Khi Nam Phụ Si Tình Đè Luôn Công Chính

Chương 48

Bé mèo tam thể nhỏ đã lang thang bên ngoài khá lâu, mắc bệnh viêm da nên phải bôi thuốc mỗi ngày. Thêm vào đó, mèo con nhút nhát, sợ người lạ, nếu cứ để nó tự do hoạt động thì sẽ chui vào những góc khuất, lần nào hai anh em cũng phải cùng nhau tìm kiếm.

Nuôi thú cưng dĩ nhiên không tránh khỏi phiền phức, nhưng những lúc vui vẻ và thoã thích vẫn nhiều hơn.

Bé mèo tam thể màu đen, vàng, trắng là mèo cái, năm tháng tuổi, Dung Tinh Diệp dựa theo màu lông của nó đặt cho một cái tên dân dã dễ nuôi là Hạt Dẻ.

Từ đó, gia đình họ có thêm một thành viên mới.

Tuy nhiên, Dung Tinh Diệp tự nhận là đi học thêm, suốt ngày vắng nhà, chủ yếu vẫn là Tịch Lãnh chăm sóc cho Hạt Dẻ, mèo con dĩ nhiên quấn quýt cậu hơn, khiến Dung Tinh Diệp ghen tị đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, nhưng vẫn không thể ngăn cản bước chân kiên định đến lớp học thêm.

Hừ.

Tịch Lãnh nhìn thấu nhưng không nói ra, tiếp tục trêu đùa với mèo.

Một tuần nữa là đến ngày khai giảng, Tịch Lãnh tranh thủ thời gian giúp Dung Tinh Diệp làm thủ tục chuyển trường. Khóa học cuối cùng cũng kết thúc, Dung Tinh Diệp bắt đầu tìm đủ mọi lý do để ra khỏi nhà, giờ thì lại đổi thành phải về nhà với mẹ, thậm chí tối cũng không về.

Mà thực tế là tám giờ tối, Dung Tinh Diệp vẫn đang ở phòng tập nhảy luyện tập miệt mài, chuẩn bị video đăng ký gửi cho chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam "Thiếu Niên Tỏa Sáng".

Mấy ngày nay, chương trình chính thức tung ra thông tin tuyển chọn toàn cầu, với khí thế mạnh mẽ chiếm giữ vị trí số một trên bảng xếp hạng tìm kiếm, khắp nơi đều là những tin đồn và bài đăng giới thiệu, cậu nhóc chỉ cần liếc mắt qua, đủ loại người nổi tiếng trên mạng, các tiền bối có kinh nghiệm tham gia tuyển chọn, thậm chí còn có cả những thực tập sinh được đào tạo chuyên nghiệp từ nước ngoài...

Chương trình càng hot, Dung Tinh Diệp càng căng thẳng, không ai ép buộc cậu nhóc cả, nhưng cậu lại tự ép mình luyện tập điên cuồng.

Hoàn toàn khác với Dung Tinh Diệp lúc đi học, giống như biến thành một người khác.

Cho dù là anh trai Tịch Lãnh đến đây thì có lẽ chẳng thể tưởng tượng được cậu thiếu niên đang đổ mồ hôi trước gương, toàn tâm toàn ý luyện tập, chính là đứa em trai ngang bướng, khó dạy dỗ của mình.

Mà vừa nghĩ đến Tịch Lãnh thì....

Chuyện tham gia show tuyển chọn phải giấu anh trai như thế nào đây? Dung Tinh Diệp cố gắng kìm nén để bản thân không nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng lại không nhịn được, mỗi lần nghĩ đến là da đầu tê dại, mồ hôi lạnh túa ra.

Nếu như là trước đây, họ sống cuộc sống của riêng mình và không liên quan đến nhau, Tịch Lãnh không muốn quản Dung Tinh Diệp, cậu nhóc cũng không thích bị quản. Nhưng mà Dung Tinh Diệp của hiện tại không muốn quay lại quá khứ, ở tuổi 15 mà cậu nhóc đã gánh chịu quá nhiều mâu thuẫn và rối ren.

Cậu bé vẫn còn nhớ Tịch Lãnh đã hứa với rằng, có thể tha thứ khi cậu làm một việc vượt quá giới hạn... Vì vậy, cậu bé đã lâu không liên lạc với lũ bạn đam mê mạo hiểm bên ngoài trường học nữa.

"Dung Tinh Diệp!"

"Á!!" Dung Tinh Diệp giật mình, quay phắt đầu lại, một giọt mồ hôi nóng thấm vào khóe mắt, thiếu niên nheo đôi mắt cay xè, thở ra một hơi dài, "Là cậu à..."

