Hai người mua một đống lớn đồ ăn về chung cư Thư Hương.
Lộ Nghiêu mở cửa sổ sát đất thông ra ban công, gió lạnh phơ phất, một đêm cuối xuân đầu hạ, trong không khí mơ hồ thổi đến hương thơm cỏ cây.
Lâm Viễn Chi mở mấy hộp xiên que ra bày lên bàn, hỗn hợp mùi hương của ớt và thì là lập tức tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Lộ Nghiêu lấy ra từ tủ lạnh hai lon coca, ném một lon cho Lâm Viễn Chi, thoải mái ngồi xuống thảm lông cạnh bàn trà.
Ăn khuya mà không xem phim thì sao mà được, Lộ Nghiêu dùng điện thoại của mình chiếu lên màn chiếu, chọn đại một bộ phim khoa học viễn tưởng để xem.
Hai người vừa ăn xiên que vừa xem phim, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau thảo luận nội dung cốt truyện.
Lộ Nghiêu uống xong một ngụm coca cuối, thỏa mãn đặt cái lon trống không lên bàn trà.
"Em no rồi, còn lại để anh giải quyết đó."
Lâm Viễn Chi gật gật đầu, kéo phần cá thu mà Lộ Nghiêu mới ăn được một nửa qua, thêm đống xiên que còn lại đều giải quyết sạch sẽ.
Lộ Nghiêu ăn nhiều nên có chút mệt, như người không xương ngồi trên thảm, lưng dựa vào sô pha nhìn Lâm Viễn Chi đang thu dọn bàn trà.
Trước kia cậu để Lâm Viễn Chi làm những việc này cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghĩ đến anh đã là đại thiếu gia nhà họ Cố, vốn là nên sống trong nhung lụa, khiến cậu đột nhiên thấy hơi chột dạ.
Lộ Nghiêu xoa xoa bụng nhỏ của mình, chậm rì rì đứng dậy.
"Muốn em hỗ trợ không?"
"Không cần, một lát là xong rồi."
Lâm Viễn Chi lưu loát nhét mấy cái hộp rỗng vào thùng rác, lại lấy trong phòng bếp ra cái giẻ lau, lau qua bàn trà một lượt, cuối cùng mới xịt thêm nước rửa kính.
Lộ Nghiêu đứng ở một bên hoàn toàn không có chỗ cho cậu nhúng tay.
Bộ phim khoa học viễn tưởng kia đã chiếu xong rồi, đang chạy nốt phần credits. Lộ Nghiêu nhìn thời gian, cũng sắp mười hai giờ.
Cả người đều là vị thì là, cậu phải đi tắm trước đã.
Lâm Viễn Chi đi vứt rác trở lại cũng là lúc Lộ Nghiêu vừa mới tắm xong. Nam sinh không mặc áo trên, chiếc eo thon, vai lưng săn chắc đều lộ ra trong không khí, trên tay cậu cầm chiếc khăn lông, tự mình xoa tóc loạn thành một đám.
Lâm Viễn Chi nhìn động tác thô lỗ của cậu, có chút bất đắc dĩ thở dài, đi tới đoạt lấy khăn lông trong tay Lộ Nghiêu.
"Đừng nhúc nhích, anh lau giúp em."
Lộ Nghiêu vốn đang cúi đầu, thẳng đến khi đôi tay thon dài sạch sẽ của Lâm Viễn Chi xuất hiện trong tầm mắt, cậu liền tủm tỉm nhét khăn vào tay anh.
Do dính quá sát vào nhau, từng luồng khí nóng trên người Lộ Nghiêu cứ phả vào người Lâm Viễn Chi, gương mặt ửng hồng, đôi mắt ướt át đều làm Lâm Viễn Chi thấy phân tâm.
Không biết anh ấn tới chỗ nào, Lộ Nghiêu bỗng hô lên một tiếng.
"Au, anh ấn vào tai em rồi."
Lâm Viễn Chi lập tức buông khăn lông ra, vội ngó xem tai cậu bị làm sao.
