Khi Nam Phụ Si Tình Đè Luôn Công Chính

Chương 57

Thái độ của Mẫn Trí rất rõ ràng và không cho phép nghi ngờ, buộc Dung Tinh Diệp và Tịch Lãnh phải nói ra sự thật.

Dung Tinh Diệp không phải là người thích giấu giếm, quan hệ với anh trai cũng rất tốt, nhưng chuyện này thực sự khiến cậu khó xử vô cùng, thậm chí bắt đầu cắn ngón tay vô tội của mình.

"Anh Mẫn Trí, anh không biết đâu..."

Mẫn Trí vội vàng hỏi: "Không biết cái gì?"

"Từ nhỏ đến lớn, anh trai em luôn hy vọng em học hành chăm chỉ. Anh ấy nói, chỉ có học hành mới có thể thay đổi số phận của tụi em." Ánh mắt Dung Tinh Diệp khẽ dao động, dừng lại vài giây mới nói hết câu, "...mới không giống như người kia."

Mẫn Trí còn muốn hỏi thêm, nhưng Dung Tinh Diệp, người vừa mới rạng rỡ như ánh mặt trời, đột nhiên biến thành một cây nấm ủ rũ, cúi mắt lẩm bẩm: "Mấy năm nay, tụi em ít gặp nhau, em cũng không quan tâm đến anh ấy nhiều."

"Thôi, em biết rồi." Cuối cùng Dung Tinh Diệp cũng tự mình rối rắm xong, sau đó hỏi, "Đúng rồi, anh Mẫn Trí, gần đây có trung tâm thương mại nào ổn không ạ? Em muốn mua quà cho anh trai, rồi sau đó mới nói cho anh ấy biết."

Nghĩ mãi, cuối cùng chỉ nghĩ ra một cách ngốc nghếch như chồn chúc tết gà.

(chồn chúc tết gà: giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu)

Mẫn Trí cũng không muốn dập tắt lòng nhiệt huyết của cậu, chỉ là bản thân anh còn có việc phải làm, nên đã nhờ Chu Minh Lãng đưa cậu nhóc ra ngoài.

Người đại diện vàng có tiếng tăm bỗng chốc biến thành bảo mẫu cho trẻ con, nhưng lại được nhàn nhã.

Tuy nhiên, khi hai người họ vui vẻ mua sắm xong trở về, vừa qua đường, đi tới cách cổng chính của công ty không xa, lại thấy một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài lôi thôi chặn ở đó.

Toàn thân cứng đờ, đó là phản xạ có điều kiện của Dung Tinh Diệp khi đối mặt với nỗi sợ hãi tột độ.

Chu Minh Lãng nhận thấy có điều không ổn, liền gọi cậu nhóc.

Dung Tinh Diệp như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng nắm lấy cánh tay Chu Minh Lãng: "Chú Chu, đi mau..."

Dung Hải Cao đã bước nhanh tới: "Dung, Tinh, Diệp!"

Chu Minh Lãng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy người kia gọi tên Dung Tinh Diệp, nhưng giọng điệu thực sự rất tệ.

Anh ta nhíu mày, theo bản năng của một người cha, vô thức bảo vệ thiếu niên phía sau, tự mình đối mặt với người đàn ông hung hãn, hỏi: "Ông là ai?"

"Tao là ai?" Gương mặt gã này thực ra không tệ, nhưng biểu cảm lại quá dữ tợn, cười lên càng khiến người ta phản cảm, gã ta liếc nhìn Dung Tinh Diệp đang lẩn tránh, chậm rãi nói: "Tao tất nhiên là ba nó."

"...Không phải." Dung Tinh Diệp lại trốn kỹ hơn.

Người này có lẽ đúng là ba của Dung Tinh Diệp, nhưng hẳn là không làm tròn trách nhiệm của một người cha.

Đối với câu phủ nhận của Dung Tinh Diệp, Dung Hải Cao đã sớm có chuẩn bị, thấy Chu Minh Lãng ăn mặc bảnh bao, nên cũng tỏ ra khách khí với anh ta: "Tôi đúng là ba nó, anh đợi chút, tôi cho anh xem..."

Dung Hải Cao cúi đầu lục túi, Chu Minh Lãng cũng nhân cơ hội lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Mẫn Trí.

