Khí Nữ Mãn Thích

Chương 146

KẾT CỤC 1.7:

Tác giả: Luna Huang
Chung Hạng Siêu đưa Đàm thị vào đến ngọa thất, lúc này thấy Tiết Nhu nằm an tĩnh trên giường, da nàng đã không còn tử sắc như lúc nãy nữa, có lẽ do độc bị phong bế bằng kim châm trên huyệt đạo kia, ngược lại toàn bộ trắng toát hệt như một cỗ thi thể vậy. Hắn đỡ Đàm thị bước đến giường, chậm rãi đỡ nàng ngồi xuống ghế tròn bên cạnh giường, bản thân thì ngồi xuống giường thuật lại đầu đuôi câu chuyện một cách ngắn gọn nhất.

“Mẫu thân cảm thấy thế nào?”

Mặt của Đàm thị triệt để đông lại, thực sự không ngờ được còn có chuyện này, nàng không đáp phản vấn, “Vậy ngươi định xử trí thế nào?”

“Vẫn là chờ hình bộ bên kia đưa ra quyết định.” Miệng thì nói thế thôi nhưng lúc nãy hắn đã mang lệnh bài của mình đưa cho Lĩnh Hồ, Hồng Diệp mang đến hình bộ cùng hai tiện nhân kia rồi, đáp án rất nhanh sẽ có thôi.

Tay hắn vuốt lên tóc của Tiết Nhu, ánh mắt đau lòng nhìn những chiếc châm dài ngắn mỏng nhẹ cắm trên người nàng theo gió từ cửa bay vào mà lay động. Hắn biết chuyện này cũng do hắn mà ra, lúc biết hai nữ nhân kia gả vào Vương phủ hắn sớm đoán được rồi, chẳng qua chuyện các nàng còn dám báo thù thì hắn đoán không được.

Bích Ngọc vốn là đi theo từ nãy đến giờ nhìn thấy như vậy cũng nhịn không được lên tiếng, “Thiếu gia, hiện tại huyệt đạo đang bị phong nhưng cách này không kéo dài được lâu.”

“Ân.” Chung Hạng Siêu không quay đầu, từ cổ họng bật ra một thanh xem như trả lời mà thôi. Bất quá mặc kệ thế nào, hắn nhất định mượn chuyện này áp chế Vương phủ, tận lực áp chế quyền của Khang Nhạc hầu.

Đàm thị vỗ vỗ bả vai nhi tử khuyên nhủ, “Ngươi cũng bảo có giải dược rồi, đừng lo lắng nữa.” Trong lòng nàng thì mắng Tiết Nhu vạn lần, dù nàng ta sống hay chết đều làm khổ nhi tử nàng, quả đáng ngũ mã phanh thay.


Hồng Diệp gõ phiến cửa gỗ đàn đang mở xong liền báo, “Thiếu gia, bên hình bộ cho mời.”

“Đã biết, chuẩn bị xe ngựa đi.” Hắn nói xong liền đứng lên đỡ Đàm thị, “Chúng ta ra ngoài thôi.”

Lúc lướt qua Kiết Câu ngoài cửa, hắn nhẹ giọng phân phó, “Đến Tiết phủ báo tin, nhân tiện gọi Thanh Sơn đến chăm sóc nàng đi.”

Xuống xe ngựa trước cửa hình bộ, Chung Hạng Siêu vào đến công đường đã thấy phụ tử Khang Nhạc hầu ở bên trong rồi. Sắc mặt của Vương Thể Chiêu vẫn còn hoảng loạn đang bị đè nén nhưng Khang Nhạc hầu lại một chút biểu hiện cũng không có, đúng là hồ ly ngàn năm trên triều, không phải bất kỳ người nào có thể sánh được.

Vừa nhìn thấy Chung Hạng Siêu, thượng thư hình bộ đích thân xuống bục nghênh đón xong liền siểm nịnh cười nói, “Chung thiếu a, đáp án người muốn đã có rồi, thỉnh người qua mục.”

Chung Hạng Siêu cầm lấy tờ giấy thượng thư hình bộ đưa đến, xem qua một mắt, mi tâm ninh chặt, “Chuyện này dù sao cũng xảy ra trong Vương phủ, không lẽ hầu gia cảm thấy bản thân không có chút tội lỗi nào sao?”