Cậu bạn bốn mắt chạy lon ton về phía Dung Tinh Diệp, vẻ mặt ngốc nghếch, giống như Doraemon đang dâng bảo bối: "Cậu xem tớ mua gì này?"

Dung Tinh Diệp nhìn đồ ăn mang về mà cậu bạn bốn mắt mang đến, túi lớn túi nhỏ thơm phức, cậu nhóc lại nhăn mũi lùi lại một bước: "Gà rán? Bây giờ tôi không thể ăn mấy thứ này."

"Cậu mỗi ngày luyện tập tiêu hao năng lượng nhiều như vậy, ăn vào cũng sẽ không béo đâu mà." Cậu bạn bốn mắt đẩy hộp cơm về phía cậu nhóc, "Tối nay đúng lúc chương trình Mật Thất Vô Hạn tập hai phát sóng, chúng ta vừa ăn vừa xem anh trai cậu nhé, kết hợp lao động và nghỉ ngơi mà."

Cũng đúng.

Dung Tinh Diệp luyện tập đến quên cả thời gian nên chưa ăn tối, sau khi tập nhảy cường độ cao, cậu nhóc đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng. Khoảnh khắc ngửi thấy mùi gà rán, khoang miệng của cậu bắt đầu tự động tiết nước bọt.

Dung Tinh Diệp quyết định nghe theo bản năng, ngồi xuống cùng cậu bạn bốn mắt, không câu nệ mà thưởng thức gà rán.

Cậu bạn bốn mắt còn cố tình mang theo máy tính bảng, đặt lên ghế rồi mở chương trình Mật Thất Vô Hạn.

Hai người vừa xem vừa trò chuyện, lại bật cả phần bình luận, trong phòng tập nhảy yên tĩnh khi về đêm lại trở nên náo nhiệt, sự mỏi mệt sau khi luyện tập cũng theo đó tan biến.

Ban đầu, các bình luận vẫn còn bình thường, fan ai nhà nấy nhiệt tình giới thiệu thần tượng của mình, bàn tán nghiêm túc, dự đoán diễn biến của màn chơi, dần dần, phong cách bình luận đột ngột thay đổi, tràn ngập bởi hai cái tên quen thuộc: Tịch Lãnh và Mẫn Trí.

Còn có ... mở ra một thế giới mới cho Dung Tinh Diệp... CP Điều Hòa?

Cậu bạn bốn mắt rõ ràng am hiểu hơn cậu, liền giải thích thêm: "Anh trai cậu bây giờ và Mẫn Thần có kha khá fan CP rồi á, còn có cả siêu thoại CP nữa, vì điều hòa làm lạnh, cho nên gọi tắt là CP Điều Hòa. Tớ thấy cũng khá phù hợp, cả hai người họ đều thuộc kiểu lạnh lùng, sau này tớ cũng muốn đi theo con đường này..."

"Cậu đi theo con đường nào?" Dung Tinh Diệp đảo mắt, "Cậu cũng muốn làm minh tinh à?"

"Cậu đừng nói đùa, gần đây có một chương trình Hỏi Đáp chủ động tìm đến tớ đấy." Cậu bạn bốn mắt cười ngây ngô, "Hehe, cũng chẳng cần tớ đăng ký luôn, nhưng tớ thấy nên lấy việc học làm trọng, nên không đồng ý với họ."

Dung Tinh Diệp lười để ý đến cậu ta, cau mày nhìn chằm chằm vào máy tính bảng, vẻ mặt nghiêm trọng, hồi lâu không nhúc nhích, gà rán trong tay sắp nguội lạnh.

Một loạt bình luận khen ngợi anh trai từ khía cạnh mà cậu nhóc nằm mơ cũng không ngờ tới.

[Tịch Lãnh thật sự lý trí và trưởng thành, có chút dịu dàng vô ý, tổ chương trình chọn người nhức cái nách ghê!]

[Mới đầu kêu có một khách mời người bình thường nên tui vẫn còn do dự, không ngờ lại xuất sắc, coi vui hơn cả dàn cast nổi tiếng, Tịch Lãnh thiệt sự rất đẹp trai, cuốn lắm luôn á a a a a a]

[Xem Mật thất mà khóc hết hai gói giấy 1551]

[Mẹ tôi cũng là nhân viên vệ sinh, đồng cảm sâu sắc......]

[Mà này, cái tên Lãnh Lãnh này thật sự là tên thật sao? Nên gọi là Ấm Ấm thì hợp hơn hahaha]

Dung Tinh Diệp liên tục kìm nén khóe miệng đang nhếch lên một cách mất kiểm soát.

