Khí Nữ Mãn Thích

Chương 8

CHƯƠNG 8: NGHE ĐƯỢC TRUYỆN CƯỜI

Tác giả: Luna Huang
Tiết Diệp hả hê cười trong bụng, lấy đồ Tiết Văn tặng trước mặt nàng ta tặng cho một nha hoàn a, đây là nói rõ không xem trọng còn gì. Hả hê qua đi, quay đầu vừa nghĩ, chết, hôm nay nàng cũng là mang dưỡng mỹ cao đến đây.

Đáng chết, nàng đến ăn cũng không dám mà mang đi tặng sẽ không phải cũng là ban cho nha hoàn chứ?

Trong lúc Tiết Diệp lúng túng không biết nên làm sao cho phải thì Tiết Văn vui sướng khi người gặp họa nói, “Tam tỷ a, ngươi xem, tứ tỷ cũng mang dưỡng mỹ cao đến tặng ngươi a.” Nàng đang muốn nhìn Tiết Diệp cũng mất mặt như nàng.

Ai biết, Tiết Nhu nở nụ cười giả dối nói: “Vậy sao, vừa lúc ta cũng đói bụng vậy liền ăn a. Không biết hai người đã ăn chưa, nếu chưa thì cũng nhau dùng đi.”

Không phải nàng chọn bừa đâu, mà là con người của Tiết Văn rất keo kiệt, đồ nàng ta mang đến tặng nhất định đã cắt xén một ít rồi. Còn Tiết Diệp lại khác, nàng ta chấp nhận hy sinh để có được thứ tốt hơn, vì vậy nàng chọn dùng cao điểm của nàng ta.

Lại nói, Thu Thủy từng làm ra chuyện để nàng không thể dung tha, một là lén lút trèo lên giường của tiền phu nàng, hai là dẫn đến việc nàng cảm động nhầm một tên đáng chết như Chung Hạng Siêu. Vì vậy nàng biến nàng ta thành cái gai trong mắt Tiết Văn, để một người nho nhen như Tiết Văn chỉnh trị nàng ta.

Sau lại dùng nàng ta chế trụ Tiết Văn, haha, đùa giỡn người như vậy quả thực rất thú vị, chỉ cần nghĩ đến đã thấy vui sướng rồi. Trách không được người người đều muốn đùa bỡn nàng, đời này nàng quyết định là người chủ động đùa bỡn người khác.

Tiết Văn càng hận hơn nữa, thế nhưng lại nghĩ cũng may nàng ăn bớt một ít rồi, nếu không để nha hoàn kia ăn chính là tiện nghi nàng ta. Bất quá, nha hoàn này, nàng cũng không thể để nàng ta ăn thỏa mái được.

Thế nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cao điểm bị nàng ăn hết một ít trước, mà Tiết Nhu không nhìn đã mang đi tặng, vậy cũng là chuyện tốt. Đỡ phải thấy được cao điểm của Tiết Diệp nhiều hơn nàng, sau đó nàng lại phải một phen giải thích.

Dùng qua cao điểm, hai người kia trở về. Mà bọn họ chịu sớm trở về như vậy là bởi vì mục đích đã đạt được.


Tiết Nhu lạnh lùng nhìn viện môn, nãy giờ các nàng ở đây mở miệng lấy lòng nàng, rồi lâu lâu lại đề cập đến chuyện của Chung Hạng Siêu, ý đồ quá mức rõ ràng rồi còn gì. Nàng phủi tay đứng lên nhìn chằm chằm tay áo của mình, cuối cùng nói, “Thu Thủy, ngươi thay ta vá chặt lại hết tay áo đi. Điểm tâm kia chia cho Thanh Sơn một nữa.”

Tay chân là tuyệt đối không thể để người khác thấy được, nếu không thanh danh của nàng bị hủy hết thì không tốt. Lại nói đêm qua Trương Thiên Hồng tùy tiện nắm nữa chứ, xưa nay chỉ có mỗi di nương nhũ mẫu cùng hai nha hoàn thiếp thân là chạm vào tay nàng thôi, đến Chung Hạng Siêu làm trượng phu hơn hai năm cũng chưa từng có ưu đãi đó đâu.

Thu Thủy cầm lấy lồng thức ăn vui vẻ nhận mệnh chạy đi.

