Khí Nữ Mãn Thích

Chương 4

CHƯƠNG 4: CỪU NHÂN HỘI NGỘ

Tác giả: Luna Huang
Lại qua đi mấy ngày, Tiết Tinh Vân áy náy chỉ trong một cái chớp mắt, hôm đó hắn rời khỏi Yên Hà trai cũng không về viện mà trực tiếp bay đến thanh lâu tụ tập với đám trư bằng cẩu hữu của mình rồi. Tiết Nhu cũng không trông chờ gì đến hắn, vì vậy cũng không có hỏi lời nào về hắn, tiếp tục chiến dịch kiếm bạc của bản thân.

Nàng biết thêu hà bao không phải là cách, thế nhưng nhân lúc chủ mẫu còn chưa trở lại liền cố gắng bán được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Chiều hôm nay, khúc vải may hà bao cũng đã hết, do nàng còn bảo không ít nha hoàn trong viện thử thêu, với lý do nàng muốn so sánh thành quả của bản thân.

Trong lúc đợi Thanh Sơn đi bán hà bao cùng mua an thần hường thì nàng cầm kéo chăm chú tỉa chậu bồn cảnh quý giá của phụ thân ở hoa viên. Từ lúc gả cho Chung Hạng Siêu, hắn thích nuôi chim nuôi cá chăm sóc bồn cảnh nàng cũng bị nhiễm mất. Những thứ này là thói quen tốt, vì vậy nàng cũng không có từ bỏ.

Quý Bác lần nữa chạy đến, hành qua lễ rồi báo: “Tam tiểu thư, phu nhân cùng các tiểu thư đã trở về rồi, người cũng nên ra ngoài đón tiếp.”

“Biết rồi.” Tiết Nhu ngắn gọn đáp xong, còn tỉa thêm vài cái mới đưa kéo cho Thu Thủy, bản thân bước ra ngoài. Đời này nhờ trọng sinh không còn sốt nữa mới có thể biết được có chuyện này, đời trước nàng nằm trên giường đến giờ vẫn chưa thể ngồi dậy đâu.

Bước qua hoa viên, nàng tiện tay hái một bông hoa tàn sắp húa cắm lên búi tóc đơn giản của mình rồi ung dung thả bước. Trương Thiên Hồng, ta thừa nhận ta đấu trí không bằng ngươi, thế nhưng ta sẽ cố gắng, cố gắng để mình có thể trụ vững đến giây phút cuối cùng. Trí, tài, lực ta không đủ đấu với ngươi, cái ta có chính là thời gian.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lúc này trong tiền thính chủ mẫu Tiết gia Trương Thiên Hồng đang ngồi ở chủ vị nhìn phu nhân Bình An bá phủ Đàm thị ưu nhã cười nói. Đàm thị cũng là cười híp mắt như thế trong mấy ngày đi chùa này bọn họ sớm kéo được quan hệ cực kỳ gần.

Đại tiểu thư Tiết Nhã Hân là đích trưởng nữ tử Tiết gia cũng ngồi ở vị trí của mình, tuy là mệt mỏi thế nhưng nàng lại không biểu hiện ra ngoài. Ngược lại, đáy mắt lóe lên ngoạn ý, lâu lâu lại nhìn ra cửa như thể đang chờ người nào đến mang đến thú vị cho nàng vậy.


Nhị tiểu thư Tiết Diệp ngồi ở bên cạnh Tiết Nhã Hân cũng một dạng mang tâm trạng xem kịch vui. Tuy cũng là thứ nữ, thế nhưng nàng không có ngu ngốc như Tiết Nhu, vì vậy sống ở trong phủ, nàng so với nàng ta tổng khá giả hơn rất nhiều.

Đó là còn chưa kể đến ngay cả Tiết Tinh Vân là thân ca ca của Tiết Nhu cũng không đứng về phía nàng ta. Đây xem ra, bi ai biết bao a, nếu đổi lại là nàng, có một ca ca làm chỗ dựa đừng hy vọng nàng buông tha.

Tứ tiểu thư Tiết Văn cũng là một thứ xuất, nàng sinh sau Tiết Nhu một ngày đã phải xếp sau vì vậy cũng đâu có ưa thích gì nàng ta. Đương nhiên biểu hiện ra ngoài, mọi người đều trang một bộ dáng ‘tỷ muội thâm tình’ chỉ có mỗi mình Tiết Nhu si độn không biết trang mà thôi.

