Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 72

Ma Da hóa đau thương thành sức mạnh, đánh cho hai đứa bé nổi u đầy đầu, đánh đến hai Husky vừa đứng lên, bốn cái chân liền cùng nhau phát run, lúc này hắn mới cảm thấy trong lòng thoải mái.

Ma Da duy trì nét mặt than khinh miệt nhìn hai bé thú lăn lông lốc, bước nhanh đi về phía Lý Mộ Tư, hơn nữa vô cùng tự nhiên đẩy cha của mình qua một bên.

Khải Tư Đặc: -□-

Lý Mộ Tư: (╰_╯)

Ma Da: ? ? ?

Lý Mộ Tư nghẹn một hơi ở ngực, dứt khoát tát qua một cái, chứng giám với chiều cao chênh lệch, chỉ đánh vào cánh tay của Ma Da.

Lý Mộ Tư thật sự không giận nổi, lên xuống trái phải tìm một vòng, cuối cùng thuận tay níu lấy hạt đậu đỏ trên ngực Ma Da, hung hăng ngắt một vòng lớn, mắng: "Khốn kiếp! Dữ dội với Hắc Sâm Lâm như vậy thì thôi, người thú mà, tôi hiểu, nhưng sao anh cũng dữ dằn với Đề Lạp Mễ Tô như thế?"

Ma Da bị vặn ừ hử một tiếng, chỉ cảm thấy tê tê, trong lòng lập tức ngứa, cả Lý Mộ Tư nói gì cũng không có chú ý nghe, chỉ có một đôi mắt, lập tức không ngừng bắn ra ánh xanh.

Lý Mộ Tư bị kinh hãi đến tay run lên, buông lỏng ra, lại thấy hạt đậu đỏ kia không biết thẹn run rẩy lên, màu sắc lại còn rất tươi!

Lý Mộ Tư: "......" Khóe miệng rụt rụt.

Ma Da lập tức liếc Khải Tư Đặc, trong ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ rõ ràng, bộ mặt đều là "Sao không có ánh mắt như vậy? Sao còn ở chỗ này?".

Khải Tư Đặc im lặng nhìn thẳng vào mắt con trai một hồi lâu, căm giận xoay người, ngồi một bên nhìn vách tường.

Ma Da lập tức xoay đầu trở lại, ám hiệu đầy đủ ôm hông của Lý Mộ Tư, còn nắm tay của Lý Mộ Tư lên đặt ở vị trí vừa rồi, hôn gò má Lý Mộ Tư, nói như chuyện đương nhiên: "Vặn nữa."

Em gái anh!

Mặt Lý Mộ Tư vặn vẹo.

"Cút ngay đi tìm chết!" Lý Mộ Tư quyết định kiên quyết không thỏa hiệp, "Mới đánh con trai con gái tôi, còn muốn tôi vặn vặn? Mơ!"

Ma Da ngượng ngùng, nhưng hơi xem thường: "Cũng không phải là con trai con gái anh sao?" Sao lại không đánh được?

"Đợi đã nào...!" ánh mắt của Ma Da chậm rãi trợn to, sau đó càng mở càng lớn, cuối cùng tựa như lồi ra nhìn chăm chú vào miệng Lý Mộ Tư, chỉ sợ hắn nghe lầm.

"Em nói...... Con gái?" Hắn khạc ra hai chữ như kẻ trộm, trong đôi mắt tràn đầy vui mừng khó có thể tin.

Hắn từng đứt quãng nghe Lý Mộ Tư nói rất nhiều chuyện có liên quan đến địa cầu, cách gọi con gái này, hắn biết rất rõ!

A a! Địa cầu! Tinh cầu tuyệt diệu, khắp nơi đều có giống cái!

Con gái! Con gái..... giống với Lý Mộ Tư!

Đại não Ma Da xoẹt đầy máu, mắt cũng đỏ bừng vì —— hưng phấn!

Hai con Husky cả người vô lực, thêm với số tuổi còn nhỏ, hình thái vốn không ổn định, lúc này cũng không còn biện pháp giữ vững hình thú nữa, theo thứ tự hóa thành hai đứa bé cả người tím bầm, yếu ớt rầm rì, bò về phía Lý Mộ Tư, dáng vẻ uất ức đáng thương lại cố gắng gượng.

Trái tim Lý Mộ Tư cũng mềm nhũn, chạy nhanh tới, một tay ôm một đứa vào trong ngực, hôn hôn bên trái, hôn hôn bển phải, hờ hững với Ma Da đang sững sờ luống cuống tay chân bên cạnh.

Lòng Ma Da như lửa đốt, vòng quanh Lý Mộ Tư: "A, đây.... đây.... em nói con gái mà, mau nói đi!"

