Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 43

Ma Da dẫn đội ngũ xếp thành hàng dọc đuổi theo mùi của bộ lạc, ưng đen ba móng chết đi trở thành con mồi bị bọn họ cõng ở trên lưng, tốc độ cũng không chậm. Chợt, người thú Dạ Lang chạy trước tiên bị vấp, nửa người đổ nghiêng, mặc dù Dạ Lang quay người tránh qua, nhưng con mồi trên lưng cũng đã văng mạnh ra ngoài, rơi đập xuống tạo ra một cái hố to!

Thì ra là, cát đá dưới chân Dạ Lang không biết từ lúc nào đã có thêm một cái cống ngầm!

Các người thú nhanh chóng đi tới, bảo vệ Dạ Lang ở giữa, Dạ Lang lập tức nắm chặt cơ hội nhảy ra cống ngầm, sáp nhập vào trong đội lần nữa.

Các người thú chụm lưng vào nhau, toàn bộ nanh vuốt sắc bén nhắm ngay bên ngoài, trong cổ họng phát ra tiếng uy hiếp với tần số cực cao.

Chỉ thấy trên mặt đất rất nhanh xuất hiện một cái rãnh, xông về phía các người thú như tên bắn, Ốc Mỗ vung đuôi bò cạp lên, dự đoán tốc độ và phương hướng rãnh đất đi tới, phịch một tiếng ghim xuống rãnh đất, lại không ngờ tuy rãnh đất chạy vô cùng nhanh, nhưng nói ngừng liền ngừng, lập tức liền dừng ở sau đuôi bò cạp của Ốc Mỗ, khiến dự đoán của Ốc Mỗ trở thành công cốc.

Ân Lợi Nhĩ gầm thét một tiếng, giương cánh bay ra từ trong đội người thú, quay người đánh về phía rãnh đất đang đùn lên đó. Hắn vốn có hơi sức lớn, lại mượn tốc độ chạy nước rút, mấy người thú còn lại đều cho là hắn vỗ xuống một cái sẽ khiến rãnh đất đó bị chia năm xẻ bảy, không ngờ mặt đất xác thực chia năm xẻ bảy rồi, nhưng giữa đống nứt ra lại không có gì.

Ân Lợi Nhĩ lập tức ngẩn người một chút, Ma Da nhìn chung quanh, lạnh lùng nói: "Là Địa Long! Cố ý tới công kích chúng ta!"

Bốn móng của hắn dán chặt mặt đất, đột nhiên mặt liền biến sắc, rống to: "Tản ra!"

Các người thú nhảy ra bốn phía, địa phương lúc nãy bọn họ đứng chung kháng địch đã lún xuống, một hồi lâu, trong đống đất đá văng lên, có một con sâu bằng thịt ngăm đen, khổng lồ như xe lửa xông ra.

Thứ này đen thùi lùi, không nhìn ra đầu đuôi, nhưng cái đầu đối diện với những người thú lại yên lặng hóp vào, thu hẹp lại giống như hậu môn, nhưng thứ này còn ghê tởm hơn hậu môn nhiều, sau khi từng nếp thịt thu hẹp lại, lập tức lộ ra một hàm răng tuyết trắng sắc bén, phía trên còn ngậm thi thể của vài con ưng đen ba móng, nhưng chúng đều chỉ còn nửa con, hiển nhiên nó đã thừa dịp lúc nãy các người thú xúm lại chuẩn bị chiến đấu để tranh đoạt con mồi của các người thú.

Cái miệng y hệt hậu môn của Địa Long không ngừng ngọa nguậy, thi thể của ưng đen ba móng liền động động đụng vào nó, các người thú vẫn không cam lòng nhưng không cách nào, chỉ thấy chất nhầy tanh hôi không ngừng chảy xuống từ trên hàm răng Địa Long, rơi vào trên bề mặt cát đá của núi Ba Sa Khắc, sau mùi hôi thối, một đám bọt khí xanh lá ngọa nguậy, cát đá liền xuất hiện vô số cái hố.

