Khi Người Đàn Ông Yêu

Chương 16.3

Về phương diện đánh nhau, từ nhỏ đến lớn, có rất ít người là đối thủ của Phương Tình, hơn nữa Viên Tâm An không khỏe bằng cô, cho nên không tới mấy hiệp thì Viên Tâm An đã bị Phương Tình đánh nằm dài trên mặt đất.


Phương Tình ghét nhất người khác nắm tóc cô, cho nên cô không hề nương tay đối với Viên Tâm An.Giờ phút này, cô đánh tới nổi Viên Tâm An nằm dài trên mặt đất, sau đó chát chát cho chị ta vài cái bạt tai.Cô đánh rất thoải mái, nhất là nghĩ tới những chuyện Viên Tâm An đã từng làm đối với cô, cô càng đánh càng cảm thấy thoải mái, hoàn toàn quên mất chung quanh đã có nhiều người vây xem náo nhiệt.


Phương Tình cũng không ngại nhiều người vây xem đâu, dù sao cũng không ai nhận ra cô. Hơn nữa Bắc Kinh lớn như vậy, cô lại không quen biết nhiều, cô không nghĩ tới vận số của mình lại 'đỏ' như thế, vừa mới ra khỏi nhà đã gặp người quen.Đang đánh sướng tay, đột nhiên Phương Tình nghe được một giọng nam vừa từ tính lại vừa có khí thế vang lên: "Dừng tay!"Cơ thể Phương Tình lập tức cứng đờ, rất nhanh liền nhận ra âm thanh quen thuộc này. Cô ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Khang Tư Cảnh đang đứng trước đám người đó từ bao giờ.


 Mà theo sát anh còn có hai người bạn tốt Diệp Lâm, Tần Lập Hiên và tình địch của cô, Cao Niệm Vi.Tuy rằng lúc đánh nhau với Viên Tâm An cô chiếm thế thượng phong, nhưng mới vừa rồi cô cũng bị Viên Tâm An cào cấu không ít, tóc tai rối loạn. Hơn nữa hai người phụ nữ đánh nhau, cho dù có lịch sự cỡ nào cũng nhìn không đẹp mắt.


Phương Tình thật sự không ngờ, đánh lộn mà cũng để gặp được Khang Tư Cảnh. Đã vậy thì cũng bỏ mặc đi, khi không lại còn lòi ra thêm hai người bạn thân của anh, hơn nữa còn có cả Cao Niệm Vi.


Vận khí khỉ gió gì đây!Nhìn thấy mấy người này đột nhiên xuất hiện, Phương Tình chỉ biết trợn mắt nhìn.Không biết phải làm gì cho đúng đây? Giả đò làm cô bé ngoan biết mình phạm lỗi đi tới trước mặt anh nhận tội, hay là làm bộ như không quen mấy người này mà bỏ chạy?Cho dù làm thế nào cũng không tránh được thể diện hoàn toàn bị tiêu hủy.


 Ngay lúc này, Phương Tình thật sự có ý muốn cắn lưỡi tự sát cho xong. Bắc Kinh lớn như thế này mà không hiểu sao hết lần này tới lần khác gặp phải mấy người này?Nhất là cô để ý ánh mắt của Cao Niệm Vi đang nhìn về phía mình, cười cười rất lễ phép nhưng tràn đầy ý tứ sâu xa.


Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Phương Tình từ từ đứng lên từ trên người của Viên Tâm An, sau đó cúi thấp đầu đi tới trước mặt Khang Tư Cảnh. 


Cô không dám quá suồng sã, dùng tay nắm lấy ngón tay út của anh, vừa ra vẻ oan ức vừa mong đợi nói với anh: "Ông xã, có người ăn hiếp em."Khang Tư Cảnh: "...."Khang Tư Cảnh cảm thấy có lẽ cô cho anh là một tên mù, mới vừa rồi anh nhìn rất rõ, cô cưỡi trên người ta, còn tặng cho người ta mấy bạt tai chát chát.Nhưng cho dù là thế, ánh mắt của anh nhìn về phía Viên Tâm An không mấy thiện cảm.Viên Tâm An bị Phương Tình đánh cho một trận, lúc này đã hiền lành đi không ít.


 Gặp Khang Tư Cảnh xuất hiện ở đây, chị ta lại càng không dám lỗ mãng. Hơn nữa, dưới ánh mắt nhìn của Khang Tư Cảnh, tim của Viên Tâm An đập loạn mấy nhịp, không kịp suy nghĩ nhiều, lật đật bò dậy bỏ trốn.


