Khi Người Đàn Ông Yêu

Chương 19



Sau khi Bạch Húc Nghiêu giam cầm Phương Tình trên ghế salon xong không tiến thêm một bước nào khác.


"Nói cho anh biết, tại sao lại đối xử với anh như vậy. Rõ ràng trước đó vẫn còn rất tốt, tại sao chỉ trong chớp mắt đã kết hôn với người khác. Rốt cuộc là anh đã làm sai điều gì?"


Giọng nói tràn đầy tức giận xen lẫn run rẩy, giống như đang ép cung hay lên án ai đó. Vẻ mặt anh ta vô cùng dữ tợn, giống như đã tức giận đến cực độ, nhưng toàn thân anh ta lại tỏa ra một loại thống khổ, cặp mắt đỏ ngầu, bên trong lóe lên một tia sáng óng ánh.


Nhìn Bạch Húc Nghiêu như vậy, ngoài hoảng sợ ra, Phương Tình không khỏi ngạc nhiên, dường như anh ta đang đè nén giọt lệ muốn tràn ra ngoài. Giờ phút này, anh ta giống như đang trút hết lửa giận, hoặc có thể đang phơi bày tất cả uất ức.


"Là bởi vì chúng ta mỗi người một phương anh không thể hầu hạ bên cạnh em? Nhưng lúc ban đầu anh đi Hàn Quốc cũng là do em khích lệ mà? Hay là bởi vì anh hứa sẽ đưa em đi Tây Tạng mà vẫn chưa thực hiện được? Nhưng em có biết không, cho dù mới vào nghề bận bịu tối tăm mặt mũi, anh vẫn cố gắng hoàn thành sớm mọi việc để thực hiện kế hoạch đi Tây Tạng với em.


 Chỉ là đợi thêm một chút nữa thôi, một chút thời gian nữa thôi là tất cả đều đâu vào đó. Nếu như cũng không phải vì những nguyên nhân này mà em bỏ rơi anh, vậy thì là bởi vì cái gì? Chuyện gì anh cũng làm được. Ngày sinh nhật của em, diễn tập xong nửa đêm, anh vẫn là bay đến chúc mừng với em.


Anh tập nhảy té gãy chân cũng không dám nói cho em biết, sợ em lo lắng. Còn có các ngày lễ, anh đã chuẩn bị quà tặng không thiếu ngày nào. Rõ ràng chuyện gì anh cũng làm được cho em, tại sao em lại muốn rời khỏi anh? Tại sao?"


Nói tới đây, có lẽ là không còn cách nào kiềm chế được, một giọt lệ trong suốt từ trong khóe mắt của anh trào ra, rơi xuống trên mặt cô.


Phương Tình chỉ biết trố mắt nhìn, cô không thể nào tin nổi Bạch Húc Nghiêu lại rơi lệ vì cô, hơn nữa còn cả sự uất ức cũng như bất lực của anh ta. Anh ta luôn luôn kiêu ngạo, chỉ sợ rằng ở kiếp trước anh ta cũng sẽ không nói ra những lời này với cô.


"Hay là lúc ban đầu em bỏ rơi anh chỉ là vì anh không đủ lực thỏa mãn nhu cầu vật chất của em? Cho nên em mới gả cho một người có quyền thế như Khang Tư Cảnh?"


"....."
"Hiện tại em muốn thứ gì anh cũng có thể cho em. Anh có tiền mua cho em một căn hộ thật lớn, em muốn khu hoa viên gì đó mà phải không, em có thể trồng hoa Cúc mà em yêu thích nhất trên sân thượng. Chúng ta có thể nuôi mèo, không phải em thích nuôi mèo lắm sao? Cho nên, em trở lại bên cạnh anh có được không em?"


Cô thật sự không biết lúc này đây có phải là Bạch Húc Nghiêu đang diễn trò hay không, giống như kiếp trước vậy, một mực diễn kịch với cô, cho đến khi cô đang nhập vai không thể nào quay đầu thì tập kích cô một đòn không thể gượng dậy nổi.


Nhưng mà, nếu như anh ta thật sự đang diễn trò, vào giờ phút này, anh ta diễn rất xuất thần nhập hóa, khiến cô không thể phân biệt đâu là giả đâu là thật. Thậm chí, cô còn cảm thấy anh ta như thế này lại có chút đáng thương.



Phương Tình đẩy anh ta một cái, "Bạch Húc Nghiêu, có gì muốn nói thì hãy buông tôi ra trước đã."