Hạ nhân thông báo một tiếng, đã thấy Tiết Nhu một thân đạm bạc bước vào tiền thính, nàng rũ mắt quy củ hành qua lễ. Trong lòng lại bất an một trận, nguyên lai còn có Đàm thị đi cùng a. Đời trước nàng cũng không có chuyện này, bởi mới hồi phủ đã nghe chuyện của Tiết Tinh Vân bọn họ liền toàn bộ đến Bình An bá phủ rồi.

Đời trước, lúc gả vào bá phủ, Đàm thị rất yêu thương nàng, bởi nàng là người nhi tử nàng chọn lựa. Vả lại, nàng ta còn lợi dụng nàng loại bỏ Chung Hạng Sâm cướp thế tử vị về cho Chung Hạng Siêu. Đương nhiên không bao giờ thành bởi có Chung Hạng Siêu ở phía sau cản trở.

Sau này, Chung Hạng Siêu thú Lạc Bích Nhu, Đàm thị lại hoàn toàn nghiên về Lạc Bích Nhu, bởi suy cho cùng nàng chỉ là thế thân mà thôi. Nàng ta vì nhi tử mà không làm khó dễ đám nhi tức, nói ra cũng là một mẫu thân tốt, nhưng không phải một bà bà tốt, dám che đậy lương tâm mà nói chuyện.

Thế nhưng lần này, bọn họ đi chung một đoàn, sợ là hôn sự của nàng cũng sẽ như đời trước mà thôi. Vì vậy, nàng càng phải cẩn thận hơn, một bước so với một bước nguy hiểm, nàng không thể lại như trước được nữa.

Mọi người nhìn thấy Tiết Nhu xuất hiện đã là rất kinh ngạc rồi, nay thấy nàng hành lễ quy củ như vậy, càng là kinh ngạc hơn nữa. Bình thường nàng gặp người cũng toàn là qua loa lấy lệ thôi, vì thế trong lòng mọi người đều là có cách nghĩ khác nhau.

Trương Thiên Hồng mỉm cười đến nhu hòa, nếu là nhìn không thấy quang mang sắc bén trong đáy mắt sợ cũng là tin tưởng nàng ta là một chủ mẫu tốt đẹp, “Tam cô nương đến rồi sao, mau gặp qua Chung phu nhân của Bình An bá phủ a.”

Bởi một thứ nữ như Tiết Nhu rất ít được ra ngoài, đến gặp người cũng đều ít, chứ đừng nói đến một phu nhân bá phủ. Trương Thiên Hồng vốn nghĩ lần này Đàm thị mở lời muốn mời toàn Tiết gia lên chùa dâng hương liền có thể đeo bám được bá phủ với lên dao.


Không nghĩ đến Đàm thị không phải vì thế tử gia Chung Hạng Sâm chọn thê tử mà là vì nhi tử của nàng ta, Chung Hạng Siêu. Nàng một đường thấp thỏm lo âu nữ nhi nhà mình sẽ bị chọn trúng, bởi lấy địa vị của một giáo úy như Tiết Triệt, cho dù là nữ nhi đích xuất cũng chỉ có thể làm trắc phu nhân của công tử bá phủ mà thôi, làm gì leo được ghế chính thê của thế tử.

Nếu là nạp thiếp cho Chung Hạng Sâm nàng liền đẩy hai thứ nữ còn lại gả đi, càng nghĩ càng bất an. Chỉ là lúc đầu Đàm thị là ám chỉ đến lập thê, vì vậy nàng mới vui vẻ, ai biết lập thê cho con heo ngu ngốc nhà nàng ta, thật tình mất hứng mà.

Mà Đàm thị làm vậy cũng là đúng thôi, Chung Hạng Sâm nào phải thân nhi tử của nàng ta, việc gì nàng ta phải lãng phí tâm tư cho hắn. Thế nhưng khi thấy Đàm thị quan tâm hỏi han Tiết Nhu để nàng yên tâm không ít. Xem ra phải nhờ Tiết Nhu kéo quan hệ với bá phủ làm đạp thạch cước cho nữ nhi nàng rồi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Tiết Nhu quay sang Đàm thị, nhẹ nhàng phúc thân: “Tiểu nữ gặp qua Chung phu nhân.” Những thứ nàng có được hôm nay, cũng là một phần nhờ có Đàm thị chỉ dạy, hướng nàng ta hành lễ cũng là chuyện đương nhiên. Thế nhưng hy vọng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong kiếp này, bởi bao nhiêu kính trọng ngưỡng mộ nàng dành cho nàng ta toàn bộ bay hết từ thời khắc đó rồi.

