem trọng câu chuyện đó, nhưng game phong cách cổ tích đã thịnh hành từ vài năm trước rồi, trên thị trường không có dữ liệu đáng tin cậy để tham khảo, giao chuyện này cho người có liên quan của Lạc Hải làm, Bạch Tiểu Tự kia rất có thể chỉ nhận được chưa đến chục nghìn tệ thu nhập, sau đó làm gì thì làm, nhưng em lại muốn cô ấy có một công việc ở Lạc Hải.”
Phó Nam Thương nói một hơi rất nhiều, giấm chua trong lòng đổ ào ào ra ngoài.
Bản thân Sở Thượng Thanh không nhận ra, cô rất dễ khiến người khác tạo ảo giác rằng mình đang được thiên vị.
Bởi vì cô luôn rất bình tĩnh và có quy tắc trong việc duy trì một trật tự nào đó, nhưng lại rất dịu dàng để người khác cũng bước vào trật tự đó.
Cô là một vì sao dịu dàng trong trật tự, chứ không phải là một bạo chúa duy trì luật lệ sắt đá.
“Hình như là vậy.” Sở Thượng Thanh lại gật đầu.
“Rầm!” Cái gì đổ rồi? Ồ, là vại giấm chua trong lòng Phó Nam Thương bị lật ngược.
Sở Thượng Thanh trình bày lý do của mình: “Hằng năm Lạc Hải đều trao cơ hội cho rất nhiều người trẻ, điều kiện tuyển dụng của công ty nổi tiếng trong ngành là không quan trọng bằng cấp, Bạch Tiểu Tự có đủ điều kiện để người ta cho cô ấy một cơ hội, cô ấy có thể tạo ra giá trị cho Lạc Hải, từ kinh nghiệm sống của cô ấy mà nói, cô ấy thiếu một con đường để bước vào cuộc sống ổn định, cung cấp cho cô ấy một con đường như vậy đối với Lạc Hải mà nói là không cần thêm chi phí mà lại phù hợp với triết lý của công ty.”
Phó Nam Thương vẫn nhìn cô.
“Sếp, còn gì cần em nói không?”
Người đàn ông cúi đầu rồi ngẩng lên, tiếp tục nhìn cô.
Vài giây sau, anh nói: “Anh đang ghen.”
Khi học lịch sử, Sở Thượng Thanh có thể nhớ chính xác số trang của chú thích cùng một câu trong mỗi bản dịch của “Tư Trị Thông Giám”, nhưng nhớ không có nghĩa là hiểu.
Giống như cô không hiểu tại sao nhiều sủng phi trong lịch sử lại có thuộc tính “hay ghen”, dễ ghen chẳng phải sẽ tăng thêm gánh nặng cảm xúc cho người yêu mình sao? Tại sao các vị hoàng đế vẫn thích họ như vậy?
Cô từng quy những thắc mắc của mình cho sự hạn chế của lịch sử – người ta không thể giải thích sự thất thường và hẹp hòi cố chấp của một người đàn ông, nên gán cho những người phụ nữ chịu đựng những điều đó một thuộc tính “ghen tuông” để giải thích tất cả.
Vì phụ nữ ghen, nên đàn ông mới tàn nhẫn khác thường với những người phụ nữ khác.
Hoặc vì phụ nữ ghen, nên vị hoàng đế nhân từ mới nhìn thấu bộ mặt thật của cô ta, vứt bỏ hết những lời thề non hẹn biển.
Giờ phút này, Sở Thượng Thanh bắt đầu cảm thấy “ghen tuông” có lẽ cũng không tiêu cực đến thế.
Vì cô cảm thấy được lấy lòng.
“Sếp, trong giờ làm việc, xin đừng quyến rũ nhân viên của mình.”
Phó Nam Thương: …
Anh cúi đầu, lặng lẽ mở một ứng dụng điện thoại:
“Nhập biến số: Sở Thượng Thanh đang thiên vị người khác.”
Nửa phút sau, trên ứng dụng xuất hiện một dòng chữ.
“Sau khi tính toán: Người thiết kế đang trong giai đoạn nhạy cảm ngày thứ hai sau khi thoát kiếp độc thân, biến số nhập vào thiếu giá trị tham khảo.”
Ai làm cái AI này vậy? Ngốc nghếch! Phó Nam Thương ném điện thoại sang một bên.
