Khí Nữ Mãn Thích

Chương 169

KẾT CỤC 3.4:

Tác giả: Luna Huang
Đến tối nàng từ trong ác mộng tỉnh giấc, tay sờ sờ bên trong giường, xác nhận đôi tiểu nhân nhi vẫn đang ngủ say mới an tâm thở phào. Không hiểu sao nàng đột nhiên lại mơ đến chuyện lần trước bức Chung Hạng Siêu hòa ly. Hình như. . .nàng thấy hắn khóc, lúc đó nàng vẫn không cảm thấy gì, thế nhưng lúc này tâm có chút không đành lòng.

Tự vỗ mặt mình vài cái có chút mạnh tay, nàng lắc lắc đầu loại bỏ suy nghĩ kia. Loại người như hắn còn đáng để nàng đồng tình sao? Có lẽ do Lạc Bích Nhu chết nên hắn mới hoàn toàn chuyển sang nàng đi.

Càng nghĩ càng không thông, lòng rối như tờ vò, nàng mang hài, cầm lấy gậy bước ra bên ngoài, cũng không quên đóng chặt cửa lại. Nàng mò đến cái khung cửi trong thính tử bắt đầu dệt vải loại đi suy nghĩ vớ vẩn kia của mình.

Ngũ Thất nghe âm thanh từ trong phòng khoác áo bước ra ngoài, nương ánh trăng sáng, thấy được Tiết Nhu một mình ngồi dệt vải mới bước lên hỏi: “A Nhu không ngủ được sao?”

Tiết Nhu suy nghĩ nhập tâm nên nghe âm thanh giật mình thật khẽ một cái, mới đáp, “Ân, là A Nhu làm phiền nhị tẩu sao?”

“Không có, ta cũng ngủ không được.” Tiện miệng nói dối một câu, Ngũ Thất ngồi vào cái ghế Chung Hạng Siêu hay ngồi, ánh mắt ảm đạm nhìn gương mặt của Tiết Nhu, “Hôm nay có nghe Lan Lan mách lẻo chút chuyện, A Nhu vì chuyện này nên không ngủ được đi?”

Lần trước nàng từng chặn xe ngựa của Chung Hạng Siêu ở đầu thôn hỏi hắn, vì lý do gì đã hòa ly mà vẫn bám theo Tiết Nhu. Hắn chỉ lắc đầu đáp, tất cả đều là bất đắc dĩ, thế nhưng đó hoàn toàn không phải chủ ý của hắn.

Lần đầu nàng gặp hắn cho đến hôm nay, nàng vẫn thấy hắn đối với Tiết Nhu là một mảnh chân tình chưa từng thay đổi, Tiết Nhu lại vì lý do gì năm lần bảy lượt không tiếp thu? Vấn đề này nàng hỏi mãi vẫn không có kết quả, nếu bảo do trùng dung mạo với ý trung nhân của hắn, hắn cũng thú một lúc cả hai, làm sao giả thiết đó có thể thành lập được.


Tiết Nhu không giấu khẽ gật đầu, tay vẫn luồng con thoi nhanh chóng không hề ngừng lại. Có lẽ nàng cần người nào nói một chút tâm sự, như vậy mới miễn cưỡng bình tâm được. Ôn Uyển biết được quá khứ của nàng, lời khuyên hẳn cũng sẽ như những lần trước mà thôi, nhưng Ngũ Thất liền khác.

“Kỳ thực mọi người chúng ta đều sớm công nhận hắn rồi, chỉ đợi một cái gật đầu của A Nhu mà thôi.” Ngũ Thất vỗ vỗ đầu vai của Tiết Nhu như là tiếp thêm sức cho nàng vậy, “Hắn cũng bảo với phụ thân rằng, nếu A Nhu không muốn rời đi hắn có thể lưu lại nơi này.”

“Có thể sao?” Tiết Nhu ngừng động tay trong tay, tâm trạng nặng hơn rất nhiều. Câu này như hỏi Ngũ Thất vấn đề nàng vừa nêu, cũng như tự hỏi bản thân, nàng cùng hắn thực sự có thể sao.

“Làm sao không thể, người ta đợi A Nhu nào phải vài ngày vài tháng, cái này chẳng phải A Nhu hiểu rõ hơn bất kỳ ai sao.” Ngũ Thất thở dài trong lòng, nếu có thể nàng cũng không muốn lừa Tiết Nhu, nhưng thực tế không cho nàng có quyền chọn lựa.

Tiết Nhu rũ đầu không đáp, đúng, nàng là người hiểu rõ hơn bất kỳ ai, thế nhưng không dám tin tưởng. Chung Hạng Siêu đối với nàng không đủ tốt sao, cuối cùng thì thế nào, nàng chẳng qua chỉ là thế thân, thật bi ai biết bao. Nàng lại nhìn không thấy, nào biết được đây liệu có phải một Chung Hạng Siêu khác hay không.