Tiết Nhu mang theo Thanh Sơn dạo quanh hoa viên tìm lại con người trước đây của mình. Lúc trước nàng vui thì cười, tức giận sẽ tìm cách trút giận, không vui sẽ tố khổ với hai nha hoàn bên cạnh, mà nay, cái gì cũng giấu trong lòng, cảm giác này quả thật rất khó chịu, nhưng nàng cũng không có cách nào khác.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

“Gặp qua tam cô nương.”

Đột nhiên sau lưng truyền đến âm thanh hành lễ nhẹ nhàng điềm đạm của nữ nhân để Tiết Nhu thu hồi tình tự xoay người. Ánh vào trong mắt của nàng chính là vóc người xinh đẹp cùng gương mặt ôn nhuận của nhị di nương, cũng là thân nương của Tiết Diệp.

Nhị di nương này đời trước nàng cũng không lưu ý lắm, thế nhưng sau mỗi lần nàng cùng Trương Thiên Hồng diễn ra một trò khôi hài nàng ta đều lén cười sau lưng. Kinh qua học hỏi từ Đàm thị, nàng phát hiện đáy mắt của nàng ta ám khinh bỉ nhìn nàng, không chút che giấu.

“Thật trùng hợp nha, ta tản bộ cũng gặp được nhị di nương a.”

Nhị di nương thẳng thắt lưng, bày ra một bị dáng siểm nịnh cười thân thiết lấy lòng, “Kỳ thật cũng không phải trùng hợp, chẳng qua là có chút chuyện muốn nói cùng tam cô nương.”


Hôm nay nghe nữ nhi kể lại nàng cảm thấy Tiết Nhu ngu ngốc này có hảo cảm với nữ nhi nàng, vì vậy phải nhân cơ hội thân cận một chút. Tuy nói Chung Hạng Siêu là một tên không ra gì lại còn ác tâm thế nhưng lấy thân phận của hắn, nàng không tin lão gia không đáp ứng gả Tiết Nhu.

Vì vậy bất cứ giá nào nàng cũng phải lấy lòng Tiết Nhu trước, chỉ cần nữ nhi nàng gả tốt, vậy cuộc sống sau này của nàng sẽ càng từng bước lên mây rồi. Mặc kệ trước có hiềm khích gì, nàng cũng chưa từng minh trương mục đảm khi dễ qua Tiết Nhu, vì vậy nàng tuyệt đối có lòng tin, Tiết Nhu sẽ đáp ứng.

“Nếu là như vậy, nhị di nương cũng không cần khách sáo như vậy, cứ nói là được.” Tiết Nhu kéo kéo tay áo, sải bước đi ra phía lương đình ngồi xuống chờ đợi nhị di nương nói mục đích. Kỳ thực nàng cũng sớm đoán được rồi, chẳng qua nàng muốn sống tốt thì phải mượn lực, giúp đám người đó gả tốt cũng chẳng sao, cuối cùng cũng chẳng phải cũng là mang vinh quang về cho nàng sao.

Nhị di nương thấy Tiết Nhu đáp ứng, trong lòng càng thêm phấn khích cho rằng mình đã đoán đúng rồi, vì vậy ý cười trên khóe môi càng sâu một phần. Bước chân có phần nhanh đi theo sau lưng Tiết Nhu, sau đó ngồi ở đối diện nàng.

“Tam cô nương a, ngươi cũng biết ở cái phủ này, phu nhân một tay che trời, ta. . .ta thực sự. . .sợ hôn sự của nhị cô nương. . .” Nhị di nương vừa ngồi xuống liền dùng loại lời khai môn kiến sơn để nói.

Mà chính vì Tiết Nhu quá thẳng thắng, nên mọi người trong phủ không ai không biết Tiết Nhu chán ghét Trương Thiên Hồng, do đó nhị di nương mới cả gan nói ra lời như vậy. Nàng còn không quên cúi đầu thấp một chút, đủ để Tiết Nhu nhìn thấy biểu hiện lo sợ trên mặt mình.

