Lâm Viễn Chi vốn chỉ định trêu chọc cậu một chút, chứ không thực sự muốn làm gì. Không ngờ Lộ Nghiêu lại tự mình nhảy xuống khỏi bàn, đưa tay kéo thắt lưng anh.
Lâm Viễn Chi vội vàng nắm lấy cổ tay cậu, ôm cậu vào lòng.
"Nghiêu Nghiêu, anh chỉ đùa thôi. Em uống nhiều quá rồi, nghỉ ngơi một lát nhé, được không?"
Lộ Nghiêu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy phủ một lớp sương mỏng.
"Ừm...vậy anh không được đi đâu hết."
"Anh sẽ không đi đâu cả, sẽ ở ngay đây."
Lâm Viễn Chi bế Lộ Nghiêu lên giường, giúp cậu cởi giày, đắp chăn, còn lấy khăn ấm lau mặt cho cậu.
Ban đầu, Lộ Nghiêu vẫn còn lẩm bẩm nói chuyện với anh, nhưng dần dần, mí mắt càng lúc càng nặng, ý thức cũng trở nên mơ hồ, rồi chẳng biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.
—
Khi mở mắt ra, trời đã sáng.
Hàng mi Lộ Nghiêu khẽ run run, ánh mắt lướt qua những tán lá ngân hạnh ngoài cửa sổ, bỗng nhớ đến điều gì đó, cậu lập tức xoay người.
Hóa ra hôm qua không phải là mơ, Lâm Viễn Chi thực sự đã đến!
Cậu ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của anh, khóe môi bất giác cong lên, trái tim cũng ngọt ngào như được tẩm mật.
Dưới ánh nắng sớm, đường nét khuôn mặt Lâm Viễn Chi thật yên bình. Từ sống mũi cao đến đường viền xương hàm sắc sảo, mọi thứ đều hoàn hảo như một kiệt tác được tạo hóa tỉ mỉ khắc nên. Lộ Nghiêu ngẩn ngơ nhìn anh, không nhịn được đưa tay ra, lướt theo đường nét gương mặt ấy.
Ngón tay mềm mại khẽ lướt qua sống mũi cao thẳng. Có lẽ cảm giác tê tê nhột nhột khiến Lâm Viễn Chi hơi khó chịu, anh khẽ chớp mắt, rồi chậm rãi mở mắt ra.
"Chào buổi sáng!" Lộ Nghiêu nở nụ cười rạng rỡ.
Lâm Viễn Chi khẽ cong môi, giơ tay kéo cậu vào lòng, cằm tựa lên vai cậu, hít sâu một hơi nơi gáy cậu.
"Chào buổi sáng." Giọng anh khàn khàn, mang theo chút trầm thấp khi mới thức dậy.
Lộ Nghiêu chạm vào tai anh, rồi không nhịn được hôn lên má, lên cổ anh.
Lâm Viễn Chi siết eo cậu, định cùng cậu ôm ấp thêm chút nữa, nhưng đúng lúc đó, chuông báo thức trên đầu giường lại vang lên.
Lộ Nghiêu chợt nhớ ra hôm nay là ngày quay cuối cùng, vội vươn tay tắt chuông. Nhưng cậu còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Lâm Viễn Chi kéo trở lại giường.
Lâm Viễn Chi ôm cậu từ phía sau, nhẹ cắn vào tai cậu, giọng có chút hờn dỗi.
"Không thể ở lại với anh thêm một lát sao?"
Lộ Nghiêu cũng không muốn rời giường. Được nằm cuộn tròn trong chăn cùng người mình thích vào buổi sáng là điều hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng cậu cũng không thể không đến phim trường.
Cậu đấu tranh một hồi.
"Vậy...thêm năm phút thôi nhé?"
Lâm Viễn Chi khẽ hừ một tiếng, rồi lại cúi xuống hôn lên gáy, lên má cậu. Lộ Nghiêu bị những nụ hôn nhẹ nhàng ấy làm nhột đến mức khẽ run, hàng mi rung động, cười khúc khích đẩy mặt anh ra.
"Ha ha...đừng hôn nữa, em còn chưa rửa mặt mà!"
"Em vừa hôn anh, giờ lại không cho anh hôn lại sao?"
