Lâm Viễn Chi có chút khó hiểu, "Ba mẹ cậu tới sao tôi lại phải trốn?"
"Đừng vô nghĩa, anh mau đi với tôi!"
Lộ Nghiêu mới túm Lâm Viễn Chi ra khỏi phòng ngủ liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bấm chuông. Cậu gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, bỗng nhiên liếc đến nhà vệ sinh, Lộ Nghiêu liền vội vàng nhét Lâm Viễn Chi vào, dùng sức đóng cửa lại.
Làm xong hết thảy, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, đi đến huyền quan mở cửa ra.
Trần Hương Mai mặc một chiếc áo khoác lông dê màu trắng, đeo hoa tai trân châu, tư thế ưu nhã đứng bên ngoài. Lộ Vũ Phong mặc tây trang giày da, tuy rằng hai bên tóc mai đã có điểm bạc nhưng qua ngũ quan mơ hồ có thể thấy được vẻ đẹp trai khi còn trẻ. Hai người tựa như đôi bích nhân đứng ở cửa.
Lộ Nghiêu sờ sờ cái mũi, cười ngượng, "Ba, mẹ, sao hai người tới nhanh vậy?"
"Chúng ta ấn chuông cửa hơn nửa ngày rồi." Trần Hương Mai vỗ vỗ đầu cậu, ngữ điệu trêu chọc, "Ai không biết còn tưởng Nghiêu Nghiêu nhà ta đang lén lút yêu đương, trong phòng còn cất giấu người khác đó."
Tuy rằng Lộ Vũ Phong đã chấp nhận tính hướng của Lộ Nghiêu, nhưng nghĩ đến tương lai Lộ Nghiêu muốn cùng thằng con trai nào đó ở bên nhau, lông mày của ông vẫn hơi hơi nhăn lại.
"Nghiêu Nghiêu bây giờ còn nhỏ, yêu đương cái gì, nó hiện tại hẳn là nên chuyên tâm học tập, về sau còn chuẩn bị thi thạc sĩ hoặc đi du học."
"Ba con chính là như vậy, tư tưởng quá ngoan cố, mặc kệ ổng." Trần Hương Mai nắm tay Lộ Nghiêu, nhìn thấy phòng khách sạch sẽ ngăn nắp, trên mặt có chút kinh ngạc.
"Hôm qua bảo mẫu tới dọn dẹp sao?"
Bà tự biết đứa con trai này của mình, chai nước tương mà đổ cũng lười nhặt lên, càng đừng nói tới quét tước vệ sinh.
Lộ Nghiêu ngượng ngùng gãi gãi cổ, "À...hôm qua con kêu mấy người bạn tới ăn lẩu, bọn họ cùng nhau dọn dẹp."
"Tụ tập cùng bạn bè nhiều chút cũng tốt, con vào phòng thu dọn đồ đạc đi, mẹ ở đây chờ con, có cái gì nặng thì kêu ba con bê cho."
Lộ Nghiêu gật gật đầu, "Vậy ba mẹ cứ ngồi đi, con lập tức đi dọn đồ."
Cậu liếc cửa nhà vệ sinh vẫn đang đóng chặt, xác nhận ba mẹ không nhìn ra cái gì bất thường liền chạy vào phòng ngủ, móc điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Viễn Chi.
"Trước khi ba mẹ tôi đi anh tuyệt đối không được ra ngoài, nhớ đó!"
Điện thoại trong túi "ting" một tiếng.
Lâm Viễn Chi nhìn thấy tin nhắn, cảm thấy có chút buồn cười. Một tay anh chống trên bồn rửa mặt, bất đắc dĩ mà đè đè cái trán. Rõ ràng hai người cái gì cũng chưa làm, anh lại bị bắt phải trốn ở nơi này giống như là gian phu của Lộ Nghiêu vậy.
Nữ sĩ Trần Hương Mai là một người không chịu ngồi yên, nhìn thấy đệm sô pha không chỉnh tề liền đứng lên sửa sang lại một chút. Lộ Vũ Phong mở TV xem tin tức buổi sáng, qua vài phút, ông bỗng nhiên đứng lên đi về hướng nhà vệ sinh.
Lộ Nghiêu thời thời khắc khắc đều chú ý động tĩnh ngoài phòng khách, thấy ba cậu muốn đi nhà vệ sinh liền bay nhanh tới chắn trước người ông.