Tiết Nhu hiểu rõ nàng ta mang loại tâm tư gì trong lòng, thế nhưng vẫn giả ngốc, dùng giọng không hiểu nói: “Nga, ngươi cũng nói mẫu thân một tay che trời rồi, chuyện này ta làm sao có thể giúp được di nương ngươi giải tâm sự trong lòng đây.” Một bên nói, một bên nhâm nhi tách trà nóng do bà tử thiếp thân của nhị di nương châm cho mình.

“Vậy thì cũng không phải không có cách.” Nhị di nương vẫn còn nghĩ người trước mắt này là Tiết Nhu của ban đầu, vì vậy không chút che giấu tâm cơ của mình, còn có ý định xúi Tiết Nhu tạo phản. “Chẳng phải. . .”

Nhị di nương nói đến đây lại thấp giọng thần bí chòm người dán đến chỗ Tiết Nhu: “Ta nghe hạ nhân trong phủ nói tam tiểu thư được Chung thiếu gia chú ý, không bằng nhân cơ hội này. . .”

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

“A, nguyên lại nhị di nương là muốn ta làm đạp cước thạch của nhị tỷ a?” Giọng nói mang theo vài tia mát mẻ của Tiết Nhu chói tai vang lên, truyền thẳng vào trong tai nhị di nương để mặt nàng ta nhất thời trầm xuống không ít. Thì ra Tiết Nhu nàng trong mắt mọi người chính là người có thể công khai lợi dụng như vậy, trách không được đời trước Chung Hạng Siêu chỉ dùng chút thời gian ngắn liền có thể đắc thủ rồi.


“Không, không phải, ta không có ý này.” Nhị di nương mặc kệ đôi tai ù ù của mình lúng túng ngồi lại vị trí, luôn miệng giải thích, “Ta là thấy cửa hôn sự này đối với người rất có lợi a. Người xem, Chung thiếu gia luận gia thế thân phần đều xuất chúng hơn người, lại yêu thương người đến nỗi không ngại ở trước mặt mọi người bêu xấu phu nhân cùng đại tiểu thư. Nếu là người gả qua đó nhất định rất tốt, ta chỉ là muốn dựa chút hơi, nhờ người tìm một cửa hôn sự tốt cho nhị cô nương mà thôi.”

Tiết Nhu gật gù xem như tiếp thu những gì nàng ta nói, môi nàng khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai khó phát hiện: “Nhị di nương thực sự cho rằng ta sẽ gả cho hắn?” Ngoài Chung Hạng Siêu nàng không còn sự lựa chọn khác sao? Đừng mơ tưởng, nàng mới không tin.

“Ai dô, tam cô nương a, đây là cơ hội tốt phải biết nắm chặt lấy.” Nhị di nương còn ở đây biểu lộ ‘quan tâm to lớn’ của mình đối với Tiết Nhu, luôn miệng khuyên nhủ, “Chung thiếu gia được Chung phu nhân yêu thương không ai bì được, người gả qua đó, cũng không ai dám làm khó người, vì sao người lại không chịu đáp ứng a?”

“Nếu hắn tốt như vậy, chi bằng. . .” Ánh mắt của Tiết Nhu chảy ra vài tia ngoạn vị, cắn chặt từng chữ nói: “Để nhị tỷ gả cho hắn, thế nào?” Lấy thanh danh của Chung Hạng Siêu, người nào dám gả? Đã vậy còn ở nơi này dụ dỗ nàng nữa. Nói đến như hắn là vật thể hiếm lạ trên trời có dưới đất không có vậy. Nàng từng gả cho hắn, cũng biết rõ hắn là dạng người gì, có được hay không?

“Cái này. . .cái này. . .” Nhị di nương lập tức như bị hách trúng, mặt thoáng cái chuyển xanh. Đùa cái gì vậy, để nữ nhi nàng gả cho một tên vừa mập vừa không đầu óc đến thông phòng cũng không có làm thê tử, làm sao có thể được.

Đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, để nàng có lời đáp trả: “Nếu được như vậy quả là phúc khí của nhị cô nương a. Đáng tiếc Chung thiếu gia lại nhìn trúng tam cô nương đây. Bảo ta phải làm thế nào cho đúng a. Ta nghe hạ nhân nói, Chung thiếu gia không ngại công khai chê luôn cả đại tiểu thư rồi. Xem ra trong mắt hắn, người đẹp nhất, phi tam cô nương người mạc chúc a.”

