Khi Kịch Bản Ập Đến - Tam Thủy Tiểu Thảo

Chương 8

“Ngày 9 tháng 11 năm ngoái, Lưu Sính chủ trì mua một lô thép kết cấu hợp kim thấp 1.400 tấn không đạt tiêu chuẩn quốc gia, số tiền liên quan là 9,8 triệu NDT. Lô thép này ban đầu dự định đưa vào dự án Tân Cảng, nhưng vì chủ tịch hội đồng quản trị áp dụng hình thức đấu thầu, thay đổi nhà thầu nên lô thép này bị đọng lại trong kho. Ngày 9 tháng 7 năm nay, Lưu Sính lại ký hợp đồng mua hàng với cùng một công ty, lần này là 3.000 tấn thép các loại, số tiền liên quan là 20 triệu NDT, nhưng hợp đồng lần này vẫn chưa được tổng công ty phê duyệt.”

Có thể đứng vững trong ngành mấy chục năm đến đời người thừa kế thứ ba, nội bộ tập đoàn Phó thị vẫn có mặt hiệu quả cao. Chỉ trong hai ngày, bộ phận giám sát chất lượng nội bộ đã điều tra rõ ràng ngọn ngành của lô thép không đạt tiêu chuẩn này.

Mấy người len lén nhìn người phụ nữ trẻ tuổi ngồi im lặng một bên, tuy hai ngày nay cô chỉ ngồi yên xem sách, hoặc thỉnh thoảng gọi điện thoại xử lý công việc, nhưng không ai dám xem thường cô.

Xét cho cùng, phía sau cô còn có chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Phó thị – Phó Nam Thương.

“Thư ký Sở, cô xem, chuyện này coi như đã điều tra rõ rồi.”

Chỉ thấy người phụ nữ buông sách xuống, xem kỹ văn kiện từ đầu đến cuối, mặt không cảm xúc nói: “Báo cảnh sát, để cảnh sát đến bắt người.”

Một vị quản lý nhìn quanh, cười nói: “Bận rộn cả buổi sáng, mọi người cũng đói rồi, thư ký Sở, hay là chúng ta đi ăn cơm trước…”

“Đúng đúng đúng.” Giám đốc chi nhánh Thiên Tân lau mồ hôi trên mặt.

Có người không lên tiếng.

Càng nhiều người bắt đầu cười phụ họa: “Tôi cũng thấy có thể ăn cơm trước, chuyện này đã điều tra ra rồi, còn lại thì đơn giản thôi.”

“Tôi nghe nói ở Thiên Tân có loại cá rất ngon…”

“Cạch.” Là tiếng ngón tay gõ lên trang giấy.

Như một giọt nước rơi xuống hồ, gợn sóng dần lan ra xung quanh.

Bầu không khí náo nhiệt muốn đi ăn cơm như bị thứ gì đó đóng băng.

“Cạch.” Lại một tiếng nữa, trang giấy phát ra tiếng giòn tan sắc bén.

Ngay cả những người nói to nhất cũng dần dần im lặng.

“Cạch!”

Tiếng cười gượng gạo cuối cùng cũng tắt hẳn.

Chỉ có người phụ nữ trẻ đang lật giở ngón tay là vẫn mỉm cười: “Tham ô tài sản, số tiền lớn, từ ba năm đến mười năm tù, hối lộ và nhận hối lộ, số tiền lớn, từ năm năm tù trở lên.”

Lúc này, mọi người mới nhìn rõ tên cuốn sách mà người phụ nữ đã đọc suốt hai ngày qua – Bộ luật Hình sự.

“Nước có quốc pháp, công ty cũng có quy định của công ty, mọi người đã vất vả hai ngày rồi, nhanh chóng hoàn tất mọi thủ tục mới xứng đáng với công sức bỏ ra. Giám đốc Tôn, anh là người phụ trách khu vực Thiên Tân, có kinh nghiệm, tôi còn trẻ, lại chỉ làm khâu quy trình, có thể hơi cứng nhắc, anh thấy tôi nói có đúng không?”

