Ánh mắt trêu chọc của Lâm Viễn Chi khiến Lộ Nghiêu hơi chột dạ, cười gượng một tiếng.
Trước đó, cậu chỉ đùa rằng trong công ty Vương Khánh Quốc chắc chắn có nhiều streamer trẻ trung, đẹp trai, lát nữa vào phải ngắm cho kỹ, không ngờ Lâm Viễn Chi lại để bụng thật.
"Làm gì có anh chàng đẹp trai nào, em chẳng thấy ai hết. Hơn nữa, họ có thể đẹp trai bằng anh sao?"
Lộ Nghiêu tủm tỉm cười, nhích lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay thon dài của anh.
"Anh nói xem, đúng không?"
Vừa quay đầu nhìn sang, Vương Khánh Quốc đã nổi da gà vì cặp đôi này tình tứ quá mức.
Thôi xong, bữa tối này chắc cậu ta cũng không cần ăn nữa, vì đường họ rắc đủ để no rồi.
Lâm Viễn Chi đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
"Trước mặt người khác, ngồi ngay ngắn vào."
Lộ Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, buông tay anh ra, dịch người sang một bên.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào cửa sổ, ngón út bên trái của cậu đã bị ai đó móc lấy. Cậu quay đầu lại, đối diện với ánh mắt lạnh lùng mà vẫn có chút dịu dàng của Lâm Viễn Chi, khóe môi không kìm được mà khẽ nhếch lên.
Đúng là đồ ngoài lạnh trong nóng.
Mùa đông đến rồi, việc dậy sớm càng trở nên khó khăn hơn.
Tối qua Lộ Nghiêu thức khuya viết luận văn, hôm nay mãi đến hơn mười giờ mới chịu rời giường. Lâm Viễn Chi đã đi làm từ sớm, cậu ôm gối của anh cọ cọ một lát rồi mới miễn cưỡng xuống tầng tìm đồ ăn.
Trên bàn ăn đặt sẵn sữa chua và sandwich—đều là Lâm Viễn Chi chuẩn bị cho cậu. Ngoài ra còn có một tờ giấy nhỏ, dặn cậu nhớ cho sandwich vào lò vi sóng hâm nóng trước khi ăn.
Lộ Nghiêu ngáp dài, đặt sandwich lên khay trong lò vi sóng. Cậu vừa đóng cửa lò lại thì điện thoại rung lên liên tục—David gửi tin nhắn đến.
Anh ơi, em thấy anh trên một nền tảng video nè. Anh đang hot lắm đó, mấy đứa bạn em đều nhận ra anh luôn!
Bên dưới còn đính kèm một đường link.
Lộ Nghiêu mở ra xem, suýt nữa thì bị số lượt xem và lượt thích dọa cho giật mình.
Video chỉ có vài giây ngắn ngủi, ghi lại khoảnh khắc cậu cầm máy ảnh đứng bên cửa sổ. Dáng người cao ráo, thon dài được ánh nắng mùa thu bao phủ, sau đó bỗng nhiên quay đầu lại.
Khoảnh khắc ngoái đầu đầy khí chất này đã hoàn toàn khơi dậy trí tò mò của người xem. Huống hồ nhan sắc của Lộ Nghiêu vốn chẳng thua kém gì minh tinh, nên ngay khi video được đăng tải, nó đã nhanh chóng bùng nổ, lượt thích tăng vọt như tên lửa. Nhờ đó, nữ streamer đăng video cũng nhân cơ hội này tăng hàng trăm nghìn lượt theo dõi chỉ sau một đêm.
Bình luận bên dưới đều là những tiếng gào thét đòi info:
【Đôi mắt này đỉnh quá! Chỉ một ánh nhìn mà đã khiến tôi tan chảy!】
【Nếu trong vòng ba giây tôi không biết infor anh ấy, thì tất cả mọi người ở đây đều có lỗi!】
【@LàĐàoĐây, đây là streamer mới nhà chị hả? Sao trước giờ chưa từng thấy?】
【Huhu, ngón tay của anh ấy cũng dài quá trời. Tôi muốn làm chiếc máy ảnh trong tay ảnh!】
【+1! Muốn biết cảm giác được bàn tay đó vu.ốt ve nhẹ nhàng sẽ như thế nào...】
Lộ Nghiêu ho nhẹ hai tiếng đầy ngượng ngùng, thoát khỏi video rồi gửi một dấu chấm hỏi cho Vương Khánh Quốc.
