Khí Nữ Mãn Thích

Chương 129

CHƯƠNG 129: BỊ PHẠT

Tác giả: Luna Huang
Đến chiều, Chung Hạng Siêu vừa hạ nha đã bị Chung Lâm kéo đến hình đường rồi. Hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị ném lá thư vào mặt hỏi: “Mấy hôm nay ngươi chính là làm chuyện tốt này?”

Chung Hạng Siêu ngây ngô cầm thư lên đọc mặt cũng xanh lại. Mắt hắn bất giác đảo đến chỗ Đàm thị, Lạc Bích Nhu rồi Tiết Nhu sau đó lại nhìn Chung Lâm quỳ xuống không một lời thanh minh mà mở miệng chính là nhận tội: “Nhi tử biết sai rồi, phụ thân không nên tức giận.”

Lạc Bích Nhu cùng Đàm thị quỳ xuống liên tục khóc lóc bảo chuyện này không liên quan đến Chung Hạng Siêu, còn khuyên hắn không nên nhận tội mà phải điều tra trước.

Chung Hạng Sâm mới có cơ hội đoạt bức thư trên tay Chung Hạng Siêu đọc xong cũng quỳ xuống cầu tình. Sao đột nhiên lại nháo thành chuyện to thế này rồi?

Lúc này không có người ngoài nên không cần kiêng kỵ gì cả: “Phụ thân tam tư, nhị đệ tuyệt đối không phải loại người làm ra mấy chuyện này. Ngày thường hắn không chú tâm chính sự làm sao có thể tạo phản được.”

Tiết Nhu sớm đọc xong lá thư từ trước rồi nên chỉ chờ có người nói ra nội dung của bức thư mới mở miệng nói chuyện. Nay mọi người đếu đã nói ra miệng rồi nên nàng không còn nghi kỵ khi nói nữa.

Chỉ là nàng vẫn không hiểu một chuyện, trong thư rõ ràng không phải chữ của hắn vì sao đám người này không nhắc đến vấn đề đó để minh oan cho hắn. Vừa nghĩ đến đây lời nàng chuẩn bị bấy lâu đột nhiên ngâm nước, một chút đất dụng võ cũng không còn nữa.

“Thư ở trong phòng hắn, còn có thể giả sao?” Chung Lâm hoàn toàn không có ý muốn tra xét đứng lên trực tiếp cầm gia pháp bước đến. “Lại nói hắn đã nhận tội rồi, nếu còn có người cầu xin thay hắn liền phạt một lượt.”

Tiết Nhu nhấp môi một cái đánh liều nói: “Phụ thân, nếu nhân chứng vật chứng đã đầy đủ, người cũng đã nhận tội vậy cũng không có gì để nói thêm nữa. Chỉ là chuyện này vô cùng hệ trọng người nhất định phải phạt nặng làm gương, tránh lần sau có người lại ngựa quen đường cũ hoặc to gan hơn làm ra những chuyện khiến người khác không kiểm soát được.”

Lời này của Tiết Nhu mặt ngoài là mắng Chung Hạng Siêu, ám ý chính là đánh mặt Đàm thị cùng Lạc Bích Nhu rồi. Nàng đã muốn bỏ qua cho bọn họ rồi, ai bảo bọn họ không biết thức thời, ba lần bảy lượt chọc đến nàng làm gì.

Mọi người đồng loạt nhìn Tiết Nhu trân trối, kinh ngạc, không tin tưởng, phẫn nộ tất cả đều có, chỉ là nàng đón nhận rất thản nhiên như thể lời của mình chính là chân lý vậy. Mà nàng đã nói đến phân thượng này để cái tay cầm roi của Chung Lâm run run. Hắn vốn muốn đánh cho mọi người xem thuận tiện cảnh cáo Đàm thị mà thôi, ai biết. . .

Môi của Chung Hạng Siêu động lại phun không ra được lời nào, cuối cùng chỉ biết quỳ đó nhìn nàng mà thôi. Nàng biết rõ tất cả lại còn nói như thế. . .