Trong đó có một vài người thú còn nhỏ nhưng bị Lý Mộ Tư cứng rắn thúc trưởng thành, nên kinh nghiệm chiến đấu rõ ràng không đủ, cho tới bây giờ chưa từng thấy thứ ghê tởm như thế, trong tiếng gầm gào liền mơ hồ lộ ra một chút sợ hãi.

Ma Da đang cúi người nhìn chăm chú vào động tĩnh của Địa Long và tất cả chung quanh, nghe âm thanh đó nhất thời giận dễ sợ, quay đầu lại tức giận gầm thét một tiếng, tát qua một cái, hai con người thú liền lăn ra ngoài. Mấy người thú còn lại không hề nhìn bọn họ cái nào.

Hai con người thú mặc dù không bị thương tích gì, nhưng khó tránh xấu hổ, hiên ngang kêu hai tiếng liền nhanh chóng bò dậy, phẩy bùn đất trên người ra liền muốn trở về đội ngũ, vừa ngẩng đầu, lại thấy Địa Long đã thừa dịp Ma Da đánh vỡ thăng bằng phát động công kích nhanh như tia chớp.

Hai người thú còn nhỏ kinh hãi, nhanh chóng thu lại cảm giác khó chịu xông tới giúp một tay, bùn đất phía sau bọn họ lại lặng lẽ sập rơi xuống không ít, chậm rãi lộ ra một con sâu thịt màu đen khác, sau đó là hai con, ba con, bốn con. . . .

Lý Mộ Tư theo đại đội đi tới, hôm nay sức khỏe của cô tốt hơn nhiều, dù lặn lội đường xa mấy tiếng cũng không thành vấn đề, nhưng vì không liên lụy tốc độ củabộ lạc, mấy giống cái vẫn cưỡi trên lưng các người thú giống lúc tới.

Hoắc Khắc quanh quẩn trên không trung, canh gác cho bộ lạc, hình thú trên bờ của Bảo La là một đống mềm nhũn, thuộc về loại chẳng những không có lực chiến đấu còn cực kỳ liên lụy, cho nên vẫn giữ hình người chạy theo đại đội. Tư Nạp Khắc vừa thấy lập tức vui vẻ, sửng sốt liền lấy ra hình dáng nửa người nửa xà không ngừng chế nhạo Bảo La - đối thủ cạnh tranh trong mắt hắn: "Ai nha nha, cậu phải chạy nhanh lên một chút ơ, ngàn vạn đừng tụt lại phía sau nha, tụt lại phía sau chúng tôi sẽ bỏ cậu đó!"

Bảo La xấu hổ cười cười, nghiêm túc gật đầu: "Ừm! Yên tâm đi! Cám ơn cậu!"

Tư Nạp Khắc nhất thời quơ quả đấm gọi lớn: "Ai cần cậu cảm ơn? Ai cần cậu cảm ơn chứ? Ngu xuẩn!" Hắn từ trước đến giờ bị Ma Da khi dễ quen, hôm nay thật vất vả mới bắt được cơ họi, ai dè tên này bị nói mát lại không hiểu, nhất thời liếc mắt hung hăng khinh bỉ nhìn nhìn, Lý Mộ Tư và Tát Tư liếc nhau một cái, đồng thời nhún nhún vai bày tỏ vô lực: người này, không nghe ra người ta căn bản không so đo với hắn sao?

Bởi vì sợ bị bầy ưng đen ba móng phát hiện, đội ngũ đi rất nhanh, cho đến khi vòng qua một lưng núi, cản trở tầm mắt đến từ phía sau, đại đội mới dần dần chậm lại.

Hoắc Khắc trên trời chợt lẩn quẩn phát ra một tiếng cảnh báo, đội ngũ lập tức ngừng lại, chỉ là, xét thấy tiếng cảnh báo của Hoắc Khắc khá vững vàng, hiển nhiên không có vấn đề quá lớn, Lý Mộ Tư cũng liền nắm chặt thời gian cùng Tát Tư cho Lạc Nhĩ ăn lần thứ nhất.

