Khí Nữ Mãn Thích

Chương 112

CHƯƠNG 112: THAY CHA LÀM CHỦ

Tác giả: Luna Huang
Nữ nhân kia hung hăng đấm bàn. quát lớn bằng giọng thật của mình, chất vấn: “Xem huynh trưởng của ngươi làm ra loại chuyện tốt đẹp gì.”

“Cô nương không cởi trói bảo nhị ca làm sao mà nói.” Tiết Nhu vẫn rất bình tĩnh đáp, “Còn thỉnh thay nhị ca cô nương cởi trói.”

Cô nương kia nhìn Tiết Nhu một lúc, đánh giá trên dưới một phen. Nãy giờ Tiết Nhu vẫn chưa từng có một tia hoảng sợ nào, hai tay giấu dưới ống tay áo để yên trên đùi cũng chẳng hề động.

Nàng cũng không hỏi nhiều, khom người tháo băng bịt miệng cho Tiết Tinh Vân.
Tiết Tinh Vân vừa được tự do liền la lên, “A Nhu, nhị ca oan uổng mà.”

Cô nương kia tức giận, một vỗ thật mạnh giáng xuống đầu của Tiết Tinh Vân để hắn ngậm miệng lại. “Còn dám bảo bị oan? Ngươi bảo sau này bổn cô nương phải làm thế nào a?”

Tiết Nhu vẫn chưa hiểu nội tình, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Nhị ca, đến cùng đã xảy ra chuyện gì a?” Chẳng phải bình thường hắn chỉ đến thanh lâu chơi thôi sao, vì sao lại chọc phải cô nương nhà người ta.

“Chuyện là thế này.” Tiết Tinh Vân lườm nữ nhân kia một mắt mới phân trần với Tiết Nhu, “Hôm qua ta cầm bạc A Nhu đưa đến thanh lâu vui vẻ, ai biết. . .”

“Ai biết cái gì? Là ngươi tranh cô nương với ta, còn dám mở miệng bảo ai biết sao?” Nữ nhân kia lớn tiếng nói xong liền trừng mắt Tiết Tinh Vân.

Đầu của Tiết Nhu rối thành một đoàn, tranh cô nương thôi liền đánh trói người ta như vậy? Nữ nhân này cũng quá là. . .

“Ngươi là nữ nhân còn cùng ta tranh nữ nhân làm gì chứ? Ngươi cũng chả có làm được gì mà.” Càng nói Tiết Tinh Vân càng nóng giận.

Nữ nhân này cũng chẳng hiền lành gì cho cam: “Làm gì thì cũng là chuyện của ta, không đến phiên ngươi quản.”

“Là do ngươi trước, rõ ràng cô nương đó muốn đến chỗ ta mà.” Tiết Tinh Vân quay đầu cãi lại, “Đột nhiên ngươi xông vào phòng ta. . .”

Lời vừa dứt, mặt của cả hai đỏ bừng lên nhớ lại chuyện đêm qua. Hôm qua hai người đều quá chén nên có chút không kiềm chế được, vì một cô nương mà tranh chấp.


Chuyện là thế này, Tiết Tinh Vân hào phóng thưởng nhiều bạc nên kỹ nữ kia liền theo hắn về phòng. Nữ nhân này không chấp nhận nên lao luôn vào phòng đoạt người.

Hai người kéo tới kéo lui, dằn co một hồi thì cũng ngã xuống. Tiết Tinh Vân là một người trầm luân trong nữ sắc, suốt ngày lưu luyến bụi hoa nên rất nhanh liền phát hiện đối phương là nữ nhân. Sẵn có mem rượu lại thêm huân hương kích tình trong phòng hai người nhanh chóng ném kỹ nữ kia sang một bên mà trầm luân.

Đến sáng hôm nay, thì. . .

Sau đó. . .

Như mọi người thấy đó, Tiết Tinh Vân bị trói đến trước mặt Tiết Nhu.

