Trái tim Hứa Nhiên vừa mới buông lỏng, liền lập tức lại bị treo ngược lên cao lần nữa.
Anh đúng là thấy ghê tởm. Đúng là cảm thấy những người đó đáng bị báo ứng. Anh căm ghét họ, căm ghét đến tận xương tủy. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh có dũng khí để giết người. Huống hồ... huống hồ nếu Ổ Ngôn Từ thật sự ra tay giết hết bọn họ, cảnh sát nhất định sẽ lần đến anh đầu tiên!
Ba người đó khi còn sống đều từng tiếp xúc với anh. Lưu Lệ Na và Hứa Xương là cha mẹ hợp pháp của anh trên danh nghĩa, từng công khai mâu thuẫn với anh. Nếu bọn họ chết, kẻ tình nghi lớn nhất... chính là anh.
Còn Ổ Ngôn Từ? Hắn là một kẻ đến không dấu, đi không vết – một con quái vật. Hắn không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào. Có thể cảnh sát căn bản không bao giờ bắt được hắn. Hoặc nếu bắt được, rồi phát hiện ra hắn là nhân vật bước ra từ chính trang văn của anh thì sao? Đến lúc đó, anh vẫn không thể thoát được liên can. Hứa Nhiên không muốn nửa đời sau phải sống sau song sắt nhà giam.
Nghĩ đến đây, Hứa Nhiên cố gắng phát ra âm thanh, từng tiếng rên yếu ớt giãy giụa. Ổ Ngôn Từ cuối cùng cũng chịu rút khăn tắm khỏi miệng anh khi thấy anh không ngừng vùng vẫy.
Vừa có thể mở miệng, Hứa Nhiên lập tức hét lớn: “Không được! Tôi ra lệnh cho anh, không được giết người!”
Ổ Ngôn Từ nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh vẻ ngây thơ kỳ quái như một đứa trẻ đang hỏi một câu hỏi vô cùng bình thường:
“Vì sao chứ? Rõ ràng là bọn họ đã bắt nạt em mà. Lần trước anh đã nhịn không giết bọn họ, vì sao lần này cũng không được?”
“Bởi vì… bởi vì giết người là sai. Ổ Ngôn Từ, giết người là không đúng.”
Hứa Nhiên bắt đầu hoảng loạn, anh không biết nên dùng lý lẽ nào để thuyết phục con quái vật trước mắt – một kẻ chỉ muốn dùng máu người để giải quyết tất cả mọi chuyện.
Điều khiến Hứa Nhiên càng thêm căng thẳng là: Ổ Ngôn Từ dường như đã không còn muốn nghe lời anh nói nữa. Hắn nắm chặt con dao bóng loáng trong tay, từng bước tiến về phía nam sinh đã bị dọa đến mềm nhũn, nước mắt đầm đìa nằm run rẩy dưới đất. Hứa Nhiên chỉ hận cơ thể anh lúc này không có chút sức lực nào, không thể đứng lên để ngăn hắn lại.
“Chúng ta có thể dùng cách khác để trừng phạt họ... Đặt dao xuống, nghe lời đi, Ổ Ngôn Từ…”
Giọng Hứa Nhiên đã khàn đặc, nỗi sợ dày đặc như màn sương dày bao trùm lấy toàn thân.
Nam sinh kia cũng bắt đầu cầu xin: “Đúng vậy, đúng vậy! Tôi xin lỗi, tôi sai rồi! Tôi sẽ biến ngay lập tức, xin cậu đừng làm chuyện điên rồ... Nếu không, cảnh sát chắc chắn sẽ bắt cậu! Gia đình tôi cũng không để yên đâu!”
Ổ Ngôn Từ chỉ liếc gã ta một cái đầy chán ghét và ủy khuất, chẳng buồn trả lời, cứ như vậy giơ con dao lên, khe khẽ nói với chính mình:
“Tiểu Nhiên, nhắm mắt lại đi, đừng để ô uế đôi mắt. Anh sẽ xử lý hắn thật nhanh – đợi khi anh dọn dẹp hết đám người đáng ghét đó rồi, đến lúc đó anh sẽ xin lỗi em, được không?”