Lâm Viễn Chi nhéo eo cậu một cái. Lộ Nghiêu giật mình co người lại, dứt khoát quấn chăn quanh mình.
Lâm Viễn Chi dĩ nhiên không chịu bỏ qua, anh cũng chui vào chăn, bắt đầu cù cậu.
Lộ Nghiêu bị anh trêu chọc đến mức cười đến thở không nổi, đúng lúc đó, chuông báo thức lại vang lên. Lần này, cậu dứt khoát tung chăn ngồi dậy, xuống giường mang giày.
"Anh ngủ thêm chút nữa đi, em thực sự phải đến phim trường rồi."
Lâm Viễn Chi tựa vào đầu giường nhìn cậu, ánh mắt lộ rõ vẻ không nỡ. "Hay là...lát nữa anh đến thăm em?"
Lộ Nghiêu đứng trước tủ quần áo, cởi chiếc áo thun nhăn nhúm trên người, thay một chiếc áo dài tay màu sáng và khoác thêm áo nỉ.
"Cũng được đấy, chỗ bọn em quay ngay gần đây thôi, lát nữa anh cứ đi ra ngoài, thấy chỗ nào có máy quay thì đi về hướng đó là được."
Cậu lại c.ởi quần jean, cúi người thay quần dài. Động tác không cố ý làm chậm, nhưng trong mắt người đàn ông phía sau, từng cử chỉ đều vô cùng thu hút.
Mặc xong quần áo, Lộ Nghiêu vào phòng tắm đánh răng. Còn chưa đánh xong, trong miệng toàn là bọt, bỗng nhiên có một đôi tay vòng qua ôm lấy eo cậu.
Lộ Nghiêu nhìn người đàn ông tuấn tú trong gương, bất đắc dĩ bật cười. Cậu nhổ bọt kem đánh răng, súc miệng, rồi đưa tay xoa cằm Lâm Viễn Chi.
"Không phải bảo anh ngủ thêm chút nữa à? Sao lại dậy rồi?"
"Không ngủ được, muốn đi ăn sáng với em."
"Em không có thời gian ngồi ăn đâu, chỉ ra ngoài mua cái bánh kẹp trứng ăn cho nhanh thôi."
"Vậy anh đi cùng em, ăn bánh kẹp trứng với em."
—
Ăn sáng xong, Lộ Nghiêu đến phim trường, Lâm Viễn Chi quay về phòng, mở máy tính xử lý vài email từ nước ngoài. Xong công việc, anh cầm điện thoại lên, nhìn địa chỉ Lộ Nghiêu gửi tới rồi tra đường đi.
Hiện ra khoảng cách lái xe mất chừng mười lăm phút.
Lâm Viễn Chi nhìn chấm đỏ nhỏ trên bản đồ, ngón tay vô thức lướt qua màn hình. Suy nghĩ vài giây, anh mở một ứng dụng đặt đồ ăn.
—
"Chỗ này cần bổ sung thêm ánh sáng, chưa đủ sáng!"
"GoPro tôi để đây đâu rồi? Có phải rơi hỏng rồi không? Ai thấy không?"
Buổi quay cuối bận rộn như mọi ngày, Lộ Nghiêu ngồi sau màn hình giám sát, tập trung vào từng chi tiết trong ống kính, thỉnh thoảng lại đứng dậy chỉnh sửa đạo cụ, đảm bảo mọi thứ đều hoàn hảo.
Quay suốt nửa ngày, mắt cậu khô rát, bèn tìm trợ lý xin lọ thuốc nhỏ mắt, tranh thủ lúc nghỉ nhỏ vài giọt.
Sáng sớm còn se lạnh, nhưng đến trưa, ánh nắng trở nên gay gắt. Lộ Nghiêu đội mũ bucket, khoác áo chống nắng, cùng nhóm quay phim điều chỉnh đường ray máy quay. Đột nhiên, phía sau vang lên một tiếng reo hò kinh ngạc.
Nhớ lại sự cố xảy ra lúc trước khi quay ở khu phố cổ, Lộ Nghiêu lập tức đứng phắt dậy, tưởng rằng lại có chuyện gì. Nhưng khi quay đầu lại, cậu thấy một chiếc xe tải nhỏ màu cam đỗ gần phim trường, mấy nhân viên giao hàng đang dỡ hàng xuống. Đội ngũ làm việc xung quanh đều hiếu kỳ vây lại.