Thấy Lý Mộ Tư không để ý, Ma Da chỉ có thể thận trọng đưa tay, ngắm ngắm Lý Mộ Tư, không có phản ứng, đây chính là ngầm cho phép sao! Ma Da lập tức xốc chân một đứa bé lên, kéo ra, đưa tay nhanh chóng sờ soạng một cái......

Á! Không có...... Không có chim nhỏ! Thật không có chim nhỏ!

Ma Da nhất thời cười ngây ngô rồi, trên gương mặt luôn không có biểu cảm gì thì bây giờ lại toét miệng đến sau tai.

Ma Da vui vẻ thật lâu, lại vươn móng vuốt tội ác về phía Hắc Sâm Lâm.

"Ai! Làm gì!" Lý Mộ Tư quát hắn, trong lòng không nhịn được khinh thường: người này.... Cũng biết rõ là một bé trai một bé gái rồi, lại vẫn chưa từ bỏ ý định, thật là ngu ngốc!

Ma Da không hề cảm thấy mình ngu ngốc, ngu toét miệng cũng sờ soạng một cái giữa hai chân Hắc Sâm Lâm. Dĩ nhiên, hắn lập tức sờ tới một chú chim nhỏ rồi. Nhưng hắn cố tình còn cau mày, bộ dáng không hài lòng, chưa từ bỏ ý định sờ soạng một cái nữa, tựa như muốn sờ cho chim nhỏ không có mới vui vẻ.

Lần này, Hắc Sâm Lâm bị sờ soạng và Đề Lạp Mễ Tô bị giơ lên một chân đều không vui lòng rồi, ôm cổ của Lý Mộ Tư kêu ô ô, cùng nhau hướng về phía dậm chân Ma Da!

Bẹp bẹp!

Hai dấu chân đen thui liền in lên bên trái bên phải mặt của Ma Da.

Ma Da mới đi ra từ trong tâm trạng tiếc hận "Đứa chết bầm này sao lại có chim nhỏ? Tại sao có thể có con chim nhỏ?", liền chùi chùi mặt, hung hăng trợn mắt nhìn Hắc Sâm Lâm một cái, chuyển mặt, nhìn Đề Lạp Mễ Tô lại lập tức nhu hòa —— chỉ là, vẻ mặt dịu dàng này, bị một người đàn ông cường tráng cao hơn hai mét làm ra, thật đúng là khiến cả người người ta nổi da gà!

"A, hơi sức của bảo bối thật mạnh, thật là một đứa bẻ khỏe mạnh." Ma Da vuốt nửa bên mặt bị Đề Lạp Mễ Tô đá, mặt cười khúc khích.

Đề Lạp Mễ Tô rầm rì nằm ở trên vai Lý Mộ Tư, xê dịch, dùng cái mông tím bầm hướng về phía Ma Da.

Ma Da nhìn lên, trái tim luôn luôn mạnh khỏe lập tức thấy đau: ai ai ai, hắn...... Hắn lúc nãy cư nhiên đánh con gái mình? Chuyện này...... Đánh đánh thằng nhóc là được rồi, tại sao có thể đánh con gái mình!

Ma Da đau lòng rỉ máu, tiến tới trên mông nhỏ của Đề Lạp Mễ Tô, cong miệng lên thổi lại thổi, vừa thổi, vừa vụng về an ủi: "Còn đau không? Tô Tô còn đau không?"

Đề Lạp Mễ Tô ôm bả vai Lý Mộ Tư thật chặt, trợn mắt nhìn thẳng.

Thật ra thì Lý Mộ Tư cũng muốn lật —— quá ngu rồi ! Ngu làm cô cũng đỏ mặt! Bình thường không phải là một tên mặt lạnh sao? Sao lại thành nói nhiều cơ chứ? Còn nịnh nọt như thế!

Lý Mộ Tư dứt khoát bỏ Đề Lạp Mễ Tô vào trong ngực Ma Da, ôm lấy Hắc Sâm Lâm bị Ma Da ghét bỏ liền ngồi chồm hổm một bên nghỉ ngơi —— để cho hắn tự mình hưng phấn đi! Hưng phấn xong rồi cô mới để ý đến hắn!

Về phần Ma Da ở sau lưng cô hô to gọi nhỏ cái gì "A! A a! Đây.... Anh ôm không có chuyện gì chứ? Thật không có chuyện chứ? Bắp thịt có thể quá cứng không?", ai nào quản hắn khỉ gió? Giận!

Nặng nữ khinh nam, quá đáng ghét!

Lý Mộ Tư sờ sờ vết thương xanh xanh tím tím trên người Hắc Sâm Lâm, đau lòng vô cùng —— cho dù có hiểu biết rõ đây là điều người thú phải trải qua để lớn lên, cũng không trở ngại cô đau lòng vì đứa bé nhà mình!

