Khi Pháo Hôi Thụ Biến Thành Vạn Nhân Mê

Chương 38

Giọng nói Lâm Viễn Chi hoà trong gió đêm nghe có hơi nặng nề.

"Không phải."

Lộ Nghiêu ồ một tiếng, bỗng nhiên cười gian manh, bàn tay từ từ tiến vào trong áo khoác anh, cào vài cái vào eo Lâm Viễn Chi.

"Em mới không tin đâu, mau nói sự thật đi, có nói hay không?"

Lâm Viễn Chi cũng chẳng sợ nhột, chỉ là ngón tay Lộ Nghiêu thon dài lại ấm áp, lúc tác quái trên eo anh, những chỗ da thịt bị chạm vào đều nổi lên một trận tê ngứa, Lâm Viễn Chi bị cậu làm cho cả người nhộn nhạo, không thể không chống chân dừng xe lại, quay đầu lại nhìn cậu cảnh cáo.

"Nghiêu Nghiêu, đừng quậy."

Lộ Nghiêu hừ lạnh, tức giận nhìn anh, "Lúc trước ở suối nước nóng, thời điểm anh ép hỏi em có ghen hay không là không phải như này đâu nhé. Lâm Viễn Chi, làm người không được quá tiêu chuẩn kép."

Lâm Viễn Chi nhất thời bị á khẩu không trả lời được, anh day day trán, bất đắc dĩ bật cười, "Anh thừa nhận, anh quả thật có chút...ghen."

Lộ Nghiêu đắc ý hừ một tiếng, khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm ý cười, "Em thấy không chỉ là một chút đâu."

Vành tai trắng nõn của Lâm Viễn Chi đã đỏ ửng lên, anh mất tự nhiên đẩy đẩy mắt kính, ý đồ nói lảng sang chuyện khác, "Bữa sáng ngày mai em muốn ăn gì, anh mang cho em."

Lâm Viễn Chi da mặt mỏng, mới trêu có tí mà đã đỏ tai, ở trong mắt Lộ Nghiêu trở nên đáng yêu vô cùng. Cậu ôm chặt lấy eo Lâm Viễn Chi, hơi ngẩng đầu nhìn anh.

"Yên tâm đi, em đã sớm không còn thích Cố Bách nữa rồi. Vừa nãy em quan tâm hắn cũng vì hắn là bạn của anh thôi, bằng không hắn ngã như nào em cũng mặc kệ."

Lâm Viễn Chi nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Lộ Nghiêu, nhịn không được mà cúi đầu mổ một cái lên khoé môi cậu.

"Ừ, anh biết."

"Hôn em có lệ vậy á?" Lộ Nghiêu chỉ chỉ khoé môi bên còn lại, rất là bất mãn nhìn anh.

"Bên này cũng phải thơm thơm."

Lâm Viễn Chi cười cười, một tay nắm tay lái, một tay nắm eo cậu, đang muốn hôn xuống, Lộ Nghiêu bỗng nhiên quay đầu đi, nhìn về một hướng.

"Nhìn kìa, có con mèo mướp!"

Lâm Viễn Chi nhìn theo, trong bụi cỏ tối đen như mực, mèo mướp gì gì đó hoàn toàn không có, Lâm Viễn Chi ý thức được bản thân vừa bị trêu, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

Lộ Nghiêu cười hê hê hai tiếng, duỗi tay nắm lấy cằm anh, nhanh chóng hôn một cái lên môi anh.

"Bạn trai, lần sau nhớ kỹ, lúc hôn môi không được phân tâm."

***

Thời tiết ấm áp, hoa sơn trà trong vườn cũng đã bắt đầu nở, từng đoá từng đoá toả ra hương thơm dịu nhẹ, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta dễ chịu.

Thiệu Tiểu Vân ngồi bên cửa sổ, nhìn đàn bướm bên ngoài nhảy múa, lông mi bà hơi rũ, vẻ mặt không nhìn ra vui buồn.

