Không bao lâu sau, quản lý cùng giám đốc đều vội vã chạy lại đây. Lưu Minh Khải tự biết bản thân đuối lý, cũng không muốn báo án, buông vài câu chửi đổng rồi nhe răng trợn mắt ôm bên má sưng tấy chạy đi.
Bọn họ người đông thế mạnh, hắn thân cô thế cô nên không dám làm gì lỗ mãng, có điều lần sau tìm được cơ hội, sớm hay muộn hắn cũng sẽ đem những nhục nhã hôm nay tất cả đều tính toán trong một lần!
Nhìn Lưu Minh Khải xám xịt lái xe đi, Lộ Nghiêu cười nhạo một tiếng, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh.
"Đàn anh, về sau anh không cần lo lắng, hẳn là hắn không dám đến nữa đâu."
"Lộ Nghiêu, việc hôm nay thiệt thòi cho em rồi." Nguyễn Thanh cảm kích mà nhìn cậu.
Cố Bách nghe được đáy lòng liền hụt hẫng, giọng điệu chua lè, "Chỉ cảm ơn cậu ta, tớ thì sao?"
Nguyễn Thanh đối diện với ánh mắt hắn, nghĩ tới bộ dáng bất ổn của Cố Bách khi đánh nhau vừa rồi, lại sợ hãi rũ mắt xuống, "Bạo lực rốt cuộc cũng không phải cách tốt."
Cố Bách vừa nghe lời này, tức khắc khó chịu mà liếc Lộ Nghiêu một cái.
"Tớ bạo lực? Cậu ta mấy ngày trước đánh nhau ở trường cậu còn chưa được thấy đâu, đánh đến nỗi biến dạng cả mặt người ta."
Nguyễn Thanh mấy ngày này không đến trường nên cũng không rõ chuyện Lộ Nghiêu đánh nhau, nghe vậy lập tức a nhẹ một tiếng.
"Lộ Nghiêu, có phải ai bắt nạt em không? Không bị thương đó chứ?"
Bị đối xử tiêu chuẩn kép—Cố Bách:......
"Cậu ấy vẫn tốt lắm, còn có thời gian tới giả làm bạn trai người khác cơ mà."
Lâm Viễn Chi trước đó không nói lời nào, đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng xẹt qua lỗ tai Lộ Nghiêu làm cậu vô thức rùng mình một cái.
Không xong, gia hỏa này sẽ không tức giận đi?
Lộ Nghiêu haha cười gượng hai tiếng.
"Em đột nhiên cảm thấy hồi sáng ăn chưa được no lắm, các anh nói chuyện đi, em lại đi ăn bát tào phớ đây."
Còn chưa đi tới cửa, mũ áo hoodie đã bị một bàn tay kéo lại.
"Honey?"
Giọng điều cười như không cười vang lên khiến Lộ Nghiêu toàn thân nổi da gà. Cậu xấu hổ ho khan hai tiếng, "Này không phải vì tôi muốn diễn cho giống sao, tạm thời chỉ nghĩ ra từ đó, lại nói, anh có đói không? Hay là cùng nhau đi ăn bát tào phớ?"
Cậu rõ ràng là đang làm chuyện tốt, sao tới trước mặt Lâm Viễn Chi bỗng nhiên trở nên chột dạ rồi?
"Tôi không đói, chờ cậu ăn xong chúng ta cùng đi triển lãm tranh."
Lộ Nghiêu chợt dừng bước chân, "Chỗ anh Nguyễn Thanh thực tập sao? Ảnh đưa vé cho anh hả?"
Lâm Viễn Chi khẽ ừ một tiếng, "Gần đó không có bãi đỗ xe, chúng ta phải đi tàu điện ngầm đến đó."
"A, ngồi tàu điện ngầm sao?"
Đại thiếu gia từ khi sinh ra đến nay chưa từng ngồi lên thứ này, nghe vậy lông mày lập tức nhăn lại.
Nhưng mà vừa mới đối diện với ánh mắt Lâm Viễn Chi, cậu lại cảm thấy trong lòng chột dạ. Rốt cuộc bạn trai mình kêu người khác là honey, hình như hơi quá đáng rồi...
