Khi Pháo Hôi Thụ Biến Thành Vạn Nhân Mê

Chương 4

Từ góc độ của bọn họ nhìn qua, một tay Lâm Viễn Chi đặt lên bả vai Lộ Nghiêu, đầu anh cách sườn mặt cậu rất gần, tựa như anh đang hôn cậu vậy.

"Hai người các cậu đứng ngoài cửa làm gì thế? Mau vào đi." Mập Mạp mới vừa chơi xong một ván game, nhìn thấy hai người ngoài cửa, có chút khó hiểu hỏi.

Lâm Viễn Chi nghe được động tĩnh, cũng quay đầu nhìn thoáng qua, Cố Bách lúc này mới nhìn đến tăm bông trên tay anh, hắn hừ lạnh một tiếng, đi đến trước chỗ ngồi của mình, thô lỗ kéo ghế ra ngồi xuống.

Lâm Viễn Chi gật đầu chào hỏi Nguyễn Thanh, cũng không chào Cố Bách.

Anh buông ống tay áo sơ mi xuống, đem tăm bông đã dùng xong ném vào thùng rác, đứng lên nhường vị trí cho Nguyễn Thanh.

Lộ Nghiêu tuy rằng rất không thích công chính, nhưng ấn tượng đối với thụ chính lại không tệ, hiện tại nhìn gần, phát hiện thụ chính quả thật rất đẹp, có điều vóc dáng quá yếu ớt, phảng phất cơn gió thổi qua liền ngã.

Chân gầy tay gầy như vậy, sau này chẳng phải sẽ bị công chính lăn lộn cho tàn canh gió lạnh hay sao?

Sẵn có tình yêu thương đối với động vật nhỏ trong người, Lộ Nghiêu cười tủm tỉm nói, "Đàn anh Nguyễn Thanh? Tôi không gọi sai đi?"

Nguyễn Thanh không nghĩ tới đối phương sẽ chào hỏi mình, ấn tượng của cậu đối với Lộ Nghiêu còn dừng lại ở thời điểm bộ dạng cậu trang điểm kỳ kỳ quái quái, hiện tại gương mặt đột nhiên sạch sẽ đẹp trai, nhất thời có chút không quen.

"Ừm, tôi tên Nguyễn Thanh."

"Anh học mỹ thuật sao? Tôi thấy trên bàn anh có rất nhiều thuốc màu, bức tranh vẽ con mèo này rất đáng yêu."

Nguyễn Thanh lúc rảnh rỗi cũng sẽ cho mấy con mèo hoang trong trường ăn, chẳng qua cậu bị dị ứng lông mèo, đó giờ cũng không dám sờ tụi nó. Nhắc tới đề tài về mấy động vật nhỏ, tâm lý đề phòng của Nguyễn Thanh bị dỡ xuống không ít. Hơn nữa Lộ Nghiêu hiện tại là bạn trai Lâm Viễn Chi, cậu cũng không cần ghen ghét làm gì.

"Đây là một con mèo hoang tam thể trong trường."

"Hình như tôi có chút ấn tượng, có phải mắt nó màu xanh, mặt rất tròn không?"

"Cậu cũng gặp qua con mèo kia rồi sao?" Nguyễn Thanh bị gợi lên hứng thú, cùng cậu bàn luận về mấy con mèo hoang trong trường.

Nhìn thấy Lộ Nghiêu nhanh chóng hòa nhập cùng 3 người còn lại trong ký túc xá, có mỗi hắn bị gạt sang một bên, gương mặt đẹp trai của Cố Bách càng ngày càng lạnh.

Hắn xoay người, xé một túi khoai tây chiên của Mập Mạp, "Tôi nói này, cậu ngày nào cũng làm tổ trên giường chơi game, có phải quá sa đọa rồi không? Cậu tìm việc thực tập chưa? Thi lên thạc sĩ đã chuẩn bị tốt chưa?"

Mập Mạp cắn cắn khô bò, có chút không hiểu, "Trước đó không phải tớ đã nói với cậu là tháng sau sẽ đi công ty game thực tập sao? Cậu mất trí nhớ à Lão Cố?"

