Khí Phi Hồ Sủng

Chương 10

Mới sáng sớm đã bị tiếng vang ở bên ngoài viện đánh thức, Thuỷ Nguyệt Linh cực kỳ không vui.

Nhìn bộ dạng khúm núm của quản gia Vương phủ, Thuỷ Nguyệt Linh mỉa mai cười một tiếng, nàng nhớ không lầm thì lúc đầu hắn cực kỳ hống hách đến đây truyền lời nói rằng không cho nàng bước ra khỏi tiểu viện nữa bước!

“Chúc mừng Vương phi! Kể từ hôm nay, ngài không phải ở chổ này nữa, Vương gia đã căn dặn tiểu nhân sau khi dọn dẹp Mộng U Các xong, sẽ mời Vương phi vào đó ở!” Quản gia cười cười lấy lòng, bộ dạng cực kỳ chân chó, trong lòng hắn lo lắng Thuỷ Nguyệt Linh sẽ trả thù, nếu hắn sớm biết nữ nhân này có sẽ có ngày trở mình được, thì ban đầu hắn đã đối xữ với nàng tốt hơn một chút!

Thuỷ Nguyệt Linh híp híp mắt, Thượng Quan Lăng muốn làm gì? Trầm ngâm một lát, liếc nhìn gương mặt bất an của quản gia, nhà nhạt gật đầu một cái.

Ngược lại quản gia thấy nàng không hề có chút vui vẻ nào, có chút kinh ngạc, chẳng lẽ nàng vui mừng quá mức cho nên không phản ứng kịp? Liếc nhìn một thân vải thô nghèo túng của Thuỷ Nguyệt Linh, hắn nghĩ không ra tại sao vương gia lại có hứng thú với nàng.

Nhìn căn phòng xinh đẹp tao nhã, đưa tay xoa nhẹ gỗ bình phong bằng gỗ trầm hương, nghe từng trận hương thơm, khoé miệng của Thuỷ Nguyệt Linh giơ nhẹ, chuyện này xem như là nàng đang lội ngược dòng hay sao?

“Thích không?” Vẫn là âm thanh lạnh như băng như cũ, nhưng mà so sánh với thái độ lúc trước thì bây giờ có vẻ dịu dàng hơn!

Ánh mắt Thuỷ Nguyệt Linh loé lên một cái, Thương Quan Lăng, rốt cuộc ngươi muốn làm gì đây? Chẳng lẽ muốn dùng mỹ nam kế sao? Ánh mắt nàng có một chút đùa cợt, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy nữa, xoay người nhìn băng sơn nam tử, trong mắt có chút nghi ngờ, có chút hoảng sợ, có chút yếu ớt nói, “Dạ...Thích!”

Ánh mắt Thượng Quan Lăng loé lên một cái, không đợi Thuỷ Nguyệt Linh thấy rõ, liền trở về bộ dạng bình thường, tròng mắt đen thâm thuý không gợn sóng, làm cho người ta không nhìn thấy cảm xúc bên trong, giọng nói cũng không mang theo chút tình cảm, “Thích là được rồi!”

Trong thư phòng yên tĩnh, trên giường êm, Thuỷ Nguyệt Linh chống cằm, tỉ mĩ quan sát vẻ mặt nghiêm túc của nam nhân ngồi sau bàn đọc sách, nghĩ hoài cũng không hiểu trong khoảng thời gian này hắn trở nên khác thường là có mục đích gì, nếu nói là mỹ nam kế, vậy thì hắn chưa có chút thất trách rồi!

Tuy rằng mỗi ngày hắn đều dẫn nàng đến thư phòng với hắn nhưng mà hắn chỉ làm việc của mình, rất ít nói chuyện với nàng, nếu như mỹ nam kế thì hắn phải lấy lòng nàng chứ? Hơn nữa, nếu như hắn có điều hoài nghi đối với nàng, vậy cũng không cần thiết phãi bỏ ra cái giá cao như vậy chứ! Huống chi tính tình của hắn lạnh như băng…

Hơn nữa, theo lý mà nói, hắn cưng chiều nàng như vậy, chắc chắn đám nữ nhân ở hậu viện sẽ tìm nàng để gây phiền toái mới đúng, nhưng kỳ lạ là trong khoảng thời gian này nàng rất là bình yên, giống như những nữ nhân đó điều biến mất, chỉ còn lại có hai người họ.

Nóng nảy nhíu mày, nàng không rõ đây có phải là ảo giác của nàng hay không, hay là do hắn cố ý tạo ra cảnh tượng giả.

Đột nhiên bị người khác ôm vào lòng, Thuỷ Nguyệt Linh chấn động, thiếu chút nữa là đập một chưởng vào ngực hắn, hên là nàng kịp thời bình tĩnh lại.

“Sao vậy?” Âm thanh không có nhiều cảm xúc, nhưng không hề khiến cho người khác cảm thấy lạnh lẽo, dường như hàn khí trên người hắn đã giảm bớt.

Thân thể nàng cứng ngắc một chút, mới từ từ thả lỏng, nhẹ giọng nói, “Không có gì!” đôi mày đang có nếp nhăn lại càng nhăn thêm, nàng không nên nóng lòng như vậy!