Không được!
Một chút cũng không được!
Ổ Ngôn Từ híp một bên mắt lại, như thể đang nghiên cứu xem làm cách nào đâm một nhát chí mạng, máu chảy ít mà người chết nhanh nhất. Dao còn chưa hạ, nam sinh đã sợ đến hôn mê bất tỉnh. Có lẽ một phần là do mất máu quá nhiều, phần còn lại là sợ hãi tột cùng.
Trong đầu Hứa Nhiên như có một cỗ máy gỉ sét cố gắng vận hành, nhưng giữa bánh răng có một cây đinh mắc kẹt, khiến suy nghĩ của anh tắc nghẽn hoàn toàn. Ngay khoảnh khắc Hứa Nhiên thấy rõ Ổ Ngôn Từ sắp sửa phá hủy nửa cuộc đời còn lại của mình, khóe mắt anh rướm nước, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy...
Anh bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì, kích động hét lên: “Ổ Ngôn Từ! Anh không phải thích tôi sao? Tôi… tôi bây giờ muốn hôn anh, anh lại đây, lại đây hôn tôi một cái được không?”
Yêu cầu của Hứa Nhiên nghe vào có chút kỳ quặc, đầu đuôi không ăn nhập gì với nhau, nhưng Ổ Ngôn Từ căn bản chẳng để tâm đến mấy chuyện đó. Tư duy của hắn vốn đã khác người thường. Nghe thấy lời ấy, đôi mắt hắn lập tức lóe lên một tia sáng kỳ lạ, nhưng chỉ thoáng qua rồi hắn lại trấn tĩnh lại, khẽ lắc đầu, giọng dịu dàng mà lạnh lẽo:
“Bảo bảo, em chờ anh một chút thôi, để xử lý xong hắn rồi sẽ tới hôn em ngay, được không?”
“Không được!”
Hứa Nhiên th* d*c, khóe mắt vì kích động mà trào ra một giọt nước mắt.
Giọng anh run rẩy, mang theo một chút nghẹn ngào và tuyệt vọng “Nếu anh chậm một giây, tôi sẽ không muốn hôn nữa… Tôi muốn là bây giờ! Anh không phải lúc nào cũng nghe lời tôi sao? Mau lại đây… nếu anh không hôn tôi, tôi sẽ đau khổ mà chết mất… Tôi ra lệnh cho anh… ngay bây giờ, lại đây…”
Ổ Ngôn Từ ngập ngừng trong giây lát, nhưng rồi khi thấy giọt lệ của Hứa Nhiên rơi xuống, cuối cùng hắn vẫn đặt dao xuống, bước nhanh tới bên giường, ôm lấy anh thật chặt, giọng lộ rõ đau lòng:
“Bảo bảo đừng khóc… Thấy em khóc, tim anh cũng như vỡ nát theo mất…”
Nói xong, hắn cúi xuống, mê luyến l**m đi giọt nước mắt nơi khóe mắt Hứa Nhiên. Hắn cười khẽ, giọng mang theo chút cuồng dại:
“Khóc đến mức khiến anh cũng đau lòng, Tiểu Nhiên thật là… sao lại có thể dụ dỗ người đến vậy chứ? Hôn thôi mà? Dĩ nhiên sẽ cho em rồi.”
Hứa Nhiên cuối cùng cũng khôi phục được chút sức lực. Khi thấy Ổ Ngôn Từ lại gần, anh yếu ớt đưa tay ra, nắm lấy góc áo của hắn:
“Đừng… đừng đi...”
Trong mắt Ổ Ngôn Từ ngập tràn d*c v*ng. Hắn cúi đầu, chậm rãi áp sát Hứa Nhiên. Hứa Nhiên khẽ run lên, nhắm mắt lại, thân thể theo bản năng muốn lùi lại, cho dù chỉ là một chút. Nhưng dù là rất nhỏ, Ổ Ngôn Từ vẫn nhạy bén nhận ra. Hắn không chấp nhận bất kỳ sự lùi bước nào. Hắn đè gáy Hứa Nhiên xuống, ép anh dính chặt lên đôi môi mình.