Tiết Nhu thấy bọn họ đang cãi vả lại đột nhiên im lặng, trong phòng ngập tràn không khí ngượng ngùng liền chớp chớp mắt ngây ngô hỏi, “Sau đó thế nào?”

Môi của nữ nhân kia run run lại không biết nói chuyện kia thế nào.

Tiết Tinh Vân lại gào lên, “Ta tuyệt đối không thú nữ nhân đanh đá này đâu.”

“Vì sao đang tranh đoạt nữ nhân lại thành ra phải thú người ta?” Tiết Nhu vẫn là chưa hiểu rõ nội tình ra sao, ôn hòa hỏi.

Nữ nhân kia cúi thấp đầu từ trong viên lĩnh trước ngực lấy ra một khối khăn, vừa nhìn liền biết là cắt từ nệm ra. Nàng ném lên trên bàn, không nói một lời.

Tiết Nhu đã từng thành thân, tuy là hôm tân hôn bị Chung Hạng Siêu lừa nhưng vẫn là hiểu đó là vật gì. Cơ mặt của nàng nhất thời đông cứng lại, “Sao lại thành ra như vậy?”
“Ta. . .” Hai người trăm miệng một lời, sau đó lại đồng loạt ngậm miệng.

Tiết Nhu thở dài một hơi, sau đó nói: “Cô nương, chúng ta họ Tiết, đây là nhị ca của ta. Xin hỏi cô nương cao danh quý tánh, để ta thỉnh bà mai đến nhà đề thân.”

Chuyện tới nước này, thực sự không có cách giải quyết khác. Mà tuổi của nhị ca cũng không nhỏ nữa, vẫn là nên sớm thành thân đi thôi. Nữ nhân trước mắt này có thể trị được hắn, vậy ngại gì không thử.

“A Nhu, ta tuyệt đối không thú nàng đâu. Một nữ nhân đàng hoàng sao lại vào thanh lâu làm gì, cô nương nhà gia giáo sẽ vào những nơi đó sao?” Tiết Tinh Vân thất thanh gào lên trong vô vọng. Lấy dạng nữ nhân này trở về khác nào cuộc đời tiêu dao của hắn chấm dứt đâu. “Nếu không phải do nàng xông vào phòng ta, ta làm sao có thể. . .”

“Thế nhị ca còn có biện pháp gì tốt nói ra nghe thử. Hiện tại chuyện cũng đã xảy ra rồi, không có nếu như.” Tiết Nhu nhìn Tiết Tinh Vân, gương mặt vẫn rất hiền hòa, ngữ điệu cũng rất dễ nghe thế nhưng lại dồn người vào thế khó, “Phụ thân biết được hẳn không phải chỉ thú thê dễ dàng như vậy đâu.”


Nữ nhân kia trầm mặc không nói gì.

Tiết Nhu lại quay sang nàng nói, “Tính tình của nhị ca bị chúng ta dưỡng thành như vậy nhưng hắn tuyệt đối không phải người xấu, mối hôn sự này thực sự ủy khuất cô nương rồi.”

Tiết Tinh Vân lại muốn gào gì đó nhưng vừa quay sang liền thấy một giọt nước mắt rơi từ trên gương mặt đang cúi gầm của nữ nhân kia xuống liền im bặt. Tuy hắn hoàn khố vô lương tâm nhưng vẫn biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Cùng lắm thì là thú thê thôi, có gì quan trọng lắm đâu.

“Thú thì thú.” Có cần phải khóc thê thảm như vậy không, hắn thú nàng là được rồi.
“Không chỉ là phải thú mà còn phải làm đúng trách nhiệm của một trượng phu, một nam tử hán nên làm. Nhị ca cũng phải tự biết thu liễm tính tình rồi, tránh ủy khuất cô nương nhà người ta.”