Đột nhiên Ngũ Thất ôm lấy Tiết Nhu, vuốt ve lưng của nàng, “A Nhu xem, ta cùng Tinh Vân lúc trước, sau này chẳng phải cũng rất tốt đó sao. Ai cũng bảo sau này ta nhất định tốn không ít nước mắt, thế nhưng hiện tại ta cảm thấy rất mãn nguyện a.”

“Đó là do hắn không có lập trường.” Tiết Nhu thổn thức, trong đầu mang Tiết Tinh Vân cùng Chung Hạng Siêu đặt lên bàn cân tỉ mỉ phân tích, “Tuy hắn phong lưu lại không có tích sự gì nhưng hắn vẫn có lương tâm, vẫn còn biết nghĩ đến người bên cạnh, còn biết chịu trách nhiệm hành động của mình. Sau này liền là nhị tẩu quản lý tốt hắn mới có ngày hôm nay.”

Đây cũng là lý do ban đầu hắn chấp nhận thú Ngũ Thất. Thế nhưng Chung Hạng Siêu lại khác, chuyện hắn quyết định chẳng ai có thể thay đổi được. Hai người này căn bản không thể so sánh được.


“Vậy A Nhu không tự tin mình có thể quản lý tốt sao?” Ngũ Thất vẫn nhẹ nhàng ở bên tai khuyên nhủ, có lẽ tâm kết của Tiết Nhu quá nặng nên mới tạo thành tâm trạng của lúc này.

Tiết Nhu lắc đầu tự cảm thấy bản thân vô năng. Không phải là nàng tự ti, mà là lúc trước mắt nhìn thấy được mà cũng như mù, hiện tại không nhìn thấy càng không có phần trăm thắng. Lại nói, tình cảm a, nào phải bản thân nói không thì nó cũng sẽ không, bản thân nàng cũng chẳng biết lúc nào đã trao hết tâm tư cho Chung Hạng Siêu để hắn dễ dàng hủy hoại mình như vậy nữa.

“Vậy mọi người đều có thể thay A Nhu quản lý giám sát hắn nha, đừng lo lắng nữa.” Ngũ Thất ngoài câu này thì không có câu nào khác để nói. Bọn họ rời kinh thành lâu như vậy rồi, Chung Hạng Siêu vẫn một mực tìm đến đây vậy còn có gì để hoài nghi người ta nữa.

“A Nhu sẽ suy nghĩ, đa tạ nhị tẩu.” Tiết Nhu ôm hồi Ngũ Thất nói xong cũng không nói thêm gì nữa.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Qua mấy ngày, dưới lải nhải của mọi người trong nhà, cuối cùng Tiết Nhu đáp ứng thành thân với Chung Hạng Siêu. Sau một khoảng thời gian chuẩn bị, hôn lễ cũng được tiến hành trong hỉ khí dương dương.

Ngồi trong tân phòng, nàng nghe âm thanh náo nhiệt bên ngoài sân nhỏ cũng đủ biết hắn rất được mọi người chào đón. Hai tay nàng nắm thật chặt vào nhau, thần tình siết chặt không hề thả lỏng. Nàng làm như vậy có đúng hay không, hắn nói phụ mẫu hắn sẽ không để ý thân phận của nàng, cũng không quan tâm gia thế, không lo lắng hắn ở nhà nàng, càng không bận tâm mắt của nàng.

Hôm đó nàng nói với hắn, chỉ cần phụ mẫu hắn đáp ứng, nàng nguyện ý gả. Nghĩ không ra hôm nay đã là đại hôn của nàng rồi. Đời trước đại hôn tâm trạng của nàng không như vậy, đời này đại hôn lại mang theo hận ý, hiện tại lại là khẩn trương.


Tiết Nhu bận rộn với nhiều suy nghĩ trong đầu, bên kia Chung Hạng Siêu vờ say đứng không vững được Tiết Vân Lãng đỡ từ ngoài vào đây. Xong việc, hắn cũng rất thức thời lập tức đuổi người đi, bản thân cẩn thận đóng cửa phòng lại bước đến trước mặt Tiết Nhu.

Tiếu ý trên mặt không thứ gì có thể che giấu được, hắn đưa tay vén hồng cân trên đầu nàng xuống. Phải biết, mắt nàng nhìn không thấy, không biết được phòng ngủ cùng mọi thứ được hắn chuẩn bị không thua kém gì Bình An bá phủ. Ngay cả giá y nàng mặc trên người cũng là loại tốt nhất, tất cả nàng đều không biết, kể cả việc tân lang là hắn, Chung Hạng Siêu.

Cảm giác được Chung Hạng Siêu ngồi xuống giường, theo bản năng Tiết Nhu nhích người ra xa một chút. Miệng muốn nói nhưng lại không biết nói cái gì mới tốt.

Chung Hạng Siêu cầm gậy nâng khăn viết lên bàn tay nàng, ‘Chúng ta dùng rượu hợp cẩn.’

