Cộc cộc cộc.
Sau lưng vang lên tiếng giày cao gót, Vương Khánh Quốc tay cầm ba ly trà sữa, cười tủm tỉm đi về hướng Lộ Nghiêu.
"Tớ thuận tiện hẹn cả giáo thảo luôn, thế nào, đột nhiên nhìn thấy bạn trai có phải rất bất ngờ không?"
Lộ Nghiêu:...
Cũng không kém khiếp sợ là mấy.
Lộ Nghiêu cạn lời, cậu trừng mắt nhìn Vương Khánh Quốc một cái, "Không phải nói chỉ có hai chúng ta thôi sao? Cậu kêu anh ấy ra đây làm gì?"
"Vừa hay đụng phải ở trong trường nên tiện thể gọi anh ấy tới luôn." Tròng mắt Vương Khánh Quốc xoay chuyển, trộm ghé sát vào tai Lộ Nghiêu, "Sao đấy? Đôi chim cu giận dỗi nhau à? Cậu không muốn thấy ảnh hả?"
Lộ Nghiêu cực kỳ hoài nghi rằng gia hỏa này đang cố ý, cậu liếc Lâm Viễn Chi một cái, đang muốn nói chuyện, điện thoại Vương Khánh Quốc bỗng đổ chuông.
Cậu ta thở dài một hơi, đặt điện thoại lên bên tai.
"Cái gì?...Cái công ty quảng cáo kia biết cách hố người ghê, đã báo giá xong xuôi rồi giờ lại đổi ý?"
Lộ Nghiêu từng nghe Vương Khánh Quốc nói qua, thời điểm nghỉ đông, cậu ta tự mở tài khoản trên một trang web video để tự pr cho mình, bởi vì thân phận nam giả nữ* nên đã thu hút không ít fans, sau khi dần dần hot lên, cậu ta thành lập một phòng làm việc nhỏ, hoạt động chính ở cái tài khoản kia, cũng đã có không ít job quảng cáo tìm tới cửa.
*gốc là 女装大佬: chỉ một bộ phận nam giới thích trang điểm và ăn mặc như nữ giới, không đơn thuần chỉ là nam giả nữ bình thường mà họ có sự tích lũy sâu sắc và khả năng sáng tạo độc đáo trong lĩnh vực thời trang nữ, họ có hiểu biết và kỹ năng chuyên môn sâu sắc trong việc kết hợp và thiết kế, đồng thời có thể dẫn đầu xu hướng thời trang. Cái cụm này không biết dịch sao cho đúng, ai biết chỉ mình nhá.
"Được, tôi lập tức trở về."
Vương Khánh Quốc cúp máy, gỡ mũ nồi trên đầu xuống, vẻ mặt oán giận, "Thời buổi này phía đối tác cứ thích hố người thế nhỉ, bàn cái khoản phí mà mãi không đâu vào đâu. Lộ Lộ, buổi chiều tớ không thể bồi cậu được rồi, cậu với giáo thảo chơi vui nhá."
"Cái gì? Cậu—"
"Lần sau lại mời cậu ăn lẩu, đi đây."
Vương Khánh Quốc nháy nháy mắt với Lâm Viễn Chi, nhét ba ly trà sữa kia vào tay Lộ Nghiêu, chạy nhanh rời khỏi.
Lộ Nghiêu đứng tại chỗ, nhìn cậu ta chạy nhanh như gió, nội tâm thật muốn đem cậu ta băm thành trăm mảnh.
"Hai người không xếp hàng à? Không thì đừng đứng đây cho chật cửa."
Một nhóm người từ bên ngoài tràn vào, Lộ Nghiêu đang lúc sững sờ, bả vai bỗng nhiên bị đẩy một cái, khi cậu thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt, một cánh tay đã vòng lấy eo cậu, kéo vào trong lồng ng.ực.
Mùi chanh nhàn nhạt nháy mắt chui vào trong khoang mũi, ý thức được bản thân đang bị Lâm Viễn Chi nửa ôm, Lộ Nghiêu lập tức xù lông.
"Anh...anh cách xa tôi ra chút!"
Lâm Viễn Chi hơi hơi rũ mắt nhìn cậu, "Tôi sợ bọn họ va phải cậu, ở đây nhiều người, chúng ta ra bên ngoài đi."
