Khí Nữ Mãn Thích

Chương 143

KẾT CỤC 1.4:

Tác giả: Luna Huang
Thúy Liễu ở bên ngoài thấy được tình thế không tốt, không người cứu được tiểu thư lại không để nàng gặp thiếu gia. Nàng không cần biết hiện tại thiếu gia còn thức hay đã ngủ, phản chính trời tối an tĩnh như vậy động tĩnh nhỏ cũng sẽ kinh động người nha.

Do đó nàng lấy hết sức bình sinh thét lên mấy lần câu, “Thiếu gia, Thúy Liễu cầu kiến.”

Vì viện to, mà âm thanh của Thúy Liễu cũng không xem là lớn nên dù là đêm thanh vắng, Chung Hạng Siêu đột nhiên nghe được âm thanh nho nhỏ không quá rõ ràng, sợ mình huyễn thính liền nói với Xích Diễm, “Lúc nãy là có người kêu la gì bên ngoài phải không?”

Xích Diễm chớp chớp đôi mắt to tròn mấy cái rồi vỗ cánh bay ra hướng viện môn. Từ trên cao nhìn thấy một đám người, Hồng Diệp Bích Ngọc cố sức bịt miệng giữ Thúy Liễu mà đám nam nhân còn lại thấp thỏm nhìn vào trong viện như là sợ Chung Hạng Siêu vì động tĩnh kia sẽ chạy ra một dạng.

Nó ở bên trên thốt lên, “Chuyện gì chuyện gì?”

Lĩnh Hồ cùng Điều Dong đồng loạt đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho Xích Diễm im lặng. Thế nhưng âm thanh của Xích Diễm lại không nhỏ ngược lại thả to vừa bay vào vừa hô, “Có chuyện rồi, có chuyện rồi.”

Chung Hạng Siêu nghe được mới nhảy xuống cửa sổ chậm rãi bước ra, khi hắn ra đến ngoài chỉ thấy Điều Dong cùng Lĩnh Hồ nghiêm trang đứng bên ngoài. Hắn nhìn quanh một mắt nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì?”

“Gặp qua thiếu gia.” Cả hai đồng loạt chấp tay hành lễ, “Là Xích Diễm nháo loạn trêu chúng thuộc hạ, ngược lại kinh động thiếu gia.” Nhìn thiếu gia như vậy chẳng người nào còn lòng tốt muốn cứu Tiết Nhu nữa. Rõ ràng là một thiếu niên lang đầy nhiệt huyết tuấn tú lịch sự hiện tại bị biến thành bộ dạng gì rồi.

Xích Diễm bị đổ oan vô cùng phẫn nộ, nó đậu trên nón của Lĩnh Hồ liên tục vỗ cánh nói, “Thúy Liễu Thúy Liễu.”


“Nào có Thúy Liễu ở nơi này, ngươi bớt nói linh tinh đi.” Điều Dong liếc mắt mắng một câu. Thật hận không thể cột cái mỏ nhiều chuyện của vật nhỏ kia lại, đúng là báo hại người mà.

“Thúy Liễu thế nào?” Lòng của Chung Hạng Siêu đột nhiên nhấc lên đến cổ họng. Mấy hôm nay mắt của hắn liên tục giật, trong lòng bất an nhưng vẫn tin tưởng Thúy Liễu Chu Nhụ sẽ báo hắn biết nếu A Nhu xảy ra chuyện. Hiện tại vừa nhắc hắn liền mới lưu ý đến chuyện này.

“Thúy Liễu Thúy Liễu.” Xích Diễm nói không ra những từ khác, chỉ liên tục gọi tên Thúy Liễu. Như là rất nóng nảy, hai chân đạp đạp trên đầu Linh Hồ, hai cánh cứ vẫy không ngừng.