Ngồi trên ghế sô pha nhìn bóng dáng Sở Thượng Thanh, Phó Nam Thương khẽ mỉm cười.
Có lẽ anh đã hiểu tại sao Sở Thượng Thanh lại có tính cách như vậy.
Một cô gái lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn, mạnh mẽ đến cực điểm, nhưng lại không mất đi sự lương thiện, cho nên luôn vô tình thiên vị những người cần được bảo vệ.
Ví dụ như trợ lý Vu, người lúc nào cũng có vẻ hấp tấp.
Lại ví dụ như Bạch Tiểu Tự, cô gái đã mất người thân từ rất sớm và phải kiếm sống bằng việc làm thuê vặt.
Có lẽ cũng có cả anh – Phó Nam Thương.
Cho dù anh càng ngày càng có nhiều tiền, càng ngày càng được tôn trọng, trong mắt Sở Thượng Thanh, anh có lẽ vẫn là cái gã nghèo xơ xác ở khu nhà cũ kỹ, sống qua ngày với bát cơm chiên trứng ba bốn đồng.
Cho nên mấy năm qua anh rất ít khi nảy sinh ảo tưởng “Sở Thượng Thanh vẫn còn thích mình”.
Sự thiên vị của cô có rất nhiều.
Ai có thể ngờ rằng ngôi sao ở sâu thẳm vũ trụ thực sự đang nhìn lại bạn chứ?
Nhận thấy mình nhìn chằm chằm vào Sở Thượng Thanh quá lâu, Phó Nam Thương dời mắt đi, xuyên qua tấm bình phong nhìn thấy chiếc giường lớn rộng ba mét.
Phòng tổng thống mà Sở Thượng Thanh đang ở được trang trí theo phong cách Trung Quốc, hoàn toàn khác với phong cách tối giản của phòng anh, chỉ có chiếc giường là giống hệt nhau.
Tai anh nóng lên.
Phó Nam Thương chỉnh lại gọng kính, đổi tư thế ngồi.
Anh đã dặn dò rất nhiều việc tối qua, trước khi mặc quần áo hôm nay, anh đếm lại, trên người vẫn còn mười sáu cặp dấu răng do Sở Thượng Thanh vẽ ra, bởi vì lần trước dấu răng giữ được mấy ngày, sáng nay lúc tắm những dấu răng này lại được vẽ lại một lần nữa, và hôm nay thì không thể tẩy đi.
Mái tóc đen ướt đẫm xõa trước ngực, Sở Thượng Thanh ngồi trên bồn rửa mặt quay lưng về phía gương như một vị hoàng đế đang ngắm nhìn lãnh thổ của mình.
Khi cô cúi đầu cắn anh, Phó Nam Thương có thể nhìn thấy trên tấm lưng run rẩy của cô, đôi xương bả vai gầy guộc như thể mọc ra đôi cánh.
Có những chuyện một khi đã bắt đầu hồi tưởng thì không thể dừng lại được.
Khoảnh khắc cúi đầu nhìn thấy dấu vân tay trên người mình xuyên qua chiếc áo sơ mi trắng, bên tai anh có hơi thở của đêm qua phả vào, khiến anh kìm nén hoặc buông thả.
Cảnh vật bên cửa sổ rất đẹp, trên những ngón tay thon dài có gân nổi lên rõ ràng, anh có thể vừa đối diện với đôi mắt trên cửa sổ, vừa vuốt mái tóc đen hôn lên tín ngưỡng của mình.
Gân gót chân thon dài và bàn tay anh ăn ý bất ngờ, anh thậm chí bắt đầu tin rằng các thông số của cơ thể con người mang ý nghĩa về một số điều đã được định sẵn.
Cởi kính, Phó Nam Thương quyết định đi rửa mặt, nếu không anh nhất định sẽ sà vào bên cạnh Sở Thượng Thanh – cuối cùng bị thư ký Sở lạnh lùng vô tình đuổi ra khỏi phòng, và vì quấy rối nhân viên mà bị phạt không được đến gần trong vài ngày.
Có lẽ sẽ bị ném cho một quyển ‘Luật hình sự’.
Anh từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Sở Thượng Thanh đang gọi điện thoại.
“Được, đợi cậu đến Bắc Kinh chúng ta gặp lại… Chú ý an toàn.”
Đầu dây bên kia nói gì đó, Sở Thượng Thanh đột nhiên cười:
“Tôi nhớ là 136 điểm văn của cậu là do tôi dạy, sao lại không phân biệt được cậu đang khách sáo hay là thật lòng dặn dò tôi?”
