Khi Pháo Hôi Thụ Biến Thành Vạn Nhân Mê

Chương 67

Lâm Viễn Chi khẽ rung động trong lòng, quay sang nhìn Lộ Nghiêu.

Người kia trên mặt vừa có chút hồi hộp vừa có chút mong chờ, ngón tay cũng căng thẳng siết chặt vải quần jean.

Lâm Viễn Chi khẽ nhếch môi, tháo kính xuống, một tay nâng cằm Lộ Nghiêu, rồi cúi xuống áp môi vào môi cậu.

Cảm giác mềm mại mà khô ráo khiến Lộ Nghiêu khẽ run, vô thức tròn mắt, môi cũng hơi hé mở.

Lâm Viễn Chi đầu lưỡi khẽ lướt vào, dịu dàng li.ếm mơn trớn hàm răng của cậu.

Đã lâu rồi không có sự thân mật thế này, hơi thở của Lâm Viễn Chi vây chặt lấy cậu, nụ hôn sâu đến mức khiến linh hồn Lộ Nghiêu cũng run rẩy.

Không biết từ lúc nào, bàn tay cậu đã vòng lên cổ đối phương, thân thể cũng vô thức dựa vào gần hơn.

Mỗi lần hơi tách ra, họ lại nhìn sâu vào mắt nhau, rồi nhịn không được mà tiếp tục hôn.

Cuối cùng, lý trí của Lâm Viễn Chi mới kéo anh trở lại. Giọng anh khàn đi, tay giữ lấy bờ vai Lộ Nghiêu, thấp giọng nhắc nhở:

"Bãi đỗ xe này không được dừng quá năm phút, sắp hết giờ rồi."

Lộ Nghiêu đôi mắt ươn ướt mở ra, hơi thở vẫn chưa ổn định, trán vẫn chạm vào trán Lâm Viễn Chi.

"Suýt nữa quên mất, vậy em đi đây."

Anh siết nhẹ lòng bàn tay, ép mình phải bình tĩnh lại.

Sau đó thẳng lưng, chỉnh lại quần áo rồi xuống xe lấy hành lý.

"Nghiêu Nghiêu, thượng lộ bình an."

Lâm Viễn Chi cũng xuống xe, đứng đó dõi theo bóng cậu bước vào cổng kiểm tra an ninh.

Lộ Nghiêu khẽ nhếch môi, vẫy tay ra sau lưng, trên mặt mang theo ý cười, rồi đi vào bên trong.

Máy bay hạ cánh sau ba tiếng.

Vừa xuống máy bay, anh lập tức nhắn tin cho Lâm Viễn Chi.

Em đến tỉnh Z rồi, mọi thứ đều ổn.

Không đến hai giây, tin nhắn đã được hồi đáp.

Ừm, hôm nay vất vả rồi. Bên đó có ai đón em không? Buổi tối ăn gì?

Nhìn tin nhắn ấy, khóe môi Lộ Nghiêu bất giác cong lên.

Lạ thật, bây giờ cậu giống hệt thời đại học, những ngày mới chớm yêu. Chỉ cần một tin nhắn thôi, cậu cũng có thể ngồi ngốc nghếch mà cười cả buổi.

"Đang nhắn với ai vậy? Cười mãi không dứt thế."

Buổi tối, Trần Anh đến đón cậu, anh ta dẫn Lộ Nghiêu đến một quán ăn địa phương, cùng ăn tối với trợ lý đạo diễn và nhà sản xuất.

Lộ Nghiêu chụp một bức ảnh bàn ăn gửi cho Lâm Viễn Chi, rồi mới khóa màn hình điện thoại, đặt sang một bên.

"Không có gì, chỉ là một người bạn thôi."

"Không phải chứ? Một người bạn bình thường mà có thể khiến cậu cười kiểu này sao?"