Ổ Ngôn Từ bắt đầu run rẩy vì phấn khích, gương mặt hắn nhanh chóng phủ một tầng đỏ nhàn nhạt, như thể hôn thế nào cũng không đủ. Hắn đè Hứa Nhiên – người chẳng còn chút sức phản kháng – lên giường, tùy ý xâm phạm và m*n tr*n.
Hứa Nhiên không kìm được khẽ rên một tiếng. Tiếng thở của Ổ Ngôn Từ vì thế lại càng dồn dập hơn.
Trong cơn hoảng loạn, Hứa Nhiên như thấy đồng tử của Ổ Ngôn Từ chuyển sang đỏ rực, yêu dị và điên loạn. Anh cảm giác có thứ gì đó ướt át, lạnh lẽo lẻn vào khoang miệng mình. Lúc này anh mới chợt nhận ra Ổ Ngôn Từ đang làm gì.
Anh cắn mạnh vào môi hắn mong đẩy được hắn ra, nhưng đối phương dường như không biết đau là gì – ngược lại, hắn càng hôn sâu hơn càng điên cuồng hơn.
“A ha… Tiểu Nhiên, nước miếng của em ngọt lắm, môi mềm như thạch trái cây vậy, hôn thế nào cũng không đủ,” Ổ Ngôn Từ vừa tham lam m*t lấy môi anh, vừa nói như oán giận, “Món ngon như vậy, vậy mà Tiểu Nhiên không cho ta nếm thêm lần nữa… em khiến anh phát điên rồi đấy.”
Hứa Nhiên muốn nói, nhưng chẳng có lấy cơ hội để mở miệng. Ổ Ngôn Từ đã một lần nữa đè lên, cuồng nhiệt cướp lấy hơi thở của anh.
“Đủ rồi… ô… Tôi nói… đủ rồi!”
Nhưng Ổ Ngôn Từ không hề để tâm lời anh, cứ tiếp tục hôn mãnh liệt, cho đến khi Hứa Nhiên nghẹt thở, hắn mới miễn cưỡng buông ra.
Lúc này, Hứa Nhiên mới có thể đẩy hắn ra, miễn cưỡng lấy lại chút không khí. Anh không cần soi gương cũng biết môi mình chắc chắn đã sưng đỏ đến mức quái dị.
“anh … còn nghe lời tôi nói không?” Hứa Nhiên nhìn chằm chằm Ổ Ngôn Từ, hơi thở gấp gáp, nhíu mày hỏi.
“Dĩ nhiên rồi. Tiểu Nhiên muốn anh làm gì, anh sẽ làm cái đó.” – Ổ Ngôn Từ ngọt ngào đáp.
Hứa Nhiên nhắm mắt, gằn giọng: “Vậy thì đừng động vào hắn nữa… trước hết, đưa tôi về nhà.”
Vừa dứt nụ hôn, Ổ Ngôn Từ liền ngoan ngoãn đến mức khó tin. Hắn chẳng buồn đoái hoài đến kẻ đang nửa sống nửa chết nằm dưới đất, thậm chí đã hoàn toàn quẳng chuyện giết người ra khỏi đầu. Hắn ôm Hứa Nhiên – người đã chẳng còn bao nhiêu sức lực – lên người mình, rồi ngoan ngoãn làm theo lời anh, kéo mũ hoodie phủ kín đầu anh lại. Như vậy, người ngoài nhìn vào cũng chẳng thể đoán trong vòng tay hắn là nam hay nữ, Hứa Nhiên cũng bớt đi vài phần xấu hổ.
Giữa đường vào lúc 1 giờ sáng vốn chẳng còn mấy ai qua lại, thế nhưng Hứa Nhiên vẫn cảm thấy việc bị người ta bế ngang giữa phố là chuyện vô cùng mất mặt. Anh lặng lẽ chôn đầu vào ngực Ổ Ngôn Từ, không muốn ló mặt ra ngoài.
Ngược lại, Ổ Ngôn Từ thì vô cùng phấn khích. Hắn ríu rít bên tai anh, không ngừng nói:
“Bảo bảo, cuối cùng em cũng cho anh được thân mật với em giữa nơi công cộng… anh thật sự vui lắm đó.”
