Khí Nữ Mãn Thích

Chương 156

KẾT CỤC 2.8:

Tác giả: Luna Huang
Hạ nhân kia trình lễ lên được hạ nhân Chung phủ tiếp nhận xong liền hành lễ cáo từ lui ra ngoài.

Đàm thị nhìn qua lễ vật khách sáo gật đầu, “Tiết đại thiếu có lòng rồi.” Đêm đến đây chỉ vì tiễn Bích Ngọc cùng tặng lễ sao? Cái này có thể để ngày mai cũng được cơ mà, gấp rút tiễn người lại tặng lễ. . .

“Đây là nên làm, Chung phu nhân chớ khách sáo.” Tiết Vân Lãng lại chấp tay nói, “Chuyện thứ hai chính là tránh mọi người lo lắng nên đến báo một tiếng gia muội đã hồi tệ phủ. Do hôm nay sức khỏe nàng không được tốt nên mọi người bận rộn chăm sóc hết một ngày đến hiện tại mới sang đây báo, thật thất lễ, hy vọng bá gia cùng phu nhân kiến lương.”

“A Nhu ở Tiết phủ sao? Nàng không khỏe?” Chung Hạng Siêu mau chóng bắt được vấn đề, hắn quay sang Bích Ngọc nộ xích, “Thiếu phu nhân không khỏe ngươi không lưu lại chăm sóc nàng còn trở về đây?”

“Bích Ngọc không gặp thiếu phu nhân ở Tiết phủ.” Bích Ngọc quỳ xuống âm thanh có chút hốt hoảng. Thiếu phu nhân về Tiết phủ rồi sao, sao nàng một chút tin tức cũng không nhận được? Hôm nay nhìn sắc mặt của mọi người ở đó cũng rất bình thường cơ mà.

“Mau mau, đi đón A Nhu trở về.” Chung Hạng Siêu càng nghe càng cảm thấy sợ, hắn vội mại khai cước bộ ra cửa chuẩn bị đi đón Tiết Nhu.

Tiết Vân Lãng vươn một tay ra chặn đường của Chung Hạng Siêu lại, “Chung thiếu thỉnh dừng bước, ta vẫn chưa nói xong.”

“Ngươi nói với phụ mẫu bọn họ đi, tiểu gia bận đi đón A Nhu.” Chung Hạng Siêu hất tay Tiết Vân Lãng ra lại muốn cất bước đi. Nhưng Tiết Vân Lãng nhanh hơn một bước, chân sải hai bước lớn đã đứng ở trước mặt hắn cản đường.

“A Nhu nhờ ta giao vật này cho ngươi.” Hắn từ trong lồng ngực lấy ra một vật được bọc lại bằng chiếc khăn lụa thứ phẩm. Sau đó chuyển hướng phu thê Chung Lâm tiếp tục nói: “Gia phụ nhờ Vân Lãng chuyển lời đến bá gia cùng phu nhân, gia muội bạc phúc không vinh hạnh làm tức phụ Bình An bá phủ, vốn hôn sự lúc đầu đều là một bên tình nguyện vẫn là nhân lúc này hủy đi còn kịp, vừa lúc để thành toàn Chung thiếu.”

Trong lòng mọi người, bên tình nguyện kia chính là nói Tiết Nhu không giữ nữ tắc, tùy tiện lấy vật tùy thân tặng cho Chung Hạng Siêu làm vật định thân nên mới kéo được mối hôn sự này. Nhưng qua lời của Tiết Nhu trong xe ngựa, hắn tin tưởng nàng, một con người ở lúc tuyệt vọng nhất luôn sẽ nói sự thật. Nên lúc này đây muốn hủy được mối hối hôn sự này hắn phải ủy khuất tam muội, tự nhận là do nàng tình nguyện.

“Nói láo, A Nhu sẽ không như vậy.” Nắm chặt vòng bạch ngọc trong tay Chung Hạng Siêu thật hận không thể đấm chết Tiết Vân Lãng. Nói như vậy khác nào bảo bọn hắn hòa ly đâu. Thế nhưng vòng cũng trả rồi, chỉ có Tiết Nhu cùng hắn và phụ thân biết rõ lai lịch của chiếc vòng, nói không phải ý của nàng chính là hắn tự gạt bản thân.