Lộ Nghiêu có chút tủi thân xoa xoa tai trái của mình, khuyên bạc trên tai vẫn chưa được tháo xuống, có lẽ là sợi lông trên khăn đã móc vào khuyên tai nên mới làm đau Lộ Nghiêu.
"Em đừng nhúc nhích, để anh tháo nó xuống trước đã."
Lâm Viễn Chi cẩn thận tháo chiếc khuyên tai xuống bỏ lên bàn, anh nhìn tai cậu một hồi, xác định nó không bị sưng đỏ gì mới yên tâm đôi chút.
"Anh xin lỗi, vẫn còn đau sao?" Lâm Viễn Chi áy náy nhìn cậu.
Lộ Nghiêu chớp chớp mắt, con ngươi đen nhánh tràn đầy vẻ đáng thương, "Có chút chút."
Kỳ thật tí tẹo đau này căn bản không đáng nhắc tới, có điều cậu chính là muốn nhìn bộ dáng Lâm Viễn Chi vì mình mà lo lắng đau lòng, trời ơi nó đãaa.
Đôi lông mày tuấn tú nhăn lại, đôi tay anh cẩn thận nâng mặt cậu, nhẹ nhàng hôn hôn lên vành tai cậu.
Tai Lộ Nghiêu vốn đã mẫn cảm, bị anh hôn một cái liền đỏ bừng lên, cậu có chút xấu hổ túm lấy tay Lâm Viễn Chi, "Ai bảo anh hôn như thế?"
"Không thích?" Giọng Lâm Viễn Chi có chút khàn, thấp thấp dừng lại bên tai cậu.
"Vậy anh đổi kiểu khác."
Anh cắn nhẹ lên vành tai Lộ Nghiêu.
Cả người Lộ Nghiêu như có dòng điện chạy qua, hơn phân nửa khuôn mặt đều đỏ bừng lên. Đầu gối cậu nhũn ra, vội vàng túm lấy bả vai Lâm Viễn Chi.
Lâm Viễn Chi dày vò tai cậu đủ rồi liền cúi đầu hôn môi cậu. Lộ Nghiêu mềm như bông dán lên người anh, cả người đều không có tí sức lực nào.
Nghiêng ngả lảo đảo, cả hai người đều cùng nhau ngã xuống giường.
Đôi môi tách ra, Lộ Nghiêu thở hổn hển nhìn lên trần nhà, gương mặt tuấn tú của Lâm Viễn Chi ở phía trên cậu, trên vầng trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
Bị ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm, Lộ Nghiêu mất tự nhiên dùng chân khều khều.
"Ai cho anh vào đây? Không phải đã nói anh sẽ ngủ sô pha sao?"
Lâm Viễn Chi cười cười, cúi người càng gần hơn.
"Vậy anh đi đây?"
Anh ngồi bật dậy, trông có vẻ thật sự muốn đi ra ngoài. Trong lòng Lộ Nghiêu liền quýnh lên, dùng chân ghì eo anh xuống, "Em cho phép anh đi anh mới được đi."
Giọng nói cậu kiêu căng nhưng Lâm Viễn Chi một chút cũng không thấy tức giận. Anh rũ đôi mắt xuống, nhìn Lộ Nghiêu một lượt từ đầu đến chân, một bàn tay nắm lấy cằm Lộ Nghiêu cúi đầu hôn lên.
.......
.......
Lộ Nghiêu nằm liệt trên chăn đệm mềm mại, thật lâu sau, ý thức tan rã mới dần dần tụ lại.
Lâm Viễn Chi đi ra từ nhà tắm, mặt mày anh ướt át, mới vừa đánh răng xong, trên đôi môi cũng óng ánh vệt nước. Tầm mắt Lộ Nghiêu chuyển qua khóe môi anh, gương mặt bỗng chốc đỏ lên.
Cậu dùng chăn bọc mình lại như cái kén, quẫn bách muốn trốn đi.