Nhẹ nhàng, Sở Thượng Thanh đặt Bộ luật Hình sự trước mặt mọi người.

Lặng ngắt như tờ.

Lưu Sính họ Lưu, cha anh ta cũng là người có địa vị của tập đoàn Phó thị, nói sâu xa hơn, chủ tịch hiện tại là Phó Nam Thương mới về Phó thị được ba năm, trong hệ thống phức tạp của Phó thị, căn cơ của anh còn quá mỏng manh, chẳng đáng nhắc đến.

Những người này có thể ngồi vào vị trí cao, sau lưng hoặc là dựa vào phe phái nào đó, hoặc là luồn lách giữa các mối quan hệ.

Cho dù có muốn dẫm đạp lên phe của Lưu Sính, cũng phải xem chủ tịch mới này có thể đưa ra lợi ích gì để lôi kéo họ.

“Vì mọi người đều không đói, tôi sẽ báo cảnh sát trước, à đúng rồi, nghi phạm và tang vật đã được bảo vệ kỹ chưa? Hủy hoại tang vật cũng phải ngồi tù đấy.”

Vị quản lý lúc đầu nói muốn đi ăn sắc mặt đã trở nên khó coi, gượng cười nói: “Thư ký Sở, dù sao cũng không có thiệt hại thực tế…”

Sở Thượng Thanh hơi cúi đầu, giống như trước đây cô vẫn đi theo sau Phó Nam Thương, nhưng trước mặt cô không có ai che chắn, vì vậy cô lại ngẩng đầu lên, nhìn vào những kẻ lòng dạ khó lường trước mặt:

“Kiến Trúc Trác Nam là doanh nghiệp như thế nào? Là doanh nghiệp đã dày công vun đắp trong ngành xây dựng suốt bốn mươi năm, vì an cư lạc nghiệp của người dân, vì sự nghiệp xây dựng đất nước mà mấy thế hệ đã nỗ lực, là doanh nghiệp có lương tâm. Chúng ta đang làm công việc gì? Là công việc liên quan đến an cư lạc nghiệp của người tiêu dùng, là ngành nghề cơ bản liên quan đến an toàn tính mạng con người, nếu số thép này được sử dụng, thật sự gây ra thiệt hại, quản lý Vương, ai trong số chúng ta có thể gánh vác? Là anh đang vội đi ăn sao? Hay là ai đó ở đây? Ai còn có tâm trí để so đo thiệt hơn của mình?”

Quản lý Vương, người phụ trách công tác kiểm tra chất lượng ở Trác Nam, cười nói: “Thư ký Sở, cô vẫn nên suy nghĩ thêm thì hơn. Giám đốc Lưu Tín đâu chỉ là người thân cận của lão chủ tịch, trước mặt ông ta, ngay cả anh Phó cũng phải cung kính gọi một tiếng chú.”

Cất kỹ bản gốc của mấy hợp đồng, Sở Thượng Thanh cầm lấy điện thoại.

Nếu Phó Nam Thương ở đây, anh sẽ nói gì?

Chắc sẽ nói: “Nhìn anh kìa, anh định cung kính gọi người ta một tiếng chủ nhân à? Nếu không sao lại ra vẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng thế?”

Cô mỉm cười.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra:

“Thư ký Sở, có một chiếc xe đến kho lấy thép, chắc cũng gần một tiếng rồi.”

Những người khác lại một phen xôn xao, chỉ có Sở Thượng Thanh vẫn bình tĩnh:

“Xin chào, đây là chi nhánh công ty Kiến Trúc Trác Nam Thiên Tân, chúng tôi muốn báo cảnh sát…”

Cúp điện thoại, trên mặt cô lại là nụ cười khiêm tốn, điềm tĩnh:

“Mọi người yên tâm, từ hôm qua tôi đã điều hơn bốn mươi chiếc xe chặn mấy ngã tư gần kho rồi, xe tải trăm tấn không thể nào đến gần kho được đâu, bằng chứng Lưu Sính chiếm đoạt tài sản sẽ an toàn nằm trong kho của Trác Nam.”