Vui cái gì chứ… Nếu không phải vì anh đã kiệt sức, Ổ Ngôn Từ đâu có được cơ hội này.
“Bảo bảo, anh muốn cho tất cả mọi người biết: em là của anh, chỉ thuộc về một mình anh.”
Nghe câu này, Hứa Nhiên khẽ gật đầu, giọng thì thào chẳng rõ ràng:
“Anh cũng là của tôi…”
Nửa câu sau, anh không nói ra miệng:
…là con quái vật chỉ thuộc về một mình tôi.
“Dĩ nhiên rồi.” – Ổ Ngôn Từ đỏ mặt, khẳng định ngay không chút do dự.
Hứa Nhiên đột nhiên cảm thấy sau lưng mình tựa vào thân cây. Ngẩng đầu lên, anh thấy Ổ Ngôn Từ không biết từ lúc nào đã ôm anh đến bên đường. Đôi mắt hắn nhìn anh chằm chằm không rời, ánh nhìn ấy như muốn ăn tươi nuốt sống, giọng khàn khàn mang theo kích động:
“Bảo bảo… lại muốn em rồi…”
“Không được.” – Hứa Nhiên chẳng cần nghĩ, lập tức từ chối.
Nếu con quái vật kia đã bình tĩnh lại, anh cũng không cần phải tiếp tục dỗ dành hắn nữa. Huống hồ đêm nay anh đã quá mệt mỏi, anh cần một giấc ngủ – để ngày mai còn nghĩ cách trả lại tất cả.
Nhưng con quái vật lại chẳng nghĩ như vậy. Trong mắt hắn, nụ hôn kia giống như một liều m* t** chậm, một khi đã nếm phải rồi thì không bao giờ có thể rời xa ảo giác ngọt ngào ấy. Chỉ mới cách nhau một lát, hắn đã thấy mình như đang chết dần vì khao khát, vì thế, hắn phớt lờ mong muốn của Hứa Nhiên, cúi đầu, một lần nữa bao phủ lấy môi anh.
Hứa Nhiên giật mình, và ngay sau đó là cảm giác phẫn nộ vô biên cuộn trào trong lồng ngực.
Anh có thể hiểu được việc trước đó Ổ Ngôn Từ rơi vào trạng thái mất kiểm soát nên mới hành xử bừa bãi với mình.
Nhưng còn bây giờ là chuyện gì? Ổ Ngôn Từ chẳng phải đã nói sẽ nghe lời sao? Tại sao lại dám chống lại mệnh lệnh của anh? Rõ ràng đã bảo không được hôn, không được hôn nữa, môi rốt cuộc có gì mà phải hôn mãi không thôi? Ổ Ngôn Từ đúng là có vấn đề, ở khách sạn đã hôn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy đủ.
Thế là Hứa Nhiên lại lần nữa hung hăng cắn vào đầu lưỡi Ổ Ngôn Từ. Nhưng kẻ điên như hắn nào phải kiểu có thể bị khuất phục chỉ vì vài cú cắn? Hứa Nhiên dần dần mất đi thế chủ động, dưới sự khiêu khích của đối phương, đồng tử của anh bắt đầu mờ đi, nước dãi từ khoé miệng tràn ra, lại bị Ổ Ngôn Từ nuốt lấy toàn bộ không chừa.
Không biết đã qua bao lâu, Hứa Nhiên chợt nghe thấy một chút động tĩnh. Anh cử động đầu, liền thấy có vài người trẻ tuổi vừa cười vừa nói bước ra từ khúc quanh.
Hứa Nhiên lập tức hoảng hốt giãy giụa, nhưng vì tác dụng của thuốc vẫn còn, nên hành động yếu ớt chẳng khác nào một con mèo con cào vuốt, hoàn toàn vô dụng. Trái lại, còn khiến Ổ Ngôn Từ th* d*c mạnh hơn.
“Có người... Có người tới! Tránh ra! Ưm... A... Biến đi mà...!”
Ổ Ngôn Từ lại bịt chặt miệng anh, giả như không nghe thấy gì cả.
