Nghe lời Thiệu Tiểu Vân nói, mặt ông lão đều tái mét cả đi.
"Cô thật là hồ đồ, cái gì mà chỉ cần nó vui là được? Cái loại suy nghĩ này của cô sớm muộn gì cũng hại nó. Nó vẫn còn nhỏ, chỉ là đang lầm đường lạc lối thôi, nói không chừng bây giờ uốn nắn lại vẫn còn kịp, nếu cô cứ để nó phóng túng như vậy, đừng nói thừa kế sản nghiệp Cố gia, về sau cũng đừng đi ra ngoài bôi tro trát trấu lên mặt người nhà này!"
Cố Bách nghe thấy ông nội nói vậy, trong lòng liền trầm xuống. Hắn biết tính cách ông nội bảo thủ đó giờ, không tiếp thu được đồng tính luyến ái cũng nằm trong dự đoán của hắn, chỉ là hắn không ngờ ông sẽ coi nó là chuyện đáng xấu hổ đến mức đó.
Thích đàn ông...chẳng lẽ trong mắt ông nội chuyện này lại giống như phạm tội tày đình vậy sao?
"Ba, ngàn vạn lần đừng kích động mà, cẩn thận hại sức khỏe."
Phương Vũ Nhu thấy thế liền vội vàng đi đến bên người lão gia tử, nhẹ giọng trấn an ông.
"Tiểu Vân chính là như vậy, nói chuyện thẳng thắn chút thôi, ba đừng để trong lòng. Đều là người một nhà cả, đang yên đang lành cãi nhau làm gì?"
Thiệu Tiểu Vân liếc bà ta một cái, mặt không biểu cảm nói, "Ba, xu hướng tính d.ục là thứ không thể thay đổi được, hơn nữa nó cùng thằng bé Lộ gia tình cảm rất tốt, ngài cũng đừng tốn công vô ích, bằng không cái nhà này thật sự không yên ổn nổi đâu ạ."
Vốn dĩ lão gia tử vừa mới hơi nguôi giận, nghe được những lời này liền trừng mắt, bất mãn nhìn Thiệu Tiểu Vân.
"Cô có ý gì đây? Còn chê tôi quản nhiều đúng không? Viễn Chi không chỉ là con của cô, mà nó còn là cháu tôi, cô cho rằng tôi không thương nó bằng cô sao?!"
Cố Bình thật sự nghe không nổi nữa, ông nắm chặt tay vợ, "Ba, chúng ta ở đây cãi nhau thì có ích lợi gì? Lần trước ở bệnh viện ba cũng thấy đó, Viễn Chi căn bản không có chút tình cảm nào với chúng ta, coi chúng ta cứ như người xa lạ vậy, nó có muốn về Cố gia hay không mới là vấn đề."
Những lời này vừa thốt ra, không khí trên bàn cơm lập tức trầm xuống.
Thiệu Tiểu Vân mím mím đôi môi tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ, cười khổ một tiếng, "Đúng vậy, nó vốn dĩ không hề có tình cảm gì với chúng ta, nếu lúc này còn cố ý can thiệp vào cuộc đời của nó, nói không chừng sau này nó đến gặp cũng không thèm gặp, càng đừng nói là trở về Cố gia."
Cố lão gia tử thở dài, ngồi thụp xuống chiếc ghế hoa lê, ông bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, tầm mắt dừng lại trên mặt Cố Bách.
"Tiểu Bách, cháu và anh cháu là bạn cùng phòng mà, hai đứa còn học cùng ngành, tình cảm hẳn là rất tốt, cháu có thể khuyên nhủ nó một chút, kêu nó sớm ngày trở về Cố gia."
Cố Bách nhai miếng thịt gà nhạt như nước ốc trong miệng, không biểu tình gì nói, "Quan hệ bọn cháu cũng không tốt đến mức đấy, hơn nữa chuyện cậu ta có muốn về Cố gia hay không đến cháu cũng không khuyên nổi đâu."