Cô chính là Sở Thượng Thanh, người luôn có phương án dự phòng.

Phó Nam Thương dậy từ bốn giờ sáng để gọi một cuộc video.

Bên Trung Quốc là năm giờ chiều, Sở Thượng Thanh vừa từ đồn cảnh sát ra, tóc tai hơi rối vì gió chiều khô hanh.

“Tôi đang trên đường về Bắc Kinh, anh thì sao? Đừng có chơi game cả đêm đấy nhé?”

Ngồi tựa vào đầu giường, Phó Nam Thương ngáp một cái:

“Tôi đói bụng nên tỉnh dậy, không sao là tốt rồi, Lưu Tín gọi cho tôi gần hai trăm cuộc, tôi không thèm nghe máy, ngày mai em nghỉ ngơi một ngày đi, ngày kia tôi về.”

“Hình như lịch trình của anh là sáu ngày mà.”

“Không có ý nghĩa.” Phó Nam Thương nhận xét về hội nghị ngành mà người khác phải vất vả lắm mới có vé tham dự, “Mười phần trăm thì ra rả lý thuyết khoác lác, chín mươi phần trăm còn lại thì tưởng mình sắp bay lên trời.”

Ánh mắt Sở Thượng Thanh thêm vài phần ý cười, cảm thấy dây thần kinh căng thẳng cả ngày trời dần dần thả lỏng.

“Vậy còn người sếp như anh thì sao?”

“Tôi á? Tôi đưa tiễn người khác xuống mồ.” Phó Nam Thương ngáp một cái.

Vừa nhìn Sở Thượng Thanh trong video, anh vừa buồn ngủ vừa hưng phấn, giống như đang ngái ngủ nhìn đèn vậy.

Tinh thần rất mệt mỏi, nhưng trong mắt lại vì ánh sáng mà sinh ra cảm giác đau đớn xuyên thấu tâm hồn.

Cơn đau khiến anh dồn hết sự tập trung của mình.

Nhưng anh không biết rằng hiện tại mình đang *****, Sở Thượng Thanh chỉ có thể cố gắng kiểm soát ánh mắt không nhìn xuống xương quai xanh hay cơ ngực của anh, thật sự rất vất vả.

“Sếp ngủ thêm chút nữa đi, bây giờ là giờ cao điểm, chắc khoảng một tiếng rưỡi nữa tôi mới về đến nhà.”

“Để lão Hàn đưa em đến tận cửa.”

“Vâng.”

Nhưng video vẫn chưa tắt.

“Sếp?”

Ngón tay người đàn ông buông lỏng, cuộc gọi video vẫn chưa kết thúc, anh cứ thế ngủ thiếp đi.

Để lại cho Sở Thượng Thanh nửa khuôn mặt đang ngủ say, cùng với cổ, xương quai xanh và cánh tay.

Cách xa mười lăm nghìn cây số, nhận được “món quà bất ngờ” như vậy, Sở Thượng Thanh vừa buồn cười vừa bất lực.

Nhưng lại không nỡ ngắt cuộc gọi video.

Lão Hàn lái xe phía trước.

Cô ngồi trong xe của Phó Nam Thương, nhìn thấy dáng vẻ mà Phó Nam Thương sẽ không để người khác nhìn thấy.

Bỗng dưng có một loại ảo giác, người này như ở ngay trong tầm tay cô.

Đây không phải là lần *****ên cô có ảo giác như vậy, rất nhiều lần, rất nhiều lần, khi cô vừa mới hiểu thế nào là thích, trong mỗi khoảnh khắc lướt qua nhau, tim cô đều đập thình thịch, tưởng chừng như sẽ được anh nắm tay trao cho thế giới này, hoặc là, mỗi lần được anh gọi tên, cô đều có chút xúc động muốn thổ lộ.