Vương Khánh Quốc gần như trả lời ngay lập tức: "Tớ xin lỗi, nhưng hiệu quả quảng bá như này là tốt nhất rồi, cậu chịu khó hy sinh một chút đi nhé?"
Lộ Nghiêu cũng không thực sự tức giận. Dù sao cậu cũng đã đặt một chân vào giới nghệ thuật, nếu không có chút danh tiếng thì việc kéo tài trợ cho các dự án cũng chẳng dễ dàng gì.
Hơn nữa, phim tài liệu của họ cũng sắp lên sóng rồi, nhân cơ hội này để quảng bá cũng không phải ý tồi.
"Chỉ lần này thôi. Nếu còn lần nữa, tớ sẽ thu phí bản quyền đấy."
"Được được, yên tâm, tiền donate của video này tớ sẽ bảo Đào chuyển hết cho cậu."
"Không cần đâu. Dù sao sau này chúng ta vẫn còn hợp tác mà, cứ coi như tớ tài trợ trước một phần phí tuyên truyền đi."
Không lâu sau, cả Mập Mạp lẫn Nguyễn Thanh cũng thấy video đó, lập tức trêu chọc Lộ Nghiêu trên WeChat, bảo cậu hot quá rồi, mau cho họ ôm đùi một cái. Trần Anh còn đùa rằng cậu nên đổi nghề làm diễn viên luôn đi, khỏi cần thử vai, cứ đến là làm nam chính phim anh ta ngay.
Lộ Nghiêu đùa giỡn với họ một lúc, sau đó không nhịn được mà mở khung chat với Lâm Viễn Chi. Cậu định gửi video cho anh, nhưng nghĩ lại thì thấy có vẻ hơi tự luyến quá.
Thôi vậy, chắc anh cũng sẽ thấy thôi. Dù Lâm Viễn Chi không chơi mạng xã hội, nhưng trợ lý hay nhân viên của anh cũng có thể lướt trúng mà.
Cậu cũng hơi mong chờ phản ứng của anh.
Tối đến, khi Lâm Viễn Chi về nhà, việc đầu tiên Lộ Nghiêu làm chính là quan sát sắc mặt anh.
Lâm Viễn Chi treo áo khoác và khăn quàng lên, nét mặt bình thản như thường, sau đó đổi giày rồi đi thẳng đến quầy bar rót nước uống.
Lộ Nghiêu rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn anh một cách công khai.
"Hôm nay công việc có bận không?"
"Vẫn ổn, toàn mấy chuyện vặt vãnh."
Lâm Viễn Chi uống xong, đặt ly xuống rồi bước tới gần, cúi xuống hôn lên má cậu.
"Vẫn còn học lớp online à?"
"Chỉ còn một môn cuối thôi. Sang kỳ sau là em không còn lớp nào nữa."
Lộ Nghiêu véo nhẹ tai anh, rồi cũng cúi xuống hôn lên môi anh một cái. Lâm Viễn Chi liền nắm lấy gương mặt cậu, biến nụ hôn thành một nụ hôn sâu, triền miên.
"Buổi tối anh làm mì Ý với bít tết nhé, em muốn ăn tái mấy phần?"
"Năm phần đi. Mì Ý thì làm sốt tiêu đen bò lúc lắc, thêm mấy lát bánh mì nướng nữa."
"OK."
Lâm Viễn Chi vào bếp bận rộn. Lộ Nghiêu quan sát anh một lúc lâu cũng không thấy gì khác thường, bắt đầu nghi ngờ liệu có phải anh chưa xem video không.
Bình thường với tính cách hay ghen của anh, nếu đã thấy thì đáng lẽ vừa về nhà đã phải có phản ứng gì đó rồi chứ.
Lộ Nghiêu không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay cảm thấy hụt hẫng.