“Chung thiếu nghiêm trọng, bổn hầu quả thực không biết chuyện nhưng chuyện cũng đã xảy ra do đó bổn hầu cũng sẽ chịu một phần trách nhiệm, bên trong có ghi rõ người chưa đọc đến sao?” Khang Nhạc hầu liếc nhìn Vương Thể Chiêu một mắt, hàm ý trách mắng không hề ít. Mà cũng hận Chung Hạng Siêu không thôi, cũng may hắn không chỉ có một nhi tử này nên cũng không có bao nhiêu lưu tâm.

Khóe môi của Chung Hạng Siêu nhếch lên, khinh thường mãn diện, mắt vẫn không rời giấy nói, “Chỉ tước thế tử vị? Tiền thê của tiểu gia suýt mất mạng, một thế tử vị có thể đổi một mạng người sao?” Vương Thể Chiêu mất đi nhân đạo chi loại liền không thể tiếp tục làm thế tử rồi, chẳng qua Khang Nhạc hầu chưa có lý do tước thế tử vị của hắn trước mắt bách tính mà thôi. Muốn mượn gió này của hắn để bẻ măng còn phải xem tâm trạng của hắn nha.

“Bất quá bổn hầu lại thêm phí chữa bệnh, Chung thiếu thấy thế nào?” Khang Nhạc hầu biết chuyện kia do Chung Hạng Siêu gây nên nhưng không có chứng cứ nên xuống nước cấp thêm chút bạc để gió lớn này đừng động đến phủ của mình.

“Tiểu gia thiếu bạc sao? Lại nói ngươi có biết tiền thê của tiểu gia là bệnh trạng thế nào không, mở miệng bảo đưa bạc xem như xong chuyện?” Chung Hạng Siêu ném tờ giấy vào mặt thượng thư hình bộ, đôi đồng tử an tĩnh như nước nhìn chằm chằm phụ tử Vương gia.


Vương Thể Chiêu tức giận chỉ vào mũi Chung Hạng Siêu mắng, “Đã nói là tiền thê ngươi còn lo lắng nàng làm gì, cứ vì một tiện phụ bị bỏ liền cắn chặt ta không buông. Lại nói chuyện này chúng ta ai cũng không biết chuyện, hai ả kia để lại cho người xử lý còn không được sao?”

“Giết người đền mạng là chuyện đương nhiên, thế nhưng bắt giữ người là trọng tội, hành hung người cũng là trọng tội, độc chết người càng là trọng tội, ngươi nói xem quý phủ quản không nghiêm để thánh thượng biết sẽ còn là loại văn gì?” Chung Hạng Siêu lại không hề như trước cùng hắn nháo, ngược lại phản vấn.

Râu mép của Khang Nhạc hầu vì kích động mà dựng lên, môi run run lại không biết nên phản bác thế nào. Chuyện này thực sự bọn hắn thoát không khỏi liên quan, mà tình trạng của Tiết Nhu hắn cũng thực sự không biết. Chỉ nghe hai binh sĩ gác cổng nói, lúc Chung Hạng Siêu bế Tiết Nhu ra ngoài, người nàng chính là tử sắc, còn có mùi máu ác tâm nữa, sợ là. . .

“Thế nhưng các ngươi chớ lo lắng nữa, tiểu gia đã cho người tâu với thánh thượng rồi.” Nói xong Chung Hạng Siêu nhìn thượng thư hình bộ nói, “A Nhu trúng bế quan hồng, cần máu người làm dược dẫn, do đó tiểu gia đã phái người tiến cung thỉnh chỉ, muốn dùng máu hai tiện nhân kia làm dược, có lẽ thánh chỉ cũng sắp đến rồi.”

Cho dù thế nào đi chăng nữa hắn vẫn muốn thử nghiệm trên người hai tiện nhân kia trước. Các nàng hại A Nhu như vậy để các nàng chết chẳng phải quá dễ dàng sao.

Mọi người ở đây không người nào dám nói một chữ không. Chung Hạng Siêu làm việc sớm đã chặn đầu, không người nào có biện pháp tốt hơn, nói chính xác chính là không có biện pháp.