Trần Anh tỏ vẻ không tin, anh ta quen Lộ Nghiêu đã hai năm, biết rõ năng lực làm việc của cậu không có gì để chê, nhưng chuyện tình cảm thì lại như tờ giấy trắng. Trần Anh thậm chí từng có ý định giới thiệu đối tượng cho cậu, nhưng vừa mở miệng đã bị từ chối thẳng thừng.

"Anh hỏi nhiều làm gì? Mau ăn đi, đồ ăn lên rồi kìa."

Lộ Nghiêu tạm thời không muốn nói chuyện của mình và Lâm Viễn Chi với người khác.

Dù gì thì tối qua họ mới tái hợp, mà còn chưa hoàn toàn xác định, gọi Lâm Viễn Chi là bạn trai có vẻ hơi gượng gạo.

Thôi cứ dùng từ "bạn" trước đã vậy.

Trần Anh thấy không moi được gì từ cậu, đành tiếc nuối bỏ qua. Dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ gặp được người bạn "bình thường" kia thôi.

Lần này, địa điểm ghi hình là một thị trấn cổ với bề dày lịch sử. Khu trọ mà đoàn làm phim ở cũng nằm trong trấn, mở cửa sổ ra là có thể thấy con đường đá xanh và những chiếc đèn lồng cung đình hai bên đường.

Một khi bắt đầu quay, lịch trình sẽ kín mít cả ngày lẫn đêm. Có những cảnh để bắt được ánh sáng đẹp nhất, họ phải quay đi quay lại nhiều ngày.

Nhịp sống hối hả này, Lộ Nghiêu đã quen từ lâu nên cũng không thấy quá mệt mỏi.

Mỗi lần nhìn thấy trong máy tính lại có thêm những thước phim mới, cậu đều có một cảm giác thỏa mãn khó tả.

Thời gian nghỉ ngơi không nhiều, nên hễ rảnh một chút, cậu lại nhắn tin với Lâm Viễn Chi.

Cậu muốn chia sẻ với anh ấy mọi cảnh đẹp mình nhìn thấy, từ con mèo tam thể hoang dã có bộ lông thật đẹp, đến hàng cây ngân hạnh hai bên đường đã ngả vàng, hay ánh hoàng hôn mỗi ngày, tia nắng sớm mỗi bình minh.

Tất cả những gì khiến cậu cảm thấy đẹp đẽ và hạnh phúc, cậu đều muốn để Lâm Viễn Chi thấy được.

Buổi tối, sau khi tắm xong, Lộ Nghiêu vừa lau tóc thì nhận được cuộc gọi video từ Trần Hương Mai.

Cậu vội vàng mặc đồ vào, rồi mới bắt máy, đặt điện thoại lên bàn.

"Nghiêu Nghiêu, về nước mấy ngày rồi, đã quen với khí hậu bên đó chưa?"

Los Angeles quanh năm có nhiệt độ ôn hòa, không giống Viễn Thành có bốn mùa rõ rệt, Trần Hương Mai lo cậu về nước sẽ không thích ứng được.

"Con lớn lên ở Uyển Thành mà mẹ, sao lại không quen được." Lộ Nghiêu bất đắc dĩ cười, vừa lau tóc vừa nói: "Mẹ đừng lo, con ở đây rất ổn."

"Nghe David nói con lại một mình đi quay phim à? Phải chú ý nghỉ ngơi đấy, đừng để như lần trước, hạ đường huyết rồi ngất ở trường quay nữa."

"Hôm đó con chỉ quên ăn sáng thôi mà. Mẹ yên tâm, con lớn rồi, biết tự chăm sóc bản thân."

Trần Hương Mai gật đầu, nhìn anh một lúc, rồi chần chừ như muốn nói gì đó.

"Mẹ còn nghe nói, mấy ngày trước...Tiểu Lâm đã đến nhà mình?"

Động tác lau tóc của Lộ Nghiêu khựng lại, không cần đoán cũng biết chắc chắn là David đã mách lẻo.

Nhìn vẻ mặt dò xét của Trần Hương Mai, Lộ Nghiêu bật cười bất lực.

