Trên người Lộ Nghiêu mang theo mùi rượu nhàn nhạt, đôi mắt cậu sáng lấp lánh, hai cánh môi hồng nhuận đầy đặn, thời điểm Lộ Nghiêu tiến lại gần, trái tim Lâm Viễn Chi bắt đầu nảy lên kịch liệt.
Lộ Nghiêu nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại hôn lên khóe miệng anh.
Cảm xúc lạ lùng mà mềm mại làm da đầu Lâm Viễn Chi tê dại, anh dùng sức nắm chặt bàn tay đang tùy tiện đặt trên sô pha, làn da trắng lạnh rất nhanh liền đỏ lên.
"Lộ Nghiêu, cậu bị sao vậy? Nói rõ ràng là phải hôn 5 giây cơ mà, cậu đây 1 giây còn chưa đến đâu!" Vương Khánh Quốc vẫn chưa xem đủ mà oán giận nói.
Hai mắt Mập Mạp tỏa sáng hùa theo, "Lão Lâm, cậu đỏ mặt rồi đúng không, đàn em làm tốt lắm, lại hôn thêm cái nữa đi!"
Nguyễn Thanh hơi trợn to mắt, có chút hâm mộ nhìn Lộ Nghiêu.
Phía đối diện, Cố Bách nhét từng múi từng múi cam vào miệng, trên mặt nhìn không ra là biểu cảm gì.
"Các anh đừng có ồn ào nữa, còn dư 4 giây, tôi uống nốt hai chai bia là được chứ gì?"
Kỳ thật Lộ Nghiêu có chút hối hận, cậu cảm giác được rõ ràng rằng thời điểm cậu dựa gần vào, thân thể Lâm Viễn Chi đột nhiên cứng đờ. Tuy rằng đối phương không từ chối, nhưng học bá ngây thơ như vậy, lại bị cướp nụ hôn đầu trước mặt bao nhiêu người, trong lòng có phải sẽ không thoải mái?
Lộ Nghiêu cầm chai bia lên tu ừng ực hết nửa chai, đang định lấy chai tiếp theo thì cánh tay bị người cản lại.
Lâm Viễn Chi đoạt được chai bia trong tay cậu, hơi nhíu mày, "Đừng uống nữa, không tốt cho dạ dày."
Mập Mạp thấy Lâm Viễn Chi không vui, đúng lúc mở miệng hòa giải, "Đúng đó đàn em, hình thức một chút là được, cậu ăn chút gì đó đi."
Vương Khánh Quốc đại khái cũng ý thức được bản thân chơi hơi lố, lại đề nghị sáu người cùng nhau chơi Ma Sói. Một lúc sau, ai thích hát thì hát, ai thích trò chuyện thì trò chuyện, mấy người bọn họ chơi trong KTV đến tận nửa đêm.
"Lão Lâm, cậu đưa đàn em về cẩn thận nha."
Ký túc xá có bảo vệ trực, thời điểm này bọn Mập Mạp cũng không về ký túc được nữa, chỉ có thể tạm thuê hai phòng ở khách sạn gần đó.
"Ừm, các cậu thuê phòng ngoài cũng lưu ý một chút."
Lộ Nghiêu sau đó bị Vương Khánh Quốc lôi kéo ca hát thì lại uống thêm chút bia, tửu lượng của cậu bình thường, khá dễ say, lúc này hai má đều phiếm hồng, đi đường cũng chân này đá chân kia.
Lâm Viễn Chi đỡ cậu ra khỏi KTV, bị gió lạnh bên ngoài thổi một hồi, Lộ Nghiêu run lên cầm cập, không tự giác vùi đầu vào lồ.ng ng.ực Lâm Viễn Chi.
"Đệt, lạnh chết mất."
Lâm Viễn Chi nhìn một đầu tóc xù như cục bông trong lòng, không nhịn được duỗi tay sờ so.ạng một lúc. Anh nâng cằm Lộ Nghiêu lên để mặt cậu đối diện với chính mình.
"Có đi được không?"
"Anh đang nói nhảm đấy à? Tôi cũng có bị cụt chân đâu, đương nhiên có thể đi được rồi."
Lộ Nghiêu uống bia vào liền nói năng lảm nhảm, trong miệng cứ lầm rà lầm rầm mãi không ngừng.
"Người đâu? Đi đâu hết với nhau rồi? Không phải muốn tiếp tục chơi vui vẻ sao? Xì, một người so với một người chẳng ai chơi tới bến."