Cố Bách bị sặc.

Mập Mạp có ý định hòa hoãn quan hệ giữa Cố Bách và Lâm Viễn Chi, tròng mắt xoay chuyển, đề nghị, "Lão Lâm, hay là rủ thêm cả đàn em, cộng thêm cả ký túc xá mấy người chúng ta nữa, giữa trưa cùng nhau liên hoan đi."

Nguyễn Thanh dẫn đầu mở miệng, "Được nha, ký túc xá cũng ta đã lâu không cùng nhau ăn cơm rồi. Cố Bách, cậu nói xem có đúng không?"

Cố Bách không tình nguyện ừ một tiếng.

Lâm Viễn Chi không có biểu cảm gì, anh thu thập hòm thuốc, ngẩng đầu nhìn Lộ Nghiêu, "Cậu muốn đi không?"

"Tôi như nào cũng được, tôi vẫn còn muốn cùng đàn anh Nguyễn Thanh tâm sự nữa."

Lộ Nghiêu vẻ mặt ngoan ngoãn.

Địa điểm ăn cơm quyết định ở một tiệm lẩu cá hầm cải chua.

Lộ Nghiêu không ăn cơm sáng, lúc này đã có chút đói bụng, ngửi được mùi cá hầm cải chua thì càng đói lợi hại hơn.

Lâm Viễn Chi thấy cậu ngồi xuống liền xoa xoa bụng nhỏ, quan tâm hỏi, "Có phải không ăn bữa sáng không, đói bụng à?"

Lộ Nghiêu gật gật đầu.

Lâm Viễn Chi cầm bát đũa của cậu đem sang chỗ mình, dùng nước nóng tráng qua một lần, nói với Mập Mạp đang gọi món, "Trước gọi cho Lộ Nghiêu một phần điểm tâm đi, cho cậu ấy lót dạ."

"Oke, vậy tớ gọi khoai lang lệ phố trước."

"Thật sự coi mình thành thiếu gia sao."

Cố Bách nhìn bộ dáng khó chịu của Lộ Nghiêu liền tức giận, một thằng con trai, có chân có tay đàng hoàng, lại còn để người khác rửa bát đũa hộ?

Nhưng lúc dư quang hắn nhìn thấy Nguyễn Thanh đang dỡ bát đũa ra, theo bản năng duỗi tay ngăn lại.

"Để tớ làm cho, cậu ngồi đi."

"Lão Cố, cậu nhìn xem bộ dáng không đáng tiền này của cậu đi, Nguyễn Thanh rốt cuộc là anh em của cậu hay là vợ nhỏ của cậu vậy?"

Mập Mạp trêu ghẹo nói.

Nếu là trước kia, Cố Bách khẳng định không để ý chút nào mà trêu lại, nhưng mà lúc này, cũng không biết có phải do bên cạnh thật sự có một cặp đôi đồng tính hay không, Cố Bách bỗng nhiên ý thức được hành vi của mình đúng thật không ổn.

"Tớ tự làm là được, cậu đừng động."

Nguyễn Thanh cũng ý thức được không khí không đúng lắm, cậu cắn cắn môi, cầm chén đũa của mình trở về.

Lộ Nghiêu liếc xéo Cố Bách một cái.

Tên này cuối cùng cũng ý thức được bản thân mình tiêu chuẩn kép, ngoài miệng nói chính mình ghét nhất đồng tính luyến ái, nhưng lại suốt ngày cùng Nguyễn Thanh kề vai sát cánh, ôm ôm ấp ấp. Một khi bị người khác nghi ngờ quan hệ giũa hai người liền giận tím mặt, mắng người khác tâm tư xấu xa, làm bẩn mối quan hệ thuần khiết của bọn họ, đơn giản là kiểu vừa muốn làm này kia vừa muốn lập bàn thờ.

*Gốc là 又想當婊子又想立牌坊: Sống như một con đi*m nhưng vẫn muốn lập đền thờ trinh tiết. Đại khái là làm chuyện xấu nhưng vẫn muốn có danh tiếng tốt.