Cố Bình mấy hôm trước cho người đến bệnh viện điều tra, cảnh sát cũng nói sẽ đăng nhập cơ sở dữ liệu tìm lại một lần nữa, để bọn họ ở nhà chờ tin tức.

Đã nhiều ngày liền Thiệu Tiểu Vân ăn uống qua loa, làm chuyện gì cũng không tập trung, Cố Bình muốn đưa bà ra ngoài giải sầu cũng bị bà từ chối.

Bà muốn ở lại Uyển Thành, bà phải là người đầu tiên biết được tin tức của Tiểu Bảo, muộn một phút cũng không được.

Điện thoại đặt trên bàn trang điểm bỗng nhiên reo lên, Thiệu Tiểu Vân giật mình, vội vàng đứng lên. Tầm mắt bà bỗng nhiên dừng lại trên màn hình, là một dãy số lạ, lại còn là bản địa*, có khi nào là cảnh sát gọi tới?

*Ở TQ, bạn làm sim ở thành phố/tỉnh nào thì khi gọi điện thoại, ở dưới dãy số sẽ hiện lên tên của thành phố/tỉnh đó.

Ôm một tia hy vọng mỏng manh, Thiệu Tiểu Vân cầm điện thoại lên.

"Xin chào Thiệu Tiểu Vân nữ sĩ, tôi là cảnh sát Triệu thuộc phân cục cảnh sát Uyển Thành, trình báo mất tích mười lăm năm trước của cô hiện nay đã có tiến triển rất lớn, chúng tôi rất có thể đã tìm được con trai cô, cô có tiện tới đây xác minh một chuyến không?"

Thiệu Tiểu Vân nghe được những lời này, thân thể gầy yếu dường như đứng không vững, bà chống tay vào bàn trang điểm bên cạnh, cười trong nước mắt, "Tiện, tôi đương nhiên rất tiện, tôi lập tức tới ngay."

Kết thúc trò chuyện, bà run rẩy gọi điện cho Cố Bình.

"A Bình, bọn họ tìm được Tiểu Bảo rồi! Anh mau về đi!"

Hai vợ chồng cùng đi đến đồn cảnh sát.

Khi ở trên xe, Thiệu Tiểu Vân cứ liên tục khóc, nhưng khi đến cục cảnh sát rồi thì bà lại bình tĩnh hơn không ít, trên gương mặt mang theo một tia nghiêm túc. Trái lại với Thiệu Tiểu Vân, khi Cố Bình xuống xe, ông thậm chí còn không đẩy nổi cửa xe ra, gương mặt tang thương không còn chút máu.

Thiệu Tiểu Vân cầm tay ông, ánh mắt kiên định nhìn Cố Bình, tựa như đang tiếp thêm dũng khí và niềm tin cho ông vậy.

Nhìn gương mặt nghiêm túc của Thiệu Tiểu Vân, nghĩ đến trước đó bản thân vẫn luôn nghi ngờ vợ, đáy lòng Cố Bình tràn đầy áy náy, ông nắm chặt lấy tay vợ, khẽ vuốt vài cái vào lưng bà.

"Tiểu Vân, lần này mặc kệ kết quả có ra sao, chúng ta cũng đều sẽ chấp nhận được, đúng không?"

Thiệu Tiểu Vân nhìn ông cười cười, "A Bình đừng sợ, em có cảm giác, bọn họ nhất định đã tìm thấy Tiểu Bảo."

Hai người nắm tay đi vào cục cảnh sát.

Cảnh sát phụ trách thụ lí vụ án này cũng đã được đổi vài lần, người hiện tại đang phụ trách là một vị cảnh sát họ Triệu. Anh ấy tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, ít khi nói cười, nhưng khi nhìn thấy hai vợ chồng, gương mặt cũng mơ hồ mang theo một tia kích động.

"Thật sự quá trùng hợp, tháng trước cơ sở dữ liệu của chúng tôi vừa cập nhật, đem rất nhiều DNA của dân di cư nhập vào phạm vi quản lý. Không so sánh không biết, vừa so một cái liền phát hiện DNA của một nam sinh đã thật sự trùng khớp."