"Ba, bồn cầu phòng này bị tắc rồi, ba dùng cái trong phòng con đi."
Lộ Vũ Phong đã đi tới cửa, đang muốn đẩy ra, nghe thấy lời này liền cau mày.
Tiểu tử này hôm nay sao cứ kì cục thế nào ấy?
"Bị tắc bồn cầu cũng không gọi người tới sửa à?"
"Buổi chiều sẽ có người tới, đến lúc đó con sẽ nhờ quản lý."
Nhìn ba mình quay đầu đi vào trong phòng ngủ, Lộ Nghiêu lập tức nhẹ nhàng thở ra. Đại khái là do buổi sáng dậy quá vội, nhắc đến đi vệ sinh khiến cậu cũng mắc mất tiêu.
Thừa dịp mẹ cậu đang ở ban công kiểm tra, cậu cẩn thận đi đến trước cửa nhà vệ sinh, vặn then cửa ra.
Lâm Viễn Chi đang cúi đầu xem tin tức, ánh sáng điện thoại chiếu lên khuôn mặt anh khiến các đường nét từ sống mũi đến cằm càng trở nên ưu việt hơn.
Thấy Lộ Nghiêu đi vào, anh hơi nhướng mày.
"Ba mẹ cậu đi rồi?"
"Chưa, chờ lát nữa tôi phải đi cùng bọn họ."
"Vậy cậu vào đây làm gì?"
Gương mặt Lộ Nghiêu chậm rãi ửng đỏ, "Tôi muốn đi tiểu, Lâm Viễn Chi, anh xoay người sang chỗ khác, không được xem."
Ngón tay thon dài của Lâm Viễn Chi đang gõ gõ lên bồn rửa mặt, anh "À" một tiếng rồi xoay người đi.
"Vậy cậu tiểu đi."
Lộ Nghiêu cứ cảm thấy anh đang bỡn cợt mình, có điều cậu thật sự đang mắc tiểu, không thể nhịn nữa rồi, cậu hít sâu một hơi, nhấc nắp bồn cầu lên, tay k.éo khóa q.uần xuống.
Năm giây sau.
Mặt Lộ Nghiêu nghẹn đỏ, đứng im tại chỗ.
Không xong, sao nước tiểu không ra được? Nhất định là do gia hỏa này ở đây khiến cậu bị áp lực tâm lý.
Một lúc lâu sau cũng không nghe thấy động tĩnh gì, Lâm Viễn Chi ho nhẹ một tiếng, thử nói, "Nếu không tôi đi ra ngoài?"
"Không được, anh tuyệt đối không được để ba mẹ tôi nhìn thấy, mẹ tôi sẽ hỏi lý lịch mười tám đời tổ tông nhà anh đó."
Lộ Nghiêu tức giận mà trừng mắt nhìn cái gáy Lâm Viễn Chi, "Anh nhắm mắt lại, tai cũng bịt lại đi, không được nghe."
Lâm Viễn Chi bất đắc dĩ cười cười, "Được."
Lộ Nghiêu cúi đầu, lại thử thêm lần nữa, cậu nghẹn tới mức đỏ cả mặt, một hồi qua đi, cuối cùng cũng giải quyết xong rồi. Ấn nút bồn cầu, vành tai Lộ Nghiêu vẫn còn hồng, bật máy hút mùi lên, thấy Lâm Viễn Chi vẫn còn đứng quay lưng về phía mình, cậu biệt nữu mà hừ một tiếng.
"Được rồi, anh bỏ tay xuống đi."
Lâm Viễn Chi buông tay xuống, không gian nhà vệ sinh to như vậy, hai nam sinh 1m8 đứng bên trong, một chút động tĩnh anh đều nghe thấy rõ ràng.
Hầu kết anh giật giật, tận lực khiến bản thân không nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa.
Lộ Nghiêu nói, "Chút nữa tôi sẽ về nhà, bao giờ anh đi ra ngoài nhớ khóa cửa đó."
"Được."
Lộ Nghiêu nghĩ cũng không nghĩ được sẽ có ngày hai người tạm biệt nhau ở trong nhà vệ sinh. Cậu sờ sờ cái mũi, liếc mắt nhìn Lâm Viễn Chi một cái rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
"Ba, mẹ, con dọn xong đồ rồi, chúng ta đi thôi."