Lĩnh Hồ đưa tay muốn lấy nó xuống che miệng lại thế nhưng dường như nó phát hiện ra thứ gì đó, ngay lúc tay Lĩnh Hồ chạm đến nó đã bay lên cao. Sau đó lại xà xuống cắn tay áo của Chung Hạng Siêu kéo đi.

Chung Hạng Siêu muốn bước theo lại bị Lĩnh Hồ ngăn lại, “Thiếu gia, trời tối rồi, có chuyện gì mai nói, hiện tại sợ rằng Thúy Liễu còn đang ngủ a.”

Xích Diễm tức giận nó bay lên thật cao, vòng vèo vài cái trên không trung liền như một mũi tên lao đến muốn bụi cây gần đó. Trong lòng mọi người đều kêu không tốt, do đó chủ động quỳ xuống nhận tội.

Miệng của Chung Hạng Siêu còn chưa mở đã thấy trong bụi cây giơ cao một cái tay, tiếp đó Thúy Liễu từ trong bụi cây vùng vẫy đứng lên, chật vật chạy ra ngoài. Nàng mất phương hướng hai tay nâng lên dò đường, “Thiếu gia, Thúy Liễu ở nơi này.”

Hồng Diệp, Bích Ngọc cũng đứng lên đỡ Thúy Liễu đến trước mặt Chung Hạng Siêu. Đồng loạt quỳ xuống, mở miệng cầu tình giải thích đều không đáng, chi bằng không nói.

Nhìn một màn Chung Hạng Siêu cũng tự biết được đây là có chuyện gì. Hắn lạnh mắt nói, “Tất cả theo ta vào đây.”

Xích Diễm gỡ được tội danh, cực kỳ cao ngạo hống hách thốt lên, “Tay chân mau lẹ chút.” Sau đó bay theo Chung Hạng Siêu.


Nghe xong mọi chuyện Chung Hạng Siêu cũng gấp gáp không ít, Vương Thể Chiêu biến thành hoạn quan là chuyện tốt hắn làm, hiện tại sợ là liên lụy lên người A Nhu rồi. Hắn lập tức hỏi, “Chu Nhụ, Kiết Câu đâu?”

Lúc này cả hai người vừa được điểm danh từ ngoài chạy vào. Bọn họ chính là từ hầu phủ trở về, phát hiện Thúy Liễu không có trong phòng liền tự hiểu mà chạy đến đây. Nhìn thấy tràng cảnh trước mắt tự hiểu bước đến quỳ chung với đồng bọn.

Chung Hạng Siêu đấm một cái xuống bàn hỏi, “Đã tìm thấy nàng chưa?”

“Hồi thiếu gia, vẫn chưa.” Bọn họ chỉ vừa đi một lúc làm sao có thể mau chóng phát hiện được hậu trạch của hầu phủ rộng lớn cơ chứ. Lại nói, đi là hai người nhưng chỉ có Chu Nhụ đột nhập vào, Kiết Câu chỉ có thể ở bên ngoài ứng phó nếu thấy tình huống sai thôi.

“Các ngươi. . .” Chung Hạng Siêu giận đến gương mặt nữu khúc, “Ta sớm nói với các ngươi rất nhiều lần, A Nhu không phải loại người như vậy, nàng ở đây bao lâu các ngươi vẫn nhìn không ra sao?”

Hồng Diệp nhịn không được lên tiếng nói, “Chúng ta đều nhìn thấy nàng làm khó thiếu gia, chọc tức phu nhân, thân cận đại thiếu gia.”

“Vậy nàng đối xử với những người khác thế nào? Lại đối xử với các ngươi thế nào?” Chung Hạng Siêu trừng mắt hỏi. Lúc này đây, hắn thật hy vọng mọi người đều có ký ức tiền kiếp như hắn, nếu vậy A Nhu cũng sẽ không cần gánh tội oan uổng như vậy.

Mọi người đều im lặng, đến tiếng thở cũng nghe không ra.

Thúy Liễu nức nở nói, “Có lẽ tiểu thư là sợ hậu trạch nên mới. . .”

