Khí Nữ Mãn Thích

Chương 85

CHƯƠNG 85: HỔ HÁ TO MỒM

Tác giả: Luna Huang
Bên kia uyên ương giao cảnh tình nùng ý đậm đến mặt trăng cũng xấu hổ núp sau đám mây, bên này Tiết Nhu lại trằn trọc khó vào giấc. Lời của Ôn Uyển quả thực để nàng tâm phiền ý loạn.

Hễ nhắm mắt lại liền xuất hiện cảnh vui vẻ hạnh phúc của đời trước. Thế nhưng nếu như đời trước kịch chưa hạ màn, huyễn mộng chưa vỡ, mà nàng đã thân vong thì nàng cũng tuyệt không để hắn tái thú đâu. Chỉ là nàng của trước kia, sợ là vĩnh viễn không thể trở về được.

Lúc trước thích thì cười, buồn lại khóc, tức giận liền phát tiết, nghĩ gì nói đó chẳng biết kiêng dè, hiện tại. . .trước khi mở miệng, nhấc chân đều phải kinh qua tâm tư thực lự uốn lưỡi bảy tấc, cuộc sống như vậy thực sự quá đè nén rồi. Thế nhưng vì tương lai, nàng nhất định không thể chùn bước.

Ngồi dậy, nàng lấy chút an thần hương ra cho thêm chút vào lư hương đất bên cạnh giường. Hít lấy hít để vài hơi dược hương cuối cùng mới là an tĩnh vào giấc mộng.

Sáng hôm sau, Tiết Triệt bị triệu kiến thảo luận về buổi hộ tống thái hậu đến tự cầu phúc vào đầu đông, đương nhiên Tiết Vân Lãng cũng phải theo cùng.

Đứng trước đại môn, Tiết Vân Lãng nói với Tiết Nhu, “Lần này làm phiền A Nhu rồi.” Vừa nói hắn vừa rút hà bao sớm chuẩn bị sẵn bên thắt lưng đưa cho nàng.

Đáng lẽ hắn nên đưa cho thê tử, nhưng nghĩ nghĩ thê tử bị kiên định của Tiết Nhu khiến cho phải tay không trở về tố cáo với hắn, vậy nhất định nàng sẽ không thể tranh chuyện trả bạc với Tiết Nhu được. Do đó hắn liền chủ động đưa cho nàng.

Tiết Nhu không đưa tay nhận, chỉ cười nói, “Đại ca, A Nhu đã dám mở miệng hứa đưa đại tẩu đi thì nhất định xuất được số tiền này.”

“Vậy để đại ca giúp một phần, dù sao cũng là chuyện của ta lại làm phiền A Nhu.” Tiết Vân Lãng nghe vậy liền nghĩ Tiết Nhu cho là mình khi dễ nàng không có bạc, liền lui một bước để biển rộng trời cao.


Tiết Nhu lắc đầu, mắt nàng nhìn hà bao trên tay Tiết Vân Lãng, “Bạc lần này cả A Nhu cùng đại ca đều không cần xuất.”

Tiết Vân Lãng rất kinh ngạc, muốn hỏi thì Tiết Triệt lại thúc giục, vì vậy cũng chỉ có thể hướng nàng gật đầu xem như tạ ân. Sau đó hắn tung người lên ngựa theo Tiết Triệt rời đi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Tiễn Tiết Triệt xong, Tiết Nhu phủi Trương Thiên Hồng một mắt, liền kiêu ngạo khoác tay Ôn Uyên nghênh ngang rời đi. Hiện tại người chấp chưởng không phải nàng ta, nàng đi đâu làm gì cũng chẳng cần thiết thông qua nữa. Mà Tiết Triệt không ở nàng cũng chẳng cần báo với ai, mọi người cũng sẽ nghĩ nàng đã báo qua với Tiết Triệt do đó cũng chẳng ai đề cập gì.

Tiết Nhã Hân thấy vẫn cực kỳ không vui giẫm chân xuống đất, “Mẫu thân, người xem nàng ta kìa.”

Trương Thiên Hồng lạnh mắt đinh chặt bóng lưng của đám người Tiết Nhu. Hiện chuyện nàng quan tâm không phải là Tiết Nhu nữa mà là cái thai trong bụng tứ di nương kia kìa.

“Trở về viện.” Lạnh lùng bỏ lại một câu nàng liền xoay người rời đi.

Tiết Nhã Hân tức giận cũng chẳng làm được gì, mang theo không cam lòng rời đi.

Tiết Văn ngưỡng cao mặt lên trời nhìn mẫu nữ Tiết Nhã Hân, “Đợi lần này di nương hạ sinh đệ đệ, vậy thì đám người đó làm gì cũng phải nhìn sắc mặt chúng ta.”