Thôi, ngồi tàu điện ngầm thì ngồi vậy.
Mười phút sau.
Lộ Nghiêu đứng trong khoang tàu bị ép chặt như con cá mòi, vẻ mặt đau đớn muốn chết.
Cuối tuần tàu điện ngầm cực kỳ nhiều người, đừng nói chỗ ngồi, đến không gian để đứng thẳng cũng không có đủ. Cậu cùng Lâm Viễn Chi đứng tại chỗ nối liền hai khoang tàu, ngón tay gian nan níu lấy tay nắm, lông mày nhăn đến độ có thể kẹp chết một con ruồi.
Lâm Viễn Chi đứng cạnh bên người cậu, vòng tay ra phía trước tạo cho cậu một khoảng không gian nho nhỏ.
"Lâm Viễn Chi, sao anh không nói trước cho tôi biết đi tàu điện ngầm sẽ chật như vậy!"
Lộ Nghiêu ngẩng đầu trừng mắt nhìn gương mặt đang gần trong gang tấc.
Lâm Viễn Chi bất đắc dĩ mà cười cười, "Đại thiếu gia cũng nên trải nghiệm một chút nhân sinh khó khăn."
Hai người cách nhau quá gần, hơi thở lúc nói chuyện của Lâm Viễn Chi đều lướt qua bên tai Lộ Nghiêu, cậu giơ tay xoa xoa lỗ tai có chút ngứa, đang muốn rút trở về, cửa khoang tàu mở ra, lại đón thêm một dòng người nữa.
Lộ Nghiêu cảm thấy bản thân giờ phút này tựa như người sống sót bị một đàn zombie vây quanh, cậu vô thức túm lấy cánh tay Lâm Viễn Chi, cứng nhắc dựa vào vách tàu.
Nhìn người đang nửa tựa vào lòng mình, ánh mắt Lâm Viễn Chi trở nên dịu dàng. Anh vòng tay qua vai cậu, hơi nghiêng người, ôm Lộ Nghiêu càng chặt hơn.
Cách đó không xa truyền đến vài giọng nói.
"Trời má ơi, bọn họ là người yêu đúng không?"
"Anh trai đeo kính trông đẹp thật, lại còn dịu dàng nữa!"
"Cứu mạng, anh trai nhỏ áo hoodie đang thẹn thùng sao? Đáng yêu ghê."
Thẹn thùng cái rắm, Lộ Nghiêu mắng thầm trong lòng, bàn tay đang túm lấy Lâm Viễn Chi vô thức càng nắm chặt hơn. Quẩn quanh chóp mũi đều là hương xà phòng chanh thơm ngát, Lộ Nghiêu trong lòng vừa động, liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Sau thấu kính trong suốt, đôi mắt đen nhánh như vô số những hạt pha lê tụ lại, không chớp mắt nhìn cậu chằm chằm.
Trong nơi chật chội lại ồn ào này, trái tim Lộ Nghiêu vô thức lỡ một nhịp.
Cậu vội vàng rũ mắt nhìn chằm chằm xuống mũi chân, nghĩ thầm, thật sự gặp quỷ rồi.
Trong khoảnh khắc đó, vậy mà cậu cảm thấy đôi mắt của Lâm Viễn Chi thật là đẹp.
Từ ga tàu ra tới là có thể nhìn thấy biển hiệu bắt mắt của Bảo tàng nghệ thuật, Lộ Nghiêu hít một hơi thật sâu để cảm nhận không khí tươi mới mát mẻ, đang muốn lấy tờ rơi quảng cáo, điện thoại đột nhiên vang lên.
"Lộ Nghiêu, cậu không có ở Thư Hương sao? Buổi chiều diễn tập cậu có nhớ không đó?" Vương Khánh Quốc lớn giọng khiến lỗ tai Lộ Nghiêu đều đau, cậu không tự giác giơ điện thoại ra xa chút.
"Không phải ngày mai mới diễn tập sao?"
"Mai cái gì mà mai, chiều nay! Thứ tư tớ vừa nói với cậu rồi đó! Cậu vội vàng đi hẹn hò với Lâm Viễn Chi, đem lời tớ nói quẳng hết ra sau đầu đúng không?"