Bởi vì đang là tháng giêng, trong khu thương mại phá lệ náo nhiệt, trên sân khấu giữa đại sảnh còn có ban nhạc đang biểu diễn, ba tầng lầu xung quanh sân khấu đã có không ít người đang vây xem.
Sau khi đi ra từ tiệm trà sữa, Lộ Nghiêu cơ hồ sắp đi không nổi, ba ly trà sữa trong tay nặng trĩu, cậu nhíu nhíu mày, vừa định đổi sang cầm tay khác, bên cạnh liền truyền đến giọng nói của Lâm Viễn Chi.
"Để tôi xách cho, cậu muốn uống ly nào thì lấy ra trước."
Lộ Nghiêu quả thật có chút khát, cậu không chút khách khí rút ly trà sữa khoai môn ra, dư lại hai ly thì đưa cho Lâm Viễn Chi cầm.
"Hai ly này anh tự giải quyết đi, dù sao tôi cũng không uống được."
Hai người bị dòng người đẩy đi, một góc trong khu thương mại hình như là đang có hoạt động gì đó, không ít người đang tụ lại, trông có vẻ rất náo nhiệt. Lộ Nghiêu vừa đến gần liền nhìn thấy một tấm poster cực lớn, bên trên viết bốn chữ to "Trò chơi tình nhân".
Nhân viên công tác cầm cái loa lớn, "Trò chơi tiếp theo của chúng ta sẽ được bắt đầu ngay sau đây, giải đặc biệt là một chiếc máy ảnh Polaroid nhập khẩu từ Nhật Bản, giải nhất là một chú gấu bông nhung cực lớn màu sắc rực rỡ, giải nhì là..."
Lộ Nghiêu vừa lúc đi ngang qua tủ kính trong suốt kia, liếc mắt một cái liền thấy một con gấu bông cực kỳ đáng yêu, trên cổ nó còn đeo một cái nơ màu đỏ, cũng không biết lông của nó được làm bằng chất liệu gì, ở dưới ánh đèn còn ánh lên tia sáng ngũ sắc, phá lệ tinh tế mềm mại.
Lộ-đặc biệt yêu thích những đồ vật có lông xù-Nghiêu chợt dừng bước chân.
Lâm Viễn Chi thấy cậu ngừng trước cái tủ kính, cũng đi theo nhìn nhìn.
"Thích con gấu này?"
Sắc mặt Lộ Nghiêu hơi cứng lại, bản thân đã là sinh viên đại học rồi mà còn thích đồ chơi trẻ con như vậy, hình như có hơi kỳ...
"Ai nói tôi thích, chẳng qua tôi chưa thấy con gấu bông nào lớn như vậy, có hơi tò mò thôi. Lại nói, nhà tôi thiếu gì gấu bông..."
Ý thức được mình nói câu trước câu sau vả nhau bôm bốp, Lộ Nghiêu bèn ngượng ngùng mà ngậm miệng lại.
Lâm Viễn Chi khẽ cười một tiếng, lập tức đi đến chỗ đăng ký.
Nhân viên phụ trách nhìn thấy anh đi tới, đôi mắt liền sáng lên. Giá trị nhan sắc của anh đẹp trai này cao quá đi, so với MC của bọn họ còn đẹp hơn.
"Chào chị, tôi muốn đăng ký chơi trò chơi, xin hỏi phải làm như thế nào?"
"Điền cái phiếu này là được ạ." Cô gái rút một tờ giấy từ túi văn kiện ra, cười tươi rói đưa cho anh.
"Trò chơi của chúng tôi cần cả cặp đôi đồng thời tham gia, soái ca, bạn gái anh đâu rồi?"
Động tác của Lâm Viễn Chi chợt dừng lại, anh có chút chần chờ nói, "Cậu ấy là bạn trai tôi, chúng tôi là một cặp đồng tính, có thể đăng ký không?"
Cô gái đơ mất hai giây, ngay sau đó lại cười tươi hơn.
"Đương nhiên là được rồi ạ, vậy bạn trai anh đâu?"
Lâm Viễn Chi nhìn thoáng qua phía sau.
Lộ Nghiêu không nghĩ tới gia hỏa này thật sự đi đăng ký, cậu có chút biệt nữu đi qua, chọc chọc cánh tay anh.
"Nhiều người vây xem như vậy, anh thật sự muốn tham gia cái trò này hả, vạn nhất bị mất mặt thì làm sao?"
