Khi Pháo Hôi Thụ Biến Thành Vạn Nhân Mê

Chương 8

Nghe được hai chữ Cố Bách, canh gà trong miệng Lộ Nghiêu tức khắc không còn ngon nữa.

Cậu nhíu mày, đang định từ chối, liền đối diện với ánh mắt chờ mong của Lộ Vũ Phong, nghĩ đến cục cưng Maybach chưa tới tay kia, Lộ Nghiêu lập tức trở nên do dự.

"Thôi được, tối mai con cũng không bận gì."

Trần Hương Mai cũng thích thú cười nói, "Được rồi con trai, ngày mai mẹ đưa con đi mua mấy bộ lễ phục, đảm bảo cho con của mẹ ăn diện thật đẹp trai."

Trần Hương Mai thật sự không nói đùa, sáng sớm ngày hôm sau đã lôi cậu từ trong ổ chăn ra dẫn cậu đi shopping.

Tối hôm qua Lộ Nghiêu thức khuya chơi game, bây giờ buồn ngủ muốn chết, đôi mắt đều không mở nổi đã bị Trần Hương Mai lăn lộn không thương tiếc, mua xong tây trang, hai mẹ con lại kéo nhau đi salon làm tóc.

Nhà tạo mẫu nhìn đến lỗ tai bên trái của cậu, cười đề nghị.

"Nhóc đẹp trai, anh thấy cậu có cả lỗ khuyên chưa bị lấp, hay là cậu đeo thêm một cái khuyên tai đi."

Trần Hương Mai đang làm nails, nghe được lời này, quay đầu liếc mắt nhìn Lộ Nghiêu một cái.

Trước kia lỗ tai trái của Lộ Nghiêu toàn đeo những khuyên tai có hình thù kỳ quái, bà vẫn có ấn tượng rất sâu, hiện tại cái gì cậu cũng không đeo, ngược lại khiến bà cảm thấy không quen cho lắm.

"Nghiêu Nghiêu, nếu con thích thì có thể đeo một cái thử xem."

Lộ Nghiêu chơi xong ván cuối của trò rắn săn mồi liền ngáp một cái.

"Được, anh xem mà làm đi."

Chỉ trong chốc lát, trợ lý của nhà tạo mẫu đã đem một hộp khuyên tai nam lại đây.

Cái gì mà đá mã não*, ngọc lục bảo*, sapphire*,...các loại đá quý đều có đủ, Lộ Nghiêu xem đến hoa cả mắt, trực tiếp chụp một bức gửi cho Lâm Viễn Chi.

Lộ Nghiêu: Đại học bá, hỗ trợ một chút, anh thấy cái nào đẹp?

Di động trên bàn rung lên một cái.

Lâm Viễn Chi đang chuyên chú giảng bài, không chú ý tới động tĩnh bên cạnh, thẳng đến khi cô gái đối diện dùng bút maker chọt chọt cánh tay anh.

"Thầy Lâm, điện thoại thầy có thông báo."

"Được, em tự giải phương trình này trước đi."

Lâm Viễn Chi cầm lấy di động, phát hiện là Lộ Nghiêu gửi tin nhắn, gương mặt vốn nghiêm túc lập tức dịu xuống.

Lâm Viễn Chi: Cái màu đen thứ hai khá đẹp, hẳn là sẽ hợp với cậu.

Lộ Nghiêu: Vậy tôi liền chọn cái này đi, tin tưởng ánh mắt bạn trai tôi.

Châu Nguyệt thất thần giải phương trình, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Lâm Viễn Chi đang cúi đầu xem điện thoại.

Sườn mặt nam sinh ôn nhuận như ngọc, đôi mắt sau cặp kính sáng ngời mà thanh triệt, khóe miệng cong lên vui vẻ.

Đây là lần thứ 108 Châu Nguyệt cảm thán từ tận đáy lòng, đời trước chắc chắn cô đã cứu vớt hệ Ngân Hà, kiếp này mới có thể mời được gia sư đẹp trai như vậy tới dạy.

"Thầy Lâm, thầy đang xem gì đó? Không phải là của bạn gái gửi tới đó chứ?"

Lâm Viễn Chi đối diện với ánh mắt trêu chọc của Châu Nguyệt, có chút không tự nhiên ho khan hai tiếng.

"Em làm đề đến đâu rồi?"

"Nếu em làm được thì thầy có trả lời câu hỏi của em không?"

"Giải được trong vòng 5 phút thì có thể."

Châu Nguyệt lập tức có ý chí chiến đấu, cô xoa xoa tay, tập trung tinh thần nhìn đề chằm chằm, vận động toàn bộ tế bào não, cuối cùng vẫn không giải ra được...

