Lộ Nghiêu hôn trộm Lâm Viễn Chi xong, như có tật giật mình mà nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại trên ghế, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cậu niết vành tai vừa nóng vừa đỏ của mình, thẹn thùng vùi mặt vào hai lòng bàn tay.
Trong phòng yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua bức rèm mỏng manh tràn vào cửa sổ.
Lông mi nam sinh tuấn tú đang nằm trên giường hơi run rẩy, khóe miệng cong lên một độ cong nhỏ đến mức khó phát hiện.
Cố Bách cầm theo một giỏ trái cây ngơ ngác đứng bên ngoài phòng bệnh, xuyên qua kính cửa sổ trong suốt, hắn thấy được rõ ràng những gì đã xảy ra vừa nãy.
Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào hành lang trống trải thấm vào tận xương, ngực giống như bị tảng đá nặng đè lên, có chút hít thở không thông. Hắn đứng ngoài cửa hồi lâu, cuối cùng mới giơ tay gõ cửa.
Tiếng động bất chợt vang lên trong căn phòng yên tĩnh phá lệ rõ ràng, Lộ Nghiêu buông tay, có chút nghi hoặc.
Đã muộn như vậy, là ai tới?
Cậu đứng dậy đi đến mở cửa, nhìn thấy Cố Bách đang đứng bên ngoài thì có hơi kinh ngạc.
Cố Bách đã điều chỉnh tốt biểu cảm, trên mặt mang theo vẻ quan tâm, "Tôi nghe Mập Mạp nói Lão Lâm bị tai nạn, một mình cậu ở đây chăm thì hơi quá sức nên tôi muốn tới xem xem."
Lộ Nghiêu không nghĩ tới Cố Bách còn rất quan tâm đến Lâm Viễn Chi. Tuy rằng tên này đôi khi vừa khắc nghiệt lại vừa ngạo mạn, nhưng đối với anh em của mình thì quả thật không có chỗ nào để chê.
"Anh ấy vẫn còn ngủ, anh vào đi."
Lộ Nghiêu đè thấp giọng, cực kì tự nhiên đón lấy giỏ trái cây trong tay Cố Bách. Mới vừa đặt giỏ lên đầu giường, cậu liền phát hiện Lâm Viễn Chi đã mở mắt từ bao giờ.
Đệt, gia hỏa này tỉnh từ lúc nào vậy?
Đừng có nói là ảnh đã tỉnh từ cái lúc mình hôn trộm ảnh nha?
Lộ Nghiêu mất tự nhiên chớp chớp mắt, làm bộ vui mừng nhìn Lâm Viễn Chi.
"Anh tỉnh rồi, ngủ có ngon không? Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Khá ổn, không có chỗ nào không thoải mái."
Lâm Viễn Chi cầm lấy mắt kính để trên đầu giường đeo lên, thần sắc nhàn nhạt chào hỏi với Cố Bách.
Lộ Nghiêu thấy vẻ mặt anh vẫn như thường, gia hỏa này hẳn là không phát hiện ra mình vừa hôn trộm anh ấy, thần kinh đang căng chặt tức khắc lơi lỏng đi vài phần.
"Nghiêu Nghiêu, em không cần ở chỗ này bồi tôi, trở về nghỉ ngơi đi."
Lộ Nghiêu vừa nghe lời này liền không vui, "Vậy buổi tối hôm nay anh làm sao bây giờ? Nếu lúc sau đầu anh lại choáng váng té ngã thì ai đỡ đây?"
"Không phải còn có tôi sao?"
Cố Bách ra vẻ thoải mái cười một tiếng, "Biết tình cảm các cậu tốt rồi, thế cũng không cần dính lấy nhau suốt vậy chứ. Lộ Nghiêu, cậu nhanh chóng trở về ngủ đi, Lão Lâm để tôi lo là được."
"Chỗ này có y tá kiểm tra thường xuyên, có việc gì nhấn chuông là được rồi. Tôi cũng không bị liệt, không cần trông coi gì đâu."
Lâm Viễn Chi giương mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, sắp mười hai giờ rồi.
"Cố Bách, cậu lái xe tới phải không, phiền cậu đưa Lộ Nghiêu về trường một chuyến nhé."
Đây vẫn là lần đầu tiên Lộ Nghiêu phát hiện ra Lâm Viễn Chi lại lì lợm như vậy, cậu không ngại cực khổ tới bồi giường, kết quả gia hỏa này hoàn toàn không thèm nhận tấm chân tình của cậu.
