Khi Pháo Hôi Thụ Biến Thành Vạn Nhân Mê

Chương 54

Lâm Viễn Chi mua bữa sáng về, phát hiện Lộ Nghiêu vẫn còn cuộn tròn trong chăn. 

Anh đặt túi đồ ăn xuống, nhanh chóng bước đến bên giường, cúi người chạm vào trán Lộ Nghiêu. 

"Nghiêu Nghiêu, em có thấy không khỏe ở đâu không?'"

Lộ Nghiêu trốn trong chăn, không đáp lại. Nghĩ đến ánh mắt ông cụ nhìn mình trước khi rời đi, cậu chỉ cảm thấy tức nghẹn cả lồng ng.ực. 

Nhưng dù gì Cố lão gia cũng là ông nội của Lâm Viễn Chi. Dù trong lòng cậu có khó chịu đến đâu, ngoài mặt vẫn phải tươi cười ngoan ngoãn. 

Thật là ấm ức muốn chết. 

Lâm Viễn Chi thấy cậu im lặng, nghĩ rằng cậu vẫn còn giận mình. Anh trèo lên giường, ôm lấy Lộ Nghiêu qua lớp chăn, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại của cậu. 

"Nghiêu Nghiêu, xin lỗi em. Hôm qua là anh quá đáng rồi. Anh có mua thuốc bôi, hay là để anh xem giúp em..."

Lộ Nghiêu lập tức quay người lại, xấu hổ đến mức tức giận, vội đưa tay che miệng anh. 

Lâm Viễn Chi thấy mặt cậu có hơi đỏ, nhưng không có dấu hiệu gì khác thường nên cũng yên tâm phần nào. Anh nhẹ nhàng vu.ốt ve khuôn mặt Lộ Nghiêu, hôn nhẹ lên môi cậu. 

"Đừng giận nữa được không? Dậy ăn sáng trước nào."

Lộ Nghiêu nhăn mày, miễn cưỡng lên tiếng: "Ông nội anh vừa đến đây."

Đồng tử Lâm Viễn Chi co lại, vô thức siết chặt lấy tay cậu. 

Lộ Nghiêu cụp mắt xuống, không muốn nhìn biểu cảm của anh. 

"Ông ấy bảo tìm anh. Em nói anh ra ngoài mua bữa sáng rồi. Ông ấy đang đợi anh ở quán cà phê dưới nhà, bảo anh lát nữa xuống gặp."

Giọng điệu Lộ Nghiêu bình thản, không lạnh không nóng, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì. Nhưng Lâm Viễn Chi nhìn cậu như vậy thì đã đoán được, chắc chắn cậu đã chịu ấm ức. 

Ông cụ tư tưởng cổ hủ, luôn đề cao chủ nghĩa đàn ông truyền thống, từ trước đến nay khinh thường chuyện đồng tính. Dù ông ấy không nói gì ngay trước mặt Lộ Nghiêu, nhưng ánh mắt khi đánh giá cậu, chắc chắn cũng chẳng dễ chịu gì. 

Lâm Viễn Chi cảm thấy vô cùng áy náy, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu. 

"Nghiêu Nghiêu, xin lỗi em, là lỗi của anh. Vừa rồi anh không nên để em ở nhà một mình."

Người thân đâu phải thứ có thể tự chọn lựa, vậy thì anh sai ở đâu chứ? 

Huống hồ, bản thân Lâm Viễn Chi còn đang mắc kẹt giữa cha mẹ ruột và cha mẹ nuôi, khó xử đủ đường. 

Lộ Nghiêu chớp mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt Lâm Viễn Chi. 

"Em đâu có giận anh. Em chỉ là..."

Cậu đang giận chính mình, chỉ vì những dấu vết trên người bị ông cụ bắt gặp, để lại cho người ta một ấn tượng phóng túng. 

"Thôi, không nói chuyện này nữa. Anh mau xuống quán cà phê gặp ông nội đi."