Chung Hạng Sâm nhíu mày phẫn nộ, không nói giúp thì đã đành nay lại còn thêm dầu vào lửa, đây gọi là hành động tham sống sợ chết, sợ bị liên lụy. Sao nhị đệ lại có thể nhìn trúng một nữ nhân như thế lại còn năm lần bảy lượt bảo hộ, hy sinh tính mạng nữa chứ.

“Tiết Nhu, ngươi có lương tâm chút đi, hắn là trượng phu của ngươi, hắn bị người vu oan ngươi không giúp thì thôi còn bỏ đá xuống giếng xem là chuyện gì?” Đàm thị rốt cuộc nhịn không được mà phát hỏa. Cho dù nhi tử nàng có thực sự làm vậy đi chăng nữa, thân là thê tử chẳng phải nên nói giúp sao.

Tiết Nhu lại rất đắc ý nhếch môi chống lại đôi mắt phẫn hận của Đàm thị, nàng còn thật muốn cười to một trận a. Nếu nàng nói nàng không thừa nhận hắn là trượng phu của mình thì sao? Nếu nàng nói nàng là người vu oan hắn thì có tin hay không? Sợ là lúc trước khi rời khỏi viện hắn, Đàm thị đã đoán được rồi đi.

“Hắn cũng đã thừa nhận rồi, nào có oan ức gì? Hay người biết nội tình mà cố ý che giấu?”

Đàm thị như kẻ câm ăn hoàng liên, chỉ có thể dùng đôi mắt mang đao sắc lẹm lườm Tiết Nhu. Đây đúng là do nàng ta giở trò rồi, nếu không sẽ không thể nói ra lời kia được.

“Nương, nàng nói đúng, lần này xem như giết gà dọa khỉ đi, để sau này không ai làm như vậy nữa là được.” Chung Hạng Siêu rũ đầu xuống, không từ nào có thể hình dung được tâm trạng như bị đá đè nặng này của hắn đâu, thật đấy. Cổ họng của hắn đắng chát, hiện tại có ngậm mật ong cũng không thể ngọt lại được.

“A Nhu, ngươi. . .ta thật không còn lời nào để nói với ngươi nữa rồi.” Lạc Bích Nhu như là giân dỗi hừ một tiếng sau đó kéo tay Chung Hạng Siêu nói, “Vẫn còn có thiếp chịu đòn cùng phu quân.”

Chung Lâm cũng ngũ vị tạp trần, hắn cảm thấy được chống cự của Tiết Nhu, cũng cảm thấy nhi tử nhà mình nhường nhịn nàng vô điều kiện thậm chí đến những lý do bất hợp lý cũng vẫn nuốt xuống. Đây để hắn hoàn toàn không giải thích được, mà điều tra cũng không ra chút chân tướng gì.

Nếu nói giữa họ có một đoạn quá khứ tốt đẹp để nhi tử hắn yêu chìu như vậy liền chỉ có lần giúp đỡ ở trên miếu đó thôi, ngoài ra điều tra không được gì nữa. Bất quá hắn cũng không có miệt mài theo đuổi suy nghĩ này, phản chính phạt là được rồi.

Nghĩ thế, tay siết chặt roi mạnh vung lên rồi quất xuống tấm lưng to lớn của Chung Hạng Siêu. Phải biết, tạo phản là tội lớn, hắn vốn không nghĩ tới cũng không tin Tiết Nhu có thể nhẫn tâm như vậy, thế nhưng hiện tại không muốn tin cũng không được rồi.

Chung Hạng Siêu quỳ trên đất cắn chặt hàm răng, hai tay chống trên đất siết thành nắm đấm đến trắng bệch. Hai khuỷu tay gập lại rồi tiếp tục dùng lực chống lên sau mỗi roi hạ xuống, nhưng mắt hắn vẫn rất kiên nhẫn mở to mắt quan sát biểu tình trên mặt Tiết Nhu.

