Tiệc tùng linh đình, xa hoa trụy lạc. Thành phố ngủ đông, quán bar cuồng hoan. Có nam nữ nóng bỏng nhảy múa trên sân khấu, cũng có những người trẻ tuổi đang chơi bài trên bàn tiệc với những tiếng reo hò phấn khích. Thỉnh thoảng, những mỹ nữ ăn mặc hở hang tựa vào người Alpha, tư thế ái muội.
Hứa Nhiên nâng ly cocktail ánh mắt thăm dò bị nửa khung kính che đi. Anh không ngừng tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng định vị được một Omega tinh xảo xinh đẹp.
Chủ yếu là khí chất của Omega này thực sự nổi bật. Hắn một mình cúi đầu, xoay xoay ly rượu vang, một tay chống cằm, để lộ đường cong cổ duyên dáng. Làn da trắng nõn, đôi mắt đào hoa quyến rũ, vừa có vẻ đẹp mê hoặc lòng người vừa mang khí chất cao lãnh ngạo nghễ của một đóa hoa. Hai cảm giác đối lập này va chạm, tạo nên một khí chất độc đáo trên người hắn.
Có Alpha tiến tới bắt chuyện, không biết đã nói sai điều gì mà khiến hắn ta cau mày, những ngón tay cầm ly rượu cũng siết chặt, trông như sắp nổi giận vì bị xúc phạm.
Hứa Nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Anh không quên ông chủ yêu cầu là tìm một Omega hợp khẩu vị của ông ta. Nam sinh có vẻ ngoài yếu ớt nhưng diễm lệ trước mắt này vừa vặn phù hợp. Chỉ cần cho thuốc mê hắn rồi đưa đến phòng, thì ít nhất cũng có thù lao sáu chữ số.
Thế là Hứa Nhiên nở một nụ cười nhạt nhẽo, tiến tới chạm nhẹ ly rượu của Omega, giả vờ như đã quen biết: "Hôm nay sao lại một mình ở đây? Vị này là...?"
Omega hơi kinh ngạc ngẩng đầu, rất nhanh phản ứng lại Hứa Nhiên đang giúp mình giải vây. Sau đó, hắn ta cười ngọt ngào, nói: "Không quen biết, có thể là dây thừng nhà ai không buộc chặt đã thả hắn ra rồi. Chúng ta đi chơi, đừng để ý đến hắn ta."
Nói xong cũng không quay đầu lại nhìn vẻ mặt khó coi của Alpha, kéo tay Hứa Nhiên rời đi. Đến một góc yên tĩnh, Omega mới lộ ra vẻ mặt may mắn thoát khỏi tra nam. Cũng chính lúc này, Hứa Nhiên mới phát hiện, Omega tưởng chừng yếu ớt xinh đẹp này lại cao hơn mình nửa cái đầu.
"Cảm ơn anh đã giúp tôi thoát vây, không có anh thì không biết phải bị người đó quấy rầy bao lâu nữa." Omega mỉm cười nói, vén những sợi tóc lòa xòa bên tai, để lộ vành tai nhạt màu: "Tôi tên Ổ Ngôn Tử, xưng hô với anh thế nào đây?"
"Hứa Nhiên."
"Hứa Nhiên, Hứa Nhiên..." Ổ Ngôn Tử lẩm nhẩm vài tiếng, sau đó lại nở nụ cười: "Thật là một cái tên dễ nghe. Để bày tỏ lòng cảm ơn, mời anh uống một ly rượu nhé, anh có thể chọn."
"Chuyện nhỏ thôi mà."
Hứa Nhiên khẽ gật đầu. Mục đích thực sự của anh không phải là giúp đỡ Ổ Ngôn Tử, mà là nhân cơ hội tiếp cận hắn ta, rồi đưa hắn ta cho "kim chủ" để kiếm tiền. Cha mẹ Hứa Nhiên để lại cho anh quá nhiều nợ cờ bạc, chỉ khi trả hết những khoản nợ này mới có thể thoát thân khỏi vòng xoáy đó. Anh hiện tại đang khao khát thoát khỏi cái nơi khiến anh thấy ghê tởm đó, dù phải dùng bất cứ phương pháp nào.
Trùng hợp là vào lúc này có một ông chủ bí ẩn tìm đến Hứa Nhiên, nói rằng chỉ cần anh có thể tìm cho mình một Omega đẹp nhất để cùng ông ta vượt qua kỳ ph*t t*nh, thì ông ta sẽ sẵn lòng trả hết tất cả các khoản nợ, còn cho mình một khoản tiền đủ để rời khỏi nơi này.