Lâm Viễn Chi dùng biểu tình nghiêm túc nhìn cậu, "Không có chuyện mất mặt, tôi nhất định sẽ lấy giải nhất."
Lộ Nghiêu xì một tiếng, "Tự tin như vậy sao, lỡ giải khuyến khích còn không lấy được ấy."
Lâm Viễn Chi chưa kịp trả lời, cô gái kia đã nhìn không nổi nữa.
"Soái ca, anh tin tưởng chút vào bạn trai mình đi. Lấy chiều cao của mấy anh, chơi loại trò chơi này tất nhiên sẽ có ưu thế hơn."
Lộ Nghiêu nhìn lướt qua hạng mục thi đấu bên cạnh, lại hoài nghi liếc nhìn đánh giá Lâm Viễn Chi từ trên xuống.
"Cơ thể này của anh, được không đó?"
Lâm Viễn Chi cong cong khóe miệng, "Chờ lát nữa chúng ta thử xem."
Cũng không biết có phải Lộ Nghiêu bị sự tự tin của anh ảnh hưởng hay không, cậu thật sự rất muốn con gấu bông kia, đầu cậu nóng lên, liền cùng Lâm Viễn Chi đi điền phiếu đăng ký.
Hai người nhận số thứ tự, đứng trong hàng dành cho người chơi, yên lặng chờ trò chơi bắt đầu.
Lần này tổng cộng có tám cặp đôi tham gia, bọn họ đăng ký muộn nhất, vừa hay là số tám. Cặp số bảy bên cạnh là một thanh niên cường tráng và một cô gái nhỏ nhắn, hai người chắc hẳn đang trong thời kỳ nồng nhiệt, thời điểm chờ đợi vẫn nắm lấy tay nhau.
Chú ý tới cặp đôi đặc biệt của Lộ Nghiêu, cô gái kia âm thầm chọc chọc tay bạn trai mình.
"Anh xem, hai người kia đẹp trai quá đi."
Thanh niên kia vốn dĩ đang buồn bực vì bạn gái của mình khen thằng khác, nhưng mà vừa nhìn đến mặt Lộ Nghiêu và Lâm Viễn Chi, trong lòng lập tức sinh ra một cảm giác thất bại.
Thôi được rồi, tuy hắn là trai thẳng nhưng cũng phải thừa nhận đây là hai đại soái ca, còn may là bọn họ đều cong.
Tầm mắt cô gái kia liên tiếp liếc qua liếc lại hai người, cuối cùng cô quyết định cùng anh đẹp trai thoạt nhìn thân thiện hơn kia tiếp chuyện.
"Tiểu ca ca, các anh tham gia vì muốn lấy giải thưởng nào thế? Cũng muốn cái máy ảnh Polaroid kia sao?"
Lộ Nghiêu đã sớm chú ý tới cô gái đang đánh giá bọn họ, liếc mắt nhìn toàn bộ các cặp đôi ở đây, bất kể khoảng cách về chiều cao hay cân nặng, cặp đôi của cô có sự khác biệt rõ ràng nhất, thật sự rất dễ khiến người khác chú ý. Cậu mỉm cười đáp, "Bọn tôi không phải tới vì cái máy ảnh đó. Chủ yếu là do bạn trai tôi cuồng gấu bông, vừa nhìn đã thích con gấu to kia, một hai phải lôi kéo tôi tới tham gia. Cô nói xem, có người nào ấu trĩ như vậy không?"
Lâm Viễn Chi ở một bên nghe cậu đổi trắng thay đen:......
Khi MC đọc xong nguyên tắc trò chơi, cuộc chiến giữa các cặp đôi liền bắt đầu. Vòng đầu tiên là nam sinh bế nữ sinh đi trên thảm bấm huyệt, ai dùng thời gian ngắn nhất đi tới đích sẽ được điểm cao nhất. Tương tự, năm cặp đứng đầu mỗi vòng sẽ nhận được điểm, cuối cùng các cặp đôi có thể giành được giải thưởng thông qua tổng điểm xếp hạng.
Loại đồ vật như thảm bấm huyệt này Lộ Nghiêu chỉ được thấy trên các chương trình tạp kỹ, nhìn thấy hoa văn nhòn nhọn bên trên, tim cậu liền đập nhanh một trận, không dám tưởng tượng dẫm lên nó sẽ là cái loại cảm giác gì.