Còn có những bình luận kiểu như sau, từng cái một thách thức thần kinh của cậu nhóc:

【Lần này Mẫn Thần và Tiểu Lãnh không phải bị cùm chân trói buộc với nhau, lần này tay chân đều lành lặn, sao lại cứ kè kè nhau thế nhỉ??】

【Không phải tui nói chứ... Anh Mẫn Tử ơi... Anh cứ nhìn chằm chằm người ta làm gì... Đừng có simp thế chứ】

【Fan 7 năm không nhìn nổi (che mặt)】

【Ai mà ngờ được, show giải đố lại còn hơn cả show hẹn hò kèm theo nữa chứ】

【Hội mê trai tài giỏi cuối cùng cũng có cái để xem rồi... CP Điều Hòa quả là đỉnh của nó】

【Cái cảm giác cùng nhau vượt qua hoạn nạn này, ai hiểu được chứ】

【CP song cường muôn năm!!!】

Nói một cách công bằng, tay chân hai người đều lành lặn, tổng hợp thể lực và trí lực trong năm vị khách mời chắc chắn nằm trong top đầu, nhưng không hiểu vì lý do gì, cứ phải dính lấy nhau từ đầu đến cuối.

Lần duy nhất bị người đeo mặt nạ cưỡng chế tách ra, kết quả Mẫn Trí quay đầu liền chuồn đi tìm Tịch Lãnh. Trong bản chính thức sau khi được biên tập, thời gian hai người tách nhau ra không quá năm phút.

Ngay cả bốn mắt cũng hỏi: "Mẫn Thần sao cứ bám lấy anh cậu thế?"

Một người ngoài cuộc như bốn mắt còn nhìn ra được, Dung Tinh Diệp với tư cách là em trai ruột của một trong hai nhân vật chính, lại là fan cuồng của nhân vật chính còn lại, càng hiểu rõ hơn, chỉ là, không dám thừa nhận mà thôi.

Nhưng cậu bạn bốn mắt lại vô tư nói ra, khiến Dung Tinh Diệp muốn tự lừa dối mình cũng không được.

Dung Tinh Diệp ấp úng, lúc mà bản thân ngây thơ đồng ý giúp Tịch Lãnh giữ bí mật, tuyệt đối không ngờ rằng, một lời nói dối nho nhỏ lại như quả cầu tuyết lăn đến mức không thể kiểm soát được.

Mẫn Trí có lẽ đã sớm coi việc tương tác với Tịch Lãnh là nhiệm vụ cưng fan, anh xuất phát từ nội tâm mà phối hợp với Tịch Lãnh, ăn ý mười mươi. Chẳng thấy chút dấu vết diễn xuất nào, chỉ có fan CP mới có thể cảm nhận được tình cảm chân thật đến vậy.

Nhưng thái độ đặc biệt thiên vị Tịch Lãnh của anh, trong mắt người hâm mộ quả thực là khó tin, kỳ quái đến hoang đường.

Nếu, Mẫn Trí bây giờ phát hiện ra anh trai mình là fan pha kè... Dung Tinh Diệp nuốt nước bọt, bọn họ thật sự sẽ tiêu đời nhỉ?

Dung Tinh Diệp đu idol không được người này thì đổi người khác cũng được, nhưng anh trai cậu phải trực tiếp đối mặt với bão tối... Cậu nghi ngờ với tính cách thù dai của Mẫn Trí, đánh người chắc cũng còn nhẹ.

Dung Tinh Diệp rối bời, ngẩn ngơ một lúc, nửa tập đầu của chương trình thứ hai đã gần kết thúc.

Năm phút cuối của tập phát sóng, Tịch Lãnh và Mẫn Trí đến căn phòng 209 nơi cậu bé tự kỷ đang ở.

Dung Tinh Diệp càng không ngờ tới, chương trình này còn nhắc đến mình.

Giọng nói của Tịch Lãnh vang lên: "Ban đầu là để giao tiếp với em trai, tôi thử vẽ tranh. Sau đó tôi phát hiện bản thân cũng khá thích, nên vẫn tiếp tục vẽ."

Ánh mắt của cậu bạn bốn mắt lập tức chuyển sang Dung Tinh Diệp, há hốc mồm kinh ngạc: "Wow, anh cậu vậy mà lại vì cậu mà học vẽ tranh á? Tớ xem Weibo của anh ấy rồi, ảnh vẽ đẹp lắm."