“Tiết tam tiểu thư hà tất khách khí như vậy, mau đứng lên đứng lên đi.” Đàm thị cười càng vui vẻ hơn, vươn tay đích thân đỡ Tiết Nhu để mọi người trong tiền thính nhất thời đến thở cũng quên.

“Vâng.” Ứng tiếng, Tiết Nhu bước đến vị trí của mình chậm rãi ngồi xuống.

Đàm thị nhìn Tiết Nhu lom lom mắt, càng nhìn càng thấy hài lòng. Không những là nhi tử nàng chính miệng chọn, còn không giống như lời đồn nữa, đây để nàng có bao nhiêu cao hứng. Vốn là mượn cơ hội dâng hương đi gặp Tiết Nhu, tham dò tính cách, không nghĩ đến nàng ta nháo đến bệnh không đi được.

Bất quá, bỏ qua cái thân phận thứ nữ thấp hèn cùng xuất thân từ phủ giáo úy không cao ra, cũng xem như tạm thời chấp nhận được. Miễn là nhi tử nàng chịu thành thân, vậy mọi thứ đều dễ nói, gả vào bá phủ liền dạy từ đầu thôi.

Trương Thiên Hồng nhìn thấy biểu tình hài lòng của Đàm thị càng cao hứng lên tiếng: “Chung phu nhân một đường đều hỏi thăm tam cô nương a, hiện tại thấy người, Chung phu nhân lại thấy thế nào?” Lúc về bọn họ chẳng phải ám chỉ đến hôn sự hay sao, vậy nhân cơ hội này tiễn Tiết Nhu đi nhanh một chút.


Đàm thị còn chưa kịp đáp đã nghe gia đinh thông bao Chung Hạng Siêu đến. Còn không để Trương Thiên Hồng nói gì, đã nghe tiếng bước chân nặng nề lại loạn đến gần, mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn đại môn liền thấy thân thể to lớn ục ịch của Chung Hạng Siêu xuất hiện trước cửa.

Chỉ thấy tóc cùng y phục của hắn có chút rối loạn, phì nhục trên mặt vì chạy đột nhiên ngừng lại mà có chút rung động. Dấu vết trên mặt đã hoàn toàn bốc hơi, hầu như không nhìn thấy gì nữa, hệt như chưa từng bị đánh qua vậy.

Bàn tay mập mạp ôm lấy ngực, mắt vì mệt mà nheo đến nhìn không thấy, môi mở to liên tục thở dốc, vừa thấy được Tiết Nhu ngồi đó liền vui vẻ nở nụ cười, hô: “Nhu nhi.”

Đám thiên kim vừa thấy hắn đã bày thần sắc buồn nôn sau đó đồng loạt nâng khăn tay lên che mặt xoay mặt sang nơi khác, rất sợ bị hắn nhìn trúng liền cả đời không còn gì nữa. Chỉ là nghe được một tiếng ‘Nhu nhi’ để mọi người đều âm thầm cười khoái trá vì bản thân không xui xẻo.

Sở dĩ bọn họ chán ghét Tiết Nhu đến cực điểm là vì một lý do, thanh danh của Tiết Nhu không tốt, kéo theo mọi người đều đồn đại thiên kim Tiết phủ giáo dưỡng không tốt, rất khó xuất giá. Tiết Nhu không ít lần trước mặt trưởng bối cùng khách nhân không hề khách khí chống đối Trương Thiên Hồng, vì vậy để mọi người có cái nhìn không thiện cảm với thiên kim Tiết phủ.

Tiết Nhu chỉ là chung thủy cúi đầu không hề ngẩng lên, cho đến khi một tiếng hô của Chung Hạng Siêu vỗ đến tai nàng thì nàng vẫn không có đổi tư thế. Trong lòng nàng vừa chán ghét cái từ hắn vừa gọi, lại bài xích người vừa gọi từ đó.

Nàng biết, trong mấy ngày này, hắn từng đến phủ nhiều lần, thế nhưng không được vào trong. Vì trước khi Tiết Tinh Vân rời đi có dặn dò hạ nhân, nếu là hắn đến liền bảo phủ không người, Tiết Nhu không khỏe không tiện tiếp khách. Tiết Nhu cũng là biết thông qua miệng của đám hạ nhân mà thôi.

Mà Tiết Nhu cũng không có hiếm lạ thái độ của hắn, trong cả hai đời, chỉ có lần đầu nàng cùng hắn gặp mặt trên chùa liền hắn là ngạc nhiên đến bất động mà thôi. Còn lại nhưng lần khác, hắn đều là hắn chủ động nhào đến chỗ nàng như gặp được Lạc Bích Nhu vậy.