"Mẹ có gì cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo như vậy."

Trần Hương Mai thở dài một hơi. "Mẹ chẳng qua là lo cho con thôi. Năm năm con ở nước ngoài, không yêu đương lấy một lần, mẹ đoán là con vẫn chưa quên được Tiểu Lâm. Giờ thì hay rồi, con về nước rồi, hai đứa chắc là lại có thể ở bên nhau chứ?"

Lộ Nghiêu cười cười, cố ý giữ chút bí mật. "Sao mẹ nói cứ như chỉ cần con muốn quay lại là có thể quay lại ngay vậy?"

"Không muốn quay lại thì con đưa người ta về nhà làm gì?"

Khóe môi Trần Hương Mai cong lên, trong giọng nói mang theo ý trêu chọc. "Mẹ thấy Tiểu Lâm cũng rất chung tình, chẳng hề quen ai khác, cứ ngốc nghếch đợi con suốt năm năm qua. Một người như vậy thật sự không còn nhiều đâu."

"Đó là vì con trai mẹ quá xuất sắc, đừng nhầm lẫn quan hệ nhân - quả chứ."

Nhìn vào đôi mắt mang ý cười của Lộ Nghiêu, Trần Hương Mai thoáng sững lại, sống mũi chợt cay cay.

Đã lâu lắm rồi bà không nghe thấy con trai mình nói chuyện với giọng điệu vô tư như vậy. Lộ Nghiêu trưởng thành hơn, chín chắn hơn, nhưng cũng trầm lắng hơn trước rất nhiều. Trần Hương Mai không biết điều này là tốt hay xấu, bà chỉ mong con trai có thể sống một cách thoải mái nhất.

"Ừ, đúng là vì con trai mẹ xuất sắc." Bà khẽ cười, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng. "Hai ngày nay Elliot cũng nói muốn sang Trung Quốc chơi, ổng thấy mấy bức ảnh David đăng mà ghen tị lắm."

"Vậy mẹ có thể đợi khi nào nó có kỳ nghỉ phép rồi đưa nó về, tiện thể thăm họ hàng trong nước nữa."

Lộ Nghiêu còn định nói thêm vài câu thì bỗng thấy Lâm Viễn Chi gọi video đến. Cậu đưa tay vò nhẹ mái tóc, có chút ngượng ngùng nhìn vào màn hình.

"Mẹ, anh ấy gọi video cho con. Hôm nay bọn con vẫn chưa nói chuyện với nhau."

Trần Hương Mai sao có thể không hiểu ý của con trai chứ, khóe mắt bà cong lên vì cười.

"Được rồi, mẹ không làm phiền con yêu đương nữa. Con cứ thoải mái trò chuyện với Tiểu Lâm đi."

"Ai chà, người ta thì có vợ là quên mẹ, con thì có bạn trai là quên mẹ luôn rồi."

Lộ Nghiêu bị bà trêu đến mức hai má đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng nóng ran. Cậu vội vàng tắt cuộc gọi, mở cuộc trò chuyện với Lâm Viễn Chi.

Vừa kết nối, Lâm Viễn Chi liền thấy Lộ Nghiêu ngồi trên ghế với khuôn mặt đỏ ửng, mái tóc vẫn còn nhỏ nước.

"Vừa tắm xong à?"

Lâm Viễn Chi đang ngồi trong phòng ngủ, mặc một bộ đồ ngủ màu xanh đậm. Chất vải cotton mềm mại làm dịu đi phần nào vẻ lạnh lùng thường thấy trên người anh.

Lộ Nghiêu gật đầu, cố ý uống một ngụm nước để che đi gương mặt đỏ bừng.

"Anh thì sao, chuẩn bị đi ngủ à?"

"Giờ này còn sớm, anh thường ngủ sau mười một giờ."

Lộ Nghiêu nhướn mày. "Em cứ tưởng anh là kiểu tổng tài bá đạo ngủ đúng mười giờ tối, sáu giờ sáng dậy tập gym, nghiêm túc tuân thủ lịch trình mỗi ngày chứ."