Đây là một cám dỗ không nhỏ, Hứa Nhiên không thể bỏ qua nó. Anh biết rõ là một Beta, rất nhiều Omega sẽ không quá cảnh giác với mình. Hoàn thành chuyện này hẳn là không khó. Đây là cơ hội duy nhất, cũng là cơ hội cuối cùng để thoát thân.
Hứa Nhiên rũ mắt cười nhạt, không thể từ chối lời mời nhiệt tình của Ổ Ngôn Tử, đành tùy ý chọn một ly cocktail có độ cồn thấp.
Không lâu sau, chúng được phục vụ viên mang lên. Ổ Ngôn Tử tùy ý lắc nhẹ ly rượu, chất lỏng đỏ tươi sóng sánh trong ly, tư thái có chút lười biếng cao quý: "Ly rượu này tên là 'Gala', rượu gin thượng hạng pha với hoa hồng và nước việt quất, rất ngọt."
Hứa Nhiên nếm một ngụm, quả thật ngọt, nhưng ngọt còn kèm theo hương thơm, một chút cũng không ngấy: "Cậu không thích uống ngọt sao?"
Ổ Ngôn Tử cười một tiếng, gian xảo như một con mèo trộm cá. Hắn ta ghé sát Hứa Nhiên, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn nói cho anh biết, mùi vị của ly rượu này rất giống với tin tức tố của tôi."
Hứa Nhiên tức thì bị sặc ho vài tiếng, xác định xung quanh không có ai nghe thấy mới nói: "...Cậu..."
"Tôi chỉ nói cho anh thôi, đừng để người khác nghe thấy." Ổ Ngôn Tử chớp chớp mắt, nghịch ngợm nói.
Hứa Nhiên không mấy khi tiếp xúc với Omega. Hầu hết những người quen xung quanh đều là Beta giống mình, anh cũng không biết có phải tất cả Omega đều thích chủ động trêu chọc người khác như hắn ta không, nhất thời cũng không nói gì.
Ổ Ngôn Tử lại như sợ không khí trở nên lạnh lẽo, lại nhiệt tình tùy ý trò chuyện với Hứa Nhiên. Đến khi Ổ Ngôn Tử đi vệ sinh, Hứa Nhiên nhanh chóng đổ bột trắng trong suốt vào ly rượu của Ổ Ngôn Tử. Bột phấn lập tức hòa tan, xác định không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào, anh mới đặt ly về chỗ cũ.
Anh cho Ổ Ngôn Tử uống là thuốc đ*ng d*c giả, chỉ cần uống hết, khoảng ba tiếng sau, Ổ Ngôn Tử sẽ rơi vào trạng thái ph*t t*nh giả, toàn thân vô lực, chỉ có thể mặc người sắp đặt.
Và anh chỉ cần đưa Ổ Ngôn Tử đến phòng khách sạn mà ông chủ đã chỉ định trong vòng ba tiếng sau khi đối phương uống hết là được.
Mặc dù làm vậy rất có lỗi với Ổ Ngôn Tử, nhưng Hứa Nhiên không còn cách nào khác. Anh v**t v* chiếc thẻ phòng trong túi, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, thầm lặng suy tính kế hoạch nhỏ của mình.
Ổ Ngôn Tử ngồi lại chỗ cũ, theo thói quen cầm ly rượu lên. Ánh mắt Hứa Nhiên dán chặt vào ly, cho đến khi Ổ Ngôn Tử tự nhiên uống một ngụm, động tác cơ thể Hứa Nhiên mới chậm rãi thả lỏng.
"Sao thế? Cứ nhìn tôi làm gì vậy?"
Hứa Nhiên mặt không biểu cảm, nhưng chột dạ dời ánh mắt đi: "Không có gì."
Giọng Ổ Ngôn Tử mang ý cười vang lên bên tai: "Không phải là đã bỏ thêm gì đó vào rượu chứ?"
Hứa Nhiên bỗng chốc quay đầu lại, liền thấy Ổ Ngôn Tử không biết từ lúc nào đã áp sát bên cạnh mình, đôi môi đỏ thắm suýt chút nữa vì cú xoay người này mà chạm vào mặt.
"Sao có thể, cậu nghĩ nhiều rồi." Hứa Nhiên lùi lại hai bước, im lặng kéo giãn một chút khoảng cách. Anh vẫn không quen lắm khi người khác ở quá gần mình.
Vừa kéo ra khoảng cách lại bị Ổ Ngôn Tử nhanh chóng kéo lại. Hắn ta dường như không thoải mái, kéo kéo cổ áo, gương mặt cũng ửng hồng, hơi nóng phả vào mặt Hứa Nhiên: "Sao tôi lại cảm thấy nóng thế này? Nóng quá... Anh có thể giúp tôi c** q**n áo ra không...? Ưm..."
