Khí Nữ Mãn Thích

Chương 107

CHƯƠNG 107: ẨN NHẪN

Tác giả: Luna Huang
Hách Liên Cẩm bật cười hào sảng, xem ra hắn đoán không sai rồi, người Chung Hạng Siêu thật sự lưu ý là Lạc Bích Nhu không phải Tiết Nhu. Hắn nhìn một thuộc hạ một mắt chỉ thấy người đó hơi khom người rồi lui ra ngoài.

“Kỳ thực bổn vương luôn thấy thiệt thòi cho ngươi nha, rõ ràng là đích tử thế mà không giữ được thế tử vị a.”

Chung Hạng Siêu cầm ly ngọc nhỏ chứa rượu, ngửa cổ uống cái. Hắn không nói gì chỉ cố gắng kiềm nén cảm xúc, cho dù người bị bắt là Tiết Nhu hay Lạc Bích Nhu hắn tuyệt không thể để đối phương thấy được bất kỳ biểu hiện nào trên mặt mình.

Hách Liên Cẩm thấy hắn không nói gì lại tiếp tục câu chuyện của mình: “Vốn nghĩ ngươi là củi mục không thể gọt đẽo, không nghĩ đến ngươi chỉ là ngụy trang a.” Đây cũng là lý do hắn muốn kéo Chung Hạng Siêu về phía của mình, đủ tâm cơ ẩn giấu bấy lâu, ắt hẳn cũng là có ý với thế tử vị kia đi. Và cái này cũng là Lạc Bích Nhu nói với hắn.

Chung Hạng Siêu cười khan lại tự châm cho mình một ly rượu, “Không nghĩ đến Ly vương hiểu tiểu gia đến như vậy nga.” Hiểu đến nỗi hắn cũng phải kinh ngạc nha.

Thuộc hạ kia quay lại, sau lưng còn dắt theo một đoàn người. Đoàn người đó kéo một cái lồng ra, vải trắng che kín để người nhìn không ra được đó là thứ gì. Thuộc hạ đó thấy được cái gật đầu cho phép của Hách Liên Cẩm liền kéo vải trắng ra.

Chiếc lồng sắt to lộ ra trước mắt của mọi người, bên trong còn có một nữ tử, y phục rách rưới, tóc tai tán loạn, máu đỏ khô đọng lên da thịt cùng y phục của nàng. Gương bị đánh đến sưng húp lại có vài đạo vết thương cúi xuống để người nhìn không ra dung mạo, cả người vô lực, hai tay bị xích lên trần lồng là thứ duy nhất giúp nàng ta đứng, có thể thấy được nàng đã ngất đi rồi.

“Chung thiếu nói xem bổn vương có bắt nhầm người không?” Hách Liên Cẩm nói xong liền uống cạn một ly rượu nhỏ thơm.

Chung Hạng Siêu nheo đôi mắt lại che giấu tâm trạng nổi lửa bạo nộ của mình, đứng lên, “Chẳng nhìn ra, phải đến xem đã.” Người nào có thể nhầm hắn tuyệt đối không nhầm được, Tiết Nhu luôn may chặt ống tay áo để tránh lộ tay ra ngoài, hiện xích tay nàng lại có thể thấy rõ tay áo bị may kín kia.

Hách Liên Cẩm gật đầu, đây là địa bàn của hắn, hắn không tin Chung Hạng Siêu còn có thể dưới mắt hắn mọc cánh bay đi được. Lại nói người hắn bắt được chắc chắn là Tiết Nhu không thể nghi ngờ, vậy thì còn gì để lo lắng nữa. Đây là người Trương gia bên kia đích thân giao cho hắn nha.


“Vương gia có thể xuống tay nặng như vậy xem ra rất chắc chắn với quyết định của bản thân.” Chung Hạng Siêu bước gần lồng, có người liền mở xích cho hắn bước vào trong.

“Vào xem chẳng phải nhất thanh nhị sở rồi sao.” Hách Liên Cẩm vẫn chưa biết bản thân phạm phải sai lầm gì.

Chung Hạng Siêu đưa lưng về phía Hách Liên Cẩm, nén giận nén đau lòng, đỡ cằm Tiết Nhu nâng mặt nàng lên. Đập vào mắt của hắn là gương mặt bị đánh đến biến dạng còn bị thương của Tiết Nhu. Mắt nàng nhắm nghiền dường như ý thức cũng mất rồi. Đáng chết, bắt người không nói còn ra tay nặng như vậy.

