Khi Nữ Vương Xuyên Qua Thành Nữ Phụ

Chương 46

"Khốn kiếp, các ngươi dám không cho ta vào! Chán sống hết rồi à!"

Hàn thị có chút thiếu kiên nhẫn quát lớn. Nhưng đổi lại vẫn là thần sắc lạnh nhạt của đám thủ hạ của Boss, bọn hắn thế nhưng không một chút để tâm đến người phụ điên này, còn có một cô ả tiểu thư băng bó kín đầu, vẫn giữ nguyên bộ dáng lạnh lùng như tượng.

"Xin lỗi bà, ông chủ hiện tại đang có việc riêng, không tiện tiếp đón!" Cuối cùng cũng có một tên tốt bụng nói, nhưng hành động vẫn không lưu tình đẩy Hàn thị ra ngoài.

"Một đám chó có mắt như mù! Tao là con gái của Boss, còn không mau khôn hồn cút." Hàn Tinh vì bị thương đau đớn, cộng thêm tính khí đanh đá của một vị thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, bị đối xử như thế lập tức phẫn nộ rống, lời nói điêu ngoa, lỗ mãng vừa xuất ra liền đổi lấy gương mặt càng thêm trầm trọng của bọn thủ hạ.

"Ưm . . . a . . . " Vốn dĩ Hàn thị đã chấp nhận ủy khuất, định lôi kéo con gái trở lại, nhưng bên trong âm thanh khiêu khích lòng người dần dần tràn ra, muốn có bao nhiêu dâm mỹ liền có bấy nhiêu. Hàn thị cùng Hàn Tinh vừa nghe qua liền biết bên trong đang có "việc riêng" gì.

Bản tính ghen tuông của đàn bà trổi dậy, Hàn thị thừa dịp bọn chúng đang lơ là, nhanh chóng xông vào, đẩy toang cửa, hương vị hoan ái trong phòng lập tức tràn ra, chọc cho bà ta đỏ mặt tía tai, nắm đấm nổi cả gân xanh.

"Boss, thật ngượng!" Đối với hành động đột ngột này của Hàn thị, Song Y chỉ thoáng giật mình, sau đó rất nhanh khôi phục, nhưng lại cố tỏ ra điềm đạm, yếu đuối, mắt đẹp ngập nước, cả gương mặt đỏ bừng chôn vào khuôn ngực cứng rắn của người đàn ông.

Boss thản nhiên nhếch mép cười, đem chăn quấn kín hai người, dưới thân vẫn luật động cuồng dã, hoàn toàn để ngoài mắt Hàn thị đang tức đến sắp ngất, còn có Hàn Tinh mắt nổ đom đóm nhìn.

"A . . . nhanh quá . . . ưm . . . " Song Y nhìn thấy Hàn Tinh điêu ngoa càng muốn chọc tức, lớn tiếng rên rỉ dụ hoặc, làn môi đỏ mọng nhẹ câu lên nụ cười lãnh ý.

Đến khi cao trào đến, Boss rống to một tiếng phóng thích chính mình vào trong nơi sâu nhất của Song Y, nhìn cô ta sung sướng đến ngất đi, đáy mắt Boss hiện ra tia sáng quỷ dị. Ông ta không hề gấp gáp, vẫn cứ từ tốn vận quần áo chỉnh tề, để mặc Song Y nằm đó, chính mình hướng phòng làm việc đi tới.

"Đi theo ta." Thanh âm lạnh băng đến rét người, hai mẹ con Hàn thị không dám hé miệng nói nửa lời, ngoan ngoãn đi theo.

"Đùng!" Vừa đến phòng làm việc, Boss liền lên cơn điên cuồng, hung hăng đem cái đèn bàn tinh xảo ném mạnh vào tường, âm thanh đổ vỡ làm cho Hàn thị cùng con gái hoảng sợ đến tột độ. Boss thật đáng sợ, ông ta đã thực sự tức giận!

Ông ta như con báo nhào đến bên Hàn thị, bàn tay to lớn nhanh chóng bắt lái cái cằm tinh mỹ trắng nõn của bà ta, dùng sức chèn ép, trên gương mặt anh tuấn lộ ra sát ý dày đặc.