“Dạy người đánh con không dạy người hưu thê, ngươi không biết đạo lý này sao?”


“Đây là nguyện vọng của gia muội, không có ai dạy nàng cả, Chung thiếu đã làm gì lòng tự biết rõ.” Tiết Vân Lãng lạnh lùng phun ra từng chữ. Trong đầu hắn vẫn còn câu nói trong sợ hãi của Tiết Nhu, gương mặt nàng tái nhợt, cả thân người run run để người thương xót.

“Không biết vì lý do gì đột nhiên đệ muội lại muốn hòa ly, thỉnh Tiết đại thiếu đem lời nói cho rõ.” Chung Hạng Sâm thấy được nhị đệ mình kích động sắp khó khống chế vội chạy đến túm Chung Hạng Siêu lại.

“Thiết nghĩ thế tử gia cùng mọi người có mặt nơi này đều hiểu rõ, Vân Lãng không cần thiết nói thẳng ra mất lòng đôi bên.” Tiết Vân Lãng mặt không đổi sắc nhìn huynh đệ Chung gia trong gang tấc.

“Xưa nay tam thê tứ thiếp đều là chuyện kinh thiên địa nghĩa, nhị tức phụ cũng không phải người có lòng dạ hẹp hòi như vậy. Có lẽ do nàng đột ngột biết chuyện chưa thể chấp nhận mà thôi, tránh trong tức giận quyết định vội vã làm hỏng một đời. Tiết đại thiếu vẫn là trở về trước chờ vài hôm bình tĩnh lại mới đưa nàng về đây.” Đàm thị cũng có chút nóng nảy, nhìn nhi tử của mình sắp điên lên lòng nàng như lửa đốt khó chịu. Trước mặt người ngoài nàng làm sao mất phong phạm phu nhân được, vì vậy chỉ có nhịn trước.

“Gia muội xưa nay đều không thích nam tử tam thê tứ thiếp, vì vậy nàng khó mà chấp nhận được. Lúc này gia phụ còn sợ nàng nghĩ quẩn nên túc trực bên cạnh không dám rời khỏi nữa bước.” Chuyện này cũng là lúc trên xe ngựa Tiết Nhu nói ra ám ảnh lớn nhất trong lòng, nên hắn cũng công khai chuyện này cho thấy rõ không phải nàng nhất thời đố kỵ mà không chấp nhận được.

“Đây là chuyện gia phụ cũng đã đáp ứng, thỉnh bá gia, phu nhân cùng Chung thiếu thành toàn.” Tiết Vân Lãng nói xong lại ôm quyền chấp tay hành lễ cáo từ, “Quý phủ bận rộn, là Vân Lãng không phải phép đến phủ không đúng lúc, lời cũng chuyển xong, không dám tiếp tục lưu lại làm phiền bá gia cùng phu nhân, hòa ly thư vài ngày sau Vân Lãng sẽ đến lấy, cáo từ.”

Thanh Sơn cũng hành lễ xong chạy theo Tiết Vân Lãng nói vài câu, nàng chạy về thu xếp chút đồ liền cùng hắn hồi Tiết phủ. Nàng là nha hoàn bồi giá của tiểu thư, tiểu thư không ở đây nàng đương nhiên cũng sẽ không lưu lại.

Chung Hạng Siêu nghe đến hai từ ‘nghĩ quẩn’ để hắn nhớ đến nàng gieo mình xuống vực. Không thể nhịn nỗi nữa, hắn muốn chạy theo lại bị Chung Hạng Sâm giữ lại, “Nhị đệ, bình tĩnh lại, đệ muội chỉ là nhất thời nóng giận chờ vài hôm nữa sẽ nguôi giận lại đến tìm nàng.”

“Không được, ta phải đi tìm A Nhu nói cho rõ, chuyện này ta vẫn chưa đích thân nói với nàng.” Chung Hạng Siêu liều mạng chạy ra nhưng hắn được xem như là một thư sinh làm sao có thể thoát khỏi thiết trảo của Tiết Vân Lãng được.

“Nháo đủ chưa?” Chung Lâm im lặng này giờ nói nộ xích một tiếng.