Tứ di dương vừa vui vừa sợ, tay nàng vuốt ve bụng nhỏ suy tính một lúc mới thấp giọng nói: “Chúng ta cũng trở về thôi.”

“Ân.” Tiết Văn đưa tay đỡ tam di nương, bộ dạng rất chu đáo, hệt như trong bụng di nương nàng thực sự là một nam hài vậy.


Thế nhưng cũng trách không được nàng, bị khi dễ lâu như vậy hiện có hy vọng có chỗ dựa, đương nhiên phải cẩn thận một chút rồi.

Tiết Diệp nhìn bóng lưng hai mẫu nữ Tiết Văn mà cau mày. Di nương nhà nàng tuổi tác không còn nhỏ nữa, nếu như là còn hoài thai, sợ đệ đệ không có được mà cả hai đều thân vong thì nguy. Đó là còn chưa kể đến chắc gì đó là nam hài, chẳng qua người ta hy vọng quá lớn mà thôi.

Nhị di nương lại rất không lòng, lý nào bụng của nàng lại không có tiền đồ như vậy. Ôm một bụng khí cũng chẳng biết xả cùng ai, chỉ có thể tức giận một mình vào cửa.
Tiết Diệp đi theo sau cũng chẳng nói thêm gì.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Tiết Nhu một đường dắt Ôn Uyển cùng đám nha hoàn đến Bách Thảo đường cũng chẳng quên dặn dò: “Đúng rồi, trước khi đại tẩu phát bệnh có xuất hiện qua thứ kỳ quái gì liền nói cả cho đại phu nghe a.”

Ôn Uyển khẽ gật đầu, “Hy vọng lần này đoán ra được cũng có thể trị khỏi.”

“An tâm, đại phu của Bách Thảo đường đều là có tiếng nhất nhì, đại phú hộ lẫn hoàng thất bị bệnh đều cần đến bọn họ a.” Tiết Nhu an ủi nói như thế, đời trước chẳng phải nàng cũng chẳng khỏi được hay sao. Bất quá nàng không phải bệnh, không thể trách bọn họ, nhưng Ôn Uyển lại bệnh nếu thật cũng chẩn không ra, vậy nàng tháo luôn chiêu bài của bọn họ.

Bách Thảo đường là một nhà không to không nhỏ giữa nha đạo ít điếm phô nhất kinh thành. Sở dĩ chọn nhai đạo này là bởi vì nó yên tĩnh, thuận tiện để đại phu bắt mạch. Mà từ lúc danh tiếng của Bách Thảo đường truyền ra xa thì nơi này đều không thể yên tĩnh như trước nữa.

Xa xa đã thấy một đoàn người xếp thành hàng dài chờ tới phiên mình chẩn bệnh. Trong đoàn người đều là ăn vận hoa lệ, chứng tỏ đều là quý nhân nhưng vẫn phải xếp hàng chờ chẩn bệnh. Mà trong số bọn họ, rất ít người thực sự là nan y khó chữa từ xa đến đây, đại đa số người vì bồi bổ sức khỏe, vì chuyện hoài thai hay mấy mao bệnh cỏn con mà đến.


Do đó đại phu giỏi như Bích Ngọc hay Điều Dong bọn họ rất ít xuất hiện. Bình thường bọn họ sẽ ngồi nghiên cứu sách thuốc tự phổ cập kiến thức cùng dạy những người mới được thu lưu vào điếm.

Nàng từng hỏi qua Chung Hạng Siêu, vì sao không mở rộng điếm hoặc mở thêm một điếm khác. Hắn nói hắn chỉ là muốn đại phu tốt nhất chữa trị cho bệnh nhân không phải vì danh tiếng, nếu mở quá nhiều quản lý không hết chất lượng sẽ không được tốt nữa. Mà tâm tư hắn toàn bộ đặt lên trên người “Nhu nhi” nên không muốn lãng phi thời gian chăm sóc cho từng điếm.

Xưa này hắn đều treo “Nhu nhi” trước cửa miệng, thế mà nàng ngu ngốc cho đó là mình. Giấu đi thê lương cùng tự giễu xuống đáy mắt, nàng kéo Ôn Uyển đang đứng xếp ở cuối hàng bước đến trước cửa điếm trong đôi mắt mang đầy khó chịu cùng phẫn nộ của đám người.

Một hỏa kế đứng trước đoàn người cầm bản gỗ có ghi “Thỉnh xếp hàng” thấy được Tiết Nhu bước đến hắn có chút kinh ngạc muốn bước đến tiếp đón, thế nhưng nhìn thấy được Ôn Uyển cùng đám người Thanh Sơn liền thu hồi chân mới nhấc lên lại. Hắn từng thấy Chung Hạng Siêu đưa Lạc Bích Nhu đến, lúc đó nha hoàn bên người cũng không phải những người này.