Hai vợ chồng nghe được lời này, đôi mắt đồng thời sáng rực, sinh động hẳn lên.

Thiệu Tiểu Vân run run hỏi, "Vậy Tiểu Bảo của tôi hiện tại đang ở đâu? Ở Uyển Thành sao?"

"Hai vị đừng kích động, ngồi xuống từ từ nghe tôi nói."

Triệu cảnh sát bắt đầu trình chiếu màn hình máy tính của mình lên, click mở một trang web.

"Một tháng trước, không ít trường đại học trong Uyển Thành tổ chức hoạt động hiến máu tình nguyện, thời điểm đó chúng tôi cũng thuận tiện thu thập dữ liệu DNA, chính là từ chỗ này tìm ra."

"DNA trùng khớp với một nam sinh hiện đang học tập tại đại học T, là sinh viên năm ba của khoa quản lý kinh tế, lại còn là thủ khoa tỉnh nữa đấy."

Triệu cảnh sát nói chuyện, click mở tư liệu hộ khẩu của nam sinh cho hai người xem.

Thiệu Tiểu Vân liếc mắt một cái liền thấy được ảnh chụp của nam sinh, cùng với nam sinh ngày đó bà gặp trong bệnh viện giống nhau như đúc.

Hốc mắt bà lập tức đỏ lên, khóc không thành tiếng.

"Thật sự là Tiểu Bảo, tôi không nhìn lầm...ngày đó Tiểu Bảo đi lướt qua tôi...là Tiểu Bảo."

"Cảnh sát Triệu, anh xác định đây là Tiểu Bảo sao, không sai đấy chứ?"

Cố Bình ôm chặt vai vợ, bình tĩnh nhìn chằm chằm bức ảnh nền xanh trên màn hình, đáy mắt vô thức cũng đỏ lên. Hy vọng càng lớn, ông càng không dám thiếu cảnh giác, chỉ sợ lại là giỏ tre múc nước, công giã tràng.

"Số liệu DNA khẳng định không thể sai được, mấy ngày nay tôi đã phái vài đồng chí đến gia đình cậu bé điều tra, theo bố mẹ nuôi của cháu nói, năm đó tình cờ nhặt được khi đi dã ngoại, vừa hay mẹ nuôi không có khả năng sinh con nên liền mang về nhà nuôi."

Triệu cảnh sát dừng một chút lại nói, "Đương nhiên qua điều tra của chúng tôi, tình huống thực tế lại là bọn buôn người đã bán cháu tới vùng núi hẻo lánh, bố mẹ nuôi dùng tiền mua được. Bọn họ đối xử với cậu bé rất tốt, coi cháu như con đẻ mà nuôi dưỡng."

Cố Bình gật gật đầu, hai vợ chồng họ đau khổ sống trong bóng tối đã lâu, rốt cuộc cũng thấy ánh sáng, đều kích động đến mức không nói nên lời.

Con trai mà họ vất vả tìm mười lăm năm rốt cuộc cũng đã trở về, lại còn ở ngay Uyển Thành, niềm vui to lớn như từ trên trời rơi xuống khiến ông không biết nên làm thế nào cho phải.

Thiệu Tiểu Vân dùng khăn tay lau khoé mắt, gương mặt tú lệ ngẩng lên, lệ nóng doanh tròng nhìn người đàn ông mặc cảnh phục trước mắt.

"Cảnh sát Triệu, vừa rồi anh nói, Tiểu Bảo đang học ở đại học T?"

Cảnh sát Triệu cười cười, "Đúng, nói tiếp lại càng trùng hợp, cậu ấy cùng con trai anh cả hai người học cùng một chuyên ngành, lại còn ở chung ký túc xá nữa đó."

***

Cuối tuần, Cố Bách trở về nhà cũ một chuyến.

Mới vừa tiến vào phòng khách, hắn liền phát hiện bầu không khí trong nhà có chút không giống bình thường.