Đôi môi lạnh dán lên giữa lông mày của nàng, làm cho nàng lại cứng ngắc, thần sắc trong mắt của Thượng Quan Lăng khó phân biệt, môi mỏng đang dính trên trán của nàng cũng chưa có rời đi, hắn cũng không có động tác khác.

Thuỷ Nguyệt Linh không nhúc nhích, cặp mắt rũ xuống, nhìn y phục thẳng tắp trước ngực hắn, cảm giác hơi lạnh trên trán dường như theo máu truyền đến trái tim, để tâm của nàng cũng cảm thấy lạnh lạnh.

Chờ cho đến khi nàng hoàn toàn thả lỏng, Thượng Quan Lăng mới buông nàng ra, kéo tay nàng, thản nhiên nói, “Đi thôi, tới giờ ăn trưa rồi!”

Thuỷ Nguyệt Linh để hắn tuỳ y lôi kéo, lặng lẽ theo sau hắn, tầm mắt nàng dừng ở đôi tay đang nắm lấy nhau, ánh mắt có chút hoảng hốt, trong trí nhớ, dường như chưa từng có người dắt tay nàng dẫn nàng đi.

Đã từng khao khát qua, hoặc là có một ngày kia sẽ có một đôi vợ chồng xuất hiện ở trước mặt nàng, nói với nàng, bọn họ là cha mẹ của nàng, đưa nàng trở về, nhưng hi vọng xa vời chính là hi vọng xa vời! Dần dần nàng cũng không còn khát vọng tình thân nữa, cũng không khát vọng có người để nàng dựa vào, bởi vì cái thế giới tàn khốc ngoài kia nói cho nàng biết, chỉ có chính mình mới không phản bội mình.

Mà bây giờ nàng đã có sư phụ cùng vơi tiểu hồ ly đã đủ rồi! Làm người không thể quá tham lam.

Nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay to đầy hơi lạnh, người này đúng là núi băng, toàn thân đều lạnh! Cảm giác được tầm mắt trên đỉnh đầu, Thuỷ Nguyệt Linh không ngẩng đầu nhìn hắn, đi thẳng về phía trước.

Đột nhiên, khoé mắt dường như thấy một màu bạc xẹt qua, trong mắt vui mừng, chạy tới hòn non bộ phía trong viện.

Thượng Quan Lăng cũng nhíu mày đi tới, lại thấy nàng sửng sờ nhìn thỏi bạc trên đất, vẻ mặt có chút không vui, không khỏi hỏi, “Sao vậy?” Cho dù hiện tại nàng không thiếu tiền, nhưng mà cũng không đến nổi đối với bạc có thâm cừu đại hận.

“Không có gì!” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong mắt là mất mát không cách nào che dấu sẽ không thể lừa người được.

“Có cái gì khó nói sao?” Giọng nói có chút không vui, giọng nói cũng lộ ra từng đợt hàn khí lạnh thấu xương.

Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhíu nhíu mày, lạnh nhạt nói, “Chỉ là một tiểu hồ ly!” Đột nhiên nàng không có tâm trạng để nguỵ trang nữa.

Trong mắt Thượng Quan Lăng khẽ dao động, khoé miệng giơ lên một độ cong khó phát hiện, đây mới chính là con người thật của nàng sao?

Đêm thật yên tĩnh, ánh trăng lọt vào trong phòng, chiếu lên cái bóng thật dài trên đất, Thuỷ Nguyệt Linh mở mạnh mắt ra, tầm mắt sắc bén bắn về phía người xuất hiện trong phòng.

Nhờ ánh trăng nàng liền thấy rõ hình dáng của người vừa tới, rất nhanh rũ mắt xuống, trong lòng thầm kêu một tiếng hỏng bét.

Vẻ mặt Thượng Quan Lăng đen tối không rõ, từng bước đi đến bên giường, trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh lạnh run, linh lực từ từ tụ ở bàn tay. “Ngươi...” Nhìn Thượng Quan Lăng cởi quần áo trên người, Thuỷ Nguyệt Linh sửng sốt, hắn tới phòng nàng trễ như vậy, đừng nói là muốn...

Vẻ mặt Thượng Quan Lăng không chút thay đổi giở chăn lên nằm vào, bàn tay ôm lấy Thuỷ Nguyệt Linh vào lòng, cảm giác được thân thể nàng cứng ngắc, nhẹ giọng nói, “Yên tâm, ta sẽ không ép buộc ngươi!”

Sẽ không ép buộc nàng? Vậy đêm tân hôn là ai hành hung “Thuỷ Nguyệt Linh”?

Dường như biết được suy nghĩ trong lòng nàng, Thượng Quan Lăng nhẹ nhàng vuốt mặt của nàng, “Về sau sẽ không...” Trên mặt hắn xuất hiện một chút dịu dàng.

Nhìn vẻ mặt dịu dàng của hắn, trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh có chút rung động, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tự nói với mình, đó là giả dối, hắn có mục đích khác!

Cảm giác được có một thứ nóng rực ở trên đùi, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy chán ghét, nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nữa thân dưới, không phải hắn yêu Lăng Mạn Điệp sao? Tình yêu như vậy đúng là quá rẻ mạt!

Nghe tiếng hít thở càng ngày càng nhẹ, Thượng Quan Lăng nhắm mắt lại, đem cảm xúc che giấu thật sâu trong mắt, dần dần đi vào giấc ngủ.
Bình Luận (0)
Comment