Nguyên chủ sở dĩ vẫn luôn không buông bỏ là bởi vì cậu ta cảm thấy Cố Bách vẫn độc thân, cậu ta vẫn còn hy vọng, nếu hai người này thật sự ở bên nhau, nguyên chủ có lẽ đã chết tâm từ lâu rồi, sao có thể tự rước lấy nhục như vậy.

Lộ Nghiêu gắp viên khoai lang tím bỏ vào miệng, dùng sức nhai.

Thẳng đến khi cánh tay bị người cọ một chút, cậu quay đầu, liền đối diện với cặp mắt sâu thẳm sau cặp kính của nam sinh.

"Cậu muốn uống trà hay là nước mơ chua?"

Lâm Viễn Chi không phải đồ ngốc, Lộ Nghiêu vừa nãy nhìn chằm chằm ai, anh biết rõ.

Anh tự nhủ với bản thân, không nên ghen ghét, hiện tại người ở bên cạnh Lộ Nghiêu chính là anh, anh mới là bạn trai Lộ Nghiêu.

Chỉ là lồng ngực vẫn có cảm giác đau buồn không nói nên lời, ba chữ bạn trai* này, giống như một cái hư danh, căn bản không có thật.

*Bạn trai tiếng Trung là 男朋友, 3 chữ nhe.

Lộ Nghiêu lúc này mới phát hiện anh đang nắm canh tay mình. Ngón tay nam sinh rất dài, màu da trắng lạnh, gân xanh trên cánh tay giống gân lá cây vậy.

Lộ Nghiêu nhíu nhíu mày, dối diện với tầm mắt Lâm Viễn Chi. Nơi đó tựa như mặt hồ cất giấu những thứ cậu không hiểu được.

"Anh làm đau tôi."

"Xin lỗi." Lâm Viễn Chi buông tay ra.

"Hai loại kia tôi không thích, tôi muốn uống nước chanh dây, có không?"

"Được, tôi đi hỏi phục vụ."

Trên menu cũng không có khoản đồ uống này, đồ của cửa hàng tiện lợi cũng không phải nhãn hiệu mà Lộ Nghiêu muốn uống, Lâm Viễn Chi đi siêu thị một chuyến mới mua được loại mà cậu muốn uống.

Lúc anh đi về bàn, bước đi có chút vội vàng, gương mặt trắng nõn đổ mồ hôi. Cố Bách liếc mắt xem thường, quăng đôi đũa xuống bàn rồi đi ra bên ngoài hút thuốc.

"Lão Lâm, cậu đối đãi với đàn em cũng tốt quá đi, tớ nhìn cũng thấy ghen tỵ."

Mập Mạp cảm thán nói.

Tuy rằng ngày thường Lâm Viễn Chi cũng rất tốt tính, thường thường sẽ giúp bọn họ mua cơm hộp hoặc đun nước gì đó, nhưng vì một người khác mà làm đến độ này, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Lộ Nghiêu cũng không nghĩ tới Lâm Viễn Chi sẽ tận tâm như vậy.

Ở thế giới của cậu, cậu cũng từng được không ít người theo đuổi, chẳng qua đối với tình yêu ba cái thứ này, cậu luôn luôn khịt mũi coi thường. Yêu đương có cái gì tốt, vì vui buồn của người khác mà phiền lòng, đem tất cả tâm tư tình cảm đặt lên người khác, nửa điểm tự chủ cũng không có, thật quá đáng sợ.

Hơn nữa, tình yêu cũng là thứ có hạn sử dụng, người đó hiện tại có thể sẽ yêu bạn đến chết đi sống lại, nói không chừng chẳng bao lâu sau liền thay lòng đổi dạ. Có cần thiết phải ôm hy vọng đối với loại tình cảm hư vô mờ mịt này không?

Lộ Nghiêu mở chai nước chanh dây ra uống một ngụm, cậu chú ý tới, Nguyễn Thanh vẫn luôn dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn cậu.

"Anh Nguyễn Thanh, hay là anh ra ngoài xem đàn anh Cố Bách như thế nào đi?"