***
Cuộc sống nghỉ đông chính thức bắt đầu, ngay khi trở về biệt thự nhà mình, đại thiếu gia Lộ Nghiêu sinh hoạt kiểu quần áo dâng tận tay cơm ăn dâng tận miệng. Sau vài ngày ăn dầm nằm dề đến mức ăn hại, Lộ Vũ Phong cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, cưỡng ép ra lệnh cho cậu tới công ty thực tập.
Lộ Nghiêu đối với mấy cái thiết bị y tế hoàn toàn không có hứng thú, mỗi ngày tới công ty, đa phần thời gian cậu đều ngồi ngắm bể cá, không thì cùng mọi người tám chuyện. Cậu lớn lên đẹp trai, miệng lại ngọt, biết cách tạo bầu không khí khiến các chị gái trong văn phòng đều rất thích cậu.
"Tiểu Lộ, cậu có bạn gái không? Nếu không chị giới thiệu cho một cô?" Bộ phận nhân sự có một chị gái cực kì nhiệt tình.
Lộ Nghiêu lắc lắc đầu, ngọt ngào cười, "Không cần, em có người yêu rồi." Lấy Lâm Viễn Chi làm cái cớ cũng khá hữu dụng đấy chứ.
Chị gái có chút thất vọng thở dài, ngay sau đó lại lộ ra vẻ mặt hóng hớt.
"Vậy người yêu cậu hẳn là rất xinh đẹp đi, bạn học của cậu hả?"
Lộ Nghiêu đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe được trên hành lang vọng tới tiếng giày da, nghe có vẻ giống tiếng bước chân của ba cậu. Lộ Nghiêu lập tức tắt trò chơi đi, mở máy tính ra tùy tiện click mở PPT, dáng ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ.
Bên kia truyền đến giọng nói của Lộ Vũ Phong.
"Tiểu Cố tổng, cậu thật đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn! Không giống thằng con không nên thân kia của tôi. Đúng rồi, con trai tôi cũng học cùng trường với cậu, lần trước nó còn tham gia tiệc mừng thọ của Cố lão gia tử đó, không biết tiểu Cố tổng có ấn tượng hay không?"
Tiếng bước chân đang tới gần, Lộ Nghiêu thầm nghĩ không ổn, xem ra trừ ba cậu ra còn có người khác.
Quả nhiên vừa thò đầu lên cậu liền đối diện với ánh mắt đầy hứng thú của Cố Bách.
"Đàn anh Cố Bách." Lộ Nghiêu sợ hắn nói gì đó không nên nói trước mặt ba cậu, lập tức đứng dậy cùng hắn chào hỏi.
"Chào đàn em." Cố Bách cười cười với cậu, tầm mắt đảo qua màn hình máy tính.
"PPT của cậu hình như đến một slide cũng không có."
Lộ Nghiêu chửi thầm trong lòng, "Tôi đang giúp bộ phận marketing làm dự án sắp tới, nhưng PPT trước đó không đạt yêu cầu nên tôi xóa đi rồi chuẩn bị làm lại đây."
Lộ Vũ Phong cười cười, "Được rồi, đừng có giả vờ, nếu như đều là bạn học, đợi lát nữa con cũng tới bồi tiểu Cố tổng ăn cơm đi, cậu ấy hiện tại đang ở Dược phẩm Hòa Quang thực tập, là một nửa bên A* của chúng ta. Con phải học tập người ta nhiều vào."
*Bên A: là bên đưa ra hoặc chấp nhận các đề xuất trong hợp đồng thương mại hoặc văn bản pháp luật khác. Trong vai trò này, họ làm rõ các quyền và nghĩa vụ của mình và chỉ định trách nhiệm và yêu cầu. Trong suốt quá trình xây dựng hợp đồng, Bên A có trách nhiệm chính trong việc đề xuất các mục tiêu hoặc kết quả dự kiến của hợp đồng.
Dược phẩm Hòa Quang cũng là một trong những sản nghiệp của gia tộc họ Cố, hẳn là Cố lão gia tử đã gửi Cố Bách tới đó để rèn luyện.
Khó trách ba cậu ân cần khúm núm với Cố Bách như vậy, nếu có thể tạo mối quan hệ với Hòa Quang, nhà bọn họ không cần phải lo nghĩ về đơn hàng trong vòng một năm sắp tới nữa.