“Suốt ngày chỉ biết mắng chửi người khác, có giỏi thì đi tìm người về đi.” Đàm thị hừ một tiếng lại bước đến ôn hòa nói với Chung Hạng Siêu, “Nghe lời mẫu thân trở về nghỉ ngơi trước đi, mai mẫu thân cùng ngươi đưa nàng về.”

“Vì sao, vì sao mẫu thân không ngăn nàng, vì sao lại để nàng tiến cung? Vì sao?” Chung Hạng Siêu nhìn Đàm thị, đồng tử tan rã đầy thất vọng cùng đau khổ. Nếu mẫu thân ngăn nàng nhất định sẽ không có kết quả này rồi.


Đàm thị chột dạ nào dám nhìn thẳng nhi tử, chỉ biết né tránh nói, “Lúc đó, lúc đó mẫu thân cũng không ở nhà.” Nàng tin chắc đám thuộc hạ của Chung Hạng Siêu sẽ không dám khai nàng ra đâu, nên biết nhi tử nàng rất hiếu thảo.

“Chi bằng để ngày mai nhi tức đến khuyên đệ muội xem sao, quan hệ của nhi tức cùng nàng vẫn rất tốt, biết đâu lời của nhi tức đệ muội nghe lọt tai.” Bỉnh Chi im lặng nãy giờ đột nhiên hợp thời lên tiếng.

Ai biết, Chung Hạng Siêu chẳng những không cảm kích mà còn trừng đôi mắt đầy tơ máu mang hận ý nhìn Bỉnh Chi, chỉ thẳng mũi nàng mắng: “Ngươi im miệng cho ta.”

Chung Hạng Sâm không nhịn được nữa tức giận nói, “Đệ lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với đại tẩu sao?”

“Nàng không xứng.” Chung Hạng Siêu thét lên xong lại muốn xông ra ngoài.

Chung Hạng Sâm tức giận bổ cho hắn một cái sau gáy nói, “Các ngươi mau đưa hắn về viện nghỉ ngơi đi.”

Đàm thị quạt một tát tai vào mặt Chung Hạng Sâm, mắng, “Ai cho phép ngươi đánh nhi tử của ta, là hắn tôn trọng ngươi gọi một tiếng đại ca, ngươi nghĩ bản thân thực sự là đại ca của hắn sao, ngươi cũng xứng?”

“Chuyện đến mức này còn có thể trách ai. Nàng quản nhi tử nàng có tốt đi, chớ có giận chó mắng mèo.” Chung Lâm đương nhiên biết Đàm thị nói dối, hôm nay cả ngày Đàm thị đều ở nhà, đừng tưởng hắn không ở liền dễ dàng gạt hắn. An bài xong mọi thứ hắn phất tay áo rời đi.

Mọi người loạn cả lên, không ai lưu ý dưới gương mặt cúi gầm dưới đất của Bỉnh Chi đang treo một nụ cười thỏa mãn. Tính trái tính phải cũng không bằng thượng thiên tính, đột nhiên tạo cho nàng một cơ hội trả thù như vậy, thật hả dạ nha.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Bên kia, sau khi Tiết Vân Lãng rời đi, Tiết Nhu đã được Tiết Triệt lấy chăn bọc lại chuyển về viện của Ôn Uyển. Nàng nằm đến tối thấy được Ôn Uyển được hạ nhân đỡ đến thăm mình. Nàng không biết nàng ta là ai nhưng nàng ta lại biết được nàng là ai.

“Không nghĩ đến tam muội của Vân Lãng xinh đẹp như vậy nha, có được tam muội như ngươi làm đại tẩu như ta cũng thấy vinh hạnh.”

Câu này vừa khen vừa giới thiệu để Tiết Nhu biết được thân phận của mình. Ôn Uyển ngồi ở ghế bên giường dịu dàng nhìn Tiết Nhu mỉm cười.


Tiết Nhu ngồi dậy nhìn Ôn Uyển, nhu thuận gọi một tiếng “Đại tẩu.”