"Này, coi đi." Dung Hải Cao đưa điện thoại ra khoe ảnh, "Đây là nó và anh trai nó, còn đây nữa, giấy khai sinh của nó, thấy chưa? Nó sinh non, vừa sinh ra đã phải vào lồng ấp, tốn của tôi mấy vạn tệ đấy."

"Thằng nhóc này lần trước còn cắn tôi, tôi còn chưa tính sổ với nó." Dung Hải Cao cười nói, "Cảm ơn anh, giao nó cho tôi là được rồi."

Chu Minh Lãng cũng cười, nhưng người thường ngày cười như Phật Di Lặc, lúc này lại toát ra khí thế áp bức nguy hiểm.

Nụ cười trên mặt Dung Hải Cao dần biến mất, lại nghe Chu Minh Lãng cười hỏi hắn: "Ông đang nói nhảm nhí gì vậy?"

Dung Tinh Diệp cũng không ngờ tới, thậm chí, sau gáy còn được một bàn tay ấm áp vỗ về, Chu Minh Lãng quay đầu lại, lập tức thay đổi giọng điệu với cậu: "Đừng sợ, chú đưa cháu về."

Dung Hải Cao sửng sốt, sau đó bùng nổ.

"Mẹ kiếp! Mày được voi đòi tiên phải không!? Đây là con trai tao! Mày muốn đưa nó đi đâu??"

Gã vũ phu dữ tợn đáng sợ, lập tức lộ nguyên hình, xông lên định cưỡng chế cướp người.

"Dừng lại."

Phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp lạnh lùng, rất nhẹ, nhưng dễ dàng khống chế bước chân của hắn.

Chu Minh Lãng vội vàng kéo Dung Tinh Diệp chạy vào công ty.

Dung Hải Cao không đuổi theo, ngược lại quay người tìm kiếm giọng nói kia, quả nhiên, đó là mục tiêu mà gã đã rình rập cả tháng trời!

So với Mẫn Trí tự động dâng tới cửa, Dung Tinh Diệp chỉ là niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống mà thôi.

Gã lập tức đưa ra lựa chọn, nịnh nọt tiến lên: "Ngôi sao lớn! Mẫn Trí phải không? Tôi rốt cuộc cũng đợi được cậu rồi, cái con lễ tân đúng là thích nhìn mặt mà bắt hình dong, nhất quyết không chịu giúp tôi đăng ký."

Mẫn Trí khẽ nhíu mày.

Anh đã từng gặp người này.

Lần trước là ở gần nhà cũ của Tịch Lãnh, gã ta cầm bức ảnh thời niên thiếu của Tịch Lãnh, hung thần ác sát như bọn đòi nợ bất hợp pháp, thái độ ác liệt chất vấn anh có từng gặp người trong ảnh không.

Tuy nhiên, sau khi anh kể lại chuyện này, Tịch Lãnh lại úp mở, không giấu vết đánh trống lảng.

Lần trước Tịch Lãnh cũng bị người khác quấy rối ở cổng đài truyền hình, ngay sau đó cậu đột nhiên muốn trả nhà.

Lần nữa gặp gã đàn ông này, chính là lúc này.

Gã tự xưng là ba của Dung Tinh Diệp, vậy cũng là ba của Tịch Lãnh.

Lúc này, những chuyện kỳ lạ đều đã có đáp án.

Nói ra thì Mẫn Trí chưa từng gặp ba ruột của mình, lúc anh được nhận về nhà họ Tưởng, ba ruột anh đã qua đời hai năm rồi, tuy cũng có tiếc nuối, nhưng ít nhất cũng để lại cho cậu nhóc nhỏ bé năm đó trí tưởng tượng vô hạn, cậu bé sẽ tưởng tượng ông ấy là người đáng tin cậy thế nào, sẽ yêu thương mình ra sao.

Còn có người, đang sống không bằng đã chết.

Ví dụ như người trước mắt này.

Đáy mắt Mẫn Trí tràn ngập sương lạnh.

Dung Hải Cao nịnh nọt từng bước tiến lên, xoa xoa tay nói: "Tôi thấy trên mạng đều nói cậu và Dung... à không, Tịch Lãnh có quan hệ tốt. Có phải cậu đã cho nó rất nhiều tiền không? Không biết bây giờ nó đã dọn đến chỗ tốt đẹp nào rồi, một mình nó hưởng phúc mà không thèm quan tâm đến người cha này. Cậu nói xem nó có ra gì không cơ chứ?"

Gã thao thao bất tuyệt, Mẫn Trí chỉ đáp lại ba chữ.