Xem bộ dáng đáng thương hề hề này của thụ chính, Lộ Nghiêu có chút không đành lòng.

Nguyễn Thanh chính là chờ cơ hội này, người khác đã đưa bậc thang cho mình đi xuống, liền thuận theo, "Được, vậy các cậu từ từ ăn, tớ ra ngoài xem một chút."

Cậu ở gần bãi đỗ xe tìm được nam sinh cao lớn đẹp trai.

Cố Bách thấy cậu đi tới, dập điếu thuốc trong tay ném vào thùng rác.

"Cố Bách, cậu không thể cứ mãi như vậy được, Lão Lâm căn bản không làm gì sai, đến Mập Mạp cũng có thể hiểu cho cậu ấy, chẳng lẽ cậu không thể thử chấp nhận cậu ấy và Lộ Nghiêu sao?"

Sắc mặt Cố Bách hơi vặn vẹo, "Cậu không thấy được Lộ Nghiêu hành hạ giày vò cậu ấy như thế nào sao? Lộ Nghiêu căn bản không thích cậu ấy, cậu ta và Lâm Viễn Chi ở bên nhau chính là vì..."

"Chính là vì cái gì?" Nguyễn Thanh nở một nụ cười trào phúng, "Ý cậu muốn nói là, Lộ Nghiêu là vì cậu nên mới cố ý tiếp cận Lâm Viễn Chi?"

"Ý tớ không phải như vậy."

Cố Bách có chút chột dạ rũ mắt, từ khi bắt đầu học cấp hai, bên cạnh hắn chưa bao giờ ngừng xuất hiện những người theo đuổi hắn, đối với hắn mà nói, người khác thích hắn là chuyện quá bình thường rồi, loại người giống Lộ Nghiêu, tán tỉnh nửa đường liền quay qua yêu bạn cùng phòng hắn, hắn chỉ cảm thấy đối phương có âm mưu thôi.

Không đến mức mà mị lực của hắn còn không bằng Lâm Viễn Chi đi?

Nguyễn Thanh tới bãi đỗ xe vốn là muốn nói chuyện tử tế với Cố Bách, nhưng nghe được lời Cố Bách nói liền trầm mặt xuống.

Cố Bách không chỉ kỳ thị đồng tính, còn có chủ nghĩa đại nam tử* đã in sâu trong xương cốt hắn, sao cậu trước kia lại không phát hiện ra?

*Chủ nghĩa đại nam tử (Male chauvinism): hay còn gọi là chủ nghĩa Sô-vanh nam, nó đề cập đến tư tưởng trọng nam khinh nữ, ưa thích con trai hơn con gái hoặc sự mặc cảm của đàn ông so với phụ nữ trong thái độ, ngôn ngữ, chính sách và hành vi. (Nguồn: Baidu.) Ở đây so với trường hợp của CB thì tui thấy định nghĩa gốc của chủ nghĩa Sô vanh này hợp lý hơn, đại khái là cậu này cảm thấy bản thân mình là thượng đẳng còn những người khác là rẻ mạt đáng khinh.

"Cố Bách, cậu không cảm thấy, có đôi khi cậu tự đem chính mình trở thành trung tâm vũ trụ sao? Cái trái đất này cũng không chỉ xoay quanh mỗi mình cậu đâu."

Nguyễn Thanh một mình trở về bàn.

Lộ Nghiêu đang ăn cá hầm cải chua mà Lâm Viễn Chi gắp cho, nhận thấy sắc mặt Nguyễn Thanh không đúng lắm, quan tâm nói, "Đàn anh, có chuyện gì sao?"

"Anh không sao, các cậu cứ ăn đi, tớ có chút việc nên về ký xá trước đây."

Mập Mạp thật vất vả mới lôi được người tới cùng nhau ăn, không nghĩ tới lại tan rã trong không vui như vậy. Hắn có chút xin lỗi mà nhìn về phía Lộ Nghiêu.

"Thật xin lỗi đàn em nha, hôm nay vốn tưởng có thể vui vui vẻ vẻ ăn cơm, cuối cùng lại biến thành như vậy."