Lão gia tử cùng một nhà chú hai đang sinh sống ở đây, ngày thường đều quạnh quẽ, cây xanh trong vườn cũng không nhiều lắm. Nhưng hôm nay khi hắn đi qua đình viện, lại phát hiện hòn non bộ cùng hồ nước bên cạnh đình bát giác đều được tu sửa đổi mới hoàn toàn, bức tường phù điêu cũng được sơn mới, trong hoa viên nhiều thêm không ít cây xanh, vừa nhìn liền thấy sinh khí bừng bừng.

Hắn vào phòng khách, phát hiện lão gia tử không ngồi trên ghế pha trà như mọi hôm, không khỏi có chút buồn bực.

"Vú Vương, ông nội cháu đâu?"

"Lão tiên sinh cùng đại tiên sinh, nhị tiên sinh đang nói chuyện đó cậu chủ."

Cố Bách nhìn về hướng lầu hai, cửa thư phòng đang đóng chặt, mơ hồ nghe được âm thanh nói chuyện vọng ra.

Nhìn mặt vú Vương tràn ngập niềm vui, Cố Bách lại càng buồn bực hơn.

"Vú Vương, trong nhà gần đây đang có chuyện gì vậy? Cháu thấy trong vườn không giống trước kia."

"Những cái đó đều là do nhị phu nhân phân phó, cô ấy hẳn là hết bệnh rồi, dạo này tâm trạng rất tốt, đặc biệt thuê người đến tu sửa hoa viên và hồ nước một phen."

Cố Bách vậy mà không nhớ dì hai lại có loại nhàn hạ thoải mái như vậy. Hắn mơ hồ cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ chuyện gì đó quan trọng, khi đang nghĩ ngợi, cửa thư phòng tầng hai mở ra, gương mặt lão gia tử tươi cười, cực kỳ thoải mái đi ra ngoài.

Ba hắn cùng chú hai đi theo phía sau, cũng đều đang mỉm cười, nét mặt rạng rỡ.

Rốt cuộc là chuyện gì mà lại khiến người trong nhà vui vẻ tới như vậy?

Lão gia tử đi xuống lầu, từ ái nhìn hắn, "Tiểu Bách, qua mấy ngày nữa là sinh nhật cháu rồi, sinh nhật năm ngoái không làm tới nơi tới chốn, năm nay phải tổ chức thật hoành tráng, mời tất cả bạn bè bạn học của cháu tới đây, càng nhiều người càng tốt."

Nghe lời ông nội nói, Cố Bách có chút khó hiểu, lão gia tử vẫn luôn không thích tiểu bối tổ chức tiệc sinh nhật quá rình rang, sợ chiều hư bọn họ. Tại sao hôm nay lại chủ động mở miệng phải tổ chức sinh nhật hoành tráng cho hắn?

"Ông nội, trước kia ông còn nói sinh nhật Hàn Dương quá xa hoa lãng phí, dặn cháu đừng học nó, như thế nào hôm nay ngài lại đổi tính vậy?"

Ba hắn lườm một cái, "Nói chuyện với ông nội kiểu gì đấy? Cho con tuỳ ý tổ chức tiệc con còn không vui đúng không?"

Cố Bách kéo kéo khoé miệng, dưới ánh mắt uy nghiêm của ba, khí thế của hắn tức khắc giảm vài phần.

"Con chỉ đùa một chút thôi mà, ông nội cũng sẽ không giận con."

Lúc này Cố Bình cũng mở miệng, ông hiền từ nhìn Cố Bách, "Tiểu Bách, lần này nhất định phải mời cả bạn cùng phòng của cháu đến nhé, các cháu ở chung ba năm, tình cảm khẳng định rất sâu, nếu đến đông đủ thì sẽ rất náo nhiệt."

Tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái vậy mà chú hai lại tự mình dặn hắn phải mời bạn cùng phòng, có điều Cố Bách cũng không nghĩ nhiều.

"Chú hai, chú cứ yên tâm, cháu sẽ mời bọn họ đầu tiên."

***

Khi nhận được thiệp mời tham dự sinh nhật Cố Bách, Lộ Nghiêu thật sự lắp bắp kinh hãi.