Nhìn Lâm Viễn Chi cởi giày, thử dẫm dẫm lên thảm, Lộ Nghiêu không yên tâm nói, "Lúc đấy anh sẽ không để tôi ngã xuống đó chứ?"
Lâm Viễn Chi nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu, khóe miệng hơi cong cong.
"Cái này tôi cũng không dám đảm bảo."
Lộ Nghiêu lập tức liền xù lông, "Nếu ngã xuống chắc đau chết mất, anh phải ôm tôi chặt vào đó, có nghe chưa?"
Lâm Viễn Chi khẽ ừ một tiếng, "Tuân lệnh, đại thiếu gia."
Khoảnh khắc súng lệnh vang lên, trái tim Lộ Nghiêu đập thình thịch, cậu nhanh chân trèo lên lưng Lâm Viễn Chi. Người nọ đỡ lấy chân cậu, lập tức ngồi dậy dẫm lên thảm bấm huyệt.
Trong nháy mắt, Lộ Nghiêu cảm giác rõ ràng rằng thân thể anh chợt căng cứng, chỉ là không ngờ sức chịu đựng của Lâm Viễn Chi còn khủng bố hơn so với cậu tưởng tượng, anh hơi điều chỉnh tư thế một chút, cõng Lộ Nghiêu bước nhanh về đích.
Lộ Nghiêu nhìn tư thế anh chạy vững vàng như đang trên mặt đất bằng, lại nhìn các cặp đôi xung quanh ngã trái ngã phải, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhịn không được cười ra tiếng.
"Lâm Viễn Chi, anh không sợ đau sao?"
Lâm Viễn Chi thở dốc nặng nề, lúc này khoảng cách về đích chỉ còn 10 mét, hai người đang dẫn đầu, xếp hạng thứ hai chính là cặp đôi của cô gái bắt chuyện với bọn họ lúc nãy.
"Cũng ổn, coi như đang mát xa chân." Lâm Viễn Chi siết chặt bàn tay đang đỡ chân cậu.
Gương mặt mềm mại của Lộ Nghiêu đang dán lên gáy anh, khi nói chuyện, hô hấp ấm nóng phảng phất bên tai, một mảng da thịt quanh tai Lâm Viễn Chi lập tức đỏ lên, cảm giác tê dại ấy liền lan tràn đến trái tim.
Cõng Lộ Nghiêu đi trên thảm bấm huyệt, quả thật là một sự tra tấn ngọt ngào.
"Cậu ôm chặt chút, đừng để bị tụt xuống."
"Biết rồi, chúng ta nhất định phải thắng."
Lộ Nghiêu ôm sát cổ anh, chờ đến khi Lâm Viễn Chi vượt qua vạch đích, cậu hưng phấn hô lên một tiếng, giơ hai tay lên cao.
"Hạng nhất rồi, Lâm Viễn Chi, anh trâu bò quá đi!"
Vòng hai là kiểm tra độ ăn ý giữa các cặp đôi, trong thời gian quy định dùng miệng ngậm hộp giấy truyền bột mì cho nhau, cuối cùng đổ vào một cái ly, ly của đội nào nhiều bột mì nhất đội đó sẽ thắng. Lộ Nghiêu lúc đầu còn cố nhịn cười, chờ khi nhìn thấy Lâm Viễn Chi ngậm hộp giấy truyền tới, cậu không kìm được mà phụt cười một tiếng.
Lâm Viễn Chi căng chặt cơ mặt, dùng ánh mắt ý bảo cậu nhanh chóng nhận bột mì.
Lộ Nghiêu nín cười, há mồm cắn cái hộp giấy bên cạnh, kết quả còn chưa xoay người, liền nhịn không được ma hắt xì một cái, lập tức bị bột mì dính hết lên mặt.
Cậu nghe thấy tiếng cười của Lâm Viễn Chi ở phía sau, mọi người vây xem xung quanh cũng ồn ào cười lớn.
Hai bên tai Lộ Nghiêu đỏ lên, xoay người trừng mắt Lâm Viễn Chi, "Anh còn cười nữa, mau đổi cái hộp mới đi!"