Thánh chỉ đến, Khang Nhạc hầu bị hạ hai bậc quan phẩm, tịch thu ba năm bổng lộc; Vương Thể Chiêu bị phạt trượng trách, tước thế tử vị; chuyện còn lại đều như Chung Hạng Siêu nói, phạm nhân giao cho hắn xử lý.

Hai nữ nhân kia bị rót độc vào miệng, như Ngọc Bích Dự đoán từ đầu, bọn họ không thể chịu nỗi năm loại độc hành hạ nên đã thân vong. Chung Hạng Siêu cũng chẳng có thất vọng, biết trước kết quả thì có gì để hy vọng nữa đâu.


Tối đến hắn ngồi bên giường Tiết Nhu, một đám thuộc hạ cùng Đàm thị đều vây quanh hắn. Đàm thị biết chuyện hắn muốn lấy máu mình làm dược dẫn đã khóc lóc khuyên ngăn nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể cầu trời khẩn phật mà thôi.

Chung Hạng Siêu cẩn thận bế Tiết Nhu lên, ôm vào trong lòng. Gò má của hắn cọ cọ vào cái trán lạnh như băng của nàng, tự trách, “Đều do ta hại nàng, ta đáng chết.”

Tuy âm thanh rất nhỏ nhưng người trong phòng đều nghe rõ mồn một, hàm ý đau lòng để người nghe cũng thổn thức không nguôi. Chỉ là ngoại trừ Đàm thị và Thanh Sơn Thúy Liễu ngây ngốc ra, thì đám thuộc hạ đều nghĩ là do Chung Hạng Siêu hạ lệnh để Vương Thể Chiêu biến thành hoạn quan nên mới ra nông nỗi này.

“Nếu như ta biến thành ngốc tử, hay một phế nhân chỉ có thể nằm trên giường nàng có tha thứ cho ta không?” Hỏi ra vấn đề trong lòng nhưng Chung Hạng Siêu đối với đáp án mình nghĩ rất mờ mịt. Biết rõ A Nhu làm việc rất tuyệt tình, nhưng hắn hy sinh nhiều thế nàng sẽ tha thứ cho hắn sao? Hắn cũng không biết nữa.

Còn một câu nữa, nếu hắn chết thì nàng sẽ tha thứ không, câu này hắn càng không có đáp án. Chỉ là hắn nợ nàng, cái này hắn nhất định phải trả.

Đàm thị khóc đến ngồi không vững phải tựa trên người Cao ma ma, “Nếu ngươi đã quyết tâm vậy để mẫu thân thay ngươi đi thôi. Dù sao ngươi xảy ra chuyện gì mẫu thân cũng sống không nỗi.” Nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi, chỉ cần nhi tử nàng mất mạng, nàng cũng sẽ tự kết liễu.

Chung Hạng Siêu trân trọng hôn nhẹ lên tóc Tiết Nhu rồi đặt nàng xuống giường khẽ lắc đầu xoay qua Đàm thị, cố nặn ra một nụ cười trấn an, “Nếu nhi tử xảy ra chuyện gì liền biết trước vẫn còn mẫu thân bên cạnh, nếu là mẫu thân thử, sợ cũng như các nàng mà thôi, lúc đó nhi tử cũng sẽ bồi người, kết quả cái được không bù được cái mất.” Hắn cũng ôm Đàm thị, vỗ vỗ bắp tay nàng, thầm thở dài trong lòng.

“Nhưng nếu như. . .” Nói đến đây Đàm thị cũng không dám nói ra miệng, rất sợ trượng hợp xấu nhất sẽ xảy ra trên người nhi tử của nàng.

“Nhi tử khỏe mạnh như thế này, còn có thể chết sao?” Chung Hạng Siêu cố cười ha ha, cố sức gồng tay lên để Đàm thị thấy mình rất khỏe, pha chút vui đùa nói: “Biết đâu chừng còn có thể tỉnh lại ăn thêm vài thùng cơm vì đói và thiếu máu nha.”

Đàm thị cười không nỗi, chỉ có thể gật đầu mặc kệ hắn. Nhi tử của nàng xưa nay đều tốt tâm tốt tính, người tốt nhất định có hậu, nhất định sẽ không gặp chuyện không may đâu.