Vô số lời nói thầm kín lên men trong lòng cô, từng bong bóng nổi lên rồi vỡ tan, là tất cả những tâm sự không ai biết của cô.

Thở dài nhẹ nhàng, cô nhắm mắt lại, tắt màn hình điện thoại, video cũng theo đó bị ngắt kết nối.

“Đã nói là phải buông tay rồi, Sở Thượng Thanh.” Cô tự nhủ trong lòng.

“Thư ký Sở, đã đến nơi cô nói rồi.”

“Cảm ơn.” Sở Thượng Thanh xuống xe.

Cô không vội vàng quay về Bắc Kinh.

Mà đến một trường tiểu học ở một thị trấn nhỏ thuộc thành phố Thiên Tân.

Tường xi măng loang lổ, để lộ ra những viên gạch đỏ, dưới ánh đèn đường, ngôi trường đã tan học chỉ còn lác đác vài phòng sáng đèn.

Người phụ nữ mặc áo khoác gió lặng lẽ đứng trước cổng.

Trong câu chuyện về tổng tài bá đạo và cô vợ bé nhỏ của anh ta, mùa xuân năm sau, ngôi trường này sẽ được cải tạo, trùng tu. Vào ngày thứ ba sau khi hoàn thành, tường ngoài của hai phòng học trên tầng hai sẽ bất ngờ đổ sập, đè lên hơn chục đứa trẻ, hai đứa trẻ bị rơi từ tầng hai xuống sẽ bị tàn tật suốt đời.

Trong câu chuyện dài một tiếng năm mươi phút, chỉ có một câu thoại dành cho nơi này.

“Tôi đã nhìn thấy, tôi đã thay đổi.” Cô khẽ nói, “Sẽ không có ai bị thương.”

Sở Thượng Thanh, người luôn bình tĩnh trước mọi sóng gió, bỗng đỏ hoe mắt.

Cơn gió bắc lạnh lẽo dường như cũng trở nên ấm áp hơn.

Nếu có “tương lai”, hãy để cô, người đã biết “tương lai”, thay đổi nó.

Sẽ không có ai phải chịu cảnh cuộc đời sụp đổ chỉ trong một câu thoại.

Cũng sẽ không có ai mất tất cả, cuối cùng biến mất trong “kết cục”.

Tất nhiên, lợi ích kinh tế thu được từ “sự thay đổi” cũng là phần thưởng xứng đáng cho cô.

Ngẩng đầu lên lần nữa, Sở Thượng Thanh đã quyết định xin tăng gấp đôi tiền thưởng tháng này.

“Mọi người thấy cô ấy có thích cái này không?”

Nghe ông chủ hỏi, Vu Lộ Lộ chọn cách im lặng.

Không còn cách nào khác, ông chủ nhìn thấy con hổ pha lê trang trí tiệc rượu cũng muốn mua về cho thư ký Sở, cô ấy chỉ có thể im lặng, thể hiện quyết tâm không hòa nhập thẩm mỹ với kẻ ngốc nghếch này.

Cô ấy không nói, Tô Nhuế và những người khác tự nhiên cũng không nói gì, ông chủ chỉ có thể tự biên tự diễn.

Đến sân bay, những người khác lo hành lý và làm thủ tục, Vu Lộ Lộ cuối cùng cũng không nhịn được nữa:

“Sếp, lần trước sinh nhật thư ký Sở, anh tặng cô ấy cái gì?”

“Lần trước…” Phó Nam Thương ngẫm nghĩ, “Cho cả công ty nghỉ làm nửa ngày.”

Vu Lộ Lộ: ???

Cô ấy nhớ ra rồi, năm ngoái đột nhiên có một ngày ông chủ thông báo cho mọi người nghỉ chiều, làm cô ấy cứ tưởng ông chủ bị sét đánh.