Gương mặt cố bảo trì nụ cười, xoay lưng bước ra khỏi lồng, “Quả nhiên bắt không sai người nha.” Đối phương bắt đúng A Nhu nhà hắn rồi còn gì.

“Bất quá người đang ở kinh thành cũng có thể để ngươi bắt được, tiểu gia đây quả thực khâm phục.”

Hách Liên Cẩm ngửa đầu lên cười ha hả, phất tay cho người mang lồng xuống, cũng chẳng có ý định tiếp lời câu nói kia, “Vậy có phải cũng nên làm cái giao dịch không?”

“Vương gia lấy gì làm giao dịch với tiểu gia?” Chung Hạng Siêu về chỗ, phất mạnh tay áo ngồi xuống. Tuy hiện hắn đã ốm đi không ít nhưng cái bụng vẫn là chưa nhỏ được bao nhiêu, ngồi xuống vẫn có chút khó khăn.

“Nếu bổn vương thuận lợi đăng cơ, lợi ích của ngươi nhiều không đếm xuể, còn cần bổn vương nói ra sao?” Hắn vốn muốn uy hiếp phụ tử Tiết Triệt trước sau mới đến thuyết phục Chung Hạng Siêu, không nghĩ đến kế hoạch đột nhiên phải thay đổi. Do đó lúc này đây vẫn chưa chuẩn bị tốt cho việc giao dịch này.

Chung Hạng Siêu uống thêm vài ly liền nói, “Tiểu gia có chút mệt mỏi rồi, chuyện này có thể để ngày mai mới nói không?”

“Được.” Hách Liên Huân cho người chuẩn bị phòng cho Chung Hạng Siêu.

Chung Hạng Siêu được đưa về phòng, hắn tắm xong liền thay một bộ y phục khác nằm trên giường, gối đầu trên tay suy nghĩ biện pháp. Hiện tại phải biết được A Nhu bị nhốt ở nơi nào trước mới có thể tiến hành bước tiếp theo.


Không nghĩ đến từ hôm đó tách ra, ngày gặp lại nàng sẽ thành ra bộ dạng thế này. Nếu không phải lúc này đang ở dưới hiên nhà người thì hắn tuyệt không tha cho Hách Liên Cẩm đâu.

Hắn lăn tới lăn lui trên giường, từ ngày ra quân doanh, hắn luôn ôm lấy áo của nàng mà ngủ. Hiện mùi trà xanh thanh lương trên đó đã bay hết nhưng thói quen kia vẫn không có thay đổi. Lúc này đây không có, ngược lại trằn trọc khó an.

Cố ép bản thân ngủ để ngày mai có sức lực tìm nơi nhốt A Nhu. Đến hơn nửa đêm hắn mới có thể chợp mắt một chút.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Dưới mật thất ẩm thấp tối tăm không thể phân biệt ngày đêm, Hách Liên Cẩm phủng trản trà thơm trên tay chậm rãi thổi thổi, “Có biết hôm nay bổn vương đã gặp ai không?”

Tiết Nhu bị tạt nước, cả người dơ bẩn ướt nhẹp, tóc tai rối bời vẫn còn tích từng giọt nước. Mí mắt nàng đọng một giọt nước nặng trĩu, do nàng cố sức nâng lên để giọt nước kia rơi xuống. Nhãn thần có chút mê man cố sức trừng người trước mắt, “Chẳng liên quan đến ta, ta không muốn biết, không cần biết, cũng chẳng có hứng thú biết.”

Năm đó di nương xảy ra chuyện phụ thân cũng chậm chạp không trở về, vậy nàng thì tính cái gì. Mà hiện tại lại là quốc gia đại sự nữa, không lý nào vì nàng mà phụ thân vứt bỏ tất cả một mình đến đây. Lại nói nàng sớm đã không còn trông mong gì nữa, thế nhưng đại ca. . .

Thấy Hách Liên Cẩm lại muốn nói gì đó, Tiết Nhu cố sức thét lên, “Ta nói rồi, người nào đến cũng không liên quan đến ta.” Nàng không muốn biết, biết chỉ càng thêm đau lòng, sẽ phá hỏng vỏ bọc hoàn mỹ nàng tạo ra mà thôi.