Lộ Nghiêu tức giận hừ một tiếng.
"Vậy tôi đi thật đó. Sáng ngày mai tôi còn phải ngủ nướng, đến lúc đó tôi dậy không kịp thì anh đi mà tự xuất viện nhá."
Lâm Viễn Chi cười cười, ánh mắt dịu dàng, "Em muốn ngủ tới lúc nào thì cứ ngủ tới lúc đó, không cần bận tâm đến tôi."
Nói thì nói thế, sáng sớm hôm sau Lộ Nghiêu đã tỉnh dậy, mua hai phần sữa đậu nành cùng cháo quẩy rồi đi đến bệnh viện.
Chủ nhiệm khoa mang theo vài bác sĩ và thực tập sinh đến kiểm tra tình hình, vừa hay đều tụ họp trong phòng bệnh Lâm Viễn Chi.
Thấy Lộ Nghiêu cầm bữa sáng tiến vào, vị chủ nhiệm tóc hoa râm buông báo cáo trong tay xuống, liếc mắt nhìn cậu, "Người nhà bệnh nhân Lâm Viễn Chi phải không?"
Hai chữ "người nhà" rơi vào tai Lộ Nghiêu khiến gương mặt cậu bừng đỏ.
"Ờm...cứ xem là vậy đi ạ."
"Bệnh nhân cơ bản không có vấn đề gì, chỉ là mấy ngày sau khi xuất viện cần tĩnh dưỡng đầy đủ, tránh vận động mạnh. Có gì khác thường thì phải lập tức tới bệnh viện kiểm tra."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Chờ chủ nhiệm mang theo một tốp bác sĩ đi khỏi, Lộ Nghiêu đem quẩy cùng sữa đậu nành đặt lên bàn.
"Anh ăn bữa sáng trước đi, đưa giấy tờ cho tôi, tôi giúp anh làm thủ tục xuất viện."
Lâm Viễn Chi mỉm cười nhìn cậu, Lộ Nghiêu bị anh nhìn chằm chằm liền có chút hoảng hốt, bỗng nhiên thấy anh nâng tay lên.
"Chỗ này dính sữa đậu nành."
Hơi ấm cùng cảm giác mềm mại từ lòng bàn tay anh nhẹ trượt qua má cậu, túi sữa đậu nành trên tay suýt nữa bị cậu siết vỡ.
"Tôi tự lau là được, anh mau ăn đi."
***
Sau khi trở lại trường, vết trầy trên mặt Lâm Viễn Chi không tới hai ngày liền lành hẳn. Lộ Nghiêu vẫn giống như học kỳ trước, thích đến ký túc xá bọn họ ngủ trưa, tiện chiếm luôn giường của Lâm Viễn Chi.
Sau khi Nguyễn Thanh kết thúc kỳ thực tập tại phòng tranh, cậu tính toán học kỳ này sẽ chuẩn bị thi lên thạc sĩ nên cũng đã dọn về ký túc xá.
Cậu nhìn Lộ Nghiêu nằm trên giường Lâm Viễn Chi, nhịn không được cười một tiếng, "Lộ Nghiêu, chờ lát nữa lão Lâm từ thư viện trở về, em định để cậu ấy ngủ ở đâu đây?"
Lộ Nghiêu mua một cái gối ôm hình khủng long đặt trên giường Lâm Viễn Chi, vừa gối lên đầu nó vừa gác chân chơi game.
"Gia hỏa kia cũng đâu có thói quen nghỉ trưa, cả ngày trừ viết luận văn ra thì cũng là đọc sách, cái giường này ảnh không có cơ hội dùng đâu."
Vừa dứt lời, cửa phòng cạch một tiếng mở ra, Lâm Viễn Chi đeo balo bước vào.
Lộ Nghiêu mới trộm từ chỗ Mập Mạp một gói bò khô, vui vui vẻ vẻ ăn ngon lành, đột nhiên trước mắt bỗng hiện lên một người.
"Buổi chiều mấy giờ có tiết?" Lâm Viễn Chi hỏi.
"Hai rưỡi, sao vậy?"
"Không ngủ trưa à?"
"Không phải tôi đã nằm xuống rồi sao?"