Khang Tư Cảnh quan sát cô gái đang đứng cúi gầm đầu trước mặt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì với cô, im lặng một hồi rồi lên tiếng hỏi: "Có bị thương ở đâu không?"Phương Tình vẫn không dám ngước đầu lên nhìn anh, lắc lắc đầu, "Không có."


Dường như Khang Tư Cảnh không an lòng, quan sát trên mặt cô, rồi lại nâng hai bàn tay cô lên nhìn nhìn, thấy không bị thương anh mới yên tâm nói với cô: "Đi thôi, tôi đưa em về."Phương Tình còn biết nói gì đây, đương nhiên là ngoan ngoãn gật đầu.Vào lúc này, bọn người Tần Lập Hiên cũng tới gần, Diệp Lâm nghe được câu nói này của anh, vội vàng chen vào: "Không cần phiền toái như vậy, nếu đã không phải là người ngoài thì dẫn chị dâu Khang đi chung đi."


Khang Tư Cảnh không lên tiếng, đưa mắt nhìn về phía Phương Tình. Hình như anh cũng đồng ý với đề nghị của Diệp Lâm, cho nên nhìn Phương Tình xem cô có đồng ý hay không.Trong lòng Phương Tình hoàn toàn không muốn đâu!Vừa mới đánh nhau bị mấy người này nhìn thấy, cô chỉ cảm thấy thể diện bị mất hết rồi, làm gì còn có ý muốn chơi đùa với bọn họ? 


Nhưng mới vừa nhìn thấy Cao Niệm Vi đứng một bên thì cô đã lấy lại tinh thần, làm sao cô có thể cho tình địch một cơ hội chung đụng với ông xã của mình chứ? Cho nên Phương Tình ra vẻ khó xử, bày tỏ: "Như vậy có tiện lắm không?"Diệp Lâm rất nhiệt tình, nói: "Đừng ngại chị dâu Khang ơi! Không cần khách sáo, dù sao cũng là chồng chị trả tiền mà.""....."Khang Tư Cảnh trừng mắt liếc cậu ta một cái, Diệp Lâm lập tức ngậm miệng lại, trở nên đàng hoàng hơn.


Trao đổi xong Khang Tư Cảnh mới giới thiệu Phương Tình cho bạn bè của anh. Cô đã từng gặp qua Diệp Lâm, không cần giới thiệu, chỉ có Tần Lập Hiên là không quen, cho nên Khang Tư Cảnh đã giới thiệu thêm mấy câu.


Tần Lập Hiên nhìn qua rất lạnh lùng, hơn nữa gương mặt lúc nào cũng trầm lặng dọa người, so với Khang Tư Cảnh lại càng khó đến gần. Tuy nhiên, khi Phương Tình chào hỏi anh thì anh vẫn khách sáo đáp lại một câu.Chiếc Volkswagen Beetle của Phương Tình đậu cách đó không xa, hai vợ chồng bọn họ lái chiếc Beetle, trong khi ba người kia lên xe của Diệp Lâm.


Sau khi Khang Tư Cảnh lên xe, không nói với cô câu nào, trực tiếp khởi động xe. Phương Tình vô cùng bối rối, suy nghĩ một hồi mới cắn cắn môi nói với anh: "Xin lỗi anh, đã làm anh mất mặt rồi.""Không liên quan." Anh trả lời nhẹ nhàng, hỏi lại: "Em và chị họ đã xảy ra chuyện gì?"Phương Tình ngoan ngoãn trả lời: "Mấy ngày trước Viên Tâm An theo dõi em tới công ty, còn náo một trận lớn ở chỗ làm. Em đã đuổi chị ta đi, còn tưởng rằng chị ta sẽ an phận, không ngờ chưa tới mấy ngày chị ta lại tới uy hiếp em. Em tức quá nên đánh nhau với chị ta một trận."Anh quay đầu nhìn cô một cái, "Chị ta uy hiếp em cái gì?"


Bộ dáng này của anh khiến cô có loại cảm giác bị ông chủ dạy bảo, Phương Tình lại càng giống như đứa bé đã làm lỗi, cúi đầu thật thấp. Cô không muốn nhắc tới chuyện cuốn nhật ký với anh, nhưng cô lại không muốn gạt anh.


 Dĩ nhiên, điều quan trọng hơn chính là, giờ phút này, khí thế của anh quá mạnh mẽ, cô không dám nói láo trước mặt anh. Cho nên cô đã thành thật: "Trước kia chị ta đã trộm lấy của em một quyển nhật ký, bên trong có viết về... về mối tình đầu của em. Chị ta cầm cái này uy hiếp em, nếu em không đưa chị ta tiền, chị ta sẽ đưa nó cho anh đọc. Em sợ anh đọc được sẽ không thoải mái, lại không muốn để chị ta kiếm lời, cho nên thừa dịp chị ta không để ý, đoạt đi cuốn nhật ký.