"Con biết rồi." Lộ Nghiêu biếng nhác đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lộ Vũ Phong đặt bàn tại một nhà hàng Quảng Đông gần công ty, mời Cố Bách ăn cơm, lại gọi thêm vài vị lãnh đạo cấp cao.
Ba cậu trên thương trường đều là kiểu mạnh vì gạo bạo vì tiền*, nhưng Lộ Nghiêu cậu đi vào cũng để cho đủ số lượng mà thôi, cậu cũng cảm thấy hơi không thoải mái liền tìm chỗ ngồi trong một góc, ăn chút đồ ăn xong liền lén mở điện thoại ra chơi game.
*Ý chỉ có chỗ dựa thì làm gì cũng thuận lợi.
Cố Bách bị mấy vị lãnh đạo công ty thổi phồng một hồi, ánh mắt lại vô thức nhìn qua một góc kia, biểu tình có chút thất thần.
Hắn cũng không biết vì sao khi ông nội để hắn chọn công ty thực tập hắn lại chọn Dược phẩm Hòa Quang, chỉ là cảm thấy nếu Lộ gia cũng làm về thiết bị y tế, nói không chừng sẽ có liên quan tới hoạt động kinh doanh của Hòa Quang.
Lý do sau quyết định này hắn cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ là theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Hôm nay tâm trạng Lộ Nghiêu không tốt, chơi Jump mãi chưa được hai trăm điểm đã chết thẳng cẳng. Cậu ném điện thoại qua một bên, quyết định ăn chút gì đó để dời lực chú ý, nhưng mà bồ câu nướng cậu thích nhất lại ở hướng bên kia, nghe nói bồ câu nướng của nhà hàng này rất nổi tiếng, sau khi xoay nửa vòng, trên đĩa chỉ còn lại cái cánh bé tí.
*Nhà hàng bên TQ đa phần là bàn kính xoay.
Lộ Nghiêu vô cùng đau đớn gắp lên miếng cánh cuối cùng của con bồ câu, tuy rằng thịt trên đó ít đến đáng thương, nhưng thịt bồ câu nước sốt tràn trề, bề ngoài xốp giòn, thôi thì có còn hơn không.
Lúc này lại thấy Cố Bách dùng khăn giấy lau miệng, mỉm cười nói, "Bồ câu nướng của nhà hàng này không tồi."
Lộ Vũ Phong ngó mắt chiếc đĩa trống trên bàn, lập tức hiểu ý, "Tiểu Cố tổng thích ăn sao? Vậy tôi lại kêu phục vụ mang lên thêm."
Ăn xong chầu này, Lộ Nghiêu ăn bồ câu nướng no căng bụng.
Lộ Vũ Phong nhìn theo bóng dáng Cố Bách và trợ lý hắn lên xe, ông cảm thấy như mình vừa kết giao với một người bạn vong niên khó có được, cả người như được tắm gió xuân, trên đường về cũng ngân nga hát.
Lộ Nghiêu bị mùi rượu trên người ông hun đến khó chịu, cậu ngồi trên ghế da, chán muốn chết mở điện thoại ra gửi cái sticker cho Lâm Viễn Chi.
Gần đây cứ hễ cậu chán chán một tí là liền dùng sticker quấy rầy Lâm Viễn Chi.
Đối phương rất nhanh đã trả lời.
——Hôm nay thực tập không vui sao?
Lâm Viễn Chi biết cậu đang thực tập ở công ty, dù gì mấy hôm trước Lộ Nghiêu suốt ngày oán giận với anh về việc ngày nào cũng phải dậy sớm.
Lộ Nghiêu: Không, hôm nay đụng phải Cố Bách, cái tên đó, vậy mà hắn đi Hòa Quang thực tập, biến thành đối tác công ty ba tôi. Ba tôi còn ân cần cung kính với hắn, thật sự luôn!
Lâm Viễn Chi nhìn tin nhắn, trong lòng cảm thấy chua xót và phức tạp không tả được, anh cong ngón tay chậm rãi gõ chữ.
Lâm Viễn Chi: Chú ấy cũng là vì công ty thôi, cậu nên thông cảm cho vất vả của chú ấy chút.
Lộ Nghiêu: Tôi biết, nhưng tôi nhìn ba tôi một người 50 tuổi đầu còn phải cúi đầu khom lưng với tiểu bối...