"Em ăn sáng trước đã. Anh nhìn em ăn xong rồi mới xuống."

Lâm Viễn Chi kiên quyết, Lộ Nghiêu đành phải ngồi dậy. Cậu vừa đánh răng rửa mặt xong, chỉ là tóc chưa chải, mấy sợi tóc con lộn xộn chỉa ra. 

Lâm Viễn Chi nhìn mà buồn cười, không nhịn được đưa tay giúp cậu vuốt lại. 

Anh lấy một chiếc bàn nhỏ đặt lên giường, lần lượt mở các hộp thức ăn đã đóng gói. 

Mùi thơm của đậu hũ hoa và bánh bao chiên lan tỏa đến mũi Lộ Nghiêu, cậu không chờ nổi nữa, lập tức cầm đũa gắp một chiếc bánh bỏ vào miệng. 

Lâm Viễn Chi rất thích nhìn cậu ăn. Không nhanh không chậm, mỗi khi nếm được món gì đặc biệt ngon, cậu sẽ híp mắt lại, khuôn mặt hiện lên nụ cười mãn nguyện, như thể trên đời này chẳng còn gì hạnh phúc hơn thế. 

Lâm Viễn Chi rút một tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau vết đậu hũ hoa dính bên khóe môi Lộ Nghiêu. 

Anh chỉ ăn vài miếng bánh kếp ngũ cốc rồi dừng lại, dành phần lớn thời gian còn lại để nhìn cậu ăn. 

Lộ Nghiêu liếc nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, khuấy nhẹ bát đậu hũ hoa, rồi nói: 

"Hơn nửa tiếng trôi qua rồi, anh mau xuống gặp ông nội đi. Nếu để ông ấy đợi lâu, lát nữa sắc mặt càng khó coi đấy."

"Được, vậy anh xuống trước. Em ở nhà chờ anh."

Lâm Viễn Chi hôn nhẹ lên mặt cậu, rồi rời đi. 

Anh xuống quán cà phê dưới nhà. Vừa bước vào đã thấy Cố lão gia đang ngồi cạnh cửa sổ. 

Rõ ràng ông cụ đã đợi đến mất kiên nhẫn, đôi mày hoa râm nhíu chặt. Chỉ khi nhìn thấy anh bước vào, nét mặt mới dịu đi đôi chút. 

"Chủ tịch Cố."

Giọng điệu Lâm Viễn Chi nhàn nhạt. 

Cố lão gia miễn cưỡng gật đầu. Khi thấy Lâm Viễn Chi ngồi xuống, ánh mắt ông vô tình quét qua dấu răng in rõ trên cổ anh, sắc mặt liền sượng cứng lại. 

"Cháu có thể giúp gì cho ngài?"

Cố lão gia nghe được giọng điệu xa cách của anh, trong lòng thoáng đau xót. 

Ông nhìn khuôn mặt Lâm Viễn Chi, nhớ đến lúc anh mới chào đời, khi ấy ông đã bế anh trong lòng—một đứa trẻ bé xíu, yếu ớt mà khiến người ta thương yêu. 

Đứa bé năm xưa, với đôi mắt to tròn lặng lẽ nhìn ông, nay đã trưởng thành rồi.

Những năm tháng xa cách đã khiến Cố lão gia gần như quên mất dáng vẻ của đứa trẻ trắng trẻo, bụ bẫm khi xưa. 

"Hôm qua là sinh nhật cháu. Ông biết bố mẹ cháu đều đã đến thăm. Sợ cháu không thích đông người, nên hôm nay ông mới đến." 

Cố lão gia phất tay, trợ lý bên cạnh lập tức hiểu ý, đưa chiếc hộp trên bàn cho Lâm Viễn Chi. 

"Đây là quà sinh nhật ông tặng cháu, nhận lấy đi." 

Nhìn ánh mắt mong đợi của ông cụ, Lâm Viễn Chi im lặng vài giây rồi đưa tay nhận lấy. 

Anh mở nắp hộp, bên trong là một giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản và một chiếc chìa khóa. 