Mà nàng đã lâu chưa được đối đãi tốt như vậy, vì thế bị sự nhiệt tình của hắn khiến cho cảm động, một lòng xem hắn là trượng phu thực sự. Cuối cùng, vỡ mộng, từ đầu chí cuối chỉ có một mình nàng tự đa tình, ngu ngốc, dễ tin người, bị lừa mà thôi.

Đàm thị nhìn thấy nhi tử nhà mình, đôi mắt lập tức nhu hòa trêu: “Siêu a, ngươi nhìn không thấy mẫu thân nữa rồi.”

Chung Hạng Siêu mang gương mặt to tròn ác tâm của mình bước vào tiền thính, miệng vẫn còn cười, nhìn Đàm thị: “Gặp qua mẫu thân, gặp qua Tiết phu nhân.” Thái độ không coi ai ra gì của hắn sớm là nổi danh khắp kinh đô. Chỉ có tiến cung mới nhìn thấy hắn hành lễ mà thôi, thế nhưng số lần tiến cung của hắn càng ngày càng ít, nếu không bị điểm tên còn lâu hắn mới có mặt.

Đám tiểu thư Tiết phủ đều đứng lên phúc thân, đồng thanh nhẹ giọng nói: “Gặp qua Chung thiếu gia.”


“Miễn miễn miễn.” Chung Hạng Siêu dừng chân trước mặt Tiết Nhu, đôi mắt vì mập mà bị phì nhục chèn đến trở về nhỏ bé của hắn ghim chặt trên đỉnh đầu của nàng, “Nhu nhi khỏi bệnh chưa? Còn chỗ nào không khỏe?”

Tiết Nhã Hân nhếch môi khinh bỉ một cái, nàng biết rõ Chung Hạng Siêu là vì thứ gì mà xem trọng Tiết Nhu. Nàng tuy là đích nữ, nhưng cơ hội tiến cung cực kỳ ít, do phụ thân chỉ là giáo úy nhỏ nhoi, chuyện nàng biết cũng là qua miệng đám thiên kim khác mà thôi.

Tiết Văn cùng Tiết Diệp cũng hệt như Tiết Nhu đời trước, không ai biết Chung Hạng Siêu là thế nào xem trọng Tiết Nhu, nhưng cũng là đầy vui sướng khi người gặp họa. Miễn không phải chọn trúng các nàng, miễn là Tiết Nhu gả đi, lại còn gả cho bá phủ, vậy tương lai của các nàn có hy vọng gả cao rồi.

“Chung thiếu gia, mời ngồi.” Trương Thiên Hồng thấy được Chung Hạng Siêu nhìn trúng Tiết Nhu liền càng vui mừng hơn nữa. Nàng vốn là từ miệng đám phu nhân của biết Chung Hạng Siêu là một lòng với Lạc Bích Nhu, lúc đó nàng thấy một tên phế nhân như vậy cũng không có quan tâm cho lắm.

Chỉ là một hôm, nữ nhi đột nhiên nói với nàng, dung mạo của Lạc Bích Nhu cùng Tiết Nhu tương tự nhau, mà Lạc Bích Nhu luôn là tránh né hắn, vì vậy bảo nàng tìm cách để bọn họ gặp mặt, nếu là được liền lợi dụng chuyện này liên kết với bá phủ. Nàng vốn cảm thấy chuyện này không có khả quan, bởi Chung Hạng Siêu thích cũng vô dụng, quan trọng là hai trưởng bối a.

Nghĩ thì là như vậy, nhưng nàng vẫn cố ý sắp xếp một cuộc gặp gỡ tình cờ cho bọn họ. Nàng điều tra biết được Lạc Bích Nhu sẽ đi dâng hương, đoán được Chung Hạng Siêu nhất định sẽ đến, vì vậy để đám tiểu thư trong phủ đều đi. Chỉ là không ngờ, hạ nhân báo lại tìm không thấy thân ảnh của hắn để nàng nuối tiếc không thôi.

Thế nhưng thấy cảnh trước mặt này, sợ là cả hai gặp qua nhau rồi đi. Nguyên nhân Đàm thị cũng sẽ không cất công cùng nàng dây dưa tận mấy ngày chính là nó đi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Tác giả nói thêm (Luna Huang):

Nam chủ: cặn bã, không có chí lớn
Nữ chủ: Tiểu nhân, vô sỉ

 Mọi người nghĩ kỹ trước khi nhảy hố nha.

Bình Luận (0)
Comment