Cúp điện thoại, Sở Thượng Thanh nói với Phó Nam Thương: “Thịnh La có việc gấp nên về trước rồi, lúc qua năm chắc là cô ấy sẽ về Bắc Kinh thăm cô Phương, tiện thể đăng ký kết hôn với Lục Tự.”
Phó Nam Thương gật đầu.
Tiếp theo tai anh lại dựng lên.
Đăng ký kết hôn!
Có phải anh nên cầu hôn rồi không?
Sức tưởng tượng như con chó hoang sổ lồng chạy như điên, anh thậm chí không nhịn được mà bắt đầu nghĩ xem đi hưởng tuần trăng mật ở đâu.
Sở Thượng Thanh liếc nhìn anh.
Không biết tại sao, bây giờ cô cảm thấy biểu cảm của Phó Nam Thương dễ hiểu hơn rất nhiều so với trước đây, giống như bây giờ… Nhất định anh lại đang nghĩ vẩn vơ về điều gì đó tạm thời không thể thực hiện được.
Trên mặt người đàn ông còn hơi ướt, một chút nước nhỏ xuống ngực, dấu răng được phác họa dưới lớp áo sơ mi ẩn hiện.
Ngón tay gõ nhẹ hai cái lên bàn phím máy tính, cảm giác đau tức mơ hồ dưới cơ bụng chéo dường như biến thành một cảm giác khác.
“Buổi tối ăn cơm xong chúng ta ra ngoài đi dạo nhé.” Cô nói, “Ngày mai buổi chiều phải về Bắc Kinh rồi.”
“Được.” Phó Nam Thương vội vàng đáp ứng.
Sở Thượng Thanh mở một tập tin khác, vẻ mặt vui vẻ nói:
“Anh có thể đi xem cơm nắm nhân tôm sốt trứng muối còn hàng không?”
Phó Nam Thương: …
Thư ký Sở vạn năng đang quấy rối chủ tịch của mình!
Nhưng anh không có bằng chứng!
…
“Đồ ăn hại! Đồ ăn hại! Bốn trăm ID đăng hai nghìn bình luận, kết quả tổng cộng chỉ có hai nghìn một trăm bình luận! Bọn họ đang đăng cái dữ liệu gì vậy?!”
Vốn tưởng rằng có thể tạo ra vòng xoáy dư luận trung tâm, thậm chí có thể uy ***** đến sức ảnh hưởng của Phó Nam Thương, đến lúc đó cộng thêm việc mình bán tháo có thể kéo giá cổ phiếu của Phó thị xuống, kết quả thì sao?
Hoàn toàn không có ai hưởng ứng, ngay cả tiền thuê người tung tin ông ta thấy cũng uổng phí!
Tay Phó Tuyết Thần đập mạnh vào tay vịn xe lăn.
“Thưa ông Phó, chủ yếu là người của Phó thị không tin Phó Nam Thương và Bạch Tiểu Tự đang hẹn hò, mà ngược lại là Sở Thượng Thanh…”
“Đúng rồi, Sở Thượng Thanh.” Phó Tuyết Thần ngẩng đầu, “Sở Thượng Thanh có phản ứng gì?”
“Thư ký Sở Thượng Thanh đã đăng món quà sinh nhật tuổi hai mươi lăm của Phó Nam Thương tặng cô ấy, bây giờ nhân viên của Phó thị hầu hết đang bàn tán chuyện này.”
“Cô ta có ý gì?”
Một lúc lâu sau, Phó Tuyết Thần bật cười, giọng điệu đầy thú vị: “Cô ta lại thích Phó Nam Thương? Thích một… đồ bỏ đi!”
“Nếu Sở Thượng Thanh phản bội Phó Nam Thương…”
Trợ lý khẽ nói: “Thưa ông Phó, ông nói chúng ta nên làm gì tiếp theo? Thư ký Sở Thượng Thanh và Phó Nam Thương ở bên nhau nhiều năm như vậy, muốn cô ấy chuyển sang phe chúng ta quá khó.”
“Không khó, đàn bà mà, ai chẳng ghen.”
Hai tay điều khiển xe lăn, Phó Tuyết Thần nhìn bức ảnh cả gia đình ba người trên tường.
“Chỉ cần thêm chút lửa, cô ta sẽ biến thành kẻ điên.”