Trần Anh đặt bộ đàm xuống, đứng lên với vẻ thắc mắc. "Ai mà rộng rãi vậy, gọi cả đống trái cây với trà sữa thế này?"
"Chà, còn có cà phê với bánh ngọt nữa, chuyện gì đây?"
Lộ Nghiêu nhìn về phía người đàn ông đang đạp xe đến từ con đường rợp bóng cây, bất giác bật cười.
"Không phải anh thuê xe rồi à? Sao không lái xe qua đây?"
"Đường ở đây khó đi, cũng chẳng có chỗ đậu xe. Đạp xe tiện hơn."
Trần Anh nhìn người đàn ông cao ráo bước xuống xe đạp, áo sơ mi và quần dài đơn giản không che giấu nổi khí chất thanh lịch. Anh ta tò mò chọc nhẹ vào tay Lộ Nghiêu. "Đây là ai vậy? Hai người quen nhau à?"
Lộ Nghiêu cười. "Chính là con người rộng rãi đã gọi trà sữa và trái cây cho mọi người đó."
Trần Anh lập tức tỏ vẻ hiểu ra. Thấy Lâm Viễn Chi bước tới, anh ta liền bắt tay chào hỏi, giới thiệu bản thân.
"Tôi là đàn anh của Lộ Nghiêu, họ Trần. Không biết anh xưng hô thế nào?"
Lâm Viễn Chi mỉm cười, liếc nhìn Lộ Nghiêu.
"Tôi họ Lâm, là bạn trai của cậu ấy."
Hai chữ "bạn trai" được anh nói ra một cách tự nhiên, khiến mặt Lộ Nghiêu hơi nóng lên, cậu khẽ ho hai tiếng để che giấu sự ngượng ngùng.
Trần Anh thoáng bất ngờ, bảo sao khi nhắc đến người này, nụ cười của Lộ Nghiêu lại có chút khác biệt, hóa ra là như vậy.
Anh ta cười nhìn Lâm Viễn Chi. "Không biết anh Lâm làm việc ở đâu?"
"Tôi làm ở tập đoàn Cố Thị."
Trần Anh hơi chấn động. Cố Thị là tập đoàn hàng đầu của thành phố Uyển, chẳng lẽ vị này chính là tổng giám đốc của tập đoàn đó?
"Đàn anh, đừng đứng đơ ra nữa, mau lấy trà sữa đi, chậm là bị cướp hết đấy."
Lộ Nghiêu vỗ nhẹ lên vai anh ta.
Trần Anh hoàn hồn, tạm gác lại sự tò mò, nhanh chóng chạy đi giành trà sữa.
Lộ Nghiêu tháo mũ xuống, cầm trên tay quạt quạt gió, tiện thể đưa ghế xếp của mình cho Lâm Viễn Chi.
"Anh ngồi đi."
Lâm Viễn Chi không ngồi mà lấy từ giỏ xe ra một túi đồ. Bên trong có trà chanh, trà sữa, trái cây, bánh ngọt, đủ loại đồ ăn vặt.
"Anh chuẩn bị riêng cho em à?" Lộ Nghiêu mở túi xem, trong lòng ngọt ngào.
Lâm Viễn Chi dùng khăn ướt lau mồ hôi trên trán cậu, ánh mắt đầy ý cười.
"Bạn trai chăm sóc bạn trai là chuyện đương nhiên."
Lộ Nghiêu lấy một ly trà chanh lạnh ra, cắn ống hút, hài lòng gật gù.
"Ừm, bạn trai có giác ngộ rất cao, đáng được khen ngợi."
"Chỉ có lời khen thôi à?"
Lộ Nghiêu nhìn vào đôi mắt đen láy của Lâm Viễn Chi, liếc quanh một vòng, thấy không ai chú ý, liền nhanh chóng giơ mũ lên che mặt hai người, hôn phớt lên môi anh một cái.
Một nụ hôn mang vị chanh lạnh, chua chua ngọt ngọt.
