Vào tháng 12, thời tiết ở Vạn Thành càng lạnh hơn. Lộ Nghiêu vốn dĩ nghĩ rằng thi giữa kỳ qua rồi là có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, không ngờ Lâm Viễn Chi lại đòi bổ túc thi CET-6 cho cậu, bây giờ hễ tối nào rảnh, cậu đều ngâm mình trong phòng tự học cùng Lâm Viễn Chi.
Phần Reading vừa khó hiểu vừa dài dòng làm Lộ Nghiêu mơ màng sắp ngủ, mấy cốc cà phê cũng không có tác dụng.
"Không phải chứ, hai người rốt cuộc là đang yêu đương, hay là thành lập nhóm nghiên cứu vậy?"
Vương Khánh Quốc cực kỳ khó hiểu, cặp đôi trẻ này đã ở bên nhau được một tháng, này kia kia nọ cái gì cũng chưa làm thì thôi đi, sao mà mỗi ngày trừ bỏ học tập vẫn là học tập?
"Cậu nói xem trong đầu giáo thảo trừ học ra chẳng lẽ không còn cái khác sao?" Lộ Nghiêu ngáp một cái, hai quầng thâm mắt thật lớn trên mặt cậu hiện lên rất rõ ràng.
"Có phương pháp nào có thể khiến ảnh dời lực chú ý đi không?"
"Quá đơn giản." Vương Khánh Quốc không biết nghĩ đến cái gì, cười hắc hắc, "Đàn ông biết làm nũng là đàn ông khôn*. Cậu làm nũng với ảnh đi, tuyệt đối hữu dụng."
*撒娇男人最好命: Trong tình yêu, đàn ông con trai biết làm nũng một chút thường sẽ nhận được nhiều sự nuông chiều yêu thương và tình yêu của họ sẽ càng thuận lợi hơn.
Cái chủ ý chó má gì đây, lại còn làm nũng.
Kể cả cậu là gay, cũng là "thiết huyết trai thẳng*" gay, tuyệt đối không có khả năng đi làm nũng.
*铁血直男: đây là một ngôn ngữ mạng TQ, ý chỉ đàn ông thẳng như thép, chủ yếu dùng để mô tả những người có tính cách thẳng thắn bộc trực, không giỏi thích ứng, không hiểu lãng mạn, không hiểu tâm tư con gái, cũng không biết làm thế nào để lấy lòng họ.
Có điều Lộ Nghiêu đã nghĩ ra biện pháp khác.
Ngày hôm sau khi đến phòng tự học, vừa mới mở đề thi thử CET-6 ra, Lộ Nghiêu liền ôm bụng, mày nhăn lại, làm như thật mà a mấy tiếng.
"Dạ dày tôi đau quá, chắc là uống cà phê hơi nhiều rồi."
Lâm Viễn Chi buông bút, hơi hơi nhướng mày, "Chỗ đó là vị trí đại tràng."
"Dù sao cũng ở chung một cái bụng, tôi thật sự không chịu nổi rồi, hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi."
Lộ Nghiêu đưa tay ra kéo kéo ông tay áo Lâm Viễn Chi, hạ giọng nhẹ nhàng xuống, "Anh cho tôi nghỉ một ngày đi mà."
Cậu vốn không nhận ra câu nói này vô thức biểu lộ ngữ khí làm nũng.
Mắt Lâm Viễn Chi giật giật, anh chỉnh chỉnh lại mắt kính, thấp giọng thở dài, "Được, vậy thì đến phòng tôi nghỉ ngơi."
"A?"
Lộ Nghiêu vốn muốn trở về chơi game mà!
"Không phải dạ dày cậu đau sao? Chỗ này gần ký túc xá tôi nhất, về đó tôi giúp cậu chườm nước nóng."
Lộ Nghiêu cảm thấy bản thân như đang tự đào hố chôn mình.
Nhưng mà đâm lao thì phải theo lao, cậu đành làm bộ suy yếu đi theo Lâm Viễn Chi trở về ký túc xá.
Trong ký túc xá không có ai, Lộ Nghiêu tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vừa đứng thẳng người lên liền nghe thấy Lâm Viễn Chi nói.
"C.ởi đồ ra."
Excuse me?
Thấy Lộ Nghiêu đứng bất động, Lâm Viễn Chi lấy túi chườm từ trong ngăn tủ ra, khó hiểu nhìn cậu.
"Không phải cậu đau bụng sao? C.ởi đồ ra nằm xuống đi."
Lộ Nghiêu miễn cưỡng cười cười, đem áo khoác lông vũ dày cởi ra, không tình nguyện mà nằm lên giường Lâm Viễn Chi. Cậu chưa từng ngủ trên giường anh bao giờ, vừa nằm xuống đã ngửi thấy hương chanh sảng khoái của xà phòng.
Lâm Viễn Chi đưa chăn cho cậu đắp, lại lấy một chiếc khăn khác từ trong tủ ra phủ lên trên.
Lộ Nghiêu xem bộ dáng chăm sóc người bệnh này của anh thì càng thêm chột dạ, "Kỳ thật tôi cảm thấy...bụng tôi cũng không đau cho lắm."