“Đã ăn gì chưa? Đại tẩu gọi người chuẩn bị.” Ôn Uyển nghe được Tiết Vân Lãng nói qua về Tiết Nhu nàng đương nhiên cũng có đồng cảm rồi. Khoan nói đến chuyện Tiết Nhu không giữ nữ tắc là thật hay không, cho dù là thật đi nữa nghĩa là Tiết Nhu động tâm trước, sau đó tình cảm hai người cũng rất tốt, đột nhiên xuất hiện chuyện này, cũng khó trách Tiết Nhu.

“Không có khẩu vị.” Tiết Nhu không có tâm trạng hoài nghi hay đề phòng người khác, nàng ngồi bó gối trên giường, rũ mắt nhìn tấm nệm dưới chân.

Đôi tẩu muội nói qua một lúc, Ôn Uyển mới tốt bụng khuyên nhủ, “Tam muội suy nghĩ cho kỹ mới quyết định tránh phải hối hận. Nữ tử một khi bị hưu rất khó tái giá.”

“A Nhu mới không tái giá đâu.” Tiết Nhu lại bắt đầu khóc lên, túm lấy tay Ôn Uyển tố khổ, “Là đại tẩu không thấy thôi, năm đó di nương bị vu hại vẫn không ngừng hô to kêu oan, bị người phạt côn trượng, toàn thân đều là máu. . .” Nàng sợ hãi nhớ lại lúc di nương tạ thế, kêu trời than đất đều không ai đáp trả cũng không ra cứu.

Lời nói không qua chau chuốc nhưng hoàn toàn là sự thật, không những Ôn Uyển mà kể cả Tiết Triệt lẫn Tiết Vân Lãng nghe được cũng thấy sợ hãi. Đây chứng tỏ Tiết Nhu tận mắt chứng kiến cái chết của di nương, nàng lại bất lực không thể làm gì, tạo thành một bóng ma thật to trong lòng nàng.

“A Nhu từng thề nhất định không lấy những kẻ tam thê tứ thiếp, nếu không sẽ không gả.”

Ôn Uyển cũng biết đạo lý thà làm vợ người nghèo cũng không làm thiếp nhà giàu. Nàng chỉ có thể an ủi Tiết Nhu, chẳng trách Tiết Triệt không nói hai lời liền chấp nhận để Tiết Nhu hòa ly.

Tiết Vân Lãng về trùng hợp lại nghe được lời này, đây là những lời trên xe ngựa hắn cùng Tiết Triệt nghe được. Lòng lạnh ngắt, đây cũng là lý do hắn không nạp thiếp, hắn sợ thê tử sẽ giống di nương bị người hại chết, hoặc chết đi lưng cõng theo một tội danh không người giải được như di nương của Tiết Nhu.

Hắn bước vào xoa xoa đầu Tiết Nhu nói, “Tam muội mệt mỏi một ngày rồi, mau nghỉ ngơi đi, có gì mai lại nói.”

Tiết Nhu ngoan ngoãn nằm trở về giường.

Ôn Uyển cùng Tiết Vân Lãng rời đi, Thanh Sơn mới nhào đến quỳ ở bên giường nói, “Tiểu thư, là Thanh Sơn có lỗi với người.”

“Sao lại nói như vậy, về đây là tốt rồi mau đứng lên.” Tiết Nhu đỡ Thanh Sơn đứng lên, kéo ngồi trên giường mới mình.

“Kỳ thực, kỳ thực năm đó. . .” Thanh Sơn kể lại chuyển bạn thân nhìn thấy được, sau đó òa khóc lên, “Nếu Thanh Sơn sớm nói cho tiểu thư nghe thì chuyện sẽ không thành như vậy rồi.”


Tiết Nhu ngẩn người trong chốc lát, càng tin tưởng lời của Lạc Bích Nhu là thật. Nàng ôm lấy Thanh Sơn vỗ vỗ lưng, “Đừng khóc nữa, mọi chuyện qua rồi, sau này ở nơi này sống thật tốt là được.”

Hai chủ tớ trên một chiếc giường cùng trải qua một buổi tối không mấy vui vẻ.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sáng sớm, Chung Hạng Siêu vừa tỉnh lại đã chạy đến Tiết phủ, hắn theo trí nhớ một đường chạy đến Yên Hà trai. Lần trước hắn từ chuyện một điếm nhỏ của Tiết gia liền gáng cho Trương Thiên Hồng tội đào góc tường, Tiết Triệt tức giận liền phạt cấm túc. Sau đó biết được Tiết Nhã Hân sống không tốt nàng ta u uất liền tạ thế lúc hắn đến biệt viện đón Tiết Nhu.