 Chị ta không phục, nhào lên đánh em, sau đó em đã đánh chị ta một trận."Cô len lén quan sát vẻ mặt của Khang Tư Cảnh, phát hiện vẻ mặt của anh lúc cô nhắc tới cuốn nhật ký có ghi chép về mối tình đầu của cô không hề thay đổi, nhìn qua giống như không xem đây là chuyện to tát gì.


Một lát sau anh mới lên tiếng: "Em không cần phải làm như thế, cũng là chuyện đã qua, tôi sẽ không để ý. Cho dù chị ta có đưa cuốn nhật ký cho tôi xem, tôi cũng không quan tâm.""....."Phương Tình ngơ ngác nhìn anh, thì ra Khang Tư Cảnh hoàn toàn không để ý trên cuốn nhật ký của cô viết cái gì. Vốn dĩ nghe được những lời này của anh sẽ khiến cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết vì sao trong lòng cô lại có chút mất mát.


Cũng phải mà, Khang Tư Cảnh không thích cô thì làm gì để tâm đến quá khứ của cô. Sở dĩ kiếp trước anh muốn đối phó với Bạch Húc Nghiêu là chỉ vì bị cắm sừng mà tức giận, có lẽ là không liên quan tới cuốn nhật ký đó cho lắm.


Mấy người chọn một nhà hàng nổi tiếng nhất Bắc Kinh, cái tên có được là do thực lực, "Tân Khách Mãn Bằng".


Ông chủ của nhà hàng này được coi như là ngôi sao lớn trong giới đầu bếp, bởi vì tay nghề nấu ăn rất cao mà đài truyền hình thành phố Bắc Kinh đã từng mở cho ông ta một chuyên mục đêm khuya, chủ yếu là nói về cách nấu ăn. Không ngờ lượng view của tiết mục đêm khuya này rất cao, sau đó vị đầu bếp này đã trở nên nổi danh, mà lúc ông ta mở nhà hàng này thì công việc làm ăn càng ngày càng thịnh vượng.


Người có tiền không nhất định có thể vào ăn được, thậm chí có người chọn đứng đợi xếp thành từng hàng dài.Chỉ là cánh cửa này lại không hề tồn tại đối với Khang Tư Cảnh quyền quý sinh trưởng ở thành phố Bắc Kinh. Anh muốn tới lúc nào cũng có chỗ ngồi để dành cho anh.


Mọi người xuống xe, những người điều khiển chương trình liền nhiệt liệt tới giúp bọn họ đậu xe. Đang chuẩn bị vào cửa thì đột nhiên có người gọi một tiếng "Tư Cảnh" từ phía sau.Có thể gọi anh như vậy rõ ràng là người quen.Mọi người nghe được giọng nói này đều quay đầu lại nhìn, trước cửa dừng lại hai chiếc xe, ngay lúc này chiếc xe phía trước có người bước xuống. 


Anh ta mặc một bộ trang phục được thợ may một cách hoàn mỹ, vóc người hơi mập mạp, nhưng bởi vì một thân trang phục kiểu này kết hợp với tác phong không tệ, miễn cưỡng cũng được xem là tuấn tú lịch sự.


Khang Tư Cảnh còn chưa lên tiếng thì Diệp Lâm phía sau đã kinh ngạc lên tiếng: "Tại sao anh của tôi cũng tới đây?"Anh ta chính là Diệp Thiên, tổng giám đốc của ảnh thị Hải Nhuận, bố già nổi danh trong làng giải trí. Các nghệ sĩ có cấp bậc trong nước ngày nay dường như đều là dưới cờ của Hải Nhuận. Mặc dù vị Tổng giám đốc này không tích tực hoạt động trong giới truyền thông như đám người mẫu minh tinh nổi tiếng, nhưng bởi vì thường thấy trong các tạp chí thời báo, Phương Tình vẫn có thể nhận ra được anh ta.


Diệp Thiên bước lên tới trước chào hỏi Khang Tư Cảnh. Trong đám người này, ngoại trừ Phương Tình ra, ai cũng là người quen của anh ta, cho nên lần lượt chào hỏi từng người. Đến khi ánh mắt của Diệp Thiên rơi trên người Phương Tình thì không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc, "Vị này là em dâu à? Tư Cảnh cậu đã chịu dẫn người ra rồi sao?"Lời nói này của anh ta giống như ám chỉ thường ngày Phương Tình bị Khang Tư Cảnh giấu đi.