Trời ạ, anh tặng quà sinh nhật cho người mình thích mà làm như ban ân đại xá vậy! Đến khi anh xuống mồ người ta cũng không biết anh thích cô ấy!

“Cô ấy sẽ chỉ nghĩ anh lười biếng thôi! Anh thích nghỉ phép!”

Mặc dù rất thích được nghỉ, nhưng Vu Lộ Lộ vẫn còn chút lương tâm, nên cô lại hỏi:

“Sếp, vậy lần trước nữa anh tặng thư ký Sở quà gì?”

Phó Nam Thương đang lơ đãng nhìn quanh cửa hàng miễn thuế ở sân bay, nói: “Tôi tặng cô ấy một quả trứng Phục sinh.”

“Quả trứng Phục sinh gì ạ?”

Vừa dứt lời, Vu Lộ Lộ liền hối hận.

Ông chủ của họ cười nói: “Tôi đã làm một nhiệm vụ đạo cụ ẩn trong game Siểm Thước Dị Thời Không Luyến Ái, chỉ cần thu thập đủ đạo cụ là có thể kích hoạt thẻ cốt truyện ẩn Gặp Ngươi Cùng Say, sau đó nhận được một hiệu ứng nền.”

Nhìn nụ cười có chút đắc ý của sếp, Vu Lộ Lộ chết lặng.

Ông chủ, anh là giống chó ngốc đặc chủng do viện nghiên cứu sinh vật nào nuôi dưỡng vậy?!

Ai mà ngờ được anh làm một quả trứng Phục sinh trong game hẹn hò lại là để chuẩn bị quà sinh nhật cho người anh thích chứ!!!

Khoảnh khắc ấy, chính bảo hiểm xã hội, nghỉ phép có lương và tiền mua thức ăn cho chó đã giúp Vu Lộ Lộ kìm nén được mong muốn gào thét vào mặt sếp.

“Sếp, chẳng ai lại chơi game hẹn hò Otome rồi đi tìm màn chơi ẩn để lấy hiệu ứng nền vào ngày sinh nhật của mình, lại còn cho rằng đó là quà sinh nhật của mình đâu!”

Sự lãng mạn của anh khi sáng tạo ra tấm bưu thiếp trước đây đâu rồi!

Anh ăn hết rồi à!

Phó Nam Thương dừng bước: “Không được sao?”

“Không được!”

Vu Lộ Lộ nghiến răng nghiến lợi:

“Trực tiếp, đơn giản, để cô ấy cảm nhận được ngày này khác với mọi ngày trước đây! Đó mới là sinh nhật!”

Vu Lộ Lộ thề, lương tâm và sự kiên nhẫn của cô ấy vào lúc này đã bị thiêu rụi gần như không còn! Sau này nếu cô ấy còn nói với tên ngốc này thêm một câu nào về thư ký Sở nữa thì cô ấy sẽ ăn thức ăn cho chó qua ngày!

“Cảm ơn, tôi hiểu rồi.” Người đàn ông cao lớn đẹp trai nở nụ cười, “Trợ lý Vu, những ngày này vất vả cho cô rồi.”

“Sếp quá khách sáo rồi.”

Vu Lộ Lộ không nhịn được bắt đầu tự kiểm điểm bản thân có phải thái độ của mình quá tệ hay không.

Dù sao ông chủ cũng là ông chủ, cô chỉ là người làm công…

“Cô nói xem tôi mặc cái đó đi tặng hoa cho cô ấy thế nào.”

Vu Lộ Lộ đang tự kiểm điểm hoàn toàn không đề phòng, thuận theo ánh mắt của sếp nhà mình nhìn sang.

“Sếp… nếu sếp mặc áo sơ mi hoa Hawaii đi chúc mừng sinh nhật thư ký Sở, sẽ chỉ biến sinh nhật của cô ấy thành ngày giỗ của sếp thôi.”

Tên ngốc, quả nhiên là anh!

Bình Luận (0)
Comment