Ý cười trong mắt Lâm Viễn Chi càng đậm. Anh xoa đầu Lộ Nghiêu, cúi xuống khẽ nói bên tai cậu.
"Chỉ chạm nhẹ thế này là không đủ đâu. Tối về chờ anh."
"Chờ thì chờ."
Hai người trò chuyện thêm một lúc thì Trần Anh và nhân viên trong đoàn lại kéo đến, cảm ơn Lâm Viễn Chi. Nghỉ ngơi xong, mọi người quay lại làm việc, Lộ Nghiêu bảo anh tìm chỗ mát mẻ chờ, rồi tiếp tục tập trung vào quay phim.
Đây là lần đầu tiên Lâm Viễn Chi được thấy cậu làm việc, nghiêm túc, tập trung, hoàn toàn khác với dáng vẻ tùy hứng thường ngày.
Năm năm trước, Lộ Nghiêu đã rất rực rỡ, năm năm sau, cậu trong lĩnh vực của mình vẫn tỏa sáng rạng ngời, khiến anh không thể rời mắt.
Ánh mắt anh quá mức chăm chú, đến mức trợ lý đứng bên cạnh Lộ Nghiêu cũng không nhịn được bật cười.
"Đạo diễn Lộ, anh chàng đẹp trai kia cứ nhìn anh suốt kìa."
Lộ Nghiêu khẽ cong khóe môi, giọng điệu vẫn lười biếng như cũ.
"Anh ấy muốn nhìn thì cứ để anh ấy nhìn, quan tâm làm gì."
"Đạo diễn Lộ, anh chàng đó có khi nào thích cậu không?"
Lộ Nghiêu cuộn tài liệu trong tay, gõ nhẹ lên đầu trợ lý.
"Lo quay cho xong sớm mà kết thúc, đừng có mà tám chuyện linh tinh."
"Được rồi, tôi không hỏi nữa là được chứ gì."
Có lẽ nhờ có trà sữa và hoa quả tiếp sức, đến chưa đầy ba giờ chiều, cảnh quay đã hoàn thành sớm hơn dự kiến. Trần Anh đã đặt sẵn một chiếc bánh kem lớn, cả đoàn phim tập trung trước bánh để chụp ảnh chung.
"Cảm ơn mọi người đã vất vả rồi. Lát nữa phòng tài vụ sẽ thanh toán thù lao, tối nay về nghỉ ngơi cho thật tốt nhé."
"Cảm ơn đạo diễn!"
"Cảm ơn đạo diễn Trần! Cảm ơn đạo diễn Lộ!"
Lộ Nghiêu sợ Lâm Viễn Chi đợi lâu, vội cầm một miếng bánh định chuồn đi, nhưng lại bị Trần Anh gọi giật lại.
"Lộ Nghiêu, nói thật đi, mấy hôm nay cậu nhắn tin miết với ai đấy, có phải là vị Lâm tiên sinh kia không?"
"Ừm...là anh ấy."
"Chuyện lớn thế này mà cậu chẳng nói với anh tiếng nào! Cậu quen anh ta từ bao giờ? Người này có đáng tin không?"
Lúc này, thái độ của Trần Anh chẳng khác nào một ông bố già, vừa vui mừng vì Lộ Nghiêu có bạn trai, lại vừa lo lắng không biết đối phương có phải là người đáng để gửi gắm cả đời hay không.
"Anh ấy là người yêu cũ của tôi, bọn tôi quen nhau từ năm năm trước rồi."
Lộ Nghiêu biết Trần Anh lo lắng cho mình nên chủ động kể về quá khứ của hai người.
"Người yêu cũ?" Trần Anh nhướng mày, nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi. "Vậy nên lần này cậu về nước không chỉ để giúp anh quay phim tài liệu, mà còn vì muốn gặp anh ta?"
Bảo sao lại đồng ý nhanh gọn như thế.
Lộ Nghiêu cười gượng, "Chủ yếu là để giúp anh thôi."
Chỉ là lời mời của Trần Anh, đúng lúc cho cậu một cái cớ để quay về mà thôi.
Trần Anh làm vẻ mặt đau lòng: "Thôi được rồi, cậu đừng giải thích nữa, anh hiểu mà."