Lộ Nghiêu không đánh nốt những từ còn lại, cậu phát hiện trong một giây nào đó, trong lòng cậu từng có suy nghĩ khó chịu cùng ghen ghét. Ghen ghét Cố Bách vừa sinh ra liền có gia thế vượt trội như vậy, mặc dù gia cảnh nhà cậu không tồi, nhưng trước mặt Cố Bách vẫn bị ghiền ép không chút lưu tình.
Lộ Nghiêu: Thôi, không nói cái này, anh vẫn còn ở ký túc xá sao? Không về quê hả?
Lâm Viễn Chi: Ừm, tôi tìm công việc phiên dịch, định sau Tết ông Táo rồi về.
Gia hỏa này ở ký túc xá một mình không sợ hả ta? Lộ Nghiêu đang nghĩ như vậy, khung thoại lại nhiều thêm một dòng tin nhắn.
Lâm Viễn Chi: Cậu về nhà chưa? Có call video được không?
Nhìn thấy tin nhắn, gương mặt Lộ Nghiêu đột nhiên nóng lên, vô thức chột dạ liếc ba cậu một cái.
Còn may là ba cậu uống rượu say, ngả đầu lệch qua một bên, đã ngủ ngon lành.
Lộ Nghiêu: Nhắn tin không được sao? Call video làm gì vậy?
Lâm Viễn Chi: Nghiêu Nghiêu, tôi muốn nhìn cậu.
Hình như bắt đầu từ hôm Lâm Viễn Chi ôm cậu trong phòng bếp, gia hỏa này ngẫu nhiên sẽ nói vài câu buồn nôn sến súa. Tuy bọn họ là người yêu không sai, nhưng lúc trước cậu cũng chỉ muốn cùng Lâm Viễn Chi thử xem mà thôi, không có muốn yêu đương nghiêm túc.
Lộ Nghiêu ngón tay hơi động, đang cân nhắc xem làm thế nào để chặt đứt ý niệm của Lâm Viễn Chi, khung thoại lại nhiều thêm một tin nhắn.
Lâm Viễn Chi: Nghiêu Nghiêu, chúng ta chưa gặp mặt một tuần rồi.
Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy có chút tủi thân, lại cực kỳ thẳng thắn thành khẩn, giống như một chiếc đinh mềm đâm vào trái tim Lộ Nghiêu.
Thôi, ảnh muốn nhìn thì cho ảnh nhìn đi, cũng không mất miếng thịt nào.
Vừa tới nhà, Lộ Nghiêu liền đi vào phòng gọi video cho Lâm Viễn Chi.
Bên kia rất nhanh đã nhận.
Lâm Viễn Chi hẳn là ở ký túc xá, sau lưng anh là những chiếc giường tầng có rèm che. Anh nhìn mặt Lộ Nghiêu qua màn hình điện thoại, khóe mắt tràn đầy ý cười.
Lộ Nghiêu bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, dịch điện thoại ra xa một chút, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
"Qua Tết ông Táo anh mới về, ba mẹ anh không nói gì hả?"
"Không sao, tôi tự lập quen rồi, bọn họ không hỏi gì đâu."
Lộ Nghiêu cảm thấy khi Lâm Viễn Chi nhắc về ba mẹ mình, ngữ khí có vẻ rất xa lạ.
"Vậy trong nhà chỉ có mỗi anh sao? Hay là còn anh chị em gì nữa?"
"Chỉ có tôi thôi." Lâm Viễn Chi dừng một chút, đôi mắt sau thấu kính lóe lên điều gì đó.
"Tôi là con nuôi, không phải con ruột bọn họ."
Lộ Nghiêu khiếp sợ mà "A" một tiếng, cậu cùng Lâm Viễn Chi ở chung lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nghe Lâm Viễn Chi nói về gia đình mình.
Lộ Nghiêu nhìn màn hình di động, lắp bắp nói, "Vậy ba mẹ anh...anh được nhận nuôi như thế nào?"
Ánh mắt Lâm Viễn Chi sâu thẳm, con ngươi đen nhánh cất giấu cảm xúc khó đoán được.
"Bọn họ mua tôi từ trong tay bọn buôn người."