Cậu ta chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không quá để ý đến vẻ sững sờ khác thường của Dung Tinh Diệp, không nhịn được lại nói thêm một câu: "Có anh trai thật tốt, tớ cũng muốn có anh trai, nhưng tớ ngay cả anh họ em họ cũng không có... Thật ghen tị với cậu."

Xuất phát điểm việc Tịch Lãnh học vẽ, bản thân em trai cậu, thậm chí còn biết muộn hơn hàng ngàn hàng vạn khán giả.

Tịch Lãnh chưa từng nói với cậu nhóc.

Đoạn ký ức tự khép kín ấy, đã phai mờ từ lâu, cậu nhóc nhớ không rõ lắm, không nhớ rõ mình có phải là không thích nói chuyện, bị gọi tên cũng không phản ứng hay không.

Bởi vì chỉ cần có anh trai ở bên, sẽ không có khó khăn nào mà không thể vượt qua. Trong ấn tượng của cậu nhóc, một nửa là mây đen đáng sợ nhưng mơ hồ, một nửa là anh trai tươi sáng và rõ ràng.

Nhưng khi cậu 11 tuổi, anh trai đột nhiên bỏ nhà ra đi, không từ mà biệt.

Nỗi buồn, đau khổ cùng với sự căm hận khi bị phản bội, những cảm xúc cuộn trào dữ dội gần như hủy hoại cậu bé yếu đuối. Dung Tinh Diệp nhốt mình trong phòng của mình và anh trai ngày đêm, cho đến khi Dung Hải Cao không thể chịu đựng được nữa, túm cổ áo lôi cậu nhóc ra khỏi phòng, đánh cho cậu không còn khóc được nữa.

Không còn anh trai chia sẻ cơn điên và cơn giận của Dung Hải Cao, gã ta chỉ có thể trút lên người cậu nhóc và mẹ, tần suất cậu nhóc bị đánh tăng lên đột ngột. Cho đến lúc đó, mẹ Diệp Nam cả đời cam chịu nhưng vì sự an toàn của con trai, cuối cùng cũng lấy hết can đảm đưa cậu chuyển ra ngoài, đồng thời xin lệnh bảo vệ thân thể, khởi kiện ly hôn.

"Cậu sao vậy?"

Cậu bốn mắt nhìn người bạn không biết từ lúc nào đã cúi gằm mặt, ôm lấy đầu gối, không hiểu sao lại thấy được từ thiếu niên cao gần một mét tám này một chút bất lực và yếu đuối.

Dung Tinh Diệp nửa khuôn mặt dưới đều vùi trong khuỷu tay, cảm xúc không rõ, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Tôi không khóc."

Bốn mắt: "..." Tớ cũng đâu có hỏi cậu khóc hay không.

Bên kia, liên quan đến thân phận của chủ nhà bí ẩn "A1", đối tượng tình nghi duy nhất của Tịch Lãnh chính là hàng xóm của mình, Mẫn Trí.

"A", chữ cái đầu tiên trong bảng chữ cái, "1", chữ số đầu tiên trong dãy số Ả Rập. Một cái tên đăng nhập gõ ra một cách tùy tiện, kỳ thực cũng có thể tiết lộ tính cách của người đó.

Hơn nữa, mua nhà một lần mua cả tầng, cái này rất phù hợp với phong cách của công chính trong tiểu thuyết Tấn Giang, đúng kiểu ATM di động. Vai trò của Kiều Dữ Sâm trong vụ thuê nhà tạm thời chưa rõ, có một khả năng là tự ý làm chủ và cũng tưởng rằng cậu và Mẫn Trí có gì đó, nên tự ý cho cậu thuê nhà của Mẫn Trí.

Vớ vẩn nhưng lại có lý.

Lúc thuê nhà, cậu và Mẫn Trí chỉ gặp nhau vài lần, số điện thoại mới thêm vào được vài ngày, vụ thuê nhà cứ thế mà bỏ qua à? Mẫn Trí không truy cứu trách nhiệm để cậu ở đến bây giờ không nói, số tiền "lẻ" 3 vạn 6 trong 13 vạn 6 đó, rất có thể là Mẫn Trí không thiếu tiền nên anh trả lại tiền thuê nhà cho cậu.

Từ chỗ Kiều Dữ Sâm không moi được thông tin gì và để kiểm chứng suy đoán của mình, Tịch Lãnh chuyển sang gọi điện thoại cho Thịnh Tiêu.