Cậu nhìn biểu tượng chữ thảo mạ vàng trên thiệp mời, nhịn không được mà tặc lưỡi, "Gia tộc hào môn thật sự khác bọt ha, đến thiệp mời cũng trông sang trọng như vậy."

Mập Mạp ngồi đối diện cậu, trên tay hắn điều khiển nhân vật trong game, miệng thì hút Coca sồn sột, mí mắt cũng chẳng thèm nâng, "Lão Cố cũng quá khách khí, sinh nhật cũng phải phát thiệp mời, nói một tiếng chúng ta cùng đi không phải là được rồi sao."

"Không phát thiệp mời thì làm sao thể hiện được cốt cách của hào môn thế gia?"

Lộ Nghiêu tuỳ ý quăng thiệp mời lên bàn Lâm Viễn Chi, cậu chơi game một lúc, cảm thấy không có gì thú vị, lại muốn dùng máy tính xem phim.

Vừa lúc máy tính trên bàn của Lâm Viễn Chi vẫn chưa tắt nguồn, cậu vừa động vào con chuột, liền phát khiếp khi thấy trên màn hình xuất hiện gương mặt đang ngủ của bản thân, ngay sau đó cả khuôn mặt đều đỏ ửng.

Gia hoả này chụp lén cậu khi nào vậy?

Lại còn chưa qua sự cho phép của cậu đã lấy làm hình nền, thật là quá đáng!

Mặt đỏ tai hồng khép máy tính lại, Lộ Nghiêu vừa định uống miếng nước bình ổn thân thể, liền thấy Lâm Viễn Chi đeo balo đi vào.

Thấy Mập Mạp vẫn đang chăm chú chơi game, Lộ Nghiêu đặt ly nước xuống, khoanh tay, một bộ chất vấn nhìn anh chằm chằm.

"Lâm Viễn Chi, sao anh có thể chụp lén lúc em đang ngủ, anh như vậy không được đâu nhé!"

Lâm Viễn Chi buông balo xuống ngồi trên ghế, vẻ mặt tỉnh bơ không chút hoang mang.

"Anh đâu có chụp lén, chỉ là lúc anh chụp em vừa hay em đang ngủ mà thôi." Anh đoán được Lộ Nghiêu hẳn là đã nhìn thấy hình nền máy tính của mình.

Lộ Nghiêu nhíu mày, trừng mắt nhìn anh, "Anh còn giảo biện, em còn không có tấm nào lúc ngủ của anh!"

Lâm Viễn Chi cười khẽ, "Nếu không hôm nào em thử chụp lén anh đi?"

Lộ Nghiêu xì một tiếng, vươn tay ra, "Anh đưa điện thoại cho em, xem xem bên trong có còn ảnh khác hay không."

Lâm Viễn Chi đang muốn đưa điện thoại cho cậu, tầm mắt đi xuống, bỗng nhiên nhìn thấy thiệp mời trên mặt bàn.

Biểu tình của anh liền trở nên cứng đờ.

Lộ Nghiêu cho rằng anh vẫn còn để ý vụ Cố Bách đỡ bóng thay cậu hôm đó, nhịn không được phì cười, "Này cũng đâu phải Cố Bách đưa cho mình em, mọi người trong ký túc xá đều có. Cái bình giấm chua này, sinh nhật bạn cùng phòng dù sao cũng phải đi đúng không?"

Lâm Viễn Chi miễn cưỡng cười cười.

Tuy rằng anh đã tự nhủ với bản thân rằng không cần nghĩ nhiều, trong đầu vẫn không thể khống chế mà hiện lên đủ loại hồi ức trước khi trùng sinh.

Qua một lần hiến máu, không lâu sau anh đã bị người Cố gia tìm được, so với thời điểm này hẳn là không chênh lệch quá xa, chỉ là tiệc sinh nhật này, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Là đơn thuần muốn tổ chức sinh nhật cho Cố Bách, hay là bọn họ muốn mượn cơ hội để gặp anh một lần...

Nghĩ đến cảnh tượng sau cùng anh và Cố gia đoạn tuyệt quan hệ ở đời trước, trong đôi mắt đen xẹt qua một tia phức tạp.