"Cô đừng có quá phận! Đã quên cảnh cáo của ta ?"

Hàn Tinh bị dọa sợ đến mức té bệt xuống đất, hô hấp bị hàn khí của Boss làm cho không thông, khuôn mặt vì tự chuốc lấy mà sưng như cái đầu heo, xấu xí khiếp người, nay lại một trận xanh mét, càng thêm khó coi!

Ông ta là cha cô thật sao ? Tại sao lại lãnh tình như vậy, một chút ấm áp của cha cũng không cảm nhận được! Vốn tính sẽ đến lợi dụng tình cha con mà nũng nịu đòi ông ta trả thù thay cho mình, nhưng bây giờ ý nghĩ đó đã sớm tiêu biến mất!

Hàn thị cũng bị dọa đến lệ rơi đầy mặt, cằm bị ông ta hành hạ đau như muốn vỡ vụn xương, thấp giọng rên rỉ van xin.

"Tôi, tôi biết sao rồi, tha, tha cho tôi." Cằm bị giữ nên nói có chút khó khăn, đồ hôi túa ra không ngừng.

"Nói!" Độc nhất một chữ, Boss thả Hàn thị ra, tiêu sái trở về ngồi trên ghế xoay, vô cùng chán ghét mà không thèm nhìn đến con gái ruột của mình một chút.

Hàn thị được buông tha, mềm yếu ngã xuống đất, thật lâu mới trấn định được nỗi sợ hãi của mình. Kì thực đúng là quá nông nỗi rồi, sớm đã quá phận của một con rối!

"Tôi cùng Tiểu Tinh không thể sống trong ngôi nhà đó nữa, Hàn Tử Du quả thật khó đối phó, lại như Tu La giết người, Tiểu Tinh bị hại đến thành cái bộ dạng này!" Hàn thị thừa dịp nước mắt vì đau ban nãy, lại tiếp tục diễn tuồng yếu đuối, khóc như mưa, thanh âm yếu ớt, bất lực khiến người ta mềm lòng.

Đáng tiếc, người nghe lại là người lãnh tình -- Boss!

"Thì đã sao ?" Ông ta nhếch khóe môi tuấn mỹ, như có như không nở nụ cười âm lãnh run người, đầu óc cơ trí hơn người nhanh chóng hiểu rõ mục đích của Hàn thị, nhưng tâm tình lại muốn day dưa chơi đùa, tỏ ra không hiểu.

"Cha, mẹ cùng con muốn ở đây với cha, hơn nữa, muốn cha giết chết Hàn Tử Du." Hàn Tinh thấy thái độ của Boss dần dần mềm mỏng, cả gan chảy xen vào nói, còn cấp cho ông ta đôi mắt to tròn rưng rưng lệ, chỉ mong tình cha con máu mủ của ông ta nổi dậy.

Lại một lần nữa đáng tiếc, người cha đây là Boss!

Gân xanh trên trán của Boss dần dần hiện rõ lên, ông ta lại thản nhiên bước từng bước chân hữu lực đến Hàn Tinh, cúi người nhìn cô ta một chút, sau đó trên môi tràn ra nụ cười khinh miệt.

"Đừng có gọi tốt như vậy ? Cha ? Ngay một chữ này cô không có tư cách gọi, còn nghe thêm một tiếng, cô liền biến thành mồi ngon cho Hắc Lang!" Nói xong lại tốt bụng tặng cho Hàn Tinh một bạt tay mạnh mẽ kinh hồn "Không ai có thể ra lệnh cho ta. Tốt nhất một sợi tóc của Hàn Tử Du cô cũng không được động!"

Hàn Tinh oanh liệt bị đánh đến hộc máu, ngã đùng ra ngất xỉu, Hàn thị cũng hoảng sợ la lớn một tiếng rồi nằm xuống cùng con gái.

Boss ghét bỏ phủi tay, sai người mang Hàn thị cùng Hàn Tinh vào mật thất nhốt lại, chưa có lệnh của ông ta thì không được thả ra!
Bình Luận (0)
Comment