Lâm Viễn Chi đứng ở mép giường không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn cậu chằm chằm.
Ánh mắt này là ý gì đây? Sớm đã nhìn thấu từ lâu nhưng lại không muốn vạch trần à?
Lộ Nghiêu yên lặng kéo chăn lên che nửa khuôn mặt mình, mất tự nhiên mà nhắm mắt lại.
Lâm Viễn Chi còn có bài luận văn chuyên ngành muốn viết, túi chườm nóng được đặt một bên để sạc điện, anh mở máy tính ra bắt đầu tra những tài liệu liên quan.
"Bíp" một tiếng, túi chườm nóng tự động ngắt điện, Lâm Viễn Chi rút đầu cắm ra, sờ thử độ ấm xong liền đứng dậy đi tới mép giường.
Lộ Nghiêu nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, hẳn là đã ngủ rồi.
Ánh mắt Lâm Viễn Chi dịu dàng, anh cẩn thận nhấc một bên chăn lên, đem túi chườm nóng đặt lên bụng cậu, sau đó lại cẩn thận dịch chăn lại như cũ.
Cảm xúc ấm áp từ bụng truyền đến, lông mi Lộ Nghiêu động động, khi nghe được âm thanh gõ bàn phím có quy luật truyền tới, cậu mới chậm rãi mở mắt ra.
Lâm Viễn Chi đưa lưng về phía cậu, bóng lưng ngồi thẳng tắp ngay ngắn, đến cả cái gáy cũng rất đẹp trai.
Trước khi xuyên sách Lộ Nghiêu đã biết bản thân là gay, thời điểm học đại học cũng có không ít người theo đuổi cậu, có điều tiêu chuẩn của cậu quá cao, cậu muốn tìm đối tượng không chỉ đẹp mỗi vẻ bề ngoài, mà còn phải có tâm hồn độc đáo và nội tâm thú vị.
Những người theo đuổi cậu có thể thỏa mãn những yêu cầu này cũng không có mấy người, thậm chí có người vì theo đuổi Lộ Nghiêu mà giả vờ bản thân cũng có cùng sở thích và đam mê với cậu, chưa đến một tuần đã bị Lộ Nghiêu phát hiện ra.
Từ đó về sau Lộ Nghiêu càng thêm cẩn thận, cậu tình nguyện độc thân cũng không muốn yêu đương gì nữa.
Lâm Viễn Chi sao, ngoại hình anh ấy rất đẹp, nhưng hai chữ "thú vị" này ấy mà, cũng với học bá cả ngày chỉ biết vùi đầu học tập một chút cũng không dính líu với nhau.
Lộ Nghiêu trong lòng thở dài.
Cậu có chút hối hận, lúc trước vì cái gì mà lại đưa thư tình cho Lâm Viễn Chi, trực tiếp xé nát ném vào thùng rác không phải tốt hơn sao?
"Khá hơn chút nào chưa?"
Giọng nói dịu dàng bỗng nhiên vang lên.
Cái tên này quay đầu lại lúc nào vậy?
"Ờm...cái túi chườm nóng của anh khá hữu dụng á." Lộ Nghiêu xấu hổ ho khan hai tiếng, "Tốt hơn nhiều rồi."
"Tốt hơn rồi thì nên học tiếp đi, cuối tuần này thi CET-6 rồi, cậu cần phải nắm bắt thời gian."
Lâm Viễn Chi lấy đề thi từ balo ra đặt lên bàn.
"Hôm nay thời gian có hạn nên làm một đề thôi, có thể bỏ qua phần Listening."
Một đề phải mất hai tiếng mới làm xong! Lại phải 11 giờ mới được về!
Mệt cho cậu còn khen gáy ổng đẹp trai, cái tên này chính xác là một tên bạo quân!
Cuối cùng cũng đến ngày thi CET-6, Lộ-làm đề đến muốn ói-Nghiêu vẻ mặt mệt mỏi nhận lấy giấy thi, lúc này tâm trạng ngoài ý muốn lại trở nên bình tĩnh.
Độ khó của bài thi này so với đề thi mà cậu làm hôm qua có khi còn thấp hơn một chút.
Tiếng chuông kết thúc bài thi vang lên, thời điểm Lộ Nghiêu đóng nắp bút lại, sự oán hận đối với Lâm Viễn Chi liền biến mất không dấu vết.
Cậu có dự cảm, điểm thi lần này của cậu không chỉ không ở dưới đáy xã hội nữa, mà còn có thể nhận được thành tích mà chính cậu cũng không dám nghĩ tới.
Ra khỏi trường thi, Lộ Nghiêu liền gọi điện cho Lâm Viễn Chi trước, giọng điệu còn đặc biệt nâng cao lên.
"Gọi cho 3 người khác trong ký túc của anh đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm, tiểu gia đây sẽ thanh toán!"
Lâm Viễn Chi không hỏi cậu thi như thế nào mà chỉ ừ nhẹ một tiếng.