"Vậy thì sao?"

Dung Hải Cao nghẹn họng vài giây, tặc lưỡi không giả vờ nữa, trực tiếp nói: "Cậu chắc là cần phải giữ mối quan hệ tốt với fan hâm mộ để duy trì hình tượng phải không? Nhưng cậu đã chọn sai rồi, thằng này..."

Nhũng câu nói chỉ Tịch Lãnh lạnh lùng vô tình, phẩm hạnh đê hèn, Mẫn Trí chỉ nghe tai này lọt qua tai kia.

"Em ấy đúng là hơi lạnh lùng."

Một câu đơn giản cắt ngang cái mồm lải nhải của Dung Hải Cao, anh sắp mất kiên nhẫn rồi, hỏi câu cuối cùng: "Còn gì nữa không?"

Dung Hải Cao há miệng, lần này cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng: "Năm 17 tuổi nó đã bỏ nhà đi, chuyện này nó đã nói với cậu chưa? Nó đi mà không nói với ai cả, ngay cả em trai nó cũng chẳng nói, làm thằng em nó khóc mấy ngày liền..."

Mẫn Trí hơi sửng sốt.

Thảo nào, hai anh em rõ ràng cực kỳ quan tâm đến nhau, nhưng lại có điểm chõ kỳ lạ không nói nên lời.

Thì ra là có khúc mắc như vậy.

Dung Hải Cao thừa thắng xông lên: "Cậu coi đi, cái thằng đó có còn là người không?"

Mẫn Trí lại rũ mắt, khẽ nói: "Em ấy chắc là rất áy náy."

Tịch Lãnh 17 tuổi không có đủ năng lực để bảo vệ bản thân, em ấy biết rõ căn nhà đó là hang hùm miệng sói, nhưng nỗ lực lớn nhất mà em ấy có thể làm là tự mình bỏ trốn, em trai lại còn quá nhỏ, thiếu niên 17 tuổi không thể đưa theo được, cũng không có năng lực để nuôi em trai.

Hơn nữa theo Mẫn Trí hiểu, mẹ ruột của Dung Tinh Diệp vẫn còn sống, Dung Tinh Diệp cũng thường xuyên đến chỗ mẹ.

Mẫn Trí đoán, nếu hỏi mẹ ruột của Dung Tinh Diệp đưa cậu nhóc đi lúc nào, có lẽ chính là sau khi Tịch Lãnh bỏ nhà đi. Cậu là cái bia đỡ đạn phải chịu đựng những cơn bạo lực nặng nhất, khi cậu bỏ trốn, người phụ nữ này cũng chỉ có thể mang theo con mình đi.

Gần như trong nháy mắt, Mẫn Trí đã hiểu rõ logic hành động của Tịch Lãnh. Em ấy không làm sai, nhưng em ấy nhất định sẽ áy náy.

Sắc mặt Mẫn Trí càng ngày càng trầm.

Dung Hải Cao lại tưởng rằng việc mình đảo lộn trắng đen có hiệu quả, cười hì hì nói: "Cậu cũng thấy vậy hả?"

Mẫn Trí không lộ vẻ gì, chỉ hỏi hắn: "Rồi ông muốn gì?"

"Tôi thấy trên mạng nó rất nổi tiếng, ai cũng nói nó ngoài lạnh trong nóng, khen nó hết lời. Cậu nghĩ coi, nếu bộ mặt thật của nó bị phơi bày thì ảnh hưởng xấu lắm ha?" Bộ mặt tham lam của Dung Hải Cao dần lộ rõ, "Cậu nghĩ thử đi, giờ cậu và nó có quan hệ tốt, mà vụ này chắc chắn cũng ảnh hưởng xấu tới cậu đó. Tôi biết mấy người nổi tiếng coi trọng mặt mũi với có nhiều tiền nữa, tôi cũng không muốn nhiều đâu..."

Trong điện thoại Chu Minh Lãng vẫn đang huyên thuyên, Tịch Lãnh đã ra khỏi cửa, vội vàng bắt taxi rồi chạy một mạch không ngừng đến công ty của Mẫn Trí.

Cậu không có tâm trạng nhìn ngó xung quanh, cũng không rảnh để ứng phó với những nhân viên ngạc nhiên đến xin chữ ký, dưới sự dẫn dắt của thư ký, cậu trực tiếp đi thang máy lên lầu.