"Cháu sắp học năm tư rồi, sau khi tốt nghiệp không thể ở ký túc xá mãi. Căn nhà này gần trường, cũng khá rộng rãi, cứ ở tạm trước, sau này ông sẽ chọn cho cháu chỗ tốt hơn." 

Căn hộ rộng hơn 300m², trong mắt ông cụ cũng chỉ là "khá rộng rãi" mà thôi. 

Lâm Viễn Chi nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận quyền sở hữu, hạ mắt xuống, giọng điệu bình thản: "Món quà này quá đắt đỏ. Cháu tạm thời đã có chỗ ở, nhưng cảm ơn tấm lòng của ông." 

Cố lão gia nhìn thấy anh đẩy tờ giấy trở lại, lập tức không kìm được cơn giận. 

"Cháu nói có chỗ ở, chẳng lẽ là sống chung với thằng nhóc nhà họ Lộ?" 

"Cậu ấy là bạn trai cháu, chẳng lẽ chúng cháu không thể ở cùng nhau sao?" Lâm Viễn Chi điềm tĩnh đáp. 

"Cháu có bạn gái thì ông không ý kiến, nhưng tìm bạn trai thì quá hoang đường! Nếu cháu chọn ai đó cùng gia thế ngang hàng thì cũng thôi đi, nhưng nhà họ Lộ ở Uyển Thành chẳng qua chỉ là đám nhà giàu mới nổi. Thằng nhóc đó nhìn đã thấy chẳng phải đứa đứng đắn..." 

Lâm Viễn Chi lạnh mặt, trực tiếp cắt ngang: "Chủ tịch Cố, Lộ Nghiêu là bạn trai cháu. Mong ông chú ý lời nói của mình." 

Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, trong lòng Cố lão gia chợt dâng lên một cảm giác bất an. 

Nhưng ngay sau đó, sự bất mãn lại càng dâng cao. 

"Không nói chuyện khác, chỉ riêng việc trước đây nó từng theo đuổi em trai cháu, cháu cũng có thể chấp nhận sao? Một kẻ lăng nhăng, sáng nắng chiều mưa như thế mà cháu cũng chịu được?" 

Lâm Viễn Chi không biểu lộ cảm xúc: "Cậu ấy là người thế nào, cháu tự biết rõ, không cần ai khác đánh giá." 

Nhìn vẻ mặt ấy của anh, Cố lão gia hiểu rằng mình không thể tiếp tục nói thêm nữa. 

Đứa trẻ này đúng là bản sao y hệt nhị thiếu gia năm xưa—bướng bỉnh, cố chấp khi yêu ai đó. Nếu dồn ép quá mức, có khi nó sẽ thực sự trở mặt, từ đó không bao giờ quay về Cố gia nữa. 

"Ngài còn việc gì khác không? Nếu không, cháu xin phép đi trước." 

Cố lão gia thở dài một hơi thật sâu. 

"Bất kể cháu có thích ông hay không, quà sinh nhật vẫn phải nhận chứ?" 

Nhìn mái tóc hoa râm của ông, trong lòng Lâm Viễn Chi thoáng hiện lên cảm xúc phức tạp. 

Kiếp trước, sau khi trở về Cố gia, anh nhanh chóng rơi vào cuộc đấu đá quyền lực với Cố Bách. 

Chuyện này đối với ông cụ mà nói lại là một điều đáng mừng—ông không muốn có một người thừa kế chỉ biết ngồi hưởng sẵn, mà hy vọng họ càng đấu nhau kịch liệt càng tốt. 

Nhưng Cố Bách dù sao cũng là đứa cháu ông tận mắt nhìn lớn lên, lại thêm nhà mẹ ruột của cậu ta là danh môn vọng tộc nổi tiếng ở Uyển Thành. Vì thế, dần dà ông cụ bắt đầu thiên vị Cố Bách, trực tiếp dẫn đến sự tuyệt giao giữa anh và Cố gia. 