Lâm Viễn Chi bật cười.

"Anh có tập gym, nhưng không phải sáu giờ sáng. Anh thường chạy bộ vào buổi chiều, tập một số bài cardio."

Lộ Nghiêu gật đầu. "Em cũng muốn tập lắm, chỉ là mỗi lần chưa kiên trì được hai ngày đã bỏ cuộc rồi. Thời gian rảnh em đều dành để ngủ và xem phim, còn phải viết luận văn nữa, chẳng có thời gian làm gì khác."

Lâm Viễn Chi lúc này mới nhớ ra, Lộ Nghiêu vẫn là sinh viên năm ba. Dù cậu có thể học từ xa và số tiết học không nhiều, nhưng luận văn và bài tập vẫn phải hoàn thành đầy đủ.

"Mai có phải dậy sớm không? Mấy giờ đi quay?"

Lộ Nghiêu cau mày nghĩ đến lịch trình ngày mai.

"Chắc là không cần dậy sớm lắm, nhưng chắc chắn sẽ bận suốt cả ngày."

Lâm Viễn Chi nhìn gương mặt cậu, trong lòng có chút xót xa.

"Vậy em sấy tóc xong rồi đi ngủ sớm đi."

Lộ Nghiêu lắc đầu, ánh mắt nóng rực như thể xuyên qua màn hình, chạm tới anh.

"Tóc có thể để lát nữa sấy, bây giờ em muốn nhìn anh trước đã."

Trái tim Lâm Viễn Chi khẽ rung lên.

Anh nghiêng đầu liếc qua màn hình máy tính, nhìn trang đặt vé rồi mới hơi yên tâm, quay lại nhìn Lộ Nghiêu.

"Anh có chạy đi đâu đâu. Hơn nữa, em vừa sấy tóc vừa có thể nhìn anh mà."

"Cũng đúng ha."

Như chợt nhận ra, Lộ Nghiêu liền cầm điện thoại đi vào phòng tắm, lấy máy sấy cắm điện.

Chỉ là khi máy sấy vang lên tiếng ù ù, cậu không còn nghe rõ giọng của Lâm Viễn Chi nữa, nhưng không sao, chỉ cần nhìn thấy anh là đủ rồi.

Tóc Lộ Nghiêu không quá dài, chỉ thổi một lúc đã khô.

Cậu đưa tay vuốt mấy lọn tóc vểnh lên, rồi trở lại giường nằm xuống.

Bên kia màn hình, Lâm Viễn Chi đang ngồi trên mép giường đọc sách. Không đeo kính, lúc chăm chú lật giở từng trang sách, gương mặt anh toát lên vẻ dịu dàng đến lạ.

Lộ Nghiêu nhìn mà không nỡ rời mắt.

Lâm Viễn Chi kẹp đánh dấu vào trang sách, khép lại rồi ngước nhìn màn hình.

"Mười một giờ rồi, em nên ngủ thôi."

Lộ Nghiêu đúng là có hơi buồn ngủ, nhưng vẫn chưa muốn ngủ ngay.

Cậu uể oải ngáp một cái.

"Anh đang đọc sách gì thế? Đọc cho em nghe một đoạn đi."

"Nguyên lý Kinh tế vĩ mô, em muốn nghe không?"

Nghe đến ba chữ "Kinh tế vĩ mô", Lộ Nghiêu như thể quay lại những ngày tháng ngáp dài trong lớp học đại cương. Cậu lập tức lắc đầu, làm bộ mặt cầu xin.

"Thôi bỏ đi, em ngủ còn hơn."

Cậu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ý cười, nhẹ nhàng hôn gió qua màn hình.

"Mai nói chuyện tiếp, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Trong lòng Lâm Viễn Chi khẽ thầm thì: Nghiêu Nghiêu, mai gặp.

Bình Luận (0)
Comment