Thôi, dù sao điều gì phải tới rồi cũng sẽ tới, không thể tránh được.

Hơn nữa, lần này anh không chỉ có một mình, anh còn có Nghiêu Nghiêu.

Có lẽ sống lại một lần, là ông trời đang cho anh cơ hội thay đổi vận mệnh.

Khi Lâm Viễn Chi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã không còn những suy tư sầu não, thanh triệt mà sáng ngời, anh nhìn Lộ Nghiêu, "Đương nhiên muốn đi, chúng ta còn phải chuẩn bị tốt quà mừng, không thể đi tay không được."

***

Rất nhanh liền tới thứ bảy.

Lộ Nghiêu trực tiếp lái xe chở mọi người tới nhà cũ Cố gia, Cố Bách đang đứng ở cửa đón khách, hôm nay hắn mặc một bộ tây trang màu xanh ngọc sang trọng, tóc cũng vuốt keo tỉ mỉ, quả nhiên là tuấn mỹ phi phàm.

Nhìn thấy đám người Lộ Nghiêu đi qua, trên mặt hắn đều lộ ra tươi cười.

"Đi vào ngồi đi, Hàn Dương bọn họ đang ca hát ở lầu ba đó, các cậu cũng lên chơi đi."

Nguyễn Thanh và Mập Mạp lần đầu tiên đến nhà cũ Cố gia, bị đình viện mang phong cách xa hoa tinh xảo kiểu Trung Quốc làm cho chấn động không hề nhẹ.

Mập Mạp mặt đầy hâm mộ, nhìn thấy cái gì cũng muốn sờ chỗ này sờ chỗ kia, Nguyễn Thanh bên này chỉ im lặng suy tư, vì sự vọng tưởng không biết tự lượng sức mình trước kia của bản thân mà tự cảm thấy đáng buồn.

Gia cảnh nhà cậu cùng Cố gia chênh lệch quá lớn, căn bản không cùng một thế giới. Cũng may, hiện tại tâm trạng cậu vẫn đủ bình tĩnh, không còn vì hắn mà ưu tư đau buồn nữa.

"Sinh nhật vui vẻ!"

Lộ Nghiêu đưa quà mà hai người đã chọn cho Cố Bách.

"Cảm ơn."

Cố Bách nhận lấy món quà, tiến vào phòng khách, quản gia bên cạnh tiến lên, đang muốn thay hắn đem quà đặt sang một bên, hắn lại xua tay.

"Chờ lát nữa tôi tự cất."

Lộ Nghiêu không muốn hát hò, cũng không có gì để nói với bọn Hàn Dương kia, cậu kéo tay Lâm Viễn Chi dẫn anh di xem hồ cá koi.

"Chỗ này lần trước em đã tới một lần rồi, đi cùng ba, cá koi ở đây cực kỳ đẹp, màu sắc và hoa văn cũng nhiều nữa..."

Lâm Viễn Chi nắm tay cậu, hai người cùng nhau đi tới bên cạnh hồ nước.

Lộ Nghiêu tìm thấy túi thức ăn cho cá ở trên ghế đá, cậu đổ một chút ra lòng bàn tay, hứng thú bừng bừng ngồi xổm bên cạnh hồ cho cá ăn.

Lâm Viễn Chi cúi đầu dịu dàng nhìn cậu chăm chú, thỉnh thoảng sẽ giúp cậu lau mồ hôi trên trán.

***

Bên cạnh cửa sổ khắc hoa mộc lan lầu hai.

Một thân hình mảnh khảnh lẳng lặng đứng ở đó, bà nhìn nam sinh dáng người thon dài, bóng lưng thẳng tắp đứng bên hồ nước, đôi mắt bất tri bất giác đã đong đầy lệ nóng.

Bà xoay người, nhìn một người khác trong phòng.

"A Bình, ngày mai chúng ta nhận Tiểu Bảo về đi, em một phút cũng không muốn đợi thêm nữa."

Bình Luận (0)
Comment