Ba người cùng nhau ăn tối trong thị trấn, Trần Anh mời. Đang ăn được nửa chừng, anh nhận được điện thoại từ trợ lý của Trương tổng, báo rằng họ muốn đầu tư cho bộ phim mới của anh, khiến anh phấn khích không thôi.
"Tôi biết ngay là dự án này của mình có tiềm năng mà! Lộ Nghiêu, hay là cậu qua đây tiếp tục quay phim với tôi đi?"
Lộ Nghiêu nắm tay Lâm Viễn Chi, nở nụ cười nhàn nhạt.
"Không được, tôi còn mấy tín chỉ chưa hoàn thành, không có thời gian đâu."
"Phải ha, cậu mới năm ba thôi mà. Vậy đi, đợi cậu tốt nghiệp xong nhất định phải vào đội của tôi, nghe rõ chưa?"
"Ừm, nhưng tôi nói trước, chia lợi nhuận ít quá thì tôi không làm đâu."
"Hahaha, yên tâm, tôi được bao nhiêu, cậu bớt đi chút là xong!"
Trần Anh hào sảng cười lớn, nâng ly rượu lên chạm cốc với hai người.
Uống vào vài ly, anh có hơi ngà ngà say, bắt đầu kể lại chuyện hồi Lộ Nghiêu học ở Nam California, từng được một chàng trai người Pháp theo đuổi.
"Anh chàng đó ghê lắm! Giữa giờ học mà ôm cả bó hoa hồng to tướng lao thẳng đến chỗ Lộ Nghiêu, líu lo một tràng tiếng Pháp, tôi chẳng hiểu nổi một chữ!"
"Nói thật nhé, lúc đó tôi còn thấy ngại giùm cậu ta, mặt mũi giáo sư khi ấy đen thui luôn."
Lâm Viễn Chi nghe mà sắc mặt không chút gợn sóng.
Lộ Nghiêu cứ nghĩ anh sẽ không ghen, nhưng không ngờ, vừa về đến khách sạn đã bị anh ôm chặt lấy eo, ấn xuống bàn.
"Chàng trai người Pháp, tỏ tình giữa lớp học hả?"
Lộ Nghiêu nhếch môi, ngước mắt nhìn anh: "Chuyện lâu thế rồi còn ghen sao? Em thậm chí còn chẳng nhận hoa nữa là."
Lâm Viễn Chi hừ lạnh một tiếng, đưa tay nhéo má cậu.
"Vậy thì còn tạm chấp nhận được."
Lộ Nghiêu ngồi trên bàn trêu đùa với anh một lúc, chẳng mấy chốc môi đã bị hôn đến đỏ bừng. Lâm Viễn Chi cũng biết hôm nay cậu đã mệt, không làm quá trớn, hai người sớm tắm rửa rồi đi ngủ.
Lộ Nghiêu ngủ một mạch đến khi tự nhiên tỉnh giấc. Cậu duỗi người thật thoải mái rồi đi ra phòng khách.
Lâm Viễn Chi đang đeo kính chống ánh sáng xanh, ngồi trước máy tính xem báo cáo tài chính. Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi đen, tay áo xắn lên, để lộ phần cổ tay trắng lạnh, tạo nên một vẻ quyến rũ khó tả.
Thấy Lộ Nghiêu đi tới, anh hơi nhướng mày.
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Lộ Nghiêu tự nhiên ngồi lên đùi anh, hai tay vòng qua cổ. "Hôm nay anh còn phải làm việc à?"
"Ừ, lát nữa có một cuộc họp trực tuyến."
"Vậy à..."
Lộ Nghiêu có vẻ hơi thất vọng, cậu hôn nhẹ lên má anh rồi rời khỏi đùi anh. Lâm Viễn Chi tưởng cậu định đi chỗ khác, vừa định giữ lại thì đã thấy Lộ Nghiêu chui xuống gầm bàn, một tay đặt lên đùi anh.
"Nghiêu Nghiêu, em định làm gì vậy?"
Lộ Nghiêu không trả lời, chỉ nhẹ nhàng li.ếm môi.
Giây tiếp theo, âm thanh khóa thắt lưng kim loại được mở vang lên.
Mạch máu trong người Lâm Viễn Chi như sôi trào.