Lạc Bích Nhu lần đầu tiên nhìn thấy những thứ kinh dị thế này, mắt hiện đầy hoảng sợ cho tay vào mồm cắn. Đến roi thứ năm, âm thanh quất roi đáng sợ kia thành công để nàng ngất đi bị đưa về viện.


Đàm thị khóc đến đầy mặt lệ không đành lòng nhìn thẳng vẫn ép bản thân phải nhìn. Nếu hiện tại nàng mà chạy đến cản nhất định lão gia sẽ cho người kéo nàng ra sau đó gia tăng lực lại tăng thêm nhiều roi, cách này nàng từng thử rồi nên không thể liều được.

Ý cười của Tiết Nhu đạt đến đáy mắt, đây gọi là đáng đời, tự làm tự chịu trách được người nào. Nàng phúc thân nói với Chung Lâm, “Phụ thân, mẫu thân, A Nhu cũng về viện trước.”

Chung Lâm nào để Tiết Nhu cứ phủi tay đi như vậy, không quay đầu lại chỉ nói: “Bản thân là thê tử không cùng lui cùng tiến với trượng phu, ngươi biết tội chưa?”

“A Nhu chỉ cảm thấy tội này rất lớn, thậm chí liên lụy đến nhiều gia tộc, vì vậy đại nghĩa diệt thân.” Miệng thì nói ra lời lẽ câu câu từ từ có đạo lý như vậy, ngữ khí hùng hồn như vậy thôi nàng nào có đại nghĩa diệt thân gì. Đổi lại là đời trước hả, cho dù có chết nàng cũng sẽ cầu giúp hắn, chỉ là chuyện đó bất quá không thể nào xảy ra nữa.

Chung Lâm không muốn cũng phải gật đầu đồng ý với lời kia bất quá bản thân hắn biết rõ sự tình không phải như vậy, cũng phải hạ chút duệ khí của Tiết Nhu xuống. “Nhưng đây cũng không phải cách làm của thê tử. Phạt ngươi đến từ đường xám hối một đêm, tối nay không được ăn cơm.”

Hắn là muốn nói, nàng thân là thê tử, chuyện xảy ra không quan tâm thật hư ra sao chỉ muốn mau chóng trừng trị cái gai trong mắt, đây là vạn vạn không nên. Nhưng hắn vì một số lý do cũng đã bỏ qua phần truy tìm sự thật nên không thể nói câu này được.

Tiết Nhu giận lại không làm gì được chỉ có thể ứng tiếng xoay người mà thôi. Từ đường thôi mà, nàng mới không sợ, nàng không làm sai nàng không sợ gì cả, cũng chẳng phải nàng chưa từng đến đó.

Chung Hạng Sâm đối với cách làm của Tiết Nhu cảm thấy chán ghét vô cùng. Hắn rất muốn hỏi Chung Hạng Siêu đã nhìn rõ chân diện mục của nàng chưa, thế nhưng tình cảnh này hắn thật sự nói không ra miệng.

“A Nhu.” Chung Hạng Siêu thấy nàng dứt khoác xoay người vết thương lòng nhất thời tách ra lại tựa hồ bị người xát muối lên đó vậy. Rõ ràng lúc trước, mỗi lần như vậy nàng đều ở bên cạnh hắn, lần này. . .

Hắn muốn chạy theo nhưng quỳ lâu lại thêm bị đánh nhất thời chân vô lực quỳ trở xuống, chỉ có thể tê tâm liệt phế thét lên, “Tiết Nhu.” Nàng sao lại. . .một chút tình phu thê ít ỏi cũng chẳng thèm xem xét.

“Mặc kệ loại nữ nhân độc ác đó đi.” Đàm thị lấy khăn ra lau mồ hôi giúp nhi tử, nói trong tiếng nức.

Chung Hạng Siêu chậm rãi quay đầu nhìn Đàm thị, lúc này trên lưng đã chảy máu hắn cũng không màn đến nữa, “Mẫu thân, nhi tử sai rồi.” Ngay từ đầu hắn đã sai rồi, lấy nàng làm thế thân đã là sai, hứa với nàng không thực hiện cũng sai, lừa chối nàng càng là sai, bất chấp phản đối của mọi người sai lại càng sai.