"À... Cậu hỏi bức tranh đó à, 《Ophelia trong rừng》?" Thịnh Tiêu phản ứng mất vài giây, anh ta không kín miệng như Kiều Dữ Sâm, nói thẳng, "Xin lỗi nhé, bức tranh đó hiện giờ không ở chỗ tôi, có người mua về sưu tầm rồi... Cậu thấy phiền hả? Nếu cậu phiền thì tôi đi mua lại?"

Mặc dù giọng điệu của Thịnh Tiêu có chút hào hứng khó hiểu, nhưng Tịch Lãnh đã có được thông tin mình muốn, nói một câu "Không có gì".

Cậu cúp điện thoại, vu.ốt ve Hạt Dẻ đang cọ tới cọ lui bên chân, ra khỏi căn nhà lớn trống trải, đến trước cửa nhà hàng xóm.

Đinh——

Khi cậu đang do dự, cửa thang máy phía sau mở ra.

Người bước ra từ thang máy, không ai khác chính là Mẫn Trí với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Làm gì đấy?"

Hành động lén lút đứng trước cửa nhà người khác của Tịch Lãnh bị bắt quả tang, khuôn mặt bình tĩnh hiếm khi lộ ra vẻ lúng túng. Đôi mắt phượng màu nâu nhạt chớp nhẹ, cậu mới trả lời Mẫn Trí: "Em tìm anh có chút việc."

Mặc dù đã gần như chắc chắn thân phận chủ nhà của Mẫn Trí, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng đối phương xác nhận.

"Ừm?" Mẫn Trí nhướng mày, vừa mở cửa vừa nói, "Vào đi."

Bây giờ anh đã khác hẳn với ngôi sao hàng đầu, không có cảm giác xa cách như trong ấn tượng của cậu nữa.

Tịch Lãnh không ngờ anh lại mời mình vào nhà, nhưng cậu là người nói có việc cần tìm anh nên đành phải theo anh vào thay giày.

"Hình như đây là lần đầu tiên em đến nhà anh."

Tịch Lãnh miệng thì nói vậy, nhưng trông có vẻ không tò mò lắm, ánh mắt ngoan ngoãn nhìn xuống, không liếc ngang liếc dọc trong nhà của người khác.

Mẫn Trí lại rất nhiệt tình: "Em cứ tự nhiên nhé, muốn anh dẫn em tham quan không?"

Tịch Lãnh ngẩng đầu lên định nói "Không cần đâu ạ", mà lời đến bên miệng bỗng dừng lại, cậu đã phát hiện ra bức tranh sơn dầu quen thuộc treo trên tường.

Nói đúng hơn thì đây không phải là tranh chân dung, mà là tranh phong cảnh. Phong cảnh là chủ thể, bóng lưng nhỏ bé của hai cô gái chỉ là điểm nhấn.

Tịch Lãnh nhíu mày, lẩm bẩm một chữ: "Cái này..."

Mẫn Trí im lặng vài giây, có lẽ là vui quá nên quên mất tiêu, lúc này mới nhớ tới "tang chứng" treo ở vị trí dễ thấy. Việc cũng đã rồi, anh chỉ có thể nói: "Là tranh của em."

"..." Tịch Lãnh im lặng, cậu đương nhiên nhìn ra được.

"Anh mua rồi." Mẫn Trí khôi phục lại vẻ ung dung tự tại, thản nhiên nói, "Lần trước trên xe buýt, anh cũng nói là anh muốn đặt tranh của em đấy?"

Tịch Lãnh nửa ngày cũng không sắp xếp được lời nói.

Bầu không khí nhất thời có chút ngượng ngùng.

"Đúng rồi." Tịch Lãnh đột nhiên đổi chủ đề, "Hôm nay anh tăng ca à?"

Bây giờ đã hơn mười giờ tối rồi.

"Không." Mẫn Trí vẫn còn tâm trạng nói giỡn, "Cho dù là công việc, cũng không gọi là tăng ca, chỉ có kiểu như anh Chu mới gọi là tăng ca."

Cũng đúng, anh tự làm chủ, không làm công cho ai cả.

Tìm được một chủ đề để xua tan sự ngượng ngùng đối với Tịch Lãnh đã không dễ dàng, Mẫn Trí lại rất dễ hài lòng, không cần cậu phải vắt óc suy nghĩ, liền chủ động khai báo hành tung: "Anh đi bệnh viện để khám bệnh buổi tối. Buổi tối bệnh viện ít người, nếu không gấp thì anh đều đi lúc tối."

Thì ra là vậy.

Không gấp mới đi buổi tối, nghe thì không có gì đáng ngại, nhưng chuyện đi bệnh viện khám bệnh, vẫn rất dễ làm người ta không để ý.