Tiết Tinh Vân bĩu môi cũng không nói thêm gì nữa.

Nàng nói xong lại quay sang nói với nữ nhân kia cười hề hề cầu hòa, “Nhị ca xưa nay ăn nói không suy nghĩ, thế nhưng tâm địa hắn rất tốt, cô nương đừng để ở trong lòng.”

Nữ nhân kia đưa tay lên lau xong nước mắt liền ngẩng đầu lên nói với Tiết Nhu, “Ta mới không cần hắn thú ta.” Chân nàng hạ xuống, đặt trên đất như là phủi bỏ hết quan hệ vậy.

“Cô nương không muốn gả nhưng Tiết gia ta muốn thú.” Tiết Nhu ôn nhuận như ngọc quan sát cô nương kia, “Đừng vì lời nói vô tâm của nhị ca mà giận lẫy. Thanh xuân của nữ tử rất ngắn ngủi, chớp mắt liền qua đi, huống hồ cô nương cùng nhị ca cũng đã từng đồng giường cộng chẩm.”

“Đừng nhắc nữa.” Nữ tử kia thét lên, bịt tai lại.

Tiết Nhu như là thấy chết không sờn, vẫn tiếp tục nói: “Ngươi xem, chúng ta từ kinh thành xa xôi đến đây lại có thể quen biết chứng tỏ rất có duyên. Nhị ca xưa nay không thích thành thân lại xảy ra chuyện này, chẳng phải là thượng thiên dẫn đường, nguyệt lão kéo tơ đó sao.”

Vừa nói nàng vừa dùng chân đá đá Tiết Tinh Vân, đưa ánh mắt bảo hắn phối hợp.
Tiết Tinh Vân ôm một lòng khó chịu đứng lên, phụ họa cho có lệ, “A Nhu nói đúng rồi, đừng ở đây không nói lý lẽ nữa.”

Dứt lời lại bị một cái trừng mắt của Tiết Nhu mà nói tiếp. Hắn phát triển hết khả năng ăn nói của mình dỗ ngọt nữ nhân trước mắt, “Là ta sai rồi, lúc đầu ta không nên tranh giành, không nên biết nàng là nữ nhân là cô nương gia còn hồ đồ.”

Thấy nữ nhân kia có dấu hiệu hòa hoãn, sắc mặt của Tiết Nhu liền không được tốt. Bởi thông qua nàng ta, nàng thấy được mình của đời trước, chỉ bị vài lời ngọt ngào liền bị gạt. Muốn mở miệng nhắc nhở lại phát hiện mối hôn sự này quan trọng nên nàng liền đổi thành câu khác.


“Nhị ca cũng có thành ý như vậy rồi, cô nương có thể xem xét một chút để chúng ta thỉnh bà mai đến nhà đề thân chưa?”

Nữ nhân kia im lặng một lúc mới nói, “Ta tên Ngũ Thất, là một cô nhi được thôn dân ngoài thành nuôi dưỡng. Sau này họ di tản ta sống một mình. Ta thường giao đồ dùng đến đó cho các cô nương nên rất hay lưu lại. Đêm qua do nhìn không quen thái độ tiêu bạc như nước của hắn nên mới. . .”

Tiết Nhu gật gù xem như đã hiểu, “Ta hiểu được. Một người luôn phải vất vả kiếm bạc đương nhiên chướng mắt những kẻ phung phí.”

Bản thân nàng sống xa hoa đã quen đột nhiên lại trắng tay cũng hết sức khó chịu. Nhất là lúc phải trả lại hết cho Chung Hạng Siêu nữa chứ, miễn bàn lòng nàng là loại cảm giác gì. Cầm sổ sách lên chỉ cần thấy chi một quan tiền lòng nàng đã đau đến rỉ máu rồi, nhớ lại lúc trước còn phung phí như vậy.