Sau khi ghi chép xong bài học, cậu cũng vào bếp giúp một tay. Chẳng bao lâu, hương thơm của bít tết nướng lan tỏa khắp căn bếp, hòa quyện với mùi rau củ, khiến người ta thèm đến phát đói.
Ăn tối xong, hai người ra ngoài đi dạo một lát.
Nhiệt độ ban đêm đã hạ xuống dưới 0°C, mặt hồ gần đó đã đóng băng. Lộ Nghiêu quấn khăn, đội mũ, thử bước tới mép hồ rồi rướn chân dẫm lên.
Có vẻ khá chắc chắn.
Cậu vừa định đặt cả hai chân lên, đã bị Lâm Viễn Chi kéo giật lại.
Mặt cậu va nhẹ vào lòng ngực ấm áp, đối diện với ánh mắt lo lắng của anh, không khỏi ngượng ngùng đưa tay gãi mũi.
Lâm Viễn Chi kéo mũ của cậu xuống sâu hơn.
"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghịch ngợm thế? Không biết trượt trên băng nguy hiểm lắm sao?"
"Có gì mà nguy hiểm đâu, anh chẳng phải vẫn đứng đây nhìn em sao?"
Lâm Viễn Chi chỉ biết bật cười bất đắc dĩ.
"Nếu muốn chơi thì để mai hẵng chơi. Ban đêm tầm nhìn không rõ, dễ xảy ra chuyện."
Lộ Nghiêu biết chắc rằng Lâm Viễn Chi sẽ mềm lòng. Cậu ôm lấy eo anh, nhanh chóng hôn nhẹ lên khóe môi.
"Anh yêu thật tốt."
Cái miệng này mà nói lời ngọt ngào thì đúng là khiến Lâm Viễn Chi không thể chống đỡ nổi. Người đàn ông với gương mặt tuấn tú khẽ đỏ vành tai, vươn tay nắm lấy tay Lộ Nghiêu.
"Về thôi, bên ngoài lạnh lắm, coi chừng bị cảm."
Trước khi ngủ, như thường lệ, phải có một màn "khởi động" nho nhỏ.
Nhìn Lâm Viễn Chi lấy ra một chiếc lọ nhỏ từ tủ đầu giường, Lộ Nghiêu ôm gối, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:
"Anh không xem video đó à?"
Video đã có cả chục triệu lượt thích rồi mà Lâm Viễn Chi lại chẳng hề hay biết? Vậy chẳng phải cậu nổi tiếng một cách uổng phí rồi sao?
Lâm Viễn Chi đóng ngăn kéo lại, cầm lọ hương dâu trên tay, hạ mắt nhìn cậu.
"Anh chưa xem. Sao thế? Nhìn em có vẻ thất vọng nhỉ?"
Nhìn ánh mắt bình thản của anh, Lộ Nghiêu lập tức đoán ra anh chắc chắn đã xem rồi. Cậu khịt khịt mũi, giọng có chút bất mãn.
"Vậy sao anh bình tĩnh thế? Lạ thật đấy."
Lâm Viễn Chi bật cười khẽ, tay luồn vào khoeo chân cậu, những ngón tay chậm rãi v.uốt ve vùng da ấm áp.
"Vậy em mong anh có phản ứng thế nào?"
Đôi mắt đen láy của Lộ Nghiêu đảo quanh, ánh nhìn lảng tránh.
"Nói chung... không phải thế này. Anh chắc chắn là đang giả vờ!"
Cậu không tin tên này lại không ghen.
Khóe môi Lâm Viễn Chi hơi nhếch lên. Anh vặn nắp lọ nhỏ, mùi dâu thơm ngọt lan tỏa trong không khí.
Trong hương thơm đầy mê hoặc ấy, anh cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mắt Lộ Nghiêu.
"Đã thế thì... để anh cho em chút phản ứng mà em mong muốn."
Ban đầu, Lộ Nghiêu còn ngơ ngác chưa hiểu, cho đến khi sáng hôm sau, cậu phải vịn eo đau nhức mà bò dậy, mới chậm chạp nhận ra ý nghĩa của câu nói đó.