Khi có thai, trong ba ngày Lạc Nhĩ hôn mê sẽ cần rất nhiều dinh dưỡng để bảo đảm thai nhi có thể kết hợp tốt nhất với cơ thể mẹ, nếu không, dù thai nhi đủ khỏe mạnh, một khi dinh dưỡng không đủ, cũng chỉ có thể tươi sống đói chết, lại từ cơ thể mẹ chảy xuống. Phương pháp mất đi đứa bé này, khiến người thú rất khó tiếp nhận đứa bé không đủ cường tráng, bởi vì cũng tương đương với gián tiếp thừa nhận giống đực không đủ cường tráng, không có cách nào cho giống cái đầy đủ thức ăn.

Một giống đực ngay cả giống cái và con của mình cũng không có cách nào bảo vệ, căn bản không nên tồn tại. Đây chính là phương thức tư duy của các người thú.

Lúc này mới thấy rõ Tát Tư thật lợi hại, Lý Mộ Tư thậm chí cảm thấy, Tát Tư không đi làm người nuôi trẻ quả thực là lãng phí.

Bởi vì trong khi di chuyển, khiến không có hoàn cảnh tốt đẹp cho Lạc Nhĩ ăn nhiều thịt, Tát Tư từ tám chữ "phối hợp mặn chay, dinh dưỡng mỹ vị" mà Lý Mộ Tư ngày ngày nói thầm, kết hợp một chút thảo dược, nấu chín thành một nồi canh đặc lớn.

Tát Tư chỉ điểm Lý Mộ Tư: "Nếu như dinh dưỡng không đủ, thai nhi sẽ cảm thấy khổ sở, từ đó không an phận, mặc dù thai nhi còn vô cùng nhỏ, nhưng chỉ cần dụng tâm, vẫn có thể thấy bụng của cơ thể mẹ ngọa nguậy rất nhẹ. Cho nên, đây là một điểm rất quan trọng để phán đoán dinh dưỡng có đầy đủ hay không."

Tát Tư lại chỉ điểm Lý Mộ Tư, từ những chỗ khác nhau, phải sử dụng lực độ khác nhau để đè bụng của Lạc Nhĩ, còn nói cho cô biết, nếu như thủ pháp chính xác, hiển nhiên, loại phương pháp thông qua cảm thụ mà không phải dùng mắt nhìn này chuẩn xác hơn một chút. Nhưng đáng tiếc là, nếu như thủ pháp không chính xác, có thể ngược lại làm trở ngại thai nhi lớn lên.

Lý Mộ Tư nghe xong lời này, lập tức rút tay về, lộ vẻ mặt kinh hoảng "Em không có làm chuyện xấu chứ? Không có chứ?".

Tát Tư nhất thời bật cười, không nhịn được lại xoa mái tóc đen thật dài mềm mại của Lý Mộ Tư: "Yên tâm đi, không có nghiêm trọng như thế. Chỉ là. . . ." Hắn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng thay đổi, "Chỉ là có vài tên lường gạt ra vẻ hiểu biết, hại không ít người mà thôi."

Lý Mộ Tư nghe lời nói chứa đầy hàm ý của hắn, mặc dù kỳ quái, nhưng không tiện hỏi nữa.

Lúc này, Hoắc Khắc bay trở lại, hắn hạ xuống lập tức hóa thành hình người, động tác nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, sau đó nhanh chóng sửa lại mái tóc như ngọn lửa của mình, sau khi sờ mấy cái, tin chắc không có vấn đề, lúc này mới phong lưu phóng khoáng đi về phía Tát Tư. Dáng vẻ bảnh bao tự luyến này, Tư Nạp Khắc nhìn thấy lập tức nhảy lên: "Không biết xấu hổ!"

Hoắc Khắc lạnh nhạt nghía hắn một cái, khinh miệt phất tay một cái, vuốt mặt của mình nói: "Giống đực anh tuấn đẹp trai giống như tôi luôn khiến vô số người ghen tỵ, tôi hiểu."

Tư Nạp Khắc nhất thời tê cứng, sau đó hắn phát hiện, so vô sỉ, hắn vĩnh viễn không sánh bằng tên người chim này. Hắn thật sự không nên so đo với hắn ta.

