Khi Phú Nhị Đại Gặp Gỡ Phú Nhị Đại

Chương 18

Ngày hôm sau, hai con gấu trúc khổng lồ – bảo vật quốc gia, bước ra từ nhà họ Kỷ, đôi mắt đen láy nhìn xung quanh. Bởi vì tiếng ngáy của chú Kỷ rất to nên đêm qua, chỉ có Lục Lộ ngủ được một giấc ngắn, hiện giờ, đầu hai người đều đau dữ dội.

Lục Lộ vốn dĩ muốn trang điểm màu khói để che đi vẻ hốc hác, nhưng xét thấy bản thân tương đối đơn giản, trang điểm đậm như vậy sẽ không tạo được hiệu ứng tốt nên phải đánh thêm kem nền, che đi chỗ cần che là đủ. Dù sao sẽ không ai thấy nó. Mạnh Phàm vẫn tiếp tục mang quầng thâm dưới mắt mà anh đã mang suốt nửa tháng, với vẻ mặt đầy trầm ngâm, anh có thể chắc chắn rằng anh gần như bị suy nhược thần kinh nhờ vào buổi tối “tuyệt vời” như hôm qua!!!

Bà cụ sốt sắng suốt bữa, con trai con dâu về, mặt mày hớn hở vui mừng. Đặc biệt là bác Kỷ đã nói, họ sống ở đây không lâu lắm, khi trời tạnh mưa, bác sẽ đi một mình còn bác gái Kỷ sẽ ở nhà bồi bà cụ.

Thế là Lục Lộ bắt đầu lo lắng. Trước đây khi đến đây, cô luôn đi cùng Y Nhiên, cùng với cô ấy ở đó, ở càng lâu càng tốt cũng không thành vấn đề. Nhưng bây giờ Y Nhiên vẫn không có ở đây, cô và Mạnh Phàm – hai người ngoài cuộc, có thể nói là giúp Y Nhiên chăm soc bà nội, giờ mọi người đã về hết rồi, còn có lý do gì để ở lại đây? Tuần trăng mật này hoàn toàn không đạt được hiệu quả như mong đợi, bây giờ đi về thì phiền phức lắm.

Nghĩ đến đây, cô lập tức trừng mắt nhìn Mạnh Phàm, trong lòng bốc lên lửa giận. Anh ta rốt cục đã làm gì? Anh ta không phải là đại thiếu gia sao? Anh ta không phải được nuông chiều sao? Anh ta không thấy bất kỳ sự ủy khuất nào sao? Đã như vậy thì tại sao phải cùng cô ở đây hơn nửa tháng, không chịu nổi thì sao không bỏ cô mà ly hôn không phải tốt sao?

Mạnh Phàm cũng đang u sầu, dì Kỷ đã không rời đi sau khi trở về, làm sao anh có thể hoàn thành đêm tân hôn của họ với Lục Lộ mà mọi người không biết được đây? Thật buồn bực.

Ăn sáng xong, mọi người tán gẫu một hồi, đại khái là bà lão chào hỏi con trai, Lục Lộ và Mạnh Phàm cười khúc khích.

Cuối cùng, thực sự là buồn chán, Lục Lộ nói với bọn họ: “Bác gái, Mạnh Phàm và cháu đã làm phiền mọi người lâu rồi. Bây giờ bác gái đã về ở chung, chúng cháu không cần lo lắng. Bà ơi, hai ngày nữa chúng cháu sẽ về. ”

” Đừng! Lần trước Y Nhiên gọi điện cho bác nói, các con định ở một tháng, giờ mới nửa tháng, tại sao lại đi rồi? ”

“Thật ra cháu phải về vì tạm thời có việc. Lúc đầu cháu cũng hơi lo lắng, nhưng cô chú vừa về. Hôm nay dọn dẹp xong liền về ạ.”

Mạnh Phàm nghe xong mừng rỡ! Cuối cùng cũng được rời đi rồi. Cuối cùng anh cũng có thể tận hưởng thế giới của hai người rồi. Ờ… giờ về nhà không được, hai người đi chưa hết tuần trăng mật, lão già nhất định sẽ giết anh mất. Trong đầu, anh bắt đầu suy nghĩ về một số địa điểm tốt trong nước thích hợp cho kỳ nghỉ, chỉ để giết thời gian còn lại và vượt qua đêm tân hôn.