Lộ Nghiêu như một vị đại gia tựa vào gối đầu, ra vẻ ghét bỏ nhéo nhéo drap giường.
"Cái drap giường này của anh lạnh quá, phải mua cái loại nhung sữa bò ấy biết không? Cái đó ngủ mới thoải mái."
Lâm Viễn Chi buông balo xuống, tháo mắt kính, đem màn giường hai bên kéo vào giữa.
"Được, lần sau tôi sẽ đổi cái khác. Em dịch vào bên trong chút đi."
Động tác nhai thịt của Lộ Nghiêu bất chợt cứng đờ, có chút kinh ngạc nhìn anh, "Anh muốn làm gì?"
"Nghỉ trưa, buổi chiều tôi có tiết kết toán quốc tế, ngủ một lát mới có tinh thần."
Lộ Nghiêu mới ủ ấm cái ổ chăn này xong, cũng không muốn xuống giường làm gì, thấy biểu tình nghiêm túc của Lâm Viễn Chi, cậu đành phải dịch người vào bên trong.
Lâm Viễn Chi đứng bên ngoài màn giường bắt đầu cởi áo khoác. Lộ Nghiêu nghiêng mặt qua nhìn, vừa lúc Lâm Viễn Chi giơ tay làm lộ ra một đoạn vòng eo.
Trắng đến lóa mắt.
Này đâu có giống một tên tiểu tử từ quê lên, ai không biết còn tưởng đây là quý công tử nhà quyền quý nào ấy chứ.
Lộ Nghiêu có chút buồn bực mà nghĩ, màn giường bỗng chuyển động, là Lâm Viễn Chi muốn vào nằm.
Giường đơn ký túc xá không hề lớn, sau khi Lâm Viễn Chi nằm xuống, bả vai Lộ Nghiêu không thể không dán vào bức tường lạnh băng băng.
Cậu vô cớ sinh ra cảm giác khẩn trương, tuy rằng hai người đều mặc quần áo, hơn nữa giờ vẫn là ban ngày ban mặt, nhưng cái màn giường màu xanh lam này đã ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài, không gian kín đáo lại nhỏ hẹp này chỉ còn lại hai người, tất cả giác quan đều bị phóng đại đến vô hạn, đến cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được rõ ràng.
Lộ Nghiêu cảm giác được cánh tay Lâm Viễn Chi chuyển động, đại khái là muốn lấy đồ vật gì đó. Cậu bị buộc phải nghiêng người vào trong, gương mặt dán lên tường, thấp giọng oán giận, "Lâm Viễn Chi, tôi sẽ bị đè bẹp rồi."
Lâm Viễn Chi nhanh tay kéo cái chăn suýt nữa rớt xuống dưới đất lên, anh xoay người nhìn cái gáy lông xù của Lộ Nghiêu .
Anh chớp chớp mắt, đôi mắt đen láy sáng ngời mang theo ý cười, "Nghiêu Nghiêu, nếu không em quay qua đây đi?"
Cậu mới không thèm quay qua đâu, cùng Lâm Viễn Chi mặt đối mặt ngủ cũng quá xấu hổ rồi. Lộ Nghiêu nhìn chằm chằm vết tróc sơn trên tường, nghĩ thầm chờ một lát nữa Lâm Viễn Chi ngủ rồi, cậu lại xoay người vậy.
Vài phút sau, hô hấp của người phía sau lưng dần trở nên vững vàng, chắc là Lâm Viễn Chi đã ngủ rồi.
Tim Lộ Nghiêu đập có chút nhanh, cậu hít một hơi thật sâu, tận lực xoay người nhẹ nhàng nhất có thể, mới vừa giương mắt lên liền đối diện với một đôi mắt đen láy sáng ngời.
Moá, gia hỏa này thế mà vẫn chưa ngủ!
Trên giường đơn nhỏ hẹp, chóp mũi hai người gần như đã chạm nhau.
Gương mặt tuấn tú của Lộ Nghiêu theo vận tốc ánh sáng bắt đầu đỏ lên, cậu chớp chớp mắt, biệt nữu thấp giọng nói, "Sao anh vẫn chưa ngủ?"
"Không phải em cũng chưa ngủ đấy sao?"
Khoảng cách gần như vậy, hô hấp hai người quện vào nhau, Lộ Nghiêu có chút không chịu được mà dịch người về sau, kết quả cái gáy "cốp" một tiếng đụng mạnh vào tường.