Vòng thi này kết thúc, cả khuôn mặt Lộ Nghiêu đều trắng bệch, mấy cặp đôi khác cũng không khá hơn là bao, ai ai cũng ôm bụng nhìn nhau cười mệt, trong thời gian nghỉ giữa giờ, xung quanh đại sảnh đều tràn ngập tiếng nói cười cùng tiếng thảo luận.
Sau vòng này, xếp hạng của hai người trực tiếp rớt xuống vị trí thứ năm. Lộ Nghiêu vốn ôm tâm thế chỉ chơi cho vui, nhưng nhìn đến xếp hạng của mình, sự hơn thua của Lộ Nghiêu lập tức bị khơi dậy.
"Vòng tiếp theo chúng ta nhất định phải vào top ba, cứ thế này chắc giải khuyến khích cũng không được quá."
Vòng cuối cùng là trò chơi về thể lực, hai người đều cởi áo khoác ra, Lộ Nghiêu đến tay áo hoodie cũng đã kéo lên, ánh mắt lộ ra ý chí chiến đấu nhất định phải thắng.
Chỉ là vừa nghe xong quy tắc trò chơi, cậu liền trợn tròn mắt.
Một người nằm thẳng, người còn lại chống đẩy trên người đối phương, đây là cái quỷ gì vậy?
Đại khái là sợ mọi người không hiểu, MC còn để hai nhân viên công tác nằm trên đệm làm mẫu. Nhìn thấy tư thế hai người kia, sắc mặt Lộ Nghiêu chợt đen như đít nồi.
Đệt, bọn họ thật sự chơi lớn như vậy sao?
Bây giờ cậu bỏ thi có còn kịp không?
"Sợ?" bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Lâm Viễn Chi.
Tầm mắt Lộ Nghiêu dừng trên con gấu bông trong tủ kính, không chịu thua cắn chặt răng, "Cũng chỉ là một trò chơi đơn giản mà thôi, ai sợ ai, đợi lát nữa anh đừng lại mười cái chống đẩy cũng không làm được."
Lâm Viễn Chi cười cười, không nói gì. Máy sưởi trong siêu thị hoạt động khá hiệu quả, anh cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là một chiếc áo len màu vàng nhạt, càng tôn lên dáng người cao thẳng thon dài.
Lộ Nghiêu cũng không nhìn rõ dáng người của anh cho lắm, có điều nhìn tốc độ anh cõng mình chạy trên thảm bấm huyệt, hẳn là ngày thường cũng không thiếu rèn luyện.
Lộ Nghiêu mặc một chiếc áo hoodie nằm lên trêm đệm. Đội bên cạnh vẫn là cặp đôi hồi nãy, thanh niên kia cởi áo khoác, bên trong là chiếc áo ba lỗ màu đen, cánh tay lực lưỡng cùng cơ ngực nở nang hoàn toàn lộ ra.
Tiêu rồi, đây chính là đối thủ số một của bọn họ, hiện đang xếp thứ hai.
Lộ Nghiêu chưa từ bỏ ý định, lại nhìn sang bên phải, thấy người đàn ông trẻ tuổi đang thay quần áo, liền tự tin chào hỏi.
"Hi, người anh em, anh làm nghề gì vậy?"
Người đàn ông mặc xong áo khoác thể thao, gương mặt hiện lên vẻ hoang mang nhìn cậu, "Giáo viên thể dục."
Không xong, bên trái là dân thể hình, bên phải là giáo viên thể dục, cậu và Lâm Viễn Chi khẳng định không có hy vọng.
"Xin mời người chơi của chúng ta chuẩn bị tốt tư thế, sau khi tiếng súng lệnh vang lên, lập tức bắt đầu chống đẩy. Chúng tôi sẽ có nhân viên công tác đến đếm ở bên cạnh."
Lâm Viễn Chi làm nóng người một chút, ngồi xổm xuống bên cạnh Lộ Nghiêu.
"Sao mà ỉu xìu vậy?"
Lộ Nghiêu thở dài, "Tôi cảm giác tụi mình sắp không xong rồi, anh nhìn hai bên trái phải đi, cơ tay rồi cơ ngực kìa, hầy, đấm một phát chắc đăng xuất luôn quá."
Lâm Viễn Chi cười khẽ.
"Có cơ bắp không đồng nghĩa có sức lực."