Lúc Ma Da không có ở đây, đội ngũ liền giao cho Tát Tư. Lý Mộ Tư thấy hơi kỳ quái, bởi vì cô nhìn ra được, các người thú nghe theo sự phân phó của giống cái thật ra là vì bọn họ đã quen lấy lòng giống cái, nhưng bản thân họ luôn thấy kẻ mạnh trên hết, Tát Tư có thể làm cho nhiều người thú nghe lời hắn, thật sự rất khó được.

Nhưng, khi Lý Mộ Tư lặng lẽ hỏi A Lạc không thích nói chuyện, lập tức lấy được đáp án là —— Tắc Mẫu Nhĩ phối ngẫu của Tát Tư cư nhiên đã từng là thủ lĩnh bộ lạc, hơn nữa chính là vì bộ lạc mà hy sinh. Về phần hy sinh vì chuyện gì, thấy Tát Tư chán ghét người chim như thế, Lý Mộ Tư đã đoán được rồi. Khiến cô giật mình còn là, trong lúc Tắc Mẫu Nhĩ đảm nhiệm thủ lĩnh bộ lạc, Tát Tư cư nhiên còn làm trợ thủ cho hắn.

Lúc này Lý Mộ Tư mới chợt hiểu, khó trách các người thú đã quen nghe theo sự chỉ huy của Tát Tư, cũng khó trách tính tình Tát Tư tranh cường thế này, hoàn toàn không giống như một giống cái quen được giống đực bảo vệ.

Chỉ là, Lý Mộ Tư suy đi nghĩ lại, tính tình của Tát Tư nói không chừng không phải hình thành sau khi ở chung với Tắc Mậu Nhĩ. Phải nói, Tắc Mậu Nhĩ chỉ là thuận theo tính tình của Tát Tư, cho hắn không gian phát huy. Đây mới là khó được nhất, tại vì xã hội nam quyền thường kiệt lực phản bác để cho phụ nữ ra mặt. Cũng khó trách Tát Tư hoài niệm Tắc Mậu Nhĩ như thế, tình cảm nhớ nhung của vợ chồng này vô cùng hiếm thấy trong bộ lạc người thú có cách kết hôn với nhiều người.

Khi Lý Mộ Tư và A Lạc châu đầu ghé tai, Hoắc Khắc đã báo cáo xong với Tát Tư rồi.

Thì ra, hắn phát hiện một người thú bị thương trước mặt. Người thú kia nhờ hắn giúp đỡ, hi vọng đi theo bộ lạc, chờ ra khỏi núi Ba Sa Khắc tiến vào bình nguyên, hắn sẽ rời khỏi. Hắn tự có thể liên lạc người của bộ lạc tới cứu viện hắn.

Tát Tư nhíu mày một cái, hỏi: "Là người thú chủng tộc gì?"

Hoắc Khắc lắc đầu: "Hắn bị thương, lại đã trải qua vài cuộc chiến đấu, trên người lây dính rất nhiều mùi vị, ta không có cách nào phân biệt hắn là người thú chủng tộc gì." Hoắc Khắc nói tới chỗ này, chợt ôm mặt kêu khẽ một tiếng, "Không đúng! Trên người của ta ngàn vạn không được dính vào nhiều hương vị khó ngửi đó!"

Tát Tư bất đắc dĩ nhìn hắn, chờ đợi hắn phục hồi tinh thần lại trong không khí tự luyến, hơn nữa còn vô cùng cảm khái: kể từ khi bộ lạc đón nhận hắn, Hoắc Khắc giống như càng tự luyến hơn. Rõ là. . . . tộc chim đáng ghét.

Có lẽ nhận được ánh mắt chán ghét của Tát Tư, Hoắc Khắc rốt cuộc rất nhanh phục hồi tinh thần lại, lúng túng liếc Tát Tư một cái.

Tát Tư lạnh nhạt, làm theo khuôn phép: "Không hỏi tại sao hắn xuất hiện ở đây sao?"

Lúc này Hoắc Khắc không dám hóng gió nữa, đàng hoàng quay đầu nói: "A, có hỏi, hắn tới bắt ưng đen ba móng con. Nhưng mà hắn không thành công, dường như chỉ lấy được một quả trứng."