Nàng hít sâu một hơi lại nói tiếp, “Chúng ta còn phải ở đây vài hôm, xong việc sẽ mang cô nương một lượt hồi kinh. Chờ phụ thân trở về, nhất định dùng kiệu hoa to thú ngươi vào cửa.”

“Nhị ca trở về phòng hảo hảo sám hối đi, nàng sẽ ở với A Nhu cho đến khi hai người thành thân mới thôi.”

Tiết Tinh Vân nghe đuổi người vui còn không kịp. Bất quá người hắn bị trói lại nên nhìn Tiết Nhu nói, “Vậy cái này. . .”

Tiết Nhu nhìn Ngũ Thất mỉm cười, giơ hai tay quấn chặt băng của mình lên nói, “Làm phiền Ngũ cô nương rồi.”

Lúc này Ngũ Thất mới hiểu lý do nãy giờ Tiết Nhu luôn ngồi im. Nàng liền cởi trói cho Tiết Tinh Vân.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lại qua đi mấy ngày, quan hệ giữa hai nữ nhân kia dần tăng lên mà Tiết Tinh Vân lại phải ‘thanh tu’ không được đi hái hoa nữa. Tiết Nhu lại từ miệng của Ngũ Thất biết được Trương gia vì nợ nần chồng chất nên quyết định mua một lô hàng ngọc giả để lừa người. Vì vậy nàng chờ ngày bọn họ tung ra số lượng ngọc giả kia mà gọi quan phủ đến bắt người.

Trương lão gia phải vào đại lao, toàn Trương gia như rắn không đầu đều phải nương nhờ bên nhà vị viên ngoại thông gia. Sống ở nhà người cái gì cũng phải khép nép, cuộc sống của bọn họ xem như chẳng khá giả gì.

Báo thù xong, ba người xuất phát hồi kinh. Vết thương của Tiết Nhu cũng đã dần dần lành hẳn. Tuy vết thương nhiều nhưng không sâu do đó không để lại sẹo hay bất kỳ di chứng nào. Chỉ là trên đường trở về nàng luôn ho khan không dứt, xem đại phu cũng chẩn không ra bệnh trạng, có lẽ do thời tiết đi.

Xe ngựa vừa về đến Tiết phủ, Thanh Sơn đã từ trong lao ra, “Tiểu thư, người đã về a.”

Tiết Tinh Vân nhảy xuống xe ngựa liền phất tay bước vào trong. Nhưng lại bị âm thanh của Tiết Nhu từ xe ngựa truyền ra ngăn lại. “Nhị ca, nhị tẩu vẫn chưa xuống xe ngựa.”

Tiết Tinh Vân hít thật sâu kiềm nén khó chịu xoay người, nặn một nụ cười cực kỳ giả tạo, đưa tay ra giải thích: “Ta vẫn chưa vào trong, vẫn ở đây.”

Tiết Nhu mỉm cười gật đầu với Ngũ Thất, “Ngũ cô nương xuống trước đi.”


Ngũ Thất cũng không đẩy tới đẩy lui liền ra khỏi xe ngựa, bỏ qua tay của Tiết Tinh Vân trực tiếp nhảy xuống. Y phục của nàng vẫn là nam trang, để đám hạ nhân đang đứng đón ngoài Tiết phủ có chút bất khả tư nghị. Lúc nãy nghe là nhị tẩu, hiện lại là một nam nhân???

Tiết Tinh Vân xấu hổ thu hồi tay giấu sau lưng của mình. Hừ nữ nhân này chưa từng nể mặt hắn.

Tiết Nhu cũng bước ra khỏi xe ngựa, tiếp lấy tay của Ngũ Thất mà bước xuống. Nàng nhìn Thanh Sơn mỉm cười, “Thu Thủy gả đi rồi, ngươi an tâm được rồi.”

Thanh Sơn mừng rỡ gật đầu, dùng ngón tay thấm đi giọt nước mắt sắp rơi của mình. Nàng nào biết Tiết Nhu chỉ nói cho mình nghe một nửa của sự thật đâu.