Cậu hít một hơi lạnh, trong nháy mắt nước mắt đã trực trào ra.
Lâm Viễn Chi vội vàng duỗi tay xoa xoa giúp cậu, ánh mắt lo lắng, "Em đừng lộn xộn, cái giường này quá nhỏ."
"Đều tại anh, cứ một hai phải chen chúc ngủ với tôi làm gì."
Lộ Nghiêu cắn cắn môi, tủi thân nhìn anh.
Lâm Viễn Chi bất đắc dĩ cười cười, "Được được, đều do tôi hết. Em đừng lui về sau nữa, dựa vào tôi đi."
Lâm Viễn Chi mặc một chiếc áo len mỏng màu vàng nhạt, xúc cảm thực mềm mại, ngón tay Lộ Nghiêu ở mặt trên kéo kéo, nhịn không được đem đầu rúc vào ngực anh.
Tay Lâm Viễn Chi chậm rãi đặt lên eo cậu, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Nguyễn Thanh hình như cũng đã ngủ, trong ký túc xá rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người là cực kỳ rõ ràng.
Lộ Nghiêu chôn mặt vào lồng ng.ực Lâm Viễn Chi, nghe được tiếng tim đập dồn dập của anh. Bên tai cậu lại đỏ lên, thấp giọng nói, "Lâm Viễn Chi, tim anh đập nhanh quá."
Lâm Viễn Chi duỗi tay vu.ốt ve mái tóc mềm mại của cậu, hầu kết trượt nhẹ hai cái, giọng nói có chút khàn khàn.
"Vậy sao?"
Có lẽ là vì đang ở trong không gian kín, giọng nói Lâm Viễn Chi so với ngày thường còn trầm thấp, gợi cảm hơn, chọc cho lỗ tai Lộ Nghiêu cảm thấy ngứa ngứa.
Ngực cậu nóng lên, cũng nhịn không được mà ôm lấy eo Lâm Viễn Chi.
Hai người giống như con thú nhỏ sưởi ấm cho nhau giữa ngày đông giá rét, ôm chặt lấy nhau không kẽ hở.
Lộ Nghiêu ngửi mùi chanh nhàn nhạt trên người anh, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Ánh sáng mờ mờ ảo ảo từ khe hở màn giường chiếu vào trong, tạo thành những vệt loang lổ. Thật lâu sau, bàn tay đang đặt trên gáy Lộ Nghiêu mới buông ra. Anh cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ của nam sinh, đem những sợi tóc tán loạn trên trán cậu gạt sang một bên.
Bộ dáng khi ngủ của Lộ Nghiêu trông rất trẻ con, đôi lông mi dài rũ xuống, hai cánh môi hồng nhuận hơi hé, như là đang chờ đợi người tới nhấm nháp.
Lâm Viễn Chi nhớ lại tư vị ngọt ngào của đôi môi này, ánh mắt có chút đen tối.
Ngón tay thon dài của anh chậm rãi phác thảo đường nét khuôn mặt cậu, từ vầng trán, lông mày, đôi mắt, đến nốt ruồi bên đầu mũi, rồi tới đôi môi mà anh tâm tâm niệm niệm, đang muốn hôn xuống, âm thanh khóa cửa chuyển động bất chợt vang lên.
Anh nhíu mày, tay thả lại xuống bên hông Lộ Nghiêu, đem đối phương ôm càng chặt vào trong ngực.
Tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên, Cố Bách ôm theo một quả bóng rổ tiến vào.
Hắn đang muốn đi toilet rửa mặt, lúc đi ngang qua giường Lâm Viễn Chi, hắn đột nhiên sửng sốt, cái màn giường màu xanh biển kia đang đóng chặt, không thể nhìn vào bên trong, dưới giường có hai đôi giày, một đôi là giày thể thao limited giá trị xa xỉ, một đôi khác là giày mà Lâm Viễn Chi thường ngày hay mang.
Lộ Nghiêu và Lâm Viễn Chi đang ngủ cùng nhau.
Phát hiện này làm ngực hắn đau đớn như bị kim đâm, sắc mặt Cố Bách có chút khó coi, hắn hít một hơi thật sâu, vừa mới quay mặt đi, bỗng nhiên va phải ánh mắt Nguyễn Thanh ở giường phía đối diện.
Cố Bách sợ bị cậu nhìn ra gì đó, giả vờ cười cười.