Lộ Nghiêu trừng lớn mắt, thiếu chút nữa bị nước miếng chính mình sặc chết. Cậu bỗng nhiên ý thức được mình không hề biết gì về Lâm Viễn Chi cả, trong nguyên tác cũng chỉ nói sơ về vị giáo thảo này thôi, đều là nhân vật làm nền giống nhau, vậy mà Lâm Viễn Chi lại có thân thế đầy uẩn khúc như thế.
"Vậy anh tìm qua ba mẹ mình chưa?" Lộ Nghiêu không tự giác thay đổi giọng điệu cẩn thận, sợ chọc tới vết sẹo của anh.
"Tôi không có ấn tượng gì với ba mẹ ruột cả, khả năng bọn họ cũng không định tìm tôi. Ba mẹ nuôi đối với tôi khá tốt, tôi rất cảm kích."
Lộ Nghiêu gật gật đầu, cái này đề tài thật sự hơi nặng nề, cậu không muốn nói thêm nữa liền thay đổi đề tài khác.
"Thành tích cuối kỳ có rồi, anh đoán môn nào tôi được điểm tối đa?"
"Kinh tế vĩ mô?"
"Sai rồi, đoán lại đi, ba chữ."
......
Nói chuyện không bao lâu, Lộ Nghiêu có chút mệt mỏi rã rời, cậu ngáp một cái, ngón tay chọc chọc màn hình, "Tôi muốn đi tắm, nói sau nhé, bai bai."
"Ngủ ngon, Nghiêu Nghiêu."
Ngón tay thon dài của Lâm Viễn Chi nhẹ nhàng vu.ốt ve sườn mặt người nọ qua màn hình, chờ khi hình ảnh hoàn toàn biến mất, anh chậm rãi rũ xuống hàng mi dài, sự dịu dàng trong mắt cũng tiêu tán không còn một mảnh.
***
Vào công ty nhà mình thực tập, Lộ Nghiêu không tránh khỏi việc bị ba mình lôi đi xã giao. Hôm nay trên bữa tiệc còn đụng phải Hàn Dương, đối phương khoác vai cậu, làm bộ như rất thân thiết.
"Đàn em, thứ bảy này sinh nhật anh, tổ chức ở Lục Đình, cậu đến chơi đi, lúc đó Cố Bách cũng sẽ tới."
Lộ Nghiêu nghĩ thầm, tôi với anh quen biết mẹ gì đâu, có điều không nghĩ tới sau khi ba cậu nghe xong câu cuối kia, lập tức nhiệt tình ấn bả vai Lộ Nghiêu xuống.
"Nghiêu Nghiêu, cơ hội kết giao bằng hữu tốt như vậy, sao mà không đi được? Tiểu Hàn tổng, cậu yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ kêu nó đến đúng giờ."
"Cảm ơn chú Lộ." Tên Hàn Dương này ở trước mặt trưởng bối cái miệng liền dẻo quẹo, Lộ Nghiêu cũng hổ thẹn không bằng.
Sáng sớm thứ bảy, Hàn Dương cho người đưa thiệp mời tới Lộ gia. Buổi tối 6 giờ, Lộ Nghiêu mang theo quà mà ba cậu chuẩn bị sẵn, không tình nguyện ngồi xe đi tới khách sạn Lục Đình.
Cậu đưa thiệp mời, giám đốc khách sạn gọi cậu một tiếng Lộ thiếu, cười cười mời cậu đi vào.
Mới vừa đi tới hành lang dài liền nghe được vài tiếng nói chuyện, Lộ Nghiêu cảm thấy âm thanh đó có chút quen tai, chờ người nọ vừa quay đầu, cậu lập tức chửi thề một tiếng.
Thật đúng là thằng cháu trai Lưu Minh Khải này.
Lưu Minh Khải cũng nhìn thấy Lộ Nghiêu, trong miệng hắn ngậm thuốc lá, vẻ mặt hiện lên một tia xấu hổ, còn chưa kịp nói gì thì phía sau đã vang lên vài tiếng hoan hô.
"Đại thọ tinh tới!"
"Hàn thiếu, sinh nhật vui vẻ!"
Hàn Dương cùng Cố Bách đồng thời xuất hiện, hôm nay hắn sửa soạn phá lệ hoa hòe lộng lẫy, trên người cũng xịt nước hoa, như một con công đang xòe đuôi. Mà Cố Bách bên cạnh hắn ta lại khiêm tốn hơn nhiều, suit đen giày da, cao gầy đĩnh bạt, gương mặt lai Tây ít khi lộ ra biểu cảm.