“Đúng, nàng sợ hậu trạch, nàng sợ ta phụ nàng lần nữa.” Nói xong câu này, trong mắt của Chung Hạng Siêu cũng xuất hiện bi thương ảm đạm. Âm thanh lạc đi rất nhiều, dường như một luồng yên vụ của quá khứ bị gió cuốn bay mãi mãi không quay về vậy.


Mọi người nghe xong đều hách đến nói không nên lời, cả Thúy Liễu cũng ngây ngẩng cả người. Đây là ý gì nha, cái gì gọi là ‘phụ nàng lần nữa’? Lần nữa nghĩa là đã có một lần rồi sao, hay là hơn một lần, thế nhưng đó là lần nào?

Chung Hạng Siêu nhìn trăng một lúc lại hạ lệnh, “Ngày mai Kiết Câu mang người đi dẹp cái điếm nhỏ kia, còn lại theo ta đến hầu phủ một chuyến. Chờ cứu xong A Nhu mới phạt các ngươi.” Hiện tại Hách Liên Huân vẫn còn chưa đứng vững, hoàng đế vẫn còn nhìn chằm chằm hắn cũng không thể tùy tiện làm chuyện nháo loạn gì. Phải nghĩ cách danh chính ngôn thuận đến đó thôi.

“Tất cả về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại nói.”

Một đêm này đối với Chung Hạng Siêu mà nói càng là dài hơn những ngày bình thường rất nhiều. Vì hắn nôn nóng, sốt ruột cứu A Nhu, mong muốn gặp lại nàng.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sáng hôm sau, Chung Hạng Siêu mang theo một hình tượng mới ra cửa. Râu trên mặt đều cạo sạch, quầng thâm trên mắt đã giảm bớt không ít có lẽ là do đêm qua dưỡng nhan bảo trụ hình tượng đi. Hắn mặc một bộ giao lĩnh bạch sắc, bên ngoài là một kiện đối khâm hôi sắc, ngọc đái cập lưng, thắt lưng treo ngọc bội lắc lư theo mỗi cước bộ của hắn.

Cước bộ sinh phong bước ra tiền thính trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Phía sau là đám thuộc hạ, khí thế bừng bừng xuất phủ. Đám thuộc hạ đều tự trách bản thân vạn lần, biết trước như thế đã sớm báo cho thiếu gia rồi, nào đợi đến lộ tẩy còn bị phạt nặng cơ chứ.

Xe ngựa dừng trước hầu phủ, Chung Hạng Siêu chẳng cần chờ người vào thông báo trực tiếp cười ha ha tiến phủ, chân bước qua đại môn không người dám ngăn cản. Không phải vì hắn quyền to chức trọng mà là hiện tại trong phủ binh sĩ không nhiều, hầu gia đã thượng triều mà đám thuộc hạ sau lưng Chung Hạng Siêu đều cầm vũ khí mang theo hung thần ác sát xông đến, để người nhìn thấy vừa ngưỡng mộ vừa nhũn chân.

Chung Hạng Siêu bước thẳng vào tiền thính nói to, “Vương thế tử đâu rồi, đừng nói với tiểu gia giờ này còn đang ôm ấp tiểu thiếp nào đó chưa rời giường nhé.” Hắn chính là cố ý đến giờ này, hầu gia không ở, chờ khi tìm được A Nhu, triều tan mọi người đều thấy rõ hầu phủ giam giữ người bất hợp pháp dễ dàng tiêu diệt hơn.

Quản gia chạy ra cung kính đón, tay không quên đặt sau lưng ra hiệu cho hạ nhân gọi chủ mẫu ra giải quyết vị phiền phức này. “Chung thiếu gia trước lúc đến sao không báo một tiếng để tệ phủ chuẩn bị đồ tiếp đãi a.”