Do đó lúc này, Tiết phủ vẫn còn bầu không khí tang tóc rợn người. Đứng trước cửa phòng của Tiết Nhu, hắn bị Thanh Sơn chặn lại, vẻ mặt nàng lạnh như băng nói, “Chung thiếu gia tùy tiện xông vào thế này có từng nghĩ đến cảm giác của tiểu thư nhà chúng ta không?”

Bao nhiên hạ nhân của Tiết phủ cũng ngăn không được thế mà một câu nói đơn giản như vậy để cái tay chuẩn bị đẩy cửa của Chung Hạng Siêu cứng đờ trên không trung. Hắn thả cao giọng gọi, “A Nhu, nàng mở cửa cho ta đi, ta không phải muốn gạt nàng đâu, nàng cho ta vào trong, nàng muốn biết thứ gì ta đều nói hết với nàng, một chút cũng không giấu diếm.”

Bên trong không người đương nhiên không có tiếng đáp trả rồi. Biết trước Chung Hạng Siêu sẽ xông đến nên phụ tử Tiết gia để Thanh Sơn đi ứng phó mà thôi. Mà Chung Hạng Siêu vì cơn ác mộng kia nên không hề hoài nghi phòng trống không người, bởi Tiết Nhu trong giấc mộng cũng sẽ không đáp trả hắn.

Hắn cứ như vậy ngây ngốc chờ ở ngoài cửa. Thanh Sơn đi đi về về với lý do không tin tưởng người khác chuẩn bị thức ăn cho Tiết Nhu, thực ra là trở về hầu hạ Tiết Nhu. Cứ đến bữa lại cầm lồng thức ăn đến nói là cho Tiết Nhu kỳ thực bản thân tự ăn.

Trong phòng còn vờ cao giọng khuyên nhủ này nọ để Chung Hạng Siêu tin là thật nữa.

Tội nghiệp nhất cũng là vị đại phu già cứ dăm ba bữa lại bị Thanh Sơn kéo đến khám chẩn. Vốn nghĩ đến đây vờ khám bệnh, nhận phí bịt miệng còn nhiều hơn cả phí chữa bệnh cùng hốt thuốc vậy mà cái mạng nhỏ lần nào cũng bị đe dọa.

Mỗi lần hắn từ phòng trống đi ra đều bị Chung Hạng Siêu trừng đến đầy đầu mồ hôi, còn hỏi này hỏi nọ. Có lần suýt chút nữa chết tươi dưới nắm đấm của Chung Hạng Siêu về việc cứ đến khám lại không thấy nàng khỏi bệnh.

Chung Hạng Siêu từng để Điều Dong đơn độc gặp vị đại phu kia hỏi tình hình, vị đại phu này cũng rất cứng miệng, trước mặt Thanh Sơn nói thế nào thì hiện tại cũng nói y hệt như vậy, đúng làm tìm không ra được sơ hở. Bọn hắn cũng không dám dùng vũ lực với vị đại phu này, bởi Thanh Sơn nói, từ nhỏ đến lớn hễ Tiết Nhu sinh bệnh đều do vị đại phu này xem chẩn.

“A Nhu, nàng để Bích Ngọc vào xem cho nàng đi, đám lang băm này làm sao tin tưởng được.” Chung Hạng Siêu nhìn bóng lưng già nua đi bên cạnh Thanh Sơn ra khỏi viện liền nóng nảy nói.

Hắn đứng lảm nhảm rất nhiều thứ, toàn lời ăn năn xám hối, thế nhưng có ai đáp trả đâu vì chẳng ai nghe được. Thế nhưng mấy lời giải thích hắn phải thấy tận mắt Tiết Nhu mới nói nếu không tuyệt đối không đề cập đến nửa chữ.

Tiết gia cũng không ai làm được gì hắn, tuy nói muốn hòa ly nhưng một ngày chưa hòa ly thì vẫn là phu thê, hắn vẫn là cô gia của Tiết gia nên không thể đuổi chỉ có thể mặc kệ.

Bình Luận (0)
Comment