"Nhưng không có cơ bắp, khẳng định không có sức lực nha, giống như anh--"
Lộ Nghiêu vừa nói chuyện vừa dùng tay sờ sờ bắp tay Lâm Viễn Chi, cậu đang muốn cười nhạo dáng người đối phương trông như con gà luộc, lại phát hiện cảm giác dưới tay hình như rất rắn chắc luôn ấy.
Lâm Viễn Chi mỉm cười nhìn cậu.
Lộ Nghiêu bị nhìn chằm chằm liền cảm thấy chột dạ, vội vàng rút tay về.
"Sắp bắt đầu rồi, anh nhanh nhanh chuẩn bị tư thế đi."
Lâm Viễn Chi "ừm" nhẹ một tiếng, hai tay chống sang hai bên vai cậu, chậm rãi cúi người.
Khoảng cách hai người quá gần, đôi tay buông bên người của Lộ Nghiêu nhịn không được bấu lấy cái đệm, ánh mắt đảo láo liên khắp nơi.
Tiếng súng lệnh vang lên, Lâm Viễn Chi hơi hơi mím môi, lập tức bắt đầu chống đẩy. Động tác anh tiêu chuẩn, nhìn không ra tỳ vết, chỉ có Lộ Nghiêu nằm dưới anh là quẫn bách không chịu nổi.
Mỗi một lần Lâm Viễn Chi gập khuỷu tay cúi người xuống, gương mặt kia liền không ngừng phóng đại trước mắt cậu, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể không cẩn thận mà môi chạm môi. Cậu ép bản thân cố gắng dời mắt đi, nhưng nhiệt độ cơ thể người nọ, mùi hương mát lạnh ấy cứ quấy nhiễu tâm trí cậu liên tục.
Cậu muốn thay anh đếm đếm, nhưng sự chú ý cứ lung lay di chuyển đến vị trí khác, ví dụ như lông mi gia hỏa này sao có thể dài như vậy, ra mồ hôi là cổ liền đỏ, còn cả âm thanh hít thở nặng nề,...hình như cũng có chút gợi cảm.
Chóp mũi bỗng nhiên nóng lên, là mồ hôi trên trán Lâm Viễn Chi rơi xuống. Lộ Nghiêu vừa nâng mắt nhìn lên liền đối diện với đôi mắt đen láy sâu thẳm, bên trong ẩn chứa chấp niệm điên cuồng nào đó, trong nháy mắt cậu như trở về lại buổi tối hôm ấy ở chung cư, đôi mắt thâm trầm đó nhìn cậu chằm chằm, tựa như giây tiếp theo sẽ đem cậu nuốt vào trong bụng.
"Đã hết giờ, thi đấu kết thúc!"
Thần kinh căng chặt của Lộ Nghiêu lập tức được buông lỏng. Lâm Viễn Chi dừng lại động tác, điều chỉnh hô hấp một hồi, đảm bảo bản thân không đè lên người Lộ Nghiêu rồi mới chậm rãi ngồi dậy.
Thầy giáo thể dục bên cạnh nhìn đến ngây người, thời điểm hắn chống đẩy, khóe mắt vẫn luôn chú ý tới cặp đôi đồng tính bên cạnh. Không nghĩ tới thanh niên phía trên nhìn văn nhã mảnh khảnh, vậy mà tốc độ chống đẩy còn nhanh hơn cả hắn.
"Trời ạ, bạn trai cậu khỏe quá, còn chống đẩy được nhiều hơn bạn trai tôi nữa." Bạn gái của anh chàng thầy giáo khoa trương mà cảm thán nói.
"Hai người các cậu khẳng định sẽ đứng nhất!"
Lộ Nghiêu sờ sờ cái mũi, len lén quan sát Lâm Viễn Chi, mà đối phương cũng đang cúi đầu lau mồ hôi, giữa hai người mơ hồ có một loại bầu không khí ám muội nhè nhẹ.
Lộ Nghiêu hắng giọng, chậm rãi ngồi dậy, "Tôi đi mặc quần áo trước, anh đứng dậy được không?"
Vừa rồi cậu thấy Lâm Viễn Chi toát ra không ít mồ hôi, nhìn xung quanh các nam sinh cũng đã mệt đến nỗi nằm dưới đất thở lấy thở để, phỏng chừng Lâm Viễn Chi cũng không khá hơn là bao.