Nhìn Tiết Nhu càng đến càng tiếp cận mình, não hắn liền nhớ đến tin đồn gần đây, lập tức biết được thân phận của nàng. Nở một nụ cười, lời nói mời nàng xếp hàng cũng bị thay đổi thành, “Tiết tiểu thư đã tới a, đại phu người hẹn trước đang đợi bên trong, thỉnh vào.”

Câu này vừa không làm phật lòng Tiết Nhu cùng thuận tiện lừa gạt mọi người là Tiết Nhu đã sớm hẹn trước rồi. Tiết Nhu nhìn hỏa kế một mắt cũng không có tán thán hắn thông minh, dù sao nàng từng gặp qua đương nhiên biết thuộc hạ dưới trướng Chung Hạng Siêu là dạng thế nào.

Ngược lại Ôn Uyển lại rất kinh ngạc, đêm qua nàng mới nói với Tiết Nhu thôi mà, chẳng lẽ. . .

Bị ý nghĩ dọa sợ, nàng kéo kéo tay áo của Tiết Nhu khẽ giọng muốn hỏi nhưng lại bị người to tiếng cắt ngang.

“Điếm các ngươi có đặt trước vì sao sớm sớm không nói đến mọi người đứng đây xếp hàng a.” Một nam nhân mập mạp đứng trong hàng phẫn nộ hô.

Hỏa kế mỉm cười đầy giả tạo hướng người đó giải thích, “Do Tiết tiểu thư là chí hữu của lão bản chúng ta, ngược lại nếu chí hữu của các vị đây đến điếm của các vị ủng hộ, hẳn các vị cũng sẽ ưu đãi chí hữu một chút, đúng không?”

Mọi người đều nhao nhao cho rằng quan điểm của nam nhân mập mạp kia là đúng thì nhất thời im lặng khi lời giải thích của hỏa kế kết thúc. Sự thật đúng là như vậy mà, bọn họ còn có cái gì để nói nữa đâu.

Hỏa kế lại hướng Tiết Nhu làm ra động tác thỉnh, “Tiết tiểu thư, mời!”


Tiết Nhu hướng hỏa kế gật đầu một cái liền kéo Ôn Uyển vào bên trong, “Đại tẩu thấy không, đây đều là hắn nợ ta.”

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Hôm nay Chung Hạng Siêu phải ra đây xem tình hình, không ngờ đến Tiết Nhu cũng sẽ đến. Vừa nghe báo lại, hắn bỏ hết sổ sách từ trên lầu chạy xuống đã thấy nàng từ ngoài bước vào.

“A Nhu, nàng đến.”

Tiết Nhu như nhìn không thấy hắn, nàng bước đến chỗ chưởng quỹ hỏi, “Chúng ta cần xem bệnh, là lần đầu đến, cho hỏi thủ tục thế nào?”

Chưởng quỹ thấy Tiết Nhu đã là hồn phi phách tán rồi, sớm nghe giọng của hỏa kế bên ngoài hô to thông báo hắn cũng đã có chuẩn bị, không nghĩ đến trên đời này thực sự còn có hai người giống nhau như vậy. Chỉ là hồn của hắn phải lập tức nhập về thể xác do âm thanh của Chung Hạng Siêu truyền đến.

“Tiết tiểu thư là thượng khách, nào cần thủ tục gì.”

“Đúng đúng.” Chung Hạng Siêu cười hề hề bước đến nói, “A Nhu không khỏe liền theo ta lên lầu đi, ta để Ngọc Bích đến xem cho nàng.”

Tiết Nhu không đáp lời, thẳng kéo Ôn Uyển lên lầu, đây chứng tỏ là đáp ứng để Chung Hạng Siêu tận lực bồi thường. Thấy vậy đương nhiên hắn cũng vui không biết diễn tả thế nào rồi.

Trước khi nàng đi còn cố ý không để đám người Thu Thủy theo nữa. Thu Thủy tâm không ở chỗ nàng, mà bệnh của Ôn Uyển càng ít người biết càng tốt do đó nàng mới không để họ theo.

Chung Hạng Siêu hăng hái bừng bừng chạy theo Tiết Nhu lên lầu. Mà bên này chưởng quỹ cũng chẳng cần phân phó tự biết phái người đi tìm Ngọc Bích.

Tiết Nhu vô cùng tự nhiên đẩy cửa phòng vào trong, nơi này nàng từng đến do đó quen thuộc cũng không có gì là lạ. Ôn Uyển nhìn đây hết thảy lại thấy Chung Hạng Siêu như là chuyện Tiết Nhu làm là chuyện bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa liền chắc chắn suy đoán của mình.

Bình Luận (0)
Comment