Lý Mộ Tư rướn cổ lên nhìn một chút, phát hiện Khải Tư Đặc không thấy được bên này, liền cởi áo vú ném trên mặt đất, cho Hắc Sâm Lâm bú —— tên kia dám ghét bỏ con, con trai ăn nhiều một chút, về sau nhất định phải đánh cha con cho cả cha hắn cũng không nhận ra hắn !

Lý Mộ Tư len lén nguyền rủa, kiên quyết không thừa nhận mình có phần ăn dấm của con gái.

Không ngờ, Hắc Sâm Lâm còn chưa có ăn vài hớp, Ma Da lập tức liền chui qua, mặt ngạc nhiên nhìn 34D tạm thời của Lý Mộ Tư, một lát sau, giơ Đề Lạp Mễ Tô lên, nhét vào trước mặt Lý Mộ Tư: "Cho Tô Tô đi!"

Lý Mộ Tư trợn trắng mắt không để ý tới hắn.

Ma Da nhìn lên, trực tiếp kéo Hắc Lâm Sâm, ném qua một bên, lại thận trọng để Đề Lạp Mễ Tô trong ngực Lý Mộ Tư.

Lý Mộ Tư rốt cuộc nổi giận, tát Ma Da một cái hô lên: "Này! Anh làm gì đấy hả! Không phải có hai cái sao? Một người một con vừa vặn! Sao không để cho Hắc Sâm Lâm ăn?"

Ma Da đứng ở bên cạnh Lý Mộ Tư, cười ngây ngô nhìn Lý Mộ Tư đút cục cưng bú sữa mẹ, thuận tay tiếp bàn tay Lý Mộ Tư, hôn một cái ở lòng bàn tay, trả lời: "Người thú nha, muốn có được bất kỳ vật gì cũng phải liều mạng mới được, thức ăn đút tới khóe miệng sẽ chỉ làm bọn họ trầm mê an nhàn, vĩnh viễn không thể trưởng thành thành chiến sĩ cường tráng dũng cảm." Vừa nói, vừa tiện tay khẽ gạt Hắc Sâm Lâm đang căm giận bò qua chỗ Lý Mộ Tư, lại đẩy ra xa vài bước —— lúc cha còn nhỏ chưa từng ăn, con cũng không được ăn!

Lý Mộ Tư không biết sự âm u trong lòng Ma Da, lặng yên một hồi lâu, cuối cùng rầm rì không nói nữa, nhưng cũng không nhịn được nhìn Hắc Sâm Lâm.

Ma Da đứng ở nơi đó, rất là hâm mộ nhìn Đề Lạp Mễ Tô cắn 34D, vừa hút hút, vừa phát ra âm thanh chụt chụt.

"Thật tốt, không cần quả sữa, đó không phải là lúc nào cũng có thể nuôi con sao?"

Hắn vừa nói xong, cả người trong nháy mắt giật mình, hai mắt lấp lánh nhìn về phía Lý Mộ Tư, bàn tay cũng không an phận sờ lên sống lưng Lý Mộ Tư.

Mới vừa sanh đứa bé nên thân thể nhạy cảm vô cùng, Lý Mộ Tư chỉ cảm thấy một dòng điện theo sống lưng chui lên đầu, cả người giật một cái, chân lập tức mềm nhũn.

Ma Da vô cùng "săn sóc" ôm vợ con vào trong ngực, một tay xé váy da thú của hai người, lắc lư, vũ khí hạng nặng giữa hai chân xấu bụng cọ tới cọ lui giữa mông Lý Mộ Tư, đầu nhanh chóng tiết ra dịch nhờn, lập tức thoa lên mông Lý Mộ Tư.

Cả khuôn mặt Lý Mộ Tư lập tức đỏ bừng, cả người run run —— Má ơi! Trong ngực cô ôm con gái, con trai bò bên chân, trong sơn động cách đó không xa còn có cha chồng!

Như vậy cũng có thể phát dục, người sau lưng rõ ràng là rất vô sỉ bại hoại! Bại hoại!

"Anh......" Lý Mộ Tư nhỏ giọng, không ngừng thở hổn hển, "Anh buông tay cho em! Anh không chê em vừa mới sinh con, trên bụng còn có vết nám sao!" Về phần chỗ đó bị lỏng, đối với người làm bừa như người thú, thì cô tuyệt đối sẽ không nói!

Ma Da biết nghe lời sờ soạng ở trên bụng nhỏ của Lý Mộ Tư một cái, sau đó liếm sau tai Lý Mộ Tư cười: "Mềm nhũn, sờ rất tốt."

Lý Mộ Tư: "......" Quay mặt, khóe mắt giật giật.

Ma Da tăng thêm một câu: "Dù sao cũng sẽ đi vào, hơi lớn hơn một chút cũng không sợ."