KTV này cách chung cư Lộ Nghiêu ở khá xa, Lâm Viễn Chi trực tiếp book xe qua app, mất thật nhiều sức lực mới có thể nhét Lộ Nghiêu vào trong xe. Từ trên xe xuống dưới lại tốn thêm một phen sức lực nữa, hôm nay Lộ Nghiêu vì đỏm dáng mà chỉ mặc một cái áo khoác mỏng màu xanh lam, bị gió lạnh thấu xương thổi qua một cái, cả người đều run lên cầm cập, hận không thể dán hết toàn bộ lên người Lâm Viễn Chi.
"Cái áo bông này của anh...ấm quá đi." Cậu nắm lấy vạt áo Lâm Viễn Chi mà cười ngu.
Lâm Viễn Chi bị cậu lay một hồi, thiếu chút nữa mất thăng bằng mà ngã vào đám cỏ bên cạnh đường.
"Cậu ngoan một chút đi được không?"
Lộ Nghiêu hừ một tiếng, "Ngoan cái gì mà ngoan, ông đây là chó sao?"
Ra khỏi thang máy, Lộ Nghiêu vẫn đang treo trên người Lâm Viễn Chi, hai tay vu.ốt ve đám lông cừu trên cổ áo, thậm chí còn dùng mặt cọ cọ.
Lâm Viễn Chi mò chìa khóa trong túi áo cậu, gian nan mở cửa chung cư ra. Trở lại địa bàn quen thuộc, Lộ Nghiêu lập tức buông tha cho cái cổ áo, quen cửa quen nẻo tìm đến sô pha nằm xuống.
"Lộ Nghiêu, đi vào phòng ngủ đi, nằm trên sô pha sẽ bị cảm đấy."
Lâm Viễn Chi mở máy sưởi, độ ấm trong phòng dần tăng cao. Lộ Nghiêu trên sô pha trở mình một cái, mắt nhắm mắt mở nhìn nam sinh đứng cạnh sô pha.
"Tôi muốn ngủ ở đây, anh quản tôi?"
"Nửa đêm ngã xuống làm sao bây giờ?"
Ngữ điệu Lâm Viễn Chi cực kỳ kiên nhẫn, không giống như nói chuyện với một người trưởng thành say rượu, mà giống như đang dỗ dành một đứa trẻ ba tuổi.
"Ngã thì ngã, cũng không phải không có thảm." Lộ Nghiêu thấy nóng, cởi áo khoác xuống vứt tùy tiện lên thảm, đang muốn cởi tiếp áo len, bỗng nhiên bị một cánh tay khác cản lại.
"Anh làm gì đó?"
Lộ Nghiêu khó hiểu nhìn anh chằm chằm, cậu có thói quen ngủ nude, phần lớn thời gian cũng không mặc đồ ngủ.
Ánh mắt Lâm Viễn Chi thâm trầm, anh chỉnh lại áo cho Lộ Nghiêu, giọng nói có chút khàn, "Cậu như vậy sẽ bị cảm."
Đôi mắt ngập sương mù của Lộ Nghiêu mơ màng nhìn anh, giống như lần đầu hai người gặp nhau khi ấy, "Anh là ai? Quản đông quản tây!"
"Lâm Viễn Chi, bạn trai em."
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Lâm Viễn Chi, Lộ Nghiêu bỗng cười lên, đại khái là do cồn kí.ch thí.ch thần kinh trung ương, đột nhiên cậu lại muốn vô lại một lần.
"Lâm Viễn Chi, đừng nói là anh thích tôi đấy nhé?"
Ánh mắt Lâm Viễn Chi ngưng trọng, anh lẳng lặng nhìn cặp mắt đang cười của Lộ Nghiêu.
Những tình cảm thầm kín mà anh đang tận lực đè nén dưới đáy lòng, ở trong đôi mắt sáng ngời đó bị nhìn thấu không sót thứ gì.
"Đúng vậy."
Lộ Nghiêu hiển nhiên không tin, "Anh biết tôi là ai không mà thích?"
"Tôi biết, em là Lộ Nghiêu."
Cậu căn bản không phải Lộ Nghiêu, Lộ Nghiêu kia đã chết trong tai nạn xe rồi!
Cậu nằm lại trên sô pha, trong đầu lớn tiếng phản bác, nhưng mà mí mắt nặng quá, đầu cũng nặng nữa, thôi cậu ngủ trước đây.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu mơ hồ nhìn thấy bóng hình cao lớn đứng dưới ánh đènn, dùng đôi mắt u buồn lẳng lặng nhìn cậu.
Một giấc này Lộ Nghiêu ngủ đến hơn 10 giờ sáng hôm sau.
Rèm cửa buông xuống một nửa, ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu vào, cậu mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, nhìn đến trần nhà trên đỉnh đầu thì không khỏi sửng sốt.