Xuất hiện ngoài cửa thang máy, chính là Mẫn Trí đang nhàn nhã tự tại.

Nhìn thấy anh, trái tim Tịch Lãnh liền yên tâm hơn một nửa.

Nỗi sợ hãi khi cửa thang máy mở ra trong nháy mắt, đã sớm bị anh phá giải gần hết rồi. Hiện tại trên mặt Tịch Lãnh không hề có chút sợ hãi nào cả, chỉ hơi hoảng loạn: "Tiểu Diệp không sao chứ?"

"Nó đang ở trong phòng làm việc của anh, lão Chu đang ở với nó." Mẫn Trí nói rồi dừng lại, "Người kia, đang ở trong phòng tiếp khách, em có muốn đi cùng anh không?"

Mí mắt Tịch Lãnh run rẩy, một lúc lâu sau mới gật đầu đáp: "Dạ."

Dung Hải Cao thấy Mẫn Trí nói được làm được, đi rồi lại quay lại, còn mang theo Tịch Lãnh thần long thấy đầu không thấy đuôi, gã cho rằng kế hoạch của mình đã thành công.

Mẫn Trí và Tịch Lãnh ngồi cạnh nhau, sau đó anh khẽ hất cằm về phía Dung Hải Cao đối diện: "Ông có gì muốn nói với em ấy không?"

Dung Hải Cao cười gượng, có chút chột dạ chuyển chủ đề: "Không, không có. Không phải chúng ta đã nói xong rồi sao? Nói xong rồi, không cần nữa. Mẫn tổng cậu xem..."

"Ông đã nói gì với anh ấy?"

Tịch Lãnh đột nhiên đứng dậy, trên gương mặt quanh năm không biểu lộ cảm xúc, lại lần nữa lộ ra vẻ khẩn trương.

Dung Hải Cao nhìn cậu, cười cười: "Thì tao nói, mày và cha ruột của mày giống nhau đến mức nào ấy?"

Sắc mặt Tịch Lãnh hơi trắng bệch.

"Mẫn tổng à..." Dung Hải Cao tiếp tục nịnh nọt Mẫn Trí, xoa xoa tay, vừa nhìn là biết muốn tiền, Tịch Lãnh quá quen rồi.

Ai ngờ Mẫn Trí cũng đứng dậy, đi vòng qua Dung Hải Cao, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Nếu ông không có gì muốn nói, thì cút đi."

Nụ cười của Dung Hải Cao từ từ biến mất.

Tịch Lãnh vội vàng đi tới, muốn ngăn cản trước khi Dung Hải Cao ra tay.

Dung Hải Cao quả nhiên thay đổi thái độ, hùng hổ hét vào mặt Mẫn Trí: "Này! Mày--"

Tịch Lãnh cảm thấy buồn nôn tới mức trào ngược axit trong dạ dày, nghĩ đến trong cơ thể này có một nửa dòng máu của gã, càng cảm thấy ghê tởm.

Mẫn Trí sẽ nhìn cậu như thế nào?

Mấy chục năm nay cậu luôn coi Dung Hải Cao như kẻ thù, đã sớm từ bỏ hy vọng cuối cùng về tình cha con, cậu luôn tỏ ra không quan tâm, hờ hững, nhưng bây giờ.

Tại vì hành vi và lời nói của Dung Hải Cao, tại vì cậu có gen di truyền của gã, liệu Mẫn Trí sẽ nhìn cậu như thế nào đây?

Tịch Lãnh cảm thấy đầu ngón tay mình đang lạnh cóng.

Cậu không biết phải làm sao, chỉ có thể ngăn cản trước, ai ngờ Mẫn Trí như đã đoán trước được, bắt lấy cánh tay Dung Hải Cao trước một bước, dùng sức bẻ ngược, khiến gã đau đớn kêu la thảm thiết.

"Tao sẽ đi tung tin cho đám paparazzi! Mày cứ chờ bị nó kéo chân đi!!"

"Nó là con trai tao, tao hiểu nó nhất, nó chui vào đống tiền mà tao chỉ muốn chút tiền nhỏ nó cũng không cho tao, ngay cả thằng em mà nó cũng không quan tâm, thằng ích kỷ vô liêm sỉ..."

"Nó giỏi nhất là nói xạo, mày bị nó lừa rồi đó! Đệt mẹ sao mày lại ngu thế? Cứ phải đâm đầu vào làm thằng ngu à? Chẳng lẽ mày cho rằng cái thứ như nó sẽ biết ơn mày à?? Nực cười!"