Cả khuôn mặt Lý Mộ Tư lập tức đỏ hết —— vừa thẹn thùng vừa lúng túng!

Người này...... Vô sỉ! Vô sỉ cực độ!

Nhưng Lý Mộ Tư quên, thế giới người thú này, chính là không có hạn cuối.

Khi cô mấy lần cho là sẽ không có chuyện càng vô sỉ xảy ra,thì thường thường sự thật sẽ hung hăng gõ xuống ở trên đầu cô.

Tỷ như......

Ma Da thật vô sỉ rồi, vô sỉ gạt Hắc Sâm Lâm thật vất vả mới bò đến bên cạnh Lý Mộ Tư, cúi đầu, cười một tiếng với Lý Mộ Tư và Đề Lạp Mễ Tô trong ngực hắn: "Nhóc này, muốn ăn thì tìm quả sữa cho nó là được, về phần cái này...... Đừng lãng phí, anh và Tô Tô ăn là được rồi."

Lý Mộ Tư: "......"

Ngực của cô phập phồng phập phồng, có lẽ là phập phồng quá kịch liệt, cộng thêm cả ngày ăn thịt, sữa đủ, cái không có ai ngậm cư nhiên bắn ra một dòng chất lỏng màu trắng sữa!

Ma Da không hổ là người thú, há mồm liền ngậm vừa vặn. Sau đó cười một tiếng với Lý Mộ Tư, rồi ngậm vào.

Lý Mộ Tư tức giận vỗ vào đầu Ma Da, đáng tiếc Ma Da chỉ dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn ngực Lý Mộ Tư, cả người của cô liền mềm nhũn, thậm chí phát ra một tiếng rên rỉ. Ma Da càng thêm nhân cơ hội đưa eo lên trên, vũ khí hạng nặng đã sớm vận sức chờ phát động phát ra một tiếng nước chảy nhỏ nhẹ, liền chui vào trong cơ thể Lý Mộ Tư.

Trên dưới giáp công, Lý Mộ Tư thiếu chút nữa không ôm Đề Lạp Mễ Tô nổi rồi, chỉ có thể phát ra một tiếng chửi nhỏ, lại đổi lấy việc Ma Da càng thêm hưng phấn —— thành thật mà nói, Lý Mộ Tư cũng có chút hưng phấn, bởi vì thể nghiệm này cô cũng chưa từng có.

Hạn cuối...... Hạn cuối...... Hạn cuối của cô quả nhiên sớm đã không còn rồi !

Đôi tay Lý Mộ Tư suy yếu vô lực níu lấy tóc Ma Da, cắn răng, cắn chặt, mới có thể ngăn cản tiếng rên rỉ hàm hồ ở trong cổ họng, chỉ cắn cắn, cái răng mới gãy một nửa kia cũng rớt luôn!

Lý Mộ Tư kinh ngạc đến ngây người, thật may là rất nhanh đã đắm chìm trong tần số của Ma Da, quên chuyện bị hở miệng ra sau ót.

Ma Da bình thường nghiêm trang, lúc làm chuyện này lại luôn vô sỉ cực kì, lập tức cảm nhận được sự khích lệ của Lý Mộ Tư, nghiêng đầu hôn một cái trên mặt Đề Lạp Mễ Tô đang trợn to hai mắt, cười nhẹ nói: "Yên tâm, sẽ chừa đủ thức ăn cho bảo bối." Quay đầu, liền vô sỉ chuyển động trong cái nhìn soi mói của con trai.

Bên ngoài sơn động có bão tố, bên trong sơn động cũng không thua......

Khải Tư Đặc đáng thương ngồi ở khúc quanh, đưa lưng về phía trong sơn động, vẻ mặt đau khổ, chỉ có thể rên rỉ trong hương vị càng ngày càng ngọt và nóng, ra sức lao động hai tay của mình, cuối cùng không thể nhịn được nữa, gầm nhẹ một tiếng vọt vào màn mưa.

Mà chỗ xa hơn, sư phụ bay Hoắc Khắc đi lại chung với Ma Da lại sớm bị Ma Da quên lãng vẫn còn núp một mình ở dưới một cây đại thụ, chăm chú cắt tỉa lông vũ lửa đỏ của mình —— mỗi một cọng đều cần cắt tỉa nhé!

"Ai, ghét nhất trời mưa rồi, làm ướt lông vũ xinh đẹp của người ta." Hoắc Khắc bất mãn lầm bầm, sau đó chợt trợn to mắt, "Ah, thứ gì?"

Chỉ thấy trong màn mưa đầy trời, một vật đang gian nan bò.

Hoắc Khắc lộ vẻ mặt đau khổ, khó xử: hắn có nên vì vật kia mà làm ướt lông của mình không?
Bình Luận (0)
Comment