"Việc còn chưa làm đã chán ngán thất vọng cái gì." Cố Quân bất mãn liếc hắn một cái. "Hai đứa là bạn học ba năm trời, lại còn là bạn cùng phòng, thân thiết như anh em, mở miệng nói một câu có cái gì khó nào?"
Thấy tầm mắt cả nhà đều dừng lại trên mặt mình, Cố Bách tự giễu nhếch khóe miệng.
"Nếu cả nhà đã ngóng trông cậu ta trở về tới vậy, được thôi, vậy con sẽ thử."
***
Một tuần lại trôi qua.
Tiếng chuông tan học vang lên, dưới bàn chân Lộ Nghiêu như lắp thêm hỏa tiễn, phi như bay ra khỏi phòng học.
Hôm nay Lâm Viễn Chi ngồi tàu cao tốc trở về, cậu muốn đi nhà ga đón anh ấy.
Cậu nhìn nhìn thời gian, có lẽ người ấy lúc này đã tới rồi và đang ở ga chờ mình, nghĩ đến đây, khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm ý cười.
Một đường phi như bay tới nhà ga, từ xa đã có thể thấy được thân ảnh cao gầy đứng ở lối ra.
Lộ Nghiêu giảm tốc độ, ấn hạ cửa xe xuống.
Lâm Viễn Chi hình như cảm nhận được, ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu. Lộ Nghiêu ở trong xe thò đầu ra vẫy vẫy tay với anh.
"Chờ lâu chưa, em vừa mới tan học."
Lâm Viễn Chi bỏ vali vào cốp xe, sau đó ngồi vào ghế phụ, mỉm cười nhìn Lộ Nghiêu.
"Không lâu, anh vừa ở tiệm cà phê ngồi một lát."
"Có đói không? Buổi tối chúng ta đi ăn gì đó ngon ngon nha."
"Đều nghe em, anh ăn gì cũng được."
Lộ Nghiêu nắm tay lái, nhịn không được bĩu môi, "Lần nào cũng nói câu này, làm gì có món nào kêu gì cũng được?"
Ăn xong cơm chiều, hai người cùng nhau trở về chúng cư. Từ giây phút nhìn thấy anh trong lòng Lộ Nghiêu liền ngứa ngáy, chỉ là lúc ăn cơm cũng không biểu lộ ra bên ngoài, lúc này quả thật nhịn không nổi nữa rồi, ngón tay ngoéo vào lòng bàn tay anh một cái.
"Buổi tối anh phải về ký túc sao?"
Lâm Viễn Chi nhẹ Ừ một tiếng, "Anh còn phải dọn dẹp một số thứ."
Đáy lòng Lộ Nghiêu có chút không nỡ, nhưng cũng không nói gì. Dù sao người cũng về rồi, cậu cũng không cần lo không được gặp anh nữa.
Cậu đặt chìa khóa lên tủ giày, không mặn không nhạt Ò một tiếng, lại quay đầu nhìn Lâm Viễn Chi, chỉ chỉ miệng mình.
"Vậy, hôn chúc ngủ ngon nha?"
Vốn dĩ Lâm Viễn Chi vẫn nắm tay cậu không buông, thấy đôi mắt cậu sáng lấp lánh nhìn qua, một tay còn lại lập tức vòng qua eo cậu, gấp không chờ nổi mà hôn lên.
Cánh môi mềm mại ấm áp dán lên, nóng rực như ngọn lửa, nháy mắt bật lên ngọn đuốc tình yêu của hai người.
Ngay tại thời khắc này, những thương nhớ bị đè ép bấy lâu đều tràn ra ngoài như thủy triều, Lộ Nghiêu than nhẹ một tiếng, nhịn không được ôm siết lấy cổ Lâm Viễn Chi, chủ động dâng đôi môi mình cho đối phương.