Đột nhiên Bạch Húc Nghiêu lại ôm siết lấy cô, ôm rất chặt. Anh ta kề sát mặt cô, nức nở nói: "Trở lại bên cạnh anh có được không Phương Tình, đừng rời xa anh.


Nếu đổi lại là kiếp trước, cô tuyệt đối sẽ chịu không nổi sóng tình này của anh ta mà ôm chầm anh ta khóc nức nở. Nhưng hôm nay đã khác, cô đã sớm buông tay vì nổi đau khổ mà anh ta đã gieo rắc cho cô kiếp trước. Đối mặt một lần nữa với anh ta cùng lắm cũng chỉ là gặp lại người xưa không thân thiết mà thôi.



Đối với sự uất ức của anh ta, sự lên án của anh ta, nước mắt của anh ta, tâm tình cô vô cùng bình lặng, nhưng bị anh ta ôm như vậy thật sự là không thoải mái.


"Bạch Húc Nghiêu, anh buông tôi ra trước đã!"


Giọng nói của cô xen lẫn tia tức giận. Dường như Bạch Húc Nghiêu vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, chẳng quan tâm tới lời nói của cô, vẫn ôm cô thật chặt như cũ.


Vừa lúc đó, cô nghe được vài tiếng 'thình thình' trên cửa, sau đó 'rầm' một tiếng, cánh cửa bị đá văng ra, ổ khóa không chịu nổi lực đá này, loong coong rơi trên mặt đất.


Tiếng động lớn đột ngột quấy nhiễu hai người, ngay cả Bạch Húc Nghiêu đang say mê cũng phục hồi tinh thần quay đầu lại nhìn. Mà mặt Phương Tình đối diện với hướng cửa đương nhiên nhìn thấy người vào trước tiên.


Anh mặc áo khoác dài màu nâu đậm, vạt áo mở rộng lộ ra áo sơ mi trắng và quần Tây màu đen bên trong. Cặp chân thon dài, ống quần chỉ vừa vượt qua mắt cá chân, lộ ra đôi giày da sáng bóng bên dưới.


Áo khoác dài khiến dáng người anh thẳng tắp lại cao ngất, chất liệu quần áo chất lượng mang lại cho người ta một loại cảm giác đàng hoàng khéo léo, giống như anh bẩm sinh chính là tao nhã như vậy. Mặc dù động tác đá cửa tiến vào thô bạo như thế nhưng cũng không hề lộ ra vẻ khó coi.
Cô không nghĩ người vào lại là Khang Tư Cảnh.


Phương Tình thừa dịp Bạch Húc Nghiêu đang thất thần, đẩy mạnh anh ta ra, chạy vội về hướng người mới vào. Nhưng rồi đối mặt với vẻ mặt đáng sợ kia của anh, cô dừng lại, đứng cách xa anh ở một khoảng cách nhất định, không dám tới quá gần.


Nhưng sắc mặt khó coi của Khang Tư Cảnh không duy trì được bao lâu, anh sửa sửa lại ống tay áo, động tác ung dung thong thả, lộ ra một loại tao nhã ưa nhìn.


"Nhìn Bạch tiên sinh giống như gần đây thiếu hơi phụ nữ, thiếu tới nỗi bụng đói ăn quàng, cho nên người nào cũng dám đụng."


Ngước mắt, khuôn mặt chứa đầy ý cười nhìn Bạch Húc Nghiêu, anh đã khôi phục lại bộ dạng khéo léo bố già có quyền thế của mình.


Bạch Húc Nghiêu nhìn thấy Khang Tư Cảnh, cơ thể anh ta cứng ngắc trong chốc lát rồi khôi phục lại như thường. Anh ta rút khăn giấy ra, giống như vô tình lau lau trên mặt xong, sau đó đứng dậy, cười nói với Khang Tư Cảnh: "Đã làm phiền Khang tiên sinh chăm sóc Phương Tình nhiều năm như vậy, hôm nay cũng là lúc anh nên trả cô ấy lại cho tôi rồi, đúng không?"


"Trả lại cho cậu?" Khang Tư Cảnh nhướn mày, nhưng lại không hề có ý tức giận, thậm chí còn cười thật tươi, "Có lẽ cậu đã quên rồi, Phương Tình hiện giờ là vợ của tôi. Đối với một người có cả triệu người thần tượng, cậu đây chính là muốn quang minh chính đại trở thành kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác hay sao?"