Lịch sự một hồi, nhà họ Kỷ cũng không giữ lại Lục Lộ được, hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Đêm qua trời mưa, mặc dù bây giờ trời không mưa nhưng bên ngoài đầy bùn đất, trời vẫn âm u, có vẻ như trời sẽ mưa trong chốc lát, rời đi trong thời tiết như vậy không phải là một hành động khôn ngoan. Lục Lộ gọi taxi và yêu cầu tài xế chở họ đến thẳng một ga tàu gần đó.

Mặc dù trời mưa sẽ không ảnh hưởng đến việc bay máy bay, nhưng là giông bão, thật sự không thích hợp bay, hơn nữa Lục Lộ đã đặt vé trong tháng, hiện tại cũng không có kế hoạch rời đi, cho nên vẫn phải tiếp tục đi tàu.

Mạnh Phàm mặt tái xanh khi nhớ đến chuyến tàu kia, anh nói với Lục Lộ: “Cô đi đâu vậy?”

“Không về nhà thì đi đâu?”

“Tuần trăng mật đi được một nửa rồi bỏ về. Bên phía nhà cô sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Vấn đề lớn lắm! Đặc biệt, cô còn lừa mọi người nữa, giờ quay lại, chắc chắn là chờ bị đánh. Cha cô thì chỉ miễn cưỡng trừng phạt cô, nhưng phương pháp của lão thái thái cũng đủ đáng sợ. Cô thực sự không biết mình sẽ bị đối xử như thế nào nếu cứ trở về như thế này.

Nhìn thấy vẻ mặt của Lục Lộ, Mạnh Phàm biết gia đình cô đã gây áp lực rất lớn nên đã chủ động nói với tài xế rằng: “Đừng ra ga xe lửa, về khách sạn đi. Tối rồi, chúng ta bàn bạc hãy quyết định đi đâu sau.”

Đi đâu không quan trọng, điều quan trọng nhất tối nay là tìm một nơi có giường cao và gối mềm, trang nhã và thích hợp cho một đêm ngon giấc.

Lục Lộ không phản bác, cô cũng không muốn về nhà sớm. Còn mười ngày nữa là hết tháng này, chắc phải nghỉ thêm một tuần nữa mới về được. Chỉ là muốn ở khách sạn đêm nay, chính là điều tương đối cấm kỵ. Đặc biệt vẻ mặt của Mạnh Phàm rất trắng trợn, Lục Lộ dùng ngón chân cũng có thể đoán được rằng não của anh ta không còn hoạt động nữa, thuần túy là đang dùng tiểu JJ mà suy nghĩ.

Ngủ với chồng mình thực ra không phải là vấn đề gì to tát, Mạnh Phàm còn khám sức khỏe tỉ mỉ để chứng minh rằng anh rất khỏe mạnh và sẽ không mắc bất cứ căn bệnh khó nói nào. Nhưng Lục Lộ có một nút thắt trong lòng, mặc dù Mạnh Phàm trông không ghê tởm như lần đầu gặp mặt, nhưng cô chỉ cảm thấy nếu bây giờ ngủ với tên khốn này, giống như bị cưỡng gian vậy. Hơn nữa cô vẫn muốn ly hôn, bây giờ có vẻ như Mạnh Phàm không có ý định thực hiện bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, nếu không may trúng số, việc ly hôn sẽ trở nên rất khó khăn.

TRUYỆN ĐĂNG TẠI LINH LĂNG CÁC. NHỮNG NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP!

Phải tìm cách, Lục Lộ cúi đầu suy nghĩ. Mạnh Phàm ngẩng đầu lên, hai người lẳng lặng đi suốt con đường đến khách sạn tốt nhất thành phố.

Sau khi xuống xe và thanh toán tiền vé, Mạnh Phàm tự hào lấy thẻ tín dụng của mình ra trước khách sạn và nói với Lục Lộ: “Cuối cùng thì tôi cũng có thể quẹt thẻ, lần này tôi sẽ trả tiền.”

Nói đùa, nếu đi khách sạn mà để một người phụ nữ cần trả tiền phòng, Mạnh Phàm anh cũng chẳng cần lăn lộn trong giới nữa, trực tiếp đi ăn xin là vừa.

Sau khi cả hai nhận phòng, họ được người phục vụ dẫn vào căn hộ áp mái, Mạnh Phàm nhìn xung quanh, bĩu môi, “Cũng không đến nỗi nào.”

So với căn phòng cấp hoàng đế anh từng ở và nhà của anh, đây không phải căm phòng tốt. Nhưng nếu đem so sánh với nơi anh đã ở hơn nửa tháng, căn phòng này là thiên đường! Cuối cùng, anh không còn phải ngủ say trên chiếc kháng nữa, cuối cùng anh cũng có thể ngừng bị muỗi đốt, cuối cùng anh cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi! Anh nặng nề nằm xuống giường, tận hưởng chiếc giường lớn vô cùng mềm mại và đàn hồi này.