Một tay Lâm Viễn Chi chống lên đầu gối, hơi hơi cong eo, giọng nói hơi đứt quãng.
"Hơi khó khăn chút, chân rất mỏi."
Lộ Nghiêu cười nhạo một tiếng, vươn tay ra trước mặt anh, "Thôi, tôi sẽ rủ lòng thương kéo anh dậy."
Tầm nhìn xuất hiện một bàn tay sạch sẽ thon dài, lông mi Lâm Viễn Chi giật giật, giơ tay lên cầm lấy, Lộ Nghiêu hơi dùng lực liền kéo anh từ trên đệm đứng dậy.
Năm phút sau, MC cuối cùng cũng tuyên bố xếp hạng. Lâm Viễn Chi cùng Lộ Nghiêu qua ba vòng thi đấu có điểm số cao nhất, đạt được giải đặc biệt, giải nhất còn lại là của cặp đôi có hình thể chênh lệch kia.
Tuy rằng hạng một cũng đáng để chúc mừng, nhưng thứ Lộ Nghiêu thích lại là con gấu bông kia, sau khi nhận giải, liền cùng cặp đôi kia trao đổi một phen.
"Hai người các cậu muốn chụp ảnh chung không? Tôi thấy khung cảnh ở đây khá đẹp, tôi giúp các cậu chụp nhé."
Cô gái cầm chiếc máy ảnh mới tinh trên tay, gấp không chờ nổi mà muốn thử hiệu quả của nó.
"Được."
Lộ Nghiêu ôm con gấu cỡ lớn trong tay, trên mặt viết hai từ sung sướng và thỏa mãn.
"Vậy phiền chị." Lâm Viễn Chi hơi hơi mỉm cười, cùng lộ Nghiêu đứng trước bức tường vẽ đầy graffiti màu sắc rực rỡ.
"Hai người đứng xích lại chút, nhìn qua đây nào, một hai ba, OK."
Lâm Viễn Chi nói cảm ơn, đem bức ảnh kia đặt lên lòng bàn tay. Trước kia Lộ Nghiêu đều dùng máy ảnh kỹ thuật số, chưa hề dùng qua Polaroid, cậu tò mò nhìn chằm chằm bức ảnh trên bàn tay anh.
"Tôi cứ tưởng chụp cái là ra ảnh luôn, không nghĩ tới còn phải đợi nữa."
Lâm Viễn Chi đợi hai phút, lại mở bàn tay ra, hai người trong ảnh đã hiện lên rõ ràng. Trong tay Lộ Nghiêu ôm một chú gấu bông màu sắc rực rỡ, cùng Lâm Viễn Chi vai kề vai sát cạnh nhau, cùng nhau nhìn vào ống kính nở nụ cười.
Quá trình chờ Polaroid ra ảnh khá là thú vị, Lộ Nghiêu giơ tay sờ sờ, "Như này khá là tiện ha, trông hơi giống một bức ảnh cũ."
Lâm Viễn Chi khẽ ừ một tiếng. Anh thấy Lộ Nghiêu cố hết sức ôm lấy con gấu bông kia, khóe miệng không nhịn được cong lên rõ ràng.
"Có đói bụng không? Nếu không tôi cầm giúp cậu, chúng ta đi ăn một chút gì đi?"
Anh nói chưa dứt lời, bụng Lộ Nghiêu bắt đầu lặng lẽ kêu lên. Ly trà sữa giữa trưa đã sớm tiêu hóa xong rồi, nhu cầu cấp bách hiện tại của cậu là bổ sung năng lượng.
"Tầng một không phải là khu ăn vặt sao? Chúng ta đến đó xem một chút đi."
Hiện tại cách giờ cơm tối vẫn sớm, Lộ Nghiêu muốn tùy tiện ăn thứ gì đó để lấp bụng. Hai người đi thang máy xuống tầng một, mới vừa đi đến trước một quầy nhỏ bán takoyaki (bạch tuộc viên), điện thoại Lộ Nghiêu bỗng nhiên vang lên.
Là mẹ cậu gọi tới.
"Nghiêu Nghiêu, gia đình nhà bác gái của con tới chơi này. Em họ con năm nay lớp mười hai, nốt một học kỳ nữa là phải thi đại học rồi, nó đang khá là lo lắng đấy, con mau mau trở về khai sáng cho nó đi."