"Lão Lâm cũng ngủ trưa từ khi nào vậy haha, rất hiếm lạ nha."
Nói xong câu này, hắn cầm khăn lông quay đầu đi ra ngoài ban công.
Nguyễn Thanh vẫn cảm thấy biểu cảm khi đó của Cố Bách có chút kỳ lạ, vừa nãy khi hắn nhìn chằm chằm vào màn giường Lâm Viễn Chi, rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?
Nếu cậu nhìn không lầm, lúc Cố Bách liếc đến hai đôi giày đặt cạnh nhau kia, trên mặt rõ ràng mang theo một tia ghen ghét. Hắn sẽ không đối với Lộ Nghiêu...
Nguyễn Thanh không dám nghĩ tiếp nữa, cậu kéo màn giường lại, cưỡng ép chính mình nhắm mắt ngủ.
Lộ Nghiêu bị nóng đến tỉnh.
Giường đơn ký túc xá quá nhỏ, hai nam sinh 1m8 chen chúc với nhau, tay chân đều không biết nên đặt ở đâu, hơn nữa hai người đều là tuổi trẻ khí thịnh, quả thật so với nằm cạnh cái bếp lò cũng không khác là mấy.
Cậu túm lấy tay áo Lâm Viễn Chi, ở trong lồng ng.ực anh trở mình một cái, đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ.
"Nóng quá..."
Lộ Nghiêu mặc không nhiều lắm, trên người cũng chỉ có một chiếc áo thun, lúc này trên lưng cậu đã ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Viễn Chi luôn ngủ rất nông, rất nhanh liền mở mắt ra, bàn tay theo bản năng sờ sờ lên lưng Lộ Nghiêu, muốn xem xem cậu có ra mồ hôi hay không.
Lộ Nghiêu bị anh sờ đột ngột làm giật thót một cái, sống lưng như có dòng điện xẹt qua, vừa ngứa vừa tê.
Lâm Viễn Chi rũ mắt xuống nhìn cậu, gương mặt Lộ Nghiêu đỏ bừng, không tự nhiên cọ quậy trong lòng anh.
"Lâm Viễn Chi, anh đừng sờ loạn!"
"Xin lỗi."
Lâm Viễn Chi xốc chăn lên một chút, để không khí mát mẻ bên ngoài tràn vào. Chiếc giường này quả thật quá nhỏ, trong không gian chật hẹp này đều là hương vị của Lộ Nghiêu, nếu cứ như vậy mà nằm xuống một lúc nữa, anh cũng không biết bản thân có làm ra mấy loại hanh vi khác người nào không nữa.
Anh lấy chăn bọc Lộ Nghiêu kín kẽ, chính mình xuống giường mặc áo khoác. Bên người bất chợt mất đi nhiệt độ cơ thể quen thuộc, Lộ Nghiêu cảm thấy có chút không kịp thích ứng. Cậu dựa vào con khủng long, hơi buồn ngủ hỏi Lâm Viễn Chi.
"Mấy giờ rồi?"
"Chưa đến hai giờ."
Lâm Viễn Chi rút mấy tờ khăn giấy cho cậu, "Em lau mồ hôi trước đi."
Lộ Nghiêu nhận lấy khăn giấy, tầm mắt đảo qua trán anh, bỗng nhiên cười khẽ.
"Sao anh cũng ra nhiều mồ hôi như vậy? Tôi còn tưởng anh là cái tảng băng di động chứ."
Da thịt Lâm Viễn Chi trắng lạnh, mặt mày anh tuấn, người không quen biết sẽ nghĩ lầm rằng nhiệt độ cơ thể của anh cùng con người anh giống nhau, thanh thanh lãnh lãnh. Nhưng vừa rồi Lộ Nghiêu ngủ trong ngực Lâm Viễn Chi, cảm giác như bị dung nham bao lấy vậy, thiêu đến toàn thân cậu muốn bốc cháy.
Đối diện với con ngươi sáng lấp lánh của Lộ Nghiêu, Lâm Viễn Chi nhất thời không nhịn được mà bật cười.
"Tôi cũng là người thường, đương nhiên sẽ ra mồ hôi."
Anh duỗi tay sờ sờ gáy cậu, quan tâm hỏi, "Chỗ này còn đau không? Hay là đi phòng y tế kiểm tra nhé?"