Thoát ra khỏi dòng ký ức, Lâm Viễn Chi hạ mắt, nhìn chiếc hộp trên bàn. 

Ông cụ đối với anh không phải hoàn toàn vô tình, chỉ là, trong lòng ông, thứ tình cảm mỏng manh ấy rốt cuộc chiếm được bao nhiêu phần? 

"...Cảm ơn ông đã tặng quà sinh nhật, cháu nhận." Lâm Viễn Chi cầm lấy chiếc hộp. 

Lúc này, sắc mặt Cố lão gia mới dịu đi đôi chút. 

"Trợ lý Vương, đưa đại thiếu gia về." 

"Vâng, thưa chủ tịch." 

Nhìn bóng hai người khuất dần, ông cụ nhấp một ngụm cà phê đã nguội lạnh, sau đó gọi điện thoại cho Cố Bách. 

Hai cuối tuần gần đây, Cố Bách rất ít khi về nhà, chắc hẳn là đang ở ký túc xá.

Vừa bắt máy, Cố lão gia liền lớn tiếng quát: "Hôm nay ta mới biết được chuyện tốt đẹp mà cháu làm! Mau đến đây ngay!" 

Ông cụ vẫy tay gọi phục vụ đến, yêu cầu đổi sang một phòng riêng yên tĩnh hơn. 

Vừa bước vào, Cố Bách đã thấy ông nội chống gậy, mặt mày u ám ngồi trước chiếc bàn gỗ nguyên khối. 

"Ông gọi cháu đến đây làm gì?" 

Cố lão gia xoay người lại, chăm chú quan sát gương mặt hắn. Bảo sao tháng này thằng nhóc này hiếm khi về nhà, hóa ra trước đó đã đánh nhau với Lâm Viễn Chi, sợ bị ông phát hiện. 

"Ta gọi cháu đến làm gì, trong lòng cháu không rõ sao?" 

Nghe giọng điệu mỉa mai của ông nội, Cố Bách liền có dự cảm chẳng lành. Hắn khẽ nhếch môi, dứt khoát buông xuôi: "Ông có gì thì nói thẳng đi, lại thấy cháu không vừa mắt ở điểm nào nữa?" 

Cố lão gia nheo mắt nhìn hắn: "Ta nghe nói, cháu đã đánh nhau với anh cháu trong ký túc xá?" 

Cố Bách sững người, nét mặt thoáng vẻ lúng túng. 

"Ai ra tay trước? Là cháu đúng không?" 

Cố Bách ngẩng cao đầu, tỏ vẻ bất cần: "Là cháu thì sao?" 

Vừa dứt lời, một tiếng "chát" vang lên. Cơn đau rát từ má truyền đến. 

"Sao cháu dám đánh anh mình, lại còn vì một người ngoài? Thật đúng là đại nghịch bất đạo!" 

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên ông nội động tay đánh hắn—mà còn là vì Lâm Viễn Chi. 

Trái tim Cố Bách như rơi vào hầm băng. Hắn bật cười khẽ, ánh mắt tối sầm, phủ đầy hơi lạnh băng giá. 

"Cháu vì sao đánh anh ta? Bởi vì anh ta cướp đi thứ vốn dĩ thuộc về cháu. Anh ta đáng bị đánh!" 

"Cháu còn lý lẽ nữa hả? Nó cướp của cháu cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì một bức thư tình? Hay vì bức thư đó do thằng nhóc họ Lộ viết?" 

Cố Bách cười khẩy đầy tự giễu: "Ông đã biết hết rồi mà còn hỏi làm gì? Dù sao anh ta cũng là đại thiếu gia của Cố gia, là bảo bối được cả nhà nâng niu. Mọi thứ tốt đẹp đương nhiên đều phải thuộc về anh ta, đúng không?" 

Nhìn nét mặt hắn, Cố lão gia liền hiểu ra tất cả. Điều ông sợ nhất vẫn xảy ra—hai đứa cháu trai của ông lại cùng thích một người, hơn nữa còn là một thằng con trai! 