Đuôi lông mày khóe mắt Lâm Viễn Chi đều mang ý cười, anh cách một lớp chăn ôm lấy Lộ Nghiêu, thỏa mãn hôn một cái lên cổ cậu.
"Không phải lúc nãy còn ồn ào muốn giúp anh sao? Hôm nay đổi lại là anh giúp em thì em lại thẹn thùng như vậy?"
Ngày đó Lộ Nghiêu phần lớn là muốn an ủi Lâm Viễn Chi, cụ thể làm như thế nào thì cậu cũng chưa nghĩ ra, hôm nay mới phát hiện là mình đã quá ngây thơ rồi.
Loại chuyện này căn bản không hề đơn giản như cậu nghĩ!
"Em thẹn thùng hồi nào, em mệt thôi nhá, đi ngủ đây."
Lộ Nghiêu cố gắng tìm cho mình một lý do.
Lâm Viễn Chi cười nhẹ một tiếng, ngữ điệu cực kỳ sung sướng.
"Được, vậy anh chờ lần sau em giúp lại."
Lộ Nghiêu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cái đề tài này, cậu gật đầu cho có lệ, tắt đèn đầu giường đi.
"Ngày mai còn có tiết, không nói nữa."
Một tuần qua đi, Lộ Nghiêu cũng chưa hề ghé qua phòng 105 thêm một lần.
Thiếu người tiếp mình nói chuyện phiếm khiến Mập Mạp thực sự thấy không quen, hôm nay nhìn thấy Lâm Viễn Chi lại một mình đeo balo trở về, nhịn không được nhăn nhó.
"Lão Lâm, sao đàn em lại không tới ktx ngủ trưa nữa vậy? Tớ mua một đống đồ ăn vặt rồi nè, đang muốn chia sẻ cho đàn em đây."
"Còn có thể là vì sao, đương nhiên là vì người nào đó nói lời không nên nói chứ sao."
Nguyễn Thanh buông bút vẽ trong tay xuống, không kiên nhẫn mà liếc Cố Bách một cái.
Lâm Viễn Chi chưa nói gì cả. Tính tình Lộ Nghiêu thẳng thắn, sau khi cãi nhau một trận với Cố Bách đêm đó, anh có nói cái gì cậu cũng không chịu tới nữa, Lâm Viễn Chi cũng không lay chuyển được.
Mập Mạp đặt lon coca xuống bàn, nhìn về phía Cố Bách, thở dài thật mạnh, "Lão Cố, đêm đó cậu quả thật ăn nói hơi quá đáng. Học đệ cũng từng mời chúng ta ăn cơm, từng mua cho chúng ta mấy đợt trà sữa, tự cậu tính xem. Một mình Lộ Nghiêu thuê phòng bên ngoài cũng sẽ thấy cô đơn, ktx chúng ta xem như một nửa nhà của cậu ấy, cậu ấy với lão Lâm hơi thân mật một chút cậu liền không vừa mắt, lời cậu nói cũng hơi quy chụp quá, có nhất thiết phải nói vậy không?"
Cố Bách nhìn chằm chằm ipad trong tay, im lặng không nói gì.
Rõ ràng bây giờ đã không cần nhìn Lộ Nghiêu và Lâm Viễn Chi dính lấy nhau nữa, hẳn là hắn phải thấy vui mới đúng, nhưng mấy hôm nay không được thấy người nọ, trong lòng hắn lại vô cùng vắng vẻ, như thiếu đi cái gì đó quan trọng.
Tính tình Lộ Nghiêu tùy tiện, nhưng cũng cực kỳ nhạy cảm, đêm đó hai người đều có hơi nói không lựa lời, Cố Bách cũng không coi lời nói lúc tức giận của cậu là thật, nhưng những lời hắn nói những lời hắn nói Lộ Nghiêu đều ghi nhớ trong lòng.
Cậu ấy biết bản thân không phải người của phòng 105, cho nên mới không muốn đến đây nữa.
"Mập Mạp, đừng nói nữa." Lâm Viễn Chi bình tĩnh mở miệng.