"Tớ vội vàng đi hẹn hò với Lâm Viễn Chi lúc nào?"
Thoáng nhìn qua gương mặt nghi hoặc của nam sinh bên cạnh, Lộ Nghiêu chột dạ đè thấp giọng xuống, "Được, tớ lập tức về trường, buổi chiều mấy giờ?"
"Một giờ là bắt đầu rồi, tiết mục của chúng ta xếp ở giữa, cậu mau về đi, còn phải make up thay đồ các thứ nữa."
Cúp điện thoại, Lộ Nghiêu ra vẻ xin lỗi nhìn Lâm Viễn Chi, "Cái đó, thật ngại quá, em quên mất buổi chiều có diễn tập."
Lâm Viễn Chi tựa hồ đã sớm đoán ra, anh nắm chặt hai tấm vé trong tay, vẻ mất mát trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
"Không sao, tôi về trường cùng cậu."
Hai người trực tiếp gọi xe trở về đại học T, địa điểm diễn tập ở tại hội trường chính, chỗ ngồi hàng phía trước đã có không ít sinh viên mặc trang phục biểu diễn, lại có vài nhân viên đang điều chỉnh các loại thiết bị âm thanh. Lộ Nghiêu vừa đi vào đã bị Vương Khánh Quốc túm tới sau cánh gà.
"Trang phục tớ chuẩn bị cho cậu rồi, thay nhanh lên, còn phải hóa trang cho cậu nữa đó."
Lộ Nghiêu cầm trang phục bước vào phòng thay đồ, vừa mới bước vào đã va phải bả vai ai đó.
"Xin lỗi——"
Thấy rõ người mặc bộ suit trắng trước mặt là ai, Lộ Nghiêu liền im lặng, vẻ xin lỗi liền cứng đờ lại.
Trong lòng cậu mắng thầm một câu đen đủi, lạnh mặt vòng qua Cố Bách đi vào bên trong thay quần áo.
Thay xong trang phục, Lộ Nghiêu kéo kéo cà vạt in hoa trên cổ, cảm thấy rất không thoải mái. Còn có cái quần dài này, cạp quần trễ quá thấp, còn may là áo khoác bên ngoài tương đối rộng, vẫn có thể che được eo.
Bàn tay cậu để bên hông, đang muốn soi gương để chỉnh lại thắt lưng, lại phát hiện người nào đó vẫn còn đứng tại chỗ.
Tầm mắt Cố Bách đảo qua vòng eo lộ ra ngoài của Lộ Nghiêu, mất tự nhiên mà dời tầm mắt, hắn ho khan hai tiếng.
"Chuyện ở phòng gym sáng nay, là tôi hiểu lầm cậu, tôi muốn nói lời xin lỗi với cậu."
Lộ Nghiêu có lệ mà ừ một tiếng.
Cậu rất ít khi mặc âu phục nên lúc đeo cái cà vạt hoa lá kia có chút luống cuống chân tay. Hầu kết Cố Bách giật giật, vừa muốn tiến lên, cửa phòng thay đồ bỗng nhiên bị đẩy ra.
"Lộ Nghiêu, cậu thay đồ xong chưa? Sao mà lề mề quá à."
"Vẫn đang đeo cà vạt đây, cậu mua cái này ở đâu vậy, màu sắc trông thật lố lăng."
Vương Khánh Quốc trợn trắng mắt, "Đây gọi là phối màu, cậu đừng đeo quá ngay ngắn, kiểu tùy ý một chút mới tốt."
"Sao cậu yêu cầu lắm thế, phiền chết."
Vương Khánh Quốc đang muốn giơ tay giúp cậu, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp êm tai.
"Để tôi."
Lâm Viễn Chi không biết đã tiến vào từ lúc nào, anh buông balo đi đến trước người Lộ Nghiêu, ngón tay thon dài cởi bỏ cà vạt trên cổ cậu, thắt lại thành một cái nơ xinh đẹp.
"Nhìn không ra nha, anh thường xuyên mặc suit à?"
Lộ Nghiêu có chút mới mẻ nhìn anh.
Lâm Viễn Chi nâng tầm mắt, không chút để ý nhìn cậu một cái, "Lần trước thi hùng biện, cậu quên rồi à?"