Hứa Nhiên nhanh chóng bịt miệng Ổ Ngôn Tử lại. Anh có chút hoảng loạn ôm lấy cơ thể có chút mềm nhũn của Ổ Ngôn Tử, phát hiện đối phương toàn thân đều nóng ran, trong đầu nháy mắt hỗn loạn.
Thuốc của anh không phải phải mất ba tiếng mới có tác dụng sao? Ổ Ngôn Tử chỉ uống có một ngụm, sao lại có tác dụng nhanh như vậy?
Nhưng không có thời gian để nghĩ nhiều, Ổ Ngôn Tử đã bắt đầu không ngừng r*n r*, ôm lấy Hứa Nhiên và bắt đầu cọ loạn: "Tôi, tôi hình như đang vào kỳ ph*t t*nh..."
Dần dần, ánh mắt xung quanh bắt đầu đổ dồn lại. Hứa Nhiên không ngửi thấy tin tức tố, không biết Ổ Ngôn Tử có bắt đầu tiết ra tin tức tố hay không. Nếu không cẩn thận để lộ ra ngoài, một Omega cực phẩm như hắn ta có lẽ sẽ bị đám Alpha như hổ đói đó xé nát. Thế là Hứa Nhiên đành cắn răng nói: "Ráng chịu đựng, tôi đưa anh đến khách sạn."
"Ừm... Cảm ơn anh, anh tốt thật... Ưm..." Giọng Ổ Ngôn Tử ngắt quãng truyền ra từ lòng bàn tay Hứa Nhiên.
Chắc là để tiện nên thẻ phòng khách sạn mà ông chủ đưa cũng không xa chỗ này. Ổ Ngôn Tử như một vũng bùn lầy bám chặt lấy Hứa Nhiên, hơi thở nóng rực như muốn thiêu đốt cả người Hứa Nhiên.
Thì ra Omega khi vào kỳ ph*t t*nh lại dính người đến mức này sao? Không cọ cổ thì cũng l**m lòng bàn tay anh, môi còn thường xuyên cọ qua tai và mặt mình, làm Hứa Nhiên đau đầu muốn nổ tung.
Ngay cả ánh mắt của lễ tân khách sạn nhìn họ cũng vô cùng bất thường, ân cần giới thiệu: "Tất cả dụng cụ đều có ở ngăn kéo đầu tiên của tủ đầu giường, chúc quý khách có một đêm vui vẻ."
"............"
Hứa Nhiên vốn còn muốn nói gì đó, nhưng Ổ Ngôn Tử lại phát ra những âm thanh ái muội. Hứa Nhiên quả thực muốn chết vì ngại, không thể không giải quyết cái rắc rối lớn trước mắt này trước.
Đợi đến khi vào thang máy, Hứa Nhiên đã có chút không đỡ nổi Ổ Ngôn Tử. Hắn ta cả người treo trên người Hứa Nhiên, thè ra chiếc lưỡi ướt mềm bắt đầu l**m mặt, vành tai Hứa Nhiên, sau đó lại muốn hôn môi Hứa Nhiên. Hứa Nhiên cảnh cáo: "Ổ Ngôn Tử!"
Hành động của Ổ Ngôn Tử dừng lại trong chớp mắt, đôi mắt hắn ta vẫn đỏ hoe. Giọng nói hắn ta thật đáng thương: "Xin lỗi, tôi không kiểm soát được bản thân, đã làm phiền anh rồi."
Hứa Nhiên nhắm mắt lại. Là chính mình đã khiến Ổ Ngôn Tử trở nên như vậy, anh không thể nói lời nặng nề nào, chỉ có thể quy kết tất cả là do mình tự làm tự chịu, mặt không đỏ tim không đập mà nói dối: "Không sao, chờ chút nữa cậu cứ ở trong phòng đợi, tôi sẽ xuống mua thuốc ức chế cho."
Vừa nói xong, thang máy vừa lúc đến. Hứa Nhiên kéo Ổ Ngôn Tử mở cửa phòng rồi định bỏ đi. Anh hiện tại cần gửi tin nhắn cho ông chủ, bảo ông chủ đến căn phòng này, sau đó Omega này sẽ không còn liên quan gì đến mình nữa.
Nói áy náy thì tất nhiên là có, nhưng không nhiều lắm. Chỉ từ số tiền thù lao mà ông chủ trả cho Hứa Nhiên cùng với việc đặt khách sạn sang trọng, có thể thấy đối phương nhất định có quyền thế ngút trời và tiền tài vô kể. Ổ Ngôn Tử chỉ cần ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút, chắc chắn sẽ sống không tệ. Biết đâu tương lai có một ngày còn sẽ cảm ơn mình đã cho hắn ta một cơ hội trèo cao lên bậc quyền quý.