Hôm qua không phải cậu ngủ trên sô pha sao? Như thế nào mà đã ở trong phòng ngủ rồi?
Lộ Nghiêu nghi hoặc đứng dậy, bởi vì say rượu, chỗ huyệt Thái Dương vẫn ẩn ẩn đau nhức. Quần áo trên người vẫn vậy, chỉ có giày là được cởi ra, nhìn như này chắc là tối qua cậu đã được Lâm Viễn Chi ôm vào phòng ngủ.
Lộ Nghiêu vò vò đầu tóc rối bù của mình, đi ra phòng khách nhìn một vòng cũng không có bóng dáng Lâm Viễn Chi, chỉ thấy trên bàn trà có một tờ giấy nhắn.
Lâm Viễn Chi: Cháo kê còn ấm ở trong nồi, hai quả trứng gà luộc, bao giờ dậy nhớ ăn.
Lộ Nghiêu mở nắp nồi ra quả nhiên thấy trong nồi có cháo kê vàng óng thơm lừng, một nồi khác có một cốc sữa bò cùng hai quả trứng gà vừa to vừa tròn đang ngoan ngoãn nằm bên trong.
Lộ Nghiêu cong cong khóe miệng, cậu cầm hai quả trứng gà ra, rất ấm áp, đặt trong lòng bàn tay cực kỳ thoải mái.
Cậu múc cháo kê ra, cắt trứng gà làm đôi, chấm chút nước tương rồi đặt lên bàn ăn, vừa mới ngồi xuống, điện thoại đột nhiên vang lên.
Khi nghe điện thoại, trong miệng Lộ Nghiêu còn đang nhai lòng đỏ trứng, lúc nói chuyện có hơi lắp bắp không rõ lời.
"Tiểu tổ tông, cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại!" Vương Khánh Quốc nói xong liền đổi giọng, ngữ điệu mang theo trêu chọc, "Cậu vừa dậy đúng không? Tối hôm qua chắc là mệt lắm ha?"
"Hơi mệt một chút."
Lộ Nghiêu xoa xoa huyệt Thái Dương, lười biếng ngáp một cái.
"Lần sau không bao giờ uống nhiều bia như vậy nữa."
"Đừng có giả vờ, mau mau thành thật đi, tối hôm qua cậu và Lâm Viễn Chi đã làm rồi đúng không? Kỹ thuật anh ấy thế nào? Học bá ngây thơ lần đầu khai trai..."
Lộ Nghiêu thiếu chút nữa bị lòng đỏ trứng làm nghẹn chết.
"Cậu câm miệng lại cho tớ, sao trong đầu cậu hay tự chiếu phim 18+ vậy? Bọn tớ tối hôm qua cái gì cũng không làm."
Vương Khánh Quốc cảm thấy kinh ngạc, "Không phải chứ, trong phòng bao tối hôm qua cậu chủ động hôn ảnh, sau đó cậu say quắc cần câu, ảnh đưa cậu về nhà, thế mà các cậu chưa làm gì cả?"
"Cậu nghĩ Lâm Viễn Chi là cái loại người gì vậy? Còn có, sao cậu không hỏi kỹ thuật của tớ thế nào? Chẳng lẽ tớ nhất định phải nằm dưới?"
Vương Khánh Quốc cười nhạo một tiếng.
Lộ Nghiêu có thể nghe ra giọng điệu chế giễu mạnh mẽ từ tiếng cười này.
Cậu uống một ngụm cháo, cố gắng nuốt xuống lòng đỏ trứng trong cổ họng, "Chúng tớ là tình yêu Plato thuần khiết! Lâm Viễn Chi cực kỳ ngây thơ, cậu đừng có đùa vớ va vớ vẩn trước mặt anh ấy."
"Được được được, tớ không nói là được chứ gì. À đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho cậu chuyện này."
Vương Khánh Quốc thu hồi giọng điệu cợt nhả, ngữ khí có chút nôn nóng, "Không phải trước đây tớ đã ngầm thành lập một ban nhạc sao? Bọn tớ đang chuẩn bị biểu diễn trong bữa tiệc Tất niên, nhưng mà người nhà tay trống đột nhiên qua đời, hắn phải vội về nhà chịu tang, hiện tại không tìm thấy ai thích hợp nữa, gấp chết rồi."
"Này không phải đơn giản sao, tìm mấy anh bạn chơi trong ban nhạc khác ấy, nói với họ một tiếng là được."
"Cậu không biết đâu, tới gần cuối năm, rất nhiều công ty đều tổ chức tiệc tối, những ban nhạc ngày thường không ai ngó ngàng đến đều trở nên đắt show, tớ căn bản không tìm được ai."