—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Phạt xong, Chung Lâm liếc nhìn Đàm thị một mắt liền phất tay đi ra ngoài. Chung Hạng Sâm lập tức chạy theo phía sau nói: “Phụ thân người. . .”

“Còn có thể làm khác sao.” Hắn vốn chỉ là muốn cảnh cáo Đàm thị mà thôi. Liên tục tìm phiền phức cho Chung Hạng Sâm, Chung Hạng Siêu luôn sẽ liều mạng gánh thay, đây là chuyện hắn đều biết, chẳng qua muốn cảnh cáo nhẹ nhưng Tiết Nhu bày ra to như vậy, lại nói lần này là tạo phản a, hắn làm sao có thể im lặng xem như không có mà phạt nhẹ được.

“Cũng đều do ngươi, nói ra tạo phản gì đó làm gì.” Chung Lâm cau mày trách.

“Nhi tử vốn nghĩ nói ra chuyện này các nàng sẽ ra sức nói giúp cho nhị đệ, ai mà nghĩ đến. . .” Tiết Nhu hạ nước cờ này thực sự để nhị đệ ôm trọn a.

“Ai. . .” Chung Lâm trọng trọng thở dài, lắc lắc đầu cực kỳ bất lực.

“Nhưng nàng cũng đi rồi, người nương tay một chút không tốt sao, nhỡ nhị đệ tàn phế vậy thì. . .” Chung Hạng Sâm cũng không dám nói hết lời nữa, rất sợ cái tốt không linh cái xấu linh. “Vẫn là nên khuyên nhị đệ hưu nàng đi mới là thượng sách.”

Nghe được lầm bầm của Chung Hạng Sâm, Chung Lâm trọng trọng thở dài, “Nếu ngươi giỏi thì ngươi đi khuyên đi, hắn cứng đầu như thế, từ nhỏ chỉ thích làm theo ý của mình chẳng thèm nghe người nào.”

Chung Hạng Sâm thấy cũng có lý nên không dám ý kiến gì nữa. Năm đó, nhị đệ cố sức học võ suýt chút nữa cứu không được cái tay rồi. Hắn còn bảo, không có thiên phú thì dùng siêng năng để bù đắp, hắn mới không tin hắn không có thiên phú với võ thuật, dù sao hắn cũng là nhi tử thân sinh của phụ thân mà. Sau này phụ thân khuyên nhủ hắn cũng ngộ ra được vì vậy mới bỏ đi hy vọng học võ mà thôi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Bên kia Chung Hạng Siêu được Đàm thị về đến viện, hắn không đến chỗ Lạc Bích Nhu cũng không về phòng của Tiết Nhu mà đến thư phòng nằm sấp trên nhuyễn tháp. Tự mình nén đau trấn an mẫu thân trước, “Nhi tử da dày thịt béo quen rồi, mẫu thân không nên đau lòng nữa, đây cũng đâu phải lần đầu tiên.”

“Hừ, đều do nữ nhân kia.” Đàm thị ngồi một bên để Điều Dong giúp hắn băng bó, luôn miệng mắng Tiết Nhu không tiết chút lời nào.

“Mẫu thân đây không phải do nàng a.” Chung Hạng Siêu ôm lấy cái gối gấm thật to của mình nghiên đầu nhìn Đàm thị. Nếu mẫu thân không tính kế đại ca hắn còn cần như vậy sao?

Ai mà không biết viện này người ngoài không thể vào chứ, làm gì có người mang bức thư kia đến đây để vào thư phòng nhi tử của nàng được. Lúc nãy nhìn thái độ kia, nàng khẳng định nhất định là Tiết Nhu giở trò không sai. Nhất định lúc người dưới làm việc không cẩn thận bị phát hiện rồi.


“Ngươi còn nói giúp nàng nữa sao? Thấy ngươi bị phạt lại còn. . .Tóm lại, nàng không có tình cảm với ngươi, ngươi không nên miễn cưỡng.”