Lâm Viễn Chi một bên hôn cậu một bên vu.ốt ve sau gáy cậu. Lộ Nghiêu không cam lòng yếu thế ôm chặt lấy eo anh, bàn tay không yên phận thò tay mò vào trong vạt áo.
Thân thể Lâm Viễn Chi bỗng cứng đờ, bắt lấy tay Lộ Nghiêu, thở hổn hển nhìn cậu, "Nghiêu Nghiêu, em muốn làm gì?"
"Sờ một chút cũng không được sao? Cái người này sao lại nhỏ mọn như vậy?"
Môi Lộ Nghiêu bị anh cắn đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ gợi cảm không nói nên lời.
Lâm Viễn Chi không chớp mắt nhìn cậu chằm chằm, vẻ mặt thâm trầm, khàn giọng nói, "Em cứ sờ như vậy, tối nay anh không rời đi được đâu."
"Không đi thì không đi, trong phòng khách không phải có sô pha sao, còn sợ không có chỗ cho anh ngủ à."
Lâm Viễn Chi không vạch trần chút tâm tư nhỏ này của cậu, anh nhéo nhéo vành tai Lộ Nghiêu, cuối cùng hôn chụt cái lên khóe miệng cậu.
"Muộn lắm rồi, anh phải về ký túc đây."
"Thôi được, vậy em không tiễn anh."
Không nghĩ tới gia hỏa này còn dám từ chối mình, Lộ Nghiêu có chút không vui, hừ lạnh một tiếng nhìn Lâm Viễn Chi đi ra khỏi cửa.
Chỉ là chẳng được bao lâu, cậu lại nhịn không được mà đi tới cửa sổ nhìn bóng lưng anh đi ra hướng cổng chung cư.
Người vừa đi tới bên cạnh bồn hoa tựa hồ đã nhận ra điều gì đó liền quay đầu lại ngước lên, nhìn về phía căn hộ của cậu.
Lộ Nghiêu có chút xấu hổ vội vàng kéo rèm cửa lại che đi chính mình.
Nhìn bóng hình quen thuộc bên cửa sổ, Lâm Viễn Chi cong cong khóe miệng, thật lâu sau mới quay người đi ra khỏi khu chung cư.
Anh kéo vali trở lại ký túc xá, Nguyễn Thanh cùng Mập Mạp nhìn thấy anh về đều rất vui vẻ.
"Lão Lâm, cậu đã về rồi sao, thi giữa kỳ mà cậu không ở đây là tớ không mượn được vở để chép rồi."
Nguyễn Thanh tháo tai nghe xuống, trêu chọc nhìn hắn một cái, "Cậu căn bản không phải mượn cho mình chép, có mà cho em gái khóa dưới mượn thì có."
Mập Mạp bị cậu đâm trúng tim đen, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, có điều không biết nghĩ đến cái gì, hắn lại ưỡn ngực, hóng hớt liếc mắt nhìn Nguyễn Thanh.
"Cậu còn nói tớ à, tối qua soái ca nào đưa cậu về ký túc xá đấy?"
Gương mặt Nguyễn Thanh đỏ lên, "Làm gì có ai ở đây? Nhiều người như thế, cậu nhìn nhầm rồi đó."
Lâm Viễn Chi nghe bọn họ cười đùa, khung cảnh này khiến anh cảm thấy rất thân thiết, tâm trạng đã tốt lên rất nhiều, anh kéo vali tới bên cạnh giường, đang muốn thu dọn đồ đạc, cửa ban công bỗng nhiên mở ra, Cố Bách mới vừa tắm xong, trên cổ vắt một chiếc khăn lông từ ngoài đi vào.
Vừa thấy hắn, cả Nguyễn Thanh và Mập Mạp đồng thời im lặng, biểu tình Lâm Viễn Chi không đổi, nhàn nhạt gật đầu chào hỏi Cố Bách.