"Vậy tớ cũng đâu có biện pháp nào biến ra cho cậu một tay trống khác?"
Vương Khánh Quốc chỉ đợi có thế, "Họ Lộ, chính cậu nói với tớ hồi trước cậu từng học đánh trống Jazz hơn 5 năm, lúc này lại giả vờ làm người ngoài cuộc hả?"
Lộ Nghiêu cẩn thận nhớ lại, sở thích của nguyên chủ lúc nhỏ rất nhiều, trống Jazz học qua mấy năm, có điều sau này liền bỏ phế rồi.
"Không phải, cái đó tớ học từ cấp 3 lận, hiện tại đã sớm quên ráo rồi."
"Dù sao ngựa chết cũng phải chữa thành ngựa sống, tớ cũng không tìm được ai khác, cậu cố gắng giúp tớ đi. Tớ sẽ kêu cậu bạn về quê kia call video dạy cậu."
Ăn xong bữa sáng, Lộ Nghiêu vừa mới đem bát đũa cho vào máy rửa bát, lại nhận được tin nhắn wechat của Nguyễn Thanh.
——Chung cư hôm qua mà em nói ấy, anh có thể đi xem chút không?
Lộ Nghiêu thiếu chút nữa quên béng mất chuyện này. Cậu trả lời: Đương nhiên có thể, em giúp anh hỏi chủ nhà một chút.
Lộ Nghiêu ở tầng sáu, căn hộ muốn cho thuê kia ở tầng tám, cậu cũng lười đăng bài hỏi, trực tiếp lên tầng 8 ấn chuông cửa luôn.
Người mở cửa là một cô gái rất trẻ, nghe nói Lộ Nghiêu tới giúp bạn xem nhà, lại nhìn cậu đẹp trai như vậy liền nhiệt tình mời người vào nhà.
"Căn chung cư này là ba mẹ mua cho tôi, có điều tôi lập tức phải đi nước ngoài học thạc sĩ, phòng ở mà để trống mãi cũng rất đáng tiếc, thế nên tôi muốn cho thuê."
Lộ Nghiêu gật gật đầu, giới thiệu cho cô ấy tình huống của Nguyễn Thanh, nghe được người muốn thuê là sinh viên đại học T gần đó, cô liền sảng khoái gật đầu đồng ý.
"Vậy buổi chiều cậu bảo cậu ấy qua đây xem đi, buổi chiều tôi cũng có ở nhà."
Lộ Nghiêu vốn cho rằng chỉ có một mình Nguyễn Thanh tới, không ngờ buổi chiều mở cửa ra, bên ngoài lại có hai người đang đứng đó.
Cố Bách xách theo một túi trái cây, biệt nữu nói, "Tôi tới giúp Nguyễn Thanh xem nhà."
Nguyễn Thanh cong cong đôi mắt cười cười nhìn cậu, "Chỉ có một mình em sao? Lão Lâm đâu?"
Tối hôm qua Lâm Viễn Chi đưa Lộ Nghiêu say rượu về nhà, bọn họ đều cho rằng hai người sẽ ở chung tối đó.
"Anh ấy hẳn là đang ở trường, em cũng không rõ lắm."
Lộ Nghiêu nghĩ nghĩ, vẫn nên làm sáng tỏ một chút, "Các anh đừng hiểu lầm, em và Lâm Viễn Chi không ở cùng nhau đâu."
Lộ Nghiêu trực tiếp dẫn hai người lên tầng tám, Nguyễn Thanh cực kỳ hài lòng với căn chung cư này, hai phòng ngủ một phòng khách, nột thất đầy đủ, có ban công rộng rãi sáng sủa, rất thích hợp cho việc vẽ tranh.
Nguyễn Thanh lập tức quyết định xuống tiền thuê ngay.
"Lộ Nghiêu, lần này phiền em rồi, buổi tối anh mời em ăn cơm."
Trở lại chung cư Lộ Nghiêu, trên mặt Nguyễn Thanh đều là ý cười, cậu bổ quả bưởi mới mua ra, xé một múi cho Lộ Nghiêu.
"Quả này ngọt lắm, em thử đi."
Lộ Nghiêu nhận lấy múi bưởi, bóc ra ăn một miếng to, cười đến đôi mắt nheo lại, "Đúng là ngọt thật, nước cũng nhiều nữa."
Cố Bách ngồi trên ghế sô pha đối diện, nhìn gương mặt cười tươi rói của Nguyễn Thanh, trong lòng có chút hụt hẫng.
Đã bao lâu rồi Nguyễn Thanh không còn cười như vậy với mình nữa?
Ngày hôm qua cậu ấy nói mình đã thích một người, không lẽ...người đó chính là Lộ Nghiêu?