“Được.” Tiết Nhu cũng không từ chối, phản chính không gả cũng gả rồi, lại nói phụ thân cùng mọi người bảo hắn là người tốt vậy thì tin tưởng thôi. Tiếp nhận rượu giao bôi, đưa lên miệng uống, mặt nàng đỏ bừng lên vì hơi thở của hắn đang ở rất gần nàng.

Cất xong ly, Chung Hạng Siêu lại viết lên tay nàng, ‘Thế nào? Chưa quen?’ Đột nhiên hắn nảy ra ý định muốn trêu chọc một chút. Nhìn nàng cả người như con cua luộc thế này đúng là chọc người phạm pháp. Nghĩ nghĩ cũng lâu rồi không thấy được hình dáng này của nàng rồi.

Tiết Nhu ngượng ngùng phải mất một lúc lâu mới đáp, “Ta đi ngủ trước.”

Thấy nàng mặc nguyên y phục nằm xuống giường, Chung Hạng Siêu đỡ trán bất đắc dĩ, lại cầm gậy viết lên tay nàng, ‘Chúng ta thành thân rồi, nàng chưa muốn làm lễ phu thê nhưng ta ôm nàng ngủ hẳn không có vấn đề chứ?’

Nghĩ nghĩ lúc trước Chung Hạng Siêu vẫn là bế nàng vào tân phòng, vậy ôm hẳn là không có vấn đề gì. Tiết Nhu tính toán xong mới đáp ứng để hắn ôm.

Chỉ là sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy nàng phát hiện tay nàng bị một bàn tay khác bọc lại liền hốt hoảng thất thanh thét lên, hất mọi thứ ra ôm chặt tay của mình. Vẻ mặt đầy sợ hãi lẫn bất khả tư nghị, trong đầu chỉ còn một cách nghĩ, có lạc hồng hay không? Chẳng phải nói hành lễ phu thê sẽ rất đau lại có máu sao, vậy nàng. . .


Chung Hạng Siêu bị nàng hất một cái đầu óc quay cuồng mém nửa té xuống giường rồi, ôm đầu định qua thần nhìn thấy Tiết Nhu như vậy hắn có chút dở khóc dở cười. Cũng may là hắn, nếu nàng tái giá với người khác sợ là dọa chết người ta rồi, có ai đã gả đi mà ngủ với trượng phu cũng sợ như thế hay không, nhất là đến lễ phu thê cũng không biết ai mà tin tưởng a.

Nhất định hai tẩu tẩu của nàng nghĩ nàng đã từng gả cho hắn nên biết hết rồi cũng không có nói về chuyện đó nữa, nếu không nàng cũng sẽ không có thái độ như vậy.

Hắn cầm tay nàng lên dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ lên lòng bàn tay của nàng, ‘Nàng làm sao vậy?’

Tiết Nhu muốn rụt tay về lại không rụt được, mặt nàng vừa nóng vừa đỏ, lúc ngón tay hắn vẽ lên lòng bàn tay của nàng hệt như vẽ lên tâm của nàng vậy, ngứa ngứa để cả người nàng run run. “Chẳng phải. . .chẳng phải hôm qua đã nói rõ rồi sao, đã sớm nói là không. . .”

Lời còn chưa nói hết Chung Hạng Siêu lại viết lên tay của nàng, ‘Thì chỉ ôm ngủ thôi mà, nào có hành lễ phu thê gì đâu.’

“Nói dối, rõ ràng. . .” Tiết Nhu run run lại nói không được mấy chữ tiếp theo, đã hai đời nàng cũng chưa từng viên phòng với Chung Hạng Siêu thế mà lúc này. . .

‘Chúng ta cũng vẫn chưa hành lễ phu thê, nàng sao lại như vậy?’ Chung Hạng Siêu rõ ràng đã biết vẫn còn cố hỏi. Kéo nàng vào trong lòng giúp nàng vuốt lưng trấn an nhân tiện ăn trộm chút đậu hũ. Hiện tại trong lòng nàng, hắn không phải Chung Hạng Siêu, hắn cũng sẽ không cần thiết biết quá nhiều thứ.

Ngay lúc Tiết Nhu rối loạn đầu trận tuyến thì bên ngoài hai tẩu tẩu đã đến gõ cửa hỏi: “A Nhu làm sao vậy?” Vốn là bọn họ không định đến đây vì dù sao cũng là có Chung Hạng Siêu bên trong mà cả hai cũng đã thành thân, nhưng tiếng thét kia thực sự để người ta không thể nào an lòng được.

‘Nếu nàng vẫn không tin thì cứ hỏi tẩu tẩu, ta ra ngoài rửa mặt.’ Chung Hạng Siêu để lại câu nàng liền chỉnh lại y phục bước ra ngoài mở cửa.

Hắn khẽ gật đầu với hai nữ nhân bên ngoài xem như chào hỏi xong liền ra hiệu cho Hồng Diệp đến giúp mình chuẩn bị. Vốn sẽ là ở trong phòng nhưng hiện tại vẫn là nhường phòng lại cho ba nữ nhân nói chút chuyện đi, hắn nói nàng nhất định không tin tưởng đâu.

Bình Luận (0)
Comment