Trái tim Hứa Nhiên như ngừng đập. Họ đang ở đúng chỗ ngược sáng với đèn đường, chỉ cần mấy người kia không lại gần thì sẽ không phát hiện ra. Anh thầm cầu nguyện trong lòng: đừng rẽ sang đây, đừng lại gần, đừng đến nữa...
Nhưng mọi chuyện không diễn ra như anh mong. Mấy người đó vẫn tiếp tục tiến đến. Nếu đoán không sai, họ đã để ý thấy có điều gì đó bất thường. Âm thanh trò chuyện cũng nhỏ dần, dường như đang thì thầm với nhau.
Hứa Nhiên vốn đã rất nhạy cảm với ánh nhìn của người khác, huống chi giờ lại trong tình huống nhục nhã như thế này. Bị người khác phá ngang lúc đang... làm những việc thân mật đã đủ khiến anh hoảng loạn. Huống hồ nếu họ phát hiện ra đây là hai nam sinh đang hôn nhau... Hứa Nhiên chỉ cần tưởng tượng cũng đã thấy đầu như sắp nổ tung, càng ra sức thoát khỏi sự chiếm hữu của Ổ Ngôn Từ.
“Ưm... Tránh ra... Tôi không muốn... bị nhìn thấy... a...”
Ổ Ngôn Từ hơi rời ra một chút, giữa hai người kéo ra vài sợi chỉ trong suốt như tơ mảnh lấp lánh:
“Không để bảo bảo bị người khác nhìn thấy đâu.”
Nói xong, hắn kéo mũ áo của Hứa Nhiên thấp xuống thêm một chút, cả người nghiêng chắn phía trước, bao phủ lấy Hứa Nhiên, từ phía bên chỉ có thể thấy được Ổ Ngôn Từ đang ôm một người thân mật bên cạnh gốc cây, nhưng càng nhìn kỹ thì lại không rõ ràng nữa.
Còn trăm bước… sáu mươi bước… bốn mươi bước… hai mươi bước… Cuối cùng nhóm người đó dừng lại ở bên kia đường, cách họ khoảng năm, sáu mét. Quả nhiên bọn họ cũng đã chú ý đến hai người đang làm gì đó. Có người cười cợt trêu chọc:
“Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thật ha.”
“Ai nói không đúng chớ.”
“Đậu má, nhìn làm tao cũng nhớ bạn gái tao quá.”
“Ha ha ha ha, lần sau tụi mình hẹn nhau ra chơi đi, đỡ phải ngày nào cũng nghe mày lải nhải chuyện nhỏ nhà mày.”
Hứa Nhiên vì lo sợ bị phát hiện nên không dám cử động gì nữa, đành phải lặng lẽ ngoan ngoãn rúc trong lòng Ổ Ngôn Từ, bị ép tiếp nhận nụ hôn của hắn. Ổ Ngôn Từ giống như một con thú nhỏ đang khao khát được vỗ về, ngậm lấy môi dưới của Hứa Nhiên, m*t chặt trong miệng, rồi lại từng chút từng chút l**m khắp khoang miệng anh, hút lấy chất lỏng bên trong.
Hứa Nhiên thậm chí không dám thở mạnh, nhắm chặt mắt, hai tay siết chặt lấy cổ áo của Ổ Ngôn Từ, vì quá mức căng thẳng và sợ hãi nên trên mặt hiện rõ vẻ đau đớn và hoang mang.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng nói chuyện của nhóm người kia dần xa đi, Ổ Ngôn Từ mới chịu buông anh ra, tiếp tục bế anh về nhà.
Ổ Ngôn Từ rõ ràng là cố ý dừng lại ở nơi đó, đúng lúc nhóm người đi ngang qua, là cố tình để người khác thấy dáng vẻ anh bị hắn hôn đến thảm hại như vậy sao?
Suốt dọc đường, Hứa Nhiên không nói một lời nào, áp suất quanh người như đóng băng. Trái lại, Ổ Ngôn Từ dường như vẫn chưa nhận ra điều gì, còn cảm khái nói:
“Bảo bảo ngoan quá, thích lắm.”
Trong lòng Hứa Nhiên chỉ vang lên đúng năm chữ: Con chó phản chủ.