Ông trời đúng là muốn diệt Cố gia mà! 

Cơn đau nhói từ tim truyền đến, sắc mặt ông lão tái nhợt, đột ngột đưa tay ôm lấy ngực. 

Thấy ông có vẻ không ổn, Cố Bách lập tức bước lên đỡ, lo lắng hỏi: "Ông nội, ông sao thế? Có phải tim lại đau không?" 

Ông cụ có tiền sử bệnh tim mạch, hằng năm đều phải vào viện dưỡng lão điều trị hai tháng. Cố Bách sợ rằng bệnh cũ lại tái phát. 

"Ta sớm muộn gì cũng bị đứa nghiệt súc như cháu làm cho tức chết!" 

Ông lão run rẩy giơ ngón tay chỉ vào hắn, trong mắt đầy vẻ thất vọng và đau lòng. 

Cố Bách cười khổ: "Cháu đưa ông đến bệnh viện kiểm tra trước, ông muốn đánh cháu cũng phải đợi khỏe lại rồi hẵng đánh." 

— 

Lâm Viễn Chi mua thêm đồ ăn trưa xong mới quay về căn hộ Thư Hương. 

Vừa đẩy cửa phòng ngủ, anh liền thấy Lộ Nghiêu lại ngủ thiếp đi. 

Không nỡ đánh thức cậu, anh kéo rèm cửa lại, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trên bàn nhỏ rồi mới rời khỏi phòng. 

Lộ Nghiêu ngủ một giấc đến tận chiều mới tỉnh. 

Trong phòng tối om, không có chút ánh sáng, cậu cứ ngỡ vẫn còn sớm. 

Bên cạnh truyền đến hơi ấm quen thuộc. Cậu xoay người, chạm vào một cánh tay thon dài, rồi lần đến lồng ng.ực ấm áp của Lâm Viễn Chi. 

Tên này trước giờ chưa bao giờ ngủ trưa, vậy mà hôm nay lại hiếm hoi nằm lười cùng cậu.

Lộ Nghiêu tựa vào lòng anh, ngón tay nghịch ngợm mân mê cúc áo sơ mi của anh, thỉnh thoảng lại tinh quái lẻn vào trong, nhéo một cái. 

Lâm Viễn Chi vốn dĩ ngủ không sâu, bị cậu vừa nhéo vừa sờ như vậy, chẳng mấy chốc đã tỉnh. 

Anh còn chưa mở mắt, đã nắm lấy tay Lộ Nghiêu, đưa lên môi hôn nhẹ. 

Lộ Nghiêu ngoài miệng thì chê anh sến súa, nhưng cơ thể lại thành thật, vô thức rúc vào anh gần hơn. 

Nghĩ một lúc, cậu khẽ cau mày: "Sáng nay anh đến quán cà phê, ông nội Cố đã nói gì với anh? Ông ấy không mắng anh chứ?" 

Lâm Viễn Chi chần chừ vài giây, rồi đáp: "Không, ông ấy tặng anh một món quà sinh nhật." 

Lộ Diêu lập tức tò mò: "Quà gì vậy? Đừng nói lại là đồng hồ nạm kim cương nữa nhé?" 

"Ông tặng anh một căn hộ. Hình như là một căn hộ rộng gần đây." 

Lộ Diêu tròn mắt ngạc nhiên, cố tình cảm thán một tiếng đầy khoa trương. 

Nhà cậu cũng coi như có tiền, ba mẹ cậu cũng sở hữu không ít bất động sản, nhưng ba cậu chưa từng hào phóng đến mức tùy tiện tặng cậu một căn nhà. 

Huống hồ chung cư gần đại học T đắt đến mức khó tin, giá trung bình mỗi mét vuông đều trên sáu vạn tệ, một căn hộ rộng rãi thì ít nhất cũng phải hàng chục triệu. Chỉ có ông nội Cố mới giàu có đến mức có thể vung tay như vậy. 