"Thầy Lâm à, câu này khó quá trời."

Gương mặt thanh tú của Châu Nguyệt tủi thân nhăn lại, "Thầy tiết lộ một chút đi mà, em thật sự rất tò mò."

Lâm Viễn Chi bất đắc dĩ cười cười.

"Tin nhắn không phải của bạn gái, là bạn trai."

Châu Nguyệt hét "A" lên một tiếng, cô đã ý thức được Lâm Viễn Chi không thích con gái, nhưng chính tai nghe được anh nói mình có bạn trai, hủ nữ lâu năm như cô thật sự hưng phấn muốn chết.

Tuy rằng cô chỉ đu couple 2D, đối với các cặp đôi ngoài đời không hứng thú cho lắm, nhưng mà đây chính là đại giáo thảo không dính khói lửa phàm tục đó, CP của tuyệt thế mỹ nam cô nhất định phải đu!

"Em nhỏ tiếng chút, đừng để mẹ em nghe thấy."

Lâm Viễn Chi khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua hướng cửa.

Châu Nguyệt liên tục gật đầu, đè giọng xuống nói, "Ừm ừm, thầy Lâm, bạn trai thầy khẳng định cũng là đại soái ca đi, có ảnh chụp không ạ?"

Lâm Viễn Chi cười cười, ánh mắt ôn hòa, "Muốn nhìn ảnh chụp?"

Đáy mắt Châu Nguyệt lập tức lộ ra tia sáng kích động, điên cuồng gật đầu.

Lâm Viễn Chi đang tươi cười liền trở mặt, "Chờ kỳ thi cuối tuần em vào được top3 rồi nói sau."

Châu Nguyệt k.êu rên một tiếng.

Bên này, Lộ Nghiêu thử thử khuyên tai hình tròn màu đen kia, phát hiện khi đeo lên tai thật sự rất đẹp.

"Cái này rất hợp với con." Trần Hương Mai làm nails xong, cười cười đi đến trước mặt cậu.

"Vậy lấy cái này đi."

Lộ Nghiêu sờ sờ kiểu tóc mới của mình, nhìn gương ngó trái ngó phải. Cái khuyên tai màu đen này đeo vào trông ngầu thật, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là do cậu đẹp trai.

Cậu chụp sườn mặt của mình, đắc ý dào dạt gửi cho Lâm Viễn Chi.

Lộ Nghiêu: Thế nào? Ảnh.jpg

Lâm Viễn Chi click mở ảnh chụp, sườn mặt phóng đại của Lộ Nghiêu đột nhiên đập vào mắt anh, sát thương quá lớn, tay cầm điện thoại run lên, trên tai nhiễm một mảnh đỏ hồng.

Vành tai Lộ Nghiêu hình dáng đầy đặn màu hồng nhạt, đeo thêm chiếc khuyên tai màu đen nhìn vừa đẹp trai vừa ngầu.

Anh nhìn chằm chằm vài phút, nhấn giữ nút bên phải lưu ảnh vào máy.

Lâm Viễn Chi: Rất đẹp.

Lộ Nghiêu: Tất nhiên, cũng không nhìn xem đang đeo trên tai ai.

Lộ Nghiêu: Chờ về trường tôi mời anh ăn bữa lớn, bù đắp hai tuần cực khổ cho anh.

Lâm Viễn Chi: Được, tôi chờ cậu về.

Cất điện thoại, xe Lộ gia cũng tới đón bọn họ rồi. Lộ Nghiêu sửa sang lại tây trang trên người, gương mặt tươi cười ngồi vào ghế phụ.

Tài xế đưa Trần Hương Mai về nhà trước, sau đó đưa Lộ Nghiêu tới khách sạn nơi tổ chức tiệc mừng thọ của Cố lão gia tử.

Cố gia lập nghiệp bằng bất động sản, mấy năm nay bắt đầu đặt chân vào lĩnh vực tài chính, giải trí, y tế, thuộc danh gia vọng tộc số một số hai ở Uyển Thành, Cố lão gia tử có hai con trai và một con gái, năng lực đều không hề tầm thường, con trai cả hiện tại là Chủ tịch Cố thị, chỉ sinh ra một đứa con trai duy nhất, chính là Cố Bách.

Người trong vòng đều đang suy đoán, nếu không có gì ngoài ý muốn, Cố Bách hẳn sẽ là người thừa kế đời tiếp theo của Cố thị.