“Nhi tử biết.” Chung Hạng Siêu cười khổ, đây chính là lý do hắn không muốn dùng bất cứ thứ gì bức nàng gả cho mình, “Nhưng mẫu thân lại cầu thánh chỉ, còn là ủy khuất nàng gả như vậy nữa.”

“Nhưng. . .không gả cũng đã gả rồi còn gì, một chút đạo làm thê tử cũng không biết.” Đàm thị hừ một tiếng thật mạnh, nhưng rõ ràng bị đuối lý.

Câu này nói ra một đám thuộc hạ của Chung Hạng Siêu đều đồng lòng gật đầu tán thành.

“Nếu mẫu thân bị ép gả cho một người mẫu thân không thích, mẫu thân có thể cười với người đó, có thể tốt với người đó hay không?” Chung Hạng Siêu muốn mẫu thân thông cảm với Tiết Nhu nhiều hơn nên âm thanh rất kiên nhẫn nói.

Đàm thị nhất thời bị nói đến có chút xấu hổ, chuyện năm đó của nàng, nàng chính là sống chết phải gả cho Chung Lâm nếu không thì không gả cho ai nữa. Nên lúc này bị nhi tử hỏi quả thực không biết nên trả lời thế nào cho đúng.

“Nếu vậy thì nàng có thể không mở miệng nói a. Không muốn giúp cũng có thể im lặng mà.”

“Nếu nàng không mở miệng vậy có phải sẽ bị người nói là không có lương tâm không? Nói lời trái lòng lại cảm thấy rất khó chịu, vậy nên nàng chọn cách thế này cũng có thể hiểu được.” Từ nhỏ Chung Hạng Siêu đã biết, một sự việc, nhìn theo nhiều chiều hướng khác nhau sẽ có những cách nói khác nhau. Cho nên lúc nãy vô luận Tiết Nhu có nói hay không đều sẽ bị người thêu dệt, vậy còn không bằng nàng nói rồi có bị người thêu dệt gì đó cũng không lỗ vốn.

“Ngươi chỉ biết bênh vực nàng ta.” Đàm thị cắn môi, thật sự vô ngữ.

Cố nặn ra một nụ cười, Chung Hạng Siêu vươn tay nắm lấy tay Đàm thị nói, “Tin tưởng nhi tử, A Nhu rất tốt, người chờ một thời gian nữa thôi, nhi tử cùng nàng còn có tôn tử của người nữa sẽ báo hiếu cho người được không?”

Đây là hắn nói thật, A Nhu quả thật rất tốt, đời trước nàng vô cùng hiếu thảo với mẫu thân, cũng rất nghe lời hắn. Nàng biết rõ mọi thứ, hiện tại bị ép gả đến đây không lôi chuyện đó ra ném vào mặt mẫu thân đã là rất trượng nghĩa rồi. Nếu nàng đem chuyện của mẫu thân năm đó ra công kích, e rằng mẫu thân nhất định bệnh đến xuống không được giường.

Đàm thị đương nhiên không tin tưởng rồi, bất quá gật đầu một chút cho hắn an tâm mà thôi. Nàng lưu lại cùng hắn dùng qua bữa, nói chuyện một lúc nữa mới rời đi.

Đàm thị vừa đi không lâu, Chung Hạng Siêu đã lục đục muốn đứng lên, Hồng Diệp thấy được vội vã ngăn cản, “Thiếu gia, vết thương vừa bôi thuốc không thể loạn động đâu.”

“Từ đường lạnh như vậy, ở đó một đêm lại không được ăn A Nhu nhất định không chịu được, tiểu gia muốn đến xem một chút.” Chung Hạng Siêu mặc kệ phản đối dưới sự nâng đỡ của đám thuộc hạ chạy về phòng lấy chăn rồi đến từ đường.

Đây là do bọn họ không trọng sinh nên A Nhu biến thành cái đích chỉ trích của mọi người. Nếu bọn họ đều trọng sinh, vậy hắn mới là đối tượng không đáng tha thứ nhất.

Bình Luận (0)
Comment