Thế nhưng Ổ Ngôn Tử lại không cho anh đi ra ngoài. Hắn ta chặn ở cửa, giọng nói như muốn khóc: "Tôi khó chịu lắm, anh đừng đi mà, tôi không cần tiêm thuốc ức chế đâu, anh ở lại với tôi một lát là được, được không?"
Hứa Nhiên bất đắc dĩ trấn an nói: "Tôi không mua thuốc ức chế thì cậu làm sao vượt qua kỳ ph*t t*nh?"
Ổ Ngôn Tử không nói gì, như đang giở trò, một mặt ôm eo Hứa Nhiên, trông rất đáng thương: "Đừng đi mà, tôi không muốn ở đây một mình."
Hứa Nhiên thở dài, nghĩ bụng, chờ ông chủ đến rồi mình đi cũng không phải là không được. Hứa Nhiên một tay ôm Ổ Ngôn Tử, chỉ có thể dùng tay kia mở khóa điện thoại để gửi tin nhắn cho đối phương.
Ai ngờ, điện thoại vừa mở giao diện trò chuyện, Hứa Nhiên đã bị đè sấp xuống giường, kính mắt bị tháo ra, đôi môi bị Ổ Ngôn Tử hôn đến mức không thể kiềm chế nổi. Điện thoại rơi sang một bên, lưỡi mình bị Ổ Ngôn Tử hút, như đang nếm thứ gì đó ngon lành.
Hứa Nhiên nhất thời mở to hai mắt, bắt đầu ra sức đẩy Ổ Ngôn Tử sang một bên. Hắn dùng sức lau chất lỏng còn sót lại trên môi: "Ổ Ngôn Tử, cậu nhìn rõ tôi là ai được chưa?"
Ổ Ngôn Tử nửa quỳ trên giường, môi bóng loáng, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm môi Hứa Nhiên, hệt như một con sói đói. Giọng nói lại ủy khuất đến không tả nổi: "Tôi, tôi biết anh là ai, anh là Hứa Nhiên, Hứa Nhiên... Tiểu Nhiên, tôi khó chịu lắm... anh có thể giúp tôi không...?"
Lông mày Hứa Nhiên nhíu chặt lại, như đang cố nén sự khó chịu, nhàn nhạt nói: "Nếu cậu cần, tôi sẽ đi ngay bây giờ xuống dưới mua thuốc ức chế cho cậu."
"Đừng đi mà--" Giọng Ổ Ngôn Tử mang theo tiếng nức nở, "Cho tôi hôn thêm một lát thôi, được không? Tôi thật sự là khó chịu quá rồi..."
Hứa Nhiên đối mặt với cái họa do chính mình gây ra này thực sự không có cách nào. Anh không biết tại sao thuốc Ổ Ngôn Tử lại có tác dụng nhanh như vậy, cũng không biết tại sao hắn ta vẫn còn sức lực khỏe đến thế. Vừa lo Ổ Ngôn Tử ph*t t*nh chạy loạn làm hỏng kế hoạch, lại sợ ông chủ đến Ổ Ngôn Tử sẽ phản kháng dữ dội. Trải qua đấu tranh tư tưởng nhiều lần, Hứa Nhiên mới miễn cưỡng nhượng bộ, do dự nói: "Được rồi, vậy cậu..."
Lời còn chưa dứt, Ổ Ngôn Tử liền lập tức ôm chặt lấy Hứa Nhiên, kéo anh ngồi lên người mình, rồi vẻ mặt say đắm trao đổi nước bọt với Hứa Nhiên.
"Tôi... còn chưa, ưm... nói xong! Ưm... Nếu có người đến... Tôi lập tức... phải đi... Nghe rõ không!"
Hứa Nhiên chỉ muốn tạm thời đóng vai thuốc giải kỳ ph*t t*nh cho Omega, chứ không muốn để ông chủ nhìn thấy mình và Omega ông ta chuẩn bị đang hôn nhau trên giường. Nếu không, phi vụ làm ăn này của anh chắc chắn sẽ đổ bể.
Hứa Nhiên bị hôn đến có chút khó thở, nhưng lại không đẩy Ổ Ngôn Tử ra được. Hắn ta như bị nghiện, không ngừng đòi hỏi trên người anh, thậm chí tay còn đặt ở phía sau. Hứa Nhiên chỉ đành không ngừng tự nhủ: Nhịn đi, sắp được giải thoát rồi.
Anh vươn tay trên khăn trải giường tìm thấy điện thoại của mình, sau đó miễn cưỡng hơi nghiêng đầu đi xem màn hình điện thoại, đứt quãng gửi tin nhắn cho ông chủ.
Người đã đưa tới.
Mau đến.
Đồng thời, trong túi của Ổ Ngôn Tử cũng vang lên hai tiếng.