Hách Liên Cẩm bị Tiết Nhu chọc cho mất hứng, cầm trản trà nóng ném đến chỗ nàng. Cũng may nước trà nóng vảy lên trên tường, chỉ có vài giọt bắn xuống mặt nàng, thế nhưng nắp trản lại đập vào trán nàng, trản bị ném đụng tường cứng vỡ ra, mảnh vỡ rơi xuống, vẽ ra vài vết thương trên gương mặt đầy máu kia.

“Tiếp tục đánh, đánh cho bổn vương, đánh đến nàng mất đi ngạo mạn kia mới thôi.”

Sau tiếng hạ lệnh, hắn xoay lưng rời đi, bỏ lại âm thanh quất roi chang chát sau lưng. Bản thân hắn cũng chẳng nghĩ đến Tiết Nhu sẽ cứng miệng như vậy, tinh thần thép như vậy. Đáng tiếc, Tiết gia không phải là nơi hắn có thể kéo về, nếu không Tiết Nhu chắc chắn là sự lựa chọn tốt cho trắc phi vị của hắn.


—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sáng hôm sau, Chung Hạng Siêu ra dùng qua điểm tâm với Hách Liên Cẩm xong Hách Liên Cẩm liền phải đi thương nghị chính sự với đám binh sĩ. Do Chung Hạng Sâm cùng Tiết Triệt mỗi người một bên dẫn quân tập kích, đương nhiên đây cũng là để Chung Hạng Siêu thuận lợi tìm Tiết Nhu.

Trước khi rời đi, Hách Liên Cẩm còn cẩn thận phái người đi trông chừng Chung Hạng Siêu, lấy cớ là mang hắn đi tham quan thành. Chung Hạng Siêu cũng chẳng từ chối, hệt như chẳng hề bận tâm chút gì, cứ nghênh ngang cùng người kia đi dạo khắp thành.

Cuối cùng dừng chân thanh lâu, hắn gọi mười mỹ nhân có tiếng nhất ra hầu hạ mình cùng binh sĩ kia. Binh Sĩ kia từ chối, nhưng hắn lại nói: “Vương gia phái ngươi đến là bồi tiểu gia vui vẻ, ngươi đây là thế nào? Không nể mặt tiểu gia hay là muốn kháng lệnh?”

Binh sĩ mặt lạnh kia buộc lòng ngồi đó bị đám kỹ nữ vây quanh chuốc rượu. Hắn buộc lòng phải mở miệng uống, nếu không Chung Hạng Siêu mất hứng lại hướng chủ tử buộc cho hắn tội gì thì nguy.

Chờ người ngà ngà say, Chung Hạng Siêu cũng vờ say chống thái dương cười cười nói, “Ta thấy nga, con tin lại bị hành hạ như vậy nhỡ như chết rồi thì làm sao đây.” Lúc này đây hắn cũng không biết người kia say thật hay giả, do đó không thể nào không vờ được. Lại nói trong đám kỹ nữ này, ai dám đảm bảo không có người của Hách Liên Cẩm chứ.

Người kia cười hà hà nói, “Nàng mấy lần chỉnh Vương thế tử, vương gia làm vậy là để trút khẩu ác khí kia thôi. Mà người không biết a, bị tra tấn bấy lâu cũng chẳng hé răng cầu xin hay kêu la gì, đây là chúng ta lần đầu tiên thấy nữ tử như thế nga.”

Chung Hạng Siêu vươn ngón tay trỏ ra chỉ chỉ binh sĩ, lại cười cười ngây ngô, rồi đánh một cái ợ thật to, “Thật sao? Tiểu gia cũng muốn xem nga. Bình thường nàng bày bộ dạng cao ngạo, hiện tại. . .haha, tiểu gia thật hiếu kỳ. Ngươi. . .ợ. . .ngươi nhất định phải mang tiểu gia. . .” nói đến đó liền ngất đi.

Binh sĩ lảo đảo đứng lên, mắt lờ mờ bước đến chỗ Chung Hạng Siêu lay lay: “Chung thiếu a, Chung thiếu. . .”