Rốt cuộc cũng không còn bị Lâm Viễn Chi ép buộc ngày ngày làm bài nữa, tâm tình Lộ Nghiêu sung sướng muốn bay lên, cậu cũng gọi điện cho Vương Khánh Quốc, kêu cậu ta buổi tối nhớ cùng nhau tới KTV chơi.
Vừa muốn khóa màn hình lại, cậu chợt nhìn thấy một bài post được đăng trong nhóm cộng đồng của tiểu khu, tầng trên cậu có một ông chủ vì muốn đi nước ngoài, phòng vẫn để trống không có ai ở nên đăng thông báo cho thuê, dưới caption còn gắn kèm hai bức hình chụp khung cảnh bên trong.
Lộ Nghiêu quét mắt nhìn, nội thất hoàn thiện, đồ gia dụng đầy đủ hết, trong phòng cũng sạch sẽ ngăn nắp.
Lộ Nghiêu nghĩ tới lần trước đến ký túc xá của Lâm Viễn Chi, Nguyễn Thanh còn hỏi cậu chuyện này, cho nên trước cứ lưu ảnh lại đã.
Địa điểm liên hoan được quyết định tại tiệm lẩu Triều Sán gần trường học.
Lộ Nghiêu trở về chung cư thay quần áo, lúc cậu tới tiệm lẩu đã phát hiện mấy người Lâm Viễn Chi đã đến đông đủ cả rồi.
"Đàn em, chờ mỗi cậu thôi đó."
Mập Mạp nhiệt tình vẫy vẫy tay với cậu.
Bên cạnh Lâm Viễn Chi có chỗ trống, Lộ Nghiêu bèn ngồi xuống bên cạnh anh, thấy bên phải là Nguyễn Thanh liền thuận thế mở miệng, "Anh Nguyễn Thanh, tầng trên của em vừa lúc có người muốn ra nước ngoài nên đang tính cho thuê phòng ở, anh có muốn xem hình chút không?"
Nguyễn Thanh đặt trà lúa mạch trong tay xuống, ánh mắt sáng lên, "Được, đưa anh xem xem."
Cố Bách vừa nghe thấy lời này liền không vui, "Cậu một hai phải ra ngoài ở à? Vạn nhất đụng phải người nào có ý đồ xấu..."
"Trong tiểu khu chỗ nào cũng có camera an ninh, một con ruồi bên ngoài cũng khó mà bay vào được."
Lộ Nghiêu cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Thanh, "Đàn anh, gần đó còn có phòng gym và phòng tập boxing nữa, nếu anh muốn rèn luyện thì cũng rất thuận tiện."
Cố Bách càng không đồng ý thì Nguyễn Thanh lại càng muốn dọn đi, đặc biệt là sau khi nghe được Lộ Nghiêu nói gần đó còn có phòng gym và phòng tập boxing khiến cậu càng muốn đến.
Thân thể cậu từ nhỏ rất kém, sử dụng thuốc Đông y Tây y lẫn lộn nhiều năm như vậy cũng chẳng khá lên bao nhiêu, bác sĩ cũng kiến nghị cậu nên tập thể dục một cách hợp lý, hiện tại học đại học có thời gian rảnh, cũng nên đưa kế hoạch luyện tập vào lịch trình một ngày rồi.
"Được, hôm nào anh tới phòng tập boxing xem xem."
Nghe Nguyễn Thanh nói những lời này, trà trong miệng Cố Bách thiếu chút nữa phun ra.
Hắn tưởng tượng tới khuôn mặt tinh xảo của Nguyễn Thanh kết hợp với bao tay boxing, phát hiện tiềm thức chính mình cực kỳ bài xích cái hình tượng này của Nguyễn Thanh.
"Lẩu và đồ ăn tôi đều gọi xong rồi, cậu xem có muốn thêm gì nữa không?"
Lâm Viễn Chi đưa menu cho cậu, Lộ Nghiêu cầm lấy mới kinh ngạc phát hiện mấy món ăn cậu gọi ở tiệm lẩu lần trước đều có đủ trên bàn.
Không hổ là học bá, trí nhớ tốt thật đấy.
Nguyễn Thanh nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, đáy mắt hiện lên một tia hâm mộ.
Nguyễn Thanh theo bản năng liếc mắt sang Cố Bách đang ngồi bên cạnh, lại thấy đối phương đang nhìn chằm chằm Lộ Nghiêu.
"Không phải nói muốn mời bọn tôi ăn sao? Sao cậu ngay cả menu cũng không cho người khác xem?" Cố Bách ngữ khí oán giận.
"Anh tự quét QR trên điện thoại mà gọi đi, nói nhảm nhiều thế."
Lộ Nghiêu lười phản ứng với hắn, lại lướt lướt bỏ thêm mấy món chay rồi mới đưa menu cho phục vụ.
Nhìn Cố Bách cùng Lộ Nghiêu sặc mùi thuốc súng, đáy lòng Nguyễn Thanh có chút cảm giác quái dị không nói nên lời.
Quan hệ của bọn họ từ lúc nào mà trở nên hòa hợp như vậy rồi?