Tiết Nhu như là nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, nàng ngửa đầu bật cười ha hả. Đôi mắt khép hờ, vành mắt có dấu viết của lệ quang, đó chứng tỏ được vết thương cũ trong lòng nàng có bao nhiêu sâu. Ngươi đẹp nhất trong lòng Chung Hạng Siêu? Chẳng phải là Lạc Bích Nhu sao, từ đầu đến cuối nàng chỉ là thế thân, là một con rối mà thôi.

“Nhị di nương khéo đùa a. Xem như nể mặt ngươi khen ta, chuyện này ta sẽ không nói cùng mẫu thân phụ thân, thế nhưng di nương nên biết giữ mồm giữ miệng a!” Tiết Nhu ngưng cười, đưa tay lên thấm đi giọt lệ nhỏ bên khóe mắt rồi mới cúi đầu nhìn nhị di nương trước mắt.

Nhị di nương há mồm như muốn nói gì đó lại bị Tiết Nhu trước một bước cướp lời. “Chuyện này tới đây thôi, cám ơn truyện cười của di nương hôm nay, để ta rất vui vẻ.”
Nói xong nàng đứng lên, xoay người mang theo Thanh Sơn ra khỏi lương đình, đi tới một nơi khác của hoa viên.

Nhị di nương cũng không vì vậy mà tức giận, lấy thanh danh cùng ngoại hình của Chung Hạng Siêu, đến con ruồi cũng chê bẩn đừng nói chi một đứa không đầu óc như Tiết Nhu. Chỉ cần thời gian, chỉ cần lâu ngày lấy được tin tưởng của Tiết Nhu, nàng nhất định dỗ nàng ta hảo hảo gả cho Chung Hạng Siêu, hảo hảo làm đạp cước thạch cho mẫu nữ nàng.

Bà tử bên cạnh nhị di nương trừng bóng lưng chủ tớ Tiết Nhu một mắt, lại thấp giọng nói với nhị di nương: “Di nương, con ngốc đó. . .”

Nhị di nương nâng tay lên không để nàng ta nói tiếp, chỉ khẽ lắc đầu: “Không vội, từ lúc tiện nữ nhân kia chết nàng ta liền không chiếm được tình cảm gì trong phủ, nhất định sẽ rất nhanh bị hoàn khố tử kia làm cảm động thôi. Chuyện chúng ta nên làm đó là thân cận với nàng ta một chút, tạo cơ hội để hoàn khố tử kia tiếp cận nàng ta.”


Bà tử hạ mi mắt âm trầm một lúc lại nói: “Thế nhưng nhị thiếu gia bên kia. . .”

“Trương Thiên Hồng cũng tác hợp, chúng ta cũng tác hợp, lão gia vì thăng quan tiến chức nhất định sẽ không cố một thứ nữ ngu dốt xú danh tại ngoại như Tiết Nhu mà phản đối cửa hôn sự này đâu. Tiết Nhu phải gả đi là chuyện sớm muộn thôi, vì vậy chúng ta phải nắm chặt thời cơ, lấy được lòng của nàng ta, tuyệt không để mẫu nữ Trương Thiên Hồng có cơ hội.”

Nhị di nương càng nói càng đắc ý, như là trình tự này nhất định diễn tiến hệt như trong suy nghĩ của nàng thôi. Chỉ cần lão gia đáp ứng, không người có thể cãi lại, mà Tiết Tinh Vân cũng chẳng thể làm được tích sự gì. Việc nàng cần làm đó là đẩy Tiết Diệp thân cận với Tiết Nhu mà thôi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Mỗ nữ: Ha. . .

Luna nương âm trầm

Mỗ nữ: Haha. . .

Luna nương đen mặt

Mỗ nữ: Hahaha. . .

Luna nương tháo dép ném tới: Nói! Vì sao ít độc giả như thế???

Mỗ nam chạy đến chụp lại chiếc dép ném xuống đất: Tại độc giả không thích ngược, nhất là ngược nam chủ phong lưu phóng khoáng như ta.

Sau đó đôi nam nữ nào đó nắm tay nhau ra phố dạo, mặc kệ cẩu độc thân đang khóc thúc thít trong phòng.

Bình Luận (0)
Comment