Bạch Húc Nghiêu không hề sợ hãi, gương mặt thản nhiên nhã nhặn chống lại một Khang Tư Cảnh mạnh mẽ, thậm chí còn ngang nhiên nói: "Nếu nói tới kẻ thứ ba, chỉ sợ Khang tiên sinh đây mới thật sự thích hợp hơn đó chứ? Ngang tàng cướp đoạt, ép bức Phương Tình đến bên cạnh anh."


Khang Tư Cảnh vẫn lạnh nhạt mà tao nhã, nghe vậy cười khẽ một tiếng: "Kẻ thứ ba? Nếu như tôi nhớ không lầm, trước khi Phương Tình kết hôn với tôi, hai người cũng đã chia tay thì phải."
Bạch Húc Nghiêu không hề có ý thối lui, "Chẳng lẽ đây không phải là vì Khang tiên sinh ngài bức hiếp Phương Tình, cho nên cô ấy mới chia tay với tôi sao?"


Khang Tư Cảnh thờ ơ, quay đầu nhìn Phương Tình, hời hợt hỏi một câu: "Có không?"


Phương Tình hít sâu vào một hơi, "Em không hề bị bất cứ ai ép bức."


Đến đây, Bạch Húc Nghiêu đã không còn bình tĩnh nữa, anh ta như muốn tiến lên phía trước nắm lấy tay của Phương Tình, nhưng nửa chừng thì nghe được một câu không mặn không nhạt từ Khang Tư Cảnh: "Nhìn kiểu này chắc là Bạch tiên sinh không muốn kiếm sống ở trong nước nữa phải không?"



Bạch Húc Nghiêu khựng tay lại, không còn vẻ đương nhiên như lúc ban đầu nữa, giờ phút này đang nhìn về phía Khang Tư Cảnh, sắc mặt đông cứng lại mấy phần. Khang Tư Cảnh vẫn thản nhiên như đang trò chuyện, nói tiếp:


 "Người phát ngôn cũng không muốn làm? Phim điện ảnh không muốn quay? Tiền trong nước không muốn kiếm? Bạch tiên sinh là người thông minh, nên cẩn thận suy nghĩ một chút. Nếu trở lại Hàn Quốc, nơi chật hẹp đó có thể cho cậu cái gì?"
"....."


Bàn tay Bạch Húc Nghiêu đang đưa ra từ từ rụt trở về.


Khang Tư Cảnh khẽ cười một tiếng: "Rất tốt! Bạch tiên sinh là người biết thức thời. Sau này tôi sẽ đặc biệt dành ra chút thời gian tìm Bạch tiên sinh 'thảo luận' một chút về chuyện của ngày hôm nay, xin chào."


Khang Tư Cảnh nói xong liền xoay người bỏ đi, mà Phương Tình không hề suy nghĩ thêm, vội vàng đi theo sau lưng anh.
Vào thang máy, không biết có phải là vì không khí oi bức hay không, Khang Tư Cảnh đã tháo cà vạt trên cổ xuống cầm trên tay.


Phương Tình cũng không biết vì sao Khang Tư Cảnh lại đột nhiên xuất hiện, lại còn hoàn hảo chứng kiến một màn cô bị Bạch Húc Nghiêu đè dưới thân. Đã nói là vì công việc, cuối cùng sự việc lại diễn biến thành thế này, chính cô cũng không thể dự liệu được.


Phương Tình cảm thấy cô nên giải thích chuyện ngày hôm nay với anh một chút, nên đã vội vàng lên tiếng: "Em tới đây thật sự chỉ vì muốn bàn công việc với anh ta. Bị anh ta... bất cứ động tác thân mật nào với anh ta đều không phải là em tự nguyện."


Khang Tư Cảnh không lên tiếng, Phương Tình dè dặt nhìn anh, thấy hai tay anh đút vào trong túi, nhắm mắt dựa lên tường thang máy. Không giống như sắc mặt bình tĩnh lúc anh đối diện với Bạch Húc Nghiêu, gương mặ của anh lúc này đây lộ ra mấy phần u ám.


Thang máy dừng lại, anh sải bước đi ra. Trước khi bước ra khỏi thang máy, anh ném một câu lại về phía cô: "Đi xe của tôi."


Khang Tư Cảnh đi rất nhanh, Phương Tình phải chạy lúp xúp theo sau mới đuổi kịp anh.
Tuy rằng giờ phút này mặt anh khó coi dọa chết người, nhưng anh vẫn vô cùng phong độ, mở cửa xe cho cô, nhưng Phương Tình không chịu lên xe.