Dung Hải Cao không thể phản kháng, chỉ có thể dùng miệng uy hiếp, nhục mạ.

Tịch Lãnh toát mồ hôi lạnh, cổ họng không ngừng trượt lên trượt xuống.

Mẫn Trí cả đời này không biết hai chữ uy hiếp viết như thế nào, bị ồn ào đến mức tức giận bốc hỏa, nhưng liếc thấy vẻ mặt của Tịch Lãnh, anh nhịn rồi lại nhịn, lặng lẽ thu nắm đấm đang siết chặt lại.

Gã cặn bã này nghiện cờ bạc, tính tình hung bạo, tuổi thơ của hai đứa trẻ đều trải qua trong bạo lực tăm tối.

Ngay cả người có tính cách như Tịch Lãnh, cũng chìm sâu trong bóng tối của tuổi thơ, cậu không thể thoát khỏi những tổn thương trong quá khứ.

Cho dù có chính nghĩa đến đâu, anh cũng không thể dùng bạo lực trị bạo lực trước mặt Tịch Lãnh.

Vì vậy anh thu tay lại.

"Tôi không muốn dùng bạo lực trước mặt em ấy."

Mẫn Trí hất mạnh gã đàn ông đang méo mó mặt mày ra, khiến hắn ngã nhào xuống đất, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống.

"Vì vậy, tự mình cút đi."

Nếu Dung Hải Cao không tự cút, vệ sĩ của Mẫn Trí luôn sẵn sàng ập đến, trực tiếp ném gã ra khỏi công ty.

Phòng tiếp khách yên tĩnh trở lại.

Tịch Lãnh vẫn còn thất thần, trên mặt viết đầy vẻ mờ mịt, cậu không hiểu, cũng không rõ.

Mỗi câu nói của Dung Hải Cao đều khiến cậu kinh hồn bạt vía, nhưng Mẫn Trí không những không hề dao động, còn đuổi người đi, bây giờ như không có chuyện gì xảy ra, uống hai ngụm nước.

Tịch Lãnh trong lòng rối bời giãy giụa, mãi mới giả vờ thản nhiên hỏi: "Anh chắc là... không cho gã tiền chứ."

"Tất nhiên không."

"...Vậy là tốt rồi."

Mẫn Trí nhướng mắt, cười hỏi: "Sao nào, bây giờ đã bắt đầu biết xót tiền thay anh rồi à?"

Câu này có chỗ nào đó sai sai, Tịch Lãnh nhíu mày, nhưng không nghĩ nhiều.

Nghĩ đến Dung Hải Cao dù sao cũng là ba ruột của mình, cậukhông chắc nên miêu tả người kia như thế nào trước mặt Mẫn Trí, lần đầu tiên cậu do dự trong chuyện ruồi muỗi như vậy, cuối cùng chỉ có thể uyển chuyển nói: "Hắn là cái động không đáy, hơn nữa cũng không liên quan đến anh."

Mấy câu nói kia của Dung Hải Cao vẫn quanh quẩn trong đầu cậu.

Nói cậu ích kỷ vô liêm sỉ, nói dối thành tính, dòng máu đê hèn.

Tịch Lãnh xoa xoa vải quần, lại qua một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Hắn, còn nói gì với anh nữa?"

Mẫn Trí luôn nhìn thấu vỏ bọc phòng thủ của cậu, xoáy vào tâm hồn cậu, cười nói, ngữ khí nhẹ nhàng: "Ừm... Ví dụ như, giao phó em cho anh các kiểu?"

Tịch Lãnh ngẩn ra, phản ứng lại, ánh mắt bất đắc dĩ: "Sao có thể."

Mẫn Trí nghiêm túc lại: "Hắn muốn tiền, còn luôn miệng nói xấu em. Ạnh đâu phải đồ ngu, chẳng lẽ anh không nhận ra được sao."

Ánh mắt Tịch Lãnh khẽ dao động.

Mẫn Trí không thèm để tâm, "chậc" một tiếng đứng dậy, nhìn chỗ Dung Hải Cao vừa ngồi, có vẻ hơi phiền: "Anh còn định cho gã một cơ hội xem gã có xin lỗi em không, nếu không thì anh đã sớm đâp hắn ra bã rồi đuổi ra ngoài rồi."

Bình Luận (0)
Comment