Phía trên Lộ Vũ Phong có hai người chị gái, cũng chính là bác cả và bác hai. Bác hai cũng sống ở Uyển Thành, ngày thường cũng thường xuyên qua lại với gia đình Lộ Nghiêu.
Lộ Nghiêu thèm thuồng nhìn vào những viên takoyaki thơm lừng nóng hổi trên bếp, có lệ vâng vâng hai tiếng, "Con đang đi ăn ở ngoài, chút nữa con sẽ về."
Trần Hương Mai thừa biết giờ này chắc chắn Lộ Nghiêu đang ăn mấy loại thực phẩm không sạch sẽ ngoài đường, không tán đồng nói, "Đừng có ăn bậy bạ ở ngoài, buổi tối mẹ làm đồ ăn ngon cho con, mau trở về đi."
"Con biết rồi."
"Dì gọi cậu về nhà à?" Lâm Viễn Chi hỏi cậu.
Lộ Nghiêu khóa màn hình lại rồi cất vào trong túi, bất đắc dĩ gật đầu.
"Bác gái tới chơi."
Lâm Viễn Chi khẽ ừ một tiếng, "Cậu đi tìm chỗ ngồi trước, muốn ăn cái gì tôi mua giúp cho."
Lộ Nghiêu vừa hay không muốn xếp hàng, "Tôi muốn một phần takoyaki, một phần gà rán Hàn Quốc, thêm mù tạt mật ong, với cả một lon Coca."
Lộ Nghiêu tìm chỗ ngồi xuống, tầm mắt hướng về phía Lâm Viễn Chi đang đứng xếp hàng ở nơi xa xa. Diện mạo hay dáng người của anh đều rất vượt trội, đứng giữa đám đông quả thực là hạc trong bầy gà, xung quanh có không ít nữ sinh đang trộm liếc mắt đánh giá anh.
Gia hỏa này khi không đeo mắt kính, quả thực càng trêu ong ghẹo bướm.
Lộ Nghiêu chống cằm cảm thán, cắn thật mạnh lên que xiên takoyaki.
Đang lúc Lộ Nghiêu đeo bao tay lên chuẩn bị ăn gà rán, Trần Hương Mai lại gọi thêm cuộc thứ hai thúc giục cậu về nhà. Cậu đành đẩy nhanh tốc độ gặm hết gà rán trong tay, còn lại chưa kịp ăn đều đưa cho Lâm Viễn Chi.
"Tôi thật sự phải về rồi, bằng không mẹ cứ réo tôi mãi mất." Lộ Nghiêu dùng khăn ướt lau lau miệng, "Vậy anh về trường kiểu gì? Nếu không tôi đưa anh về?"
Lâm Viễn Chi cười cười, sờ lên đầu con gấu bông bên cạnh.
"Cậu đưa nó về là được rồi, tôi sẽ đi tàu điện ngầm."
Lộ Nghiêu cũng tưởng tượng được, con gấu bông to như vậy, xe của cậu cũng chỉ có một cái ghế phụ, thật sự không vừa cho Lâm Viễn Chi ngồi.
Lộ Nghiêu nhét gấu bông lên ghế phụ, mở cửa xe ra, nhanh như chớp trở về căn biệt thự lưng chừng núi.
Cậu ôm con gấu tiến vào huyền quan, gia đình bác hai trong phòng khách đều sôi nổi quay đầu, nhỏ nhất là em trai đang học mẫu giáo, nhìn thấy gấu bông trong tay cậu, hưng phấn nhảy cẫng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.
"Anh ơi, em muốn, em muốn gấu."
"Đây là quà người khác tặng anh, không cho em được."
Lộ Nghiêu ôm chặt gấu, chào hỏi hai bác một hồi liền đi về hướng phòng ngủ của mình.
Cậu đặt gấu bông lên đầu giường, bụng nó mềm mại trơn mượt khiến cậu không nhịn được nằm xuống úp mặt vào.
Cậu nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát rồi xuống nói chuyện cùng mọi người, nhưng mà trong đầu lại vô thức hiện lên cảnh tượng Lâm Viễn Chi đang chống đẩy.
Mỗi một lần khuỷu tay hạ xuống, hô hấp nặng nề dồn dập, còn có vầng trán ướt mồ hôi...
Cứu mạng, vì sao trong đầu cậu lại toàn là đống phế liệu đồi trụy thế này?