Cho dù Khang Tư Cảnh có tình ý với cô hay không, người chồng nào nhìn thấy một màn kia lại không khỏi khó chịu. Tính cách của Khang Tư Cảnh như vậy thì đời nào lại để người ta cắm lên đầu một cái sừng to như thế, cho nên cô có thể hiểu được vì sao anh tức giận.


Đối với chuyện vừa rồi, Phương Tình cảm thấy rất xấu hổ. Cô thật sự không muốn vì Bạch Húc Nghiêu mà mối quan hệ vốn lỏng lẻo giữa cô và Khang Tư Cảnh lại cảng trở nên xa lạ hơn. Cho nên nhìn thấy sắc mặt u ám của Khang Tư Cảnh mà cô có chút sốt ruột, luống cuống tay chân kéo tay của anh nói: "Khang Tư Cảnh, là em sai rồi. Sau này em sẽ không bao giờ đi gặp anh ta nữa."


Đột nhiên bị cô kéo tay như vậy, cơ thể Khang Tư Cảnh cứng đờ, còn không ngờ tới dường như nắm tay anh còn chưa đủ, sau khi nói xong, cô lại không nhịn được mà ôm chầm lấy anh, giọng điệu lo lắng: "Thật xin lỗi, anh đừng tức giận, có được không?"


Âm thanh mềm mại, lộ ra ý khổ sở và uất ức, giây phút cô ôm chằm lấy anh, Khang Tư Cảnh cảm giác hơi thở của mình dừng lại. Anh nhắm nghiền mắt, hít sâu vào một hơi, giống như một người hít thở không được, nếu lần này không thông thì sẽ chết mất mà thôi.


Hai bàn tay buông xuôi bên người siết chặc rồi thả lỏng, liên tục nhiều lần sau đó anh mới tìm được âm thanh của mình mà nói với cô: "Phương Tình, đừng tới gần tôi thêm nữa, tôi thật sự sẽ chịu khổng nổi."


Âm thanh khàn khàn, giống như anh đã dùng hết sức mới có thể thốt ra được những lời này.


Phương Tình ngẩn đầu, kinh ngạc nhìn anh: "Chịu không nổi cái gì?"


Thế nhưng anh lại xoay đầu sang hướng khác, tránh đi ánh mắt của cô. Một lát sau anh mới lên tiếng: "Không liên quan tới em, là tôi đã nói không ngại nên em mới đi. Là lỗi của tôi, tôi nên ích kỷ một chút, bá đạo một chút."


"....."


Phương Tình ngẩn người, sau đó lý trí từ từ quay trở lại, lúc này mới ý thức được, dưới tình thế cấp bách, cô đã ôm chầm người ta, hơn nữa Khang Tư Cảnh cũng không đẩy cô ra, thậm chí anh còn nói với cônhững lời này.


Anh nói là lỗi của anh, anh nên ích kỷ một chút, bá đạo một chút đối với cô.


Có phải cô nên hiểu là anh đã hối hận ban đầu để cô đi tìm Bạch Húc Nghiêu không hả? Ý nghĩ này khiến Phương Tình kích thích gấp bội, gương mặt cô không thể che giấu sự vui vẻ, hỏi anh: "Vậy sau này anh ích kỷ một chút, bá đạo một chút với em, có được không?"


"....."


Anh không lên tiếng, một lát sau lại mở cửa xe giúp cô, nói: "Lên xe đi, về nhà trước đã."


Phương Tình nhìn thấy sắc mặt của anh chuyển tốt cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng như ý thức được cô vẫn ôm anh không buông, cho nên lúng túng vội vàng buông anh ra, ngoan ngoãn lên xe. Xe về tới nhà dừng lại trong nhà đậu xe, Khang Tư Cảnh vẫn phong độ như cũ, mở cửa xe cho cô.


Trên suốt đoạn đường về nhà, Phương Tình đã suy nghĩ rất nhiều. Bộ dạng mặt đen dọa người vừa rồi của Khang Tư Cảnh chứng minh anh rất tức giận. Một người vừa chững chạc vừa trầm tĩnh như Khang Tư Cảnh lại nổi giận như thế thì ít nhiều gì anh cũng quan tâm tới cô.


Hơn nữa, cô hoài nghi đường dây liên lạc không hề bị cắt đứt lúc Bạch Húc Nghiêu hất văng điện thoại di động của cô, cho nên anh mới có thể dựa vào định vị mà đuổi tới đó. Anh chạy tới gấp như vậy không phải là vì lo lắng cô xảy ra chuyện hay sao?