Phương Tình không biết trả lời như thế nào, quay đầu nhìn Khang Tư Cảnh, lại thấy anh thản nhiên trả lời: "Đây không phải là biết cậu cũng sẽ tới, cho nên mới cố ý mang cô ấy tới đây gặp mặt sao? Ai gọi cậu là anh vậy?"Diệp Thiên giả vờ cáu giận, liếc anh một mắt, "Làm ơn đi!"Đang lúc nói chuyện, một chiếc xe thương vụ khác dừng lại, trên xe bước xuống mấy người. Trong đó, người dẫn đầu là một thanh niên cao gầy, mặc một chiếc áo khoác dài, đội mũ lưỡi trai, còn dùng khẩu trang che kín mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt.


Sau khi xuống xe, những người này liền đi tới bên cạnh Diệp Thiên, hình như là đi chung với Diệp Thiên.Phương Tình nhìn người mới tới che mình bít bưng, nhất thời giống như bị sấm sét đánh trúng.


Tuy rằng anh ta chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng màu mắt đen nhánh long lanh, mang theo hơi thở u buồn quyến rũ trời sinh, cô chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra được Bạch Húc Nghiêu.Cô chịu thua vận khí ma quỷ của mình, đánh lộn gặp phải Khang Tư Cảnh, ăn bữa cơm chạm mặt Bạch Húc Nghiêu.Đi theo sau lưng Bạch Húc Nghiêu có lẽ là phụ tá và người đại diện của anh ta. Mấy người tiến về phía trước, Bạch Húc Nghiêu cung kính hơi cuối người chào Diệp Thiên: "Tổng giám đốc Diệp."Hình như Diệp Thiên rất coi trọng anh ta, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, nó với mọi người: "Thân phận của vị này rất đặc biệt, chúng ta vào trong trước rồi hãy trò chuyện.



Lúc này, cả đám người mới đi vào cửa chính.Diệp Thiên lại đề nghị: "Nếu mọi người đều quen biết nhau, hay là ngồi chung ăn cơm nhé?"Phươn Tình nghe được câu nói này trong lòng gào thét phản đối, nhưng quyền lựa chọn không ở trong tay cô, cho dù phản đối trong lòng cũng không ăn thua gì.Khang Tư Cảnh không lên tiếng ngay lập tức, đưa mắt nhìn sang Tần Lập Hiên trước, dù sao hôm nay cậu ấy là khách mời chính.


Tần Lập Hiên nhún nhún vai bày tỏ: "Mình không có ý kiến."Cao Niệm Vi và Diệp Thiên là anh em họ, đương nhiên cũng không có ýkiến, Khang Tư Cảnh đưa mắt nhìn cô, Phương Tình đương nhiên phải nói: "Em cũng không có ý kiến."Diệp Thiên liền nói: "Nếu mọi người đều không có ý kiến, vậy quyết định như thế nhé."Anh ta vừa dứt lời, Diệp Lâm đã bất mãn lên tiếng: "Tại sao không ai hỏi ý kiến em? Xem em như người trong suốt à?"Diệp Thiên híp mắt nhìn sang cậu ta: "Thế nào, em có ý kiến gì?"Diệp Lâm cười ha hả khoát tay, "Không có không có, em cũng không có ý kiến."


Bộ dạng hoảng sợ này của Diệp Lâm khiến mọi người bật cười, bầu không khí dường như vui vẻ sinh động hẳn lên.Lúc mọi người lên lầu, Phương Tình cố ý rơi lại phía sau vài bước. Cô điều chỉnh lại hô hấp của mình rồi mới đi theo mọi người đi vào.


Khang Tư Cảnh và Diệp Thiên ngồi tuốt phía trước trò chuyện, theo sát phía sau là Bạch Húc Nghiêu và đoàn đội của anh ta.Phương Tình đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước Khang Tư Cảnh nhìn thấy biển quảng cáo của Bạch Húc Nghiêu đặt trên quảng trường Thịnh Hoa liền sai người kéo xuống dẹp bỏ, dường như anh rất bất mãn đối với Bạch Húc Nghiêu. 


Cô lại không biết tại sao khi vào phòng bao, nhìn thấy vị này che mặt bít bưng muốn ăn cơm chung với anh lại chính là ngươì yêu cũ của vợ anh thì anh sẽ phản ứng như thế nào.Người yêu cũ và chồng hiện giờ của cô...Thật sự không biết cuộc diện sẽ trở thành như thế nàoTheo bản năng, Phương Tình nuốt ực một ngụm nước miếng, cảm giác bàn tay như chạm phải một cục than hồng nóng rực, đốt xuyên qua xương cốt tứ chi của cô, đốt tới mức cô thở không thông.

Bình Luận (0)
Comment