"Ồ, đàn em, còn đứng ở cửa làm gì? Đi vào đi?"
Hàn Dương cười cười chào hỏi Lộ Nghiêu, cậu cũng cười lại, đưa quà sinh nhật cho hắn, "Sinh nhật vui vẻ."
Cố Bách cũng chú ý tới Lộ Nghiêu phía sau lưng Lưu Minh Khải, Hàn Dương không biết mâu thuẫn giữa bọn họ, phỏng chừng là thuận tiện mời hết một vòng hồ bằng cẩu hữu tới. Dù sao cũng là sinh nhật Hàn Dương, Cố Bách không muốn gây sự, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Lưu Minh Khải sau đó dừng lại trên người Lộ Nghiêu.
Lộ Nghiêu hôm nay ăn mặc khá tùy ý, áo len cao cổ màu trắng, bên ngoài là áo khoác denim lông dê, sau khi ngồi vào ghế liền vùi đầu nghịch điện thoại. Hàn Dương thấy thế, chọc chọc cánh tay Cố Bách.
"Lão Cố, mày tới ngồi cạnh đàn em đi, vừa hay bồi cậu ta nói chuyện."
Cố Bách nhíu mày, tuy rằng mặt không chút tình nguyện, nhưng vẫn đi đến ngồi xuống bên cạnh Lộ Nghiêu.
Lộ Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn, chào hỏi cho có lệ rồi lại tiếp tục chơi điện thoại.
"Ấu trĩ." Bên tai truyền đến một tiếng hừ lạnh.
"Anh chơi cái này chưa mà nói ấu trĩ? Nếu là anh, phỏng chừng mười điểm cũng không được."
"Mười điểm cũng không được?" Ánh mắt Cố Bách khinh miệt.
"Vậy chúng ta thi xem, anh mở điện thoại ra đi."
Lòng hiếu thắng của Cố Bách liền được khơi dậy, hắn mở điện thoại ra tìm trò chơi của Lộ Nghiêu. Chờ hình người màu xám xuất hiện trên giao diện, hắn tự tin mà ấn ấn màn hình.
Lạch cạch.
Cái hộp thứ nhất cũng chưa nhảy qua, hình người đột nhiên ngã quỵ trên mặt đất.
Lộ Nghiêu cười ha ha.
"Tôi đã đánh giá cao anh rồi, hóa ra một điểm anh cũng không đạt được."
Khóe miệng Cố Bách giật giật, đang muốn phát hỏa, vừa nhấc mắt liền thấy gương mặt tươi cười sáng ngời của Lộ Nghiêu, lửa giận trong ngực hắn đột nhiên bị dập tắt.
"Vừa rồi tôi không quen quy tắc trò chơi, thêm lần nữa."
"Tìm lý do cái gì? Nếu anh có thể vượt qua hai mươi điểm tôi sẽ livestream ăn bàn phím cho anh xem."
Cố Bách không tin, cùng cái trò chơi ấu trĩ này vật lộn một hồi. Lúc ăn xong tiệc, Hàn Dương gọi mọi người đi quán bar gần đó chơi, hắn vẫn ngồi đó lao lực chọc màn hình.
"Lão Cố, đừng có chơi cái trò đó, tao tìm cho mày cái chơi vui hơn."
Quán bar này mới vừa khai trương, trang hoàng hoa lệ tinh xảo. Hàn Dương bao phòng lớn nhất, nhìn mọi người tới đông đủ không sai biệt lắm, hắn liền vẫy tay gọi ông chủ lại đây.
Cũng không biết hắn thì thầm nói gì với ông ta, chỉ trong chốc lát, một loạt các em gái mặc váy ngắn trang điểm nóng bỏng đi tới.
"Hôm nay mọi người cứ chơi thoải mái, tính tiền lên người tôi. Lão Cố, mày thích gì thì mau chọn đi."
Trong đám người có người huýt sáo, bắt đầu chọn em gái mình thích. Cố Bách nhìn một màn này, mày hơi hơi nhăn lại.
"Tao không cần."
Hàn Dương vừa thấy liền biết hắn hiểu lầm, "Mày nghĩ cái gì vậy? Mấy thằng đàn ông chúng ta uống một mình cũng chán, để mấy em gái bồi rượu một chút mà thôi. Đàn em, cậu nói có đúng không?"