Cậu đâu có bảo anh ấy phản ứng... dữ dội thế này đâu chứ!
Lộ Nghiêu úp mặt xuống giường, khổ sở không nói nên lời.
⸻
Một tuần sau, bộ phim tài liệu về kiến trúc cổ do Lộ Nghiêu và Trần Anh đồng đạo diễn chính thức phát sóng. Nhờ chiến dịch quảng bá từ trước, cộng thêm danh tiếng không nhỏ của một trong hai đạo diễn, bộ phim nhanh chóng thu hút đông đảo khán giả.
Ngay trong ngày đầu tiên, lượt xem đã vượt mốc một trăm triệu, lập kỷ lục là bộ phim tài liệu đạt con số này nhanh nhất trên nền tảng. Độ phổ biến của phim duy trì ổn định, thậm chí sau khi phát sóng trọn vẹn mười tập, một số đài truyền hình vẫn bày tỏ ý định mua bản quyền để phát sóng.
Rất nhiều khán giả qua bộ phim đã cảm nhận được giá trị văn hóa và lịch sử ẩn chứa sau những công trình kiến trúc cổ, đồng thời trân trọng hơn vẻ đẹp hòa quyện giữa con người và kiến trúc.
Cuối năm, tại lễ trao giải Bách Hoa, bộ phim tài liệu của Lộ Nghiêu và Trần Anh giành giải "Phim tài liệu xuất sắc nhất", còn Lộ Nghiêu nhận danh hiệu "Đạo diễn trẻ triển vọng".
Sau buổi tiệc chúc mừng, không bao lâu nữa là đến Tết Nguyên Đán. David vì không về nhà vào Giáng Sinh nên đã tranh thủ kỳ nghỉ đông quay về Mỹ, đoàn tụ với Elliot và Trần Hương Mai. Trong khi đó, Lộ Nghiêu đón Tết tại Lục Đình Thủy Tạ cùng Lâm Viễn Chi.
Đêm Giao Thừa, vợ chồng Thiệu Tiểu Vân cũng ghé qua, bốn người cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên. Thiệu Tiểu Vân còn tặng cậu một phong bao lì xì dày cộp.
Ở một nơi khác, tại tư gia nhà họ Cố, ông cụ Cố lặng lẽ nhai miếng cá trong miệng, nhìn một nửa bàn ăn trống vắng, sắc mặt có phần trầm lặng.
Cuối cùng, ông không nhịn được quay sang con trai trưởng.
"Nhà lão nhị cả năm mới về một lần, lại còn không chịu về vào dịp Tết, như thế còn ra thể thống gì nữa? Làm anh cả, sao con không khuyên nhủ nó? Nếu khó quá, thì kêu cái thằng họ Lộ đó về cùng cũng được."
Nghe lời ông cụ, Cố Quân khẽ lộ vẻ kinh ngạc, còn Cố Bách thì dừng đũa một chút.
"Ba, trước đó con đã hỏi ý ba rồi mà. Giờ ba đổi ý thì hơi muộn rồi, đành chờ sang năm thôi."
"Ý con là, tất cả là lỗi của ba chắc?"
"Ông nội, món tôm viên này ngon lắm, ông thử một miếng đi ạ."
Cố Bách bình tĩnh chuyển chủ đề.
⸻
Mùa đông trôi qua, xuân lại đến.
Bộ phim ngắn về hành trình trên đường của Lộ Nghiêu tham gia nhiều liên hoan phim quốc tế, khiến cậu phải di chuyển liên tục trong suốt một tháng. Dù bận rộn đến mức quay cuồng, nhưng cậu vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Cậu tranh thủ ghé qua Los Angeles một chuyến, gặp gỡ giáo sư trong khoa để bàn bạc về đề tài tốt nghiệp. Lộ Nghiêu đã có vài ý tưởng trong đầu, nhưng vẫn chưa quyết định được hướng đi cụ thể.
Các giáo sư đều khuyên cậu không cần vội, vẫn còn một năm nữa, cứ từ từ lựa chọn chủ đề mà mình thực sự muốn theo đuổi.