Lục Lộ đứng một bên, nhìn chằm chằm giường đôi trong phòng một hồi, sau đó lập tức chạy ra sô pha bên ngoài nghỉ ngơi. May mắn thay, dãy phòng này được chia thành phòng trong và phòng ngoài, nếu không cô sẽ ở chung một phòng với Mạnh Phàm, điều này sẽ khiến cô rất áp lực.

Tất nhiên, Mạnh thiếu sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy, vì vậy anh ta vội vàng bật dậy, đuổi theo cô ra ngoài, nửa kéo cô khỏi ghế sô pha, nửa ôm cô vào lòng.

“Có giường ngủ rồi cơ mà! Hay là hai ngày nay cô đã quen ngủ trên chiếc kháng đó rồi?” Dáng vẻ tươi cười của Mạnh Pham trong mắt Lục Lộ lại hết sức dâm đãng.

Bây giờ bạn cũng không thể đẩy anh ta ra, mắng mỏ anh ta sau đó đi ra ngoài và thuê một phòng khác được? Chuyện này có vẻ không tốt lắm. Nếu như vừa mới gặp mặt, cô đã có thể làm ra chuyện như vậy, nhưng hiện tại đã rất quen thuộc với Mạnh Phàm, cô cũng không còn chán ghét anh như lúc đầu nữa.

Sau một hồi do dự, Mạnh Phàm đã bế cô lên giường. Anh nằm bên cạnh Lục Lộ, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh xắn của cô, hơi thở cũng dần trở nên nhanh hơn.

“Tôi đi tắm trước!” Lục Lộ đột ngột ngồi dậy, đẩy Mạnh Phàm đang muốn nghiêng người hôn trộm sang một bên, lao vào phòng tắm, khóa trái cửa lại.

Bắt đầu đi tắm sớm vậy? Anh cũng định nghỉ ngơi trước đợi đến tối, không ngờ vợ còn lo lắng hơn anh. Mạnh Phàm nằm nghiêng trên giường, cười hạnh phúc.

Lục Lộ bật vòi phun, để nước chảy ra ngoài rồi bắt đầu nghĩ cách giải quyết tình trạng khủng hoảng hiện tại.

Cơn mưa chết tiệt! Nếu không có nó, sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy chứ? Cô nhíu mày thật chặt.

  ————————————————————————–

Nửa tiếng sau, Lục Lộ quấn áo choàng tắm bước ra, sắc mặt tái nhợt ngã xuống giường, nắm lấy góc quần áo của Mạnh Phàm, giọng như mèo con nói: “Chồng ~~~ ơi”

Tiếng “chồng” này làm cơ thể Mạnh Phàm tê tái, anh lập tức chạy tới, ôm lấy Lục Lộ vừa mới tắm xong còn thơm tho, hưng phấn nói: “Có chuyện gì vậy vợ?”

“Anh giúp em một việc được không?”

“Nói đi! ”Đại não của Mạnh Phàm ngừng lại một lúc lâu, ánh mắt lại dán chặt vào đôi môi đỏ mọng đang mở ra khép lại của Lục Lộ, muốn cúi đầu ngậm lấy một nụ hôn.

“Anh có thể giúp em mua băng vệ sinh được không? Người ta đến tháng, thật sự rất khó chịu nha ~~”

“Đương nhiên là… em nói cái gì!!!” Đại não của Mạnh Phàm hoàn toàn tắt ngúm.

“Aiya ~~ chuyện xấu hổ này lại phải nói nhiều lần như vậy. Chồng ~~ Anh có thể giúp em mua băng vệ sinh được không? Đến tháng thật khó chịu mà~~”

Lục Lộ vùi mặt vào giường, ngăn không cho Mạnh Phàm nhìn thấy nụ cười trên mặt. Do quá căng thẳng nên cô đã có kinh sớm hơn hai ngày. Mạnh Phàm, ông trời sẽ không giúp được gì cho anh, lần này cô cũng không cần nghĩ ra một cái cớ gì nữa.

Vì vậy, Mạnh Phàm đã hóa đá và tiếp tục hóa đá.

Tác giả có chuyện muốn nói: Chao ôi, tôi thật tệ mà, Mạnh Phàm sẽ nghẹn hỏng mất thôi!!
Bình Luận (0)
Comment