Lộ Nghiêu đang nhai cherry trong miệng, bỗng nhiên bị cue vào, cậu có chút mờ mịt nhìn thoáng qua.
Còn đừng nói toàn là những em gái eo thon chân dài, gương mặt xinh đẹp, cho dù cậu là gay cũng phải thừa nhận quả thực là cảnh đẹp ý vui.
"Đều rất xinh đẹp."
"Thấy chưa, đàn em cũng nói đẹp."
Hàn Dương chọn cho mình một cô trang điểm quyến rũ. Cô gái biết mình phải làm gì, nhìn thấy Hàn Dương ngồi ở giữa hào phóng tiêu tiền, lập tức nũng nịu dựa vào lòng hắn.
"Vị tiểu soái ca này không chọn ai sao?" Một cô gái thấy bên cạnh Lộ Nghiêu không có ai liền cười cười trêu ghẹo.
Lộ Nghiêu uống ngụm trà chanh, biểu tình thờ ơ, "Không phải tôi không muốn tìm, chủ yếu chỗ này không có nam."
Hàn Dương phụt cười, càng thêm cảm thấy Lộ Nghiêu rất thú vị.
"Đàn em, không thì như vậy đi, anh giúp cậu tìm soái ca lại đây? Cậu thích loại nào?"
Hắn vừa dứt lời, Cố Bách liền cau mày, lạnh lùng nói, "Nếu không tôi gọi Lâm Viễn Chi tới?"
"Lão Cố, sao mày không biết nói đùa gì thế? Tao chỉ trêu đàn em chút thôi."
Hàn Dương vỗ vỗ lên vai hắn, thấp giọng nói, "Hôm nay sinh nhật tao, mày phải cho tao mặt mũi biết chưa?"
Lại chuyển hướng tới Lộ Nghiêu, "Đàn em, Lão Cố hắn tính chó vậy đó, cậu đừng để trong lòng."
Lộ Nghiêu cầm ly, khóe miệng hơi cong, "Đương nhiên, sao tôi lại so đo với chó được."
Ngực Cố Bách phập phồng một chút mới miễn cưỡng ngăn lại lửa giận, trong phòng có quá nhiều người làm hắn không thoải mái, hắn cầm ly rượu định ra ngoài hít thở không khí, mới vừa đẩy cửa ra liền đụng phải Lưu Minh Khải đang ôm một thiếu niên trong lòng.
"Thằng nào đi đường mà không có mắt——"
Thấy rõ mặt Cố Bách, sắc mặt Lưu Minh Khải lập tức thay đổi, cười cười, "Hóa ra là Cố thiếu gia, thất lễ, thất lễ."
Cậu trai trong ngực hắn cũng thấy được Cố Bách, ánh mắt lộ ra một tia kinh diễm.
Vừa rồi đám con gái kia đi vào, một người Cố Bách cũng chưa chọn, tròng mắt Lưu Minh Khải xoay chuyển, nghĩ đến hôm đó ở phòng tập gym, nháy mắt liền hiểu ra.
Hắn nhéo nhéo eo cậu ta, "Bối Bối, đây là Cố thiếu, mau chào hỏi đi."
Cậu trai tên Bối Bối ngẩng đầu, Cố Bách thấy rõ mặt mũi cậu ta, sắc mặt liền cứng đờ.
Người thế mà lớn lên có vài phần tương tự Nguyễn Thanh, chỉ là chiếc cằm thon gọn hơn, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng lộ ra vẻ vừa quyến rũ vừa ngây thơ.
"Cố thiếu." Cậu ta ngoan ngoãn gọi.
Nhìn cái tay đang ôm eo cậu ta của Lưu Minh Khải, trong lòng Cố Bách dâng lên cảm giác chán ghét, hắn lạnh lùng gật đầu rồi mở cửa đi ra ngoài.
Lưu Minh Khải nhìn bóng dáng hắn, nhíu mày suy nghĩ gì đó.
Xem ra Cố Bách thật đúng là thích Nguyễn Thanh.
Nhớ lại ngày đó hắn chịu sự nhục nhã ở phòng tập gym, đáy mắt Lưu Minh Khải xẹt qua một tia hung ác. Hắn ôm sát eo Bối Bối, thấp giọng nói nhỏ bên tai cậu ta, "Bảo bối, hôm nay là cơ hội tốt để kiếm tiền, em có muốn hay không?"