Tháng Tư, Lộ Nghiêu từ Los Angeles bay về Uyển Thành.
Vừa đáp xuống không bao lâu, cậu nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ—từ ban lãnh đạo khoa của Đại học T.
Ngày 18 tháng 4 năm nay là kỷ niệm 120 năm thành lập trường, nhà trường sẽ tổ chức chuỗi sự kiện kéo dài một tuần, và trong ngày cuối cùng, một số cựu sinh viên xuất sắc sẽ được mời về diễn thuyết.
Lộ Nghiêu không ngờ mình lại được nhận vinh dự này.
Về đến nhà, cậu lập tức hỏi Lâm Viễn Chi có nhận được lời mời không.
"Diễn thuyết á? Không, trường chỉ mời anh tham gia hoạt động kỷ niệm thôi."
Lộ Nghiêu rõ ràng không tin nổi.
"Bây giờ anh là tổng giám đốc của cả một tập đoàn đa quốc gia, danh tiếng đâu có thua gì em. Em cứ tưởng họ chắc chắn sẽ mời anh chứ."
Lâm Viễn Chi bật cười bất đắc dĩ.
"Anh có là gì đâu, chẳng qua chỉ may mắn được sinh ra làm trưởng tôn nhà họ Cố thôi. Nhưng em thì khác, tất cả những gì em có hôm nay đều là nhờ nỗ lực của chính bản thân mình."
Ánh mắt anh nhìn Lộ Nghiêu càng lúc càng sâu.
"Nghiêu Nghiêu, em xứng đáng đứng trên sân khấu đó, xứng đáng để mọi người ngưỡng mộ."
Lộ Nghiêu bị ánh mắt ấy nhìn đến mức ngực cũng nóng lên, cậu gật đầu thật mạnh.
⸻
Ngày kỷ niệm, Lâm Viễn Chi cùng Lộ Nghiêu quay trở về trường.
Gió xuân ấm áp dịu dàng, con đường lớn dẫn đến cổng Nam rợp hoa anh đào nở rộ, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một biển mây hồng mềm mại.
Đứng trước khán phòng lớn, tâm trạng Lộ Nghiêu ngổn ngang bao suy nghĩ, nhưng ánh mắt cậu lại mang theo sự kiên định.
Cậu là cựu sinh viên nổi tiếng đầu tiên lên sân khấu diễn thuyết. Ngay khi cậu bước lên, cả hội trường lập tức vang lên tràng pháo tay rộn rã.
Nhìn những gương mặt trẻ trung, còn vương nét non nớt trước mặt, Lộ Nghiêu bất giác nhớ về chính mình của năm đó.
Tuổi trẻ bồng bột, những tháng ngày tươi đẹp. Giờ nghĩ lại, khoảng thời gian năm năm xa cách với Lâm Viễn Chi cũng chẳng phải điều gì đáng tiếc—vì cả hai đều đã trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Lộ Nghiêu cầm micro, hoàn toàn không cần đến bản thảo mà phát biểu trôi chảy.
Khi cúi chào kết thúc bài diễn thuyết, tiếng vỗ tay vang dội gần như chấn động cả hội trường.
Lâm Viễn Chi ngồi ở hàng ghế phía sau, giữa tiếng vỗ tay như sấm dậy, khóe môi anh khẽ nhếch lên, ánh mắt không rời khỏi người trên sân khấu.
Lộ Nghiêu rực rỡ như ánh sao này, là của anh.
⸻
Rời khỏi hội trường, vẫn có không ít sinh viên đuổi theo xin chữ ký. Lộ Nghiêu ký vội hai cái rồi kéo tay Lâm Viễn Chi chạy mất.
Trên đại lộ Ngô Đồng, hội chợ trường đang diễn ra sôi nổi với hàng loạt gian hàng bán đồ lưu niệm và món ăn vặt. Lộ Nghiêu nhìn mà không kìm được phấn khích, khẽ kéo tay áo Lâm Viễn Chi.
"Chúng ta đi dạo một vòng đi, tiện thể mua ít quà lưu niệm."
"Được thôi."