"Không cần, đã sớm không còn đau rồi." Lộ Nghiêu gãi gãi cổ áo của mình, ghét bỏ mà nhăn cái mũi lại, "Trên người toàn là mồ hôi, tôi muốn tắm rửa một chút."
"Được, tôi giúp em lấy quần áo."
Chiều cao hai người xấp xỉ, quần áo Lâm Viễn Chi cậu cũng có thể mặc. Lộ Nghiêu ngáp một cái, cầm quần áo anh đưa rồi đi vào phòng tắm.
Chưa đến mười phút cậu đã tắm xong, cái áo ngủ anh đưa tay áo có chút dài, tóc còn ướt, cậu cũng lười mặc áo vào, liền mặc mỗi cái quần ngủ đứng ngoài ban công sấy tóc.
Nguyễn Thanh xuống giường, đang định đi toilet rửa mặt, mới vừa mở cửa ban công ra liền thấy thân trên t.rần tr.ụi của Lộ Nghiêu .
Dáng người nam sinh thuộc loại tiêu chuẩn vai rộng eo thon, đường cong rõ ràng, làn da trắng trẻo dưới ánh nắng vàng tỏa ra một vầng sáng chói mắt.
Hormone nam tính đột ngột đập vào mặt làm Nguyễn Thanh sửng sốt, gương mặt cậu bỗng nhiên đỏ ửng lên.
"Cậu đứng ở đây làm gì vậy?"
Phía sau vang lên giọng Cố Bách. Trong tay hắn cầm khăn lông, ngữ điệu có chút khó hiểu, mới vừa đi đến phía sau Nguyễn Thanh, liền theo tầm mắt cậu thấy được Lộ Nghiêu đang đứng ngoài ban công sấy tóc.
Lộ Nghiêu đứng quay lưng về phía họ, trên tay cầm máy sấy tóc, xương bướm trên lưng nhô lên rất rõ ràng.
Tầm mắt Cố Bách đảo qua vòng eo nhỏ gọn, đồng tử đột nhiên co rút lại một chút.
Hắn gần như hoảng loạn mà đảo mắt sang hướng khác.
"Lộ Nghiêu, em...mau mặc áo vào đi, đừng để bị cảm." Nguyễn Thanh đỏ mặt nhỏ giọng nói, không dám ngẩng đầu nhìn thân trên của Lộ Nghiêu .
Lộ Nghiêu quay đầu lại mới phát hiện hai người đang đứng một chỗ nhìn cậu chằm chằm, tức khắc cảm thấy xấu hổ.
Cậu vội vàng mặc áo ngủ của Lâm Viễn Chi vào, chờ tóc khô một nửa rồi mới rút phích cắm ra trở vào trong phòng.
Lâm Viễn Chi đang ngồi trước máy tính trả lời email, vừa nhấc mắt liền thấy được Lộ Nghiêu mặc áo của ngủ của mình.
"Quần áo của anh tôi mặc cũng khá hợp đấy chứ."
Lộ Nghiêu rất vừa lòng mà đánh giá chính mình trong gương.
"Buổi chiều muốn mặc cái gì? Mở tủ ra chọn đi." Lâm Viễn Chi cong cong khóe miệng, gõ bàn phím.
Lộ Nghiêu ừ một tiếng, kéo tủ quần áo của Lâm Viễn Chi ra, có điều nhìn qua nhìn lại vài lần, cậu liền ghét bỏ nhíu mày.
"Sao đồ của anh tới tới lui lui cũng chỉ có mấy cái màu này vậy, quá đơn điệu."
Cậu tùy tiện lấy ra một cái áo dài tay, vừa muốn c.ởi quần áo, bộng nhiên nhớ ra Lâm Viễn Chi vẫn đang ngồi đó nhìn mình.
Cậu hắng giọng, hơi mất tự nhiên nói, "Anh quay đầu qua chỗ khác đi."
Lâm Viễn Chi cười khẽ, khép máy tính lại, "Phía dưới tủ có q.uần l.ót mới, đã giặt qua rồi, em muốn mặc cái nào thì cứ lấy."
Nói xong, anh kéo màn lại rồi xoay người ra ban công.
Lộ Nghiêu vẻ mặt kinh ngạc đứng im tại chỗ, vài giây sau, mặt cậu đột nhiên đỏ như con tôm luộc.
Gia hỏa này làm sao mà biết được mình đang "thả rông" vậy?