Tịch Lãnh vô thức cau mày.

Mẫn Trí là nhân vật chính của thế giới này, nếu không phải vì thúc đẩy tình cảm, anh không có lý do gì phải chịu hành hạ từ bất kỳ bệnh tật nào. Nói đến đây mới nhớ, lần trước ở nhà tụ tập, Mẫn Trí đột nhiên đau đầu, lên đến gác mái lại ôm ngực, anh đau đến mức phải uống thuốc giảm đau, cực kỳ vô lý...

Vừa nghĩ đến điều này, ký ức về nụ hôn mơ hồ sau khi say rượu lại một lần nữa xâm chiếm tâm trí Tịch Lãnh.

Giải quyết sự cố bất ngờ này, còn khó hơn cả việc giải quyết quá khứ tồi tệ của cậu.

Mẫn Trí không thấy câu trả lời, tự mình lại lên tiếng, giống như một giáo viên mầm non đang hướng dẫn bạn trẻ tự kỷ nói chuyện: "Em đoán xem anh đi bệnh viện khám cái gì?"

Tịch Lãnh sững sờ: "...Cái này mà đoán được sao?"

Mẫn Trí nhếch môi, đuôi mắt hơi cong lên mang theo vẻ trêu chọc, nói đùa: "Ví dụ như, vấn đề về xu hướng tính dục?"

Tịch Lãnh hiểu rồi, ngược lại càng bất lực: "Cái đó không phải bệnh... đi bệnh viện khám cũng như không."

Nói thẳng ra, anh là công chính, số phận đã định là phải cong.

"Hiểu rõ vậy à." Mẫn Trí lại dùng logic của mình để giải thích lời cậu, cố ý kéo dài giọng hỏi, "Chẳng lẽ em đã từng đi bệnh viện khám xu hướng tính dục?"

Tịch Lãnh trả lời "không có", cũng không nói dối rằng mình là trai thẳng, cũng vì cảm thấy không cần thiết.

"Kỳ thực, nơi này." Mẫn Trí đưa tay lên xoa ngực, trực tiếp nói ra sự cố mà Tịch Lãnh đang cố gắng quên đi, "Lần trước hôn em, anh đau lắm. Nhưng bác sĩ khám có nói là không có vấn đề gì, rất khỏe mạnh."

Tịch Lãnh vô cùng kinh ngạc, cậu sững sờ trong vài giây.

Mẫn Trí suy nghĩ một lát, thản nhiên nói tiếp: "Tuy không biết tại sao, nhưng đau một chút cũng không sao, không chết là được rồi."

"Đúng rồi." Mẫn Trí lại chuyển chủ đề, "Anh đi lấy đồ, em đợi đấy, đừng đi nhé."

Tịch Lãnh rối bời, đứng im tại chỗ, bộ dạng nghe tai này lọt tai kia.

Nếu như cậu không đề cập đến việc cậu đã biết được cốt truyện tiểu thuyết, chưa trải qua việc sống lại mà khoa học không thể giải thích, thì điều này nghe có vẻ lạ lùng.

Âm nhạc của Mẫn Trí có phải là lời nguyền hay không thì cậu không rõ, nhưng Mẫn Trí đã chống lại sự sắp đặt của số phận để hôn cậu, chắc chắn đã bị ý chí của thế giới này trừng phạt.

Nỗi đau của sự trừng phạt thậm chí còn giáng xuống tim, tàn nhẫn, nhưng lại hợp tình hợp lý.

Tịch Lãnh bị cuốn vào những suy nghĩ hỗn loạn, do dự rồi lại rối rắm, cuối cùng cân nhắc xem có nên nói cho Mẫn Trí nguyên nhân kỳ quặc này hay không.

Cậu dường như có thể đoán được phản ứng của Mẫn Trí, hẳn là thờ ơ, hờ hững nói 'vậy thì sao chứ'. Giống như bài hát "Phản nghịch" của anh, cả người phản nghịch, cứ muốn nói "không" với sự sắp đặt của số phận.

Liều điều đó sẽ gây ra sự lệch hướng nghiêm trọng hơn không?

Đúng lúc này, điện thoại reo.

Tịch Lãnh như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nghe máy từ em trai.

"Anh hai!!" Dung Tinh Diệp dùng giọng nói oang oang, lo lắng không thôi, "Anh đi đâu rồi?"

"... Sao vậy?" Tịch Lãnh giật mình bởi phản ứng kịch liệt của cậu nhóc, một lúc sau mới hiểu ra, "Em về rồi à? Em không đến chỗ mẹ em sao?"