"Nhưng hôm nay trời có vẻ hơi nắng. Em nhớ lần trước có để quên một cái mũ ở khu chung cư Thư Hương, anh giúp em lấy về nhé?"
Lâm Viễn Chi biết chắc sau khi diễn thuyết xong, Lộ Nghiêu sẽ mệt, nên để cậu ngồi nghỉ dưới bóng cây rồi tự mình quay về khu chung cư.
Vừa mở cửa, anh đã thấy chiếc mũ lưỡi trai đen đặt ngay trên bàn trà. Anh cúi xuống định nhặt lên, nhưng bỗng chú ý đến một phong bì màu xanh nhạt ngay bên cạnh.
Trên đó ghi bốn chữ ngay ngắn: Gửi Lâm Viễn Chi.
Ánh mắt anh khẽ trầm xuống. Anh nhặt phong bì lên, nhẹ nhàng mở ra.
Chỉ vừa trải tờ giấy ra, anh đã sững người.
Gửi bạn học Lâm Viễn Chi thân mến,
Xin chào, em là Lộ Nghiêu đây. Thật ra, năm năm trước em đã muốn viết bức thư tình này cho anh rồi, nhưng vì thấy nó có vẻ sến súa quá, nên mãi không dám cầm bút. Hôm nay, cuối cùng em cũng đủ can đảm để bày tỏ lòng mình.
Em không biết mình thích anh từ khi nào nữa. Có lẽ là vào năm năm trước, lần đầu tiên chú ý đến anh trên sân bóng rổ. Hoặc có thể là trong lần chơi thật hay thách ở KTV, khi em hôn anh, tai anh lập tức đỏ bừng lên. Hay là trong trung tâm thương mại, lúc chúng ta chơi trò chơi tình nhân, anh đã cố gắng hết sức để giúp em giành được một con gấu bông...
Quá nhiều, quá nhiều ký ức. Mỗi khoảnh khắc bên anh, đến bây giờ nhớ lại, tim em vẫn đập rộn ràng như lúc ban đầu.
Lâm Viễn Chi, anh là người dịu dàng nhưng cũng kiên định nhất mà em từng gặp. Anh có quá nhiều điểm tốt đẹp khiến em say mê. Nhưng...một người xuất sắc như anh nếu chỉ là bạn trai của em thôi, em lại cảm thấy hình như vẫn chưa đủ.
Em ích kỷ hy vọng, rằng mối quan hệ của chúng ta có thể tiến xa hơn. Em muốn đứng bên anh, với tư cách là người bạn đời hợp pháp của anh, để dù giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay ốm đau, cả quãng đời còn lại, chúng ta đều luôn ở bên nhau.
Vậy nên, Lâm Viễn Chi tiên sinh, anh có đồng ý kết hôn với em không?
Nếu anh cũng muốn như vậy, hãy đeo chiếc nhẫn trong phong bì này, rồi đến tìm em dưới gốc cây anh đào thứ hai sau cổng Nam.
Yêu anh nhất.
Lộ Nghiêu.
Đọc đến dòng cuối cùng, đôi mắt sau lớp kính của Lâm Viễn Chi đã hơi ửng đỏ. Anh run run những ngón tay, lần vào bên trong phong bì và chạm đến một chiếc nhẫn bạc dành cho nam.
Khắc bên trong chiếc nhẫn là ba chữ cái "LYZ".
Lâm Viễn Chi lặng lẽ đeo nhẫn lên ngón tay, cẩn thận cất bức thư vào túi trong áo khoác, rồi nhanh chóng bước ra khỏi khu chung cư, hướng về cổng Nam của trường.
Vừa vào đến khuôn viên, anh đã thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi dưới tán cây anh đào.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của anh, Lộ Nghiêu ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười.
Khoảnh khắc ấy, cả thế giới như trở nên tĩnh lặng. Lâm Viễn Chi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ng.ực.
Người mà anh yêu suốt đời, đang ngồi ngay đó. Và cũng như vô số lần trước đây, anh không chút do dự mà bước về phía cậu.
Băng qua dòng người và rừng hoa, họ lao vào vòng tay nhau, siết chặt đến mức không gì có thể xen vào.
Hoàn chính văn.