"Không sao đâu đàn anh, anh gọi đồ ăn cho năm người, hai đứa chúng em ăn không nhiều lắm, đồ ăn còn lại đành phải trông cậy vào anh rồi."

Mập Mạp:...

Bỏ đi, biến buồn bực thành thèm ăn vậy.

Giữa trưa, Lộ Nghiêu ăn no xong liền mệt rã rời, Lâm Viễn Chi phải về trường học làm thí nghiệm, cậu liền trở về căn chung cư cậu thuê.

Vừa ngáp vừa đi ra khỏi cửa thang máy, liền nhìn thấy một thân hoa hòe hoa sói lòe loẹt chờ ở cửa.

Vương Khánh Quốc nhìn đến mặt cậu, bị dọa đến rớt cái gương trong tay.

"Cậu, cậu là ai?"

"Đại học Lộ Ngô Ngạn Tổ*, sao nào, không quen biết?"

*大学路吴彦祖:đại khái là có họ của Lộ Nghiêu + Ngô Ngạn Tổ, nhưng mà cái đại học là sao zẫy

Vương Khánh Quốc đem gương cầm tay bỏ vào trong túi, giày cao gót đi tới, vẻ mặt bi phẫn kiểu "cậu là cái đồ phản bội tổ chức."

"Hay cho một Lộ Nghiêu, giờ cậu chuyển sang style tiểu bạch thỏ thanh thuần đúng không? Lão nương còn đang bực bội đây, cậu dùng thủ đoạn gì mà lại khiến giáo thảo của chúng ta mê mệt đến chết đi sống lại vậy không biết."

Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy bộ dáng không trang điểm của Lộ Nghiêu, gương mặt sạch sẽ thoải mái, mắt hai mí hơi mỏng, một bên mũi có nốt ruồi nhỏ màu nâu. Mặt mày đoan chính, nói một câu cực phẩm giới gay cũng không quá.

Vương Khánh Quốc không nhịn được dùng tay véo mặt cậu.

"Vương Khánh Quốc, cất móng vuốt của cậu ngay cho tớ."

"Nói bao nhiêu lần rồi, lão nương tên Vương Điệp!"

Vương Khánh Quốc ngồi xuống sô pha, ngón tay còn lưu lại cảm giác mịn màng, nhìn Lộ Nghiêu từ trên xuống dưới, giọng điệu trở nên nhiều chuyện, "Cậu với giáo thảo tiến triển tới bước nào rồi? Hôn môi chưa?"

Lộ Nghiêu đang uống nước chanh thiếu chút nữa phun nước đầy mặt Vương Quốc Khánh.

"Cậu điên à, tớ với anh ấy ở bên nhau mới hai ngày!"

"Nếu tớ là cậu, ngày đầu tiên liền đem người lừa lên giường có biết không? Thế mà cậu đến hôn môi cũng chưa hôn, thật là phí phạm của trời."

Nghe được mấy lời này mặt Lộ Nghiêu hiện đầy vạch đen, đột nhiên điện thoại trên bàn bỗng rung một cái.

Chủ tịch CLB nhiếp ảnh: 7 rưỡi tối nay ở hội trường tầng 1 tòa dạy học phía nam có tổ chức hoạt động của CLB, đề nghị các thành viên đúng giờ mang theo máy ảnh đến tham gia. Xin cảm ơn.

CLB nhiếp ảnh? Cậu tham gia cái CLB này khi nào vậy?

Vương Khánh Quốc thổi thổi bộ nails của mình, không chút để ý nói, "Kia không phải cậu tham gia lúc theo đuổi Cố Bách sao? Cậu vì tham gia cái CLB này mà tiêu mất 1 vạn mua cái máy ảnh đó."

*1 vạn = 33 triệu 580 nghìn đồng.

"Đúng rồi, chủ tịch với phó chủ tịch là fan couple của Cố Bách và Nguyễn Thanh đó, đối với cậu phải gọi là hận thấu xương. Tớ đề nghị cậu vẫn là đừng nên đi."

Bình Luận (0)
Comment