“Khuya rồi, Bích Ngọc, đưa mẫu thân về nghỉ ngơi đi.” Chung Hạng Siêu buông Đàm thị ra liền để Đàm thị ly khai, tránh nàng nhìn thấy bản thân sau khi dùng độc sẽ vật vã thế nào.


Đàm thị lưu luyến nhưng cũng hết cách, xưa nay ngoài mặc nhi tử nàng đều như rất nghe lời thực ra luôn ngầm chống đối. Nàng biết nhưng mỗi lần muốn răn dạy đều bị lời ngon tiếng ngọt của hắn dụ đến quên giận, sau đó lời lẽ lại thuyết phục để nàng phải bỏ qua.

Cửa đóng lại, Chung Hạng Siêu thu hồi nụ cười, tiếp nhận chén thuốc Hồng Diệp đưa đến. Hắn nhìn Tiết Nhu một mắt, lại chuyển lên chén thuốc bốc hơi nóng với chất lỏng đen sánh đặc sệt trong tay. Quyến luyến một lúc cuối cùng hạ quyết tâm nhắm mắt lại đổ vào trong miệng.

Thanh Sơn nhìn hết màn này tròng mắt mạnh rung động như địa chấn, cõi lòng cũng không thể tin tưởng được. Nàng ở Chung phủ với Tiết Nhu bao lâu cũng thấy rõ Chung Hạng Siêu không giống tiểu thư nghĩ, nhưng tiểu thư một mực nàng cũng khuyên không động nên thôi. Chỉ là đến tình cảnh dùng mạng để đổi mạng thế này, thực sự rất cảm động, tiểu thư đã sai rồi nhưng nàng cũng không thể nói tiểu thư sai.

Cái chết của di nương để tiểu thư rất ám ảnh, lúc trước mỗi lần đều ôm nhũ nương khóc lóc rất lâu mới có thể an giấc. Sau này nhũ nương cũng đi mất, tiểu thư chỉ có thể khóc với nàng cùng Thu Thủy. Tuy nàng không thấy lúc di nương mất nhưng nhũ nương bị đánh đến chết nàng từng thấy.

Tiểu thư sợ hậu trạch, sợ nam nhân không chung thủy không mở lòng là chuyện rất bình thường. Hy vọng sau khi tỉnh lại, tiểu thư sẽ có cái nhìn khác về Chung Hạng Siêu, cũng hy vọng hắn đừng có chuyện gì.

Dược nóng nhập hầu xuống bụng lập tức có hiệu quả, lục phủ ngũ tạng của Chung Hạng Siêu nóng lên, co thắt liên tục, có thể tưởng tượng bên trong bị dao ma sát từng lớp mỏng sớm đã xuất huyết để hắn không thể nào ngồi được nữa mà gục xuống giường. Chén trong tay mạnh rơi xuống đất vỡ nát vang lên âm thanh chói tai.

Gương mặt tuấn tú tiêu sái của Chung Hạng Siêu bị nhăn đến biến dạng đỏ bừng, mồ hôi to như hạt đậu liên tục chảy ra không ngừng. Hai tay hắn ôm lấy bụng cùng lồng ngực, ngũ trảo bấu thật chặt như muốn xé rách da thịt xuyên vào trong ngũ tạng lục phủ.

Chu Nhụ chạy đến đỡ lấy Chung Hạng Siêu ngồi thẳng trên giường, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng. Lĩnh Hồ cầm chặt hai tay Chung Hạng Siêu không để hắn tiếp tục tự cáu mình.

Kiết Câu ở bên cạnh liên tục thay hắn thấm mồ hôi động viên, “Thiếu gia, Tiết tiểu thư vẫn còn đợi người cứu a, người thiên vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.”

Hồng Diệp thay Chung Hạng Siêu cởi y phục trên người ra để Điều Dong chuẩn bị thi châm. Những người còn lại đều là nín thở nhìn một màn trước mắt, tim cũng không dám đập quá mạnh sợ làm ảnh hưởng mọi thứ.

(Luna: Mọi người nghỉ lễ vui không nè, ta tổng vệ sinh nhà mệt le lưỡi, thái hậu còn cho ăn bánh mỳ chấm sữa nữa T_T)

Bình Luận (0)
Comment