Kêu đến lần thứ n, thấy người không động đậy gì, hắn liền đứng thẳng người cũng không trang nữa, chút say rượu lúc nãy cũng chẳng thấy đâu. Hắn chỉnh lại y phục phân phó người nâng Chung Hạng Siêu trở về, bản thân lại đi bẩm báo với Hách Liên Cẩm.

Ở đây năm ngày, mỗi ngày Chung Hạng Siêu đều trầm mê trong kỹ viện, mỗi lần đều moi một ít tin tức không biết thật hay giả từ miệng binh sĩ về Tiết Nhu. Ngày thứ sáu Hách Liên Cẩm cuối cùng cũng mang hắn đến chỗ Tiết Nhu bị nhốt.

Hóa ra nàng bị nhốt dưới mật thất, mà lúc đến đó Hách Liên Cẩm rất cẩn thận. Thay vì bị người đề phòng, hắn chủ động đề nghị, “Chi bằng tiểu gia bịt mắt lại, như vậy mọi người tin tưởng lẫn nhau hơn.”

Hách Liên Cẩm cũng ngạc nhiên với lời đề nghị này, nhưng vẫn làm theo, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, không phải sao. Chung Hạng Siêu đồng ý hợp tác nhanh như vậy, có lẽ người ta cũng sớm muốn lật đổ Chung Hạng Sâm, có lẽ là lừa hắn, tuy sau mấy lần thử vẫn chưa thử ra được gì nên càng phải cẩn thận.


Chung Hạng Siêu bịt mắt đi theo sau đoàn người, đến khi quan khẩu cuối cùng mở, mùi tiên huyết tanh tưởi ẩm mốc liền tục truyền vào mũi để người buồn nôn. Có được lệnh hắn mới tháo băng bịt mắt ra, chỉ thấy Tiết Nhu bị treo ở nơi đó, chính bị người quất roi.

Hắn đứng đó không bước vào, giấu hết mọi cảm xúc xuống đáy mắt, hai tay đặt sau lưng cố gắng kiềm chế không siết lại tránh binh sĩ sau lưng thấy được. Nhất định phải sớm đưa nàng ra khỏi nơi này trở về doanh trại chữa thương.

Tiết Nhu bị tra tấn lúc tỉnh lúc mê, sau lại mất nhiều máu mà cứ hôn mê bất tỉnh. Mấy hôm nay bụng nàng chỉ có nước, sức lực ngày một yếu đi nên mỗi một roi hạ xuống nàng cũng không còn hơi sức để phản ứng nữa.

Hách Liên Cẩm dừng bước quay đầu, nhiều hứng thú hỏi: “Không vào trong nhìn tận mắt sao? Nữ tử như thế bổn vương vẫn lần đầu tiên thấy nga. Đáng tiếc, nàng không phải nam tử, đáng tiếc nàng mang họ Tiết.”

Chung Hạng Siêu lắc đầu, đưa tay che mũi, “Bên trong hôi như vậy, tiểu gia ngại bẩn.” Kỳ thực hắn muốn xem xem còn cơ quan nào nữa không, nhất định phải nhớ kỹ bước chân của đám người tiến vào.

Hách Liên Cẩm bước về phía hắn, chỉ tay vào bên trong hỏi, “Người cũng đã gặp, thấy thế nào?”

“Chẳng thế nào, người cũng đã bất tỉnh không có chút cảm giác thỏa mãn.” Chung Hạng Siêu bĩu môi bày vẻ chẳng thèm, sóng mắt không chút động nhìn chằm chằm vào thân tàng ma dại của Tiết Nhu bị treo cách đó không xa.

Hách Liên Cẩm quan sát Chung Hạng Siêu vài lần, ngoài nhàm chán ra thì cũng không phát sinh ra dị dạng, cuối cùng mới thôi. Cũng đúng thôi, ai bảo bình thường Tiết Nhu bày cao giá như vậy, đổi lại là hắn, hắn cũng rất hả hê khi thấy cảnh này.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Luna nương: Đố mọi người, Chung Hạng Siêu cứu người thuận lợi chứ?

A: Cực thuận lợi, do trọng sinh
B: Không thuận lợi, dù sao cũng dưới mái hiên của người khác, cùng quá ít người
C: Không chắc lắm, do tác giả viết về tài hoa của Chung Hạng Siêu cùng thủ đoạn của Hách Liên Cẩm không đủ nhiều
D: Đáp án khác

Bình Luận (0)
Comment