"Ừm, em về rồi. Anh đâu? Anh đi đâu rồi? Anh không sao chứ?" Chỉ qua giọng nói, cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm sống động của Dung Tinh Diệp, cái miệng đó hận không thể chui qua điện thoại ra ngoài, "Anh không tắt đèn! Lãng phí điện! Anh còn bỏ Hạt Dẻ ở nhà một mình!"

Tịch Lãnh cạn lời: "..."

Một câu "Anh đang ở nhà Mẫn Trí" là có thể giải thích mọi chuyện, nhưng cậu lại không nói nên lời, không nói được, chột dạ.

Tóc cậu bị vuốt đến rối tung, cậu ra ngoài không mang dây buộc tóc, chỉ có thể vuốt ngược từ trán ra sau. Mái tóc rối bời được vén hết ra sau, để lộ toàn bộ lông mày và đôi mắt.

Trong điện thoại, Dung Tinh Diệc nói được một lúc thì giọng dần nhẹ xuống, mang theo chút mong đợi khiến người ta mềm lòng hỏi: "Anh không gặp chuyện gì chứ? Anh hai, khi nào anh về?"

"Không có việc gì, sắp rồi." Tịch Lãnh cuối cùng cũng lên tiếng, nhạy bén hỏi ngược lại, "Em gặp chuyện gì à?"

"Cũng không có gì..." Dung Tinh Diệc lẩm bẩm, ngừng một chút, rồi nói, "À, đúng rồi, có một chuyện, em xem"Mật Thất Vô Hạn rồi, lần đầu tiên em thấy anh Mẫn Trí đối xử với người khác giống như đối xử với anh, còn có rất nhiều người gán ghép hai người á!"

Tịch Lãnh tất nhiên cũng thấy, nhưng đây không phải là điều cậu có thể ngăn cản được.

Dung Tinh Diệc lo lắng bất an: "Anh nhất định phải cẩn thận, đừng để anh ấy phát hiện ra anh lừa anh ấy nhé..."

"Hay là anh cứ thuận theo đi... Từ giờ bắt đầu hâm mộ anh ấy gấp đôi? Anh ấy chắc sẽ tha thứ mà?"

"Hoặc là anh có thể dùng mỹ nam kế gì đó... Anh ấy debut lâu như vậy mà chưa từng dính tin đồn với nữ nghệ sĩ nào, biết đâu anh ấy thích đàn ông thì sao? Rất nhiều fan đều nghĩ vậy á..."

Càng nói càng hoang đường.

"Ai gọi vậy?"

Hai giọng nói vang lên liên tiếp phía sau, một dài dòng một ngắn gọn, lần lượt đến từ trong và ngoài điện thoại.

Không một chút báo trước, tim Tịch Lãnh ngừng đập một nhịp, lập tức cúp máy.

Xoay người lại, thản nhiên nói: "Là Tiểu Diệp. Hỏi em khi nào về nhà."

Mẫn Trí "ừm" một tiếng không hề nghi ngờ, bàn tay gân guốc lật lại, thu hút ánh mắt của Tịch Lãnh, trưng ra một vòng tròn nhỏ màu đen trên lòng bàn tay.

... Chính là dây buộc tóc bị mất của Tịch Lãnh.

"Em có phải muốn lấy nó lại không?"

Một sợi dây buộc tóc vài xu mà cũng phải long trọng lấy trộm rồi trả lại, có chút làm màu.

Nhưng Mẫn Trí lại rất thích thú, cả hàng khuyên tai, vòng tròn đính trên tai anh, giống như từng đôi mắt sáng lấp lánh, như bầy dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi, nhìn chằm chằm vào Tịch Lãnh.

"Không ạ." Tịch Lãnh cúi mắt, chỉ nhìn sợi dây buộc tóc, "Nó đã cũ rồi, vứt đi cũng được."

Mẫn Trí nhìn cậu hồi lâu, câu tiếp theo khá bất ngờ: "Hôm nay em không buộc tóc."

Tịch Lãnh theo bản năng chỉnh lại tóc mai, nói: "Ừm, em mới gội đầu xong, đang hong khô."

"Anh luyện tập nhiều lắm, tập buộc tóc ấy." Mẫn Trí thuận thế đề nghị, "Anh buộc cho em nhé?"

"..."

Lời đề nghị này quá đột ngột, và kỳ lạ một cách mãnh liệt.

Nếu không phải Dung Tinh Diệp vừa gọi điện, Tịch Lãnh có lẽ vẫn đắm chìm trong cái bẫy thoải mái, rồi cậu dần trở nên tê liệt, mất cảnh giác với các nguy cơ có thể ập đến.