Cố Bách cũng lạnh lùng gật một cái, hắn tùy ý lấy khăn lông lau tóc, đi đến bên giường của mình, bỗng nhiên lấy từ trong tủ ra một hộp trái cây nhập khẩu.
"Đây là ông nội bảo tôi đưa cho cậu."
Bao bì hộp trái cây trông có vẻ cực kỳ cao cấp, nhìn là biết giá trị xa xỉ. Mập Mạp nhịn không được tò mò thò đầu qua nhìn chằm chằm mấy chữ tiếng Anh bên trên.
"Lão Cố, cậu chu đáo quá nha, anh em trong nhà có khác, đãi ngộ quả nhiên không giống nhau."
Mấy lời này đơn thuần chỉ muốn khuấy động bầu không khí, ai dè hai đương sự đều làm như không nghe thấy. Cố Bách đưa xong trái cây liền quay người sấy tóc. Lâm Viễn Chi nhìn hai hộp trái cây nhập khẩu kia, nói câu cảm ơn rồi cũng quay lưng mở máy tính ra bắt đầu xem tư liệu.
Mập Mạp nhìn người này, lại nhìn sang người kia, sắc mặt có chút khó hiểu. Bạn cùng phòng sống chung ba năm trời hóa ra lại là anh họ thất lạc mười năm, này không phải là chuyện tốt sao? Thế nào mà lão Cố mấy ngày này cứ xụ cái mặt ra thế?
Còn có lão Lâm nữa, đối với chuyện được nhận về Cố gia cũng không thấy cậu ấy có gì kích động, có chút bình tĩnh đến bất thường.
"Lộ Nghiêu, anh cứ cảm thấy giữa lão Lâm và lão Cố cứ kỳ cục sao á."
Hôm nay Lộ Nghiêu tới ký túc xá, Mập Mạp nhịn không nổi lôi cậu qua một bên chia sẻ phiền não của mình.
"Trước kia quan hệ bọn họ còn khá tốt, nhưng từ khi lão Lâm được Cố gia tìm thấy thì hai người bọn họ liền trở nên là lạ, càng ngày càng xa cách."
Lộ Nghiêu hút ngụm trà sữa, cũng có chút nghi hoặc. Cố Bách lúc đầu không chấp nhận được thì cũng thôi, nhưng việc cũng qua gần một tháng rồi, vậy mà hắn vẫn chưa điều chỉnh được tâm lý, này cũng hơi thái quá.
Nếu mà nói trong lòng Cố Bách cảm thấy việc Lâm Viễn Chi được nhận về sẽ uy hiếp đến địa vị người thừa kế Cố gia của hắn cho nên mới không vui, vậy thì phải nói tên nhóc này hơi thiển cận rồi.
Hai người đang trò chuyện, Lâm Viễn Chi đi ra ngoài đã trở lại. Mập Mạp không muốn làm bóng đèn, thức thời đeo tai nghe lên bắt đầu chơi game.
Lộ Nghiêu vừa nuốt xuống mấy viên trân châu, trà sữa trong tay bỗng nhiên bị cướp mất, vừa ngẩng đầu liền phát hiện ánh mắt Lâm Viễn Chi sáng rực nhìn cậu chằm chằm.
"Gì vậy? Muốn uống thì anh tự mua đi chớ."
"Miệng em dính gì này."
Lâm Viễn Chi rút tờ giấy, cong lưng dịu dàng lau vết trà sữa dính bên miệng cậu."
Hơi thở ấm áp phảng qua gò má, Lộ Nghiêu chớp chớp mắt, hai bên tai đều đỏ ửng.
"Lau thì lau đi, anh lấy trà sữa của em làm gì?"
"Cái này bỏ thêm rất nhiều đường và tinh dầu, uống nhiều quá không tốt cho sức khỏe."
Lâm Viễn Chi đặt trà sữa qua một bên, nắm lấy cằm Lộ Nghiêu, ánh mắt âm trầm.
"Uống cái khác trước đã."
_____________________