Mập Mạp không cam lòng bĩu môi, đeo lại tai nghe lên tiếp tục chơi game.
Sắc mặt Cố Bách âm trầm, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào ipad, nhưng những lời thoại trong phim hắn không nghe lọt được tí gì nữa.
Buổi chiều Nguyễn Thanh có một tiết vẽ ngoại cảnh, từ sớm đã vác theo giá vẽ đi ra ngoài.
Mập Mạp đánh xong một ván game, nhìn đến thông báo nhắc nhở trên điện thoại, bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên chân chó tiến tới gần Lâm Viễn Chi.
"Lão Lâm ơi lão Lâm à, cái đó...hihi, không phải sắp thi giữa kỳ rồi sao? Tớ biết cậu gần đây đang giúp đàn em sửa lại không ít tài liệu ôn tập, hay là cậu cũng cho tớ một phần nhé?"
Động tác gõ phím của Lâm Viễn Chi hơi dừng lại.
"Cậu muốn tài liệu của năm hai làm gì?"
Mập Mạp ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Thì cậu cũng biết gần đây tớ mới làm quen được một em gái khóa dưới đó, em ấy có hơi không thích ứng kịp với chương trình học năm hai, hơn nữa cũng bận tham gia hoạt động câu lạc bộ, nhiều tiết chuyên ngành cũng chưa đến học, cho nên liền..."
"Cho nên cậu liền tới tìm tớ?"
Mập Mạp vội vàng nịnh nọt gật đầu.
Lâm Viễn Chi đang bận rộn phiên dịch tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên, "Ở trong ngăn tủ phía dưới, cậu tự tìm đi, sách có bìa màu lam ấy."
"Lão Lâm, cậu mãi mãi là anh em tốt của tớ!" Mập Mạp cảm kích ôm chầm lấy anh, rồi lập tức buông ra tích cực đi tìm tài liệu ôn tập.
Rất nhanh hắn liền tìm thấy một cuốn giáo trình màu xanh lam, có điều khi hắn rút cuốn sách ấy ra, một phong thư màu lam cũng theo đó rơi ra ngoài.
"Vãi, lão Lâm, không ngờ cậu cũng giấu thư tình đấy nhá, này mà bị đàn em phát hiện là cậu xong đời rồi."
Mập Mạp nhịn không được trêu trọc vài câu, chỉ là sao mà càng nhìn hắn càng thấy cái phong thư này rất quen mắt, cho đến khi nhìn thấy chữ ký của Lộ Nghiêu trên bìa, lập tức hiểu rõ tất thảy.
Này còn không phải là cái phong thư lúc mà Lộ Nghiêu tỏ tình với Lâm Viễn Chi đã đưa cho cậu ấy đó sao? Hóa ra là bị lão Lâm giấu ở đây.
"Tớ ngược lại là muốn nhìn xem, thư tình mà đàn em viết cho cậu sến súa tới mức nào."
Ngày thường Mập Mạp nghịch ngợm trước mặt Lâm Viễn Chi quen rồi, chờ đến khi ý thức được vẻ mặt Lâm Viễn Chi không đúng, hắn đã rút tờ giấy bên trong ra, thấy được dòng mở đầu chấn động tam giới đó.
Mập Mạp mở to hai mắt ra, tựa hồ không dám tin tưởng những gì mà mình vừa nhìn thấy.
Hai người bọn họ gây ra động tĩnh không nhỏ, Cố Bách đã sớm bị đánh thức, hắn vén rèm lên, có chút không kiên nhẫn liếc Mập Mạp một cái, khi chú ý tới phong thư trên tay cậu ta, sắc mặt Cố Bách liền trầm xuống.
Hắn đương nhiên nhớ rõ đây là phong thư Lộ Nghiêu đã đưa cho Lâm Viễn Chi hồi trước.
Chẳng qua trong đó rốt cuộc là viết cái gì mới khiến Mập Mạp lộ ra vẻ mặt như vừa thấy quỷ như vậy?
______________________