17.
Thứ Hai, hiệu trưởng chính thức trao lại suất tham gia thi đấu cho tôi.
Tôi điền xong hồ sơ dự thi liền nộp lại cho ông ta.
Hiệu trưởng nhìn tôi và Hứa Lũng, "Cuộc thi sẽ diễn ra vào tháng Ba năm sau, hai em nhớ chuẩn bị cho tốt, nhất định phải mang vinh quang về."
Lúc chuẩn bị rời đi, Hứa Lũng đột nhiên giữ tôi lại: "Thầy ơi, chuyện của Vưu Thanh Thanh, thầy nên xin lỗi bạn Dụ Du chứ ạ?"
Tôi khẽ nhíu mày.
Hứa Lũng là đang đòi lại công bằng cho tôi sao? Vinh dự quá nhỉ?
Hiệu trưởng có chút lúng túng: "Xin lỗi em, Dụ Du. Chuyện này là do thầy chưa tìm hiểu rõ sự thật, khiến em chịu ấm ức rồi."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .
Hứa Lũng hừ một tiếng: "Thầy chỉ nói một câu xin lỗi thôi ạ? Bạn Dụ Du đã bị đình chỉ học một tuần đấy."
Tôi chọc nhẹ vào người Hứa Lũng.
Thằng nhóc này, đừng quá đáng như vậy.
Ông ta mà trút giận lên người cậu thì toi đời đấy.
Hiệu trưởng mặt mày khó coi, hắng giọng nói: "Yên tâm đi, thầy sẽ kỷ luật Vưu Thanh Thanh. Còn về Dụ Du, thầy cũng sẽ bồi thường cho em.”
Tôi nhanh chóng lên tiếng trước Hứa Lũng: "Như vậy là đủ rồi, cảm ơn thầy."
Rồi vội vàng kéo cậu ta đi.
Hứa Lũng bất mãn: "Sao lại kéo tôi đi? Tôi còn chưa nói xong mà."
Tôi lườm cậu ta một cái, thản nhiên nói: "Đừng có được voi đòi tiên, cậu nên biết đủ đi."
"Cứ việc chuẩn bị thi đấu là được, đừng bận tâm đến chuyện của Vưu Thanh Thanh nữa.”
Tôi quay lưng bỏ đi, Hứa Lũng liền đuổi theo: "Dụ Du, cậu định thi vào trường đại học nào?"
…
Hiệu trưởng rất nhanh đã công bố danh sách cuối cùng của cuộc thi vật lý trước toàn trường, để toàn bộ học sinh đều có câu trả lời.
Vưu Thanh Thanh cứ như đã biến mất, trước kỳ thi cuối kỳ vào tháng Một, tôi không còn thấy bóng dáng của cô ta nữa.
Nghe nói cô ta đã tìm một lớp ôn tập toàn thời gian và đang học bổ sung ở bên ngoài.
Tôi cũng không để tâm lắm.
Sau kỳ thi cuối kỳ, Hứa Lũng đã kể cho tôi nghe một chuyện khiến cậu ta rất sốc.
[Tôi không phải con ruột của ba mẹ mình.]
[Ba mẹ ruột tìm ra tôi rồi, muốn tôi nhận lại họ.]
Tôi cúi đầu im lặng.
Hề Hề: “Hứa Lũng được nhận về trước thời hạn rồi.”
“Đúng vậy.”
“Đây là hiệu ứng cánh bướm phải không? Vì sự xuất hiện của chị mà mọi thứ đã thay đổi rồi.”
Nếu không có sự xuất hiện của Hề Hề thì chúng tôi sẽ đi theo đúng quỹ đạo trong sách.
Tôi biết Hứa Lũng rồi cũng sẽ nhận lại ba mẹ ruột, bọn họ đều là những người thuộc gia đình danh giá, cậu ta nhận lại họ chỉ có lợi chứ không hại.
Kẻ ngốc mới không nhận.
Tôi chỉ gửi lại cho cậu ta hai chữ: “Chúc mừng.”
Xem ra, tôi phải tìm cách dần dần cách xa Hứa Lũng thôi.
Sau khi nhận lại ba mẹ ruột, Hứa Lũng sẽ trở thành người thừa kế, sau này sẽ tiếp quản công ty của nhà họ Cố.
Để có thể trở thành một người thừa kế đích thực, cậu ta buộc phải học cách tàn nhẫn, nếu không sẽ không thể chiếm được lòng người.
Vì vậy, bài học đầu tiên sau khi trở về nhà họ Cố của cậu ta là làm sao để trở nên nhẫn tâm và quyết đoán.
Hứa Lũng trong tiểu thuyết đã dùng những thủ đoạn đó lên người tôi, khiến tôi ch thảm, điều này chứng tỏ cậu ta đã học rất tốt.
Người có tiền có quyền như cậu ta, làm sao có thể để ý đến một sinh mạng nhỏ nhoi chứ?
Mà Hứa Lũng của hiện tại cũng chẳng khác biệt gì, cậu ta cũng chỉ có thể làm đúng theo như vậy mà thôi.
“Hề Hề, tôi không hiểu. Tại sao Hứa Lũng làm ra những chuyện như thế mà vẫn có thể làm nam chính chứ? Còn nữa, tại sao người có tam quan lệch lạc, giả dối như Vưu Thanh Thanh lại có thể làm nữ chính? Chẳng lẽ sự tồn tại của bọn họ chỉ là để làm nền cho sự xấu xa và độc ác của nữ phụ sao?”
Mặc dù tôi cảm thấy khó chịu, nhưng trong lòng vẫn hiểu rất rõ.
Đây mới chính là thực tế.