“Tiểu thư đi chuyến này vất vả rồi, mau vào trong trước đi.”

Tiết Nhu nhẹ gật đầu rồi nói với Ngũ Thất, “Ngũ cô nương, mời vào.”

Tiết Diệp, Tiết Văn đứng ở bên cạnh quan sát nãy giờ, các nàng vẫn còn đang đoán xem nam tử kia lại ai lại tuấn tú như vậy, ai biết lại nghe được hai chữ cô nương. Các nàng chạy đến chỗ Tiết Nhu tò mò hỏi: “Vị này là. . .”

“Nhị tẩu tương lai của chúng ta.” Tiết Nhu chẳng buồn nhìn các nàng một mắt, “Nhị ca thành thân xong liền đến hôn sự của hai người a.” Nàng nói xong che miệng ho khan vài tiếng.

Ôn Uyển ở bên trong được nha hoàn nâng đỡ bước ra ngoài, “A Nhu về rồi sao.”

Tiết Nhu lúc này mới giới thiệu, “Ngũ cô nương, đây là đại tẩu, hai vị này là nhị tỷ cùng tứ muội của ta.” Sau đó quay sang Ôn Uyển nói: “Đại tẩu, vị này là Ngũ Thất cô nương, nhị thiếu phu nhân tương lai của Tiết phủ ta.”

“Nga, nhị thúc cuối cùng cũng chịu thành thành rồi sao, Ngũ cô nương thu phục được hắn quả để người khâm phục nha.” Ôn Uyển cười tít mắt chậm rãi bước đến, “Xem ra nhị thúc rất có phúc khí nha, nương tử xinh đẹp như vậy thật để người khác ganh tỵ.”

“Đại thiếu phu nhân chớ trêu ta.” Ngũ Thất tuy độc lập có thiên về mạnh mẽ thế nhưng đến cùng vẫn là một cô nương, cũng biết xấu hổ.

Tiết Nhu liếc nhìn Tiết Tinh Vân một mắt. Hắn lập tức qua loa phụ họa, nhưng nghe vào tai mọi người liền là giống đang mát mẻ người khác, “Đúng rồi, là phúc ta tu nghìn kiếp đó.”

“Được rồi, vào nhà mới nói đi. Đại tẩu mệt mỏi còn phải ra tận đây đón thật làm A Nhu cảm thấy áy náy.” Tiết Nhu liếc Tiết Tinh Vân một mắt rồi cùng hai nữ nhân kia vào trong, miệng không quên nhờ Ôn Uyển chỉ bảo Ngũ Thất.

Thấy Tiết Nhu lâu lâu lại ho, Ôn Uyển cũng có hỏi thăm nàng cũng chỉ trả lời lấy lệ.
Xong mọi việc nàng bàn giao hết cho Ôn Uyển liền cùng Thanh Sơn trở về Yên Hà trai. Tiết Nhu hỏi hai nha hoàn của mình, “Sau chuyến đi này, ta vẫn chưa tìm được phải kinh doanh thứ gì. Chuẩn bị nhị ca thành thân phải chi ra một khoản thật to, sau lại đến hai cô nương phủ ta xuất giá nữa, thật đau đầu.”

Thúy Liễu đứng sau lưng thay Tiết Nhu xoa xoa huyệt thái dương, khẽ giọng nói: “Chúng ta chậm rãi cũng không sao, còn chưa biết hai vị công tử bên kia chuẩn bị sính lễ gì kia mà.”

Thanh Sơn thay y phục cho Tiết Nhu nhìn thấy mấy vết thương liền chảy nước mắt. Nhìn kỹ trên gương mặt của Tiết Nhu vẫn còn mấy vết sẹo mờ để nàng nức nở: “Tiểu thư, đây là. . .”

Bình Luận (0)
Comment