Lúc Vưu Mai bế đứa con một tuổi đến tận nhà đòi quyền lợi, ông nội tôi cũng có mặt ở đó.
Hôn nhân giữa mẹ tôi và Dụ Lịch thực chất là một cuộc hôn nhân mang tính thương mại.
Mẹ tôi là tiểu thư khuê các, bà rất dịu dàng và đoan trang. Đối với cuộc hôn nhân này, bà ít nhiều cũng có vài phần tình cảm với Dụ Lịch.
Vậy nên ngày hôm ấy, khi phát hiện ra Dụ Lịch đã có một đứa con riêng, mẹ tôi bị khó sinh, suýt chút nữa không qua khỏi.
Lúc tỉnh lại, sức khoẻ của bà cũng đã yếu đi rất nhiều.
Vì để bù đắp cho mẹ và tôi, cũng là để tiện giải thích với gia đình nhà ngoại, ông nội đã quyết định để tôi đứng tên tất cả tài sản trong nhà.
Xem như là cho tôi một chỗ dựa vững chắc, để mẹ tôi cảm thấy an tâm.
Dụ Lịch híp mắt lại: "Con khốn, lông còn chưa mọc đủ mà đã bắt đầu dám đe doạ tao à?”
Tôi nhướn mày, khóe miệng khẽ cong lên: "Không được sao?"
"Dụ Du, mày có còn coi tao là ba của mày không?"
10.
Tôi không lên tiếng.
Bầu không khí căng thẳng đến mức gần như không thở nổi, Vưu Mai kéo tay áo Dụ Lịch, liên tục chớp mắt ra hiệu với ông ta.
Tôi cảm thấy khó chịu, ai cũng đừng mong vui vẻ.
“Mắt không tốt thì đi khám mắt đi, bà tưởng mình là hồ ly tinh à, chỉ cần chớp mắt là có thể quyến rũ người khác?”
Giây tiếp theo, tôi gật đầu rồi lại lắc đầu, nghiêm túc nói, “Không đúng, hình như bà đúng là hồ ly tinh đấy, nếu không thì làm sao có thể mê hoặc người ba trên danh nghĩa của tôi tới mức rối loạn như vậy?”
Dụ Lịch tức giận đến mức sắp bốc hỏa: “Im miệng lại cho tao!”
Vưu Thanh Thanh không biết từ đâu lao ra, mắt ngấn lệ, “Du Du, em đừng nói về mẹ chị như vậy nữa. Mẹ cũng là bị ép đến đường cùng nên mới tìm đến ba mà thôi, nếu em cứ muốn nổi giận, vậy thì trút giận lên người chị đi.”
Vưu Thanh Thanh "buồn bã" lau đi những giọt nước mắt mà theo tôi là hoàn toàn không tồn tại.
Cô ta khẽ nức nở: "Nếu tính theo thứ tự thời gian, mẹ chị mới là người quen ba trước mà..."
"Nếu không phải vì ông nội…sao mẹ chị lại phải chấp nhận bị tổn thương, bị em làm nhục chứ?”
“Xin em đấy, tha cho mẹ con chị đi mà.”
Nói xong những câu đó, Vưu Thanh Thanh lập tức oà khóc nức nở.
Dụ Lịch thương cảm vỗ nhẹ lưng cô ta: "Đừng cầu xin nó! Nó là cái thá gì chứ? Chỉ là một đứa không có lương tâm thôi."
Ông ta tức giận nhìn tôi: "Dụ Du, mày có thể học hỏi Thanh Thanh một chút không? Thanh Thanh tốt như vậy, sao mày cứ phải bắt nạt con bé?”
Tôi thảnh thơi ngồi thưởng thức màn kịch này.
Dụ Lịch đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng: "Nếu mày vẫn tiếp tục bắt nạt con bé, vậy thì đừng nhận tao là ba nữa!”
Tất cả những gì ông ta làm nãy giờ, chắc cũng là để nói ra câu này thôi.
Hay lắm, dù sao tôi cũng không cần người ba này!
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .
Dụ Lịch còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã ngắt lời, “Được!”
Ông ta ngẩn người một chút, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, mặt đỏ bừng: "Tao sẽ cắt đứt quan hệ cha con với mày! Từ giờ trở đi, tao không còn là cha của mày nữa!"
"Được.”
Có lẽ là do tôi trả lời quá nhanh chóng, Dụ Lịch ngạc nhiên đến sững sờ.
Ngược lại với ông ta, trong mắt hai mẹ con Vưu Mai lại thoáng lên một tia vui mừng.
Để tôi nghĩ xem.
Chuyện gì mà khiến bọn họ vui mừng như vậy nhỉ?
Trong lòng tôi mơ hồ có một suy đoán.
Tôi khẽ thở dài: "À đúng rồi, nếu ông không muốn làm ba tôi nữa, có thể rời khỏi nhà tôi được chưa?"
Dụ Lịch vừa định mở miệng mắng tôi thì Vưu Mai lại kéo tay áo ông ta, dùng ánh mắt ra hiệu.
Dụ Lịch hiểu ý, hừ một tiếng: "Dụ Du, tốt nhất sau này mày đừng hối hận."
"Sẽ không đâu."
Tôi chỉ thấy nhẹ nhõm mà thôi.