“Tiểu gia cũng không có chê bai các ngươi tiếp đãi không chu đáo, hà tất khách sáo làm gì.” Chung Hạng Siêu ngồi lên gác liền gác chân lên, tùy tiện cầm trản trà vừa được mang lên mở nắp ra nhìn nhìn liền đóng nắp lại đặt xuống. “Thế nào? Thế tử nhà ngươi còn chờ tiểu gia vào tận hậu viện tìm a?”


Hầu phu nhân từ hậu viện nhanh chóng chạy ra, Chung Hạng Siêu cùng nhi tử nhà nàng là oan gia từ nhỏ đến lớn, tuy hai nhà đều mỗi người một chủ nhưng bọn hắn đến nhà nhau cũng sẽ rất tự nhiên như vậy. Hiện tại Ly vương chết, hầu phủ như rắn mất đầu lại phải nhường Chung Hạng Siêu vài bước thật để nàng khó nhịn.

Đó còn chưa kể đến chuyện nhi tử của nàng đột nhiên lại bị biến thành hoạn quan nữa, hắn liên tục bảo đây là do Chung Hạng Siêu làm, thế nhưng chứng cứ không có, nàng làm sao làm gì được người ta. “Chung thiếu đến quá sớm cả phủ đều chẳng kịp chuẩn bị a, ta đã bảo người đi gọi thế tử gia rồi, một chút hắn lập tức ra đây.”

“Phu nhân đã lâu không gặp.” Chung Hạng Siêu cười tít mắt hệt như hôm nay hắn đến chỉ đơn giản là muốn gặp Vương Thể Chiêu sau đó cùng nhau đi dạo thuyền hoa vậy.

Hầu phu nhân nhìn thấy Chung Hạng Siêu cũng rất bất ngờ, nghe nói hắn tự giam mình không chịu ra ngoài, đột nhiên hôm nay đổi tính làm mọi người choáng váng một phen. Bất quá vừa gặp thực sự không dám tin tin đồn kia lại là sự thật a.

“Chung thiếu đã lâu không gặp, vẫn khỏe a.”

“Tiểu gia vẫn chưa chết được.” Chung Hạng Siêu chỉnh chỉnh vạt áo lại ngẩng đầu lên nói, ”Thôi đi, đợi lâu nhàm chán vẫn là tiểu gia đích thân tìm hắn vậy.”

“Không, không nên a, hậu viện của người khác sao có thể tự ý vào thế được.” Hầu phu nhân vội vã ngăn lại.

Chung Hạng Siêu quay đầu ngây ngô nhìn nàng hỏi, “Vì sao không được, chẳng phải hậu viện của tiểu gia hắn cũng xông vào không ít lần đó sao?” Lúc còn nhỏ cả hai chính là như nước với lửa, mỗi lần thua hắn Vương Thể Chiêu đều sẽ xông vào hậu viện hất tung chăn kéo hắn dậy báo thù cho bằng được.

Hầu phu nhân nhất thời nói không nên lời, lắp bắp qua lại mấy lần thấy Chung Hạng Siêu không có kiên nhẫn nghe chuẩn bị nhấc chân nàng liền nói, “Lúc nhỏ đương nhiên không tính rồi, nhưng hiện tại biết đâu bên cạnh hắn còn tiểu thiếp, nếu ngươi xông vào như thế, có chút không hay đi.”

Chung Hạng Siêu bật cười, vừa bước vừa nói, “Hầu phu nhân nghĩ nhiều, ta nghe nói sau khi thú thê hắn còn chả buồn đến thanh lâu, hôm nay biết đâu hắn nổi hứng thanh tu thì sao.” Còn dám ở cùng nữ nhân sao? Thực sự không sợ mất mặt a!

“Chung thiếu, Chung thiếu.” Hầu phu nhân liên tục chạy theo gọi nhưng cước bộ của người nào đó lại chẳng hề chậm ngược lại nhanh hơn vài phần.

Hiện tại không có gì quan trọng hơn A Nhu nhà hắn được.

Bình Luận (0)
Comment