Huống chi ở bãi đậu xe ngầm, dưới tình thế khẩn cấp, cô ôm anh mà anh không đẩy cô ra, còn nói với cô mấy lời mang theo ý tứ tự trách.


Nói một cách khác, trong lòng Khang Tư Cảnh không phải là không có cô. Anh quan tâm tới cô, nhưng có lẽ là vì tính cách của anh không cho phép, cho nên bình thường anh không biểu hiện ra ngoài.


Ý nghĩ này khiến Phương Tình vô cùng kích động.


Tuy nhiên, cô không dám khẳng định sự suy đoán của mình, cho nên cô cảm thấy mình nên thăm dò thử.


Khang Tư Cảnh thấy cô thật lâu mà không xuống xe, cho nên đã lên tiếng: "Xuống xe."


Phương Tình im lặng vài giây, sau đó lấy hết can đảm hỏi thử: "Tư Cảnh, mới vừa rồi anh vội vàng chạy tới cứu em là bởi vì lo lắng Bạch Húc Nghiêu sẽ gây tổn thương cho em, đúng không? Anh có để ý tới em mà phải không?"


Dường như Khang Tư Cảnh hơi sửng sốt một chút, sau đó anh hơi cúi đầu, đưa nắm tay lên che miệng ho nhẹ một tiếng, làm như không có chuyện gì xảy ra, che giấu sự khác thường của mình, sau đó nói: "Vào nhà ăn cơm trước đã."


Có thể nhận thấy, anh không muốn thảo luận về đề tài này.


Người như Khang Tư Cảnh, ép hỏi anh cũng không hỏi ra được điều gì, cho nên cô không muốn cưỡng cầu nữa. Nhưng trực tiếp thăm dò không xong, cô sẽ đi đường vòng, cô thật sự muốn nhìn thấy có phải anh thật sự không thích cô một chút nào hay không.


Cho nên cô không nhúc nhích, chuẩn bị xong tâm tư, liền dùng giọng điệu nửa giống như hờn dỗi, nửa giống như nũng nịu nói với anh: "Em không muốn tự mình đi."


Khang Tư Cảnh im lặng một hồi rồi mới hỏi: "Vậy em muốn đi như thế nào?"


Phương Tình ho nhẹ một tiếng, ngập ngừng trong giây lát rồi cố làm ra vẻ như đây là chuyện đương nhiên, nói: "Anh ôm em."


"....."


Khang Tư Cảnh cúi thấp đầu không lên tiếng, Phương Tình cảm thấy trái tim mình như nặng ngàn cân, hỏi lại: "Anh không muốn hả?"


Khang Tư Cảnh không lên tiếng, Phương Tình nhận ra được vẻ mặt của Khang Tư Cảnh bắt đầu trở nên khó coi, cô không khỏi lo lắng, có phải loại phương thức giả đò làm nũng dễ thương như thế này không có tác dụng đối với một người như Khang Tư Cảnh hay không? Như vậy trước khi Khang Tư Cảnh nổi giận, có phải cô nên tạm thời thu hồi ý tưởng ba que này mà ngoan ngoãn xuống xe vào nhà không ta?


Trong lúc Phương Tình đang do dự, cô lại nhìn thấy Khang Tư Cảnh mặt đen từ từ khuỵu đầu gối, chui vào buồng xe, một tay nắm lấy đầu gối cô, một tay kéo hông cô, làm như muốn ôm cô ra.


Anh thật sự muốn ôm cô!


Chỉ cần suy nghĩ là có thể biết Phương Tình đang bị kích động tới cỡ nào, nhưng không phải vì vậy mà cô bỏ qua cơ hội tính toán tiến thêm một bước. Cho nên trước khi anh ôm ngang cô lên, cô bất chợt vòng tay ôm lấy cổ anh, hai chân tách ra kẹp hai bên hông anh. Động tác của cô quá đột ngột, trong lúc nhất thời Khang Tư Cảnh phản ứng không kịp, cơ thể anh lảo đảo ngã chồng lên người cô.


Anh hít vào một luồng khí lạnh, nhíu chân mày nhìn cô, lại thấy cô vẫn thản nhiên như không, "Em thích ôm kiểu này."


Giờ phút này, hai tay cô ôm cổ anh, hai chân kẹp chặt hai bên hông của anh, giống như chú gấu koala nhỏ, sít sao quấn trên người anh.


Khang Tư Cảnh: "....."


Khang Tư Cảnh điều chỉnh hô hấp của mình, lúc này mới cố gắng dùng giọng nói

Bình Luận (0)
Comment