Lộ Nghiêu đưa thiệp mời cho phục vụ, đi vào cửa khách sạn. Tiệc mừng lão gia tử còn chưa chính thức bắt đầu, hiện tại chính là thời gian cho khách khứa hàn huyên tâm sự.

Ở nơi toàn gia tộc có căn cơ thâm sâu này, nhân tài mới xuất hiện Lộ gia chính là loại nhà giàu mới nổi, hơn nữa Lộ Nghiêu rất ít tham dự mấy loại bữa tiệc xã giao này nên không có ai nhận ra cậu cả. Bởi vậy khi cậu bước vào sảnh, liền hấp dẫn không ít ánh mắt đánh giá.

Lộ Nghiêu bình thản ung dung bưng ly champagne đi đến một bên bàn nghỉ.

Cách đó không xa, Cố Bách tây trang giày da, tóc vuốt ngược ra sau, lộ ra ngũ quan tuấn mỹ đặc trưng của con lai, hắn đang nói chuyện cùng vài người bạn thân.

"Hôm nay sao không thấy cái đuôi nhỏ Nguyễn Thanh của mày vậy?"

Nghe thấy bạn tốt trêu ghẹo mình như vậy, trong lòng Cố Bách có chút khó chịu, trong khoảng thời gian gần đây Nguyễn Thanh hình như đang cố ý tránh mặt hắn, còn nói không định ở lại ký túc xá nữa, muốn ra ngoài thuê phòng. Hắn đang vì chuyện này mà phiền lòng đây.

"Bọn tao cũng không phải sinh đôi dính liền, không cần thiết suốt ngày phải dính với nhau."

Hàn Dương gật gật đầu, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, hắn quay qua lắc lắc cánh tay Cố Bách.

"Kia không phải bạn trai của giáo thảo sao? Tao nhớ là...tên Lộ Nghiêu đúng không?"

Thời gian trước kia Lộ Nghiêu lì lợm la li.ếm theo đuổi Cố Bách hắn còn được chứng kiến vài lần nên có chút ấn tượng.

"Có phải cậu ta nhớ mãi không quên mày nên đuổi theo tới chỗ này không?"

Cố Bách híp mắt lại, nhìn thoáng qua chỗ Lộ Nghiêu, người nọ một thân tây trang, tóc nhuộm lại màu đen, tai trái đeo khuyên tai hắc mã não* tròn, khuôn mặt anh tuấn cực kỳ nổi bật.

Cố Bách hừ lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt.

"Quỷ mới biết."

Hàn Dương thở dài, "Mày nói xem bạn cùng phòng của mày ngu thật đấy, sao lại cùng cái loại người này ở bên nhau, bị người ta đùa chết cũng không biết."

Cố Bách nghĩ đến Lâm Viễn Chi vì Lộ Nghiêu mà thức khuya nhiều ngày liền, ngực nghẹn lại một cỗ tức giận, lại uống thêm vài ngụm champagne.

Hàn Dương nhìn bạn tốt của mình tâm trạng không tốt, có ý nghĩ thay hắn ra mặt. Hắn bưng ly champagne, trên gương mặt lịch thiệp ấp ủ sự tính kế, chậm rãi đi đến trước mặt Lộ Nghiêu.

"Bạn học Lộ Nghiêu, lại gặp mặt rồi?"

Lộ Nghiêu bỏ đĩa bánh hồng ngọc trong tay xuống, lười biếng ngẩng mặt lên đánh giá hắn.

Vừa nãy cách khá xa nên Hàn Dương không nhìn rõ mặt cậu, hiện tại đến gần, ở dưới ánh đèn lóa mắt, đôi mắt đen của Lộ Nghiêu càng lung linh, kết hợp cùng chiếc khuyên tai đen kia lại càng tăng thêm sức mạnh.

"Xin hỏi anh là?"

Hàn Dương chỉnh chỉnh lại cổ áo, khiêm tốn cười cười, "Tôi là bạn tốt của Cố Bách, họ Hàn, cậu chắc là đã nghe nói đến Hàn gia đi?"

Lộ Nghiêu nhún vai, "Thật ngại quá, chưa nghe bao giờ."

"Chưa nghe bao giờ cũng không sao, hiện tại quen biết rồi thì chúng ta chính là bạn bè, tôi học trường bên cạnh các cậu."

Hàn Dương tự nhận diện mạo mình ưu việt, gia thế hoàn hảo, ong bướm bên ngoài không con nào có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của hắn.

Không phải mấy kẻ đói khát trong giới gay này mỗi khi thấy trai đẹp đều "nhũn chân" hay sao, hơn nữa vừa nhìn Lộ Nghiêu đã biết cậu ta là loại ăn chơi trác táng, có quỷ mới tin cậu ta sẽ vì Lâm Viễn Chi mà thủ thân như ngọc.