Tát Tư nhíu nhíu mày nói: "Ưng đen ba móng sao? Là thuần dưỡng?"

Thuần dưỡng là một thủ nghệ rất khó, bộ lạc Mộ Sắc tập trung người từ đủ thứ nơi nhưng vẫn chưa ai biết môn này. Tát Tư không khỏi hơi động lòng. Cha của hắn là thầy tế của một bộ lạc lớn, nắm giữ rất nhiều kiến thức, đáng tiếc hắn chưa học được nhiều, tỷ như thuần dưỡng, hắn chỉ biết một chút da lông. Mà thuần dưỡng thường thường rất nguy hiểm, hắn cũng không dám mạo hiểm thử khi không có ai ở cạnh giúp đỡ, cho nên mấy năm qua bộ lạc Mộ Sắc vẫn không thể thuần dưỡng các thú dữ. Nhưng hắn đã có trụ cột lại có sở trường, chỉ cần có người chỉ điểm mấy câu ở chỗ mấu chốt, hắn sẽ có thể nhanh chóng nắm giữ kỹ thuật này. Cho nên, cả Tát Tư cũng có chút động lòng rồi.

Hắn tin tưởng, người sảng khoái giống người thú, nếu như đón nhận sự giúp đỡ của hắn, hắn muốn học hỏi một chút về kỹ thuật thuần dưỡng, đối phương tuyệt đối sẽ không giấu giếm.

Sau khi nghĩ xong, Tát Tư liền nhắn các người thú đồng ý đề nghị tiếp nhận người thú đó tạm thời. Các người thú hoàn toàn không có ý kiến, Tát Tư liền bảo Hoắc Khắc dẫn mấy người thú đi đón thuần dưỡng sư đó.

Lý Mộ Tư thấy Tát Tư khó được lộ ra bộ dạng mong mỏi, có chút kinh ngạc.

Tát Tư xin lỗi cười cười: "Anh vẫn hi vọng trở thành một thầy tế thông tuệ và mạnh mẽ như cha. Bây giờ mặc dù. . . . . ."

Hắn nhún vai một cái, nụ cười có chút khổ sở.

Muốn thành một thầy tế, thì cần không ngừng thu góp kiến thức, đối với bộ lạc còn đang trong lúc lo ăn lo ở như bộ lạc Mộ Sắc, không khác nào hy vọng xa vời. Huống chi, đây là một xã hội nguyên thủy lạc hậu, bất kỳ kiến thức của bộ lạc nào cũng là phiến diện, mang tính khu vực cự mạnh, nếu muốn thật sự thông qua từng đời thầy tế sửa sang, tổng kết kiến thức lại, hơn nữa truyền lưu xuống, thì không thể thiếu việc trao đổi với các bộ lạc lớn. Những thứ này bộ lạc Mộ Sắc chưa thể làm được.

Lý Mộ Tư hiểu được sự theo đuổi của hắn, hơn nữa bày tỏ bội phục với tinh thần kiên trì của hắn. Nhưng, không biết vì sao, cô lại cảm thấy lo lắng, giống như có chuyện gì sẽ xảy ra.

Cô suy nghĩ một chút, vẫn nhắc nhở Tát Tư: "Tùy tiện tiếp nhận người thú khác, sẽ không có nguy hiểm gì sao?"

Tát Tư cười nhìn cô một cái, nói: "Các người thú cũng không phải mạnh đến không có kẻ địch, hành động tìm kiếm các bộ lạc khác che chở tạm thời cũng bình thường, rất nhiều bộ lạc đều có chuyện này xảy ra. Hơn nữa, người thú được che chở bình thường còn có thể đưa lên một phần tạ lễ, ừ, tạ lễ thì không cần, anh chỉ cần học hỏi cậu ta một phen thôi."

Thấy Tát Tư vui mừng như vậy, Lý Mộ Tư cũng không tiện làm mất hứng, ngẩng đầu nhìn lại, mấy người thú đã mang theo người ngoài đó trở lại.
Bình Luận (0)
Comment