Lộ Nghiêu cười trêu chọc anh: "Không hổ danh là đại thiếu gia nhà họ Cố, xem ra sau này em phải bám chặt lấy anh rồi." 

Không ngờ, Lâm Viễn Chi nghe xong lại im lặng vài giây. 

Dưới lớp chăn, ngón tay anh lần mò, chậm rãi nắm lấy tay Lộ Nghiêu. 

"Nghiêu Nghiêu, em có mong anh quay về nhà họ Cố không?" 

Đây là lần thứ hai anh hỏi cậu câu này. 

Lộ Nghiêu nắm lấy bàn tay hơi lạnh của anh, lập tức nhận ra điều gì đó khác thường. 

"Nếu anh không thể trở thành đại thiếu gia nhà họ Cố, em có thất vọng không?" 

Lộ Nghiêu nhìn vào mắt anh, hơi sững lại. 

Cậu dường như hiểu ra ẩn ý đằng sau câu nói này. 

"Anh có phải đang nghĩ, nếu anh không quay về nhà họ Cố, sau này em cũng sẽ không còn thích anh nữa?" 

Lâm Viễn Chi không trả lời, nhưng Lộ Nghiêu đã đọc được đáp án trong mắt anh. 

Cậu hừ lạnh một tiếng, tức giận xoay người, quay lưng về phía anh, giọng cũng hậm hực hơn. 

"Vậy nên anh cho rằng, em ở bên anh là vì anh là đại thiếu gia nhà họ Cố sao?" 

"Nghiêu Nghiêu, anh không có ý đó." Lâm Viễn Chi ôm lấy cậu từ phía sau, giọng điệu có chút bất an. 

"Dù không quay về nhà họ Cố, sau này anh cũng có thể tự mình cho em một cuộc sống đầy đủ. Anh chỉ sợ em sẽ nghĩ anh ngay cả cha mẹ ruột cũng không nhận, cảm thấy anh... ích kỷ và tàn nhẫn." 

Lộ Nghiêu phập phồng lồng ng.ực vài lần, sau đó giận dỗi xoay người lại, đôi mắt đen nhánh nhìn anh chằm chằm. 

"Họ chỉ nuôi anh được mấy năm trong khi anh đã lớn ngần này rồi. Công ơn nuôi dưỡng lớn hơn công ơn sinh thành, anh không muốn về Cố gia cũng hợp tình hợp lý. Điều này thì liên quan gì đến ích kỷ và tàn nhẫn?" 

Lâm Viễn Chi khẽ cười, đưa tay vuốt nhẹ má cậu. 

"Anh biết ngay là em sẽ hiểu anh." 

Lộ Nghiêu hừ lạnh, bĩu môi đầy ghét bỏ: "Nóng chết đi được, đừng có suốt ngày dính lấy em." 

Cậu giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng lại bị ôm chặt hơn. 

Cảm nhận được sự thay đổi của Lâm Viễn Chi, mặt Lộ Nghiêu lập tức đen lại. 

"Lâm Viễn Chi, anh dám nghĩ nữa thử xem!" 

"Anh không làm gì cả, chỉ ôm em thôi." 

Lâm Viễn Chi hôn nhẹ lên cổ cậu, một tay đặt hờ lên eo cậu, giọng nói dịu dàng. 

"Nghiêu Nghiêu, em nằm cả ngày rồi, chỗ đó vẫn chưa khỏi à? Để anh xem có cần bôi thuốc không, được không?" 

Mặt Lộ Nghiêu lập tức đỏ bừng. 

"Bôi cái gì mà bôi, em không sao cả!" 

"Nhưng anh thấy lúc em ngồi xuống vẫn có vẻ không thoải mái." 

"Anh nhìn nhầm rồi!" 

Lâm Viễn Chi khẽ thở dài, đặt môi lên vành tai cậu, thì thầm: "Anh chỉ xem một chút thôi, đảm bảo không làm gì khác, được không?"

Bình Luận (0)
Comment