"Bữa tiệc loại này rất nhàm chán, nếu không đợi lát nữa chúng ta tìm chỗ khác ngồi?"

Thời điểm nói ra lời này, Hàn Dương cố tình hạ giọng, ý vị thâm trường mà liếc nhìn Lộ Nghiêu.

Tuy rằng hắn là trai thẳng, nhưng không thể không thừa nhận gương mặt này của Lộ Nghiêu quả thật là khiến người ta thèm khát.

Lộ Nghiêu bình thản nhìn hắn cười khẽ, "Đàn anh Hàn đúng không, thật ngại quá, tôi có bạn trai rồi, hy vọng anh nên biết tự ái chút đi."

Hàn Dương không chút lung lay, trên mặt vẫn cười tủm tỉm.

"Tôi biết, có điều không phải đang ra ngoài chơi sao, tôi không để ý cái này đâu, đừng để bạn trai cậu biết là được rồi mà."

Lộ Nghiêu chớp chớp mắt, làm ra vẻ mặt tự hỏi, Hàn Dương cho là cậu đã động lòng, hắn gợi lên một nụ cười đáng khinh, vu.ốt ve đồng hồ Patek Philippe* trên tay, lại nghe thấy Lộ Nghiêu mở miệng.

"Ngại quá, con người tôi ấy mà, hay bị dị ứng với loại người mặt mũi xấu xí, đặc biệt là vừa xấu vừa dầu mỡ lại còn tự tin thái quá..."

Lộ Nghiêu còn chưa dứt lời, bỗng nhiên ôm ngực, làm biểu cảm muốn nôn ói.

"Anh không ngại nếu tôi nôn ra đây chứ?"

Hàn Dương cũng không phải thằng ngu, sao có thể không hiểu Lộ Nghiêu đang mỉa mai hắn, sắc mặt hắn trầm xuống, tựa như con gà trống bại trận mà lui lại hai bước.

Ở góc tường, Cố Bách đứng sau một chậu cây cảnh đã nghe hết toàn bộ, trên môi nở nụ cười hả hê, một vẻ vui sướng khi người gặp họa.

"ĐM, tao là vì muốn thay mày dạy dỗ Lộ Nghiêu đó, con mẹ nó mày còn cười được."

"Thôi đi, đây là do mày tự làm tự chịu."

Cố Bách thật sự không nghĩ tới, Lộ Nghiêu còn rất kiên định. Bây giờ thành kiến đối với cậu đã lung lay sắp đổ, hắn không thể không thừa nhận rằng, Lộ Nghiêu hiện tại so với trước kia thật sự không giống nhau.

Trên người cậu mang theo sự tự tin cùng phong thái ung dung, toàn thân như phát sáng, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.

Lộ Nghiêu đi toilet rửa mặt xong mới quay lại sảnh tiệc, Hàn Dương không hổ là bạn tốt của công chính, khí chất bình thường mà tự tin kiểu dầu mỡ đó, quả thật giống nhau như đúc.

Bữa tiệc đã bắt đầu, nếu không phải đã đói bụng, Lộ Nghiêu không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.

Cậu chán chết mà ngồi tại chỗ gửi tin nhắn cho Lâm Viễn Chi: Anh cuối tuần hay làm gì đó?

Lâm Viễn Chi: Làm gia sư, cậu thì sao? Đang ở nhà hả?

Lộ Nghiêu tự hỏi vài giây: Đúng vậy, tôi ở nhà xem phim với mẹ.

Không hiểu sao khi gửi tin nhắn này đi, trong lòng cậu bất chợt chột dạ.

"Thầy ơi xuống ăn cơm."

Lâm Viễn Chi lên tiếng đáp, anh thu dọn xong đồ đạc trên bàn, muốn lướt vòng bạn bè một lát xem Lộ Nghiêu có đăng cái gì mới không, trong lúc vô tình lướt tới bài đăng kèm ảnh chụp của Cố Bách.

——Chúc mừng đại thọ 80 của ông nội!  

*Trong truyện để tên icon nhma tui chuyển nó thành icon thiệc nha =))))

Trong bức ảnh là Cố Bách cùng một ông lão tóc hoa râm, sau lưng là khách quý đứng chật sảnh tiệc.

Lâm Viễn Chi cũng không định xem kỹ, ngón tay đang muốn lướt qua, ánh mắt không rõ liếc phải cái gì, đồng tử anh chợt co lại.

Anh phóng to bức ảnh đó lên, ở trong góc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bình Luận (0)
Comment