Cậu suýt quên mất, điều kiện để đổi lấy tất cả những gì cậu đang sở hữu, chính là lừa dối Mẫn Trí bằng thân phận fan hâm mộ giả tạo.

Trong lòng cậu hổ thẹn, nên khi Mẫn Trí đưa ra yêu cầu nhỏ này, miệng cậu há ra rồi lại lập tức ngậm lại, không thể nói lời từ chối.

Trên đuôi lông mày và khóe mắt của Mẫn Trí đang nhướng lên hài lòng, vẻ mặt phấn chấn, anh xoay người ra sau lưng Tịch Lãnh, xoa xoa tay: "Anh thử nhé..."

Cả hai người cao bằng nhau, không cần Tịch Lãnh cúi đầu, tóc đã bị một bàn tay nắm lấy, cậu không dám động đậy nữa, cổ cứng đờ.

Nói tóc cậu dài, chỉ là so với kiểu tóc ngắn của Mẫn Trí thôi, nói chính xác là tóc dài trung bình. Tóc phía sau được chia thành nhiều lớp, dài ngắn không đều, ngoài ngắn trong dài, phần dài nhất vừa đến xương quai xanh cậu.

Còn gọi là tóc đuôi sói.

Mẫn Trí thể hiện sự tò mò mãnh liệt với kiểu tóc và tóc xoăn tự nhiên của Tịch Lãnh, ngón tay vuốt từ chân tóc đến ngọn tóc, chậm rãi, tỉ mỉ.

Mái tóc này không giống như kiểu tóc xoăn do anh dùng keo xịt tóc tạo kiểu, tóc xoăn của Tịch Lãnh mềm mại, bồng bềnh, cảm giác sờ rất tuyệt.

Rõ ràng rất mềm, nhưng mỗi lần ấn xuống, lại có thể bật ngược trở lại.

Lại gần thêm còn có một mùi bạc hà nồng nàn, xem ra dầu gội của cậu cũng là mùi bạc hà.

Giống như đang vu.ốt ve mèo, anh nghịch ngợm một hồi lâu, Tịch Lãnh bất đắc dĩ nhắc nhở: "Buộc tạm là được rồi ạ."

"Ừm."

Một âm tiết rất qua loa.

Nhưng Tịch Lãnh không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc cho "chính chủ" muốn làm gì thì làm.

Khi buộc tóc cho người khác không thể xác định được lực nặng nhẹ, Mẫn Trí động tác quá cẩn thận, cộng thêm kiểu tóc cắt tỉa nhiều lớp dài ngắn khác nhau, anh vuốt đi vuốt lại mà vẫn luôn có vài sợi tóc sót.

Để vén hết lớp tóc dưới cùng, đầu ngón tay của anh không thể không lướt qua gáy Tịch Lãnh hết lần này đến lần khác.

Tịch Lãnh lại lên tiếng: "Anh chỉ cần buộc một nửa phía trên, buộc nửa đuôi ngựa ấy."

"Anh biết rồi." Lần này Mẫn Trí trả lời vài chữ, giọng điệu hơi cứng rắn, "Anh học rồi mà."

Ý là đừng có chỉ đạo nữa coi.

OK.

Sau một hồi loay hoay, Tịch Lãnh cuối cùng cũng cảm thấy lọntóc bị kéo nhẹ, luồn vào dây buộc tóc.

Có lẽ sợ buộc quá chặt sẽ làm cậu khó chịu, Mẫn Trí chỉ buộc hờ hai vòng, lỏng lẻo, chắc chỉ cần xoay đầu một cái là sẽ rơi ra ngay.

Nhưng Tịch Lãnh không nói gì nữa, chỉ mong vụ buộc tóc này nhanh chóng kết thúc.

"Xong rồi."

Tịch Lãnh như được đại xá.

Tuy nhiên, Mẫn Trí vẫn nắm chặt nửa đuôi ngựa của cậu, không buông tay, giống hệt học sinh tiểu học nghịch ngợm.

Tên nhóc nghịch ngợm giật đuôi ngựa còn chưa thấy đủ, lại kẹp cằm Tịch Lãnh, xoay về phía mình.

Không hề báo trước, hai người đối mặt nhau.

"Anh muốn thử lại xem có còn đau không, dù sao anh cũng giỏi chịu đau."

Tịch Lãnh vừa nhìn rõ đôi mắt đen kia, đang định phân biệt muôn vàn cảm xúc ẩn giấu trong đó.

Đôi môi mềm mại áp tới, trực tiếp cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Bình Luận (0)
Comment