"Thôi được."
Lộ Nghiêu còn chưa dứt lời, lại phát hiện ngón tay trắng nõn của Lâm Viễn Chi lại đặt lên cổ áo cậu, ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng tháo chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi.
"Anh làm gì đấy?"
"Không phải muốn nhìn trông tùy ý chút sao? Cậu như vậy giống nhân viên bán bảo hiểm ghê."
"Anh nói ai giống bán bảo hiểm?" Lộ Nghiêu trừng mắt lườm anh.
Hơi thở ấm áp đột nhiên tới gần, Lâm Viễn Chi cười cười nhìn chằm chằm cậu, ngón tay kéo giãn nút thắt cà vạt ra.
"Thế này thì không giống nữa."
Lộ Nghiêu rũ mắt xuống, ngón tay thon dài của Lâm Viễn Chi như vô tình như cố ý xẹt qua xương quai xanh của cậu, làn da nơi đó lập tức như bị kiến cắn vậy, tê tê dại dại, cậu không quá tự nhiên mà quay đầu, cố gắng bình tĩnh nói.
"Quần áo và điện thoại tôi ở trong kia, anh nhớ cầm giúp tôi."
"Được."
"Được nha, người dám ra lệnh cho giáo thảo như thế cũng chỉ có cậu thôi." Vương Khánh Quốc tiến đến bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười ẩn ý, "Sao tớ cảm thấy, bầu không khí giữa các cậu không còn giống trước kia nữa nhỉ?"
"Có sao? Cậu nhìn nhầm rồi."
"Sao có thể? Nếu không cậu hỏi Cố Bách——"
Vương Khánh Quốc quay đầu, lại phát hiện người kia đã không còn ở đó.
"Vừa mới ở đây mà ta, đi nhanh thật." Vương Khánh Quốc buồn bực nói thầm.
***
Dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ.
"Tiếng chuông báo mừng năm mới sắp vang lên, bữa tiệc năm mới mỗi năm một lần đúng hẹn đã tới..."
Cánh tay bỗng nhiên bị người khác chọc chọc, Cố Bách ngẩn người, bấy giờ mới nhận ra mình đang đứng trên sân khấu.
Hắn ngó mắt nhìn kịch bản trong tay, nói tiếp, "Hôm nay, chúng ta lại được gặp nhau ở nơi này......"
Trong thời gian đợi diễn, nữ MC cười cười nhìn hắn.
"Cố Bách, sao chị cảm thấy hôm nay em hơi không tập trung vậy? Không phải là em đang yêu đấy chứ?"
Cố Bách miễn cưỡng cười cười, đang muốn nói chuyện, phía trên sân khấu vang lên một hồi tiếng đàn guitar điện, hóa ra là Tiệm cắt tóc số 7 đang thử âm thanh.
Lộ Nghiêu trên sân khấu vẫn là dáng vẻ ngạo ngược pha chút bất cần đời, quần jeans bó sát bao lấy đôi chân vừa dài vừa thẳng, cổ áo sơ mi hơi mở, cà vạt in hoa tùy ý đeo trên cổ, khoảnh khắc cậu cầm lấy dùi trống, dưới khán đài liền ào ào tiếng hú hét.
Vương Khánh Quốc hướng nhân viên công tác làm ánh mắt ra hiệu, xoay người nắm lấy microphone, cũng ra hiệu cho tay guitar chuẩn bị bắt đầu.
Khúc nhạc dạo quen thuộc vang lên, Lộ Nghiêu rất nhanh liền tiến vào trạng thái, đắm chìm trong nhịp trống mãnh liệt. Chờ đến khi giai điệu cuối cùng chấm chứt, lòng bàn tay cậu đã nóng hết lên, trên dùi trống đều nhiễm một mảnh mồ hôi mỏng.
Dàn nhạc bốn người phối hợp ăn ý, dưới khán đài vang lên không ít tiếng trầm trồ khen ngợi, Lộ Nghiêu ổn định lại hô hấp, cất dùi trống đi vào cánh gà, bỗng nhiên bị một cô gái nhỏ xinh ngăn lại.
"Bạn học Lộ Nghiêu, tôi có thể làm phiền cậu một chút không?"